Read more
Osho - Dũng cảm – Vui sống hiểm nguy
Chương 5. Con đường của tin cậy
TIN CẬY LÀ THÔNG MINH LỚN NHẤT.
Tại sao mọi người không tin cậy? bởi vì họ không tin cậy vào thông minh của
mình. Họ sợ, họ sợ rằng họ có thể bị lừa. Họ sợ; đó là lí do tại sao họ hoài
nghi. Hoài nghi bắt nguồn từ sợ hãi. Hoài nghi là một loại bấp bênh đối với
thông minh của riêng bạn. Bạn không tin tưởng đến mức bạn có thể tin cậy và bạn
có thể đi vào trong tin cậy. Tin cậy cần thông minh, dũng cảm, toàn vẹn lớn
lao. Nó cần trái tim lớn để đi vào trong đó. Nếu bạn không có đủ thông minh, bạn
tự bảo vệ mình qua hoài nghi.
Nếu bạn có thông minh, bạn sẵn
sàng đi vào trong cái không biết bởi vì bạn biết rằng cho dù toàn thể thế giới
đã biết biến mất đi và bạn bị bỏ lại trong cái không biết, bạn vẫn sẽ có khả
năng định cư ở đó. Bạn sẽ có khả năng làm nhà ở đó trong cái không biết. Bạn
tin cậy vào thông minh của mình. Hoài nghi là cảnh giác đề phòng; thông minh tự
giữ nó cởi mở bởi vì thông minh biết, "Bất kì cái gì xảy ra, mình đều sẽ
có khả năng chấp nhận thách thức, đáp ứng lại một cách thích hợp." Tâm trí
tầm thường không có tin cậy đó trong chính nó. Tri thức là xoàng xĩnh.
Hiện hữu trong trạng thái không
biết là thông minh, đó là nhận biết - và đó là không tích trữ. Từng khoảnh khắc
xảy ra đều biến đi, nó không để lại dấu vết gì đằng sau, không dấu vết tồn tại
nào. Người ta bước ra khỏi nó lại thuần khiết, lại hồn nhiên, lại giống như đứa
trẻ.
Đừng cố gắng hiểu cuộc sống. Sống
nó đi! Đừng cố gắng hiểu tình yêu. Đi vào trong tình yêu. Thế thì bạn sẽ biết -
và biết đó sẽ bắt nguồn từ kinh nghiệm của bạn. Biết đó sẽ không bao giờ phá huỷ
điều bí ẩn: bạn càng biết nhiều, bạn càng biết rằng nhiều điều vẫn còn cần được
biết.
Cuộc sống không phải là bài
toán. Nhìn vào nó như bài toán là lấy bước đi sai. Nó là bí ẩn cần được sống, cần
được yêu, cần được kinh nghiệm.
Thực tế, tâm trí bao giờ cũng
theo đuổi giải thích là tâm trí sợ hãi. Bởi vì nỗi sợ lớn lao mà người ta muốn
mọi thứ đều được giải thích. Người đó không thể đi vào trong bất kì cái gì trước
khi điều đó được giải thích cho người đó. Có giải thích người đó cảm thấy rằng
bây giờ vùng lãnh thổ này là quen thuộc; bây giờ người đó biết địa lí, bây giờ
người đó có thể đi với bản đồ và sách hướng dẫn và thời gian biểu. Người đó chẳng
bao giờ sẵn sàng đi vào trong lãnh thổ không biết, chưa vẽ bản đồ, không có bản
đồ, không có người hướng dẫn. Nhưng cuộc sống lại giống như thế, và không bản đồ
nào là có thể có được bởi vì cuộc sống cứ thay đổi hoài. Mọi khoảnh khắc đều là
bây giờ. Chẳng có điều gì cũ dưới mặt trời, tôi nói với bạn - mọi thứ đều mới.
Nó là sự năng động cực kì, chuyển động tuyệt đối. Chỉ thay đổi mới là vĩnh hằng,
chỉ thay đổi là không bao giờ thay đổi.
Mọi thứ khác đều cứ thay đổi,
cho nên bạn không thể có bản đồ được; vào lúc bản đồ được tạo ra, nó đã lạc hậu
rồi. Vào lúc bản đồ có sẵn nó thành vô dụng, cuộc sống đã đổi đường của nó. Cuộc
sống đã bắt đầu chơi trò mới. Bạn không thể đương đầu với cuộc sống bằng bản đồ
được bởi vì nó không đo được, và bạn không thể đương đầu với cuộc sống bằng việc
tư vấn sách hướng dẫn bởi vì sách hướng dẫn là có thể chỉ nếu mọi sự trì trệ.
Cuộc sống không trì trệ, nó là năng động, nó là quá trình. Bạn không thể có bản
đồ của nó được. Nó là không đo được, nó là bí ẩn không đo được. Đừng yêu cầu lời
giải thích.
Và điều này tôi gọi là trưởng
thành của tâm trí: khi ai đó đi tới điểm nhìn vào cuộc sống mà không có câu hỏi
nào, và đơn giản biến mất vào trong nó với dũng cảm và vô sợ hãi.
TOÀN THỂ THẾ GIỚI ĐẦY NHỮNG NGƯỜI
TÔN GIÁO RỞM - nhà thờ, đền chùa, gurudwaras, nhà thờ Mô ha mét giáo, đầy những
người tôn giáo. Và bạn không thể thấy thế giới này tuyệt đối phi tôn giáo sao?
Với biết bao nhiêu người tôn giáo, thế giới lại phi tôn giáo thế - phép màu này
xảy ra thế nào? Mọi người đều mang tính tôn giáo và toàn thể là phi tôn giáo.
Tôn giáo này là giả. Mọi người có tin cậy "được nuôi dưỡng". Tin cậy
đã trở thành tin tưởng, không phải là kinh nghiệm. Họ đã được dạy để tin, họ đã
không được dạy để biết - đó là chỗ nhân loại đã lỡ.
Đừng bao giờ tin. Nếu bạn không
thể tin cậy được thì tốt hơn cả hãy hoài nghi bởi vì qua hoài nghi, ngày này
hay ngày khác khả năng của tin cậy sẽ nảy sinh. Bạn không thể sống với hoài
nghĩ vĩnh viễn được. Hoài nghi là bệnh tật; nó là ốm yếu. Trong hoài nghi bạn
không bao giờ có thể cảm thấy được hoàn thành; trong hoài nghi bạn bao giờ cũng
run rẩy, trong hoài nghi bạn bao giờ cũng sẽ vẫn còn khổ sở và phân chia và lưỡng
lự. Trong hoài nghi bạn sẽ vẫn còn trong ác mộng. Cho nên ngày nọ hay ngày kia
bạn sẽ bắt đầu tìm kiếm cách vượt ra ngoài nó. Cho nên tôi nói là kẻ vô thần tốt
hơn là kẻ hữu thần, kẻ hữu thần giả.
Bạn đã được dạy phải tin - từ
ngay thời thơ ấu, tâm trí của mọi người đã được ước định để tin: tin vào Thượng
đế, tin vào linh hồn, tin vào cái này và tin vào cái nọ.
Bây giờ tin tưởng đã đi vào
trong máu xương bạn, nhưng nó vẫn là tin thôi - bạn chưa biết. Và chừng nào bạn
còn chưa biết, bạn không thể được giải thoát. Tri thức giải thoát, chỉ việc biết
mới giải thoát. Mọi tin tưởng đều là thứ vay mượn; người khác đã trao chúng cho
bạn, chúng không phải là việc nở hoa của bạn. Và làm sao thứ vay mượn có thể
đưa bạn tới cái thực được, cái thực tuyệt đối? Vứt bỏ mọi thứ bạn đã lấy từ người
khác đi. Là người ăn xin còn tốt hơn người giầu - giầu không phải bởi việc kiếm
sống riêng của bạn mà giầu bởi của cải ăn trộm; giầu qua những thứ vay mượn, giầu
qua truyền thống, giầu qua thừa kế. Không, tốt hơn cả hãy là kẻ ăn xin nhưng là
kẻ ăn xin của riêng mình. Cái nghèo đó có tính giầu có trong nó bởi vì nó là thực,
còn cái giầu của tin tưởng lại rất nghèo. Những tin tưởng đó không bao giờ có
thể đi rất sâu; nhiều nhất chúng vẫn còn ở lớp da bên ngoài. Gãi chút xíu, và
hoài nghi tòi ra.
Bạn tin vào Thượng đế; thế rồi
kinh doanh của bạn sụp đổ và bỗng nhiên hoài nghi có đó. Bạn nói, "Mình
không tin, mình không thể tin vào Thượng đế được." Bạn tin vào Thượng đế
và người yêu của bạn chết, và hoài nghi bật ra. Bạn tin vào Thượng đế và chỉ bởi
cái chết của người yêu của bạn mà tin tưởng này bị phá huỷ sao? Nó cũng chẳng
đáng giá gì nhiều. Tin cậy không bao giờ có thể bị phá huỷ - một khi nó có đó,
không cái gì có thể phá huỷ được nó. Không cái gì, tuyệt đối không cái gì có thể
phá huỷ được nó.
Cho nên nhớ lấy, có khác biệt lớn
lao giữa tin cậy và tin tưởng. Tin cậy mang tính cá nhân; tin tưởng mang tính
xã hội. Tin cậy của bạn phải trưởng thành; tin tưởng của bạn có thể vẫn còn vậy,
dù bạn là bất kì cái gì, và tin tưởng có thể bị áp đặt lên bạn. Vứt bỏ tin tưởng
đi. Nỗi sợ sẽ có đó - bởi vì nếu bạn vứt bỏ tin tưởng, hoài nghi nảy sinh. Mỗi
tin tưởng đều ép buộc hoài nghi ẩn vào đâu đó, kìm nén hoài nghi. Đừng lo nghĩ
về nó; cứ để hoài nghi tới. Mọi người đều phải trải qua đêm tối trước khi người
đó đạt tới mặt trời mọc. Mọi người đều phải đi qua hoài nghi. Cuộc hành trình
là lâu dài, đêm thì tối. Nhưng sau cuộc hành trình dài và đêm tối, ban mai nảy
sinh, thế thì bạn biết tất cả đều xứng đáng. Tin cậy không thể được "trau
dồi" - và đừng bao giờ cố gắng trau dồi nó; đó là điều đã được cả nhân loại
thực hiện. Tin cậy được trau dồi trở thành tin tưởng. Khám phá tin cậy bên
trong bản thân bạn, đừng trau dồi nó. Đi sâu hơn vào bản thể bạn, tới chính cội
nguồn bản thể bạn, và khám phá ra nó.
CUỘC TRUY TÌM SẼ CẦN TIN CẬY bởi
vì bạn sẽ đi vào trong cái không biết. Nó sẽ yêu cầu tin cậy và dũng cảm vô
biên bởi vì bạn đang đi xa khỏi tục lệ và truyền thống; bạn đang đi xa khỏi đám
đông. Bạn đang đi vào trong biển khơi và bạn không biết chút nào liệu bờ bên
kia có tồn tại hay không.
Tôi không thể phái bạn đi vào
cuộc truy tìm như vậy mà không chuẩn bị cho bạn có tin cậy. Điều đó có vẻ mâu
thuẫn, nhưng tôi có thể làm được gì? - đây là cách cuộc sống hiện hữu. Chỉ con
người của tin cậy lớn lao mới có khả năng của hoài nghi lớn lao, truy tìm lớn
lao.
Con người với tin cậy nhỏ bé chỉ
có thể hoài nghi nhỏ bé. Con người không có tin cậy chỉ có thể giả vờ rằng mình
hoài nghi. Người đó không thể truy tìm sâu sắc được. Chiều sâu tới qua tin cậy
- và nó là điều mạo hiểm.
Trước khi tôi phái bạn vào biển
chưa lập bản đồ, tôi phải chuẩn bị cho bạn về cuộc hành trình mênh mông này để
qua đó bạn sẽ phải đi một mình - nhưng tôi có thể đưa bạn tới chiếc thuyền
thôi. Trước hết bạn phải biết về cái đẹp của tin cậy, cực lạc của con đường của
trái tim - để cho khi bạn đi vào trong đại dương khơi xa của thực tại, bạn sẽ
có đủ dũng cảm đi tiếp. Bất kì điều gì xảy ra bạn sẽ có đủ tin cậy trong bản
thân mình.
Thấy điều đó đi: làm sao bạn có
thể tin cậy vào bất kì ai hay bất kì cái gì nếu bạn không tin cậy vào chính bản
thân mình? Điều đó là không thể được. Nếu bạn hoài nghi chính bản thân mình,
làm sao bạn có thể tin cậy được? Chính bạn mới là người sẽ tin cậy, và bạn
không tin vào bản thân mình - làm sao bạn có thể tin cậy vào sự tin cậy của
mình được? Điều tuyệt đối cần thiết là trái tim nên cởi mở trước khi trí tuệ có
thể được biến đổi thành thông minh. Đó là khác biệt giữa trí tuệ và thông minh.
Thông minh là trí tuệ trong hài
hoà với trái tim bạn.
Trái tim biết cách tin cậy.
Trí tuệ biết cách tìm và kiếm.
Có một câu chuyện cổ phương
Đông:
Hai người ăn xin hay sống bên
ngoài một ngôi làng. Một người mù còn người kia không có chân. Một hôm khu rừng
gần làng, nơi những người ăn xin này ở, bị bắt lửa cháy. Họ là những kẻ cạnh
tranh nhau tất nhiên - vì trong cùng một nghề, ăn xin từ cùng mọi người - và họ
liên tục giận nhau. Họ là kẻ thù, không phải là bạn.
Những người trong cùng một nghề
không thể là bạn bè được. Điều đó rất khó bởi vì đấy là vấn đề cạnh tranh,
khách hàng - bạn lấy mất khách hàng của ai đó. Những kẻ ăn xin dán nhãn lên
khách hàng của mình: "Nhớ rằng đây là người của tôi; ông chớ quấy người
đó." Bạn đâu có biết mình thuộc vào người ăn xin nào, người ăn xin sở hữu
bạn là ai, nhưng người ăn xin nào đó trên phố đã sở hữu bạn rồi đấy. Người đó
có thể đã đánh lộn và thắng trong cuộc tranh giành và bây giờ bạn là sở hữu của
người đó...
Tôi thường thấy một người ăn
xin gần trường đại học; một hôm tôi thấy người đó ở bãi chợ. Người đó thường
xuyên ở đó, gần trường đại học, bởi vì thanh niên thường hay hào phóng; người
già dần trở nên keo kiệt hơn, sợ hãi hơn. Cái chết đang tới gần ngay cạnh, bây
giờ tiền bạc dường như là cái duy nhất có thể có ích. Và nếu họ có tiền, người
khác có thể giúp họ; nếu họ không có tiền, ngay cả con trai riêng của họ, con
gái riêng của họ, cũng chẳng bận tâm về họ. Nhưng thanh niên có thể là kẻ tiêu
tiền như rác. Họ còn trẻ, họ có thể kiếm được; cuộc sống có đó, cuộc sống dài
đang ở phía trước.
Người đó đã là người ăn xin giầu
có vì các sinh viên đại học... Ở Ấn Độ sinh viên tới đại học chỉ nếu anh ta xuất
thân từ gia đình khá giả; bằng không thì đó là cuộc vật lộn. Vài người nghèo
cũng vào đó nhưng điều đó đau đớn, gian nan lắm. Tôi cũng xuất thân từ gia đình
nghèo. Cả đêm tôi làm việc như một biên tập viên cho một tờ báo, còn ban ngày
tôi tới đại học. Nhiều năm tôi không thể ngủ được hơn ba hay bốn giờ - bất kì
khi nào tôi có thể tìm ra thời gian ban ngày hay ban đêm.
Cho nên người ăn xin này rất mạnh.
Không người ăn xin nào khác có thể bén mảng tới phố đại học này, ngay cả việc
đi vào cũng bị cấm. Mọi người đều biết đại học này thuộc về ai - về người ăn
xin đó! Một hôm tôi bất ngờ thấy một thanh niên; người già kia không có đó. Tôi
hỏi anh ta, "Có chuyện gì vậy? Ông già đâu rồi?"
Anh ta nói, "Ông ấy là bố
vợ tôi. Ông ấy đã trao đại học này cho tôi như món quà." Bây giờ, đại học
này chẳng biết rằng quyền làm chủ đã thay đổi, rằng ai đó khác bây giờ mới là
người chủ. Anh thanh niên này nói, "Tôi đã cưới con gái ông ấy."
Ở Ấn Độ của hồi môn được trao
cho khi bạn lấy con gái của ai đó. Không chỉ là bạn lấy người con gái đó đâu: bố
vợ bạn phải cho bạn, nếu ông ấy rất giầu, thì là chiếc xe hơi, nhà gỗ một tầng.
Nếu ông ấy không giầu lắm thì ít nhất cũng một chiếc xe vetspa; nếu không thế,
thì ít nhất cũng là chiếc xe đạp, nhưng ông ấy phải cho cái gì đó này khác -
chiếc radio, chiếc đài bán dẫn, chiếc ti vi - và một số tiền mặt. Nếu ông ấy thực
sự giầu, ông ấy cho bạn cơ hội ra nước ngoài, để học tập, để trở thành người có
giáo dục hơn, thành bác sĩ, kĩ sư - và ông ấy sẽ trả tiền cho điều đó.
Con gái người ăn xin này đã lấy
chồng và của hồi môn của cô ấy mà anh chàng này được trao cho là cả khu trường
đại học. Anh ta nói, "Từ hôm nay phố này và đại học này thuộc về tôi. Và bố
vợ tôi đã giới thiệu cho tôi ai là khách hàng của tôi."
Tôi thấy ông già kia ở bãi chợ
cho nên tôi nói với ông ta, "Hay đấy! Ông đã làm việc phải đấy khi cho của
hồi môn."
"Vâng," ông ta nói,
"Tôi chỉ có mỗi đứa con gái và tôi muốn làm điều gì đó cho con rể mình.
Tôi đã cho nó chỗ tốt nhất để ăn xin. Bây giờ tôi ở đây lại cố gắng thu xếp độc
quyền của mình ở chợ này. Đó là công việc rất khó khăn ở đây bởi vì có biết bao
nhiêu là kẻ ăn xin, những kẻ cao cấp đã chiếm các khách hàng rồi. Nhưng chẳng
có gì phải lo lắng cả. Tôi sẽ xoay xở; tôi sẽ tống vài kẻ ăn xin ở đây đi
" - và chắc chắn ông ta đã làm điều đó.
Cho nên khi khu rừng bị cháy
thì hai kẻ ăn xin này nghĩ ngợi một chốc. Họ là kẻ thù, không chỉ trên lời nói,
nhưng đây là trường hợp khẩn cấp. Người mù nói với người không có chân,
"Bây giờ cách duy nhất để thoát là ông cưỡi lên vai tôi đây này; dùng đôi
chân của tôi còn tôi sẽ dùng đôi mắt của ông. Đó là cách duy nhất chúng ta có
thể tự cứu mình."
Điều đó được hiểu ngay lập tức.
Không có vấn đề gì. Người không chân không thể đi ra được; người đó không thể
đi cắt ngang khu rừng được - tất cả đều đang cháy rồi. Người đó có thể di chuyển
chút ít nhưng điều đó chẳng ích gì. Và lối ra, lối ra thực nhanh lại cần tới.
Người mù cũng chắc chắn rằng mình không thể ra được. Người đó không biết lửa có
ở chỗ nào, đường ở chỗ nào, và cây đang cháy ở chỗ nào và chỗ nào thì không
cháy. Người mù... người đó sẽ bị lạc. Nhưng cả hai đều là những người thông
minh; họ vứt bỏ thù địch; trở thành bạn bè và cứu mạng mình.
Đây là câu chuyện ngụ ngôn
phương Đông. Và đây là nói về trí tuệ và trái tim của bạn. Nó chẳng liên quan
gì tới người ăn xin cả, nó có cái gì đó liên quan tới bạn. Nó chẳng liên quan
gì tới rừng cháy cả, nó có cái gì đó liên quan tới bạn - bởi vì bạn đang trong
đám cháy. Từng khoảnh khắc bạn đều đang cháy, đau đớn, trong khổ sở, phiền não.
Một mình trí tuệ của bạn là mù quáng. Nó có chân, nó có thể chạy nhanh, nó có
thể đi nhanh, nhưng bởi vì nó mù nên nó không thể chọn được hướng đúng mà đi.
Và nó nhất định sẽ liên tục loạng choạng, ngã dúi dụi, tự mình làm bị thương và
cảm thấy cuộc sống vô nghĩa. Đó là điều các nhà trí thức trên toàn thế giới vẫn
nói: "Cuộc sống vô nghĩa."
Lí do tại sao cuộc sống đối với
họ dường như vô nghĩa là ở chỗ trí tuệ mù quáng đang cố thấy ánh sáng. Điều đó
là không thể được.
Có trái tim bên trong bạn, cái
thấy được, cái cảm được, nhưng lại không có chân; nó không thể chạy được. Nó vẫn
còn ở nơi nó đang đấy, đang đập, chờ đợi... một ngày nào đó trí tuệ sẽ hiểu và
sẽ có khả năng dùng đôi mắt của trái tim.
Khi tôi nói từ tin cậy tôi ngụ
ý con mắt của trái tim.
Còn khi tôi nói hoài nghi tôi
ngụ ý đôi chân của trí tuệ của bạn.
Cả hai cùng nhau có thể thoát
ra khỏi đám cháy; không có vấn đề gì chút nào. Nhưng nhớ lấy, trí tuệ phải chấp
nhận trái tim ở trên vai nó. Nó phải vậy. Trái tim không có chân, chỉ có mắt,
và trí tuệ phải lắng nghe trái tim và tuân theo hướng dẫn của nó.
Trong bàn tay của trái tim, trí
tuệ trở thành thông minh. Đó là biến đổi, biến đổi toàn bộ năng lượng. Thế thì
người đó không trở thành trí thức, người đó đơn giản trở thành trí huệ.
Trí huệ bắt nguồn từ gặp gỡ của trái tim và trí tuệ.
Và một khi bạn đã biết nghệ thuật của cách tạo ra sự đồng bộ giữa nhịp đập trái
tim bạn và công việc của trí tuệ bạn, bạn có toàn thể bí mật trong tay mình,
chìa khoá chủ để mở mọi bí ẩn.