Chương 34. Từ người hướng đích tới người mở hội

Chương 34. Từ người hướng đích tới người mở hội

Price:

Read more

Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 34. Từ người hướng đích tới người mở hội


Thảnh thơi là trạng thái của vấn đề nơi năng lượng của bạn không di chuyển đi đâu, không vào tương lai, không vào quá khứ – nó đơn giản ở đó với bạn. Trong vũng năng lượng im lặng riêng của mình, trong hơi ấm của nó, bạn được bao bọc. Khoảnh khắc này là tất cả. Không có khoảnh khắc khác. Thời gian dừng lại – thế thì có thảnh thơi. Nếu thời gian có đó, không có thảnh thơi. Đơn giản, đồng hồ dừng lại; không có thời gian. Khoảnh khắc này là tất cả. Bạn không hỏi về bất kì cái gì khác, bạn đơn giản tận hưởng nó. Những điều thông thường có thể được tận hưởng bởi vì chúng đẹp. Thực tế, chẳng cái gì là bình thường cả – nếu Thượng đế tồn tại, thế thì mọi thứ đều phi thường.
Chỉ những điều nhỏ bé… Bước đi trên thảm cỏ khi những giọt sương còn chưa bay hơi, và cảm nhận một cách toàn bộ ở đó – đường viền, việc chạm vào thảm cỏ, cái mát mẻ của những giọt sương, gió sáng, mặt trời mọc. Bạn còn cần hạnh phúc gì hơn nữa? Có thể có cái gì hơn nữa để hạnh phúc? Nằm dài trong đêm trên tấm ga mát trên giường, cảm thấy đường viền; cảm thấy rằng tấm ga đang ấm dần lên, và bạn được bao phủ trong bóng tối, sự im lặng của buổi đêm…. Với mắt nhắm bạn đơn giản cảm thấy bản thân mình. Bạn còn cần gì hơn nữa? Điều đó là quá nhiều – lòng biết ơn sâu sắc nảy sinh: đây là thảnh thơi.
Thảnh thơi nghĩa là khoảnh khắc này là quá đủ, còn hơn điều có thể được yêu cầu và trông đợi. Chẳng cái gì cần hỏi, quá đủ, hơn cả điều bạn có thể ham muốn – thế thì năng lượng không bao giờ di chuyển đi đâu cả. Nó trở thành cái ao tĩnh lặng. Trong năng lượng riêng của mình, bạn tan biến. Khoảnh khắc này là thảnh thơi. Thảnh thơi không là của thân thể, không của tâm trí, thảnh thơi là của cái toàn bộ. Đó là lí do tại sao chư phật cứ nói, “Trở nên vô ham muốn,” bởi vì họ biết rằng nếu có ham muốn, bạn không thể thảnh thơi được. Họ cứ nói, “Chôn cái đã chết,” bởi vì nếu bạn bận tâm quá nhiều với quá khứ, bạn không thể thảnh thơi được. Họ cứ nói, “Tận hưởng chính khoảnh khắc này.”
Jesus nói, “Trông những bông hoa loa kèn. Ngắm hoa loa kèn trên cánh đồng – chúng không lao động vất vả và chúng đẹp hơn, vẻ huy hoàng của chúng còn lớn lao hơn cả Vua Solomon. Chúng được trang điểm còn thơm và đẹp hơn Vua Solomon. Nhìn, nghắm hoa loa kèn!”
Ông ấy đang nói gì? Ông ấy đang nói, “Thảnh thơi đi! Các ông không cần làm việc vất vả vì nó – thực tế, mọi thứ đều được cung cấp rồi.” Jesus nói, “Nếu ngài chăm sóc chim chóc trong không trung, con vật, con vật hoang dã; cây cối và thảo mộc, thế thì sao ông lại lo nghĩ? Ngài sẽ không chăm sóc ông sao?” Đây là thảnh thơi. Sao bạn lại lo lắng về tương lai nhiều thế? Ngắm hoa loa kèn, nhìn hoa loa kèn, và trở thành giống hoa loa kèn – và thế rồi thảnh thơi. Thảnh thơi không phải là tư thế; thảnh thơi là việc biến đổi toàn bộ năng lượng của bạn.
Năng lượng có thể có hai chiều. Một chiều có động cơ, đi đâu đó, mục đích ở đâu đó; khoảnh khắc này chỉ là phương tiện và mục đích là ở đâu đó khác cần đạt tới. Đây là một chiều của năng lượng của bạn, đây là chiều của hoạt động, hướng đích. Thế thì mọi thứ đều là phương tiện; bằng cách nào đó nó phải được làm và bạn phải đạt tới đích, thế thì bạn sẽ thảnh thơi. Nhưng với kiểu năng lượng này mục đích không bao giờ tới cả, bởi vì kiểu năng lượng này cứ thay đổi mọi khoảnh khắc hiện tại thành phương tiện cho cái gì đó khác, trong tương lai. Mục đích bao giờ cũng vẫn còn ở chân trời. Bạn cứ thế chạy, nhưng khoảnh cách vẫn còn nguyên như cũ.
Không, có chiều hướng khác của năng lượng: chiều hướng đó là lễ hội vô động cơ. Mục đích là ở đây, bây giờ; mục đích không ở đâu đó khác. Thực tế, bạn là mục đích. Thực tế, không có sự hoàn thành nào khác hơn khoảnh khắc này – ngắm hoa loa kèn. Khi bạn là mục đích và khi mục đích không trong tương lai, khi không có gì cần được đạt tới, thay vì thế, bạn chỉ phải mở hội cho nó, bạn đã đạt được nó rồi, nó có đó. Đây là thảnh thơi, năng lượng vô động cơ.
Cho nên, với tôi, có hai kiểu người: người tìm kiếm hướng đích và người mở hội. Người tìm kiếm hướng đích, họ là người điên; họ từ từ phát điên, và họ đang tạo ra tính điên khùng riêng của mình. Và rồi tính điên khùng đó có đà riêng của nó: từ từ, họ đi sâu hơn vào trong nó – thế rồi họ mất hút hoàn toàn. Kiểu người kia không phải là người tìm kiếm hướng đích – người đó không phải là người tìm kiếm chút nào, người đó là người mở hội.
Và điều này tôi dạy bạn: là người mở hội, mở hội! Những cái đã có là quá nhiều: hoa đã nở, chim đang hót, mặt trời có đó trên bầu trời – mở hội nó! Bạn đang thở và bạn đang sống động, và bạn có ý thức – mở hội nó! Thế rồi bỗng nhiên bạn thảnh thơi, thế thì không có căng thẳng, thế thì không có buồn khổ. Toàn thể năng lượng trước trở thành buồn khổ nay trở thành sự biết ơn; toàn thể trái tim của bạn cứ đập với lòng biết ơn sâu sắc – đó là lời nguyện. Đó là mọi điều về lời nguyện: trái tim đập với lòng biết ơn sâu sắc.
Không cần làm gì cho nó cả. Chỉ hiểu chuyển động của năng lượng, chuyển động vô động cơ của năng lượng. Nó tuôn chảy, nhưng không hướng tới đích, nó tuôn chảy như lễ hội. Nó chuyển động, không hướng tới đích, nó chuyển động bởi vì năng lượng tràn ngập riêng của nó.
Đứa trẻ nhảy múa và nhảy nhót và chạy lăng xăng; hỏi nó, “Cháu đi đâu thế?” Nó chẳng đi đâu cả – bạn sẽ có vẻ ngu ngốc với nó. Trẻ con bao giờ cũng nghĩ rằng người lớn là ngu ngốc. Câu hỏi vô nghĩa làm sao, “Cháu đi đâu thế?” Có cần đi đâu không? Đứa trẻ đơn giản không thể trả lời được câu hỏi của bạn bởi vì câu hỏi không liên quan. Nó không đi đâu cả. Nó sẽ đơn giản nhún vai. Nó sẽ nói, “Chẳng đi đâu cả.” Thế thì tâm trí hướng đích của bạn hỏi, “Thế sao cháu lại chạy?” – bởi vì với chúng ta hoạt động là liên quan chỉ khi nó đưa tới đâu đó.
Và tôi bảo bạn, không có đâu mà đi cả: ở đây là tất cả rồi. Toàn thể sự tồn tại lên cao trào tại khoảnh khắc này, nó hội tụ vào khoảnh khắc này. Toàn thể sự tồn tại đang đổ vào khoảnh khắc này; mọi cái có đó đều đổ vào trong khoảnh khắc này – nó là ở đây, bây giờ. Đứa trẻ đơn giản tận hưởng năng lượng. Nó có quá nhiều. Nó chạy, không phải bởi vì nó phải đạt tới đâu đó, mà bởi vì nó có quá nhiều; nó phải chạy.
Hành động vô động cơ, chỉ là việc tràn ngập năng lượng của bạn. Chia sẻ, nhưng không buôn bán, không mặc cả. Cho bởi vì bạn có, đừng cho để lấy lại – bởi vì thế thì bạn sẽ trong khổ sở. Mọi nhà buôn đều xuống địa ngục. Nếu bạn muốn tìm các nhà buôn và người mặc cả lớn nhất, xuống địa ngục, tại đó bạn sẽ thấy họ. Thiên đường không dành cho nhà buôn. Thiên đường dành cho người mở hội.
Thế thì cần thực hành cái gì? Thoải mái càng nhiều hơn. Ở đây và bây giờ càng nhiều hơn. Trong hành động nhiều hơn, và ít trong hoạt động hơn. Trống rỗng, rỗng không, thụ động nhiều hơn. Là người quan sát nhiều hơn – trung lập, không trông đợi điều gì, không ham muốn cái gì. Hạnh phúc với bản thân bạn như bạn đang vậy. Mang tính hội hè.

Ads Belove Post