Trí tuệ

Trí tuệ

Price:

Read more

Bậc thang thứ hai, trí tuệ, cho bạn cái gì đó cao hơn sinh học, hoá học, bản tính con vật. Trí tuệ cũng là bẩm sinh, cũng như trực giác, cũng như bản năng. Không có cách nào để làm tăng khả năng trí tuệ của bạn; tất cả mọi điều có thể được làm là làm cho toàn thể tiềm năng của bạn thành thực tại, điều có vẻ như trí tuệ của bạn đã phát triển. Thực tế là ở chỗ phần lớn những người thông minh đều dùng mới chỉ 15 phần trăm tiềm năng của mình; người thường, trung bình, dùng 6 tới 7 phần trăm. Tám mươi nhăm phần trăm thông minh vẫn còn không được dùng tới ngay cả trong Albert Einstein hay Bertrand Russell. 85 phần trăm đó có thể được làm thành sẵn có, và điều đó sẽ là sự phát triển cực kì. Bạn sẽ nghĩ rằng chắc chắn bạn đã phát triển thông minh của mình. Nhưng bạn đơn giản khám phá lại, đòi lại cái đã là của bạn rồi.
Chúng ta đã tìm ra cách để dạy trí tuệ và làm tăng sức mạnh trí nhớ của bạn. Tất cả các trường học, cao đẳng, và đại học - toàn thể hệ thống giáo dục trên khắp thế giới đang làm một điều này: làm sắc bén trí tuệ của bạn. Nhưng đã nảy sinh ra vấn đề, mà các nhà giáo dục không thấy trước được. Khi trí tuệ của bạn trở nên mạnh hơn chút ít, nó bắt đầu can thiệp vào bản năng của bạn. Sự cạnh tranh, cuộc tranh giành quyền lực bắt đầu.
Trí tuệ cố gắng chi phối, và bởi vì nó có logic về phần nó - lí lẽ, biện luận, cả nghìn lẻ một bằng chứng - nó có thể xoay xở, chừng nào còn có liên quan tới tâm trí bạn, tới việc thuyết phục bạn rằng bản năng là cái gì đó xấu ác. Đó là lí do tại sao tất cả các tôn giáo đều đã từng kết án bản năng. Chúng chỉ là trò chơi trí tuệ - bản năng là một phần của tâm trí vô thức của bạn còn trí tuệ là một phần của tâm trí có ý thức của bạn, nhưng vấn đề là ở chỗ tâm trí có ý thức chỉ là một phần mười của tâm trí vô ý thức. Nó cũng giống như tảng băng; chỉ một phần mười nhô lên trên nước, chín lần hơn bị giấu kín bên dưới. Tâm trí có ý thức của bạn chỉ là một phần mười, nhưng nó biểu lộ ra; bạn biết về nó. Bạn không biết gì về tâm trí vô thức của mình.
Tâm trí có ý thức được dạy trong trường phổ thông, trong trường cao đẳng, trong đại học, trong nhà thờ, trong giáo đường - mọi nơi. Và họ trút đầy tâm trí có ý thức của bạn chống lại bản năng. Đây là hiện tượng xấu; chúng đang làm cho bạn phản tự nhiên, phản bản thân mình. Nhưng tâm trí vô thức bao giờ cũng im lặng; nó ở sâu trong bóng tối. Nó không lo lắng vế tâm trí có ý thức của bạn chút nào. Bất kì điều gì bạn quyết định bằng tâm trí có ý thức của mình cũng đơn thuần bị vô thức quẳng đi vào bất kì lúc nào, bởi vì nó mạnh hơn gấp chín lần. Nó không bận tâm về logic của bạn, lí lẽ của bạn, hay bất kì cái gì. Không phải là không có lí do mà ngay cả một người như Phật Gautam đã chống lại việc cho đàn bà được điểm đạo vào công xã của ông ấy.
Ông ấy muốn nó thuần khiết là công xã nam tính không có nữ trong đó. Tôi chống lại thái độ của ông ấy, nhưng tôi hiểu lí do là gì. Lí do của ông ấy phải được nghĩ tới. Ông ấy đã nhận biết rằng một khi đàn bà có đó, thế thì bạn sẽ làm gì với tâm trí vô thức của đàn ông? Đó là câu hỏi về tâm lí, không về tôn giáo. Sigmund Freud hay Alder chỉ là người lùn nhỏ bé trước Phật Gautam. Có vẻ như bất nhân khi ngăn cản đàn bà, nhưng nếu bạn nhìn vào hiểu thấu của ông ấy, bạn sẽ ngạc nhiên; con người này có nền tảng chắc chắn nào đó. Nền đó không là đàn bà; ông ấy không thực sự nói hãy để đàn bà ở ngoài. Ông ấy nói, "Ta biết các ông không thể chiến thắng vô thức của mình được." Thực tế đó không phải là kết án đàn bà, đó là kết án các đệ tử. Ông ấy nói rằng khi đem đàn bà vào, một tình huống được tạo ra nơi mà vô thức của bạn sẽ bắt đầu áp đảo bạn.
Ông ấy đã cố gắng mọi cách có thể để ngăn cản điều xảy ra. Ông ấy bảo các sư của mình rằng họ phải đi chỉ được nhìn trước một mét để cho họ không thể nhìn thấy khuôn mặt của đàn bà trên đường hay ở bất kì đâu; nhiều nhất họ có thể thấy chân cô ấy thôi. Ông ấy bảo các sư, "Đừng chạm vào đàn bà, đừng nói với đàn bà." Một trong các đệ tử của ông ấy vẫn cứ khăng khăng. Anh ta nói, "Trong tình huống nào đó - chẳng hạn, người đàn bà ngã ra trên đường và ốm hay chết - thầy muốn chúng con không nói với bà ấy, không hỏi bà ấy xem bà ấy muốn đi đâu sao? Thầy muốn chúng con không chạm vào bà ấy và đưa bà ấy về nhà sao?" Phật nói, "Trong những tình huống hiếm hoi như thế này, thì được, các ông có thể chạm bà ấy và các ông có thể nói với bà ấy - nhưng hãy rất nhận biết rằng bà ấy là đàn bà."
Bây giờ việc khăng khăng của ông ấy "hãy rất nhận biết" không phải là chống lại người đàn bà này, nó là chống lại vô thức của bạn. Nếu bạn rất nhận biết, thế thì vô thức không thể có khả năng xuyên thấu và chế ngự tâm trí có ý thức được. Tất cả các tôn giáo đều chống lại đàn bà - không phải họ là những người ghét đàn bà đâu, không; họ đơn giản cố gắng bảo vệ sư, tu sĩ, và giáo hoàng. Tất nhiên, tôi không đồng ý với phương pháp luận của họ bởi vì đây không phải là cách bảo vệ; thực tế điều này làm cho bạn dễ bị khích động hơn. Sư mà không chạm vào đàn bà, không nói với đàn bà, không có ý tưởng gì về đàn bà, nhất định dễ bị bản năng của mình bắt giữ hơn là người đã sống cùng đàn bà, nói với họ, và đã từng thoải mái với họ như với bất kì đàn ông nào.
Sư và ni đều đã từng nhiều lần trong quyền lực của bản năng. Nếu bạn tách bản năng hoàn toàn ra khỏi sự thoả mãn, nó có thể trở nên mạnh - gần như ma tuý - tới mức nó có thể làm cho bạn say, nó có thể làm cho bạn ảo giác. Và vào thời Trung Cổ đã có các thầy tu thú tội trước toà án đặc biệt mà giáo hoàng triệu tập. Đó là một toà án với đoàn hội thẩm lớn nơi tất cả các xơ và thầy tu lương thiện đều được triệu tới và bị yêu cầu thú tội: "Cha (xơ) có giao hợp với phù thuỷ, với quỉ không?" Và cả nghìn người trong số họ thú nhận, "Có, phù thuỷ tới trong đêm, quỉ tới trong đêm."
Các bức tường tu viện và khoá không thể ngăn cản được chúng tới, tất nhiên; chúng là quỉ và phù thuỷ mà! Thầy tu và xơ mô tả đích xác phù thuỷ trông thế nào, quỉ trông thế nào, và họ đã bị cám dỗ vào dục tình và đã không thể nào cưỡng lại được. Các thầy tu và xơ này đều bị thiêu sống để cho điều đó trở thành bài học cho người khác. Nhưng chẳng ai bận tâm nhìn: không phù thuỷ nào tới với bạn, cho dù bạn để cửa mở. Không quỉ nào tới với bạn. Sao những quỉ và phù thuỷ này chỉ tới với người Cơ đốc giáo? - kì lạ thật! Người Cơ đốc giáo đã làm sai cái gì rồi?
Lí do là đơn giản. Họ đã kìm nén dục nhiều tới mức nó trở thành thứ nóng bỏng bên trong vô thức. Và khi họ đi ngủ, giấc mơ của họ sinh động và mầu sắc và thực thế - điều đó tuỳ thuộc vào họ đã bị thiếu thốn tới mức nào. Cứ nhịn ăn hai hay ba ngày và bạn sẽ thấy: mỗi đêm bạn sẽ có bữa tiệc thịnh soạn trong giấc mơ của mình. Và khi việc nhịn ăn đi sâu hơn và làm cho bạn đói hơn, bữa tiệc của bạn sẽ trở nên ngày một ngon hơn, thơm phưng phức, đầy mầu sắc, trông thực thế. Sau hai mươi mốt ngày nhịn ăn bạn thậm chí có thể mơ về thức ăn ngay cả khi mở mắt, thức hoàn toàn. Chẳng cần ngủ thêm nữa; bây giờ vô thức bắt đầu thẩm lậu vào trong ý thức ngay cả khi bạn thức. Nhiều xơ và thầy tu đã thú nhận rằng điều đó không chỉ vào đêm; ngay ban ngày quỉ và phù thủy cũng tới thăm họ và làm tình với họ. Và họ chẳng thể làm được gì cả, điều đó đơn giản ở ngoài khả năng của họ.
Các tôn giáo khác đã làm cùng điều đó. Nỗ lực của tôi chính là điều đối lập lại tất cả các tôn giáo, bởi vì tôi có thể thấy điều họ đã làm. Ý định thì tốt nhưng hiểu biết của họ không đủ sâu. Tôi muốn đàn bà và đàn ông sống cùng nhau, làm quen với thân thể của nhau, những khác biệt, những cực, nhiều tới mức không có nhu cầu cho vô thức của bạn mang cái gì đó bị kìm nén bên trong nó. Một khi vô thức của bạn hoàn toàn được tự do khỏi kìm nén, bản năng của bạn có phẩm chất khác cho nó. Nó được nối với thông minh. Khi vô thức của bạn không còn bị kìm nén, khi không có bức tường Berlin giữa ý thức của bạn và vô thức của bạn - bức tường có thể bị giải toả đi bởi vì không có kìm nén, cho nên không cần giữ vô thức bị giấu kín - thế thì bạn có thể đi vào và ra khỏi vô thức của mình dễ dàng như bạn đi từ phòng này sang phòng khác trong nhà mình.
Đây là nhà của bạn - Gurdjieff hay dùng biểu dụ về ngôi nhà này, rằng con người là ngôi nhà ba tầng. Tầng thứ nhất là vô thức, tầng thứ hai là ý thức, tầng thứ ba là siêu ý thức. Một khi thông minh của bạn và bản năng của bạn không có xung đột, bạn trở thành người lần đầu tiên; bạn không còn là một phần của vương quốc loài vật. Và với tôi đây là điều tuyệt đối cần thiết cho bất kì ai muốn biết chân lí, cuộc sống, sự tồn tại, cho người muốn biết mình là ai.
Trong kìm nén chín phần của tâm trí riêng của mình, làm sao bạn biết tới bản thân mình được? Bạn đã kìm nén bản thân mình quá nhiều trong tầng ngầm, nơi bạn không thể đi vào được. Tất cả những người tôn giáo đều sống trong sợ hãi, run rẩy. Nỗi sợ của họ là gì? Nỗi sợ là về vô thức riêng của họ và bản năng bị kìm nén của họ, vẫn thường gõ cửa ý thức của bạn: "Hãy mở cửa ra, chúng tôi muốn vào! Chúng tôi muốn thực hiện, chúng tôi muốn được hoàn thành." Chúng càng bị bỏ đói, chúng càng nguy hiểm hơn. Bạn bị bao quanh bởi những con sói đói - từng bản năng đều là một con sói đói. Và đây là sự tra tấn mà trong đó cái gọi là người tôn giáo đã từng sống, bị bao quanh bởi lũ sói đói.
Tôi muốn bạn thân thiện với vô thức của mình. Cứ để sinh học của bạn được thoả mãn tới mức tràn đầy của nó. Hãy cố gắng nhìn ra vấn đề: nếu sinh học của bạn hoàn toàn được thoả mãn, thì không có tranh đấu giữa ý thức và vô thức. Bạn trở thành một toàn thể, khi có liên quan tới tâm trí của bạn; tâm trí của bạn sẽ là một toàn thể. Nó sẽ toả ra thông minh vô cùng trong bạn, bởi vì phần lớn thông minh của bạn bị mắc vào trong kìm nén. Bạn đang ngồi trên núi lửa, cố gắng giữ cho núi lửa đừng bùng phát - quyền năng của bạn nhỏ tới mức nó không thể giữ được núi lửa mãi mãi; ngược lại, khi nó bùng phát, bạn sẽ bị ném tan thành từng mảnh nhỏ tới mức bạn sẽ không thể nào gắn lại được.
Nhiều người điên trên thế giới, trong nhà thương điên, bệnh viện - họ là gì? Họ là ai? Cái gì đã đi sai với họ? Họ đã rơi thành từng mảnh và bạn không thể gắn chúng lại được. Không có khả năng nào gắn chúng lại trừ phi bạn thu xếp cho tất cả các bản năng bị kìm nén của họ được thoả mãn. Nhưng ai có đó để mà nói điều này? Bởi vì tôi đã từng nói điều đó suốt ba mươi nhăm năm nay, tôi đã trở thành kẻ khét tiếng nhất trên thế giới.
Mới hôm nọ trong tờ tạp chí Stern của Đức, tôi thấy một câu chuyện ngay bên ngoài quãng mười lăm trang về công xã của tôi, và đây mới chỉ là phần đầu tiên của loạt bài. Nó sẽ có năm phần, trong năm số liên tiếp của tạp chí này. Tựa đề của nó trên trang đề là "Bang dục." Tôi thực sự thích thú nó đấy! Và điều kì lạ là, nếu bạn cứ nhìn ra ngoài mười lăm trang đó, thế thì bạn sẽ ngạc nhiên. Ai đang sống trong bang dục đây? Nhân viên của Stern, các biên tập viên của họ, và các thành viên ban giám đốc, hay chúng tôi?
Trong tạp chí này là các đàn bàn khoả thân - và họ không chỉ khoả thân đâu, bởi vì đàn bà trần truồng hoàn toàn thì lại không hấp dẫn thế. Bạn phải làm cho cô ấy thành khoả thân thậm chí còn hấp dẫn hơn bằng việc cho cô ấy quần áo gợi dục, mà theo một cách nào đó phô bầy thân thể cô ấy và theo một cách nào đó che giấu nó nữa. Cho nên bạn có thể chơi trò trốn tìm lần nữa. Bạn có thể bắt đầu mơ mộng về đàn bà trông ra sao đằng sau những bộ quần áo này. Cô ấy có thể không đẹp thế đâu sau những bộ quần áo này - thực tế tất cả thân thể nữ giới đều như nhau và tất cả thân thể nam giới đều như nhau, một khi bạn tắt đèn đi và tất cả mầu sắc và tất cả khác biệt đều biến mất. Bóng tối là kẻ làm bình đẳng thế, cộng sản tới mức trong bóng tối bạn thậm chí có thể yêu được vợ riêng của mình.
Toàn bộ tạp chí này đầy những dục, nhưng chúng tôi là "bang dục." Ngay cả tạp chí Playboy cũng viết chống lại tôi - tôi tự hỏi chúng ta đang sống trong một thế giới thực sự kì lạ làm sao! Nhưng tôi biết tại sao Stern hay Playboy hay các tạp chí thích điều đó, cái hạng ba và khai thác tính dục của mọi người... chúng được bán cả triệu bản. Stern bán gần 2 triệu bản, và mỗi bản được ước lượng được ít nhất 8 người đọc; điều đó nghĩa là có 16 triệu độc giả. Sao họ phải chống lại tôi? Và họ đã từng chống lại tôi trong nhiều năm rồi. Lí do là ở chỗ nếu tôi thành công, thế thì các tạp chí của họ sẽ phải đóng cửa văn phòng. Họ sống theo kìm nén. Đó là một logic đơn giản, tại sao họ chống lại tôi. Các tu sĩ, những người chống dục, cũng chống tôi, và những người dùng dục như sự khai thác - Playboy, Stern, và có cả nghìn tạp chí trên khắp thế giới - họ cũng chống lại tôi. Điều đó dường như là kì lạ, bởi vì họ không chống lại giáo hoàng; không một bài báo nào chống lại giáo hoàng. Playboy đáng phải chống lại giáo hoàng, người liên tục kết án dục. Nhưng không... Có một logic bản chất: giáo hoàng càng kết án dục, ông ấy càng kìm nén dục, thì Playboy càng bán được nhiều. Trong mỗi công xã của tôi chẳng ai quan tâm tới Playboy hay Stern - ai bận tâm? Nếu tôi thành công, thế thì tất cả những tạp chí, sách báo và phim ảnh khiêu dâm này đơn giản nhất định biến mất. Và có đầu tư lớn đằng sau họ, cho nên họ tất cả sẽ chống đối tôi - và họ sẽ chống đối tôi và kết án tôi nhân danh dục, cứ dường như tôi đang phát tán dục tính. Nếu người nào đã phát tán dục tính, đấy phải là Thượng đế của bạn. Tôi chẳng có liên quan gì tới điều đó cả. Ông ấy cứ cho sinh ra trẻ con với hooc môn dục. Ông ấy phải dừng điều đó lại chứ - ông ấy phải nghe theo giáo hoàng chứ! Nhưng những tạp chí này không chống lại Thượng đế, bởi vì ông ấy đang cung cấp toàn thể thị trường. Giáo hoàng và những người viết báo khiêu dâm tất cả đều cùng trong một mưu đồ thâm hiểm - và họ cùng nhau chống lại tôi bởi vì tôi đơn giản cố gắng làm hỏng trò này.
Cả hai kiểu người này đều khai thác sự kìm nén; do đó, việc chống lại tôi là logic về đủ mọi đằng - họ cả hai đều chống lại tôi. Ít nhất Stern cũng không nên chống lại tôi nếu tôi đã tạo ra bang dục; họ nên sung sướng và họ nên tán thành. Nhưng không, họ tuyệt đối giận dữ. Họ thậm chí có thể không nhận biết tại sao họ lại giận tôi; họ có thể làm điều đó một cách tuyệt đối vô ý thức, nhưng vô ý thức cũng lí do riêng của nó. Kìm nén bất kì cái gì và nó trở thành có giá trị. Kìm nén càng nhiều, và nó càng trở nên có giá trị hơn. Không kìm nén và nó mất đi mọi giá trị. Diễn đạt nó, nó bay hơi.
Tôi có thể nói với thế giới rằng công xã của tôi là chỗ duy nhất mà dục không có nghĩa gì cả; nó không có giá trị. Không ai bị nó làm bận tâm; không ai mơ về nó và không ai tưởng tượng về nó. Thực tế, mọi người liên tục viết cho tôi, "Osho ơi, phải làm gì đây? Cuộc sống dục của tôi hoàn toàn biến mất." Tôi nói, "Phải làm gì ư? Cứ để cho nó biến mất đi. Bạn không cần làm gì cả. Đây là toàn thể chủ định ở đây: nó phải biến mất! Đừng làm nỗ lực nào để làm cho nó biến mất, nhưng khi nó biến đi, xin đừng làm nỗ lực nào để ngăn cản nó. Hãy nói lời tạm biệt. Điều hay là nó đang biến mất." Nhưng rắc rối là ở chỗ mọi người nghĩ rằng khi dục biến đi, có lẽ bây giờ chẳng cái gì còn lại bởi vì dục đã là tất cả mọi kích động của họ, cực lạc của họ, và niềm vui của họ.
Không, thực sự đang có nhiều thứ thế chờ đợi bạn. Hãy cứ để dục biến mất đi để cho năng lượng của bạn thành sẵn có cho các loại kích động cao hơn, loại cực lạc cao hơn. Khi vô thức và ý thức của bạn gặp nhau bởi vì không có gì bị kìm nén trong vô thức - và đó là khoảnh khắc của sự gặp gỡ của chúng và sự hội nhập của chúng - vào chính khoảnh khắc đó một cơ hội lớn lao khác mở ra cho bạn. Bởi vì bạn không còn bị vướng víu với cái thấp hơn, toàn thể năng lượng của bạn là sẵn có cho cái cao hơn. Bạn đang ở giữa chừng, tâm trí có ý thức. Nhưng bởi vì vô thức có đó,bạn vẫn còn bị dính líu vào việc kìm nén nó, bạn cứ kìm nén nó - vấn đề không phải là một khi bạn đã kìm nén nó, thì bạn được kết thúc với nó. Bạn phải kìm nén nó thường xuyên, bởi vì nó cứ tới đi tới lại mãi. Cũng giống như việc bật lại quả bóng. Bạn ném nó đi và nó quay lại bạn. Bạn càng đặt lực lớn hơn vào việc đánh nó, lực nó quay lại bạn càng lớn hơn. Cùng điều đó là tình huống với bản năng. Bạn kìm nén chúng, và bạn càng đặt nhiều năng lượng vào việc kìm nén thì chúng sẽ càng quay lại bạn với nhiều năng lượng hơn. Chúng có thể lấy năng lượng ở đâu? Chính là năng lượng của bạn đấy. Nhưng khi bạn hoàn toàn tự do khỏi vô thức và sự dính líu của nó, nó trong sạch và im lặng; thế thì toàn thể năng lượng của bạn là sẵn có.
Năng lượng có một nguyên lí nền tảng về nó: nó không thể còn tĩnh tại được, nó phải chuyển động. Chuyển động là bản tính của nó. Nó không phải là thứ mà bạn để ở đâu đó và nó vẫn còn ở đó. Không, nó phải di chuyển - nó là cuộc sống. Cho nên khi không có lí do đi xuống, nó chỉ có một cách để đi - đi lên. Không có chỗ nào khác để đi cả. Nó bắt đầu đánh vào siêu thức của bạn, và chính việc đánh của nó vào siêu thức làm thoải mái và vui sướng tới mức tất cả cực thích dục của bạn đơn giản mờ nhạt đi. Bạn không thể tưởng tượng được điều đó, bởi vì nó không phải là sự khác biệt về lượng tới mức tôi có thể bảo bạn rằng "nó lớn hơn gấp mười nghìn lần về lượng." Sự khác biệt là về chất, cho nên không có cách nào để hình dung ra nó. Làm sao so sánh được nó với cực thích dục của bạn được? Nhưng đó là điều duy nhất trong cuộc sống mà qua đó cái gì đó cao hơn có thể được chỉ ra.
Khi năng lượng của bạn bắt đầu đập vào thế giới trên hơn của bạn, mà bạn thì chưa hề nhận biết về nó mãi cho tới giờ, có mưa rào niềm vui thường xuyên. Cực thích dục quá tạm thời tới mức vào lúc bạn biết nó có đó thì nó qua rồi. Bạn chỉ nhớ tới nó trong kí ức; bạn không thực nhận ra khi nó có đó. Bởi vì sự tạm thời này bạn trở nên ngày một nghiện nó hơn, bởi vì bạn nhớ đã có cái gì đó, cái gì đó lớn lao đã xảy ra, cho nên, "Chúng ta hãy đi vào nó lần nữa đi, chúng ta lại đi vào nó đi." Nhưng chẳng có cách nào... Trước khi nó tới - bạn biết nó đang tới bởi vì chuông bắt đầu reo trong đầu bạn. Thực sự là cái chuông bắt đầu reo trong đầu bạn: "Nó đang tới đấy!" Bạn biết rằng nó đang tới... bạn biết rằng nó đã qua. Chuông đã dừng lại, nó không còn reo thêm nữa, và bạn trông như kẻ ngu! Giữa việc reo và việc dừng của chuông, bạn trông như kẻ ngu. Có lẽ đàn ông cảm thấy xấu hổ hơn; đó là lí do tại sao sau khi làm tình anh ta đơn giản quay đi và ngủ luôn. Đàn bà không xấu hổ đến thế bởi lẽ đơn giản là cô ấy không phải là bạn tình tích cực đến thế; đàn ông có vẻ ngu bởi vì anh ta là bạn tình tích cực.
Khi năng lượng chạm tới mức cao hơn của ý thức, siêu ý thức - chỉ chạm tới thôi, và có mưa rào của niềm vui, cứ tiếp tục mãi. Dần dần năng lượng này cứ đánh và tạo ra lối của nó đi vào trung tâm của siêu ý thức. Bạn không có gì để làm cả: công việc của bạn được kết thúc khi bạn đã dừng kìm nén và bạn đã dọn sạch vô thức của mình. Thế thì bạn chẳng có gì để làm cả; thế thì tất cả những cái phải được làm đã được năng lượng của bạn làm rồi. Và khi bạn đạt tới trung tâm, một khả năng mới bắt đầu vận hành trong bạn, chính là trực giác. Tại trung tâm của vô thức là bản năng. Tại trung tâm của ý thức là trí tuệ. Tại trung tâm của siêu ý thức là trực giác. Bản năng làm cho bạn làm mọi thứ, buộc bạn làm mọi thứ bất chấp ý chí của bạn. Trí tuệ giúp cho bạn tìm ra cách thức nếu bạn muốn làm điều gì đó, hay tìm ra cách thức nếu bạn không muốn làm điều gì đó. Chức năng của trí tuệ là tìm ra cách thức.
Nếu bạn muốn đi với bản năng, trí tuệ sẽ tìm ra cách thức. Nếu bạn là cái gọi là người tôn giáo, người giả tôn giáo thì đúng hơn, và bạn muốn đi ngược lại bản năng của mình, trí tuệ sẽ tìm ra cách thức. Chúng có vẻ là cách thức kì lạ, nhưng trí tuệ luôn phục vụ bạn: bất kì cái gì bạn muốn, nó sẽ làm. Nó không ủng hộ hay chống đối bất kì cái gì. Nó đơn giản ở trong sử dụng của bạn. Nếu một người lành mạnh, người đó sẽ dùng trí tuệ của mình để giúp cho vô thức của mình được hoàn thành. Nó càng được hoàn thành sớm chừng nào tốt chừng nấy, để cho bạn được tự do với nó. Hoàn thành nghĩa là tự do khỏi nó.
Nếu bạn là một loại người có suy nghĩ lập dị nào đó - người Cơ đốc giáo, người Tin Lành, bất kì loại nào, có đủ mọi loại người lập dị sẵn có trên thế giới. Bạn có thể chọn loại lập dị nào mình muốn là, người Hindu, người Mô ha mét giáo, người Jaina, Phật tử - đủ mọi loại đa dạng đều có sẵn. Bạn không thể nói, "Cái thứ tôi muốn là không sẵn có" - bạn không thể nói điều đó được; trong hàng nghìn năm, con người đã tạo ra gần như mọi dạng lập dị. Bạn có thể chọn, bạn có thể có chọn lựa của mình; nhưng bất kì cái gì bạn chọn, nó đều như nhau cả.
Không ai đã bảo bạn cách dùng trí tuệ để hoàn thành vô thức của bạn, bản tính của bạn, sinh học của bạn, hoá học của bạn. Chúng là của bạn đấy - có thành vấn đề gì nếu nó là hoá học hay sinh học hay sinh lí học? Chúng là bộ phận của bạn, và tự nhiên chưa bao giờ cho cái gì mà không có lí do. Hãy hoàn thành nó, và việc hoàn thành nó sẽ làm ra con đường cho tiềm năng cao hơn.
Mọi người tôn giáo đều đang bị treo bởi phần thấp nhất của bản thể họ - đó là lí do tại sao họ trông buồn thế và mặc cảm thế. Họ không thể hân hoan được. Jesus cứ nói với những người này, "Hãy hân hoan đi," và mặt khác ông ấy cứ nói với họ, "Hãy nhớ địa ngục." Ông ấy đang tạo ra thế khó xử cho mọi người! Chỉ cho họ con đường tới địa ngục – con đường tới địa ngục là đáp ứng bản tính của bạn và con đường tới thiên đường là đi ngược lại bản tính của bạn. Nhưng đi ngược lại bản tính của bạn tạo ra địa ngục ở đây trên trái đất này. Tôi muốn tạo ra thiên đường ở đây, bây giờ. Sao lại trì hoãn điều tốt lành thế?
Những thứ không xứng đáng sự quan tâm của bạn thì bạn có thể trì hoãn được - nhưng thiên đường sao? Tôi không sẵn sàng trì hoãn nó đến mai hay giây sau đâu. Bạn có thể có nó ở đây, bây giờ; mọi điều bạn cần là dọn sạch vô thức. Được đáp ứng, được mãn nguyện, sinh học lắng đọng, hoá học lắng đọng, và cho bạn tất cả năng lượng đã từng tham gia vào trong những bình diện đó. Năng lượng này tự nó trồi ra, và nó dừng lại chỉ ở chính trung tâm của tâm trí siêu ý thức của bạn. Và ở đó trực giác bắt đầu vận hành.


Ads Belove Post