Read more
Mắc kẹt vào an
ninh
Không mối quan hệ nào có thể an
toàn. An toàn không phải là bản chất của mối quan hệ, và nếu bất kì mối quan hệ
nào mà an toàn, nó sẽ mất tất cả sự hấp dẫn. Cho nên đây là vấn đề cho tâm trí.
Nếu bạn muốn tận hưởng mối quan hệ, nó phải bất an. Nếu bạn làm nó thành an
toàn đầy đủ, tuyệt đối an toàn, thế thì bạn không thể tận hưởng nó được - nó mất
mọi duyên dáng, mọi hấp dẫn. Tâm trí không thể được thoả mãn hoặc với cái này
hoặc với cái nọ, cho nên nó bao giờ cũng xung đột và hỗn độn. Nó muốn mối quan
hệ sống động và an toàn, nhưng điều này là không thể được bởi vì người sống động,
hay mối quan hệ sống động, hay bất kì cái gì sống động, đều phải là không thể dự
đoán được. Điều gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp không thể được dự đoán. Và
bởi vì nó là không thể dự đoán được, khoảnh khắc này trở thành mãnh liệt. Bạn
phải sống khoảnh khắc này toàn bộ nhất có thể được bởi vì khoảnh khắc tiếp có
thể chẳng bao giờ tới. Bạn có thể không có đó; người khác có thể không có đó.
Hay các bạn cả hai có đó, nhưng mối quan hệ lại không có. Mọi khả năng vẫn còn
để mở. Tương lai bao giờ cũng còn mở, quá khứ bao giờ cũng đã đóng. Và ở giữa
hai điều này là hiện tại, một khoảnh khắc của hiện tại, bao giờ cũng run rẩy,
rung chuyển. Nhưng đây là cách cuộc sống là vậy. Rung chuyển và run rẩy này là
một phần của sự sống động - ngần ngại, mù mờ, mơ hồ.
Quá khứ đã khép lại rồi, Mọi thứ
đã xảy ra, và bây giờ chẳng cái gì có thể được thay đổi, cho nên mọi thứ đều
tuyệt đối đóng lại. Tương lai là tuyệt đối mở, chẳng cái gì có thể dự đoán được.
Và giữa hai điều này là hiện tại, với một chân ở trong quá khứ, một chân ở
trong tương lai. Cho nên tâm trí bao giờ cũng còn trong phân loại, trong trạng
thái phân chia. Nó bao giờ cũng chia chẻ, nó bao giờ cũng tinh thần phân liệt.
Bạn cần hiểu rằng đây là cách mọi sự như vậy, và chẳng cái gì có thể được làm về
nó cả. Nếu bạn muốn có mối quan hệ rất an toàn, thế thì bạn sẽ phải yêu người
chết; nhưng thế thì bạn sẽ không tận hưởng nó.
Đó là điều xảy ra cho người yêu
khi người đó trở thành chồng - chồng là người yêu chết, vợ là người yêu chết.
Quá khứ đã trở thành tất cả, và bây giờ quá khứ quyết định tương lai. Thực tế,
nếu bạn là người vợ bạn không có tương lai - quá khứ sẽ cứ tự nó lặp lại bản
thân nó, tất cả mọi cánh cửa đều đóng lại. Nếu bạn là người chồng, thế thì bạn
không có tương lai; thế thì bạn bị giới hạn, trong cầm tù.
Cho nên an ninh được thăm dò
liên tục, nhưng khi bạn thấy nó bạn phát chán với nó. Hãy nhìn vào mặt chồng và
vợ. Họ đã tìm thấy an ninh – an ninh với nhu cầu rất lớn - và bây giờ mọi thứ đều
ở trong số dư ngân hàng của họ, và luật pháp và toà án và cảnh sát tất cả có đó
để làm cho mọi thứ an toàn. Nhưng bây giờ toàn thể cái duyên dáng, toàn thể
tính thơ ca, đều mất rồi; tính lãng mạn không còn nữa. Bây giờ họ là những người
chết - họ đơn giản lặp lại quá khứ, họ sống trong kí ức.
Hãy lắng nghe vợ và chồng nói
chuyện. Vợ cứ nói rằng chồng không yêu cô ấy như anh ta vẫn thế, và họ cứ nói về
những khoảnh khắc quá khứ, tuần trăng mật của họ và những điều khác. Vô nghĩa
làm sao! Bạn vẫn đang sống. Khoảnh khắc này có thể là tuần trăng mật. Khoảnh khắc
này có thể được sống, nhưng bạn đang nói về quá khứ và cố gắng lặp lại nó.
An ninh chưa bao giờ thoả mãn cả
- và trong an ninh có nỗi sợ, sợ rằng mối quan hệ có thể bị mất. Nhưng đó là một
phần của sống động. Mọi thứ có thể bị mất, chẳng cái gì chắc chắn cả, và đó là
lí do tại sao mọi thứ đẹp thế. Và đó là lí do tại sao bạn cần không trì hoãn lấy
một khoảnh khắc - nếu bạn muốn yêu một người, hãy yêu họ ở đây, bây giờ. Hãy
yêu họ đi. Bởi vì không ai biết cái gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp. Khoảnh
khắc tiếp có thể không có khả năng cho yêu, và thế thì bạn sẽ hối hận trong cả
đời mình. Bạn có đã yêu rồi, bạn có thể đã sống rồi. Thế rồi sự hối hận bao
quanh một người, sự ăn năn và mặc cảm sâu sắc được cảm thấy, cứ dường như bạn
đã tự tử.
Cuộc sống là không chắc chắn.
Không ai có thể làm nó chắc chắn được. Không có cách nào để làm cho nó chắc chắn
được. Và cũng tốt là không ai có thể làm cho nó chắc chắn được; bằng không, nó
sẽ là chết. Cuộc sống là mong manh, tinh tế, bao giờ cũng đi vào cái không biết;
đó là cái đẹp của nó. Người ta cần dũng cảm, phiêu lưu. Người ta cần là kẻ liều
lĩnh để đi cùng cuộc sống. Cho nên hãy là kẻ liều lĩnh. Hãy sống khoảnh khắc
này, và sống nó một cách toàn bộ. Khi khoảnh khắc tiếp tới, chúng ta sẽ xem. Bạn
sẽ có đó để xử trí nó - như bạn đã từng có khả năng xử trí quá khứ, bạn sẽ có
khả năng xử trí tương lai nữa - và bạn sẽ có nhiều khả năng hơn bởi vì bạn sẽ
có nhiều kinh nghiệm hơn.
Cho nên vấn đề không phải là liệu
người khác sẽ có đó khoảnh khắc tiếp không. Vấn đề là ở chỗ nếu người đó sẵn có
cho bạn trong khoảnh khắc này, hãy yêu người đó. Đừng phí hoài khoảnh khắc này
trong suy nghĩ và lo lắng về tương lai bởi vì đây là tự tử. Đừng dành một ý
nghĩ cho tương lai bởi vì chẳng cái gì có thể được làm về nó, cho nên đó sẽ là
việc phí hoài năng lượng vô cùng. Hãy yêu người này và được người đó yêu. Đây
là hiểu biết của tôi: rằng nếu bạn sống khoảnh khắc này một cách toàn bộ, có mọi
khả năng là trong khoảnh khắc tiếp người này có thể vẫn sẵn có. Tôi nói có thể
- tôi không thể hứa hẹn gì cho bạn được. Nhưng khả năng còn lớn hơn bởi vì khoảnh
khắc tiếp đang tới từ khoảnh khắc này. Nếu bạn đã yêu người đàn ông, và người
đàn ông cảm thấy ân huệ, và mối quan hệ đã là kinh nghiệm đẹp, niềm cực lạc, thế
thì sao anh ấy bỏ bạn?
Thực tế, nếu bạn cứ lo nghĩ, bạn
đang làm anh ta, buộc anh ta rời bỏ bạn đấy. Và nếu bạn đã phí hoài khoảnh khắc
này, khoảnh khắc tiếp sẽ bắt nguồn từ sự phí hoài này; nó sẽ thành vô giá trị.
Và đó là cách người ta trở thành tự tiên đoán được. Bạn cứ hoàn thành những lời
tiên tri riêng của mình. Khoảnh khắc tiếp bạn nói, "Đúng rồi, mình đã nói
ngay từ đầu rằng mối quan hệ này sẽ không kéo dài đâu. Bây giờ điều đó được chứng
minh rồi." Thế rồi bạn cảm thấy rất tốt theo một cách nào đó; bạn cảm thấy
bạn đã rất láu cá và khôn ngoan. Thực tế, bạn đã ngu xuẩn bởi vì đấy chẳng phải
là bạn đã tiên đoán được cái gì cả. Bạn đã ép buộc biến cố này xảy ra bởi vì bạn
đã phí hoài thời gian, cơ hội, cái đã được trao cho bạn. Cho nên hãy yêu người
này và quên về tương lai đi. Hãy vứt bỏ toàn thể cái vô nghĩa của việc nghĩ về
nó. Nếu bạn có thể yêu, hãy yêu.
Nếu bạn không thể yêu, hãy quên
người này đi, hãy tìm ai đó khác. Nhưng đừng phí thời gian. Vấn đề không phải
là ở người yêu này hay người yêu kia, vấn đề là ở tình yêu. Tình yêu hoàn
thành, người chỉ là cái cớ. Nhưng toàn thể sự việc phụ thuộc vào bạn bởi vì bất
kì cái gì bạn làm với người này, bạn sẽ cứ làm với người khác. Nếu bạn làm cho
một người hạnh phúc, sao người đó bỏ bạn? Nhưng nếu bạn làm cho người đó bất hạnh,
thế thì sao người đó không bỏ bạn? Nếu bạn làm cho người đó bất hạnh, thế thì
tôi sẽ giúp người đó bỏ bạn! Nhưng nếu bạn làm người đó hạnh phúc, chẳng ai có
thể giúp người đó bỏ bạn được; thế thì chẳng có ích gì cả; người đó sẽ tranh đấu
với toàn thế giới vì bạn. Cho nên hãy trở nên hạnh phúc hơn. Hãy dùng thời gian
bạn có – và không cần nghĩ về tương lai; hiện tại là đủ. Từ chính khoảnh khắc
này, hãy cố gắng sống khoảnh khắc này. Hãy dùng khoảnh khắc này không vào lo lắng
mà vào việc sống. Những điều nhỏ bé có thể trở thành đẹp thế. Một chút ít chăm
nom, chút ít chia sẻ, đó là tất cả mọi điều về cuộc sống.