Read more
Osho
ơi,
Nhiều
người trong chúng tôi rơi vào giấc ngủ trong bài nói của thầy hay đi vào trạng
thái ngủ gật. Thầy phải thấy điều đó xảy ra. Việc ngủ gật này có phải là một
phần của bất kì quá trình tích cực sáng tạo nào không? Chúng tôi có nên cho
phép nó xảy ra mà không cảm thấy mặc cảm về nó, hay chúng tôi phải làm nỗ lực
lớn hơn để vẫn còn nhận biết?
Chuyện
này có chút ít phức tạp. Thứ nhất, có nhiều kiểu. Có một loại ngủ gật mà tới
nếu bạn nghe tôi rất chăm chú. Thế thì nó không phải là như ngủ đâu, nó là
giống nhiều với thôi miên. Bạn đang trong hài hoà sâu với tôi tới mức tâm trí
bắt đầu không vận hành. Bạn đơn giản nghe tôi, và việc nghe tôi trở thành giống
như điệu ru. Một loại ngủ gật nào đó có đó nếu đây là trường hợp, nhưng điều
này sẽ tới chỉ khi bạn nghe tôi rất chăm chú. Thế thì nó không phải là giấc
ngủ. Nó là đẹp, và bạn không nên cảm thấy mặc cảm về nó. Nếu nó được tạo ra
bằng việc nghe tôi thế thì không có vấn đề gì. Thực ra, điều này nên là hoàn
cảnh, bởi vìthế thì bạn đang nghe càng lúc càng sâu hơn. Thế thì tôi đang xuyên
thấu vào bạn rất, rất sâu và bạn cảm thấy giống như ngủ gật bởi vì tâm trí không
vận hành. Bạn thảnh thơi. Nó là trạng thái của buông bỏ. Bạn đang cho phép tôi
xuyên thấu vào bạn ngày càng sâu hơn. Điều này là tốt; không cái gì sai trong
nó. Bạn cảm thấy nó giống như ‘ngủ gật’ bởi vì nó là tính thụ động; bạn không
chủ động, và không có nhu cầu. Trong khi bạn đang nghe tôi không có nhu cầu
phải chủ động bởi vì nếu bạn chủ động tâm trí bạn sẽ cứ diễn giải.
Điều
này là hay, và không cần cảm thấy mặc cảm - cho phép nó đi. Và không cần làm
bất kì nỗ lực nào để quấy rối nó. Tôi sẽ được trồng sâu bên trong bạn. Điều này
là có ích. Ở Ấn Độ chúng ta có một thuật ngữ đặc biệt cho nó. Patanjali gọi nó
là yoga tandra - ngủ tới bởi yoga. Trong bất kì cái gì, nếu bạn làm nó rất toàn
bộ, bạn cảm thấy rất thảnh thơi và thảnh thơi đó giống giấc ngủ. Nó không phải
là ngủ; nó na ná nhiều như thôi miên. Từ ‘hypnosis – thôi miên’ cũng có nghĩa là ngủ,
nhưng một kiểu ngủ khác trong đó hai người là trong hài hoà sâu thế...
Nếu
tôi thôi miên bạn, bạn sẽ có khả năng nghe tôi, không theo bất kì cái gì khác.
Người bị thôi miên nghe theo chỉ mỗi người làm thôi miên, không ai khác. Người
đó bị hội tụ riêng. Trong việc bị hội tụ riêng này, ý thức mất đi và vô thức
vận hành. Chiều sâu của bạn nghe chiều sâu của tôi; nó là trao đổi từ chiều sâu
tới chiều sâu. Tâm trí không được cần tới. Nhưng một điểm cần nhớ là ở chỗ bạn
phải nghe tôi rất chăm chú; chỉ thế thì nó sẽ xảy ra.
Thế
rồi có kiểu ngủ thứ hai: bạn không nghe tôi, và chỉ bằng việc ngồi ở đây lâu
bạn đâm ra buồn ngủ. Không nghe tôi, hay bất kì điều gì tôi nói cũng là quá
nhiều với bạn, bạn cảm thấy chút ít chán. Hay bất kì cái gì tôi nói cũng đều bị
cảm thấy đơn điệu - nó vậy đấy, bởi vì bất kì điều gì tôi nói, nó là một nốt
duy nhất. Tôi đang hát một nốt theo cả triệu cách: Patanjali, Phật, Jesus chỉ
là cái cớ. Tôi đang hát một nốt thôi. Nó là đơn điệu. Nếu bạn cảm thấy rằng nó
là đơn điệu và bạn cảm thấy chút ít chán hay bạn không thể hiểu được nó - nó là
quá nhiều với bạn, hay nó đi trênđầu bạn - thế nữa bạn có thể cảm thấy buồn
ngủ, nhưng buồn ngủ đó không tốt. Thế thì không cần tới nghe tôi bởi vì thực ra
bạn không nghe, bạn buồn ngủ. Cho nên tại sao ở đây về mặt vật lí? - không có
nhu cầu.
Cũng
có kiểu thứ ba nữa. Kiểu thứ hai, bạn phải thực sự cảm thấy mặc cảm và làm
nhiều nỗ lực để nhận biết và nghe tôi. Thế thì chính khả năng kiểu thứ nhất có
thể xảy ra. Thế rồi có kiểu thứ ba mà không liên quan cả với việc nghe, hay
viện hiện hữu của bạn trong trạng thái đơn điệu. Nó tới từ sinh lí của bạn. Bạn
có thể không ngủ ngon trong đêm.
Rất
ít người ngủ ngon, cho nên khi bạn đã không ngủ ngon trong đêm bạn bị mệt mỏi
chút ít. Bạn đói vì ngủ, và ngồi đây trong một tư thế với cùng một người nói
lặp đi lặp lại, nghe cùng giọng nói lặp đi lặp lại, thân thể bạn bắt đầu cảm
thấy buồn ngủ. Điều đó tới từ thân thể bạn.Nếu đó là trường hợp, thế thì làm
cái gì đó với giấc ngủ của bạn. Nó nên được làm sâu hơn. Thời gian không mấy là
vấn đề - bạn có thể ngủ trong tám tiếng và nếu nó không sâu bạn sẽ cảm thấy đói
ngủ, bị đói ngủ - chiều sâu là vấn đề.
Mọi
đêm trước khi bạn đi ngủ bạn cũng có thể làm một kĩ thuật nhỏ và điều đó sẽ
giúp đỡ vô cùng. Tắt đèn đi, ngồi trên giường sẵn sàng đi ngủ, nhưng ngồi trong
mười lăm phút. Nhắm mắt lại và thế rồi bắt đầu một âm thanh vô nghĩa đơn điệu,
chẳng hạn, la, la, la - và chờ đợi cho tâm trí cấp thêm âm thanh mới. Điều duy
nhất cần được nhớ là những âm thanh đó hay lời đó không nên trong bất kì ngôn
ngữ nào bạn biết. Nếu bạn biết tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Italy, thế thì chúng
không nên trong tiếng Italy, Đức, Anh. Bất kì ngôn ngữ nào khác cũng được phép
nếu bạn không biết - tiếng Tây Tạng, tiếng Trung Quốc, tiếng Nhật Bản... Nhưng
nếu bạn biết tiếng Nhật Bản thế thì nó không được phép, thế thì tiếng Italy là
tuyệt vời. Nói bất kì ngôn ngữ nào bạn không biết. Bạn sẽ gặp khó khăn trong
vài giây chỉ cho ngày thứ nhất, bởi vì làm sao bạn nói được ngôn ngữ bạn không
biết? Nó có thể được nói, và một khi nó bắt đầu, bất kì âm thanh nào, những lời
vô nghĩa - chỉ để tắt ý thức của bạn đi và cho phép vô thức nói...
Khi
vô thức nói, vô thức không biết ngôn ngữ. Nó là phương pháp rất, rất cổ. Nó tới
từ Kinh Cựu Ước. Vào những ngày đó nó được gọi là glossolalia, và vài nhà thờ ở
Mĩ vẫn dùng nó. Họ gọi nó là ‘nói trong lưỡi’. Và nó là phương pháp tuyệt vời,
một trong những phương pháp sâu nhất và xuyên thấu nhất vào trong vô thức. Bạn
bắt đầu bằng la, la, la, và thế rồi bất kì cái gì tới, bạn cứ tiếp diễn. Chỉ
ngày đầu bạn sẽ cảm thấy chút ít khó khăn. Một khi nó tới, bạn biết cái mẹo của
nó. Thế thì,trong mười lăm phút, dùng ngôn ngữ này, cái tới với bạn, và dùng nó
như một ngôn ngữ; thực ra, bạn đang nói nó. Điều này sẽ làm thảnh thơi ý thức
sâu sắc; mười lăm phút và thế rồi bạn đơn giản nằm ra và đi vào giấc ngủ. Giấc
ngủ của bạn sẽ trở nên sâu hơn. Trong vòng vài tuần bạn sẽ cảm thấy một chiều
sâu trong giấc ngủ của bạn, và đến sáng bạn sẽ cảm thấy tươi tắn hoàn toàn. Thế
thì, cho dù tôi cố, tôi không thể đưa bạn vào giấc ngủ được.
Kiểu
thứ nhất là hay; kiểu thứ ba là một loại đói sinh lí - nó là ốm yếu. Kiểu thứ
ba phải được chữa trị; kiểu thứ nhất phải được phép. Kiểu thứ hai phải cảm thấy
mặc cảm về điều đó và làm mọi nỗ lực để thoát ra khỏi nó.
0 Đánh giá