Read more
Có lần một người tới. Người đó
chạm chân Phật và hỏi ông ấy, "Thượng đế có tồn tại không?" - câu hỏi
muôn thủa.
Phật nói - đó bao giờ cũng là
cách thức của ông ấy, nó sẽ chỉ ra phương pháp của ông ấy - ông ấy nói,
"Khi ta còn trẻ ta hay thích cưỡi ngựa lắm." Bây giờ, người này đang
hỏi về Thượng đế, còn ông ấy bắt đầu nói về ngựa! Nhưng ông ấy là người dẻo miệng...
người này trở nên quan tâm tới ngựa, và Phật nói, "Ta bắt gặp bốn loại ngựa.
Một loại là loại ngu và bướng nhất: ông đánh ngựa, thế mà nó vẫn chẳng thèm
nhúc nhích. Nhiều người giống như thế đấy. Loại thứ hai là: ông đánh nó và nó sẽ
đi, nhưng nó đi chỉ nếu ông đánh nó, nếu ông quất roi vào nó.
Nhiều người giống thế. Và loại
thứ ba ông không cần đánh - ông chỉ mới giơ roi lên với nó và thế là đủ; nếu nó
biết ông có roi trong tay, thế là đủ. Và ta cũng còn bắt gặp những con ngựa rất
hiếm hoi: ngay cả roi cũng chẳng cần - chỉ cái bóng của roi là đủ." Và thế
rồi ông ấy nhắm mắt lại và ngồi im lặng. Người này cũng nhắm mắt lại và ngồi im
lặng cùng Phật.
Đại đệ tử của Phật, Ananda,
cũng hiện diện; ông ấy quan sát toàn thể sự việc. Ông ấy có thể thấy rằng người
này đã hỏi về Thượng đế, và Ananda cũng tò mò về điều Phật vừa nói - và ông ấy
bắt đầu nói về ngựa! Ananda không thoải mái về điều đó: "Đây không phải là
cách thức, đây là quanh co, đây là lừa người. Ông ta đang hỏi về Thượng đế và
thầy lại đi nói về ngựa!" Ông ấy ghi nhận vấn đề, "Khi người này đi rồi
mình sẽ hỏi. Thế này thì quá đáng! Nếu ông ta nói về Thượng đế, ít nhất thầy
cũng có thể nói về thiền, nhưng không về ngựa! Nếu thầy không muốn nói về Thượng
đế, hãy nói về thiền, nói về im lặng, nhưng cái gì đó có liên quan. Hãy nói về
vô ham muốn, hay ít nhất thầy có thể nói, 'Thượng đế là không thể định nghĩa được.
Không thể nói gì về Thượng đế cả, nhưng ta có thể chỉ cho ông cách để cho ông
cũng có thể kinh nghiệm điều đó.' Điều đó sẽ là đúng, từ bi. Nhưng cái loại đùa
cợt gì thế này - thầy nói về ngựa sao?"
Nhưng còn hơn thế, ông ấy phân
vân khi Phật nhắm mắt và người kia cũng làm theo. Và có im lặng lớn lao thế, rắn
chắc thế, bản chất thế, gần như sờ thấy được; bạn có thể đã chạm vào nó, bạn có
thể đã cảm thấy đường viền của nó. Ananda không phải là người rất im lặng,
nhưng ngay cả ông ấy cũng bị xúc động bởi hai người này đang ngồi đối diện nhau
trong im lặng mênh mông thế. Ông ấy có thể thấy khuôn mặt của Phật và ông ấy có
thể thấy khuôn mặt của người kia được biến đổi ngay trước mắt ông ấy. Duyên
dáng hạ xuống, bình an lớn lao nổi lên. Và thế rồi sau một giờ hay đại loại như
thế người kia mở mắt ra, chạm chân Phật với lòng biết ơn, cám ơn ông ấy và ra
đi.
Ananda hỏi Phật, "Tôi vẫn
chưa thể nào hiểu nổi: ông ta hỏi về Thượng đế còn thầy nói về ngựa. Nhưng tôi
biết thầy, tôi đã nghe thầy làm điều này cho nhiều người - nhưng hơn thế tôi bị
phân vân về điều đã được truyền giữa hai người. Tôi biết thầy, cho nên không phải
là vấn đề gì lớn với tôi là thầy nhắm mắt lại và thầy trở nên im lặng. Tôi biết
rằng khó cho thầy nói hơn là ở trong im lặng - im lặng là tự nhiên cho thầy, tự
phát cho thầy - nhưng điều gì đã xảy ra cho người kia? Tôi có thể thấy rằng ông
ta đã trở nên im lặng và sau vài phút ông ta đã trong im lặng sâu sắc thế - cứ
dường như ông ta đã sống với thầy hàng năm rồi. Ngay cả tôi cũng không biết tới
im lặng thế! Và thế rồi điều gì đã xảy ra trong im lặng đó? Giao cảm nào đã xảy
ra? Trao đổi nào đã xảy ra? Cái gì đã được truyền? Ông ta đã biết ơn vì cái gì?
Sao ông ta lại cám ơn thầy nhiều thế?"
Phật nói, "Có bốn loại ngựa
- ông là loại thứ nhất đấy, Ananda, còn ông ta là loại thứ tư! Chỉ cái bóng của
roi thôi là đủ rồi, ông ta đã hiểu. Và ta không nói về ngựa đâu, ta đang nói về
Thượng đế đấy; nhưng Thượng đế không thể được nói tới một cách trực tiếp. Và ta
không nói về ngựa đâu, ta đang nói về thiền đấy. Nhưng ta biết người này - ông
ta cũng là người yêu ngựa. Khi ta thấy ông ta tới trên con ngựa của mình ta biết
điều đó ngay lập tức: ông ấy có loại ngựa hiếm thế, chỉ người yêu ngựa mới có
thể chọn được ngựa như vậy. Đó là lí do tại sao ta nói về ngựa - đó là ngôn ngữ
mà ông ta có thể hiểu được, và ông ta đã hiểu nó. Và khi ta nhắm mắt, ông ấy thấy
cái bóng của chiếc roi. Ông ta nhắm mắt lại - ông ta đã hiểu rằng điều tối thượng
không thể được nói tới, nhưng ông có thể im lặng về nó, hoàn toàn im lặng về
nó, và trong im lặng, điều đó được biết tới. Đó là kinh nghiệm siêu việt: nó ở
bên ngoài tâm trí và bên ngoài trái tim, nó ở bên ngoài có và bên ngoài không,
nó ở bên ngoài phủ định, bên ngoài khẳng định."
0 Đánh giá