Read more
Bốn loại dục
Dục có bốn giai đoạn. Những
giai đoạn đó phải được hiểu. Chỉ tại giai đoạn thứ tư dục mới trở thành Hoa
Vàng. Không hiểu bốn giai đoạn này là nguy hiểm, và toàn thể truyền thống này
đã từng giữ bạn vô nhận biết về bốn giai đoạn này.
Giai đoạn thứ nhất là tự dục.
Khi đứa trẻ được sinh ra nó là
một kẻ tự yêu mình. Nó yêu thân thể nó vô cùng và điều đó là hay. Nó chỉ biết
thân thể nó: mỗi việc mút ngón tay cái, và nó phởn phơ thế. Bạn thấy đứa trẻ
mút ngón tay cái - phởn phơ làm sao hiện rõ trên mặt nó. Chỉ chơi với thân thể
riêng của nó, cố đưa ngón chân vào mồm, làm thành vòng tròn năng lượng. Khi đứa
trẻ đưa ngón chân vào mồm, một vòng tròn được tạo ra và năng lượng bắt đầu chuyển
trong vòng tròn. Luân quang tự nhiên trong đứa trẻ và nó thích thú, vì khi ánh
sáng luân chuyển có niềm vui lớn bên trong.
Đứa trẻ chơi với cơ quan dục của
riêng nó - không biết chúng là cơ quan dục. Nó chưa bị ước định, nó biết thân
thể nó như một toàn thể. Và chắc chắn, cơ quan dục là phần nhạy cảm nhất của
thân thể nó. Nó hoàn toàn tận hưởng sờ vào chúng, chơi với chúng. Và đây là chỗ
xã hội, xã hội độc hại, đi vào trong tâm lí của đứa trẻ: “Đừng chạm vào!” ‘Đừng’
là từ tục tĩu, bẩn thỉu đầu tiên. Và từ một từ tục tĩu này, thế rồi nhiều từ nữa
tới: không được, sẽ không - đây toàn là từ tục tĩu. Một khi đứa trẻ được bảo “Đừng!”
- và bố mẹ giận dữ, mẹ và bố, và những đôi mắt đó - và tay đứa trẻ rụt ra khỏi
cơ quan dục của nó, điều là việc rất thích thú tự nhiên, nó thực sự tận hưởng
điều đó. Và nó không có tính dục hay bất kì cái gì: đấy chỉ là phần nhạy cảm nhất
của thân thể nó, phần sống động nhất của thân thể nó, có vậy thôi. Nhưng tâm
trí bị ước định của chúng ta.... Nó chạm vào cơ quan dục, điều đó là xấu: chúng
ta bỏ tay nó ra, chúng ta tạo ra mặc cảm trong đứa trẻ. Bây giờ chúng ta đã bắt
đầu phá huỷ tính dục tự nhiên của nó. Bây giờ chúng ta đã bắt đầu đầu độc cội
nguồn nguyên thuỷ của niềm vui của nó, của bản thể nó. Bây giờ chúng ta đang tạo
ra đạo đức giả trong nó, nó sẽ trở thành nhà ngoại giao: khi bố mẹ có đó nó sẽ
không chơi với cơ quan dục của nó. Bây giờ dối trá đầu tiên bước vào. Nó không
thể thực được. Bây giờ nó biết: nếu nó đúng với bản thân nó, nếu nó kính trọng
bản thân nó, nếu nó kính trọng niềm vui riêng của nó, nếu nó kính trọng bản
năng riêng của nó, thế thì bố mẹ giận và nó bất lực khi chống lại họ - nó phụ
thuộc vào họ, sự sống còn của nó là cùng với họ - nếu họ từ bỏ nó, nó sẽ chết.
Cho nên vấn đề là chọn cái gì? - bạn có muốn sống không, và ước định là ở chỗ nếu
bạn muốn sống bạn phải đi ngược lại bản thân bạn. Và đứa trẻ phải chịu lép vế.
Đứa trẻ là hiện tượng bị khai
thác nhiều nhất trên thế giới. Không giai cấp nào khác đã từng bị khai thác như
đứa trẻ. Nó không thể làm gì được: nó không thể làm ra nghiệp đoàn để tranh đấu
với bố mẹ, nó không thể ra toà án, nó không thể đi tới chính quyền. Nó không có
cách nào để bảo vệ bản thân nó chống lại công kích của bố mẹ. Và khi bố mẹ dừng
nó lại, họ đang dừng nó bởi vì ước định riêng của họ; bố mẹ họ đã làm cùng điều
đó với họ. Họ rất bối rối bởi việc chạm của đứa con vào cơ quan dục của nó và
chơi với chúng, và lại không xấu hổ gì cả thế.
Bây giờ đứa trẻ chả biết gì về
xấu hổ. Nó hồn nhiên. Cái 'đừng' đã đi vào, năng lượng này bị dội lại - chấn
thương đầu tiên đã xảy ra. Bây giờ đứa trẻ sẽ không bao giờ có khả năng chấp nhận
tính dục của nó một cách tự nhiên, một cách vui vẻ - kìm nén đã xảy ra - và đứa
trẻ bị chia làm đôi, thân thể nó không còn là một toàn thể nữa. Phần nào đó của
thân thể là không được chấp nhận, phần nào đó của thân thể là xấu, phần nào đó
của thân thể là không xứng đáng là một phần của nó - nó bác bỏ phần đó. Sâu bên
dưới trong tâm lí nó bắt đầu tự cắt xén bản thân nó – và năng lượng dội lại:
năng lượng sẽ không tuôn chảy tự nhiên như nó vẫn tuôn chảy trước khi cái 'đừng'
này xảy ra. Và kết quả tự nhiên của sự ngu xuẩn này mà đã từng được thực hành
liên miên trên nhân loại là: đầu tiên, đứa trẻ không còn là sinh linh tự nhiên
nữa, đạo đức giả đã đi vào - nó phải che giấu cái gì đó với bố mẹ, hay nó phải
cảm thấy mặc cảm.
Đây là trạng thái tự dục. Nhiều
người vẫn còn mắc kẹt ở đó. Đó là lí do tại sao thủ dâm tiếp tục trên khắp thế
giới. Nó là trạng thái tự nhiên, nó sẽ qua theo cách riêng của nó. Nó là một
pha trưởng thành, nhưng bố mẹ đã quấy rối pha phát triển của năng lượng này. Đứa
trẻ trở nên bị mắc kẹt. Nó muốn chơi với cơ quan dục của nó và nó không được
chơi: kìm nén, kìm nén, một ngày nào đó sự việc thành quá nhiều và nó bị sở hữu
bởi năng lượng dục. Và một khi nó bắt đầu thủ dâm, điều đó có thể trở thành một
thói quen, một thói quen máy móc, và thế thì nó sẽ không bao giờ đi tới giai đoạn
thứ hai. Và người chịu trách nhiệm là bố mẹ, tu sĩ, chính khách - toàn thể tâm
trí xã hội đã từng tồn tại mãi cho tới giờ.
Bây giờ người này có thể vẫn
còn bị mắc kẹt ở giai đoạn này, điều rất trẻ con. Người đó sẽ không bao giờ đạt
tới tính dục được trưởng thành đầy đủ. Người đó sẽ không bao giờ đi tới biết
phúc lạc mà có thể tới chỉ cho người có dục trưởng thành. Và điều mỉa mai là
đây là cùng những người kết án thủ dâm và làm nhiều ồn ào về điều đó, và họ đưa
ra những phát biểu thế, điều rất nguy hiểm. Họ đã từng bảo mọi người rằng nếu bạn
thủ dâm bạn sẽ bị mù, nếu bạn thủ dâm bạn sẽ trở thành người dở sống dở chết, nếu
bạn thủ dâm bạn sẽ không bao giờ thông minh, bạn sẽ vẫn còn ngu xuẩn. Và bây giờ
mọi phát kiến khoa học đều đồng ý ở một điểm: rằng thủ dâm chưa bao giờ làm hại
bất kì ai - nhưng những gợi ý này có hại. Bây giờ điều này là sự đồng ý tuyệt đối,
không có ý kiến về nó.
Mọi nhà nghiên cứ tâm lí đều đồng
ý rằng thủ dâm chưa bao giờ làm hại bất kì ai, nó là lối ra tự nhiên của năng
lượng. Nhưng những ý tưởng này - rằng bạn sẽ mù - có thể làm cho nó thành nguy
hiểm cho mắt bạn, bởi vì lặp đi lặp lại bạn sẽ nghĩ rằng bạn sẽ mù, rằng bạn sẽ
mù, rằng bạn sẽ mù.... Bao nhiêu người đang dùng kính, và lí do có thể không phải
ở mắt, lí do có thể chỉ là ở đâu đó khác. Nhiều triệu người thế là ngu, và lí
do có thể không phải là ở chỗ họ ngu - bởi vì không đứa trẻ nào được sinh ra là
ngu, mọi đứa trẻ được sinh ra đều thông minh - và lí do có thể ở đâu đó khác:
trong những kĩ thuật này bạn sẽ vẫn còn ốm, bạn sẽ mất tự tin. Và nhiều người
thế đang sợ, run rẩy liên tục, không có tin cậy nào, không có tự tin nào, liên
tục sợ, bởi vì họ biết điều họ đã từng làm.
Bây giờ hàng nghìn thư đổ tới
tôi: “Chúng tôi bị mắc vào cái bẫy này. Làm sao chúng tôi có thể thoát ra khỏi
nó?” Và để tôi nhắc lại: thủ dâm chưa bao giờ gây hại cho bất kì người nào.
Nhưng khoảnh khắc khi một người thủ dâm là khoảnh khắc rất nhạy cảm và tinh tế
- toàn thể con người của người đó mở và tuôn chảy. Trong khoảnh khắc đó nếu gợi
ý nào đó được thả vào tâm trí người đó - và bản thân người đó sẽ bỏ gợi ý này,
“Bây giờ cái gì xảy ra nếu mình phát điên? Nếu mình mù? Nếu mình bao giờ cũng vẫn
còn ngu xuẩn?” - nhưng gợi ý thôi miên thường xuyên này là nguyên nhân cho cả
nghìn lẻ một ốm bệnh, của cả nghìn lẻ một vấn đề tâm lí, hư hỏng. Ai chịu trách
nhiệm cho điều này?
Và mọi người tới tôi với tất cả
những hư hỏng này. Tôi cố giúp họ - và nhiều người được giúp và nhiều người trưởng
thành ra ngoài nó – nhưng xã hội nghĩ tôi đang dạy mọi người hư hỏng nào đó.
Đây chỉ là điều không thể nào tin được! Tôi đang giúp bạn trưởng thành ra ngoài
hư hỏng của bạn; xã hội đã cho bạn các hư hỏng - bạn sống trong xã hội hư hỏng!
Nếu đứa trẻ được phép cho pha
tự nhiên của tự dục, nó đi theo cách riêng của nó tới pha thứ hai, đồng dục.
Nhưng rất ít người đi tới pha thứ hai. Đa số vẫn còn lại với pha thứ nhất, và
ngay cả trong khi làm tình với người đàn bà hay người đàn ông bạn có thể không
làm gì khác hơn ngoài việc chỉ là thủ dâm lẫn nhau. Bởi vì rất ít người đạt tới
trạng thái cực thích, rất ít người đi tới những thoáng nhìn mà nhất định có đó
nếu tính dục của bạn là trưởng thành. Rất ít người đi tới biết về Thượng đế qua
việc làm tình của họ - điều là hiện tượng tự nhiên! Trong làm tình, thiền xảy
ra tự nhiên. Nhưng nó không xảy ra. Và lí do là ở chỗ hàng triệu người, đa số,
bị mắc kẹt ở giai đoạn thứ nhất. Cho dù họ đã xây dựng gia đình và họ có con,
nhưng việc làm tình của họ không nhiều hơn thủ dâm lẫn nhau. Nó không thực là
làm tình. Làm tình là nghệ thuật, nghệ thuật lớn: nó cần nhạy cảm lớn, cần nhận
biết lớn, tính thiền, nó cần trưởng thành.
Pha thứ hai là đồng dục.
Ít người đi sang pha thứ hai.
Nó là pha tự nhiên. Đứa trẻ yêu thân thể nó. Nếu đứa trẻ là con trai, nó thích
thân thể con trai, thân thể nó. Nhảy lên thân thể đàn bà, thân thể con gái, sẽ
là khoảng hở quá lớn không làm được. Một cách tự nhiên, đầu tiên nó đi vào tình
yêu với con trai khác. Hay nếu đứa trẻ là con gái, bản năng tự nhiên đầu tiên
là yêu con gái khác bởi vì chúng có cùng loại thân thể, cùng loại con người. Nó
có thể hiểu con gái tốt hơn con trai. Con trai là thế giới riêng. Cho nên pha đồng
dục là pha tự nhiên. Nhưng thế rồi xã hội của chúng giữ cho mọi người vẫn còn bị
mắc kẹt lần nữa - vì nó tạo ra rào chắn giữa đàn ông và đàn bà, con gái và con
trai. Nếu những rào chắn đó không có đó, thế thì chẳng mấy chốc pha đồng dục
phai nhoà đi, mối quan tâm bắt đầu xảy ra trong dị dục, giới kia. Nhưng với điều
đó, xã hội không cho cơ hội - một bức Trường thành Trung Quốc tồn tại giữa con
trai và con gái. Ở trong trường chúng phải ngồi tách rời hay chúng phải được
giáo dục tách rời, trong đại học chúng phải sống trong các kí túc xá tách rời.
Việc gặp gỡ của chúng, việc ở cùng nhau của chúng, là không được chấp nhận.
Đó là một trong những vấn đề
đang xảy ra cho tôi và cho người của tôi trong cái gọi là thành phố có giáo dục
này. Nếu thành phố này là được giáo dục, thế thì tôi tự hỏi thành phố nào có thể
được gọi là thành phố vô giáo dục? Vấn đề duy nhất với người ở Pune là ở chỗ
người của tôi đi cùng nhau, đàn ông, đàn bà. Nó nên là hiện tượng tự nhiên! Mọi
người nên hạnh phúc rằng đàn ông và đàn bà đi cùng nhau, tạo ra rung động yêu
khắp xung quanh. Nhưng họ chưa ba giờ đi cùng nhau, họ bắt đầu cảm thấy bị rối
loạn, họ bắt đầu cảm thấy ghen tị, họ bắt đầu cảm thấy giận dữ, bởi vì ai là những
người này mà đang tận hưởng điều đã không được trao cho họ? Nếu nó đã không là
niềm vui của họ, họ sẽ không cho phép bất kì ai khác được có nó.
Nhưng họ sẽ không nói điều đó
theo cách đó: họ sẽ nói triết lí lớn lao, họ sẽ che giấu ghen tị của họ đằng
sau những lời lẽ lớn lao về đạo đức, về tôn giáo, về văn hoá - và họ không biết
gì về đạo đức hay tôn giáo hay văn hoá, bởi vì mọi văn hoá, mọi tôn giáo, mọi đạo
đức đều phải được dựa trên tình yêu. Nếu nó không dựa trên tình yêu nó không có
đó chút nào. Nó chỉ là trò chơi, trò chơi giả mà bạn cứ chơi trên bề mặt và sâu
bên dưới bạn vẫn còn chính là cái đối lập của nó.
Đồng dục được xã hội duy trì
và bị kết án bởi cùng xã hội đó. Những chiến lược này phải được hiểu. Cùng xã hội
kết án đồng dục, gọi người đó là hư hỏng, tội phạm. Vẫn có các nước mà đồng dục
bị trừng phạt - bạn có thể bị tống vào nhà giam trong mười năm. Đã có những nước
mà đồng dục có thể đã bị xử tử! Và chính cùng xã hội đó tạo ra nó!
Bạn phân chia đàn ông và đàn
bà ra nhiều thế - bạn tạo ra các khoang vững chắc - và khi đàn ông muốn làm
tình, anh ta không thể tìm được đàn bà, và đàn bà muốn làm tình và cô ta không
thể tìm ra đàn ông, thế rồi, bất kì cái gì cũng là sẵn có. Cô ta bắt đầu rơi
vào tình yêu với đàn bà, anh ta bắt đầu rơi vào tình yêu với đàn ông, và điều
đó không thoả mãn, nhưng nó là tốt hơn không cái gì. Tự nhiên phải tìm ra cách
của nó.
Nếu bạn không cho phép tiến
trình tự nhiên, nó sẽ tìm ra cách đi vào nào đó. Bằng không đồng dục là pha tự
nhiên: nó đi qua bởi chính nó.
Và pha thứ ba là dị dục.
Khi một người thực sự ra ngoài
tự dục, đồng dục, thế thì người đó có năng lực và trưởng thành, để rơi vào
trong tình yêu với người đàn bà - điều là một thế giới khác toàn bộ, một hệ thống
hoá chất khác, một tâm lí khác, một tâm linh khác. Thế thì người đó có khả năng
chơi với thế giới khác này, với cơ thể khác này. Họ là các cực tách rời, nhưng
khi họ lại gần - và có những khoảnh khắc khi họ thực sự gần và chờm lấp lên -
những thoáng nhìn đầu tiên, những thoáng nhìn chớp loé về Samadhi được đạt tới.
Bởi vì điều đó không xảy ra,
nhiều người nghĩ rằng tôi chỉ đang nói về cái gì đó như thơ ca. Nó không phải
là thơ ca! Tôi không nói chuyện hư cấu. Tôi đang nói về thực tại. Điều tôi nói
là hiện tượng có tính tồn tại. Nhưng nhu cầu là ở chỗ đàn ông và đàn bà phải
trưởng thành, họ phải đi ra ngoài hai giai đoạn đầu - chỉ thế thì điều này mới
có thể xảy ra. Và rất hiếm hoi, rất hiếm khi, có những đàn ông trưởng thành và
đàn bà trưởng thành, cho nên chẳng cái gì xảy ra. Họ làm tình, nhưng tình yêu
đó chỉ là hời hợt. Sâu bên dưới họ là tự dục, hay nhiều nhất, đồng dục.
Để yêu người đàn bà hay yêu
người đàn ông, một loại con người mới được cần tới, mà có thể chấp nhận đối lập
cực. Và chỉ với đối lập cực - chỉ như gặp gỡ điện âm và dương, điện được sinh
ra. Cũng giống điều đó, khi điện cuộc sống gặp gỡ - đàn ông và đàn bà, âm và
dương, Shiva và Shakti, khi việc gặp gỡ đó xảy ra, việc gộp lại đó, sự quên
lãng toàn bộ đó, sự ngất ngây đó, khi họ đã biến mất như các thực thể tách rời,
các bản ngã tách rời, không còn sự tách rời mà cùng đập rộn ràng như một, hai
thân thể trong một linh hồn - đó là kinh nghiệm đầu tiên về vô trí, vô bản ngã,
vô thời gian, và đó là kinh nghiệm đầu tiên về samadhi.
Một khi điều này đã được kinh
nghiệm, thế thì một ham muốn nảy sinh: làm sao đạt tới samadhi này để cho nó có
thể trở thành trạng thái vấn đề tự nhiên và bạn không cần phụ thuộc vào người
đàn bà, bạn không cần phụ thuộc vào người đàn ông? - bởi vì phụ thuộc đem tới cảnh
nô lệ. Chỉ từ kinh nghiệm về cực thích dị dục mà người ta mới bắt đầu tìm con
đường, phương tiện và phương pháp - Yoga, Mật tông, Đạo - để cho người đó có thể
đạt tới cùng trạng thái của riêng của mình.
Và vâng, nó có thể được đạt tới,
bởi vì sâu bên trong từng người đều là đàn ông và đàn bà - một nửa tới từ bố
người đó, một nửa tới từ mẹ người đó - và từng đàn bà đều là một nửa đàn bà, một
nửa đàn ông, cho nên một khi bạn đã biết nó xảy ra qua người đàn bà bên ngoài,
bạn sẽ có thoáng nhìn đầu tiên rằng nó có thể xảy ra bên trong nữa. Người đàn
bà bên ngoài đơn giản làm lẩy cò nó, người đàn ông bên ngoài đơn giản hành động
như tác nhân xúc tác - bây giờ bạn bắt đầu thiền.
Thế rồi giai đoạn thứ tư, pha tối thượng
tới, chính là brahmacharya, chính là thực sự vô dục, không phải vô dục của sư
đâu - cái đó không phải là vô dục chút nào - nhưng là vô dục của chư phật. Nó
là brahmacharya: dục đã biến mất. Bạn không cần người đàn bà bên ngoài, bạn
không cần người đàn ông bên ngoài. Bây giờ người đàn ông và đàn bà bên trong đã
rơi vào trong tính cùng nhau, và tính cùng nhau này không phải là nhất thời.
Đây là hôn nhân thực: bạn được gắn lại với nhau. Bây giờ là cực thích là trạng
thái tự nhiên của bạn. Vị Phật sống trong cực thích liên tục, ông ấy thở vào và
ra, trong cực thích.