Chương 5. Trên đường đi tới thân thiết

Chương 5. Trên đường đi tới thân thiết

Price:

Read more

Osho - Thân Thiết
Chương 5. Trên đường đi tới thân thiết

Tại sao tôi thấy những người hấp dẫn đều đáng sợ?
Người hấp dẫn là đáng sợ bởi nhiều lí do. Thứ nhất, người càng hấp dẫn với bạn, càng có nhiều khả năng rơi vào tù túng của cô ấy hay anh ấy - đó là nỗi sợ. Bạn sẽ bị sở hữu, bạn sẽ bị thu lại là nô lệ cho cái duyên dáng, cái quyến rũ, cái ma lực.
Người hấp dẫn là đang hấp dẫn và vậy mà đáng sợ. Họ đẹp; bạn muốn có quan hệ với họ, nhưng quan hệ với họ nghĩa là đánh mất tự do của bạn. Quan hệ với họ nghĩa là không phải là bản thân mình nữa. Và bởi vì họ hấp dẫn, bạn sẽ không có khả năng rời bỏ họ; bạn sẽ níu bám. Bạn biết xu hướng của mình - rằng một người càng hấp dẫn, níu bám sẽ càng nảy sinh trong bạn; bạn sẽ trở nên ngày một phụ thuộc hơn. Đó là nỗi sợ.
Không ai muốn trở nên bị phụ thuộc. Tự do có giá trị tối thượng. Ngay cả tình yêu cũng không cao hơn tự do. Tự do có giá trị tối thượng; tiếp đó mới là tình yêu. Và có xung đột thường xuyên giữa tình yêu và tự do. Tình yêu cố gắng trở thành giá trị tối thượng. Nó không phải vậy. Và tình yêu cố gắng phá huỷ tự do; chỉ thế thì nó mới có thể là giá trị tối thượng. Và những người yêu tự do trở nên sợ tình yêu.
Và tình yêu nghĩa là bị hấp dẫn vào người hấp dẫn. Và người đó càng đẹp, bạn càng cảm thấy bị hấp dẫn, nỗi sợ sẽ càng nảy sinh bởi vì bây giờ bạn đang đi vào cái gì đó từ nơi mà việc thoát ra là không dễ dàng. Bạn có thể thoát khỏi người thường, người chất phác, dễ dàng hơn. Và nếu người này xấu, bạn tự do; bạn không cần trở nên quá phụ thuộc.
Mulla Nasruddin cưới người đàn bà xấu nhất trong thị trấn. Không ai có thể tin được điều đó. Mọi người hỏi anh ta, "Nasruddin, có chuyện gì với anh thế?"
Anh ta nói, "Có logic trong nó đấy. Đấy là người đàn bà duy nhất trong thị trấn mà tôi có thể thoát được bất kì lúc nào. Thực tế, trốn thoát sẽ khó khăn hơn. Đây là người đàn bà duy nhất trong thị trấn mà tôi có thể tin cậy được. Người đẹp không đáng tin cậy. Họ có thể rơi vào tình yêu dễ dàng bởi vì nhiều người thế bị hấp dẫn tới họ. Tôi có thể tin cậy vào người đàn bà này; cô ấy bao giờ cũng chân thành với tôi. Tôi không cần lo lắng về cô ấy; tôi có thể đi ra ngoài thị trấn hàng tháng; tôi sẽ không có sợ hãi nào. Người đàn bà của tôi sẽ vẫn còn là của tôi."
Thấy ra vấn đề này đi: nếu một người xấu, bạn có thể sở hữu người đó. Người xấu sẽ phụ thuộc vào bạn. Nếu người này đẹp, người đẹp sẽ sở hữu bạn. Đẹp có sức mạnh, nó cực kì mạnh.
Người xấu sẽ trở thành nô lệ, người hầu. Người xấu sẽ thay thế cho cái đẹp đang bị thiếu trong mình bằng đủ mọi cách. Đàn bà xấu sẽ là người vợ tốt hơn đàn bà đẹp - cô ấy sẽ phải là vậy. Cô ấy sẽ chăm sóc bạn nhiều hơn, cô ấy sẽ là người bảo mẫu tốt hơn - bởi vì cô ấy biết rằng cái đẹp bị thiếu và cái gì đó phải được đưa vào thay thế. Cô ấy sẽ rất tốt với bạn; cô ấy sẽ không bao giờ chì chiết bạn, cô ấy sẽ không bao giờ tranh đấu với bạn, cô ấy sẽ không cãi nhau thường xuyên với bạn - cô ấy không thể đảm đương được điều đó.
Người đẹp là nguy hiểm. Họ có thể đảm đương được chuyện tranh đấu. Cho nên đây là các lí do.
Bạn hỏi tôi, "Tại sao tôi thấy những người hấp dẫn đều đáng sợ?"
Mọi người hỏi các câu hỏi làm cho họ cảm thấy rất thông thái. Họ muốn hỏi những câu hỏi không phải để được câu trả lời, mà chỉ để chứng tỏ tri thức của họ. Nhưng tôi là người quái chiêu: tôi không bao giờ trả lời những câu hỏi đó, câu hỏi bắt nguồn từ tri thức của bạn. Tôi đơn giản vứt chúng đi.


Tôi chỉ trả lời những câu hỏi mở ra vết thương của bạn bởi vì một khi vết thương của bạn được mở ra, có khả năng chữa lành. Một khi bạn phơi bầy bản thân mình, bạn đang trên đường biến đổi. Và chừng nào bạn còn chưa biểu lộ khuôn mặt thực của mình, sẽ không thể làm bất kì thay đổi nào trong cuộc sống của bạn, bất kì biến đổi nào trong tâm thức bạn.
Họ là thế đấy. Chừng nào bạn còn chưa hiểu và chưa trở nên nhận biết, nỗi sợ này vẫn còn. Hấp dẫn/sợ hãi là hai mặt của cùng một hiện tượng. Bạn bao giờ cũng bị hấp dẫn về cùng người mà bạn cảm thấy nỗi sợ lớn. Sợ ngụ ý bạn sẽ bị thành thứ yếu.
Thực tế, mọi người đều muốn điều không thể được. Đàn bà muốn đàn ông, đẹp nhất, quyền lực nhất thế giới - nhưng cũng muốn anh ta vẫn còn quan tâm chỉ tới cô ấy. Bây giờ, điều này là đòi hỏi không thể được. Người đẹp nhất và quyền lực nhất nhất định quan tâm tới nhiều người hơn. Và nhiều người sẽ quan tâm tới anh ta. Người đàn ông muốn có người đàn bà đẹp nhất trên thế giới, nhưng cũng muốn cô ấy vẫn còn rất trung thành với mình, thành tâm với mình. Điều đó sẽ là khó; đó là đang đòi hỏi điều không thể được
Và nhớ lấy: Nếu đàn bà nào đó trông rất đẹp với bạn, điều đó đơn giản chứng tỏ bạn không rất đẹp đâu. Và bạn cũng sợ nữa - nếu người đàn bà trông đẹp thế với bạn, điều gì đang xảy ra từ phía người kia? Bạn sẽ không trông đẹp thế với cô ấy. Có nỗi sợ - cô ấy có thể bỏ bạn. Tất cả những vấn đề này đều có đó. Nhưng những vấn đề này nảy sinh chỉ bởi vì tình yêu của bạn không thực là tình yêu mà là trò chơi. Nếu nó thực sự là tình yêu, thế thì nó không bao giờ nghĩ tới tương lai, Thế thì không có vấn đề về tương lai. Ngày mai không tồn tại cho tình yêu thực; thời gian không tồn tại cho tình yêu thực.
Nếu bạn yêu một người, bạn yêu một người. Cái gì sẽ xảy ra ngày mai - ai bận tâm? Hôm nay là nhiều thế, khoảnh khắc này là vĩnh hằng. Cái gì sẽ xảy ra ngày mai, chúng ta sẽ thấy... khi ngày mai tới. Và ngày mai chẳng bao giờ tới cả. Tình yêu thực là của hiện tại.
Bao giờ cũng nhớ: Bất kì cái gì thực đều phải là một phần của nhận biết, đều phải là một phần của hiện tại, đều phải là một phần của thiền. Thế thì không có vấn đề gì! Và không có vấn đề về hấp dẫn, và không có vấn đề sợ hãi.
Tình yêu thực chia sẻ; nó không phải là khai thác người khác, nó không phải là sở hữu người khác. Khi bạn muốn sở hữu người khác, thế thì vấn đề nảy sinh: Người khác có thể sở hữu hạn. Và nếu người khác mạnh hơn, quyến rũ hơn, một cách tự nhiên bạn sẽ là nô lệ. Nếu bạn muốn trở thành người chủ của người khác, thế nỗi sợ nảy sinh rằng, "Mình có thể bị thu lại thành nô lệ." Nếu bạn không muốn sở hữu người khác, thế thì nỗi sợ không bao giờ nảy sinh rằng người khác có thể sở hữu bạn. Tình yêu không bao giờ sở hữu.
Tình yêu không bao giờ sở hữu và tình yêu không bao giờ có thể bị sở hữu. Tình yêu thực dẫn bạn vào tự do. Tự do là đỉnh cao nhất, giá trị tối thượng. Và tình yêu ở gần tự do nhất; bước tiếp sau tình yêu là tự do. Tình yêu không chống lại tự do; tình yêu là bậc đá hướng tới tự do. Đó là điều nhận biết sẽ làm rõ ràng cho bạn: rằng tình yêu phải được dùng như bậc đá cho tự do. Nếu bạn yêu, bạn làm cho người khác tự do. Và khi bạn làm cho người khác tự do, bạn được người khác làm cho tự do.
Tình yêu là chia sẻ, không phải là khai thác. Và thực tế tình yêu chưa bao giờ nghĩ dưới dạng xấu và đẹp nữa. Bạn sẽ ngạc nhiên: Tình yêu chưa bao giờ nghĩ dưới dạng xấu và đẹp. Tình yêu chỉ hành động, phản xạ, thiền - nó chưa bao giờ nghĩ chút nào. Vâng, thỉnh thoảng việc xảy ra là bạn khớp với ai đó - đột nhiên, mọi thứ rơi vào trong hài hoà. Vấn đề không phải là đẹp hay xấu. Vấn đề là hài hoà, nhịp điệu.
Ai đó đã hỏi một câu hỏi về điều George Gurdjieff thường nói, rằng với mọi đàn ông đều có một đàn bà tương ứng ở đâu đó trên trái đất, và với mọi đàn bà đều có một đàn ông tương ứng ở đâu đó trên trái đất. Từng người được sinh ra đều có cực đối lập. Nếu bạn có thể tìm thấy người kia, mọi thứ sẽ rơi vào hài hoà ngay lập tức. Tất cả các trung tâm của họ vận hành một cách hài hoà - đó là tình yêu. Nó là hiện tượng rất hiếm hoi. Rất hiếm khi tìm thấy được một đôi thực sự khớp nhau. Xã hội chúng ta tồn tại với những điều kiêng kị, với những cấm đoán tới mức gần như không thể nào tìm ra bạn tâm giao thực, người bạn thực.
Trong huyền thoại phương Đông chúng ta có câu chuyện, câu chuyện hay, rằng lúc ban đầu khi thế giới được tạo ra, từng đứa trẻ được sinh ra không phải một mình mà như một đôi: một trai, một gái, cùng nhau, từ cùng một mẹ. Sinh đôi, khớp với nhau toàn bộ - đó là một đôi. Họ đã hoà hợp nhau theo đủ mọi cách. Thế rồi đàn ông sa ngã khỏi ân huệ - cũng giống như ý tưởng về tội lỗi nguyên thuỷ - và như sự trừng phạt, đôi này không còn được sinh ra từ cùng mẹ nữa. Dầu vậy, họ vẫn được sinh ra! Gurdjieff là đúng - đó là quan sát của tôi nữa. Từng người đều có người bạn thiêng liêng ở đâu đó. Nhưng tìm ra họ là rất khó bởi vì bạn có thể da trắng và cực đối lập của bạn có thể da đen; bạn có thể là người Hindu và cực đối lập của bạn có thể là người Mô ha mét giáo; bạn có thể là người Trung Quốc và cực đối lập có thể là người Đức.
Trong một thế giới tốt hơn, mọi người sẽ tìm và kiếm - và chừng nào bạn còn chưa tìm thấy người đúng, người có thể khớp với bạn, bạn sẽ vẫn còn trong một loại căng thẳng, đau khổ. Nếu bạn một mình bạn trong đau khổ; nếu bạn gặp người khác, bạn trong đau khổ nếu người khác không khớp với bạn hay chỉ khớp vừa vừa thôi. Bây giờ, qua nghiên cứu khoa học điều này cũng phải được tìm ra: rằng có người khớp, và có người không khớp. Sự thu xếp khoa học có thể được thực hiện bây giờ; từng người có thể công bố các trung tâm của mình, sơ đồ sinh của mình, nhịp điệu của mình. Bây giờ có mọi khả năng tìm ra người kia, người khớp đích xác. Thế giới đã trở nên rất nhỏ, và một khi bạn đã tìm thấy người kia... đó không phải là vấn đề về đẹp hay xấu chút nào.
Thực tế, không ai là xấu và không ai là là đẹp cả. Người xấu có thể khớp với ai đó - thế thì người xấu là đẹp với người đó. Đẹp là cái bóng của hài hoà. Không phải là bạn rơi vào tình yêu với người đẹp đâu; quá trình là chính điều đối lập. Khi bạn rơi vào tình yêu với người nào đó, người đó trông đẹp. Chính tình yêu đem ý tưởng về cái đẹp vào, không có điều ngược lại.
Nhưng hiếm khi tìm ra một người khớp toàn bộ với bạn. Bất kì khi nào ai đó đủ may mắn, cuộc sống được sống với giai điệu; thế thì có hai thân thể và một linh hồn. Đó là đôi thực sự. Và bất kì khi nào bạn có thể tìm thấy loại đôi đó, sẽ có duyên dáng lớn và âm nhạc lớn quanh họ, hào quang lớn, ánh sáng đẹp, im lặng. Và thế thì tình yêu tự nhiên dẫn vào thiền.
Mọi người nên được phép gặp gỡ và trộn lẫn để tìm ra nhau. Mọi người không nên vội vã cưới nhau. Vội vàng là nguy hiểm; nó chỉ mang tới li dị, hay nó mang tới cuộc sống của khổ sở dài, dài lâu. Trẻ con nên được phép gặp gỡ nhau, và chúng ta nên vứt bỏ mọi điều kiêng kị tiền công nghệ, những cấm đoán; chúng không còn liên quan nữa.
Chúng ta đang sống trong thời hậu công nghệ; con người đã trở nên chín chắn, và con người phải thay đổi nhiều điều bởi vì nhiều điều là sai. Chúng đã được dựng ra vào thời xưa; nó đã là cần thiết thời đó - nó không còn là cần thiết nữa rồi. Chẳng hạn, bây giờ mọi người có thể sống với nhau, đàn ông và đàn bà; không cần phải vội cưới nhau. Và nếu bạn đã biết nhiều đàn ông và nhiều đàn bà, chỉ thế thì bạn mới biết ai khớp với bạn và ai không khớp. Vấn đề không phải là mũi dài hay khuôn mặt đẹp; ai đó có thể có khuôn mặt đẹp và bạn bị hấp dẫn, và có thể có mắt đẹp và mắt to và bạn cảm thấy bị hấp dẫn, và mầu tóc... nhưng những điều này không thành vấn đề! Khi bạn sống cùng nhau, sau hai ngày bạn sẽ không để ý tới chiều dài mũi nữa; và sau ba tuần bạn sẽ hoàn toàn quên hết về thể chất của người kia. Bây giờ thực tại tác động tới bạn. Bây giờ điều thực sẽ là sự hài hoà tâm linh.
Hôn nhân mãi cho tới giờ đã là chuyện rất xấu. Và các tu sĩ đã sung sướng để cho phép nó - không chỉ sung sướng cho phép nó, họ đã là những người bịa ra nó. Và có lí do nào đó tại sao tu sĩ trên khắp thế giới đã từng thiên về hôn nhân xấu xí này, điều đã từng có trên trái đất trong năm nghìn năm nay. Lí do là ở chỗ nếu mọi người khổ sở, chỉ thế thì họ mới ở trong tay của tu sĩ! Nhân loại hạnh phúc sẽ chẳng liên quan gì tới tu sĩ cả. Hiển nhiên. Nếu bạn mạnh khoẻ, bạn chẳng liên quan gì tới bác sĩ cả. Nếu bạn là một toàn thể tâm hồn, bạn chẳng liên quan gì tới tu sĩ.
Và bất hài hoà tâm linh lớn nhất được tạo ra bởi hôn nhân. Các tu sĩ đã tạo ra địa ngục trên trái đất. Đó là bí mật thương mại của họ - thế thì mọi người nhất định tới hỏi họ điều cần làm. Cuộc sống khổ thế! Và thế thì họ có thể nói cho mọi người cách thoát khỏi cuộc sống. Thế thì họ có thể cho bạn những nghi lễ về cách không bao giờ được sinh ra nữa, cách thoát ra khỏi bánh xe sinh tử. Họ đã làm cho cuộc sống thành địa ngục thế, và thế rồi họ dạy bạn cách gạt bỏ nó.
Nỗ lực của tôi chính là điều đối lập: Tôi muốn tạo ra cõi trời ở đây bây giờ để cho không cần gạt bỏ cái gì cả. Không cần nghĩ tới gạt bỏ sinh tử, và không cần cái gọi là tôn giáo cổ. Cần nhiều âm nhạc hơn, cần nhiều thơ ca hơn, cần nhiều nghệ thuật hơn. Chắc chắn cần nhiều huyền môn hơn. Cần nhiều khoa học hơn. Và thế rồi sẽ có một loại tôn giáo hoàn toàn khác được sinh ra, một tôn giáo mới. Một tôn giáo sẽ không dạy bạn ý thức hệ phản cuộc sống mà sẽ giúp bạn sống cuộc sống của mình hài hoà hơn, nhiều tính nghệ thuật hơn, nhiều nhạy cảm hơn, định tâm hơn, bắt rễ vào trong đất. Một tôn giáo sẽ dạy bạn nghệ thuật về cuộc sống, triết lí về cuộc sống, và sẽ dạy bạn cách nhiều tính lễ hội hơn.
Bạn hỏi, "Tại sao tôi thấy những người hấp dẫn đều đáng sợ?"
Bởi vì sâu bên dưới trong bạn có tìm kiếm, như có trong mọi người vậy, về cực kia, và bạn không muốn bị dính líu với ai đó người có thể không là cực kia. Nhưng không có cách khác để tìm ra cực kia ngoại trừ việc tham gia vào nhiều, nhiều tình bạn, vào nhiều, nhiều chuyện tình. Nếu bạn thực sự muốn tìm thấy người yêu của mình, bạn sẽ phải trải qua nhiều chuyện tình. Đó là cách duy nhất để học. Vứt sợ hãi đi...
Và nếu bạn bắt đầu kết liên với người xấu từ nỗi sợ của mình về người đẹp, điều đó sẽ không đem lại thoả mãn cho bạn đâu.
Gia đình Cohens thuê một căn hộ có đồ đạc. Ông Cohen đã tìm thấy chỗ, đáp ứng cho mọi yêu cầu của mình, nhưng bà Cohen lại chần chừ: "Tôi không thích căn phòng này."
"Có chuyện gì thế, Rachel? Nó chẳng phải là căn phòng xinh xắn đó sao? Tại sao, nó có tất cả những cải tiến mới nhất: giá rửa mặt, đèn tao nhã, đường nước tốt, và cả nước nóng lạnh. Sao lại không?"
"Em biết tất cả những điều anh nói, nhưng không có rèm trong buồng tắm. Mọi lần em tắm, hàng xóm có thể nhìn thấy em."
"Điều đó được thôi, Rachel. Nếu hàng xóm nhìn thấy em, họ sẽ mua rèm."
Cái xấu có thể có tính hữu dụng của nó, nhưng nó sẽ không cho bạn mãn nguyện. Và nếu bạn sợ người đẹp, thế thì nhớ rằng bạn thực sự sợ bị dính líu vào mối quan hệ sâu sắc, thân thiết đấy - rằng bạn muốn giữ khoảnh cách, rằng bạn muốn giữ khoảng cách để cho bạn có thể thoát vào bất kì lúc nào nếu nhu cầu nảy sinh. Nhưng đây không phải là cách đi vào trong nó; đây không phải là cách biết bí mật của tình yêu. Người ta phải đi vào trong sự mong manh tuyệt đối. Người ta phải vứt bỏ mọi áo giáp và phòng thủ.
Nếu nó là hoảng sợ, để nó là hoảng sợ, nhưng cứ đi vào trong nó. Sợ sẽ biến mất. Cách duy nhất để vứt bỏ bất kì sợ hãi nào là đi vào trong chính điều mà bạn sợ. Nếu ai đó tới tôi và nói, "Tôi sợ bóng tối," thế thì tôi bao giờ cũng gợi ý cho họ, "Cách duy nhất là đi vào trong đêm tối, ngồi đâu đó một mình bên ngoài thị trấn dưới gốc cây. Run lên đi! Vã mồ hôi, bị thần kinh, nhưng cứ ngồi đó! Bạn có thể run được bao lâu? Dần dần, dần dần mọi thứ sẽ lắng đọng. Trái tim sẽ bắt đầu đập bình thường... và bỗng nhiên bạn sẽ thấy rằng bóng tối không đáng sợ thế nữa. Và dần dần, dần dần bạn sẽ trở nên nhận biết về cái đẹp của bóng tối, cái mà chỉ bóng tối mới có - chiều sâu, im lặng, cái chạm mượt như nhung của nó, cái tĩnh lặng, âm nhạc của đêm tối, côn trùng, hài hoà. Và dần dần, khi sợ hãi biến mất, bạn sẽ ngạc nhiên rằng bóng tối không phải là tối, nó có ánh sáng riêng của nó.
Bạn sẽ có khả năng bắt đầu thấy cái gì đó - mơ hồ, không rõ ràng. Nhưng sáng tỏ cho cái nông cạn về mọi thứ; mơ hồ cho chiều sâu và điều bí ẩn. Ánh sáng không bao giờ có thể huyền bí được như bóng tối. Ánh sáng là văn xuôi; bóng tối là thơ ca. Ánh sáng làm lộ trần; do đó, bạn có thể còn quan tâm tới nó được bao lâu? Nhưng bóng tối lại che giấu; nó khêu gợi quan tâm lớn, tò mò lớn, để tiết lộ nó.
Nếu bạn sợ bóng tối, đi vào trong bóng tối đi. Nếu bạn sợ tình yêu, đi vào trong tình yêu đi. Nếu bạn sợ một mình, thế thì đi lên Himalaya và ở một mình. Đó là cách duy nhất để vứt bỏ nó. Và đôi khi bạn có thể chủ định làm cái gì đó, nó đem lại nhận biết lớn lao.
Có lần một thanh niên được đem tới tôi - anh ta là giáo sư của một trường đại học - và vấn đề là ở chỗ anh đi như đàn bà. Và ở đại học và là giáo sư mà lại đi như đàn bà thì rắc rối lắm. Anh ta rất ngượng ngùng. Và anh ta đã cố gắng đủ mọi phương pháp rồi.
Tôi nói, "Làm một việc này - bởi vì điều này là không thể được, điều anh đang làm; đàn ông không thể thực sự bước đi như đàn bà được. Anh đang làm cái gì đó như phép màu! Bởi vì bước đi như đàn bà nghĩa là anh phải có bầu trong bụng mình; chính bởi vì tính tròn đó của bụng bầu mà đàn bà mới đi theo cách khác. Việc thẳng hàng thân thể của cô ấy là khác. Nhưng đàn ông thực sự không thể bước đi như thế được - nếu đàn ông có thể làm điều đó..." Tôi bảo anh ta, "Đây phải là cái gì đó đáng tự hào chứ! Anh đang làm phép màu. Trình diễn nó cho tôi xem."
Anh ta nói, "Thầy ngụ ý gì, phép mầu sao?"
Tôi nói, "Cứ bước lại đây ngay trước tôi, và bước như đàn bà."
Anh ta thử và anh ta thất bại. Anh ta không thể bước như đàn bà được. Và tôi bảo anh ta, "Bây giờ, đây là chìa khoá. Trở lại đại học đi - mãi cho tới giờ anh đã từng cố gắng không bước đi như đàn bà. Từ giờ trở đi cố gắng bước đi như đàn bà với mọi nỗ lực có chủ định. Nỗ lực của anh để không bước đi như đàn bà đã là nguyên nhân của toàn thể vấn đề. Nó đã trở thành ám ảnh, thôi miên. Anh đã tự thôi miên bản thân mình. Cách duy nhất để giải thôi miên bản thân mình là là làm điều đó một cách có chủ ý. Về đại học ngay lập tức," tôi bảo anh ta, "và bước đi quanh, và cố gắng bằng mọi cách có thể để chứng tỏ rằng anh là đàn bà."
Anh ta đã thử và anh ta đã thất bại - và từ đó trở đi anh ta đã không thành công.
Nếu bạn sợ, nhớ rằng bạn sợ người hấp dẫn cũng hệt như bạn sợ người ta chạm vào rốn bạn, hay bạn sợ bóng tối, hay bạn sợ bước đi như đàn bà, hay bạn sợ cái này cái nọ, XYZ, điều đó không thành vấn đề. Nỗi sợ phải bị làm tan biến đi bởi vì sợ là quá trình què quặt, quá trình tê liệt.
Và cách duy nhất để làm tan biến nó là đi vào trong nó. Việc kinh nghiệm sẽ giải phóng. Điều đó tốt hơn là học. Điều đó tốt hơn là vứt bỏ sợ. Điều đó tốt hơn là có quan hệ với mọi người. Và thực tế, nếu bạn bắt đầu quan hệ, bạn sẽ thấy mọi người có cái gì đó đẹp trong người đó. Không ai tới mà không có cái đẹp. Có thể cái đẹp có các chiều khác nhau - khuôn mặt ai đó đẹp, giọng nói ai đó hay, thân thể ai đó đẹp, tâm trí ai đó đẹp. Không ai tới mà không có cái đẹp; sự tồn tại cho mỗi người một loại đẹp nào đó này khác. Có nhiều cái đẹp như có nhiều người vậy.
Và cách duy nhất để tiếp xúc với cái đẹp của một người là trở thành thân thiết, vứt bỏ mọi nỗi sợ, vứt bỏ mọi phòng thủ. Và bạn sẽ ngạc nhiên: Thượng đế được diễn đạt trong các hình dạng khác nhau - Thượng đế là đẹp.
Chúng ta có ba từ dành cho Thượng đế ở phương Đông: satyam - chân lí, shivam - cái thiện tối thượng, sundram - cái đẹp tối thượng. Và cái đẹp là cuối cùng - Thượng đế là đẹp, Thượng đế là cái đẹp. Bất kì chỗ nào bạn thấy cái đẹp, nó là phản xạ của cái đẹp của Thượng đế. Và nếu bạn sợ cái phản xạ, làm sao bạn sẽ có quan hệ với cái thực được? Cái phản xạ có đó để học bài học để cho một ngày nào đó bạn có thể quan hệ với cái thực.
Sao tôi cảm thấy tự ý thức?
Tự do là mục đích của cuộc sống. Không có tự do, cuộc sống không có nghĩa chút nào. Tự do này không ngụ ý tự do chính trị, xã hội hay kinh tế. Tự do này ngụ ý tự do khỏi thời gian, tự do khỏi tâm trí, tự do khỏi ham muốn. Khoảnh khắc tâm trí không còn nữa, bạn là một với vũ trụ; bạn là bao la như bản thân vũ trụ.
Chính tâm trí là rào chắn giữa bạn và thực tại, và bởi vì rào chắn này, bạn vẫn còn bị giới hạn trong xà lim bóng tối nơi không ánh sáng nào đạt tới và nơi không niềm vui nào có thể thấm vào được. Bạn sống trong khổ sở bởi vì bạn không được ngụ ý sống trong chỗ nhỏ bé, hạn hẹp đó. Bản thể bạn muốn mở rộng tới chính cội nguồn tối thượng của sự tồn tại. Bản thể bạn khao khát tính đại dương, còn bạn đã trở thành giọt sương. Làm sao bạn có thể hạnh phúc được? Làm sao bạn có thể phúc lạc được? Con người sống trong khổ sở bởi vì con người sống trong cầm tù.
Và Phật Gautama nói rằng tanha - ham muốn - là căn nguyên gốc rễ của mọi khổ sở của chúng ta bởi vì ham muốn tạo ra tâm trí. Ham muốn nghĩa là tạo ra tương lai, phóng chiếu bản thân bạn vào tương lai, đem ngày mai vào. Đem ngày mai vào, và hôm nay biến mất, bạn không thể thấy được nó thêm nữa, mắt bạn bị che phủ bởi ngày mai. Đem ngày mai vào, và bạn sẽ phải mang tải trọng của tất cả những ngày hôm qua của bạn bởi vì ngày mai chỉ có thể có nếu những ngày hôm qua cứ nuôi dưỡng nó.
Từng ham muốn được sinh ra từ quá khứ, và từng ham muốn được phóng chiếu vào tương lai. Quá khứ và tương lai, chúng tạo nên toàn thể tâm trí bạn. Phân tích tâm trí, giải phẫu nó, và bạn sẽ thấy chỉ hai thứ: quá khứ và tương lai. Bạn thậm chí sẽ không thấy một li hiện tại nào, thậm chí không có một nguyên tử hiện tại nào. Và hiện tại mới là thực tại duy nhất, sự tồn tại duy nhất, điệu vũ duy nhất có đó.
Hiện tại có thể được tìm thấy chỉ khi tâm trí đã dừng hoàn toàn - khi quá khứ không còn chế ngự bạn và tương lai không còn sở hữu bạn, khi bạn được ngắt khỏi kí ức và tưởng tượng. Trong khoảng khắc đó bạn ở đâu? Bạn là ai? Trong khoảnh khắc đó bạn là không ai cả. Và không ai có thể làm hại bạn khi bạn là không ai cả. Bạn không thể bị thương bởi vì bản ngã rất sẵn sàng nhận vết thương. Bản ngã gần như tìm và kiếm để bị thương; nó tồn tại qua những vết thương. Toàn thể sự tồn tại của nó phụ thuộc vào khổ sở, đau đớn.
Khi bạn là không ai cả, đau khổ là không thể được, lo âu đơn giản không thể tin nổi. Khi bạn là không ai cả, có im lặng lớn lao, tĩnh lặng, không tiếng ồn bên trong. Quá khứ mất rồi, tương lai biến mất - cái gì có đó để tạo ra tiếng ồn? Và im lặng được nghe thấy là tinh tú, thiêng liêng. Lần đầu tiên, trong những khoảng không vô trí đó, bạn trở nên nhận biết về lễ hội vĩnh hằng cứ diễn ra mãi mãi. Đó là điều tạo nên sự tồn tại này.
Ngoại trừ con người, toàn thể sự tồn tại là phúc lạc. Chỉ con người đã rơi khỏi nó, đã đi lạc lối. Chỉ con người có thể làm điều đó bởi vì chỉ con người có tâm thức.
Bây giờ, tâm thức có hai khả năng: Nó có thể trở thành ánh sáng chói chang trong bạn, sáng tới mức ngay cả mặt trời cũng trông mờ nhạt nếu so với nó - Phật nói dường như cả nghìn mặt trời đã mọc lên bất thần, khi bạn nhìn vào bên trong mà không có tâm trí nó tất cả đều là ánh sáng, ánh sáng vĩnh hằng. Nó tất cả là niềm vui, thuần khiết, không tì vết, không ô nhiễm. Nó đơn giản là phúc lạc, hồn nhiên. Nó là kì diệu. Oai nghiêm của nó là không thể tả được, cái đẹp của nó là không thể diễn tả nổi, và phúc lành của nó là không bao giờ hết. Aes dhammo sanantano - "luật tối thượng là vậy."
Nếu bạn có thể gạt tâm trí của mình sang bên, bạn sẽ trở nên nhận biết về vở kịch vũ trụ. Thế thì bạn chỉ là năng lượng, và năng lượng bao giờ cũng ở đây bây giờ, nó chưa bao giờ rời khỏi "ở đây bây giờ." Đó là một khả năng; bạn có thể trở thành tâm thức thuần khiết.
Khả năng kia là bạn có thể trở thành tự ý thức. Thế thì bạn sa ngã. Thế thì bạn trở thành thực thể tách rời khỏi thế giới. Thế thì bạn trở thành hòn đảo, xác định, xác định rõ. Thế thì bạn bị giới hạn bởi vì tất cả các chiều đều giới hạn. Thế thì bạn trong xà lim nhà tù, và xà lim nhà tù là tối tăm, hoàn toàn tối. Không có ánh sáng, không có khả năng của ánh sáng. Và xà lim nhà tù làm bạn què quặt, làm bạn tê liệt.
Tự ý thức trở thành tù túng; cái ta là tù túng. Còn tâm thức trở thành tự do.
Vứt bỏ cái ta và có ý thức! Đó là toàn thể thông điệp, thông điệp của tất cả chư phật của tất cả các thời đại, quá khứ, hiện tại, tương lai. Cốt lõi bản chất của thông điệp này là rất đơn giản: Vứt bỏ cái ta, tâm trí, và hiện hữu.
Ngay khoảnh khắc này khi im lặng này lan tràn khắp, bạn là ai? Không ai cả, vô thực thể. Bạn không có tên, bạn không có hình dạng. Bạn không là đàn ông không là đàn bà, không là người Hindu không là người Mô ha mét giáo. Bạn không thuộc vào bất kì nước nào, bất kì quốc gia nào, bất kì giống nòi nào. Bạn không là thân thể, và bạn không là tâm trí.
Thế thì bạn là gì? Trong im lặng này, hương vị của bạn là gì? Làm sao nó cho mùi vị hiện hữu? Chỉ an bình, chỉ im lặng... và từ an bình và im lặng đó niềm vui lớn lao bắt đầu trào lên bề mặt, phụt lên, không bởi lí do nào cả. Nó là bản tính tự phát của bạn.
Nghệ thuật gạt tâm trí sang bên là toàn thể bí mật của tính tôn giáo bởi vì khi bạn gạt tâm trí sang bên, bản thể bạn bùng nổ thành nghìn lẻ một mầu sắc. Bạn trở thành cầu vồng, hoa sen, hoa sen một nghìn cánh. Bỗng nhiên bạn mở ra, và thế thì toàn thể cái đẹp của sự tồn tại - cái là vô hạn - là của bạn. Thế thì tất cả các vì sao trên trời đều ở bên trong bạn. Thế thì ngay cả bầu trời cũng không phải là giới hạn của bạn; bạn không còn có giới hạn nào.
Im lặng cho bạn cơ hội để tan chảy, hội nhập, biến mất, bay hơi. Và khi bạn không có, bạn hiện hữu; lần đầu tiên bạn hiện hữu. Khi bạn không có, Thượng đế có, niết bàn có, chứng ngộ có. Khi bạn không có, tất cả đều được tìm thấy. Khi bạn có, tất cả đều bị mất.
Con người đã trở thành người tự ý thức; đó là việc đi lạc lối của người đó, đó là sa ngã nguyên thuỷ. Tất cả các tôn giáo đều nói về sa ngã nguyên thuỷ theo cách này cách khác, nhưng câu chuyện hay nhất được nêu trong Ki tô giáo. Sa ngã nguyên thuỷ là bởi vì con người ăn quả từ cây tri thức. Khi bạn ăn từ cây tri thức, quả tri thức, nó tạo ra tự ý thức.
Bạn càng thông thái, bạn càng bản ngã hơn... do đó mới có bản ngã của học giả, bác học, maulvis. Bản ngã trở nên được trang điểm bằng tri thức, kinh sách, hệ thống tư tưởng. Nhưng chúng không làm cho bạn hồn nhiên; chúng không đem bạn tới phẩm chất như trẻ thơ của cởi mở, của tin cậy, của tình yêu, của tính cầu nguyện. Tin cậy, tình yêu, tính cầu nguyện, ngạc nhiên tất cả đều biến mất khi bạn trở nên rất thông thái.
Và chúng ta vẫn được dạy trở nên thông thái. Chúng ta không được dạy hồn nhiên, chúng ta không được dạy cách cảm thấy ngạc nhiên về sự tồn tại. Chúng ta được bảo cho tên các loài hoa, nhưng chúng ta không được dạy cách nhảy múa quanh hoa. Chúng ta được bảo cho tên những ngọn núi, nhưng chúng ta không được dạy cách giao cảm với núi non, cách giao cảm với các vì sao, cách giao cảm với cây cối, cách hài hoà với sự tồn tại.
Không hài hoà, làm sao bạn có thể hạnh phúc được? Không hài hoà, bạn nhất định vẫn còn trong đau khổ, trong khổ sở lớn lao, trong đau đớn. Bạn có thể hạnh phúc chỉ khi bạn đang nhảy múa với điệu vũ của cái toàn thể, khi bạn đang chỉ là một phần của điệu vũ, khi bạn chỉ là một phần của dàn nhạc lớn này, khi bạn không hát bài ca của mình một cách tách rời. Chỉ thế thì, trong việc tan chảy đó, con người mới tự do.
Làm sao tôi có thể vẫn còn lại bản thân mình? Tôi cảm thấy tôi đánh mất bản thân mình khi tôi sẵn sàng gần mọi người.
Mọi người đều muốn trở thành phi thường. Đó là tìm kiếm của bản ngã: là ai đó đặc biệt, là ai đó duy nhất, vô song. Và đây là ngược đời: Bạn càng cố gắng là ngoại lệ, bạn càng trông có vẻ bình thường bởi vì mọi người đều theo đuổi cái phi thường. Nó là ham muốn bình thường thế. Nếu bạn trở thành bình thường, chính tìm kiếm là bình thường lại là phi thường bởi vì hiếm khi ai đó muốn chỉ là không ai cả, hiếm khi ai đó muốn chỉ là sự hổng hoác, không gian trống rỗng.
Đây mới thực sự là phi thường theo cách nào đó bởi vì không ai muốn điều đó cả. Và khi bạn trở thành bình thường, bạn trở thành phi thường, và tất nhiên, bỗng nhiên bạn khám phá ra rằng không có tìm kiếm bạn đã trở thành duy nhất.
Thực tế, mọi người đều duy nhất. Nếu bạn có thể chấm dứt việc thường xuyên chạy theo các mục đích cho dù một khoảnh khắc thôi, bạn sẽ nhận ra rằng bạn là duy nhất. Chẳng có cái gì để được khám phá cả; nó đã có đó rồi. Nó đã là hoàn cảnh rồi: Hiện hữu là duy nhất rồi. Không có cách khác của hiện hữu. Mọi chiếc lá trên cây đều duy nhất, mọi hòn sỏi trên bãi biển đều duy nhất; không có cách khác của hiện hữu. Bạn không thể tìm ra hòn đá tương tự ở bất kì đâu trên toàn thể trái đất này.
Hai vật giống nhau không tồn tại chút nào, cho nên không cần là ai đó. Bạn chỉ là chính bản thân mình, và bỗng nhiên bạn là duy nhất, vô song. Đó là lí do tại sao tôi nói rằng điều này là ngược đời: Những người tìm kiếm đều thất bại, và những người không bận tâm, bỗng nhiên đạt tới.
Nhưng đừng bị lẫn lộn trong lời. Để tôi nhắc lại: Ham muốn là phi thường là rất bình thường bởi vì mọi người đều có nó. Và có hiểu biết là bình thường thì lại rất phi thường bởi vì điều đó hiếm khi xảy ra. Một Phật, một Lão Tử, một Jesus có nó. Cố gắng là duy nhất đều có ở tâm trí mọi người và tất cả những người này đều thất bại và thất bại hoàn toàn.
Làm sao bạn có thể là duy nhất hơn bạn đã là vậy? Tính duy nhất đã có đó rồi; bạn phải khám phá ra nó thôi. Bạn không phát minh ra nó đâu; nó bị giấu kín bên trong bạn. Bạn phải làm lộ nó ra cho sự tồn tại, có vậy thôi. Tính duy nhất này không phải là được trau dồi. Nó là kho báu của bạn. Bạn đã từng mang nó mãi mãi rồi. Nó là chính bản thể của bạn, chính cốt lõi của bản thể của bạn. Bạn chỉ phải nhắm mắt lại và nhìn vào bản thân mình. Bạn chỉ phải dừng lại một chốc và nghỉ ngơi và nhìn. Nhưng bạn đang chạy nhanh thế, bạn đang trong vội vàng thế để đạt tới nó, tới mức bạn sẽ bỏ lỡ nó.
Một trong những đại đệ tử của Lão Tử, Liệt Tử, nói rằng có lần một kẻ ngốc đi kiếm lửa với chiếc nến trong tay anh ta. Liệt Tử nói, "Anh ta không biết lửa là gì, anh ta đáng ra có thể đã nấu cơm sớm hơn. Anh ta vẫn còn đói cả đêm bởi vì anh ta đã đi kiếm lửa nhưng không thể tìm thấy nó, và anh ta cầm cây nến trong tay. Làm sao anh ta có thể tìm kiếm trong bóng tối mà không có nến?"
Bạn đang tìm kiếm tính duy nhất, và bạn có nó trong tay mình. Nếu bạn hiểu điều này, bạn có thể nấu cơm sớm hơn. Tôi đã nấu cơm và tôi biết chứ. Bạn đang đói không cần thiết - cơm có đó, nến có đó, nến là lửa. Không cần cầm nến và đi tìm. Nếu bạn cầm nến trong tay, và bạn cứ đi tìm khắp thế giới, bạn sẽ không thấy lửa bởi vì bạn không hiểu lửa là gì. Bằng không bạn đã hiểu bởi vì cây nến ở ngay trước bạn, bạn đang cầm nó trong tay mình.
Thỉnh thoảng điều đó xảy ra cho những người đeo kính. Họ đeo kính rồi, và họ đi tìm kính. Họ có thể vội vàng, và khi họ đang vội, họ tìm mọi nơi và hoàn toàn quên mất rằng họ đã đeo kính rồi. Người ta có thể lâm vào kinh hoàng. Bạn có thể đã có kinh nghiệm nào đó giống thế này trong cuộc sống của mình - bởi vì chính tìm kiếm mà bạn trở nên kinh hoàng và lo nghĩ và rối loạn tới mức tầm nhìn của bạn không còn sáng tỏ, và cái gì đó ở ngay trước bạn, bạn không thể thấy được nó.
Đây là hoàn cảnh này. Bạn không cần tìm tính duy nhất; bạn đã là duy nhất rồi. Không có cách nào để làm một thứ thành duy nhất hơn. Từ "duy nhất hơn" là ngớ ngẩn. Duy nhất là đủ, không tồn tại cái gì như "duy nhất hơn." Nó cũng giống như từ vòng tròn. Vòng tròn tồn tại - không tồn tại cái gì như "vòng tròn hơn." Điều đó là ngớ ngẩn. Vòng tròn bao giờ cũng hoàn hảo; nhiều hơn là không cần. Không có mức độ của vòng tròn. Vòng tròn là vòng tròn; ít hơn và nhiều hơn đều vô dụng.
Tính duy nhất là tính duy nhất; ít hơn và nhiều hơn không áp dụng cho nó. Bạn đã là duy nhất rồi. Người ta nhận ra điều này chỉ khi người ta sẵn sàng trở thành bình thường. Đây là ngược đời. Nhưng nếu bạn hiểu, không có vấn đề - ngược đời có đó, và là điều hay, và không có vấn đề gì. Ngược đời không phải là vấn đề. Nó có vẻ như vấn đề nếu bạn không hiểu; nếu bạn hiểu, nó là hay, là bí ẩn.
Trở thành bình thường, và bạn sẽ trở thành phi thường. Cố gắng trở thành phi thường và bạn sẽ vẫn còn bình thường.
Phải cho cái gì và phải nhận cái gì? Bây giờ tôi hiểu rằng tôi chỉ mới bắt đầu thoáng nhìn về những điều này. Tính tiếp nhận được cảm thấy như đang chết đi với tôi, và một cách tự động mọi thứ bên trong cứ đi sang báo động đỏ. Giúp tôi với! Sự tồn tại dường như khổng lồ thế.
Tôi có thể hiểu điều gây rắc rối cho bạn. Nó gây rắc rối cho hầu hết mọi người. Điều tốt là bạn đã nhận ra nó bởi vì bây giờ việc thay đổi tình huống này là có thể. Người không may là những người đang chịu đựng từ cùng vấn đề này mà không nhận biết về nó; bởi vì việc không nhận biết của họ, không có khả năng cho bất kì biến đổi nào.
Bạn đã dũng cảm phơi bầy bản thân mình. Tôi vui sướng mênh mông về nó. Tôi muốn tất cả mọi người của tôi cũng đủ dũng cảm để phơi bầy bản thân họ, dù nó dường như xấu thế nào.
Ước định là cứ che giấu cái xấu và cứ giả vờ về cái đẹp. Điều đó tạo ra tình huống tinh thần phân liệt: Bạn cứ trưng bầy bản thân mình, cái bạn không là; và bạn cứ kìm nén bản thân mình, cái bạn đang là. Cuộc sống của bạn trở thành cuộc nội chiến liên tục. Bạn đang tranh đấu với bản thân mình, và bất kì tranh đấu nào với bản thân mình cũng đều sẽ phá huỷ bạn. Không ai có thể thắng.
Nếu tay phải và tay trái của tôi bắt đầu đánh nhau, bạn nghĩ tay nào có thể thắng? Thỉnh thoảng tôi có thể xoay xở để tay phải cảm thấy thoải mái rằng nó là kẻ thắng, và thỉnh thoảng đổi tình huống và để tay trái cảm thấy nó là kẻ thắng. Nhưng cả hai không thể thực sự là kẻ thắng được bởi vì chúng cả hai đều là tay tôi.
Gần như mọi con người đều mang nhân cách chia chẻ. Và sự kiện có ý nghĩa nhất là ở chỗ người đó đồng nhất bản thân mình với phần giả, và người đó phủ nhận thực tại của mình. Trong tình huống này bạn không thể hi vọng làm trưởng thành sinh linh tâm linh.
Điều người hỏi này đang nói là cực kì quan trọng để hiểu. Cô ấy đang hỏi, "Phải cho cái gì?" Bạn đã bao giờ hỏi bản thân mình phải cho cái gì không? Bạn nghĩ bạn đã cho nhiều thế cho con mình, cho vợ mình, cho bạn gái của mình, cho xã hội, cho câu lạc bộ Rotary, cho câu lạc bộ Lions - bạn đang cho nhiều thế. Nhưng sự kiện là, bạn không biết phải cho cái gì.
Chừng nào bạn còn chưa cho bản thân mình, bạn chẳng cho chút nào.
Bạn có thể cho tiền, nhưng bạn không phải là tiền. Chừng nào bạn còn chưa cho bản thân mình - điều đó nghĩa là chừng nào bạn còn chưa cho tình yêu - bạn không biết cho là gì.
"... và phải nhận cái gì?" Gần như mọi người đều nghĩ mình biết phải nhận cái gì. Nhưng người hỏi này là đúng trong việc hỏi và phơi bầy bản thân cô ấy, rằng cô ấy không biết phải nhận cái gì. Cũng như chừng nào bạn còn chưa cho tình yêu bạn không biết phải cho gì, cùng điều đó là đúng về việc nhận: Chừng nào bạn còn chưa có khả năng nhận tình yêu, bạn không biết phải nhận cái gì. Bạn muốn được yêu, nhưng bạn đã không nghĩ về nó: Bạn có khả năng nhận tình yêu không? Có nhiều cản trở tới mức sẽ không cho phép bạn nhận nó.
Điều thứ nhất là, bạn không có tự kính trọng nào; do đó khi tình yêu tới với bạn, bạn không cảm thấy bản thân mình đủ thích hợp để nhận nó. Nhưng bạn lại là đống lộn xộn tới mức bạn thậm chí không thể thấy ra sự kiện đơn giản: Bởi vì bạn chưa bao giờ chấp nhận bản thân mình như bạn vậy, bạn chưa bao giờ yêu bản thân mình, làm sao bạn có thể xoay xở nhận tình yêu của ai đó khác? Bạn biết bạn không xứng đáng với nó, nhưng bạn không muốn chấp nhận và thừa nhận ý tưởng ngu xuẩn này mà đã từng được nhồi nhét vào bạn, rằng bạn không xứng đáng với nó. Cho nên bạn phải làm gì? Bạn đơn giản từ chối tình yêu. Và để từ chối tình yêu, bạn phải tìm cớ.
Cái cớ đầu tiên và dễ thấy nhất là, "Đấy không phải là tình yêu - đó là lí do tại sao mình không thể chấp nhận được nó." Bạn không thể tin được rằng ai đó có thể yêu bạn. Khi bản thân bạn không thể yêu được bạn, khi bạn đã không thấy bản thân mình, cái đẹp của bạn và duyên dáng của bạn và vĩ đại của bạn, làm sao bạn có thể tin được điều đó khi ai đó nói, "Em đẹp lắm. Anh có thể thấy trong mắt em chiều sâu, sâu thẳm, duyên dáng vô cùng. Anh có thể thấy trong trái tim em nhịp điệu, hài hoà với vũ trụ." Bạn không thể nào tin được tất cả những điều này; nó là quá nhiều. Bạn quen bị kết án, bạn quen bị trừng phạt, bạn quen bị bác bỏ. Bạn quen không được chấp nhận như bạn đang vậy - cho nên những điều này bạn có thể nhận rất dễ dàng.
Tình yêu sẽ có tác động vô cùng lên bạn bởi vì bạn sẽ phải trải qua biến đổi lớn trước khi bạn có thể nhận được nó. Đầu tiên bạn phải chấp nhận bản thân mình mà không mặc cảm nào. Bạn không phải là tội nhân như người Ki tô giáo và các tôn giáo khác cứ dạy bạn.
Bạn không thấy cái ngu xuẩn của toàn thể vấn đề. Anh chàng nào đó ở xa xăm trong quá khứ, một Adam, không vâng lời Thượng đế, điều cũng chẳng phải tội lỗi gì mấy. Thực tế, anh ta tuyệt đối đúng là không vâng lời ông ấy. Nếu bất kì ai mà phạm tội, thì đó là Thượng đế, bởi việc cấm đoán con trai riêng của mình, con gái riêng của mình, không được ăn quả tri thức và ăn quả cuộc sống vĩnh hằng. Cái loại cha gì vậy? Cái loại Thượng đế gì vậy? Cái loại tình yêu gì vậy?
Tình yêu đòi hỏi rằng Thượng đế phải bảo Adam và Eve, "Trước khi các con ăn cái gì khác, hai cây này phải được ghi nhớ. Ăn thật nhiều từ cây trí huệ và ăn thật nhiều từ cây cuộc sống vĩnh hằng tuỳ thích, để cho các con cũng có thể ở trong cùng không gian bất tử mà ta đang ở trong đó." Điều đó đáng phải là điều đơn giản cho bất kì ai đang yêu. Nhưng Thượng đế lại cấm Adam không cho trí huệ nghĩa là ông ấy muốn Adam vẫn còn dốt nát. Có lẽ ông ấy ghen tị, sợ hãi, khi biết rằng nếu Adam trở nên trí huệ, anh ta sẽ trở nên bình đẳng với ông ấy. Ông ấy muốn giữ Adam trong dốt nát để cho anh ta vẫn còn kém cỏi. Và nếu anh ta ăn quả cây cuộc sống vĩnh hằng, thế thì anh ta sẽ tự mình là thượng đế.
Thượng đế này, người ngăn cản Adam và Eve phải đã từng rất ghen tị, hoàn toàn xấu, vô nhân bản, không có tình. Và nếu tất cả những điều này không phải là tội lỗi, thế thì tội lỗi có thể là gì? Nhưng các tôn giáo đã từng dạy bạn, người Do Thái và người Ki tô giáo và người Mô ha mét giáo, rằng bạn vẫn mang tội lỗi mà Adam đã phạm phải. Có giới hạn để căng chuyện dối trá ra lâu thế. Cho dù Adam đã phạm tội, bạn không thể mang tội đó được. Bạn đã được Thượng đế tạo ra, theo những tôn giáo này, và bạn không mang tính thượng đế, nhưng bạn mang sự không vâng lời của Adam và Eve sao?
Đây là cách thức phương Tây để kết án bạn - bạn là tội nhân. Cách thức phương Đông đi tới cùng kết luận nhưng từ những tiền đề khác nhau. Họ nói mọi người đều bị đè nặng bởi tội lỗi vô cùng và những hành vi ác, phạm phải trong hàng triệu kiếp quá khứ. Thực tế, gánh nặng của người Ki tô giáo hay người Do Thái hay người Mô ha mét giáo còn ít hơn nhiều. Bạn chỉ mang tội lỗi mà Adam và Eve đã phạm phải. Và nó phải đã trở thành rất phai mờ - hết thế kỉ nọ tới thế kỉ kia rồi. Bạn không phải là kẻ kế thừa trực tiếp tội của Adam và Eve. Nó đã được truyền qua nhiều triệu bàn tay; đến giờ lượng của nó phải gần như vi lượng đồng cân rồi.
Nhưng khái niệm phương Đông thậm chí còn nguy hiểm hơn. Bạn không mang tội lỗi của ai khác cả. Ngay chỗ đầu tiên bạn không mang tội của ai đó khác. Bố bạn phạm tội ác - bạn không thể bị tống vào trại giam được. Thậm chí ý thức con người thông thường sẽ nói rằng nếu người cha phạm tội hay tội ác, người đó phải chịu tội. Con hay cháu không thể bị tống vào giá treo cổ bởi vì ông phạm tội giết người.
Nhưng khái niệm phương Đông còn nguy hiểm và độc hại hơn nhiều: Chính vì tội lỗi riêng của mình mà bạn đang mang, không phải của Adam và Eve. Và nó không phải là lượng nhỏ; nó đã lớn dần lên với từng kiếp sống! Và bạn đã sống hàng triệu kiếp trước kiếp này, và trong từng kiếp bạn đã phạm phải nhiều tội thế. Chúng tất cả đều được tích luỹ lên ngực bạn. Gánh nặng là như Himalaya; bạn bị nghiền nát dưới nó.
Đây là chiến lược kì lạ để phá huỷ chân giá trị của bạn, để thu bạn thành kém hơn người. Làm sao bạn có thể yêu bản thân mình được? Bạn có thể ghét, nhưng bạn không thể yêu được. Làm sao bạn có thể nghĩ rằng ai đó có thể có khả năng yêu bạn được? Tốt hơn cả là bác bỏ nó bởi vì chẳng chóng thì chầy người đã đem cho bạn tình yêu của người đó sẽ phát hiện ra thực tại của bạn, cái rất xấu - chỉ là gánh nặng dài lâu của tội lỗi. Và thế thì người đó sẽ bác bỏ bạn. Để tránh bị bác bỏ, tốt hơn cả là bác bỏ tình yêu. Đó là lí do tại sao mọi người không chấp nhận tình yêu.
Họ ham muốn, họ khao khát nó. Nhưng khi khoảnh khắc tới và ai đó sẵn sàng bày tỏ với bạn tình yêu, bạn co lại. Việc co lại của bạn có tâm lí sâu sắc. Bạn sợ: Điều này là đẹp, nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu? Chẳng chóng thì chầy thực tại của mình sẽ bị lộ tẩy. Tốt hơn là từ ngay lúc ban đầu, tỉnh táo.
Tình yêu nghĩa là thân thiết, tình yêu nghĩa là hai người tới ngày một gần hơn, tình yêu nghĩa là hai thân thể nhưng một linh hồn. Bạn sợ: Linh hồn mình sao? Linh hồn của kẻ tội đồ, bị nặng gánh bởi các hành vi ác của triệu kiếp sống sao? Không, tốt hơn cả là che giấu nó; tốt hơn cả là không đi vào tình trạng mà người muốn yêu bạn bác bỏ bạn. Chính nỗi sợ việc bác bỏ không cho phép bạn đón nhận tình yêu.
Bạn không thể cho tình yêu được bởi vì không ai đã từng bảo bạn rằng bạn được sinh ra là sinh linh có tình yêu. Họ đã bảo bạn, "Con được sinh ra trong tội lỗi!" Bạn không thể yêu được, và bạn không thể nhận được tình yêu nữa. Điều này đã giảm thiểu mọi khả năng của sự trưởng thành của bạn.
Người hỏi này đang nói, "Bây giờ tôi hiểu rằng tôi chỉ mới bắt đầu thoáng nhìn về những điều này." Bạn may mắn bởi vì có cả triệu người trên thế giới đã trở nên hoàn toàn mù với ước định của họ, gánh nặng xấu xí mà thế hệ già hơn đã trao cho họ. Nó gây tổn thương nhiều tới mức tốt hơn cả là quên tất cả về nó đi. Nhưng bằng việc quên nó, bạn không thể loại bỏ được nó.
Bằng việc quên bệnh ung thư, bạn không thể tác động lên nó được. Bằng việc không thừa nhận nó, giữ nó trong bóng tối, bạn đang nhận rủi ro không cần thiết chống lại bản thân mình. Nó sẽ cứ phát triển. Nó cần bóng tối; nó cần bạn không biết về nó. Nó sẽ che đậy toàn thể bản thể bạn chẳng chóng thì chầy. Và không ai khác sẽ chịu trách nhiệm cho nó ngoại trừ bạn.
Cho nên nếu bạn cảm thấy rằng bạn đang có những thoáng nhìn, vài cửa sổ đang mở ra trong bạn.
"Tính tiếp nhận được cảm thấy như đang chết đi với tôi..." Bạn đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa? Tính tiếp nhận được cảm thấy như đang chết đi với bạn - điều đó đúng. Tính tiếp nhận được cảm thấy như đang chết đi bởi vì tính tiếp nhận có vẻ như sự bẽ mặt. Nhận cái gì đó, đặc biệt là tình yêu, nghĩa là bạn là kẻ ăn xin. Không ai muốn ở đầu nhận bởi vì điều đó làm cho bạn thấp kém người cho. "Tính tiếp nhận được cảm thấy như đang chết đi với tôi, và một cách tự động mọi thứ bên trong cứ đi sang báo động đỏ."
Báo động đỏ được cấy vào trong bạn bởi xã hội mà bạn bao giờ cũng kính trọng, bởi cùng những người bạn đã coi là người chỉ mong điều tốt lành cho người khác. Và tôi không nói rằng họ có chủ định cố gắng làm hại bạn. Họ đã từng bị những người khác làm hại, và họ đơn giản truyền bất kì cái gì họ đã nhận được từ bố mẹ họ, từ thầy giáo của họ, từ các thế hệ già hơn.
Từng thế hệ cứ đem bệnh tật của mình cho thế hệ mới, và một cách tự nhiên thế hệ mới trở nên ngày một bị nặng gánh hơn. Bạn là kẻ kế thừa của tất cả những điều mê tín, những quan niệm kìm nén của toàn thể lịch sử. Điều cứ chuyển sang báo động đỏ không phải là cái gì đó thuộc vào bạn. Nó là ước định của bạn cứ sang báo động đỏ. Và câu cuối cùng của bạn chỉ là nỗ lực để tìm ra cách hợp lí hoá nó. Đó cũng là một trong những nguy hiểm lớn mà mọi người phải nhận biết tới.
Đừng hợp lí hoá.
Cứ đi vào chính gốc rễ của mọi vấn đề.
Nhưng đừng tìm cớ bởi vì nếu bạn tìm cớ, bạn không thể loại bỏ được những gốc rễ đó.
Phát biểu cuối cùng của người hỏi là việc hợp lí hoá. Có lẽ cô ấy đã không có khả năng thấy ra phẩm chất cố hữu của nó. Cô ấy nói, "Giúp tôi với! Sự tồn tại dường như khổng lồ thế."
Bây giờ cô ấy đang nghĩ rằng cô ấy sợ việc nhận bởi vì sự tồn tại khổng lồ thế, rằng cô ấy sợ việc cho bởi vì sự tồn tại khổng lồ thế. Phỏng có ích gì mà đem tình yêu nhỏ bé của bạn, chỉ như giọt sương, cho đại dương? Đại dương sẽ chẳng bao giờ biết về nó; do đó không có vấn đề cho và không có vấn đề nhận. Bởi vì đại dương khổng lồ thế, bạn sẽ bị nhận chìm trong nó. Do đó nó giống như cái chết. Nhưng đây là cách hợp lí hoá của bạn.
Bạn không biết gì về sự tồn tại; bạn không biết gì về bản thân mình - chính là điểm của sự tồn tại gần nhất với bạn. Chừng nào bạn còn chưa bắt đầu từ bản thể riêng của mình, bạn sẽ không bao giờ biết tới sự tồn tại. Đó là điểm bắt đầu, và mọi thứ đều phải bắt đầu từ chính chỗ bắt đầu.
Biết bản thân mình, bạn sẽ biết sự tồn tại của mình. Nhưng hương vị và hương thơm của sự tồn tại của bạn sẽ cho bạn dũng cảm để đi sâu hơn một chút vào sự tồn tại của người khác. Nếu sự tồn tại riêng của bạn đã làm cho bạn phúc lạc thế, chính khao khát tự nhiên là đi vào các bí ẩn khác đang bao quanh bạn: bí ẩn con người, bí ẩn của con vật, bí ẩm của cây cối, bí ẩn của các vì sao.
Và một khi bạn đã biết tới sự tồn tại của mình, bạn không còn sợ chết.
Cái chết là hư cấu; nó không xảy ra, nó chỉ có xuất hiện. Nó xuất hiện từ bên ngoài. Bạn đã bao giờ thấy cái chết riêng của mình chưa? Bạn bao giờ cũng thấy ai đó khác chết. Nhưng bạn đã từng thấy bản thân mình chết chưa? Chẳng ai thấy cả; bằng không ngay cả mức tối thiểu cuộc sống này cũng trở thành không thể được. Bạn thấy đấy, mọi ngày đều có ai đó chết, nhưng nó bao giờ cũng là ai đó khác chết; nó chưa bao giờ là bạn cả.
Nhà thơ, người đã viết "Đừng bao giờ hỏi chuông điểm cho ai; nó đang điểm cho ba người" có hiểu biết sâu sắc hơn bạn. Ông ấy phải đã là người Ki tô giáo bởi vì khi ai đó chết trong một làng Ki tô giáo, chuông nhà thờ điểm để thông báo cho mọi người - những người đã đi tới trang trại của họ, tới vườn quả, những người đã đi làm việc ở đâu đó. Chuông nhà thờ nhắc họ: Ai đó đã chết. Cho nên họ tất cả quay về để chào vĩnh biệt lần cuối cùng.
Nhưng nhà thơ này có sáng suốt vô cùng khi ông ấy nói "Đừng bao giờ hỏi chuông điểm cho ai; nó đang điểm cho ba người."
Trong cuộc sống thực của bạn nó chưa bao giờ điểm cho ba người. Một ngày nào đó nó sẽ điểm, nhưng thế thì bạn sẽ không còn ở đây để nghe nó. Bạn chưa bao giờ nghĩ về bản thân mình đang ở ngưỡng của cái chết - và mọi người đều đang đứng trên ngưỡng này. Bạn bao giờ cũng thấy ai đó khác chết, do đó kinh nghiệm này là khách quan, không chủ quan.
Người khác không thực chết, chỉ đổi nhà. Sinh lực của người đó di chuyển vào hình dạng mới, vào bình diện mới. Chỉ thân thể còn lại mà không có sinh lực - nhưng thân thể chẳng bao giờ có nó.
Điều đó cũng giống như trong ngôi nhà tối khi cây nến được đốt lên và toàn thể ngôi nhà được sáng lên. Ngay cả từ bên ngoài bạn cũng có thể thấy ánh sáng qua cửa sổ, qua cửa ra vào, nhưng ngôi nhà không có ánh sáng như phần cố hữu của nó. Khoảnh khắc cây nến cháy hết, ngôi nhà sẽ trong bóng tối. Thực tế, nó bao giờ cũng trong bóng tối; chính cây nến mới là ánh sáng.
Thân thể bạn đã chết rồi. Điều cho bạn ấn tượng rằng nó đang sống là sinh lực của bạn, bản thể của bạn, cái toả ra qua thân thể, cái rót đầy thân thể bằng sự sống động. Tất cả mọi điều bạn thấy khi mọi người chết là ở chỗ cái gì đó đã biến mất. Bạn không biết nó đã đi đâu - liệu nó có thực đi đâu hay đơn giản dừng hiện hữu.
Những người đã biết tới bản thân mình đều biết mà không hoài nghi rằng họ là sinh linh vĩnh hằng. Họ đã chết nhiều lần, vậy mà họ vẫn sống động.
Chết và sinh chỉ là những đoạn nhỏ trong cuộc hành hương vĩ đại của linh hồn. Nỗi sợ chết của bạn sẽ biến mất ngay lập tức vào khoảnh khắc bạn đi tới tiếp xúc với bản thân mình. Và điều đó mở ra một bầu trời hoàn toàn mới để được khám phá. Một khi bạn biết rằng không có cái chết, tất cả mọi sợ hãi đều biến mất. Nỗi sợ cái không biết, nỗi sợ bóng tối... bất kì hình dạng nào, tất cả sợ hãi đều biến mất. Bạn bắt đầu là người phiêu lưu thực sự lần đầu tiên. Bạn bắt đầu đi vào trong những bí ẩn khác bao quanh bạn.
Sự tồn tại lần đầu tiên trở thành nhà bạn.
Không có gì để sợ cả: Nó là mẹ bạn, bạn là một phần của nó. Nó không thể nhấn chìm bạn được, nó không thể phá huỷ bạn được.
Bạn càng biết nó nhiều, bạn sẽ càng cảm thấy được nuôi dưỡng nhiều; bạn càng biết nó nhiều, bạn sẽ càng cảm thấy được ân huệ nhiều; bạn càng biết nó nhiều, bạn càng sẽ là nó nhiều. Thế thì bạn có thể đem cho tình yêu bởi vì bạn có nó. Và thế thì bạn có thể nhận tình yêu bởi vì không có vấn đề bác bỏ.
Câu hỏi của bạn sẽ có ích cho mọi người. Tôi cám ơn bạn về câu hỏi của bạn và vì dũng cảm của bạn để tự phơi bầy bản thân mình. Dũng cảm này được cần bởi mọi người bởi vì không có dũng cảm này, bạn không thể hi vọng bất kì khả năng nào của biến đổi - vào thế giới mới, vào tâm thức mới, vào bản thể đích thực của bạn, cái chính là cánh cửa mở tới thực tại tối thượng và tới phúc lành tối thượng.
Câu trả lời thực cho sống trong thân thiết là gì?
Để biết sự tồn tại, bạn phải mang tính tồn tại. Bạn đang không mang tính tồn tại, bạn sống trong ý nghĩ. Bạn sống trong quá khứ, trong tương lai, nhưng chưa bao giờ ở đây và bây giờ. Và sự tồn tại là ngay ở đây bây giờ. Bạn không ở đây, do đó câu hỏi này nảy sinh. Câu hỏi này nảy sinh bởi vì bạn không gặp gỡ với sự tồn tại. Bạn nghĩ bạn sống, nhưng bạn không sống. Bạn nghĩ bạn yêu, nhưng bạn không yêu. Bạn chỉ nghĩ về yêu, bạn nghĩ về cuộc sống, bạn nghĩ về sự tồn tại, và chính việc nghĩ đó là vấn đề, việc nghĩ đó là rào chắn. Vứt tất cả ý nghĩ và nhìn. Bạn sẽ không tìm thấy một câu hỏi nào; chỉ câu trả lời tồn tại.
Đó là lí do tại sao tôi cứ khăng khăng lặp đi lặp lại rằng tìm kiếm không thực sự về câu trả lời, tìm kiếm không thực sự để cho câu hỏi của bạn có thể được trả lời. Không, tìm kiếm chỉ là về cách vứt bỏ câu hỏi, cách nhìn cuộc sống và sự tồn tại với tâm trí không đặt câu hỏi. Đó là nghĩa của shraddha, tin cậy. Đây là chiều sâu nhất của shraddha hay tin cậy - bạn nhìn vào sự tồn tại bằng tâm trí không đặt câu hỏi.
Bạn đơn giản nhìn. Bạn không có ý tưởng nào về cách nhìn nó, bạn không áp đặt bất kì hình dạng nào lên nó, bạn không có định kiến nào; bạn đơn giản nhìn bằng mắt trần, tuyệt đối không bị che phủ bởi bất kì ý nghĩ nào, bất kì triết lí nào, bất kì tôn giáo nào. Bạn nhìn vào sự tồn tại bằng đôi mắt như trẻ thơ, và thế thì bỗng nhiên chỉ có câu trả lời.
Không có câu hỏi nào trong sự tồn tại. Câu hỏi tới từ bạn. Và chúng sẽ cứ tới, và bạn có thể cứ tích luỹ thật nhiều câu trả lời tuỳ thích; những câu trả lời đó sẽ chẳng ích gì. Bạn phải đạt tới câu trả lời - và để đạt tới câu trả lời, bạn phải vứt bỏ mọi việc hỏi. Khi không có câu hỏi trong tâm trí, tầm nhìn là sáng tỏ, bạn có sự sáng tỏ của cảm nhận; cánh cửa của cảm nhận được lau sạch và mở ra, và mọi thứ bỗng nhiên trở thành trong suốt. Bạn có thể đi tới chính chiều sâu. Bất kì khi nào bạn nhìn, cái nhìn của bạn đều xuyên thấu tới cốt lõi sâu nhất - và ở đó bỗng nhiên bạn tìm thấy bản thân mình.
Bạn thấy bản thân mình ở mọi nơi. Bạn sẽ thấy bản thân mình trong tảng đá nếu bạn nhìn sâu, đủ sâu. Thế thì người nhìn, người quan sát, trở thành vật được quan sát, người thấy trở thành cái thấy, người biết trở thành cái được biết. Nếu bạn nhìn đủ sâu vào tảng đá, vào cây cối, hay vào đàn ông hay đàn bà, nếu bạn cứ nhìn sâu, cái nhìn đó là vòng tròn. Nó bắt đầu từ bạn, thế rồi đi qua người khác và quay về bạn. Mọi thứ đều trong suốt thế. Chẳng cái gì cản trở. Tia sáng đi, trở thành vòng tròn, và rơi lại vào bạn.
Do đó một trong các phát biểu bí mật nhất của Upanishad: Tat Twamasi Swetaketu: "Ngươi là cái đó " hay "Cái đó là ngươi." Vòng tròn hoàn chỉnh. Bây giờ người thành tâm là một với Thượng đế. Bây giờ người tìm kiếm là một với tìm kiếm. Bây giờ người truy tìm bản thân người đó trở thành câu trả lời.
Trong sự tồn tại không có câu hỏi. Tôi đã sống trong nó đủ lâu tới giờ, và tôi đã không bắt gặp một câu hỏi nào - thậm chí không một mảnh mẩu của câu hỏi. Người ta đơn giản sống nó.
Thế thì cuộc sống có cái đẹp của riêng nó. Không hoài nghi nảy sinh trong tâm trí, không nghi ngờ bao quanh bạn, không câu hỏi tồn tại bên trong bản thể bạn - bạn là không phân chia, là toàn thể.
Hết quyển "Thân thiết" - Quay về Mục lục

Ads Belove Post