Read more
Nhiều người thỉnh thoảng cảm thấy rằng tôi tới trong mơ của họ,
cho nên nghĩ gì về những giấc mơ như vậy?
Chúng không có cùng kiểu. Điều
đó tuỳ vào bạn. Thỉnh thoảng nó có thể chỉ là kiểu mơ thứ nhất mà tôi gọi là
rác rưởi. Vì bạn nghe tôi chăm chú thế, một dấu ấn còn lại trong tâm trí. Bạn
nghe tôi liên tục mọi ngày và bạn thiền, và một dấu ấn còn lại trong tâm trí.
Nó có thể trở thành nặng. Thỉnh thoảng tâm trí phải xả nó ra; nó là rác rưởi.
Nhưng nó có thể thuộc kiểu thứ hai nữa: rằng bạn muốn tôi ở gần hơn. Và tôi đã
tạo ra nhiều rào chắn thế; bạn không được phép lại gần nhiều thế. Đến sáng bạn
có thể thấy tôi; điều đó nữa, cũng từ một khoảng cách. Đến tối bạn có thể tới,
và điều đó nữa cũng với khó khăn. Cho nên bạn phải kìm nén nó. Kìm nén đó có thể
gây ra kiểu mơ thứ hai. Bạn có thể mơ rằng tôi đã tới với bạn, hay bạn đã tới với
tôi và bạn nói với tôi.
Nó có thể thuộc kiểu thứ ba:
nó có thể là trao đổi từ vô thức. Nếu nó thuộc kiểu thứ ba, thế thì nó có
nghĩa. Nó đơn giản chỉ ra cho bạn rằng bạn đang cố thoát khỏi tôi. Lại gần hơn
đi. Vô thức đơn giản nói rằng, “Đừng thử trốn thoát và đừng vẫn còn ở ngoại vi;
lại gần hơn đi.” Nó có thể thuộc kiểu thứ tư: cái gì đó từ kiếp sống quá khứ của
bạn. Bởi vì nhiều người trong các bạn đã sống cùng tôi; nó có thể là một mảnh của
quá khứ. Tâm trí bạn đang đi trên rãnh quá khứ.
Nó có thể thuộc vào kiểu thứ
năm nữa: một khả năng của tương lai. Mọi kiểu đều có thể. Đây là năm kiểu mơ.
Nó cũng có thể là linh ảnh, điều cũng là một kiểu mơ - nhưng tôi đã không nói về
nó bởi vì nó có phẩm chất khác. Nó có phẩm chất của cuộc sống thức tỉnh; điều
đó nữa cũng là mơ. Cuộc sống thức tỉnh là giấc mơ bao la nữa. Nhưng linh ảnh có
phẩm chất của cuộc sống thức tỉnh. Thỉnh thoảng tôi tới bạn, nhưng hiếm thôi, bởi
vì bạn phải giành lấy nó. Nếu bạn thấy tôi một trăm lần, chín mươi chín lần nó
sẽ là cái gì đó của năm kiểu mơ kia. Nhưng lần thứ một trăm, tôi tới bạn khi bạn
đã giành được nó. Thế thì nó là linh ảnh.
Nhưng dần dần bạn sẽ phải trở
nên nhận biết về cái gì là cái gì. Ngay bây giờ tôi không thể cho bạn tiêu chí
về cách đánh giá cái gì là cái gì. Bạn sẽ phải tự mình nếm trải nó. Cho nên đầu
tiên trở nên nhận biết trong khi bạn thức, trong ban ngày. Thu lấy ngày càng
nhiều năng lượng nhận biết. Làm nó thành dòng chảy tràn ngập tới mức, khi bạn
rơi vào giấc ngủ, thân thể bạn rơi vào giấc ngủ, tâm trí bạn rơi vào giấc ngủ,
nhưng năng lượng, dòng chảy của nhận biết mạnh thế nó vẫn liên tục. Thế thì bạn
sẽ có khả năng tạo ra phân biệt, và khi người ta trở nên có khả năng tạo ra
phân biệt trong mơ đó là thành tựu vĩ đại.
Thế thì, dần dần, rác rưởi rơi
rụng đi. Kiểu mơ thứ nhất biến mất, bởi vì con người của nhận biết sống đầy đủ
ban ngày tới mức người đó không thu thập rác rưởi. Rác rưởi là kinh nghiệm
không đầy đủ. Bạn ăn, thức ăn ngon, nhưng bạn không thể ăn nó quá nhiều được bởi
vì bạn là khách - mọi người sẽ nghĩ gì? Kinh nghiệm không đầy đủ đã trở thành
rác rưởi. Bây giờ, trong đêm bạn sẽ lại ăn nữa. Bạn sẽ phải làm đầy đủ kinh
nghiệm này, bằng không tâm trí sẽ cứ tiếp diễn mãi.
Tâm trí không thích cái gì đó
không đầy đủ. Tâm trí là kẻ cầu toàn: nó không thích cái gì không đầy đủ. Một
chiếc răng của bạn rụng, và thế rồi lưỡi cứ đưa đi đưa lại vào đó bởi vì cái gì
đó không đầy đủ. Bây giờ tâm trí liên tục... ngớ ngẩn, bởi vì chỉ bằng việc chạm
lưỡi chẳng cái gì sẽ xảy ra, nhưng tâm trí cứ lặp đi lặp lại... nó chưa bao giờ
thử trước đây khi răng có đó. Bây giờ cái gì đó là không đầy đủ.
Các nhà tâm lí nói rằng ngay cả
khỉ - vì chúng cũng có tâm trí như bạn - nếu bạn vẽ một nửa vòng tròn và bỏ phấn
đó, chúng sẽ làm đầy đủ nó. Khỉ đấy! - bởi vì chúng không thể dung thứ được
vòng tròn không đầy đủ, chúng sẽ làm đầy đủ nó ngay lập tức. Tâm trí bao giờ
cũng cố làm đầy đủ mọi sự....
Kiểu mơ thứ nhất biến mất khi
bạn trở nên nhận biết. Bạn sống cuộc sống đầy đủ thế không có nhu cầu nào. Và
thế rồi kiểu mơ thứ hai biến mất dần dần, bởi vì bạn không sống trong ham muốn.
Người nhận biết sống trong nhu cầu, không trong ham muốn, cho nên không có nhu
cầu thoả ước cái gì. Người đó có cái không, cho nên người đó chưa bao giờ trở
thành tổng thống một nước trong mơ. Người đó không có ham muốn, không tham vọng.
Người đó sống rất bình thường. Luồng chảy tự nhiên của cuộc sống là đủ. Ăn thức
ăn, cảm thấy thoả mãn, uống nước, cảm thấy thoả mãn, có được giấc ngủ ngon - thế
là đủ. Nhiều hơn không được đòi hỏi tới.
Thế rồi kiểu mơ thứ ba biến mất.
Với sự biến mất của hai kiểu đầu, ý thức và vô thức đã đi tới gần thế không cần
trao đổi cái gì trong mơ. Thực ra, vô thức bắt đầu trao đổi trong khi bạn thức
đầy đủ. Thế thì mọi sự trở nên đơn giản, trao đổi trở thành đích xác. Thế thì
kiểu mơ thứ tư biến mất. Khi bạn thoải mái thế với cuộc sống của bạn, nhận biết,
được thoả mãn hoàn toàn, quá khứ rơi rụng đi hoàn toàn. Không có nhu cầu cho nó
đi về quá khứ. Bạn sống trong khoảnh khắc; quá khứ biến mất, và thế rồi kiểu mơ
thứ năm biến mất. Bạn sống toàn bộ thế trong khoảnh khắc này, nhận biết thế,
hoàn toàn nhận biết thế, không có tương lai cho bạn. Khi tất cả năm kiểu mơ biến
mất, cái không thực, ảo tưởng đã biến mất. Bây giờ lần đầu tiên, bạn đạt tới nhận
ra cái thực, brahman.
0 Đánh giá