Read more
Osho - Thân Thiết
Lời Nói Đầu
Mọi người đều sợ thân thiết -
nó là điều khác dù bạn nhận biết về nó hay không. Thân thiết nghĩa là phơi bày
bản thân bạn trước người lạ - và chúng ta tất cả đều là người lạ; chẳng ai biết
ai. Chúng ta thậm chí còn là người lạ với bản thân mình bởi vì chúng ta không
biết chúng ta là ai.
Thân thiết đem bạn tới gần người
lạ. Bạn phải vứt bỏ tất cả mọi phòng thủ; chỉ thế thì thân thiết mới là có thể.
Và nỗi sợ là ở chỗ nếu bạn vứt bỏ tất cả mọi phòng thủ, tất cả mặt nạ của bạn,
ai biết người lạ sẽ làm gì với bạn? Chúng ta tất cả đều che giấu cả nghìn lẻ một
thứ, không chỉ với người khác mà với bản thân mình, bởi vì chúng ta đã được
nuôi dưỡng bởi nhân loại ốm yếu với đủ mọi loại kìm nén, cấm đoán, kiêng kị. Và
nỗi sợ là ở chỗ với ai đó là người lạ - và điều đó chẳng thành vấn đề, bạn có
thể đã sống với một người trong ba mươi năm, bốn mươi năm; tính lạ chẳng bao giờ
biến mất - người ta cảm thấy an toàn hơn khi giữ chút ít phòng thủ, chút ít khoảng
cách, bởi vì ai đó có thể tận dụng điểm yếu của bạn, nhược điểm của bạn, mong
manh của bạn.
Mọi người đều sợ thân thiết.
Vấn đề trở nên phức tạp hơn bởi
vì mọi người đều muốn thân thiết. Mọi người đều muốn thân thiết bởi vì nếu
không bạn một mình trong vũ trụ này - không bạn bè, không người yêu, không ai bạn
có thể tin cậy được, không người nào bạn có thể mở tất cả các vết thương của
mình ra. Và vết thương không thể được chữa lành chừng nào chúng còn chưa được mở
ra. Bạn càng che giấu chúng, chúng càng trở nên nguy hiểm hơn. Chúng có thể trở
thành ung thư.
Một mặt thân thiết là nhu cầu bản
chất, cho nên mọi người đều khao khát nó. Bạn muốn người khác thân thiết để cho
người khác vứt bỏ phòng thủ của họ, trở thành mong manh, cởi mở tất cả các vết
thương của người đó, vứt bỏ tất cả các mặt nạ và cá tính giả của người đó, đứng
trần trụi như người đó vậy. Và mặt khác, mọi người đều sợ thân thiết - bạn muốn
thân thiết với người khác, nhưng bạn không muốn vứt bỏ phòng thủ của mình. Đây
là một trong những xung đột giữa bạn bè, giữa người yêu: Không ai muốn vứt bỏ
phòng thủ của mình, và không ai muốn tới trong trần trụi và chân thành, cởi mở
hoàn toàn - vậy mà cả hai đều cần thân thiết.
Chừng nào bạn còn chưa vứt bỏ tất
cả những kìm nén và cấm đoán của mình - cái vốn là món quà của tôn giáo của bạn,
văn hoá của bạn, xã hội của bạn, bố mẹ của bạn, giáo dục của bạn - bạn sẽ không
bao giờ có khả năng thân thiết với ai đó. Và bạn sẽ phải lấy bước đầu.
Nhưng nếu bạn không có kìm nén
hay cấm đoán nào, thế thì bạn cũng không có vết thương nào. Nếu bạn đã sống một
cuộc sống đơn giản, tự nhiên, sẽ không có sợ hãi thân thiết, chỉ có niềm vui vô
cùng của hai ngọn lửa tới gần nhau thế, chúng gần như trở thành một ngọn lửa.
Và sự gặp gỡ này cực kì hài lòng, thoả mãn, hoàn thành. Nhưng trước khi bạn có
thể đạt tới thân thiết, bạn phải lau sạch ngôi nhà mình hoàn toàn.
Chỉ con người của thiền mới có
thể cho phép thân thiết xảy ra. Người đó chẳng có gì để che giấu. Tất cả những
điều làm cho người đó sợ rằng ai đó có thể biết, bản thân người đó đã vứt bỏ rồi.
Người đó chỉ có trái tim im lặng và yêu thương.
Bạn phải chấp nhận bản thân
mình trong tính toàn bộ của mình. Nếu bạn không thể chấp nhận bản thân mình
trong tính toàn bộ của mình, làm sao bạn có thể trông đợi ai đó khác chấp nhận
bạn được? Và bạn đã từng bị mọi người kết án, và bạn đã học chỉ mỗi một điều: tự
kết án mình. Bạn cứ che giấu nó; nó không phải là cái gì đó đẹp đẽ để trưng bày
cho người khác. Bạn biết những điều xấu đang giấu kín trong mình, bạn biết điều
ác đang bị giấu kín trong bạn, bạn biết tính thú vật bị giấu kín trong bạn. Chừng
nào bạn còn chưa biến đổi thái độ của mình và chấp nhận bản thân mình như một
trong những con vật trong sự tồn tại...
Từ con vật - animal không xấu.
Nó đơn giản nghĩa là sống động; nó bắt nguồn từ anima. Bất kì ai đang sống động
đều là con vật. Nhưng con người đã được dạy, "Bạn không phải là con vật;
con vật ở xa dưới bạn. Bạn là con người." Bạn đã được cho sự cao siêu giả
dối. Sự thực là, sự tồn tại không tin vào cao siêu và thấp kém. Với sự tồn tại,
mọi thứ đều bình đẳng: cây cối, chim chóc, con vật, con người. Trong sự tồn tại,
mọi thứ đều tuyệt đối được chấp nhận như nó vậy; không có kết án.
Nếu bạn chấp nhận tính dục của
mình vô điều kiện, nếu bạn chấp nhận rằng con người và mọi sinh linh trên thế
giới là mong manh, rằng cuộc sống là sợi chỉ rất mảnh có thể bị đứt vào bất kì
lúc nào... Một khi điều này được chấp nhận, và bạn vứt bỏ bản ngã giả tạo - của
việc là Alexander Đại đế, Mohammad Ali ba lần vĩ đại - bạn đơn giản hiểu rằng mọi
người là đẹp trong cái bình thường của mình và mọi người đều có nhược điểm;
chúng là một phần của bản tính người bởi vì bạn không được làm từ thép. Bạn được
làm từ thân thể rất mảnh mai. Khoảng thân nhiệt của cuộc đời bạn là giữa ba sáu
độ và bốn ba độ, chỉ bẩy độ là toàn thể khoảng nhiệt cuộc sống bạn. Xuống thấp
dưới nó và bạn chết; vượt lên hơn nó và bạn chết. Và cùng điều đó áp dụng cho cả
nghìn lẻ một thứ trong bạn. Một trong những nhu cầu cơ bản nhất là được cần tới.
Nhưng không ai muốn chấp nhận rằng "chính nhu cầu cơ bản của tôi là được cần
tới, được yêu mến, được chấp nhận."
Chúng ta đang sống trong giả vờ
thế, đạo đức giả thế - đó là lí do tại sao thân thiết tạo ra sợ hãi. Bạn không
phải là cái bạn dường như là. Dáng vẻ của bạn là giả. Bạn có thể dường như là
thánh nhân, nhưng sâu bên dưới bạn vẫn là con người yếu đuối với tất cả những
ham muốn và tất cả những khao khát.
Bước đầu tiên là chấp nhận bản
thân mình trong tính toàn bộ - mặc cho tất cả truyền thống của bạn, cái đã đưa
toàn thể nhân loại thành điên khùng. Một khi bạn đã chấp nhận bản thân mình như
mình vậy, nỗi sợ thân thiết sẽ biến mất. Bạn không thể mất kính trọng, bạn
không thể mất vĩ đại, bạn không thể mất bản ngã của mình. Bạn không thể mất
tính đạo đức giả của mình, bạn không thể mất tính thánh thiện của mình - bạn tự
mình đã vứt bỏ tất cả những cái đó.
Bạn giống như trẻ thơ, hoàn
toàn hồn nhiên. Bạn có thể cởi mở bản thân mình bởi vì bên trong bạn không bị
chất đầy những kìm nén xấu mà đã trở thành hư hỏng. Bạn có thể nói mọi điều mà
bạn cảm thấy đích thực và chân thành. Và nếu bạn sẵn sàng để thân thiết, bạn sẽ
động viên người khác cũng thân thiết. Cởi mở của bạn sẽ giúp cho người khác
cũng cởi mở với bạn. Giản dị không giả dối của bạn sẽ cho phép người khác cũng
tận hưởng giản dị, hồn nhiên, tin cậy, yêu mến, cởi mở.
Bạn đang bị nhốt trong những
khái niệm ngu xuẩn, và nỗi sợ là ở chỗ nếu bạn trở nên rất thân thiết với ai
đó, người đó sẽ trở nên nhận biết về nó. Nhưng chúng ta là những sinh linh yếu ớt
- yếu ớt nhất trong toàn thể sự tồn tại. Con của con người là đứa trẻ yếu ớt nhất
trong tất cả các con vật khác. Con của các con vật khác có thể sống sót không mẹ,
không bố, không gia đình. Nhưng con của con người sẽ chết ngay lập tức. Cho nên
yếu ớt này không phải là cái gì đó để bị kết án - nó là cách diễn đạt cao nhất
của tâm thức. Hoa hồng cũng yếu ớt; nó không phải là đá. Và không cần cảm thấy
khó chịu về điều đó, rằng bạn là bông hồng và không phải là đá.
Chỉ khi hai người trở nên thân
thiết họ mới không còn là người lạ. Và đó là kinh nghiệm đẹp khi thấy rằng
không chỉ bạn mới đầy nhược điểm mà người khác nữa - có lẽ mọi người - cũng đầy
nhược điểm. Cách diễn đạt cao nhất của bất kì cái gì cũng đều trở nên yếu hơn.
Rễ rất mạnh, nhưng hoa không thể mạnh thế được. Cái đẹp của nó là bởi vì sự
không mạnh của nó. Vào buổi sáng nó nở cánh hoa ra để đón chào mặt trời, nhảy
múa cả ngày trong gió, trong mưa, trong mặt trời, và đến tối cánh hoa đã bắt đầu
rã rời rơi rụng; nó mất đi.
Mọi thứ đẹp, quí giá, đều sẽ rất
nhất thời. Nhưng bạn muốn mọi thứ là thường hằng. Bạn yêu ai đó và bạn hứa,
"Anh sẽ yêu em cả đời." Và bạn biết hoàn toàn rõ là bạn thậm chí
không thể chắc chắn được ngày mai - bạn nói lời hứa giả dối. Tất cả mọi điều bạn
có thể nói là, "Anh yêu em khoảnh khắc này, và anh sẽ trao tính toàn bộ của
anh cho em. Về khoảnh khắc tiếp anh chẳng biết gì. Làm sao anh có thể hứa được?
Em phải tha thứ cho anh."
Nhưng những người yêu đều hứa hẹn
đủ mọi thứ họ không thể hoàn thành được. Thế rồi thất vọng bước vào; thế rồi
khoảng cách trở nên ngày một lớn hơn; thế rồi tranh đấu, xung đột, vật lộn, và
cuộc sống đã từng được ngụ ý trở nên hạnh phúc hơn lại trở thành chỉ là nỗi khổ
dài lâu, mòn mỏi.
Nếu bạn trở nên nhận biết rằng
bạn sợ thân thiết, điều đó có thể trở thành khải lộ lớn cho bạn, và thành cuộc
cách mạng nếu bạn nhìn vào bên trong và bắt đầu vứt bỏ mọi thứ mà bạn cảm thấy
xấu hổ và chấp nhận bản tính của bạn như nó vậy, không như nó đáng phải là. Tôi
không dạy cái "phải" nào cả. Mọi cái "phải" đều làm cho tâm
trí con người ốm yếu. Mọi người nên được dạy về cái đẹp của 'đây', huy hoàng vô
cùng của bản tính. Cây không biết gì tới Mười lời răn, chim không biết gì tới
Kinh sách Thiêng liêng. Chính con người mới tạo ra vấn đề cho bản thân mình. Bằng
kết án bản tính riêng của mình, bạn trở nên chia chẻ, bạn trở thành tinh thần
phân liệt.
Và không chỉ người thường mà cả
những người ở tầm mức của Sigmun Freud, người đã đóng góp lớn cho nhân loại về
tâm trí. Phương pháp của ông ấy là phân tâm, rằng bạn phải được làm cho nhận biết
về tất cả những cái là vô thức trong bạn. Và đây là bí mật: Một khi một cái gì
đó vô ý thức được mang tới tâm trí có ý thức, nó bay hơi. Bạn trở nên sạch hơn,
nhẹ hơn. Ngày càng nhiều vô ý thức được làm nhẹ gánh, ý thức của bạn càng trở
nên lớn hơn. Và khi miền vô ý thức co lại, lãnh thổ của ý thức mở rộng ra.
Đó là chân lí mênh mông. Phương
Đông đã biết nó trong hàng nghìn năm, nhưng với phương Tây, Sigmund Freud đã giới
thiệu nó - chẳng biết gì về phương Đông và tâm hồn học của nó. Đó là đóng góp
cá nhân của ông ấy. Nhưng bạn sẽ ngạc nhiên: ông ấy chưa bao giờ sẵn sàng để được
phân tâm cho chính mình. Người sáng lập của phân tâm học chưa bao giờ được phân
tâm. Đồng nghiệp của ông ấy cứ nài nỉ đi nài nỉ lại: "Phương pháp thầy đã
trao cho chúng tôi - và tất cả chúng tôi đều đã được phân tâm - sao thầy cứ
khăng khăng rằng thầy không nên được phân tâm?"
Ông ấy nói, "Quên chuyện
đó đi." Ông ấy sợ phơi bầy bản thân mình. Ông ấy đã trở thành thiên tài lớn
và phơi bầy bản thân ông ấy sẽ đưa ông ấy xuống nhân loại bình thường. Ông ấy
có cùng nỗi sợ, cùng ham muốn, cùng kìm nén. Ông ấy chưa bao giờ nói về giấc mơ
của mình; ông ấy chỉ nghe về giấc mơ của người khác. Và đồng nghiệp của ông ấy
rất ngạc nhiên - "Sẽ là đóng góp lớn lao khi biết về giấc mơ của thầy"
- nhưng ông ấy chưa bao giờ đồng ý nằm ra trên tràng kỉ của nhà phân tâm và nói
về giấc mơ của mình. Bởi vì giấc mơ của ông ấy cũng bình thường như của bất kì
ai khác - đó là nỗi sợ.
Một Phật Gautam sẽ không sợ đi
vào trong thiền. Đó là đóng góp của ông ấy - một loại thiền đặc biệt. Và ông ấy
chắc sẽ không sợ bất kì việc phân tâm nào, bởi vì với người hành thiền, dần dần
mọi giấc mơ của người đó biến mất. Ban ngày người đó vẫn còn im lặng trong tâm
trí mình, không có lưu chuyển thông thường của các ý nghĩ. Và ban đêm người đó
ngủ say, bởi vì mơ không là gì ngoài những ý nghĩ chưa được sống, ham muốn chưa
được sống, khao khát chưa được sống từ ban ngày. Chúng đang cố gắng làm đầy đủ
chúng, ít nhất trong giấc mơ.
Sẽ rất khó cho bạn tìm thấy ai
đó mơ về vợ mình, hay về chồng mình. Nhưng điều tuyệt đối thông thường là họ mơ
về vợ của hàng xóm và chồng của hàng xóm. Vợ sẵn có rồi, chồng không kìm nén
cái gì khi có liên quan tới vợ. Nhưng vợ của hàng xóm bao giờ cũng đẹp hơn; cỏ
bao giờ cũng xanh hơn ở phía bên kia hàng rào. Và cái mà không thể tiếp cận tới
được lại tạo ra ham muốn sâu sắc để có được nó, để sở hữu nó. Ban ngày bạn
không thể làm được điều đó, nhưng trong mơ ít nhất bạn cũng tự do. Tự do với việc
mơ chưa từng bị các chính phủ tước đi.
Sẽ không lâu đâu - chẳng mấy chốc
họ sẽ tước nó đi, bởi vì các phương pháp đang sẵn có, đã sẵn có, cho nên họ có
thể theo dõi khi nào bạn mơ và khi nào bạn không mơ. Và có khả năng một ngày
nào đó tìm ra phương cách khoa học để cho giấc mơ của bạn có thể được chiếu lên
màn ảnh. Một số điện cực sẽ được thêm vào trong đầu bạn. Bạn sẽ ngủ say, đang
mơ vui sướng, làm tình với vợ hàng xóm bạn và toàn thế rạp chiếu bóng sẽ xem điều
đó - và họ thường nghĩ người này là thánh nhân đấy!
Đến mức này thì bạn thậm chí có
thể thấy; bất kì khi nào một người ngủ, quan sát xem: nếu tròng mắt của người
đó không biểu lộ bất kì chuyển động nào của mắt người đó ở bên trong, thế thì
người đó không mơ. Nếu người đó mơ thế thì bạn có thể thấy rằng mắt người đó
đang chuyển động.
Có thể chiếu giấc mơ của bạn
lên màn ảnh. Cũng có thể áp đặt việc mơ nào đó vào bạn. Nhưng ít nhất mãi cho tới
giờ, thậm chí không thể chế nào có thể nói được về điều đó, rằng "Mọi người
tự do mơ, đó là quyền tập ấm của họ."
Một Phật Gautam không mơ. Thiền
là con đường vượt ra ngoài tâm trí. Ông ấy sống trong im lặng hoàn toàn hai
mươi bốn giờ - không gợn sóng nào trên chiếc hồ tâm thức của ông ấy, không ý
nghĩ, không mơ.
Nhưng Sigmund Freud sợ bởi vì
ông ấy biết điều ông ấy mơ.
Tôi đã nghe nói về một sự vụ thực
tế. Ba nhà tiểu thuyết lớn người Nga - Chekhov, Gorky và Tolstoy - cùng ngồi
trên một ghế băng trong công viên và tán gẫu... và họ là những người bạn lớn. Tất
cả đều là các thiên tài; tất cả đều sáng tạo ra những tiểu thuyết vĩ đại tới mức
thậm chí ngày nay, nếu bạn đếm mười tiểu thuyết vĩ đại của thế giới, ít nhất
năm cuốn sẽ là từ các nhà tiểu thuyết Nga - trước cách mạng. Sau cách mạng, họ
đã không sáng tạo ra lấy một tiểu thuyết có phẩm chất của thiên tài. Bây giờ,
đó là dưới chỉ dẫn của chính phủ. Chính phủ là nhà xuất bản duy nhất; chính phủ
gọt tỉa, và những người gọt tỉa chẳng biết gì về nghệ thuật. Họ là công chức.
Viên cảnh sát trưởng của Pune vừa mới hỏi rằng trước khi bài nói của tôi được
xuất bản, ông ta sẽ gọt tỉa chúng - và cảnh sát trưởng làm gì với thiền? -
nhưng điều đó đang xảy ra ở Nga, và bởi vì điều đó, trong thời gian bẩy mươi
năm sau cách mạng, họ đã không có khả năng tạo ra một tác phẩm lớn. Nhưng trước
cách mạng, Nga ở hàng đầu trong tính sáng tạo. Ba người này vẫn được tính là những
tiểu thuyết gia vĩ đại.
Chekhov đang nói về những người
đàn bà trong đời mình. Gorky tham gia vào; ông ấy cũng nói vài điều. Nhưng
Tolstoy vẫn còn im lặng. Tolstoy là người Ki tô giáo rất tôn giáo chính thống...
bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng Mahatma Gandhi ở Ấn Độ đã chấp nhận ba người làm
thầy của ông ấy, và một người là Tolstoy.
Và ông ấy phải đã từng kìm nén
nhiều thế... ông ấy là một trong những người giầu nhất ở Nga - ông ấy thuộc vào
gia đình hoàng gia - nhưng ông ấy sống như kẻ ăn xin nghèo nàn, bởi vì "được
ân huệ là những người nghèo và họ sẽ được kế thừa vương quốc của Thượng đế,"
và ông ấy không sẵn lòng từ bỏ vương quốc của Thượng đế lại sau. Điều này không
đơn giản, và nó không phải là vô ham muốn - nó là ham muốn quá nhiều. Nó là
tham lam quá nhiều, nó là bản năng quá nhiều về quyền lực. Ông ấy hi sinh cuộc
đời này và niềm vui của nó bởi vì nó là cuộc đời nhỏ bé... và thế rồi ông ấy sẽ
tận hưởng thiên đường và vương quốc của Thượng đế vĩnh hằng. Đó là việc mặc cả
hời, gần giống như xổ số, và chắc chắn.
Ông ấy sống cuộc sống rất vô dục,
toàn ăn chay... ông ấy gần như thánh nhân. Một cách tự nhiên, giấc mơ của ông ấy
phải đã rất xấu, ý nghĩ của ông ấy phải đã rất xấu, và khi Chekhov và Gorky hỏi
ông ấy, "Tolstoy, sao ông im lặng? Nói điều gì đó đi chứ!" Ông ấy
nói, "Tôi không thể nói được điều gì về đàn bà. Tôi sẽ nói điều đó chỉ khi
một chân tôi ở dưới mồ. Tôi sẽ nói điều đó, và nhảy vào mồ."
Bạn có thể hiểu tại sao ông ấy
sợ thế khi nói về bất kì cái gì - điều đó đã sôi bên trong ông ấy. Bây giờ, bạn
không thể rất thân thiết với người như Tolstoy.
Thân thiết đơn giản nghĩa là,
"Các cánh cửa của trái tim đều mở cho bạn, bạn được đón chào đi vào và là
khách." Nhưng điều đó là có thể chỉ nếu bạn có trái tim không bốc mùi bởi
dâm dục bị kìm nén, trái tim không sôi lên với đủ mọi loại hư hỏng, điều là tự
nhiên - tự nhiên như cây cối, hồn nhiên như trẻ thơ. Thế thì không có sợ hãi
thân thiết.
Đó là điều tôi đang cố gắng
làm: giúp bạn làm nhẹ gánh vô ý thức của bạn, làm nhẹ gánh tâm trí bạn, trở
thành bình thường. Không có gì đẹp hơn là chỉ đơn giản và bình thường. Thế thì
bạn có thể có nhiều bạn thân thiết, nhiều mối quan hệ thân thiết nhất có thể được,
bởi vì bạn không sợ cái gì cả. Bạn trở thành cuốn sách mở - bất kì ai cũng có
thể đọc. Không có gì che giấu cả.
Mọi năm, câu lạc bộ săn lại đi
lên vùng núi Montana. Các thành viên rút rơm để quyết định ai sẽ làm bếp và
cũng đồng ý rằng bất kì ai phàn nàn về thức ăn sẽ tự động thay thế cho anh nuôi
không may mắn.
Nhận ra rằng sau vài ngày không
ai muốn liều nói ra cái gì, Sanderson quyết định một kế hoạch liều lĩnh. Anh ta
tìm một ít phân nai sừng tấm và thêm vào đó hai nắm món hầm đêm đó. Mọi người
nhăn nhó quanh đống lửa trại sau vài miếng đầu, nhưng không ai nói gì cả. Thế rồi
một thành viên bỗng nhiên phá tan im lặng. "Này," anh ta kêu lên,
"món này có mùi như cứt sừng nai tấm - nhưng mà ngon!"
Anh ta không phàn nàn. Thực tế,
anh ta ca ngợi!
Bạn có nhiều khuôn mặt thế. Bên
trong, bạn nghĩ điều này; bên ngoài, bạn bày tỏ cái gì đó khác. Bạn không phải
là một toàn thể hữu cơ.
Thảnh thơi và phá huỷ chia chẻ
mà xã hội đã tạo ra trong bạn. Chỉ nói điều bạn ngụ ý. Hành động theo tính tự
phát riêng của bạn, đừng bao giờ bận tâm về hậu quả. Đó là cuộc sống nhỏ, và nó
không nên bị làm hỏng trong việc nghĩ về hậu quả ở đây và sau đây.
Người ta nên sống một cách toàn
bộ, mãnh liệt, vui vẻ, và giống như cuốn sách mở, sẵn có cho bất kì ai đọc nó.
Tất nhiên bạn sẽ không làm ra cái tên trong sách lịch sử. Nhưng phỏng có ích gì
để làm ra cái tên trong sách sử?
Sống, thay vì nghĩ về việc được
ghi nhớ đi. Bạn sẽ chết.
Hàng triệu người đã sống trên
trái đất và chúng ta không biết thậm chí tới tên của họ. Chấp nhận sự kiện đơn
giản này đi, rằng bạn ở đây chỉ trong vài ngày và thế rồi bạn sẽ qua đi. Vài
ngày này không nên bị phí hoài trong đạo đức giả, trong sợ hãi. Những ngày này
phải được sống hân hoan - bởi vì không ai biết gì về tương lai cả. Cõi trời của
bạn và địa ngục của bạn và Thượng đế của bạn có thể nhất thì tất cả đều là giả
thuyết thôi, không được chứng minh. Điều duy nhất ở trong tay bạn là cuộc sống
của bạn - làm cho nó thành giầu có nhất có thể được đi.
Bằng thân thiết, bằng tình yêu,
bằng cởi mở bản thân mình cho nhiều người, bạn trở nên giầu có hơn. Và nếu bạn
có thể sống trong tình yêu sâu sắc, trong tình bạn sâu sắc, trong thân thiết sâu
sắc, với nhiều người, bạn đã sống đúng. Và bất kì khi nào bạn ngẫu nhiên là vậy,
bạn đã học được nghệ thuật này; bạn sẽ sống ở đó nữa, một cách hạnh phúc.
Nếu bạn đơn giản, yêu thương, cởi
mở, thân thiết, bạn tạo ra cõi trời quanh mình. Nếu bạn đóng, thường xuyên
phòng thủ, bao giờ cũng lo nghĩ rằng ai đó có thể đi tới biết ý nghĩ của bạn,
giấc mơ của bạn, hư hỏng của bạn, bạn đang sống trong địa ngục. Địa ngục là ở
bên trong bạn - và cõi trời cũng vậy. Chúng không phải là nơi chốn địa lí,
chúng là nơi chốn tâm linh.
Lau sạch bản thân mình đi. Và
thiền không là gì ngoài lau sạch tất cả những rác rưởi đã tụ tập trong tâm trí
bạn. Khi tâm trí im lặng và trái tim ca hát, bạn sẽ sẵn sàng - không sợ hãi nào
mà với niềm vui lớn lao - để thân thiết. Và không có thân thiết, bạn một mình ở
đây giữa những người lạ. Có thân thiết, bạn được bao quanh bởi bạn bè, bởi những
người yêu bạn. Thân thiết là kinh nghiệm lớn lao. Người ta không nên bỏ lỡ nó.