Mâu thuẫn

Mâu thuẫn

Price:

Read more


Osho ơi, bất kì cái gì thầy nói đều dường như là đúng theo quan điểm của điều thầy đang nói vào khoảnh khắc đó. Nhưng nó có thể có tính mâu thuẫn. Thầy lôi người nghe theo một hướng xác nhận một điểm đặc thù, và đồng thời thầy đi qua lối cửa sau tới điểm đối lập.
Gourishankar Bharati, mọi phát biểu đều là của khoảnh khắc. Không phát biểu nào có thể chứa cái vĩnh hằng. Và những người nói rằng phát biểu của họ là vĩnh hằng đơn giản là dối trá. Họ không biết điều họ đang nói.
Khoảnh khắc chỉ có thể chứa được khoảnh khắc đó thôi. Cho nên bất kì cái gì tôi nói vào khoảnh khắc đó đều thuộc vào khoảnh khắc đó. Nó là hoa của khoảnh khắc đó. Nếu trời mưa, tôi nói trời mưa. Về sau trời có thể không mưa. Mây có thể tan đi. Trời có thể nắng. Vâng, phát biểu của tôi bị mâu thuẫn bởi khoảnh khắc khác - nhưng nó bị mâu thuẫn chỉ nếu nó tuyên bố rằng nó phải đúng mãi mãi.
Tôi không cho bạn giáo điều. Giáo điều là một phát biểu với tuyên bố rằng nó là đúng mãi mãi. Tôi cho bạn chỉ những đoá hoa nhất thời. Tôi không cho bạn một hệ thống mà sẽ còn lại mãi mãi và đúng mãi mãi. Đó là điều đã xảy ra trong quá khứ, và con người đã đủ khổ vì nó rồi.
Điều Phật nói là đáp ứng của ông ấy cho khoảnh khắc của ông ấy. Điều Mohammed nói là đáp ứng của ông ấy cho cuộc sống mà ông ấy đã đương đầu. Nó không thể là đúng mãi mãi được. Và nếu nó phải là đúng mãi mãi, thế thì cuộc sống sẽ không bao giờ thay đổi, thế thì cuộc sống sẽ trở thành tù đọng. Đó là lí do tại sao những người tin vào giáo điều đều trở thành tù đọng. Cuộc sống của họ không còn là dòng chảy, họ không giống dòng sông. Họ trở thành bị đông cứng. Người Ki tô giáo, người Hindu giáo, người Mô ha mét giáo, Phật tử, họ là những người đông cứng. Họ đã đánh mất dấu vết của mọi thứ liên tục thay đổi thường xuyên.
Ngoại trừ thay đổi, không cái gì là vĩnh hằng. Nếu tôi tạo ra giáo điều ở đây, thế thì tôi sẽ không bao giờ mâu thuẫn với bản thân tôi. Bạn sẽ hạnh phúc với điều đó vì bạn sẽ có cái gì đó để bám vào. Bạn đã không tới đây để trở nên được chứng ngộ, Gourishankar - bạn đã tới đây để trở nên thông thái. Nỗ lực của tôi không phải là để truyền đạt tri thức cho bạn: nỗ lực của tôi là để thức tỉnh bạn. Tôi không thể cho phép bạn níu bám lấy bất kì phát biểu nào - do đó tôi mâu thuẫn. Tôi bao giờ cũng trong vội vàng để mâu thẫn, để cho bạn không có thời gian níu bám lấy cái gì. Tôi muốn lấy đi mọi tri thức khỏi bạn. Tôi muốn bạn được bỏ lại một mình, trong trống rỗng hoàn toàn và sự thuần khiết của nó, và tính trinh nguyên của nó.
Đó là lí do tại sao khoảnh khắc của tôi là dành cho khoảnh khắc đó. Nó không tuyên bố điều gì bên ngoài nó. Từng phát biểu mà tôi đưa ra chỉ là cho khoảnh khắc này. Tận hưởng nó đi! Cứ tận hưởng hoa hồng đã nở hoa sáng nay - được tràn đầy hương thơm của nó, hát nó, nhảy múa cùng nó, mở hội nó. Bạn may mắn bạn có thể có khả năng thấy đoá hoa này. Nhưng đừng hi vọng rằng bạn có thể giữ được nó mãi mãi. Chừng nào nó không là hoa nhựa nó không thể vĩnh hằng được. Chỉ những thứ giả mới có thể là thứ vĩnh hằng, nhân tạo, các thứ nhân tạo có thể là vĩnh hằng.
Thực tại đang thay đổi, nó là một luồng, nó là dòng sông. Ngày mai tôi không biết tôi sẽ nói gì. Tôi không nhớ điều tôi đã nói hôm qua. Tôi không có cách nào quan tâm tới quá khứ của tôi, và không quan tâm tới tương lai của tôi nữa. Khoảnh khắc này là tất cả cho tôi. Không cái gì khác tồn tại bên ngoài nó. Tôi hoàn toàn bị ngắt ra khỏi quá khứ... và không có kế hoạch nào cho tương lai. Khi ngày mai tới chúng ta sẽ thấy. Và điều tôi đang nói cho bạn bây giờ sẽ không trở thành nghĩa vụ cho tôi để nói tiếp nó mãi mãi. Tôi không có nghĩa vụ phải xác nhận quá khứ của tôi lặp đi lặp lại. Hôm qua là qua rồi, các phát biểu đã đưa ra hôm qua cũng qua rồi.
Nhưng tôi hiểu vấn đề của bạn. Vấn đề của bạn là: Thế thì tin vào cái gì? Làm sao tin được? Nhưng ai bảo bạn tin vào bất kì cái gì? Hân hoan đi! Đừng tin. Bạn không thể thấy khác biệt sao? Nhấn mạnh là khác nhau. Tôi không bảo bạn tin vào bất kì cái gì.
Tất nhiên, nếu tôi bảo bạn tin vào cái gì đó, thế thì tôi phải kiên trì lặp đi lặp lại cùng một điều; tôi phải nói nó lặp đi lặp lại. Điều đó sẽ là một loại thôi miên. Khi cái gì đó được lặp lại thường xuyên, bạn trở nên bị thôi miên bởi nó. Tôi không ở đây để thôi miên bạn. Tôi ở đây để dành cho chính điều đối lập lại: để giải thôi miên cho bạn - không chỉ các phát biểu mà tôi đã đưa ra trong quá khứ mà cả những phát biểu của mọi người chứng ngộ đã từng tồn tại. Tôi phải phá huỷ tri thức của bạn, niềm tin của bạn. Tôi phải phá huỷ bất kì cái gì bạn có thể níu bám lấy. Chỉ cái không phải được bỏ lại ở đó...
Một sannyasin đã làm điều hay. Anh ấy đã gọi con đường của tôi là via confusiva - điều đó là đúng. Điều đó là đúng hoàn hảo. Nó không phải là via negativa cũng không via positive - nó là via confusiva. Nếu bạn có thể bị lẫn lộn nhiều tới mức bạn bỏ mọi niềm tin, từ lẫn lộn đó sáng tỏ sẽ tới. Khi nào bạn cảm thấy bị lẫn lộn? Đích xác khi nào? Bất kì khi nào một trong những niềm tin của bạn bị công kích - bạn trở nên nghi ngờ: Bây giờ biết tin vào cái gì? Bất kì khi nào một hoài nghi nảy sinh... nhưng làm sao hoài nghi là có thể nếu không có niềm tin?
Con người của không tin không thể hoài nghi được cái gì. Không có gì để hoài nghi cả. Trong khi phá huỷ niềm tin của bạn, tôi phá huỷ chính khả năng của hoài nghi. Bạn không thể thấy ra vấn đề sao? Hoài nghi là cái bóng của niềm tin. Nó có vẻ giống cái đối lập - nó không phải vậy. Chỉ những người tin mới có thể hoài nghi. Nếu bạn tin vào Thượng đế, hoài nghi có thể nảy sinh. Nhưng nếu bạn không tin vào Thượng đế, hoài nghi có thể nảy sinh từ đâu? Làm sao hoài nghi có thể nảy sinh được? Một người không có bất kì loại niềm tin nào sẽ hiện hữu mà không có bất kì loại hoài nghi nào nữa. Đó là sáng tỏ.
Khi tôi nói cái gì đó và nó đi ngược lại niềm tin của bạn, hoài nghi nảy sinh: Bây giờ chọn cái gì? Bạn đã làm cho niềm tin của bạn bị lâm nguy quá nhiều, bạn đã sống với nó lâu thế, và bây giờ đột nhiên hoài nghi nảy sinh! Nó làm rung chuyển bạn. Nó làm cho bạn hoảng hồn. Và nếu tôi liên tục nói những điều mâu thuẫn mọi ngày, lòng dũng cảm lớn là được cần để nghe tôi, Gourishanker, một tấm lòng lớn để chứa đựng, tình yêu lớn để hiểu tôi, và một ham muốn mãnh liệt để biết, một ham muốn đam mê để biết: "Với bất kì giá nào, mình sẽ phải biết. Nếu mọi niềm tin bị phá huỷ và mọi hệ thống phải bị loại bỏ và mọi tôn giáo bị ném vào lửa, mình sẵn sàng. Nhưng mình sẽ biết."
Khi ham muốn đam mê này có đó, bạn sẽ gặp tôi. Thế thì bạn sẽ hiểu những mâu thuẫn của tôi. Nó là phương cách. Nó tạo ra tình huống. Tôi sẽ không cho phép người của tôi có bất kì khả năng nào tin vào bất kì cái gì, thậm chí không tin cả vào tôi. Khi mọi niềm tin đã mất rồi, cái gì còn lại? Bạn giống hệt chiếc gương phản xạ mọi tâm trạng của cuộc sống, phản xạ mọi khí hậu. Mùa hè tới và bạn là mùa hè... và mùa đông tới và bạn là mùa đông... và ngày tới và bạn là ngày... và đêm tới và bạn là đêm. Điều này tôi gọi là tính toàn bộ. Và sống trong tính toàn bộ là sống trong Thượng đế.
Mọi điều tôi nói không phải là một loại học thuyết hoá nào - nó không phải vậy chút nào. Chủ định của nó là khác toàn bộ. Nhưng chủ định này là khác thế, đó là lí do tại sao những câu hỏi như vậy nảy sinh. Khi bạn cứ lắng nghe ai đó khác, người đó có đó để đề nghị một triết lí; người đó giải thích triết lí của mình cho bạn. Tôi không giải thích bởi vì tôi không có triết lí. Tôi hoàn toàn là phản triết lí. Khi bạn đi tới tu sĩ ông ấy có đó để giải thích cho bạn một giáo điều nào đó mà ông ấy tin vào; ông ấy có đó để cải tâm bạn. Tôi không ở đây để cải tâm bạn: tôi ở đây chỉ để phá huỷ bạn.
Cho nên nhớ lấy: mọi phát biểu đều là của khoảnh khắc, cũng như mọi hoa đều là của khoảnh khắc. Xuân tới... và có nhiều hoa thế. Và thế rồi xuân qua đi, và bạn không bao giờ đi tới tự nhiên và nói, "Mày có vẻ rất mâu thuẫn đấy. Hoa đâu rồi? Và làm sao mày có thể liên tục tự mâu thuẫn với mày theo cách này?"
Đạo là mâu thuẫn. Nó phải vậy. Đó là biện chứng của cuộc sống. Nhưng bạn chưa bao giờ đi tới tự nhiên! Nếu con chim cúc cu đang hót và thế rồi bất thần nó dừng lại chẳng bởi lí do nào cả, bạn không đi tới con chim cúc cu và nói "Sao mày dừng lại? Điều này mâu thuẫn thế! Hót hay thế, và thế rồi rơi vào im lặng sao? Hoặc là im lặng hoặc là cứ hót mãi đi chứ - phải nhất quán!" Nhưng bạn không nói điều đó. Trong mưa cây xanh tươi. Trong hè lá sẽ biến mất và cành sẽ đứng đó trần trụi, trơ trụi, khô héo, nổi trên bầu trời. Nhưng bạn không đi tới cây mà nói "Sao mày dám mâu thuẫn thế!"
Tôi là một phần của Đạo này. Tôi không là triết gia. Cho nên mọi phát biểu của tôi đều là của khoảnh khắc, vì khoảnh khắc. Nhớ điều đó. Không cần tin vào chúng. Tận hưởng chúng đi! Nếm chúng đi! Trong khi hoa có đó, uống cái đẹp của nó đi. Nó sẽ sớm mất đi thôi. Trước khi nó mất đi, mở hội sự hiện hữu của nó.
Mở hội tôi đi! Thay vì tin vào tôi, thì mở hội tôi. Đó là khác biệt – khác biệt của việc nhấn mạnh. Để sự hiện diện của tôi là bữa tiệc cho bạn. Nó phải không trở thành nhà tù. Nó phải không trở thành một định nghĩa của tâm trí bạn. Nó không nên lấp đầy bạn bằng các ý tưởng mà bằng điệu vũ và bài ca.
Nếu bạn muốn nhớ tôi, đừng bao giờ nhớ tôi như một triết gia, như một tu sĩ - không, đừng bao giờ. Đó là những từ bẩn thỉu với tôi. Nhớ tôi như một nhà thơ đi. Bạn không bao giờ đi tới nhà thơ và nói với ông ấy, "Ông mâu thuẫn bỏ xừ," vì bạn hiểu. Nhà thơ không có nghĩa vụ gì phải nhất quán cả. Ông ấy có thể hát cả nghìn bài ca về các tâm trạng khác nhau. Khi ông ấy buồn, ông ấy hát bài ca buồn; và khi ông ấy hạnh phúc, ông ấy ca bài ca hạnh phúc. Bạn không tới ông ấy...
Hiện hữu của tôi còn nhiều hơn của nhà thơ. Và nếu bạn thực sự muốn cảm thấy sự hiện diện của tôi, bạn cũng sẽ phải học cách thức của thơ ca. Nghệ thuật với tôi là tôn giáo lớn nhất - tôn giáo của tương lai. Thẩm mĩ với tôi là lời cầu nguyện. Và ở đây tôi đang hiện hữu: mọi con đường đều là của tôi, hay không đường nào của tôi cả. Tôi quan tâm nhiều tới các cá nhân. Khi bạn tới tôi, tôi không có con đường chắc chắn cho bạn. Tôi nhìn bạn để tìm xem con đường nào sẽ là phù hợp với bạn. Tôi không có con đường cố định; tôi đã lang thang trên mọi con đường, và mọi con đường đều đúng. Nếu nó khớp, thế thì bất kì con đường nào cũng có thể dẫn bạn tới điều tối thượng. Nếu nó không khớp, thế thì bạn có thể liên tục vật lộn, tranh đấu, nhưng không cái gì sẽ xảy ra; bạn đang cố đi qua tường. Bạn sẽ bị đau, bị thương, có vậy thôi; không cái gì sẽ xảy ra.
Tôi không thuộc vào bất kì con đường nào, do đó mọi con đường đều thuộc vào tôi. Và tôi quan tâm nhiều hơn tới cá nhân người tìm kiếm. Nếu tôi thấy rằng thành tâm, tôn thờ, lời cầu nguyện sẽ có ích cho bạn, tôi dạy bạn điều đó. Nếu tôi thấy thiền sẽ có ích cho bạn, tôi dạy điều đó. Nếu tôi thấy rằng chỉ hiểu biết, nhận biết thuần khiết, sẽ có ích, tôi dạy điều đó. Nếu tôi cảm thấy rằng nhận biết sẽ làm cho bạn rất căng thẳng, không khớp với kiểu của bạn, thế thì tôi dạy bạn mất hút hoàn toàn trong cái gì đó, bị cuốn hút hoàn toàn trong cái gì đó. Nhảy múa, tham gia vào nó nhiều tới mức bạn trở thành điệu vũ và không có người nào quan sát nó; không tạo ra bất kì tách biệt và phân chia nào giữa bạn, trở thành hành động đó.
Do đó tôi sẽ rất, rất mâu thuẫn, bởi vì với người này tôi sẽ nói cái gì đó, với người khác tôi sẽ nói cái gì đó khác, đôi khi thậm chí chính điều đối lập, đối lập đối xứng. Cho nên bất kì cái gì tôi đã nói với bạn, ai đó có thể tới và nói với bạn: Osho đã nói cái gì đó khác cho tôi. Đừng nghe bất kì ai. Bất kì cái gì tôi đã nói với bạn, tôi đã nói với bạn. Bằng không, bạn sẽ bị hoang mang.
Hàng triệu con đường đi tới Thượng đế. Thực ra không có chỗ nào khác để đi. Bất kì chỗ nào bạn đi, bạn đều đi tới Thượng đế. Mọi con đường đều dẫn tới ngài. Nhưng khi bạn đang tìm kiếm, chỉ một con đường có thể dẫn bạn đi. Nếu bạn bắt đầu bước đi trên mọi con đường cùng nhau, bạn sẽ bị lạc. Người ta phải chọn một con đường. Cho nên xin đừng lặp lại hình mẫu cũ của bạn.
Cá nhân chỉ có thể tồn tại nếu xã hội chết đi; hai điều này không thể cùng tồn tại. Đây là thời gian cho xã hội chết đi, và chúng ta sẽ tìm ra những cách mới ở cùng nhau mà sẽ không là hình thức, sẽ nhiều tấm lòng hơn. Gia đình ngăn cản điều đó. Gia đình vẽ ra biên giới quanh mọi đứa trẻ. Nó nói, "Bố là bố của con, cho nên yêu bố đi. Mẹ là mẹ của con, cho nên yêu mẹ đi. Đây là gia đình con. Nếu cần, con hi sinh vì gia đình." Cùng ý tưởng này được phóng chiếu lên qui mô to hơn là quốc gia: "Đây là đất nước của con. Nếu đất nước cần con, hi sinh bản thân con." Gia đình, xã hội, quốc gia... đó là cùng ý tưởng trở nên ngày một to hơn.
Cho nên phê bình cơ bản của tôi là về gia đình. Gia đình là nguyên nhân gốc rễ của tất cả mọi vấn đề của chúng ta. Nghèo đói của chúng ta, ốm đau của chúng ta, điên khùng của chúng ta, trống rỗng của chúng ta, không có tình yêu của chúng ta - gia đình là nguyên nhân. Và gia đình là nguyên nhân của tất cả mọi ước định của chúng ta. Từ chính lúc ban đầu nó bắt đầu ước định tâm trí bạn: "Con là người Do Thái, con là người Ki tô giáo, con là người Hindu, con là thế này và con là thế nọ" - và đứa trẻ đáng thương chẳng biết điều vô nghĩa bạn đang nói là gì.
Gia đình là nền tảng của mọi ước định; nó cho bạn sự kế thừa toàn thể quá khứ và tải trọng, gánh nặng của tất cả những thứ đã từng được chứng tỏ là sai trong hàng trăm năm. Bạn bị tải nặng với tất cả những thứ sai đó, và tâm trí bạn bị đóng và bị bít lại và nó không thể nhận được cái gì mới đi ngược lại nó. Tâm trí bạn đơn giản đầy những điều sai. Nếu đứa trẻ ở trong tay của tâm xã - tôi đã thực nghiệm và thấy điều đó thành công vô cùng. Trẻ con hạnh phúc hơn bởi vì chúng tự do hơn. Không ước định nào được đóng dấu lên chúng; chúng chín chắn sớm hơn, và bởi vì không ai cố gắng làm cho chúng phụ thuộc nên chúng trở nên độc lập. Không ai đi ra khỏi con đường của họ để giúp chúng, cho nên chúng phải học cách tự giúp mình. Điều này đem tới chín chắn, sáng tỏ, sức mạnh nào đó. Và chúng tất cả đều thiền: thiền không phải là ước định; nó đơn giản là ngồi im lặng, không làm gì cả, chỉ tận hưởng im lặng - im lặng của ban đêm, im lặng của sáng sớm... và dần dần, dần dần bạn trở nên quen với im lặng tràn ngập bản thể bên trong của bạn. Thế rồi một khoảnh khắc bạn nhắm mắt lại bạn rơi vào trong vực thẳm của cái hồ im lặng, không thể dò được. Và từ im lặng đó bạn được trẻ lại mọi khoảnh khắc.
Từ im lặng đó yêu của bạn tới, cái đẹp của bạn tới, chiều sâu đặc biệt của đôi mắt bạn; hào quanh đặc biệt của con người bạn, sức mạnh của tính cá nhân của bạn, và sự tự trọng đều tới. Xã hội dạy bạn nghĩ, và nghĩ liên tục, và nghĩ một cách khéo léo và ranh mãnh. Nó đã không cho phép bạn biết rằng có các không gian của vô ý nghĩ, bởi vì xã hội sợ. Những không gian đó của vô ý nghĩ là rất nguy hiểm. Những không gian đó của vô ý nghĩ là rất điên khùng. Những không gian đó của vô ý nghĩ sẽ cho bạn niềm vui lớn lao, nhưng sẽ làm cho bạn có tính nổi dậy thế. Những không gian lớn lao đó sẽ làm cho bạn rất, rất hạnh phúc, nhưng người hạnh phúc trở thành tự do. Người đó không thể dễ dàng bị ép buộc làm những điều ngu xuẩn. Bạn không thể phái người đó vào quân đội được. Người đó sẽ nói, "Vô nghĩa. Tôi hạnh phúc thế, sao tôi phải đi và giết người khác và bị giết?"
Bạn không thể phái người đó vào quân sự; người đó sẽ đơn giản nói không. Bạn không thể buộc người đó làm những điều ngu xuẩn trong cả đời người đó như cái máy. Người đó sẽ nói, "Tại sao? Tôi sẽ làm những điều tôi thích và điều tôi yêu." Người cực lạc là người nổi dậy trong thế giới. Bạn không thể bảo người đó cứ là thư kí trong văn phòng và liên tục làm hồ sơ mọi thứ, đặt chồng chồng tài liệu cả đời người đó. Người đó sẽ nói, "Tôi sẽ đi và trở thành nông dân vì tôi yêu cây. Nếu tôi không trở nên giầu, điều đó là được. Cái giầu của tôi sẽ là của cái bên trong." "Tôi sẽ trở thành người đánh cá. Tôi sẽ ở trên biển cả. Tôi không muốn trở thành thư kí."
Nhưng thế thì mọi sự sẽ khó khăn cho xã hội. Xã hội cần thư kí, xã hội cần lính tráng. Xã hội cần những người rất kìm nén, người có năng lượng sôi lên và không có cách nào để đi đâu cả - để cho họ có thể được đưa vào trong bất kì công việc nào. Xã hội thu xếp mọi thứ theo cách mà bạn có thể trở thành nô lệ.
Xã hội không ở đây để làm bạn thành người tự do, bởi vì với tự do chính trị sẽ biến mất, quốc gia sẽ biến mất. Trong một thế giới tự do sẽ không có quốc gia và sẽ không cần quốc gia và sẽ không cần quân đội. Hàng triệu người chỉ phí hoài kiếp sống của họ - làm duyệt binh. Quay trái! Quay phải! Quay đằng sau! Hàng triệu người - làm điều đó một cách rất hạnh phúc và nghĩ họ đang làm điều lớn lao, phục vụ lớn lao cho nhân loại.
Ai thích điều đó? Người tự do sẽ muốn trở thành ca sĩ hay vũ công. Tốt nếu bạn nhảy múa. Nhưng "quay đằng sau, "quay trái," "quay phải" sao? Bạn đã bao giờ thấy bất kì con chim nào quay phải, quay trái không? Bạn có thấy con vật nào không? Chúng nhảy múa, vâng, chúng nhảy múa, nhưng nhảy múa là điều khác toàn bộ. Mọi người sẽ nhảy múa và mọi người sẽ ca hát và mọi người sẽ đi vào rừng và chẻ củi, và họ sẽ đi ra biển và đánh cá và họ sẽ đi lên núi, họ sẽ làm nông trại, làm vườn, họ sẽ là thợ mộc, thợ dệt, thợ quay tơ. Nhưng mọi người sẽ làm cái gì đó mà họ thích làm.
Ngay bây giờ bạn đang làm cái gì đó mà chính phủ muốn bạn làm. Và thủ đoạn này là tinh vi. Đại học, phổ thông, cao đẳng - thủ đoạn tinh vi để buộc bạn vào trong cái gì đó mà bạn không bao giờ muốn làm. Thế thì tất nhiên nếu bạn vẫn còn khổ, điều đó là hiểu được. Làm sao bạn có thể hạnh phúc được?
Rất hiếm khi chúng ta bắt gặp một người mở hội vì rất khó thoát khỏi các nhà tù mà xã hội đã tạo ra quanh bạn. Trong thế giới tự nhiên mọi sự sẽ chính là điều ngược lại. Sẽ rất khó tìm ra người khổ. Tại sao? Dường như không có nhu cầu phải khổ. Chư phật sẽ chỉ là bình thường. Hiếm khi bạn tìm ra một người không phải là vị phật, nếu mọi sự diễn ra tự nhiên. Nhưng mọi thứ là không tự nhiên.
Đó là lí do tại sao bạn thậm chí phải học cách thiền, và bạn phải học cách yêu, và bạn phải học cách hạnh phúc, và bạn phải học cách biết Thượng đế.

0 Đánh giá

Ads Belove Post