Read more
Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 18. Lạnh nhạt
Câu hỏi: “Tôi có vấn đề dục… Tôi cảm thấy có cái gì đó sai với tôi, nhưng tôi bao giờ cũng giả vờ tôi thích dục với đàn ông.”
Người ta phải vượt ra ngoài dục một ngày nào đó, nhưng cách vượt ra ngoài là đi qua nó, và nếu bạn chưa bao giờ đi vào trong nó cho đúng, sẽ rất khó để vượt ra ngoài nó. Cho nên đi qua nó là một phần của việc vượt ra ngoài. Và những người không thể tận hưởng được dục thì có thể đã học thái độ nào đó, có thể đã bị ước định.
Trên khắp thế giới bằng cách nào đó, nhân loại bị làm hư hỏng bởi mọi người – và hư hỏng lớn nhất là ở chỗ mọi người được dạy cảm thấy mặc cảm khi tận hưởng bản thân mình… cứ dường như cái gì đó sai khi bạn hạnh phúc. Khi bạn khổ sở, mọi thứ đều tốt, nhưng khi bạn hạnh phúc, cái gì đó sai. Cho nên hạnh phúc đã bị nghiền nát và kìm nén – và chừng nào bạn còn chưa bùng nổ vào hạnh phúc, bạn bỏ lỡ toàn bộ cơ hội của cuộc sống.
Cuộc sống tồn tại cho điều đó – cho nên người ta học cách hạnh phúc tuyệt đối… cách bùng nổ trong nó.
Và chắc chắn dục đem lại cho bạn khả năng bùng nổ lớn nhất. Đó là một trong những cách thức tự nhiên nhất để có thoáng nhìn về samadhi, về thiền sâu, về phúc lành. Có những cách khác để đi vào phúc lành nhưng chúng không tự nhiên thế. Dục là cách tự nhiên nhất – có sẵn về sinh học. Nó là món quà của Thượng đế cho bất kì người nào – người đó có thể mang tính tôn giáo, phi tôn giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo, có thể tin Thượng đế tồn tại, có thể không tin, có thể là người cộng sản, người vô thần, bất kì cái gì…. Nhưng một điều tự nhiên có đó sẽ cho thoáng nhìn về cái gì đó ở bên kia – bên kia thân thể, bên kia tâm trí.
Cho nên, là đàn bà, ba điều bạn phải nhớ và thử. Thứ nhất, khi bạn làm tình, hãy chủ động. Nếu bạn không chủ động điều này sẽ xảy ra dễ dàng. Khi bạn chủ động điều này sẽ không xảy ra dễ dàng thế. Bảo bạn trai của bạn rằng anh ấy phải đóng vai trò của đàn bà còn bạn sẽ đóng vai trò của đàn ông. Để điều đó là trò chơi đi. Để anh ấy thụ động hơn còn bạn trở nên chủ động hơn. Khi người ta chủ động hơn, hoạt động được tham gia nhiều hơn, năng lượng của bạn được tham gia nhiều hơn – sẽ khó dừng lại ở giữa. Nhưng khi bạn thụ động bạn có thể dừng lại bất kì lúc nào bởi vì bạn gần như ở bên ngoài nó. Bạn ở đó giống như khán giả. Cho nên trở nên chủ động hơn. Và đây chỉ là biện pháp tạm thời. Một khi bạn đã đạt tới kinh nghiệm cực thích, thế thì không cần – bạn có thể bắt đầu đóng vai cũ là đàn bà của mình. Điều này chỉ là tạm thời thôi. Cho nên bảo bạn trai của bạn rằng anh ấy phải là đàn bà, còn bạn phải là đàn ông và chủ động.
Và điều thứ hai: trước khi bạn làm tình, nhảy múa cùng nhau. Để nó là điệu vũ hoang dã. Hát to, nhảy múa, chơi nhạc nếu bạn muốn. Thắp hương trong phòng. Làm nó thành nghi lễ tỉ mỉ… gần mang tính tôn giáo.
Mọi người không đi vào làm tình theo các bước. Hai người ngồi với nhau, đột nhiên họ bắt đầu làm tình. Nó bất chợt thế – và nó rất đột ngột với đàn bà. Với đàn ông nó không đột ngột thế bởi vì năng lượng của đàn ông là kiểu năng lượng khác, và tính dục của đàn ông thì cục bộ hơn. Tính dục của đàn bà toàn bộ hơn; toàn thân cô ấy phải tham dự vào trong nó. Cho nên chừng nào còn chưa có màn chơi dạo đầu, đàn bà không bao giờ có thể đi sâu vào nó được.
Cho nên trước hết nhảy múa, ca hát, để năng lượng sôi lên, và thế rồi là bạn tình chủ động. Và phát cuồng lên! Đừng có hình mẫu nào – phát cuồng. Nếu bạn muốn la hét trong khi làm tình, đừng lo nghĩ. Nếu bạn muốn hát, đừng lo nghĩ. Nếu bạn muốn thốt ra lời lắp bắp, cứ thốt nó ra – điều đó sẽ vận hành như mật chú.
Và điều thứ ba: mọi ngày từ sáng tới tối, bạn phải quan sát – trong các việc khác bạn cũng phải đang kìm nén niềm vui của mình. Cho nên điều đó phải được thay đổi cùng nhau. Khi bạn ăn, ăn vui vẻ, bởi vì mọi thứ đều được liên nối với nhau. Khi bạn múa, niềm vui phải có đó. Thiền, vui vẻ. Nói với một người, vui vẻ, rạng ngời, tuôn chảy. Bước đi trên đường, vui vẻ. Chúng ta không biết mình đang bỏ lỡ bao nhiêu. Chỉ bước đi bình thường trên đường bạn có thể tận hưởng nó vô cùng thế. Ai biết được? – có thể sẽ không có ngày nữa. Ngày mai bạn có thể không có khả năng bước đi trên đường. Ngày mai bạn có thể không còn đó để đón mặt trời. Gió sẽ có đó, nhưng bạn có thể không có đó. Ai biết được về ngày mai? Cho nên đây có thể là ngày cuối cùng.
Cho nên bao giờ cũng tận hưởng từng khoảnh khắc của nó cứ dường như nó sắp là khoảnh khắc cuối cùng. Nắm lấy cái toàn thể của nó, siết chặt nó hoàn toàn, đừng để lại cái gì trong nó. Thế thì người ta sống một cách mãnh liệt và đam mê. Và dục chỉ là sản phẩm phụ của thái độ toàn bộ của bạn, cho nên bạn không thể chỉ thay đổi dục của mình – điều đó là không thể. Mọi sự đều được liên nối, cho nên bạn sẽ phải thay đổi mọi thứ.
Ăn thật vui vẻ! Đừng cứ ăn dường như bạn phải làm điều đó nên bạn chỉ tọng các chất vào thân thể – tận hưởng nó! Nó là lễ ban phước. Bước đi – tận hưởng nó. Nó là món quà của Thượng đế, và người ta phải cám ơn vì nó. Nói với ai đó, tận hưởng điều đó.
Cho nên từ khoảnh khắc này bắt đầu tận hưởng cả những điều chẳng liên quan trên bề mặt với dục, hừ? Nhưng kết quả toàn bộ sẽ là ở chỗ nếu bạn tận hưởng các thứ khác, bạn sẽ tận hưởng cả dục nữa. Nếu bạn không tận hưởng các thứ khác bạn sẽ không tận hưởng dục.
Đây là quan sát của tôi – rằng thái độ đối với dục là thái độ rất biểu tượng; nó chỉ ra mọi điều về toàn bộ cuộc sống của bạn. Cho nên bạn sẽ không tận hưởng các thứ khác, hay chỉ tới mức độ nào đó thôi và thế rồi bạn sẽ dừng lại. Người sợ hạnh phúc, niềm vui, bao giờ cũng sợ nhiều thứ. Bạn sẽ đi tới mức độ nào đó và thế rồi dừng lại.
Ba điều này, và báo cáo cho tôi sau ba tuần. Ba tuần của cuộc sống hoang dã. Quên tất cả nhân tính đi- là con vật, con vật thuần khiết, và thế rồi tôi có thể làm bạn thành con người rất dễ dàng. Nhưng để là con vật người ta cần đi sâu vào mọi sự.
Chừng nào bạn còn chưa là con vật thực, bạn không thể trở thành con người thực được. Và chừng nào bạn còn chưa là con người thực, bạn không thể trở thành người thiêng liêng.
Mọi thứ đều có cấp bậc: con vật là nền móng của ngôi đền, con người là bức tường của ngôi đền, và tính thiêng liêng là mái. Cho nên mái không thể tồn tại nếu không có nền móng. Người ta có thể có mái, và nếu không có tường, thế nữa nó không thể tồn tại được. Con người là toà nhà ba tầng: tầng thứ nhất là con vật, tầng thứ hai là con người, tầng thứ ba là điều thiêng liêng. Cho nên bạn bắt đầu từ tầng thứ nhất, từ chính ban đầu – đặt đá móng.