Read more
Osho - Dũng cảm – Vui sống hiểm nguy
Chương 14. Chính trị của con số
Trong xã hội, có trông đợi sâu
sắc rằng bạn sẽ cư xử đích xác như người khác. Khoảnh khắc bạn cư xử chút ít khác
đi bạn trở thành người lạ, và mọi người rất sợ người lạ.
Đó là lí do tại sao ở mọi nơi nếu
hai người đang ngồi trong xe bus, trong tàu hoả, hay chỉ ở điểm dừng xe bus
thôi, họ không thể ngồi im lặng được - bởi vì im lặng họ cả hai là người lạ. Họ
lập tức bắt đầu giới thiệu lẫn nhau - "Bác là ai thế? Bác đi đâu vậy? Bác
làm gì, công việc của bác là gì?" Vài điều... và họ lắng xuống; bạn là người
khác cũng giống như họ.
Mọi người liên tục muốn ở trong
đám đông khớp với họ. Khoảnh khắc bạn cư xử khác đi, cả đám đông trở nên hoài
nghi; cái gì đó đang sai rồi. Họ biết bạn, và họ có thể thấy sự thay đổi. Họ đã
biết bạn khi bạn không bao giờ chấp nhận bản thân mình, và bây giờ họ bỗng
nhiên thấy rằng bạn chấp nhận bản thân mình...
Trong xã hội này không ai chấp
nhận bản thân mình cả. Mọi người đều lên án bản thân mình.
Đây là phong cách sống của xã hội:
tự lên án bản thân mình. Và nếu bạn không lên án bản thân mình, nếu bạn chấp nhận
bản thân mình, bạn đã lọt ra khỏi xã hội rồi. Và xã hội không dung thứ cho bất
kì ai lọt ra ngoài bầy đoàn bởi vì xã hội sống theo con số; nó là chính trị của
con số. Khi có nhiều con số mọi người cảm thấy yên tâm. Số thật lớn làm cho mọi
người cảm thấy rằng họ phải đúng - họ không thể sai, hàng triệu người cùng phe
với họ.
Và khi họ bị bỏ lại một mình,
nghi ngờ lớn bắt đầu nảy sinh: Chẳng ai cùng phe với mình cả. Cái gì đảm bảo rằng
mình đúng đây?"
Đó là lí do tại sao tôi lại nói
rằng trong thế giới này, là cá nhân là dũng cảm lớn lao.
Cần phải có nền móng bạo dạn nhất
để là cá nhân: "Toàn thể thế giới này có chống lại tôi cũng chẳng thành vấn
đề. Điều thành vấn đề là ở chỗ kinh nghiệm của tôi là hợp thức. Tôi không nhìn
vào con số, vào bao nhiêu người cùng phe với tôi. Tôi nhìn vào sự hợp thức của
kinh nghiệm của tôi - vào liệu tôi có lặp lại lời của ai đó khác như con vẹt,
hay cội nguồn phát biểu của tôi là từ kinh nghiệm riêng của tôi. Nếu đó là kinh
nghiệm riêng của tôi, nếu đó là một phần của máu và xương và tuỷ của tôi, thế
thì toàn thế giới có thể ở một phía; dầu vậy, tôi vẫn đúng và họ sai. Chẳng
thành vấn đề, tôi không cần lá phiếu của họ để cảm thấy đúng. Chỉ người mang ý
kiến của người khác mới cần hỗ trợ từ người khác."
Nhưng đó là cách xã hội con người
đã vận hành cho tới nay. Đó là cách họ giữ bạn bên trong bầy đoàn. Nếu họ buồn
bạn cũng phải buồn; nếu họ khổ bạn cũng phải khổ. Bất kì cái gì họ là, bạn cũng
phải là cùng thứ đó. Khác biệt là không được phép bởi vì khác biệt chung cuộc dẫn
tới cá nhân, tính duy nhất, và xã hội rất sợ cá nhân và tính duy nhất. Điều đó
nghĩa là ai đó đã trở thành độc lập với đám đông, người đó không bận tâm chút
nào tới đám đông. Các thượng đế của bạn, các đền chùa của bạn, các tu sĩ của bạn,
các kinh sách của bạn, tất cả đều đã trở thành vô nghĩa đối với người đó.
Bây giờ người đó có sự hiện hữu
riêng của mình và con đường riêng của mình, phong cách riêng của mình - để sống,
để chết, để mở hội, để ca hát, để nhảy múa. Người đó đã về nhà.
Và không ai có thể về nhà với đám đông được. Mọi người
có thể về nhà chỉ một mình mà thôi.