Read more
Vasumati đã viết điều này:
Hôm nay và trong vài ngày qua trong bài nói, ngay khi thầy bắt đầu
nói, thân thể tôi nằm dài ra trên sàn. Và cái gì đó bắt đầu xảy ra. Giọng thầy
âu yếm tôi, làm thư giãn các cơ của tôi từng sợi một, dịu dàng ru ngủ tôi và
kéo tôi vào trong im lặng của thầy cho tới khi tôi giống như một mảng rong biển
trong sóng của đại dương vô hạn của thầy. Ôi, Osho ơi, tim tôi chết đi theo thầy,
dâng lên và hạ xuống cùng thầy, thở cùng thầy. Liệu có thể là tôi đang trong
tình yêu với thầy, đi cùng thầy, với rung động của thầy, sự hiện diện ấm áp và
thơm tho của thầy? Khi tôi ở gần thầy, mọi câu hỏi đơn giản tan biến và chẳng
có gì ngoài nhịp tim tôi, mưa và giọng thầy.
Vâng, Vasumati, nó đấy. Khi lời bắt đầu tan biến,
cái gì đó sâu sắc, sâu lắng hơn nhiều xảy ra. Giao cảm. Việc gặp gỡ của Thầy
và đệ tử, không như hai tâm trí mà như hai sự hiện diện, hội nhập vào nhau, tan
chảy trong nhau, mất đi trong nhau. Chẳng bao lâu khoảnh khắc đó xảy ra khi đệ
tử không còn tách rời, Thầy không còn tách rời. Họ đã trở thành một. Sự hợp nhất
đó là mục đích của mọi tính đệ tử. Khi sự hợp nhất đó đã xảy ra, bạn đã biết Thầy,
bạn đã say từ thầy, bạn đã hấp thu thầy. Bạn đã tới nhà.
Và thứ hai: không có đối lập với tôi.
Nó có vẻ mâu thuẫn với bạn; với tôi nó không. Với tôi không có mâu thuẫn chút
nào, vì từng mâu thuẫn đều không là gì ngoài việc là phần bù. Không có cách nào
để mâu thuẫn thực sự. Đêm không mâu thuẫn với ngày. Nó chỉ cho việc nghỉ ngơi để
năng lượng ngày được phục hồi lại vào buổi sáng. Nếu không có đêm, sẽ không có
ngày nữa. Chính là qua đêm mà ngày sống, thu lại sinh lực. Và chính là qua ngày
mà đêm được sinh ra. Chính là qua sống mà chết tới, và chính là qua chết mà sống
quay lại lặp đi lặp lại. Chúng không phải là kẻ thù: chúng là bạn, đối tác
trong cùng trò chơi, quan hệ bù nhau.
Cho nên nếu bạn hiểu tôi bằng tình yêu lớn, bạn sẽ
thấy rằng những mâu thuẫn đó có vẻ giống như mâu thuẫn với bạn bởi vì việc hiểu
của bạn là nhỏ. Khi việc hiểu của bạn lớn hơn chút ít, khi bạn đã đi tới giai
đoạn cao hơn chút ít của tâm thức, những mâu thuẫn đó sẽ không có vẻ giống như
mâu thuẫn - chúng sẽ là quan hệ bù nhau. Chúng sẽ làm cho bất kì cái gì tôi
đang nói thành rất giầu có. Nó làm cho chúng giầu có.
Nếu bạn nói chỉ về Thiền, nó có một loại tính giầu
có. Nếu bạn nói chỉ về Sufis, nó có một loại giầu có khác. Nhưng khi bạn nói về
cả Sufis và Thiền, giầu có của bạn là mênh mông. Nó nhiều hơn là tổng của Thiền
và Sufi giáo. Nó không phải chỉ là Thiền cộng với Sufi giáo: nó là Thiền nhân với
Sufi giáo - nó là đa chiều. Do đó tôi liên tục nói qua các cửa sổ khác nhau.
Lúc thì tôi đứng ở cửa sổ mở sang phương đông và tôi nói về phương đông và mặt
trời mọc và buổi sáng. Và lúc thì tôi đứng ở cửa sổ mở sang phương tây và tôi
nói về buổi tối và mặt trời lặn và cái đẹp của nó. Và tôi liên tục thay đổi vì
có nhiều cánh cửa mở tới điều thiêng liêng. Jesus nói: Có nhiều biệt thự trong
cung điện của Thượng đế. Có hàng triệu khả năng. Đó là tính vô hạn của Thượng đế,
rằng bạn không thể vét cạn ngài được. Nhưng chú ý tới mọi khả năng chắc chắn
làm cho bạn giầu có hơn vô hạn lần. Cho nên không có đối lập với tôi, mà chỉ có
các phần bù.
Và điều thứ ba: không có câu trả lời, thực hay không thực.
Tôi không định cho bạn câu trả lời như vậy. Điều tôi đang cho bạn là cái nhìn
sâu vào trong bí ẩn của cuộc sống, không phải là câu trả lời mà là cái nhìn sâu
vào trong bí ẩn của cuộc sống. Nếu câu trả lời của tôi gợi ra điều huyền bí
trong bạn, tôi đã thành công. Nếu câu trả lời của tôi trở thành câu trả lời của
bạn, tôi đã thất bại. Đừng coi câu trả lời của tôi như các câu trả lời. Tôi
không phải là thầy giáo phổ thông. Tôi không có câu trả lời để trao cho bạn.
Cái mà tôi phải trao cho bạn là ý nghĩa về điều bí ẩn và điều huyền bí.
Nhưng tôi hiểu. Điều đó là khó - tôi nói ngôn ngữ
này, bạn nói ngôn ngữ khác. Khi tôi nói 'ngôn ngữ' tôi không ngụ ý tiếng Anh,
tiếng Đức hay tiếng Pháp. Tôi ngụ ý... ngôn ngữ của tôi tới từ bản thể tôi,
ngôn ngữ của bạn tới từ bản thể bạn. Chúng ta có thể nói cùng ngôn ngữ trên bề
mặt, nhưng sâu bên dưới nó gần như không thể nào dịch ra được, điều tôi đang
nói với bạn đấy. Không thể nào dịch được nó vào ngôn ngữ của bạn. Thế thì tại
sao tôi vẫn cứ nói nó?
Tôi chỉ là dở hơi. Tôi không thể cưỡng lại được. Nó
tràn ngập ra. Không có cách nào ngăn cản nó. Tôi phải nói nó - hệt như mây trĩu
nặng với hạt mưa và nó phải mưa! Dù bạn có khả năng thấm đẫm nó hay không, đấy
không phải là vấn đề. Đá có thể không có khả năng thấm nó vào. Hay, mảnh đất
nào đó có thể thấm nó vào và sẽ tràn đầy xanh tươi và cái đẹp sẽ nảy sinh.
Nhưng điều đó tất cả đều không quyết định được. Nó là điều để mở. Nó có thể xảy
ra, nó có thể không xảy ra. Điều đó tuỳ thuộc vào cách bạn để tôi vào.
Tôi đã nghe một câu chuyện hay:
Vài năm trước ở Pháp, một cuộc gặp gỡ phi thường đã
xảy ra. Một số triết gia hàng đầu từ Anh và Mĩ đã được mời tới gặp gỡ với người
tương nhiệm trong lục địa. Họ đã trình bày các ý tưởng, chia sẻ kinh nghiệm, và
khám phá mức độ 'trao đổi' có thể giữa họ. Ngay giữa bầu không khí rất tương đắc
đó, các cuộc gặp gỡ được tổ chức, thảo luận xảy ra, và các bài diễn văn được đọc
lên. Nhiều tình bạn phải đã được thiết lập và không chút rượu nào được uống,
nhưng rõ ràng không có trao đổi triết học nào xảy ra.
Chẳng hạn, Gabriel Marcel đã cố gắng giải thích ý
tưởng của ông ấy về Thượng đế, duyên dáng và siêu việt. Ông ấy liên tục gặp phải
chống đối từ thính giả, từ các triết gia khác: "Nhưng ông ngụ ý gì bởi điều
đó? Nhưng chắc chắn ông không ngụ ý điều này chứ? Làm sao lại có thể là...? Chẳng
phải đúng là...? vân vân và vân vân.... "
Sau một chốc Marcel trở nên cáu tiết, và thính giả
thì nhao nhao cả lên. Cuối cùng, ai đó trong thính giả hỏi Marcel sao ông ấy
không đơn giản nói ra điều ông ấy ngụ ý. Vì ông ấy đã cố giải thích chính điều
này một lúc rồi, ông ấy đơn thuần đáp lại, "Có lẽ tôi không thể nào giải
thích được điều này cho các ông, nhưng nếu tôi có chiếc đàn piano ở đây tôi có
thể chơi nó được." Và bởi vì không có đàn piano, không trao đổi nào là có
thể. Nhưng tôi nghi ngờ: ngay cả với chiếc piano điều đó có thể đã không xảy ra
- vì người khác có thể không hiểu được ngôn ngữ của âm nhạc nữa.
Vâng, đích xác đó là điều đang xảy ra ở đây. Điều
tôi đang cố nói cho bạn là một loại âm nhạc mà tôi đã nghe thấy. Nó đã không được
nghe bằng lời. Nó là âm thanh của tiếng nước chảy. Nó là trong tiếng gió thoảng
qua rặng thông. Nó là tiếng hót của chim. Nó là trong im lặng của bóng tối. Nó
là tia sáng mặt trời nhảy múa. Nó ở khắp chốn! Nhưng nó là âm nhạc. Và chừng
nào bạn còn chưa có khả năng hiểu âm nhạc này, bạn sẽ không thể nào hiểu được
tôi. Bạn sẽ liên tục hiểu lầm tôi.
0 Đánh giá