Chương 9. Đau vai và cổ

Chương 9. Đau vai và cổ

Price:

Read more

Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 9. Đau vai và cổ


Câu hỏi: “Tôi là nhà kinh doanh và tôi bị đau vai nặng khi tôi ở chợ. Các bác sĩ nói đó là căng thẳng thần kinh và điều trị cho tôi bằng thuốc giảm đau.”
Tôi nghĩ rằng vài điều có thể có ích rất lớn. Một là thể dục thể hình, hay xoa bóp mô sâu, và thứ hai là châm cứu.
Nó sẽ đi thôi – chẳng có gì phải lo nghĩ cả. Nhớ vài điều. Một là việc nhà phân tâm Canada, bác sĩ Hans Selye, đã làm việc cả đời mình chỉ về một vấn đề thôi – đó là căng thẳng. Và ông ấy đã đi tới những kết luận nào đó rất sâu sắc. Một là căng thẳng không phải bao giờ cũng là sai, nó có thể được dùng theo cách hay. Nó không nhất thiết tiêu cực, nhưng nếu chúng ta nghĩ rằng nó là tiêu cực, rằng nó là không tốt, thế thì chúng ta tạo ra vấn đề. Căng thẳng trong bản thân nó có thể được dùng như bàn đạp, nó có thể trở thành một lực sáng tạo. Nhưng thông thường chúng ta đã được dạy trong nhiều thời đại rằng căng thẳng là xấu, rằng khi bạn đang trong bất kì loại căng thẳng nào bạn trở nên sợ hãi. Và nỗi sợ của bạn làm cho nó thậm chí còn căng thẳng hơn; tình huống này không được giúp ích bởi điều đó.
Chẳng hạn, có tình huống nào đó ở chợ và điều đó tạo ra căng thẳng. Khoảnh khắc bạn cảm thấy rằng có căng thẳng nào đó, dồn nén nào đó, bạn trở nên sợ hãi rằng điều này không nên như vậy: “Mình phải thảnh thơi.” Bây giờ, việc cố gắng để thảnh thơi sẽ không có ích gì cả, bởi vì bạn không thể thảnh thơi được; thực tế, việc cố gắng thảnh thơi sẽ tạo ra một loại căng thẳng mới. Căng thẳng có đó và bạn đang cố gắng thảnh thơi và bạn không thể tạo ra được, cho nên bạn đang làm phức tạp thêm vấn đề.
Khi căng thẳng có đó, dùng nó như năng lượng sáng tạo. Trước hết, chấp nhận nó; không cần tranh đấu với nó. Chấp nhận nó, nó hoàn toàn tốt. Nó đơn giản nói, “Chợ không diễn ra suôn sẻ, cái gì đó đang đi sai”,… “Mình có thể là người mất”… hay cái gì đó. Căng thẳng đơn giản là một chỉ báo rằng thân thể đang sẵn sàng tranh đấu với nó. Bây giờ bạn cố gắng thảnh thơi hay bạn uống thuốc giảm đau hay uống thuốc an thần; bạn đang chống lại thân thể. Thân thể đang sẵn sàng tranh đấu trong tình huống nào đó, thách thức nào đó đang có đó: tận hưởng thách thức này!
Thậm chí đôi khi bạn không thể ngủ được trong đêm thì cũng chẳng cần phải lo nghĩ. Làm việc từ điều đó, dùng năng lượng đang tới đó: đi lên xuống, ra ngoài chạy, ra ngoài đi dạo lâu, lập kế hoạch bạn muốn làm, điều tâm trí muốn làm. Thay vì cố gắng đi ngủ, điều không thể được, thì dùng tình huống này theo cách sáng tạo. Nó đơn giản nói rằng thân thể sẵn sàng tranh đấu với vấn đề; đây không phải là lúc thảnh thơi. Thảnh thơi có thể được thực hiện về sau.
Thực tế nếu bạn đã sống sự căng thẳng của mình một cách toàn bộ thì bạn sẽ tự động đi tới việc thảnh thơi; bạn có thể tiếp tục đến đó, thế rồi thân thể tự động thảnh thơi. Nếu bạn muốn thảnh thơi giữa chừng, bạn tạo ra rắc rối; thân thể không thể thảnh thơi được ở giữa chừng. Điều đó gần như là một vận động viên chạy Olympic đã sẵn sàng rồi, chỉ đợi tiếng còi, tín hiệu, và người đó sẽ xuất phát, người đó sẽ đi như gió. Người đó đầy dồn nén; bây giờ đó không phải là lúc thảnh thơi. Nếu người đó uống thuốc an thần người đó sẽ chẳng bao giờ hữu dụng gì trong cuộc đua nữa. Hay nếu người đó thảnh thơi ở đó và cố gắng làm thiền định siêu việt TM, người đó sẽ mất tất cả. Người đó phải dùng dồn nén của mình: dồn nén đang sôi lên, nó đang thu lấy năng lượng. Người đó đang trở nên ngày một sống động và tiềm năng hơn. Bây giờ người đó phải ngồi trên sự dồn nén này và dùng nó như năng lượng, như nhiên liệu.
Selye đã đặt cái tên mới cho loại căng thẳng này: ông ấy gọi nó là ‘eustress – căng’, giống như trạng thái phởn phơ; nó là căng thẳng tích cực. Khi người chạy đã chạy xong, người đó sẽ rơi vào giấc ngủ sâu; vấn đề được giải quyết. Bây giờ không có vấn đề, căng thẳng biến mất theo cách riêng của nó.
Cho nên thử điều này nữa: khi có tình huống căng thẳng thì đừng hoảng hồn, đừng trở nên sợ hãi về nó. Đi vào trong nó, dùng nó để tranh đấu. Con người có năng lượng vô cùng và bạn càng dùng nó, bạn càng có nó nhiều.
Thể dục thể hình sẽ có ích. Nó sẽ không giúp bạn thảnh thơi; nó sẽ đơn giản thay đổi hệ thống cơ bắp của bạn, nó sẽ làm cho bạn sống động hơn. Cho nên điều này sẽ đi cùng thể dục thể hình.
Khi nó tới và có tình huống, tranh đấu, làm tất cả những gì bạn có thể làm, thực sự phát điên cuồng trong nó. Cho phép nó, chấp nhận nó và đón chào nó. Nó là tốt, nó chuẩn bị cho bạn tranh đấu. Và khi bạn đã làm xong với nó, bạn sẽ ngạc nhiên: thảnh thơi lớn lao kéo tới, và thảnh thơi đó không do bạn tạo ra. Có thể trong hai, ba ngày bạn không thể ngủ được và thế rồi trong bốn mươi tám giờ bạn không thể nào thức được, và điều đó là tốt!
Chúng ta cứ mang nhiều khái niệm sai – chẳng hạn, mọi người phải ngủ tám tiếng một ngày. Điều đó tuỳ thuộc vào tình huống là gì. Có những tình huống chẳng cần ngủ: nhà bạn cháy, và bạn cứ cố mà ngủ sao. Bây giờ điều đó là không thể được và điều đó không nên là điều có thể, bằng không ai sẽ đi dập đám cháy đó? Và khi nhà đang cháy, mọi điều khác đều phải bị gạt sang bên; bỗng nhiên thân thể bạn sẵn sàng tranh đấu với đám cháy. Bạn sẽ không cảm thấy buồn ngủ. Khi đám cháy hết rồi và mọi thứ được giải quyết bạn có thể rơi vào giấc ngủ trong một thời gian dài, và điều đó sẽ có tác dụng.
Mọi người không nhất thiết phải có cùng thời gian ngủ. Vài người có thể ngủ trong ba giờ, hai giờ, bốn giờ, năm giờ, sáu, tám, mười, mười hai. Mọi người khác nhau, không có chuẩn mực. Và về căng thẳng mọi người cũng khác nhau.
Có hai loại người trên thế giới: Một loại có thể được gọi là kiểu ngựa đua và loại kia là kiểu rùa. Nếu kiểu ngựa đua mà không được phép đi nhanh, đi vào mọi thứ với tốc độ, sẽ có căng thẳng; người đó phải được cho theo nhịp của mình. Và nếu bạn là ngựa đua thì quên thảnh thơi và những điều giống như vậy đi; chúng không dành cho bạn. Những cái đó dành cho rùa. Cho nên là ngựa đua đi, điều đó là tự nhiên cho bạn, và đừng nghĩ về những niềm vui mà rùa đang tận hưởng; cái đó không dành cho bạn. Bạn có loại niềm vui khác. Nếu rùa bắt đầu trở thành ngựa đua, nó sẽ trong cùng rắc rối!
Bạn có thể thoát ra khỏi chợ. Điều đó dễ dàng thế; tâm trí sẽ nói, ‘Thoát khỏi chợ đi, quên nó đi.’ Nhưng bạn sẽ không cảm thấy thoải mái. Bạn sẽ cảm thấy căng thẳng nhiều hơn bởi vì bạn sẽ không cảm thấy năng lượng của mình được tham dự vào.
Cho nên chấp nhận bản tính của mình. Bạn là chiến sĩ, chiến binh; bạn phải là cách đó, và đó là niềm vui của bạn. Bây giờ, không cần phải sợ; đi vào trong nó một cách toàn tâm. Tranh đấu với chợ, cạnh tranh ở chợ, làm tất cả nhữg điều bạn thực sự muốn làm. Đừng sợ hậu quả, chấp nhận căng thẳng. Một khi bạn chấp nhận căng thẳng, nó sẽ biến mất. Và không chỉ có thế, bạn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc bởi vì bạn đã bắt đầu dùng nó; nó là một loại năng lượng.
Nếu bạn là ngựa đua, đừng nghe những người nói phải thảnh thơi; cái đó không dành cho bạn. Thảnh thơi của bạn sẽ tới chỉ sau khi bạn đã thu được nó bởi lao động vất vả. Người ta phải hiểu kiểu của mình. Một khi kiểu được hiểu thì không có vấn đề gì; thế thì người ta có thể đi theo một đường rõ ràng. Căng thẳng sẽ là con đường cuộc sống của bạn.

Ads Belove Post