Read more
Thưa thầy kính yêu,
Có lần thầy nói rằng diễn kịch là
tâm linh nhất trong các nghề nghiệp, và bây giờ chúng tôi có một nhóm diễn kịch.
Thầy có thể nói điều gì đó về diễn kịch không?
Krishna Prem,
diễn kịch chắc chắn là tâm linh nhất trong các nghề bởi lí do đơn giản là diễn
viên phải ở trong nghịch lí: người đó phải trở nên bị đồng nhất với vai mà mình
diễn, và vậy mà vẫn còn là người xem.
Nếu người đó
đóng vai Hamlet người đó phải trở nên tuyệt đối tham dự vào việc là một Hamlet,
người đó phải quên đi bản thân mình toàn bộ trong việc diễn của mình, và vậy mà
tại cốt lõi sâu nhất của bản thể mình người đó vẫn còn là khán giả, người xem.
Nếu người đó thực sự trở nên bị đồng nhất với Hamlet, thế thì nhất định có rắc
rối.
Ở Ấn Độ kinh
sách phổ thông nhất của người Hindu là ramayana, câu chuyện về Rama. Nó được diễn
trên khắp đất nước mọi năm; nó đã được diễn trong hàng nghìn năm và mọi làng đều
có nhóm nhà hát nhỏ riêng của mình để đóng vở Ramleela. Trong Ramleela, Rama, một
trong các nhân vật, là hoá thân của Thượng đế, và Ravana, kẻ đối lập ông ấy, là
hoá thân của quỉ. Cuộc đấu tranh giữa ánh sáng và bóng tối; đó là chuyện ngụ
ngôn.
Rama cưới
Sita, một trong những người đàn bà đẹp nhất thời đó. Vào những ngày đó hôn nhân
không được dàn xếp; chúng được gọi là swayamvaras. Swayamvar nghĩa là người đàn
bà tự do chọn lựa, và đặc biệt đàn bà thuộc hoàng gia thường ra điều kiện. Những
người hoàn thành ba điều kiện sẽ được công nhận là được chọn.
Điều kiện mà
Sita đưa ra là ở chỗ bất kì người nào có thể đập vỡ chiếc cung lớn của Shiva bằng
tay không của mình thì sẽ được chọn. Bây giờ cái cung của Shiva mạnh mẽ và được
làm bằng thép tới mức không ai thậm chí có thể uốn cong nó bằng tay không của
mình được, nói gì tới việc đập vỡ nó thành từng mảnh?
Tất cả các
hoàng tử của cả nước đều tụ hội lại. Rama cũng tới nữa, và Ravana nữa. Ravana
là vua của Sri Lanka, và có nỗi sợ lớn bên phía cha của Sita bởi vì họ không muốn
Ravana thắng cuộc thi đấu. Và có mọi khả năng là ông ấy sẽ thắng bởi vì ông ấy
là người mạnh nhất vào những ngày đó. Ông ấy cũng là người thành tâm với Shiva,
và sự thành tâm của ông ấy lên tới mức một khi Shiva đã xuất hiện cho ông ấy và
bảo ông ấy, "Ông có thể hỏi bất kì cái gì và ta sẽ trao nó cho ông."
Ravana có mười
cái đầu, một biểu dụ hay, mười khuôn mặt; mọi người đều có. Ai có thể chỉ có một
khuôn mặt được? - chỉ vị phật thôi, khuôn mặt nguyên thuỷ; bằng không mọi người
đều có nhiều khuôn mặt. Bạn cần một khuôn mặt với vợ mình, khuôn mặt khác với
tình nhân của mình. Bạn không thể vận hành với cùng khuôn mặt với cả hai người
này được. Bạn cần một khuôn mặt cho người phục vụ của bạn, khuôn mặt khác cho
ông chủ của bạn. Nếu người phục vụ và ông chủ cả hai đều hiện diện, khi bạn
nhìn sang trái, vào người hầu, bạn biểu lộ cho người đó khuôn mặt này, và khi bạn
nhìn sang phải, vào ông chủ của bạn, bạn biểu lộ cho ông ấy khuôn mặt khác; bạn
bắt đầu mỉm cười và vẫy đuôi.
Tương truyền
rằng Ravana có mười khuôn mặt. Ông ấy hỏi Shiva, "Xin cho tôi ân huệ này rằng
nếu một trong các cái đầu của tôi bị chặt đi, ngay lập tức cái đầu khác sẽ mọc
ra và tôi bao giờ cũng có mười đầu, không bao giờ ít hơn thế." Và Shiva đã
ban phúc cho ông ấy; người thành tâm thế của Shiva và người mạnh mẽ nhất mà bạn
có thể không chặt được đầu ông ấy - nó lập tức mọc lại ngay đầu mới. Có sợ hãi,
sợ hãi lớn về sức mạnh của ông ấy. Ông ấy có thể thắng mọi cuộc đấu.
Và Janaka, bố
của Sita, thực sự trong lo âu lớn. Phải làm cái gì đó chứ, thế là một mưu đồ được
thực hiện. Khi tất cả các hoàng tử và vua đã tụ tập và cuộc đấu sắp sửa xảy ra
và cung được mang tới, một sứ giả giả chạy tới Ravana và nói, "Ngài làm gì
ở đây thế? Đất nước ngài đang bốc cháy. Sri Lanka đang cháy!"
Thế là ông ta
ngay lập tức chạy xô về Sri Lanka. Trong khi đó Rama thắng cuộc đua và cưới
Sita. Đây là câu chuyện. Bây giờ, trong một làng chuyện xảy ra: vở kịch đã được
diễn, và khi sứ giả tới và nói với Ravana, "Quê nhà ông đang bốc
cháy!" anh ta nói, "Kệ cho nó cháy. Tôi không quan tâm. Lần này tôi sẽ
chiếm Sita. Thế là đủ rồi!"
Thực tế, người
này bao giờ cũng yêu người đàn bà đang đóng vai Sita, sâu bên dưới trong trái
tim mình. Anh ta hoàn toàn quên mất vở kịch; anh ta trở nên hoàn toàn bị đồng
nhất. Nó trở thành thực tại. Anh ta nổi lên... bây giờ đó không phải là chiếc
cung thực của Shiva, chỉ là chiếc cung do một thợ mộc trong làng làm ra. Anh ta
bẻ nó thành nhiều mảnh và ném nó đi ngay trước khi bất kì ai có thể ngăn cản
anh ta. Thế rồi anh ta nói với Janaka, "Bây giờ, Sita đâu?"
Bây giờ, phải
làm gì với người như vậy? Và toàn thể khán giả đơn giản bị sốc. Anh ta đã kết
thúc toàn bộ câu chuyện, bởi vì bây giờ không thể có thêm cho nó được nữa. Toàn
thể câu chuyện tuỳ thuộc vào việc Ravana né tránh, Rama lấy vợ, và thế rồi cuộc
đấu tranh khi Ravana đánh cắp Sita, và cuộc chiến và toàn thể mọi sự xảy ra.
Nhưng nếu Ravana cưới Sita, thế thì tất cả kết thúc trong hai phút - và nó mới
chỉ bắt đầu, cảnh đầu tiên. Và người đã trở thành Ravana là người khoẻ nhất
trong làng, một cách tự nhiên, và Rama chỉ là cậu trẻ. Anh ta có thể nghiền nát
Rama bất kì lúc nào!
Trong một chốc,
có im lặng như tờ. Nhưng Janaka, bố của Sita, là môt ông gia, một người có kinh
nghiệm; ông ấy đã đóng vai này nhiều lần rồi. Ông ấy nói, "Dường như là
người hầu của ta đã đem nhầm cung. Đây không phải là cung thực, hãy hạ màn xuống
và đem cung thực ra đây!" Màn được hạ xuống... mười người phải khênh
Ravana ra, nhưng anh ta kêu la và mọi người có thể nghe thấy anh ta nói,
"Sita đâu rồi? Lần này tôi sẽ không để mất đâu!"
Bằng cách nào
đó người ta cho anh ta uống thuốc ngủ, anh ta được cho đi ngủ - bằng không anh
ta có thể quay lại lần nữa và gây rắc rối – và người khác phải đóng vai này.
Anh ta đã trở nên bị đồng nhất quá nhiều. Anh ta quên mất rằng đây chỉ là vở kịch.
Diễn viên thực
phải sống theo nghịch lí: người đó phải diễn cứ dường như người đó là điều mình
đang diễn, và vậy mà sâu bên dưới người đó biết rằng "Mình không phải là
điều này." Đó là lí do tại sao tôi nói nghề diễn viên là tâm linh nhất
trong các nghề.
Người tâm
linh thực sự biến đổi toàn thể cuộc sống của mình trong việc diễn xuất. Thế thì
toàn thể cõi thế gian này chỉ là sân khấu thôi, và tất cả mọi người đều không
là gì ngoài các diễn viên, và chúng ta đang diễn kịch. Thế thì nếu bạn là kẻ ăn
xin bạn hãy đóng vai của mình hay nhất có thể được đi, và nếu bạn là vua bạn
hãy đóng vai mình hay nhất có thể được đi. Nhưng sâu bên dưới kẻ ăn xin vẫn biết,
"Mình không phải là nó," và vua cũng biết, "Mình không phải là
nó."
Nếu kẻ ăn xin
và nhà vua cả hai đều biết rằng "Điều mình đang làm và đang diễn chỉ là việc
diễn thôi; nó không phải là mình, không phải là thực tại của mình," thế
thì cả hai đều đi tới chính trung tâm của bản thể mình, điều tôi gọi là chứng
kiến. Thế thì họ đang thực hiện những việc diễn nào đó và cả việc chứng kiến nữa.
Cho nên,
Krishna Prem này, diễn xuất chắc chắn là nghề tâm linh nhất, và tất cả những
người tâm linh không là gì ngoài các diễn viên. Toàn thể thế gian này là sân khấu
của họ, và toàn thể cuộc sống không là gì ngoài vở kịch đang được diễn.