Read more
Chảy qua cuộc sống là nỗi sợ
chết, níu bám lấy sống, và nó chi phối trong mọi người, ngay cả người có học.
Nó đang chảy qua cuộc sống. Nếu bạn quan sát tâm trí bạn, nếu bạn quan sát bản
thân bạn, bạn sẽ thấy rằng dù tỉnh táo hay không, sợ chết vẫn liên tục có đó. Bất
kì cái gì bạn làm, sợ chết đều có đó. Bất kì cái gì bạn tận hưởng, chỉ quanh
đây cái bóng của cái chết bao giờ cũng có đó, dai dẳng. Nó theo bạn. Bất kì chỗ
nào bạn đi, bạn đi cùng nó. Nó là cái gì đó bên trong bạn. Bạn không thể bỏ nó ở
ngoài, bạn không thể trốn thoát được nó; sợ chết là bạn.
Sợ chết này tới từ đâu? Bạn có
biết cái chết trước đó không? Nếu bạn đã không biết về chết trước đó, tại sao bạn
sợ nó, sợ cái gì đó mà bạn không biết? Nếu bạn hỏi nhà tâm lí, họ sẽ nói, 'Sợ
là có liên quan nếu ông biết chết là gì. Nếu ông đã chết trước đó, sợ dường như
có liên quan.' Nhưng bạn không biết cái chết. Bạn không biết nó sẽ là đau đớn
hay nó sẽ là cực lạc. Thế thì sao bạn sợ?
Không, sợ chết không thực sự
là sợ chết, vì làm sao bạn có thể sợ cái gì đó mà được không biết, cái không được
biết tới chút nào? Làm sao bạn có thể sợ cái gì đó mà tuyệt đối không được biết
với bạn? Sợ chết không thực là sợ chết đâu. Sợ chết thực sự là níu bám lấy sống.
Sống có đó và bạn biết rõ rằng bạn không sống nó, nó bị bạn bỏ qua. Sông chảy
qua bạn, bạn đang đứng trên bờ, và nó cứ liên tục trôi qua tay bạn. Sợ chết, về
căn bản, là sợ rằng bạn không có khả năng sống và cuộc sống thì trôi qua. Chẳng
mấy chốc, sẽ không thời gian nào còn lại, và bạn đã từng chờ đợi và bạn bao giờ
cũng chuẩn bị. Bạn bị ám ảnh với chuẩn bị.
Tôi đã nghe nói về một học giả
Đức, người tích luỹ một trong những thư viện lớn nhất thế giới, từ mọi nước, từ
mọi ngôn ngữ. Ông ấy chưa bao giờ có khả năng đọc lấy một cuốn sách bởi vì ông ấy
bao giờ cũng tích luỹ: sang Trung Quốc để tìm một cuốn sách rất hiếm được viết
trên da người, thế rồi chạy sang Miến Điện, rồi tới Ấn Độ, rồi tới Ceylon, rồi
tới Afghanistan - cả đời ông ấy. Đến lúc ông ấy bẩy mươi tuổi, ông ấy đã tích
luỹ một tuyển tập bao la các sách, toàn sách hiếm. Ông ấy bao giờ cũng trì
hoãn, và ông ấy sẽ đọc chúng khi thư viện đầy đủ. Và cái chết tới. Khi ông ấy sắp
chết, nước mắt bắt đầu chảy ra từ mắt ông ấy. Ông ấy hỏi một người bạn, 'Làm gì
bây giờ? Không còn thời gian nữa. Thư viện đã sẵn sàng nhưng đời tôi bị tiêu hết
rồi. Làm cái gì đó đi! Lấy bất kì cuốn sách nào trong thư viện, đọc cái gì đó từ
nó để cho tôi có thể hiểu. Ít nhất tôi có thể được thoả mãn một chút.' Người bạn
đi tới thư viện, lấy ra một cuốn sách, quay lại - nhưng học giả đã chết.
Điều này xảy ra cho mọi người,
cho gần hết mọi người; bạn cứ chuẩn bị cho cuộc sống. Bạn nghĩ hàng triệu chuẩn
bị phải được làm trước và thế rồi bạn sẽ tận hưởng, và thế rồi bạn sẽ sống -
nhưng đến lúc đó, cuộc sống mất rồi. Chuẩn bị được thực hiện nhưng không có người
nào để tận hưởng chúng. Đây là nỗi sợ, bạn biết điều đó sâu bên dưới trong tâm
khảm bạn, bạn cảm thấy nó: rằng cuộc sống đang chảy qua, mọi khoảnh khắc bạn
đang chết, mọi khoảnh khắc bạn đang chết.
Không phải là sợ chết ở đâu đó
trong tương lai tới và phá huỷ bạn đâu. Nó đang xảy ra mọi khoảnh khắc. Cuộc sống
đang chuyển đi và bạn tuyệt đối không có khả năng và bị đóng. Bạn đã chết rồi.
Ngày bạn được sinh ra bạn bắt đầu chết. Mọi khoảnh khắc của sống cũng là khoảnh
khắc của chết. Nỗi sợ không phải về cái chết không biết nào đó đang đợi trong
tương lai, nỗi sợ là ngay bây giờ. Cuộc sống đang chảy khỏi bàn tay và bạn dường
như không có khả năng, bạn không thể làm được gì. Sợ chết về căn bản là sợ cuộc
sống đang chảy khỏi bàn tay bạn. Thế rồi sợ, bạn níu bám lấy sống. Nhưng níu
bám không bao giờ có thể trở thành mở hội được. Níu bám là xấu, níu bám là bạo
hành. Bạn càng níu bám lấy cuộc sống, bạn sẽ càng trở nên không có khả năng. Chẳng
hạn: bạn yêu người đàn bà, bạn níu bám lấy cô ấy. Bạn càng níu bám, bạn sẽ càng
buộc người đàn bà thoát khỏi bạn vì níu bám của bạn sẽ trở thành gánh nặng lên
cô ấy. Bạn càng cố sở hữu cô ấy, cô ấy sẽ càng nghĩ về cách được tự do, cách
thoát khỏi bạn. Và tôi bảo bạn, cuộc sống là đàn bà; đừng níu bám nó. Nó đi
theo những người không níu bám nó. Nó tới trong thừa thãi với những người không
níu bám nó. Nếu bạn níu bám, chính việc níu bám làm cuộc sống lảng tránh, tính
ăn xin của bạn làm cuộc sống lảng tránh.
Là hoàng đế đi, là quốc trưởng
đi. Sống cuộc sống nhưng không níu bám lấy nó, không níu bám lấy bất kì cái gì.
Níu bám làm cho bạn thành xấu xí và bạo hành. Níu bám làm cho bạn thành kẻ ăn
xin và cuộc sống là dành cho những người là hoàng đế, không dành cho những người
là kẻ ăn xin. Nếu bạn ăn xin, bạn sẽ không được gì cả. Cuộc sống cho nhiều cho
những người không bao giờ ăn xin. Cuộc sống trở thành phúc lạc thường xuyên cho
những người vẫn còn không níu bám lấy nó. Sống nó, tận hưởng nó, mở hội nó,
nhưng không keo kiệt, không níu bám nó. Níu bám này vào cuộc sống cho bạn sợ chết
bởi vì bạn càng níu bám, bạn càng thấy rằng cuộc sống không có đó - nó đang đi,
nó đang đi, nó đang đi. Thế thì sợ chết nảy sinh.
0 Đánh giá