Read more
Ai sống
trong mơ?
Đôi khi con nghĩ thầy sống trong thế
giới mơ.
Theo quan điểm
của bạn thì có thể nói thế - bởi vì bất kì điều gì bạn nghĩ cũng đều là thực
còn tôi nghĩ là không thực. Cho nên một cách tự nhiên, bất kì điều gì tôi nghĩ
là thực đều có vẻ không thực với bạn. Nhưng có một ưu thế mà trong đó tôi có mà
bạn không có; và ưu thế đó là: tôi đã sống trong thực tại của bạn, trong cái gọi
là thực tại của bạn. Tôi biết cả hai; bạn chỉ biết một thực tại.
Tôi đã ở chỗ bạn
đang ở, cho nên tôi biết thực tại của bạn, và tôi biết thực tại của tôi bây giờ.
Tôi ở tình huống tốt hơn để đánh giá ai là thực và ai là không thực. Bạn chỉ biết
trạng thái của bạn, bạn không biết trạng thái của tôi. Cho nên hãy đợi thêm
chút nữa thay vì đánh giá nó. Hãy đi tới trạng thái của tôi đã; thế thì bạn có
tự do toàn bộ để đánh giá.
Nhưng bất kì ai
đã đi tới trạng thái này đều không bao giờ nói rằng thế giới của bạn là thực.
Thế giới của bạn là ảo vọng maya: không thực, ảo tưởng. Để đánh giá, bạn cần biết
cả hai; chỉ thế thì bạn mới có thể so sánh được. Bạn không thể so sánh bằng việc
biết chỉ một thế giới – làm sao bạn sẽ so sánh được?
Trong đêm khi bạn
rơi vào giấc ngủ bạn bắt đầu mơ. Trong mơ, mơ có vẻ như thật - bởi vì trong mơ
bạn mất mọi tiếp xúc với thế giới, với thế giới mà bạn đã biết khi bạn thức.
Bây giờ không có so sánh; bạn không thể so sánh được. Chẳng hạn: nếu bạn thấy
hòn đá, tảng đá, trong giấc mơ của mình, bạn không thể so sánh với tảng đá thực
mà bạn đã thấy khi bạn còn thức bởi vì cả hai tảng đá chẳng bao giờ ở cùng
nhau. Cho nên tất nhiên tảng đá mơ cũng có vẻ thực. Làm sao đánh giá nó là
không thực được? bởi vì chẳng có gì ngoại trừ nó để mà đánh giá. Không có tiêu
chuẩn. Khi bạn thức vào buổi sáng thế thì bạn nhận ra rằng nó là không thực.
Nhưng lần nữa đánh giá của bạn lại không đúng bởi vì tảng đá mơ lại thiếu. Bây
giờ bạn có tảng đá thực, cái gọi là tảng đá thực, và tảng đá mơ lại thiếu. Lần
nữa đánh giá của bạn lại không đúng: chỉ một tảng đá có đấy và tảng đá kia bị
thiếu. Làm sao bạn có thể đánh giá được chừng nào bạn còn chưa có đồng thời cả
hai, ở ngay trước bạn?
Có việc thức tỉnh
khác. Đó là điều chúng ta gọi là phật tính: việc thức
tỉnh tối thượng - khi bạn không chỉ thức tỉnh khỏi giấc mơ của mình, mà bạn còn
thức tỉnh khỏi cái gọi là trạng thái thức nữa. Thế thì chúng cả
hai đều có sẵn, và thế thì bạn có thể thấy rằng cả hai đều là mơ. Vài giấc mơ
được thấy bằng mắt nhắm, vài giấc mơ được thấy bằng mắt mở, nhưng cả hai đều là
giấc mơ. Và khi bạn đã thức tỉnh và việc ngủ không còn lại trong bạn, khi không
phần nào của bản thể bạn là vô ý thức, bạn tuyệt đối ý thức và toàn thể bản thể
bạn đầy ánh sáng, chói sáng, chỉ thế thì bạn mới biết thực tại là gì. Ngay bây
giờ bạn đang ngủ; mọi điều bạn biết đều là mơ.
Nhưng tôi có thể
hiểu câu hỏi này. Từ nơi bạn đang hiện hữu thì nó sẽ gần như là tôi đang mơ.
Tôi nói về tình yêu; bạn cũng biết tình yêu. Nhưng nghe tôi bạn trở nên nhận biết
rằng tôi đang nói về cái gì đó khác mà không thể có. Làm sao tình yêu có thể
không có tính sở hữu được? Làm sao tình yêu có thể là việc chia sẻ thuần khiết
được, mà không có cái ta nào, không có động cơ nào? Làm sao tình yêu có thể vô
điều kiện được? Bạn nghe tôi, bạn nghe lời của tôi, nhưng bạn không thể cảm thấy
thực tại của những lời đó - bởi vì bạn biết tình yêu có điều kiện; bạn biết
tình yêu bao giờ cũng có động cơ; bạn biết tình yêu bao giờ cũng dựa trên ích kỉ,
ham muốn; bạn biết tình yêu là thủ đoạn để chi phối và sở hữu; bạn biết tình
yêu thực sự bạo hành, hung hăng.
Cho nên khi bạn
so sánh tình yêu của bạn với tình yêu của tôi, tình yêu của bạn có vẻ thực với
bạn, và tình yêu của tôi có vẻ không tưởng, như tưởng tượng. Đó là lí do tại
sao thế giới chưa bao giờ tin cậy vào chư phật - bởi vì họ nói về điều gì đó mà
chẳng liên quan gì tới kinh nghiệm của bạn. Nó ở bên ngoài thế, nó siêu việt thế,
nó ở xa tới mức bạn không thể nào hiểu được nó. Nó là không thể nào hiểu nổi. Bạn
không thể nào hình dung ra được nó là gì. Trong thất vọng cùng cực bạn níu bám
lấy thực tại của bạn và bạn nói, "Thôi hãy quên hết về điều đó đi - những
người này hoặc là các nhà huyền môn hoặc là người điên; nhà thơ của cái không
biết, những tay mơ, gàn gàn, lập dị. Thôi quên hết họ đi!"
Bạn cũng không
thể nào quên được; đấy mới là vấn đề - bởi vì bất kì khi nào bạn tới gần vị phật
thì ngài động vào cái gì đó sâu trong tim bạn. Tâm trí bạn có thể cứ nói rằng
người đó là tay mơ, nhưng ở đâu đó trái tim bạn lại bắt đầu cảm thấy điều người
đó đang nói. Hương thơm của nó tiến tới, đạt tới trái tim. Điều người đó đang
hát được nghe thấy ở đâu đó, ở mức độ nào đó của bản thể bạn. Có thể nó không rất
ý thức, có thể nó chỉ giống như dò dẫm trong bóng tối, nhưng bạn đã nghe thấy.
Và khi bạn quan sát vị phật, và nếu bạn đủ may mắn ở gần ngài, nếu bạn đủ ân huệ
để trở thành đệ tử, để trở thành người được điểm đạo, thế thì dần dần thực tại
của ngài sẽ trở nên thực hơn thực tại riêng của bạn. Đó là nghĩa của buông
xuôi.
Nhiều lần bạn hỏi
tôi, "Nghĩa của buông xuôi là gì?" Từ này to lớn thế; có nhiều nghĩa.
Đây là một trong những nghĩa sâu sắc nhất: khi bạn đi tới một người và bạn cảm
thấy rằng người đó đã vượt ra ngoài... Tất nhiên, bạn có thể chỉ cảm thấy thôi;
bạn không có khả năng quan niệm nào, không có bất kì hệ thống tâm trí nào để hiểu
nó. Bạn có thể chỉ cảm thấy thôi. Trời rất, rất tối, nhưng bạn có thể cảm thấy
rằng nó rất sống động nữa. Bạn có thể cảm thấy rằng cái gì đó đã xảy ra. Tâm
trí bạn muốn phủ nhận nó, bản ngã bạn muốn phủ nhận nó, nhưng trái tim bạn bắt
đầu cảm thấy bị thôi miên - cứ dường như một từ lực lớn đang kéo bạn hướng tới
trung tâm không biết nào đó.
Buông xuôi
nghĩa là: rơi vào tình yêu với ai đó người gần như không thực với bạn, và vậy
mà lại có sự hấp dẫn. Bạn buông xuôi thực tại của mình; bạn nói, "Thôi được
rồi, thực tại của mình là giấc mơ và thực tại của thầy là thực. Bây giờ con sẵn
sàng: xin hãy đưa con tới thực tại của thầy."
Thực tại của bạn
thực sự là gì? Thực sự, thực tại của bạn là gì? Nó là gì ngoại trừ khốn khổ? Nó
là gì ngoại trừ vài thoáng nhìn tí hon về hạnh phúc, rất phù du? Bạn không thể
bắt giữ được và chúng bị mất đi, và lại có khốn khổ. Thực tại của bạn là gì ngoại
trừ kinh nghiệm trong địa ngục?