Read more
Osho - Nhịp đập của tuyệt đối
Chương 19. Biến đổi là phép thử
Hỡi Thượng đế, người biết tất cả tri thức và hành động, phá huỷ tội lỗi dối trá của chúng con. Chúng con cúi lạy ngài vô hạn lần.
trước chúng ta. Chúng ta nên sẵn sàng lấy dù chỉ cơ hội nhỏ nhất
để giang rộng đôi cánh và bay lên trời.
Chúng ta đã thấy lạch và suối chảy từ núi xuống. Chúng ta biết rằng sông chảy ra đại dương. Nước bao giờ cũng chảy về mức càng ngày càng thấp hơn trong việc tìm tới mức thấp nhất, và cuộc hành trình của nó kết thúc trong rãnh. Chảy xuống là con đường của nó; bản tính của nó là đi xuống mãi. Lửa có bản tính hoàn toàn đối lập: nó bao giờ cũng đi lên. Đi lên trên là con đường của nó, ngày càng hướng lên trên trời. Bạn có thể đốt lên ngọn lửa ở bất kì đâu, bạn có thể giữ nó ở mọi vị trí, bạn có thể treo ngọn đèn lộn ngược - ngọn lửa của nó sẽ vẫn bắt đầu bốc lên. Từ thời cổ đại các linh hồn cao hơn, các nhà huyền môn, đã hiểu rõ ràng về bản tính đi lên, bốc lên của lửa.
Tâm thức có thể tuôn chảy theo hai cách, giống như nước hoặc giống như lửa. Nói chung, chúng ta chảy như nước, tìm rãnh thấp hơn. Nếu tâm thức chúng ta gặp cơ hội để trườn xuống, chúng ta lập tức bỏ đường đi lên. Thông thường chúng ta hành xử giống như nước; nhưng chúng ta nên hành xử giống như lửa, bỏ mức thấp ngay khi có một cơ hội nhỏ để bốc lên cao hơn tới xin dẫn chúng con theo đường đúng.
Với những người tìm kiếm con đường đi lên, với những người có hi vọng đi vào chiều hướng cao hơn, lửa trở thành lí tưởng, thành biểu tượng, thành hành vi của họ; điều đó được coi như thiên thần. Còn có lí do khác tại sao lửa được coi như biểu tượng và thượng đế. Khi một cá nhân bắt đầu du hành đi lên, đồng thời người đó bắt đầu cuộc hành trình vào trong. Đây đích xác là cái đối lập của cuộc hành trình mà đồng thời đi xuống và đi ra ngoài. Khi nhìn vào nghĩa rộng của chúng, đi ra và đi xuống là đồng nghĩa; và đi vào và đi lên là đồng nghĩa nưa. Bạn sẽ đi xa lên cao khi bạn đi vào trong, và bạn sẽ đi xa xuống thấp khi bạn đi ra ngoài. Hay, bạn đi nhiều ra ngoài khi bạn đi xuống thấp, và bạn đi nhiều vào trong khi bạn đi lên. Theo quan điểm của sự tồn tại, lên trên và vào trong có cùng nghĩa.
Giống thế, từ quan điểm của kinh nghiệm, mặc dầu không theo ngữ nghĩa từ, đi ra và đi xuống có cùng nghĩa. Những người đã quyết định tiến hành cuộc hành trình đi lên cũng phải tiến hành cuộc hành trình vào trong nữa, và khi họ đi xa hơn vào trong, bóng tối bắt đầu giảm đi và ánh sáng tăng lên. Cho nên lửa trở thành biểu tượng cho cuộc hành trình bên trong.
Cũng có lí do khác tại sao lửa trở thành biểu tượng và bắt đầu được tôn thờ. Nó có cái đẹp vĩ đại của riêng nó; nó giữ lại cái thuần khiết và phá huỷ cái không thuần khiết. Nếu vàng được ném vào trong lửa, các chất không thuần khiết bị thiêu cháy và phá huỷ, và vàng thuần khiết đưa ra sáng hơn. Điều này được biết tới như việc thử lửa - việc kiểm tra để phá huỷ cái không thuần khiết và giữ lại cái thuần khiết. Thử lửa trở thành biểu tượng cho sự kiện rằng lửa sẽ phá huỷ cái không thuần khiết và sẽ giữ lại và bảo vệ cái thuần khiết. Đây là phẩm chất tự nhiên của nó. Nó năng nổ bảo vệ cái thuần khiết và thiêu cháy cái không thuần khiết.
Có rất nhiều cái không thuần khiết bên trong chúng ta - nhiều đến mức không dấu vết nào của vàng được thấy, mặc dầu nó có thể nằm ẩn kín đâu đó bên trong chúng ta. Đôi khi một hiền nhân nào đó nói về vàng, nhưng chúng ta chỉ biết tới bụi và rác rưởi bên trong nằm đè lên nó. Linh hồn đã hiểu ra nào đó, người trí huệ nào đó, bảo chúng ta có vàng, vàng ròng, bên trong chúng ta, nhưng khi chúng ta đi tìm nó chúng ta không tìm thấy gì ngoài đá. Cho nên chúng ta phải ném ngay cả vàng vào lửa. Nghĩa của ăn năn là ném vàng vào lửa. Từ tapa, ăn năn, được xuất phát từ tapa - lửa. Tapa không chỉ có nghĩa là một người đứng trong nhiệt của mặt trời mà thực hành ăn năn. Ăn năn nghĩa là người ta nên trải qua thật nhiều lửa bên trong đến mức tất cả những cái không thuần khiết đều có thể bị thiêu cháy, bị phá huỷ - và tất cả những cái thuần khiết có thể còn lại.
Cần phải nhớ trong tâm trí một hay hai điểm khác về lửa để cho sẽ dễ dàng nhớ dạng thiêng liêng của nó, tính thần thánh của nó. Sẽ có ích để hiểu lời cầu nguyện của hiền nhân này, “Hỡi ngọn lửa, xin dẫn con theo con đường đúng,” và nhận ra tại sao lời cầu nguyện như vậy được dâng lên cho lửa. Bạn đã thấy lửa, bạn cũng đã thấy nước. Dù nó có thể chìm thấp đến đâu, nước vẫn còn lại. Chảy xuống từ núi non nó đi vào thung lũng, nhưng nó không mất đi, nó không tan biến. Lửa bốc lên trời, nhưng tan biến sau khi bốc lên chỉ một khoảng cách nhỏ.
Nói cho đúng, người làm cuộc hành trình đi lên sẽ tan biến. Khi người đó đi lên và đi lên mãi người đó tan biến vào mọi khoảnh khắc; không mấy chốc người đó sẽ mất bản ngã và dừng hiện hữu. Người đó sẽ là một với bầu trời. Lửa vẫn còn thấy được trong một khoảng cách ngắn và thế rồi biến mất - mất đi trong trống rỗng, trong cái không. Nước còn lại, dù nó có thể chảy xuống thấp đến đâu. Bản ngã chắc chắn sẽ còn dai dẳng trên cuộc hành trình đi xuống của nó, và nếu nó đi xuống rất thấp nó sẽ được biến đổi. Khi bản ngã chìm rất thấp nó trở thành cứng rắn, tựa như đá. Mang điều này trong đầu; bản ngã trở thành mạnh mẽ, đông cứng, cứng rắn và kết tinh khi bạn đi xuống ngày càng thấp hơn, và trở thành mỏng, yếu và vô hình khi bạn lên ngày càng cao hơn. Cứ nhìn ngọn lửa bạn sẽ thấy - trong một thoáng chốc nó đã đi mất. Nó đã đi đâu?
Khi Phật sắp sửa đi vào giải thoát cuối cùng của mình, ông ấy nói, “Trong vài giây nữa ta sẽ dừng hiện hữu.”
Thế rồi một ai đó hỏi, “Thế thì thầy sẽ ở đâu, khi thầy không có đó?”
Phật đáp, “Quan sát chiếc đèn, và hỏi nó ngọn lửa của nó đã đi đâu, khi biến mất vào trong không khí. Ta cũng sẽ biến mất theo cách đó trong một thời gian ngắn. Khoảnh khắc đó đã tới khi ngọn lửa của ta sẽ bị hấp thu vào trong bầu trời bao la.”
Có một bí mật nữa, một bí ẩn nữa, về lửa: nó đốt cháy mọi thứ và cuối cùng tự phá huỷ bản thân nó nữa. Sau khi tiêu thụ dầu, lửa không giữ lại bản thân nó. Ngay khi dầu cạn lửa cũng tắt. Mọi thứ đều cạn kiệt, và cuối cùng không lửa nào là còn lại sau; nó cũng tan biến. Sẽ là bạo hành nếu nó giữ lại bản thân mình sau khi đốt cháy mọi thứ khác, nó là tình yêu là khi cái này biến mất sau khi làm cho cái khác biến mất. Cho nên lửa không phải là kẻ thù của dầu; nó là bạn, là người yêu của dầu. Nếu nó không phải là như vậy, chắc chắn nó sẽ giữ lại bản thân nó sau khi tiêu thụ dầu. Nó không tiêu thụ cái khác để gìn giữ bản thân nó; đây không phải là bản tính của lửa. Sau khi đốt hết dầu, nó đốt bản thân nó và trở nên yên tĩnh.
Cũng đáng để ý rằng dầu được gìn giữ dưới dạng tro sau khi nó đã bị tiêu thụ hết, trong khi lửa không được giữ lại trong bất kì hình dạng nào. Nó thuần khiết đến độ nó không để lại tro của riêng nó đằng sau. Trong sự kiện thực tế, tro được tạo thành do cái không thuần khiết. Lửa đơn giản là sự tồn tại thuần khiết nhất. Nó không để lại bất kì dấu vết nào đằng sau nó. Chính việc tìm kiếm rất gay go đối với người tìm kiếm là tìm ra một biểu tượng lí tưởng về cái bên ngoài cho điều xảy ra bên trong. Biểu tượng tốt nhất được tìm thấy cho tới nay là lửa. Dù bùng cháy thường xuyên trong các đền Parsi hay trong các buổi tế lễ tôn giáo hay trong các buổi tế lửa hay trong các ngọn đèn đền thờ, lửa cho đến ngày hôm nay vẫn được giữ là biểu tượng tốt nhất, gần gũi nhất cho điều xảy ra bên trong - những việc xảy ra siêu việt bên trong. Đây là lí do tại sao người ta coi nó là thượng đế.
Cái gì được coi là thượng đế? Nó không đơn giản cái nào là điều thiêng liêng, bởi vì mọi thứ và mọi người đều thiêng liêng. Mọi thứ là thiêng liêng bởi vì mọi thứ đều tới từ điều thiêng liêng. Nghĩa từ điển của từ devata là người là thiêng liêng, nhưng mọi người đều thiêng liêng. Một số người biết sự kiện này và một số người không biết, nhưng cái gì có đấy mà không phải là thiêng liêng? Tảng đá, cây cối, dòng sông, núi non, bầu trời - tất cả đều thiêng liêng. Từng nguyên tử là thiêng liêng. Cho nên từ devata không có nghĩa cái là thiêng liêng. Tại sao một thứ được mệnh danh là thượng đế theo một nghĩa phụ đặc biệt? Nó có nghĩa là thế này: nó không chỉ là thiêng liêng, mà nó còn dẫn người khác tới điều thiêng liêng. Một người biến người khác thành thiêng liêng, người chỉ ra điều thiêng liêng, người biến khao khát của chúng ta hướng tới điều thiêng liêng, là thượng đế. Đó là lí do tại sao hiền nhân này có thể nói thầy là Thượng đế. Khôg có lí do nào khác ngoài điều này. Nếu người ta được nhắc nhở bởi việc nhìn lên trời của cái không hình dạng, thế thì bầu trời là Thượng đế. Nhưng chúng ta có khó khăn trong việc hiểu điều này.
Những người đọc Veda ngày nay thấy khó hiểu được những khẳng định của nó rằng bầu trời là Thượng đế, Indra là Thượng đế, mặt trời là Thượng đế, và vân vân. Họ nghĩ, “Cái gì là tất cả những cái điên khùng này, tất cả những điều vô nghĩa này?” Khi những người phương Tây đầu tiên đọc Veda, họ nữa cũng thấy chúng khó hiểu. Họ nói, “Đây là chủ nghĩa đa thần - một tôn giáo của nhiều thần. Những người này có khuynh hướng thấy Thượng đế trong mọi thứ.” Nhưng không, nó không phải là điều đó. Bất kì cái gì là thượng đế, qua người đó tính thiêng liêng được ghi nhớ, bởi người đó mà người ta bị ngạc nhiên với tính thiêng liêng, qua người đó mà dây của chiếc đàn veena của trái tim được gây ra rung động, qua người đó mà người ta bắt đầu cuộc hành trình hướng tới điều thiêng liêng.
Nhìn lên trời mà xem. Nếu bạn tiếp tục nhìn trong một chốc, hình dạng sẽ tan biến và khải lộ của cái vô dạng sẽ bắt đầu. Vậy bầu trời đang chỉ tới cái vô hình dạng. Thế thì chúng ta sẽ là vô ơn khi không cám ơn hiện tượng đó, khi nói, “Hỡi Thượng đế, ngài nhắc nhở con về cái vô hình dạng; con xin cám ơn”?
Cứ nhìn vào lửa - đó là mục đích và ý nghĩa của các cuộc tế lửa tôn giáo. Bản thân việc cúng dường là không quan trọng lắm trong tế lửa; điều quan trọng là trở thành một với cuộc hành trình siêu việt của lửa, qua việc ngồi gần nó. Bạn thấy lửa bập bùng đi lên, ngọn lửa của nó tan biến trong cái không lớn lao, và nếu vào khoảnh khắc đó bạn trở thành một với ngọn lửa đó với một tâm trí tập trung và thiền và làm mất bản thân mình trong cái trống rỗng đó, thế thì lửa trở thành thượng đế của bạn.
Đó là Thượng đế mà qua ngài bạn nghe thấy điều thiêng liêng, qua đó bạn có cảm hứng bên trong để đi tới điều thiêng liêng, qua đó hạt mầm đang ngủ của bạn về điều thiêng liêng bị đập vỡ mở ra, đưa bạn tới điều thiêng liêng. Đó là lí do tại sao hiền nhân này nói, “Hỡi Thượng đế, hỡi ngọn lửa, xin dắt con theo đường đúng. Con không biết con đường. Con thậm chí không biết rằng cái nào là có nghĩa từ cái cái nào là vô nghĩa. Con dốt nát. Xin dẫn dắt con.”
Có một điểm ở đây nên được hiểu thật sâu sắc, và nó là thế này: người xin được dẫn dắt tới đường đúng không đưa ra lời xin thông thường; nó là phi thường, bởi vì bản thân lời xin là cơ sở cho sự giúp đỡ mà người ta cần để tiến lên theo đường đúng. Lời xin này là phi thường bởi vì mọi ý định của chúng ta, mọi đam mê của chúng ta, mọi ham muốn của chúng ta, đều dẫn chúng ta tới đường sai - không cần phải cầu nguyện, xin về nó. Tự nhiên đã cho chúng ta đủ phương tiện về điều đó; bản thân tự nhiên dẫn chúng ta tới đó. Nếu bạn muốn đi xuống, hạ cấp bản thân mình, bạn không cần lời cầu nguyện để giúp bạn. Nếu bạn muốn đi tới bóng tối, tự nhiên đang giúp bạn rồi. Hành động riêng của bạn dẫn bạn tới con đường đó. Thói quen riêng của bạn và các ấn tượng quá khứ đang dẫn bạn hướng tới nó. Điều thú vị để chú ý là không ai đã bao giờ cầu nguyện Thượng đế dẫn người đó tới con đường bất chính. Tại đây Thượng đế không được cần tới; bản thân con người đủ mạnh và có năng lực để đi sai đường. Không cần sự giúp đỡ của Thượng đế trong việc làm như thế. Ngược lại, con người có năng lực dẫn Thượng đế theo con đường bất chính.
Cái điên khùng là ở chỗ chính con đường bất chính đầy nguy hiểm, vậy mà không ai cầu nguyện sự giúp đỡ của Thượng đế để lấy con đường đó. Đáng phải làm như thế này: “Hỡi Thượng đế, xin giúp con đi theo đường bất chính, vì nó đầy những hiểm nguy!” Đi trên con đường này là đi vào trong nhiều đau khổ, khổ sở và điên khùng. Nó là việc mời rắc rối tràn ngập lên chúng ta. Trong những hoàn cảnh như vậy sự giúp đỡ của Thượng đế nên được tìm kiếm, nhưng không ai tìm kiếm nó bởi vì mọi người đều nghĩ mình có đủ khả năng để gặp gỡ với thách thức. Con người đủ mạnh để đi theo con đường bất chính, nhưng khi câu hỏi về việc đi theo con đường đúng tới, đột nhiên người đó thấy mình không có khả năng làm như vậy!
Lí do cho yếu kém của con người là ở chỗ tất cả những ham muốn và đam mê của người đó kéo người đó đi xuống, và không có những đam mê như thế do tự nhiên ban cho để nâng người đó lên. Nếu người đó không làm gì và đứng im, người đó sẽ tự động trượt xuống, trườn xuống và vấp ngã trong cái dốc của mình. Lực trọng trường của tự nhiên là đủ để kéo người đó xuống, và với mọi bước người đó sẽ nghĩ tới việc đi xuống thấp hơn nữa. Toàn thể lực cuộc sống sẽ thúc đẩy người đó đi xuống ngày một nhiều. Người đó tưởng tượng có hạnh phúc ở phía dưới, và nếu người đó gặp bất hạnh trong nỗ lực của mình, người đó biện minh, “Đấy là vì mình còn chưa đi đủ xa.”
Khi cái gọi là người thật thà gặp tôi họ bảo tôi, “Thầy có thấy người không thật thà trở nên hạnh phúc thế nào trong thế giới này không?” Tôi gọi những người như vậy là cái gọi là người thật thà bởi vì họ không thể còn thật thà lâu được, vì họ thấy hạnh phúc trong không thật thà. Họ không thể là thật thà từ chiều sâu trái tim họ, và nếu họ có vẻ thật thà nó là từ sợ hãi. Là thật thà đòi hỏi dũng cảm và bạo dạn. Họ yếu đuối và hèn nhát; họ không dám thực hành không thật thà hay phụ bạc. Nhưng niềm tin của họ rằng kẻ phụ bạc đang trở nên hạnh phúc và thịnh vượng để lộ ra sự thật - tiếng nói của ham muốn của họ đang cảnh báo cho họ rằng họ đang phạm sai lầm trong việc là thật thà.
Cũng từ bên trong nữa, tự nhiên thôi thúc bạn đi xuống mãi. Tại sao? - bởi vì trong khi đi xuống bạn ngày càng trở thành một phần của tự nhiên. Với cùng dấu hiệu đó, khi bạn vươn lên ngày càng cao hơn bạn vượt ra ngoài tự nhiên. Thật dễ dàng cho tự nhiên khuyên nhủ bạn đi xuống thêm nữa bởi vì có nhiều chỗ nghỉ ngơi ở đó, và nếu bạn trở thành giống như tảng đá có việc nghỉ ngơi hoàn toàn. “Đi xuống đi, gạt sang bên ý thức của bạn,” ham muốn và đam mê của bạn nói. “Từ bỏ ý thức; nó là nguyên nhân cho bất hạnh của bạn, cho nên vẫn còn trong cơn mê đi - trong vô ý thức.” Đó là lí do tại sao con người uống rượu, say ma tuý và hàng nghìn thủ đoạn khác như vậy - để cho người đó có thể đi xuống dễ dàng và vẫn còn dường như trong cơn mê. Có toàn thể hệ thống các thu xếp để giúp cho bạn đi xuống, nhưng không có sự giúp đỡ nào để bạn đi lên. Và không có phúc lạc, không có yên bình, nếu không vươn lên.
Đây là thế tiến thoái lưỡng nan của con người, đây là rối loạn của con người - cuộc đọ sức mà con người phải tranh đấu, với đủ mọi loại phương tiện và cách thức để đi xuống nhưng không có cách nào được vạch ra để giúp cho con người đi lên. Và không mục đích nào được phục vụ mà không có việc đi lên; không có cuộc hành trình đi lên không cái gì được đạt tới ngoài việc lang thang. Trong bất lực như thế, lời cầu nguyện tới từ bên trong. Khi con người nhận ra bất lực trong hoàn cảnh của mình, người đó cầu nguyện Thượng đế. Cho nên hiền nhân này cầu nguyện, “Hỡi Thượng đế, xin dắt con theo con đường đúng.”
Điều này không có nghĩa là một Thượng đế nào đó sẽ đưa bạn tới con đường đó; loại diễn giải này đã tạo ra nhiều niềm tin giả. Không Thượng đế nào sẽ giúp bạn đâu. Bản thân bạn sẽ phải đi tới con đường đó; nhưng lời cầu nguyện này sẽ cho bạn sức mạnh, sẽ động viên bạn, đi tiếp. Nếu lời cầu nguyện này trở thành vững chãi và được tập trung trong bạn, nếu nó trở thành niềm khao khát, tiếng kêu từ mọi thớ thịt trong con người bạn, nếu nó trở thành bản thân hơi thở của bạn khi kêu lên, “Hỡi Thượng đế, hỡi ngọn lửa, xin đưa con đến nơi mọi thứ đều tan biến và chỉ còn lại cái không phải là con, và cái có đó và cái sẽ có đó khi con không còn!” thế thì lời cầu nguyện sẽ phá vỡ mở tung một cánh cửa bên trong bạn. Nó sẽ là phương tiện đưa bạn sang con đường đúng, bởi vì nơi chúng ta mong mỏi sâu sắc để tới, chúng ta đi. Chính ý nghĩ của chúng ta trở thành hành động của chúng ta.
Eddington đã viết một câu rất tuyệt diệu, tuyệt diệu hơn nữa bởi vì nó được viết ra bởi một người như Eddington. Ông ấy là người được giải thưởng Nobel, và là một trong những nhà khoa học giỏi nhất của năm mươi năm qua. Trong những ngày cuối của cuộc đời mình ông ấy đã viết trong hồi kí: “Tôi bắt đầu nghiên cứu khoa học từ thời thanh niên. Thế rồi tôi nghĩ về thế giới, vũ trụ, như tuyển tập các vật. Nhưng ngày càng đi sâu hơn vào công trình nghiên cứu của tôi và kinh nghiệm những bí ẩn của tự nhiên, tôi đã đi tới nhận ra rằng vũ trụ giống nhiều với ý nghĩ hơn là vật. Đây là di chúc và lời chứng nhận cuối cùng của tôi với thế giới.”
Cùng phát biểu như thế là câu đầu tiên của Phật trong Kinh pháp cú. “Ông sẽ là cái ông nghĩ, cho nên cho cân nhắc và suy xét đúng đắn cho các ý nghĩ của ông, bởi vì ông không thể đổ trách nhiệm cho bất kì ai khác về những hành động của ông; điều ông làm hôm nay là kết quả của điều ông nghĩ hôm qua.” Cái ngu xuẩn và những khái niệm sai lầm của chúng ta trở thành rắn chắc và chuyển vào trong hành động. Những suy nghĩ của riêng chúng ta trở nên cứng rắn và chỉ đạo cuộc sống của ta. Một con sóng nhỏ của ý nghĩ, đã gợi lên, bắt đầu cuộc hành trình của nó, và nếu không phải hôm nay, thế thì ngày mai, trở thành một thứ vững chắc.
Mọi vật thực sự là những suy nghĩ đậm đặc. Điều chúng ta đang là chính là kết quả của ý nghĩ của chúng ta. Cho nên nếu bất kì lời cầu nguyện nào trở nên được tập trung đến mức nó làm xúc động mọi hạt của cuộc sống của bạn, khuấy động trái tim bạn đập rộn ràng, tác động đến giấc mơ của bạn trong đêm, bao bọc giấc mơ ban ngày của bạn, thấm vào giấc ngủ của bạn và trở thành sự ám ảnh cuộc sống của bạn, thế thì lời cầu nguyện được trả lời. Không Thượng đế nào sẽ tới giúp bạn cả; nhưng lời cầu nguyện tới điều thiêng liêng, dù chúng ta thấy nó ở bất kì đâu, đều tạo ra trong chúng ta sự xúc động.
Phân biệt này nên được hiểu cho đúng. Nếu bạn nghĩ, “Cuộc đời mình bây giờ sẽ là vô tư. Mình đã cầu nguyện Thượng đế, bây giờ ngài sẽ chăm nom mình,” thế thì bạn lầm. Nhiều người nghĩ giống thế này. Họ nghĩ, “Chúng con cảm tạ Thượng đế đủ rồi bởi việc cúng dường lời cầu nguyện; chúng con đã biết ơn ngài đủ rồi, bây giờ trách nhiệm của ngài là phải chăm nom rằng lời cầu nguyện của chúng con được đáp ứng.” Và nếu Thượng đế không đáp ứng họ phàn nàn về ngài và tuyên bố, “Không có Thượng đế, tất cả là trò bịp bợm.”
Không, lời cầu nguyện không có nghĩa là dịch chuyển trách nhiệm của chúng ta sang người khác. Lời cầu nguyện là một loại phương cách để qua nó chúng ta đem sự xúc động vào trong toàn bộ cuộc đời mình, chúng ta xúc động đến từng hạt của thân thể mình. Và nhớ lấy, nó là phương cách mà có thể đi vào sâu nhất trong trái tim và thân thể ta. Nếu bất kì ai trở nên bị hấp thu hoàn toàn vào trong lời cầu nguyện, với tất cả trái tim người đó, thế thì mọi hạt của thân thể người đó trở nên tích cực.
Không ý nghĩ nào đi sâu như lời cầu nguyện, không ham muốn nào đi sâu như lời cầu nguyện, chỉ với điều kiện là người ta phải có năng lực cầu nguyện thực sự. Không có một ham muốn nào mà bạn không thể được tự do khỏi nó. Bạn có thể tự do ngay cả với dục, cái vẫn được coi như ham muốn kéo dài nhất. Bạn không bị cuốn hút toàn bộ ngay cả trong đó, bạn bị tách rời ngay cả từ đó. Một phần tâm thức ẩn kín vẫn còn bên ngoài nó. Nhiều nhất chính thân thể bị cuốn hút vào hoạt động dục; chỉ một phần rất nhỏ của tâm trí của người bị khuấy động dục đi vào hành động, nhưng tâm thức và linh hồn vẫn còn tuyệt đối ở ngoài nó. Bạn không thể toàn bộ trong dục, và đó là lí do cho rắc rối và thất vọng trong ham muốn dục. Tâm trí đầy dục vọng nói, “Ta sẽ chìm vào trong nó toàn bộ và sẽ nhận được hoan lạc đầy đủ từ nó.” Nhưng nó không bao giờ có khả năng chìm một cách toàn bộ được. Nó bao giờ cũng thấy bản thân nó dường như đã bị chìm hoàn toàn, nhưng thực ra không có khả năng làm được như vậy - nó đi tới một giới hạn nào đó và thế rồi quay lại. Ngay khi nó đạt tới khoảnh khắc chìm thì khoảnh khắc nổ đem nó trở lại.
Lời cầu nguyện là việc xảy ra duy nhất trong đó con người chìm toàn bộ, trong đó không cái gì bị bỏ ra ngoài. Lời cầu nguyện trở thành toàn bộ khi không cái gì của người đưa ra lời cầu nguyện bị bỏ ra ngoài. Trong khi cầu nguyện, nếu bạn không toàn bộ trong đó thế thì nó trở thành hành động hời hợt. Nó sẽ không ảnh hưởng tới bạn, bạn sẽ vẫn còn không bị đụng chạm.
Nhưng lời cầu nguyện có thể sâu lắng đến mức - nó trở thành như thế - người đưa ra nó bị mất đi và chỉ lời cầu nguyện còn lại. Thế thì, bị mất đi trong luồng cầu nguyện toàn bộ, sự việc xảy ra, và cuộc hành trình tới con đường đúng bắt đầu. Toàn thể hướng thay đổi. Mặt quay một trăm tám mươi độ, từ cuộc hành trình đi xuống thành cuộc hành trình đi lên.
Đây là lí do tại sao các hiền nhân cầu nguyện lửa - nó là hiện tượng bốc lên, nó đốt cháy những cái không thuần khiết, nó không có bản ngã, và nó bị hấp thu ngay vào trong bầu trời. Khi một ai đó là toàn bộ trong lời cầu nguyện, là một với nó, người đó trở thành ngọn lửa trong đó không có khói. Khói có đó trước khi ai đó bắt đầu thực sự cầu nguyện. Không có lửa ngay lập tức. Có rất nhiều khói lúc bắt đầu bởi vì chất đốt của chúng ta rất ướt. Thực ra, chất đốt ướt vì ham muốn của chúng ta có nhiều. Nó cũng tựa như là khói cuồn cuộn bốc lên khi chúng ta đốt chất đốt ướt. Đừng sợ điều này. Người bắt đầu trên cuộc hành trình của lời cầu nguyện không chứng kiến ngọn lửa lúc đầu; người đó chỉ thấy khói dầy đặc lúc ban đầu, bởi vì chúng ta có nhiều chất đốt ướt cùng mình. Đây là lí do tại sao hiền nhân này đã yêu cầu lửa đốt cháy cả các hành động quá khứ của mình - vì những hành động này là chất đốt ướt thế.
Khi nào một hành động là khô và khi nào nó là ướt? Hành động nào có thể được coi là ướt và hành động nào có thể được coi là khô? Nếu hành động là khô cuộc hành trình đi lên là dễ dàng, bởi vì hành động khô là chất đốt tốt; và nếu nó ướt cuộc hành trình đi lên trở thành gay go, bởi vì chất đốt không cháy nhưng tạo ra nhiều khói. Khi bạn vẫn còn hoàn toàn tách rời khỏi hành động trong khi làm nó, thế thì hành động là khô. Hành động đó là ướt nếu bạn vẫn còn bị móc nối với nó trong khi làm nó, và ngay cả sau khi làm nó. Nếu bạn có thể là nhân chứng trong khi làm một hành động, thế thì hành động đó trở thành khô. Nếu bạn không có khả năng là nhân chứng cho hành động trong khi làm nó, nhưng trở thành người làm của nó, hành động đó sẽ là ướt. Nếu, trong khi thực hiện một hành động, bạn đầy bản ngã và nói, “Tôi đang làm điều đó,” thế thì hành động đó trở thành ướt. Nếu thay vì thế bạn nói, “Thượng đế xui khiến tôi làm điều này, tự nhiên làm điều đó được làm qua tôi, tôi đơn giản chứng kiến nó,” và tất nhiên nếu bạn không chỉ nói điều đó mà nhận ra điều đó và cũng sống theo tinh thần này, thế thì hành động đó trở thành khô. Và ngọn lửa của cuộc sống của những người có nhiên liệu hành động khô lập tức nhảy vào trong Brahman - linh hồn vĩnh hằng. Nhưng những người có chất đốt của hành động ướt gặp khó khăn.
Hiền nhân này biết rằng với tất cả chúng ta, phần lớn hành động của chúng ta đều ướt. Cho nên cố làm cho hành động của bạn thành khô đi, bởi vì một mình lời cầu nguyện, không có hành động khô, sẽ không đạt được cái gì. Tước bỏ bản ngã của bạn ra khỏi hành động của quá khứ và không để cho hành động hiện tại và tương lai của bạn bị gắn với bản ngã. Nhưng bao giờ cũng nhớ điều này trong tâm trí, rằng không ai sẽ tới để đáp ứng lời cầu nguyện của bạn đâu; bạn sẽ được biến đổi chỉ bởi lời cầu nguyện riêng của bạn. Lời cầu nguyện là biến đổi. Biến đổi không đi theo lời cầu nguyện, nó xảy ra trong bản thân lời cầu nguyện. Cho nên đừng trông đợi kết quả của nó tới trong tương lai, bởi vì bản thân lời cầu nguyện là kết quả; và quên nó một cách yên tĩnh sau khi bạn đã cầu nguyện, bởi vì bản thân nó là kết quả. Việc cầu nguyện theo tâm hồn đúng là thành tựu lớn. Nhưng chúng ta có khá niệm sai lầm, trông đợi ai đó khác sẽ đáp ứng lời cầu nguyện của chúng ta, cứ nghĩ rằng bây giờ chúng ta đã cầu nguyện thì chúng ta phải đợi kết quả.
Giống như lửa, lời cầu nguyện là một hiện tượng sống mạnh mẽ. Lời cầu nguyện có ba khía cạnh mà tôi sẽ giải thích cho bạn để cho bạn có thể hiểu thấu ý nghĩa của chúng một cách đúng đắn. Khía cạnh thứ nhất là ở chỗ khi bạn đưa ra lời cầu nguyện bạn đang nói lời chia tay với bản ngã của bạn; không thể có lời cầu nguyện nếu bản ngã vẫn còn. Khi hiền nhân này nói, “Hỡi ngọn lửa, hỡi Thượng đế, xin chỉ cho con con đường đúng, con không biết gì,” ông ấy đã nói lời vĩnh biệt với bản ngã mình. Lời cầu nguyện là sự chấp nhận toàn bộ về tính khiêm tốn của chúng ta. Bạn không thể đưa ra lời cầu nguyện chừng nào bạn còn chưa trở thành cái không.
Cho nên điểm đầu tiên là ở chỗ việc đưa ra lời cầu nguyện là chứng tỏ việc chấp nhận của chúng ta về tính khiêm tốn, sự bất lực hoàn toàn của chúng ta. “Tôi tuyên bố rằng tôi không thể làm được bất kì cái gì. Tôi thừa nhận rằng bất kì cái gì tôi làm chỉ đem tôi đi xuống, bất kì cái gì tôi đã làm chỉ làm cho tôi thêm vướng mắc và bối rối. Hành động của tôi đã trở thành địa ngục cho mình. Vướng mắc của hành động của tôi đã trở thành gánh nặng, một hòn đá đè trĩu lên ngực tôi. Tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Bây giờ tôi cầu nguyện, ‘Hỡi Thượng đế, bây giờ ngài là người làm, bây giờ xin dẫn dắt con đi.’” Để tôi nhắc: điều này không có nghĩa là Thượng đế sẽ dẫn dắt bạn - chính lời cầu nguyện này sẽ dẫn dắt bạn. Nếu nó được làm với toàn bộ trái tim, với chân thành hoàn toàn, và nếu có tính vô ngã toàn bộ, thế thì nó chắc chắc sẽ dẫn dắt bạn.
Cho nên lời kinh đầu tiên là: Không bản ngã.
Lời kinh thứ hai: Chúng ta phụ thuộc quá nhiều vào bản thân mình.
Một lần một người tới gặp thánh Eckhart và nói, “Tôi là một người tự thành đạt.”
Eckhart nghe anh ta, nhìn lên trời với hai tay khoanh lại, và nói, “Hỡi Thượng đế, ngài được tự do khỏi nhiều trách nhiệm rồi. Cũng tốt là người này tự thành đạt, bởi vì con tự hỏi ngài xoay xở thế nào để chăm nom mọi kiểu người khác nhau mà ngài đang tạo ra.” Thế rồi, nhìn vào người này, ông nói, “Vì anh là người tự thành đạt, nên anh phải biết ơn Thượng đế lắm. Ít nhất Thượng đế được cứu khỏi phạm tội là có trách nhiệm cho anh.”
Chúng ta có tin tưởng lớn vào bản thân mình. Phần lớn trong chúng ta nghĩ chúng ta tự thành đạt. Điều này giống như tin rằng chúng ta là bố của riêng mình. Mọi người đều nghĩ giống thế này. Tất cả hành vi của chúng ta phô bầy ra để chứng minh rằng chúng ta là bố của riêng mình. Người nghĩ rằng mình là bố của bản thân mình cố gắng kéo mình lên bằng dây giầy của riêng mình. Tất cả chúng ta đều hành xử theo cách này, và trong khi làm như thế chúng ta chỉ làm mình kiệt sức, làm đứt dây giầy và làm mình bị thương.
Không ai có khả năng nâng bản thân mình lên. Từ bỏ phụ thuộc vào bản thân mình là cầu nguyện. Cho nên từ bỏ niềm tin vô ích rằng, “Ta sẽ tự nâng mình lên.” Từ bỏ tự tin rằng, “Ta sẽ làm theo cách riêng của mình và tự mình đạt tới đích của cuộc hành trình của mình.” Tôi nhắc lại, bạn sẽ phải làm cuộc hành trình này, không ai khác có thể làm điều đó thay cho bạn được. Nhưng cuộc hành trình chỉ bắt đầu khi việc tự tin này bị loại bỏ. Cái gọi là tự tin này là cản trở. Ngay khi nó bị từ bỏ năng lượng của bạn được giải thoát và trở thành được cúng dường cho Thượng đế. Bản thân bạn trở thành thượng đế. Không có ngọn lửa nào khác sẽ dẫn bạn; chỉ ngọn lửa bên trong bạn là có khả năng làm điều đó.
Bạn có đủ điều thiêng liêng trong mình để bắt đầu cuộc hành trình, nhưng điều thiêng liêng đó sẽ bị làm chật hẹp tới mức bạn có bản ngã. Bản ngã sẽ không có khả năng tìm ra cách của nó, nó sẽ tìm ra cánh cửa khép kín. Mặc cho những cố gắng cực kì lớn mà điều thiêng liêng vẫn không có khả năng cất lên, bởi vì bản ngã tựa như một hòn đá bao quanh cổ bạn sẽ nhấn bạn chết chìm trong dòng sông. Nhưng từ bỏ tự tin đặt sai chỗ này vào bản thân bạn đi và bạn sẽ có khả năng đi qua sông.
Bạn đã bao giờ quan sát một việc xảy ra tuyệt diệu có ở trong sông chưa?... Nhưng chúng ta không quan sát, chúng ta mù. Người sống bị chìm, nhưng xác chết biết bí mật nào đó của việc bơi, của việc nổi trên nước, của việc không bị chìm, mà người sống không biết. Không dòng sông nào, ngay cả không đại dương lớn nào, có thể nhấn chìm một xác chết; nó lập tức nổi lên mặt nước. Bí mật là gì? Xác chết không biết gì, nó đơn giản là một xác chết, và đó là bí mật. Nếu người sống hành xử như xác chết, thế thì việc chìm là không thể có được - bạn nổi. Không Thượng đế nào giúp bạn nổi cả, bạn đơn giản trở thành vô trọng lượng. Bạn trở thành nhẹ ngay khi bạn tảng đá bản ngã của bạn bị loại bỏ. Thế thì, cho dù ai đó cố gắng nhấn chìm bạn xuống, làm sao người đó có thể làm được điều đó? Chúng ta bị chìm bởi cái ta riêng của chúng ta. Tự tin vào bản thân mình nhấn chìm chúng ta. Níu bám lấy bản ngã nhấn chìm chúng ta. Ý nghĩ, “Ta sẽ làm mọi thứ,” đẩy chúng ta vào cuộc hành trình tới địa ngục.
Đó là lí do tại sao những lời cầu nguyện này là tuyệt diệu thế. Nhớ trong tâm trí, tôi có khó khăn của riêng mình khi tôi nói lời cầu nguyện của hiền nhân này là tuyệt diệu, bởi vì tôi không coi những lời cầu nguyện mà bạn tiến hành ở nhà bạn là tuyệt diệu, ngay cả những lời bạn bắt đầu cầu nguyện sau khi đọc xong Ishavanya. Chúng tuyệt đối hư huyễn. Ngồi trước ngọn lửa tế để ném vào lửa những đồ cúng dường và tụng những bài ca tôn giáo - tất cả những điều này là vô nghĩa nếu không có biến đổi gì trong bạn.
Biến đổi là phép kiểm tra thực sự.
Nếu một người thực hiện các tế lễ tôn giáo trong bốn mươi năm, trong cả đời mình, và không có biến đổi gì trong người đó, thế thì thực ra không tế lễ nào đã được thực hiện. Nếu một người tới thăm ngôi đền hay tu viện hàng ngày và vẫn không có biến đổi gì trong người đó, người đó vẫn ở chỗ người đó ở - thế thì người đó chưa bao giờ vào đền thờ hay tu viện nào. Đền đài có thể bị hư hại chút ít bởi việc viếng thăm của người đó, nhưng không hư hại nào được làm cho anh ta, không biến đổi nào đã xảy ra trong anh ta. Người đó vẫn ở chỗ người đó ở. Đền thờ có thể sợ người đó, cứ nghĩ, “Người này đã gây rắc rối cho ta trong suốt bốn mươi năm qua, nhưng bản thân người đó không bị rắc rối chút nào.” Không, đấy không phải là lời cầu nguyện chút nào. Việc viếng thăm đó tới ngôi đền chỉ là một cử chỉ.
Tôi thấy lời cầu nguyện của hiền nhân này tràn đầy ý nghĩa. Nó rất khiêm tốn, rất hồn nhiên, rất tự nhiên: ‘Hỡi ngọn lửa, xin dẫn dắt con theo đường đúng, bởi vì con không biết gì về nó, con dốt nát.” Nếu bạn có thể nói với tất cả sự chân thành, “Hỡi bầu trời, xin dẫn dắt con tới cái vô dạng, bởi vì con không biết gì cả,” bất thần bạn sẽ thấy rằng con đường mở ra cho bạn. Con đường của tri thức mở ra cho bất kì ai nói, “Tôi không biết.” Người như thế đã bước bước đầu tiên hướng tới tri thức thực. Còn người nói, “Tôi biết, tôi là người có học,” bít kín nốt ngay cả vài cái lỗ mà có thể cho phép người đó đi vào trong ngôi đền bên trong.
Lời cầu nguyện là sự chấp nhận không chỉ cái dốt nát mà cả sự bất lực nữa. Không bến, không thuyền nào được thấy, chỉ đại dương vô biên là thấy được, và chiều sâu của nó là không thể dò được. Lòng dũng cảm của chúng ta làm chúng ta thất bại. Chúng ta nhắm mắt và tưởng tượng, cứ nghĩ mình đang trên thuyền, nhưng thực sự mọi thuyền đều là thuyền giấy. Đấy là hoàn cảnh của chúng ta - tuyệt đối bất lực.
Trong lời cầu nguyện đúng đắn có sự chấp nhận về cái bất lực cũng như cái dốt nát. Và người tuyên bố, “Tôi bất lực,” tìm thấy phương thuốc, giải pháp. Chính tuyên bố này về cái bất lực là giải pháp. Chấp nhận toàn bộ này về cái bất lực bản thân nó là giúp đỡ lớn nhất và duy nhất của chúng ta. Người buông xuôi bản thân mình gặp Thượng đế. Người nói, “Từ giờ trở đi con sẽ bước nếu ngài bảo con bước, con sẽ vươn dậy nếu ngài nâng con lên, con sẽ đi theo ngài tới bất kì đâu ngài đi” - người này thấy những cánh cửa của mình mở ra bên trong, bởi vì người đó đã liên lạc với cái vô hạn một cách hồn nhiên thế và với buông xuôi không điều kiện đến mức người đó thấy bản thân mình trước Thượng đế.
Những lời cầu nguyện này là chìa khoá để mở cánh cửa. Những lời cầu nguyện ngắn ngủi này là rất sâu sắc trong nghĩa và mang chúng ta đi rất xa. Giữ những lời cầu nguyện này trong tâm trí trong khi thực hiện công việc thường lệ hàng ngày của bạn, và bất kì khi nào bạn có cơ hội, tự nhắc bản thân mình, “Con không biết gì cả, con bất lực. Hỡi Thượng đế, xin dẫn dắt con.” Lần nữa tôi nhấn mạnh sự kiện là không ai khác sẽ tới để dẫn dắt bạn đến con đường đúng. Bản thân lời cầu nguyện này sẽ đưa bạn đi. Vậu trong việc cầu nguyện, bạn sẽ có khả năng tự dẫn dắt mình. Lời cầu nguyện là quyền năng, quyền năng rất lớn.
Có năng lượng cực lớn ẩn trong một nguyên tử nhỏ, nhưng năng lượng ẩn kín trong những lời cầu nguyện nhỏ này là nhiều lần mạnh hơn năng lượng trong vô số nguyên tử. Cầu nguyện và xem; thử nó đi! Kết quả là tức khắc. Bạn sẽ nhẹ nhàng không mất thời gian nào. Bạn sẽ phát triển cánh và sẵn sàng bay cao.
Gánh nặng tan biến khi bản ngã nặng trĩu của chúng ta rơi rụng đi. Nhưng chúng ta láu cá đến mức chúng ta thậm chí chất đầy lời cầu nguyện bằng bản ngã của mình. Nhìn người đang ra khỏi ngôi đền sau khi đưa ra lời cầu nguyện. Người đó nhìn quanh đầy vẻ tự mãn, dường như để công bố cho các tội nhân khắp xung quanh người đó về lòng mộ đạo riêng của mình khi đã đưa ra lời cầu nguyện trong ngôi đền.
Có lần Mohammed yêu cầu một thanh niên đi cùng ông ấy để cầu nguyện. Chàng thanh niên không thể thoái thác điều đó, bởi vì Mohammed đã yêu cầu người đó - cũng hệt như bạn không thể tránh được điều gì đó nếu tôi yêu cầu bạn làm việc đó! Vào buổi sáng người đó tới với Mohammed. Mohammed đứng đó và cầu nguyện, và chàng thanh niên này cũng đứng và bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó. Anh ta chỉ có thể lẩm bẩm thôi.
Mohammed trở nên rất không thoải mái và nghĩ, “Ta đã sai lầm mà đem cậu này tới đây.” Nhưng bây giờ không có cách nào thoát khỏi điều đó. Sau khi cầu nguyện, họ ra đi. Lúc đó là buổi sáng và mọi người vẫn còn trên giường.
Chàng thanh niên nói với Mohammed, “Thưa ngài, điều gì sẽ xảy ra cho những người này? Mặc dầu bây giờ là lúc cầu nguyện thế mà họ vẫn đang trên giường. Ngài nghĩ gì về họ? Họ sẽ phải xuống địa ngục chứ?”
Mohammed đáp, “Ta không biết họ sẽ đi đâu, nhưng ta sẽ phải quay lại nhà thờ.”
Người này hỏi, “Điều gì đã xảy ra cho ngài?”
Mohammed nói, “Lời cầu nguyện đầu tiên của ta đã trở thành vô dụng - ta đã làm hại cậu. Trước khi đưa ra lời cầu nguyện sáng nay ít nhất cậu cũng nên khiêm tốn; cậu đừng coi những người đó là tội lỗi. Đây là một cái hại nữa đã được làm. Ta xin lỗi, và đừng tới nhà thờ lần nữa. Bây giờ ta phải quay lại để cầu nguyện, bởi vì bây giờ lời cầu nguyện thứ nhất của ta là vô dụng. Ta đã làm hại cậu bởi việc mang cậu tới nhà thờ bởi vì bây giờ cậu đã trở nên nhiều bản ngã và vô ích hơn. Bản ngã phải bị phá tan bởi lời cầu nguyện, nhưng bản ngã của cậu đã trở nên mạnh hơn!”
Bạn đã bao giờ thấy một người tự mãn bước đi với dấu hiệu mầu vàng nghệ và quai dép dán trên trán chưa? Ông ta hành xử cứ như Thượng đế đã trao cho ông ta giấy phép đặc biệt. Những người như thế nghĩ họ là họ hàng của Thượng đế, gia đình của Thượng đế, người được chọn của Thượng đế. Bây giờ họ sẽ không còn bằng lòng chừng nào họ còn chưa kết án toàn thế giới xuống địa ngục. Con người phải được xem như một con vật rất kì lạ khi con người có thể trở thành đầy bản ngã ngay cả qua lời cầu nguyện. Không có giới hạn nào cho sự xảo trá của con người.
Phẩm chất tinh tuý của lời cầu nguyện là việc buông bỏ, cái chết của bản ngã. Một người tôn giáo thực sự thậm chí không thể nói, “Tôi là người tôn giáo.” Người đó nhận biết về cái bất chính của mình đến mức người đó thay vì thế sẽ nói, “Ai là người phi tôn giáo hơn tôi?” Người đó sẽ không có khả năng công bố bản thân mình là người đức hạnh bởi vì người đó sẽ thấy một vệt tội lỗi trong đức hạnh; người đó sẽ thấy bản ngã đang nói như thế. Do đó hiền nhân này nói, “Tôi không biết tôi đã phạm phải bao nhiêu tội lỗi làm đè năng tôi trong tiến bộ của mình. Tôi hoàn toàn không phù hợp, tôi không thể đòi quyền để đạt tới mục đích. Tôi đơn giản có thể cầu nguyện.”
Cho nên nhớ lời kinh này nữa, rằng lời cầu nguyện không phải là lời tuyên bố. Nó không phải là việc công bố về quyền được phép mà là sự chấp nhận việc không phù hợp. Nếu bạn cảm thấy một chút rằng, “Tôi là người đòi hỏi chân chính,” thế thì lời cầu nguyện của bạn trở thành bị ô nhiễm và đầu độc. Người đưa ra lời cầu nguyện tìm thấy cái gì đó khi người đó cầu nguyện, “Hỡi Thượng đế, đấy là ân huệ của ngài, con không xứng đáng với nó.” Do đó mọi người nghĩ ra từ ‘ân huệ của Thượng đế’. Đó là ân huệ thiêng liêng. Họ nói, “Khi nào chúng tôi phù hợp? Thật khó để tìm ra người không phù hợp hơn chúng tôi.”
Và vậy mà tôi nhắc lại, bạn đạt tới thông qua sự phù hợp của bạn - và không phải thông qua cái không phù hợp của bạn. Nhưng nhận biết về cái không phù hợp của bạn là lời cầu nguyện phù hợp. Nhận biết về việc là cái không là tuyên bố về lời cầu nguyện. Việc tuyên bố cái không là bản chất của lời cầu nguyện. Lời cầu nguyện ban cho kết quả, nhưng nếu nó không đến chúng ta sẽ nói, “Chúng tôi không phù hợp để nhận nó”; nếu nó tới chúng ta nói, “Đấy là ân huệ của ngài.” Vậy mà nó không được đạt tới được bằng ân huệ của ngài bởi vì ngài là ân huệ bình đẳng cho tất cả! Nếu nó được đạt tới bởi ân huệ của ngài, điều đó có nghĩa là thói gia đình trị cũng đang tràn ngập ở đây.
Một người đi tới một ngôi đền, rung chuông và cầu nguyện, “Hỡi Thượng đế, ngài là người làm thuần khiết tội lỗi, ngài là đấng toàn năng,” với chủ định rằng Thượng đế sẽ được hài lòng và sẽ hoàn thành ham muốn của người đó. Điều này cũng hệt như một người có được cái mình ham muốn bằng việc cầu nguyện trước vua và làm hài lòng vua. Đó là lí do tại sao mọi lời cầu nguyện của chúng ta đều là lời nói theo ngôn ngữ triều đình. Lời cầu nguyện hoàng gia như vậy tất cả đều là tâng bốc. Từ khác cho tâng bốc trong tiếng Phạn là stuti - cầu nguyện!
Không, bạn không phải nói, “Thượng đế vĩ đại.” Đấy chỉ là tâng bốc. “Con là cái không” - câu này là đủ. Không phải: “Ngài vĩ đại. Làm sao con - một người khiêm tốn - có thể đề nghị về tính vĩ đại của ngài được? Bao nhiêu sự vĩ đại có đó trong việc dùng từ vĩ đại của con? Làm sao con có thể đo được ngài? Làm sao con có thể tính toán được sự vĩ đại của ngài? Không, con không có tiêu chuẩn nào để đo được cái vĩ đại của ngài. Đo sự khiêm tốn riêng của con là đủ. Thế là đủ nếu con có khả năng nói trong lời cầu nguyện của con, ‘Con là cái không.’”
Tôi muốn bảo bạn lần nữa rằng cái không, cái thu được do ân huệ của ngài, và vậy mà khi ai đó đạt tới, người đó biết nó là ân huệ của Thượng đế. Bất kì khi nào ai đó đã đạt tới điều tối thượng người đó đã nhảy múa trong cực lạc và tuyên bố một cách chân thành nhất trước thế giới rằng mình đã đạt tới qua ân huệ của Thượng đế. Và vậy mà không ai đạt được bất kì cái gì qua ân huệ của ngài, bởi vì bạn chỉ có thể biểu lộ ân huệ và đặc ân nếu bạn cũng có thể biểu lộ sự ghét bỏ. Nhưng ân huệ của ngài là liên miên, nó liên tục mưa xuống.
Phật hay nói, “Nước cam lồ đang mưa xuống, nhưng một số người để bình đựng nước chổng ngược lên.” Không phải là nước cam lồ sẽ bắt đầu mưa xuống vào ngày bạn lật bình đựng nước thẳng dậy. Nó vẫn mưa ngay cả khi bạn để bình úp xuống, nó vẫn rót ra ngay cả khi không có bình đựng nước chút nào. Sẽ không có ân huệ đặc biệt rót vào bình của bạn khi bạn giữ bình thẳng đứng. Nước cam lồ liên tục mưa xuống: biểu lộ ân huệ là bản tính của ngài - nước cam lồ của sự tồn tại là bản tính của ngài.
Nó vẫn liên tục mưa xuống, nhưng chúng ta đã để thùng chứa của mình lộn ngược xuống. Bản ngã giữ thùng chứa lộn ngược và đồng thời cố gắng làm đầy nó. Giữ cho thùng chứa đứng thẳng dậy nghĩa là thừa nhận, “tôi là cái không.” Khi thùng chứa được dựng thẳng cái trống rỗng của nó trở thành biểu lộ. Nó có thể biểu lộ cái gì khác được? Khi nó lộn ngược, cái trống rỗng của nó bị giấu giếm. Một thùng chứa để lộn ngược tạo ra một ảo tưởng của việc tràn đầy, vì cái trống rỗng không được thấy, nó bị kìm nén. Đó là lí do tại sao chúng ta giữ nó lộn ngược. Bằng việc dựng thẳng dậy, thùng chứa đi tới biết rằng nó không là gì ngoài cái trống rỗng. Có một chỗ mở mà có thể được rót đầy bằng cái gì đó.
Cái thùng chứa của con người quay thẳng lên khi người đó biết rằng người đó là cái không, và khi người đó giữ cho nó thẳng lên thì người đó đi vào lời cầu nguyện. Ân huệ của Thượng đế đang mưa xuống và nó sẽ trút đầy bình chứa của người đó, và khi nó đầy người này sẽ nói, “Đấy là ân huệ của ngài.”
Nếu bạn không giữ cho bình chứa của mình thẳng lên, ngài không thể bầy tỏ ân huệ được. Chính là bởi ân huệ của bạn mà bạn giữ cho nó thẳng lên. Bầy tỏ ân huệ với bản thân mình là lời cầu nguyện. Có từ bi với bản thân mình là lời cầu nguyện. Độc ác với bản thân mình là bản ngã. Thành bạo chúa với bản thân mình là bản ngã. Thành bạo hành chống lại bản thân mình là bản ngã.
Đây là đủ cho sáng nay. Bây giờ chúng ta giải tán. Và xin giữ thùng chứa của các bạn thẳng lên.
Xem tiếp Chương 20 - Quay về Mục lục