Read more
Thời gian là gì
và làm sao người ta đi ra ngoài thời gian? Cố hiểu đi. Thời gian là ham muốn bởi
vì, với ham muốn, thời gian được cần tới. Thời gian là sáng tạo của ham muốn. Nếu
bạn không có thời gian, làm sao bạn có thể ham muốn được? Không có không gian
cho ham muốn di chuyển. Ham muốn cần tương lai. Đó là lí do tại sao những người
sống với hàng triệu ham muốn bao giờ cũng sợ chết. Tại sao họ sợ chết? - bởi vì
chết cắt đi thời gian ngay lập tức. Không có thời gian thêm nữa và bạn có hàng
triệu ham muốn, và ở đây cái chết tới.
Chết nghĩa là
bây giờ không còn tương lai thêm nữa; chết nghĩa là bây giờ không còn thời gian
thêm nữa. Đồng hồ có thể cứ tích tắc, nhưng bạn sẽ không tích tắc. Và ham muốn
cần thời gian để hoàn thành nó - tương lai. Bạn không thể ham muốn trong hiện tại
được; không tồn tại ham muốn trong hiện tại. Bạn có thể ham muốn cái gì trong
hiện tại không? Làm sao bạn sẽ ham muốn nó? Bởi vì nếu bạn ham muốn, ngay lập tức
tương lai đã đi vào. Ngày mai đã bước vào, hay khoảnh khắc tiếp. Làm sao bạn có
thể ham muốn trong khoảnh khắc này, ở đây bây giờ?
Ham muốn là
không thể được mà không có thời gian - thời gian cũng là không thể được nếu
không có ham muốn - chúng là một hiện tượng cùng nhau, hai mặt của cùng một đồng
tiền. Khi người ta trở thành vô ham muốn, người ta trở thành vô thời gian.
Tương lai dừng lại, quá khứ dừng lại. Chỉ hiện tại là có đó. Khi ham muốn dừng
lại, cứ dường như đồng hồ vẫn tích tắc và kim đã bị tháo ra. Cứ tưởng tượng mà
xem, đồng hồ vẫn tích tắc mà không có kim, cho nên bạn không thể nói thời gian
là gì.
Người không có
ham muốn là đồng hồ vẫn tích tắc nhưng không có kim. Đó là trạng thái của vị Phật.
Ông ấy sống trong thân thể; đồng hồ cứ tích tắc, bởi vì thân thể có quá trình
sinh học riêng của họ để tiếp tục. Nó sẽ đói và nó sẽ đòi thức ăn. Nó sẽ khát
và đòi uống. Nó sẽ cảm thấy buồn ngủ và sẽ đi ngủ. Và thân thể sẽ cần, cho nên
nó tích tắc. Nhưng bản thể bên trong nhất không có thời gian: đồng hồ không có
kim.
Nhưng bởi vì
thân thể bạn được bỏ neo trong thế giới, trong thế giới đó của thời gian. Thân
thể bạn có trọng lượng, và bởi vì trọng lượng đó sức hút vẫn vận hành trên bạn.
Khi thân thể bị bỏ lại, khi vị Phật rời khỏi thân thể, thế thì bản thân việc
tích tắc dừng lại. Thế thì ông ấy là tâm thức thuần khiết: không thân thể,
không đói và không no; không thân thể, không khát; không thân thể, thế thì
không nhu cầu.
Nhớ hai từ này
- ham muốn và nhu cầu. Ham muốn là của tâm trí; nhu cầu là của thân thể. Ham muốn
và nhu cầu; thế thì bạn là đồng hồ có kim. Duy nhất nhu cầu, không ham muốn; thế
thì bạn là đồng hồ không kim. Và khi nhu cầu cũng mất đi, bạn đã đi ra ngoài thời
gian. Đây là vĩnh hằng; bên ngoài thời gian là vĩnh hằng. Chẳng hạn: nếu tôi không
nhìn vào đồng hồ tôi không biết thời gian là lúc nào - và tôi phải nhìn... liên
tục cả ngày. Cho dù tôi đã nhìn nó năm phút trước, tôi lại phải nhìn vì tôi
không biết đích xác, bởi vì bây giờ không có thời gian bên trong, chỉ thân thể
đang tích tắc.
Tâm thức không
có thời gian. Thời gian được tạo ra khi tâm thức ham muốn cái gì đó: ngay lập tức
thời gian được tạo ra. Trong sự tồn tại không có thời gian. Nếu con người không
có đó trên trái đất, thời gian sẽ biến mất ngay lập tức. Cây tích tắc, đá tích tắc.
Mặt trời sẽ lên và mặt trăng sẽ lặn và mọi thứ sẽ tiếp tục như nó vậy, nhưng sẽ
không có thời gian bởi vì thời gian tới không cùng với hiện tại, nó tới cùng với
kí ức về quá khứ và tưởng tượng về tương lai.
Vị Phật không
có quá khứ. Ông ấy được kết thúc với nó; ông ấy không mang nó. Vị Phật không có
tương lai. Ông ấy được kết thúc với cái đó cũng vì ông ấy không có ham muốn.
Nhưng nhu cầu có đó bởi vì thân thể có đó. Thêm vài nghiệp nữa phải được hoàn
thành; thêm vài ngày nữa thân thể sẽ cứ tích tắc, như đà cũ sẽ tiếp tục. Bạn phải
lên giây đồng đồng. Cho dù bạn dừng lên giây nó, nó sẽ tiếp tục tích tắc trong
vài giờ hay vài ngày. Đà cũ sẽ tiếp tục.
Bên ngoài của
giới hạn thời gian,
Ngài là thầy của
các thầy.
Khi nhu cầu và
ham muốn cả hai đều biến mất, thời gian biến mất. Và nhớ phân biệt giữa ham muốn
và nhu cầu, bằng không bạn có thể ở trong đống lộn xộn rất sâu. Đừng bao giờ thử
vứt bỏ nhu cầu. Không ai có thể vứt bỏ được chúng, trừ phi thân thể mất đi. Và đừng
bị lẫn lộn cái gì với cái gì. Bao giờ cũng nhớ cái gì là nhu cầu và cái gì là
ham muốn. Nhu cầu tới từ thân thể và ham muốn tới từ tâm trí. Nhu cầu mang tính
con vật; ham muốn mang tính con người. Tất nhiên, khi bạn cảm thấy đói bạn cần
thức ăn. Dừng lại khi nhu cầu dừng lại; dạ dầy của bạn lập tức nói, “Đủ rồi.”
Nhưng tâm trí nói, “Ăn thêm chút nữa. Nó ngon thế.” Đây là ham muốn. Thân thể bạn
nói, “Mình khát,” nhưng thân thể không bao giờ yêu cầu Coca Cola. Thân thể nói,
“Khát” cho nên bạn uống. Bạn không thể uống được nhiều nước hơn được cần, nhưng
bạn có thể uống nhiều Coca Cola. Nó là hiện tượng tâm trí.
Coca Cola là thứ
phổ biến duy nhất trong thời đại này - ngay cả ở nước Nga Xô viết: không cái gì
đã vào, nhưng Coca Cola đã vào. Ngay cả tấm màn sắt cũng không tạo ra khác biệt
gì vì tâm trí con người là tâm trí con người. Bao giờ cũng quan sát chỗ nhu cầu
dừng lại và ham muốn bắt đầu. Làm nó thành nhận biết liên tục đi. Nếu bạn có thể
làm phân biệt, bạn đã đạt tới cái gì đó - một manh mối của sự tồn tại. Nhu cầu
là đẹp, ham muốn là xấu. Nhưng có những người cứ ham muốn, và họ cứ cắt bỏ nhu
cầu của họ. Họ ngu, đần. Bạn không thể tìm được kẻ ngốc nào lớn hơn trong thế
giới này, bởi vì họ đang làm chính điều đối lập.
Có những người
sẽ nhịn ăn trong nhiều ngày và ham muốn cõi trời. Nhịn ăn là đang cắt bỏ nhu cầu
và ham muốn cõi trời là đang giúp cho nhiều ham muốn hơn có đó. Họ có khối lượng
lớn thời gian hơn bạn, bởi vì họ phải nghĩ về cõi trời - họ có thời gian bao
la, cõi trời được bao hàm trong nó! Thời gian của bạn dừng lại vào lúc chết. Với
bạn họ sẽ nói, “Anh là người duy vật.” Họ là người tâm linh vì thời gian của họ
cứ diễn ra mãi. Nó bao quát các cõi trời - không chỉ một, bẩy - và thậm chí cả
moksha, giải thoát chung cuộc, là ở bên trong gới hạn thời gian của họ.
Họ có khối lượng
bao la về thời gian, và bạn là người duy vật vì thời gian của bạn dừng lại vào
lúc chết. Nhớ lấy, dễ dàng vứt bỏ nhu cầu, bởi vì thân thể im lặng thế bạn có
thể hành hạ nó. Và thân thể có tính thích ứng tới mức nếu bạn hành hạ nó quá
lâu nó trở nên được điều chỉnh theo hành hạ của bạn. Và nó câm - nó không thể
nói được gì. Nếu bạn nhịn ăn, trong hai hay ba ngày nói sẽ nói, “Tôi đói, tôi
đói.” Nhưng tâm trí bạn đang nghĩ về cõi trời, và không bị đói bạn không thể
vào được. Điều đó được viết trong các kinh sách, “Nhịn ăn đi” - cho nên bạn
không nghe thân thể. Điều đó cũng được viết trong kinh sách, “Đừng lắng nghe
thân thể - thân thể là kẻ thù.”
Và thân thể là
con vật câm: bạn có thể cứ hành hạ.... Trong vài ngày đầu tiên nó sẽ nói cái gì
đó, nếu bạn bắt đầu việc nhịn ăn lâu - nhiều nhất trong tuần đầu.... Vào ngày
thứ năm hay thứ sáu, thân thể dừng phản đối vì không ai nghe cả, cho nên thân
thể bắt đầu làm điều chỉnh theo cách riêng của nó. Nó có kho dự trữ trong chín
mươi ngày. Mọi thân thể mạnh khoẻ đều có kho dự trữ mỡ trong chín mươi ngày cho
tình huống khẩn cấp nào đó - không cho việc nhịn ăn.
Thỉnh thoảng bạn
lạc trong rừng và bạn không thể kiếm được thức ăn; thỉnh thoảng có nạn đói và bạn
không thể kiếm được thức ăn; thân thể có kho dự trữ trong chín mươi ngày. Nó sẽ
nuôi bản thân nó; nó ăn bản thân nó. Và nó có hệ thống hai bánh răng. Bình thường
nó đòi hỏi thức ăn. Nếu bạn cung cấp thức ăn, thế thì kho dự trữ vẫn còn
nguyên. Nếu bạn không cung cấp, trong hai, ba ngày nó cứ đòi hỏi. Nếu bạn vẫn
không cung cấp, nó đơn giản đổi bánh răng. Bánh răng được đổi; thế thì nó bắt đầu
ăn bản thân nó.
Đó là lí do tại
sao trong nhịn ăn bạn mất một ki lô mỗi ngày. Trọng lượng này đi đâu? Trọng lượng
này đang biến mất bởi vì bạn đang ăn mỡ riêng của bạn, thịt riêng của bạn. Bạn
đã trở thành kẻ ăn thịt người, loài ăn thịt người. Nhịn ăn là theo chủ nghĩa ăn
thịt người. Trong vòng chín mươi ngày bạn sẽ là bộ xương, mọi kho dự trữ tiêu hết.
Thế thì bạn phải chết. Dễ dàng bạo hành với thân thể, nó câm thế. Nhưng với tâm
trí thì khó khăn vì tâm trí to mồm thế, nó sẽ không chịu nghe đâu. Và điều thực
là làm cho tâm trí lắng nghe và cắt bỏ ham muốn. Đừng đòi hỏi cõi trời và thiên
đường.
Tôi mới đọc một
cuốn sách về tôn giáo mới ở Nhật Bản. Và, như bạn biết đấy, người Nhật Bản cũng
rất khéo léo về kĩ thuật, họ đã tạo ra hai thiên đường ở Nhật Bản. Chỉ để cho bạn
một thoáng nhìn, trên một ga trên núi họ đã làm một thiên đường nhỏ để chỉ ra
nó ở trên kia thế nào. Bạn đi và có thoáng nhìn. Họ đã làm một chỗ đẹp và họ giữ
cho nó tuyệt đối sạch - hoa và hoa và cây và bóng râm và những căn nhà nhỏ đẹp,
và họ cho bạn thoáng nhìn về thiên đường để cho bạn bắt đầu ham muốn.
Không có thiên
đường đâu! Thiên đường là bịa đặt của tâm trí. Và không có địa ngục đâu! Cái đó
nữa cũng là bịa đặt của tâm trí. Địa ngục không là gì ngoài việc thiếu thiên đường,
có vậy thôi. Đầu tiên bạn tạo ra, và thế rồi bạn bỏ lỡ, bởi vì nó không có đó.
Và những người này, những tu sĩ này, những kẻ đầu độc - họ bao giờ cũng giúp bạn
ham muốn. Đầu tiên họ tạo ra ham muốn; thế rồi địa ngục theo sau; thế rồi họ tới
cứu bạn.
Có lần tôi đi dọc
một con đường rất hoang sơ. Lúc đó là mùa hè - và đột nhiên tôi đi tới một phần
con đường bùn lầy tới mức tôi không thể tin nổi làm sao con đường này đã trở
thành bùn lầy thế. Không có mưa, nhưng có một miếng đất bùn gần nửa dặm. Nhưng
tôi nghĩ nó có thể không sâu lắm cho nên tôi lái xe vào trong nó; thế là tôi bị
mắc kẹt. Nó không chỉ bùn lầy, nó có nhiều hố. Thế rồi tôi đợi để xem liệu có
ai đó tới giúp không, xe tải nào đó.
Một nông dân tới
với chiếc xe tải. Khi tôi đề nghị anh ta giúp tôi, anh ta nói anh ta sẽ lấy hai
mươi ru pi. Thế là tôi nói, “Được! Anh sẽ lấy hai mươi ru pi, nhưng cho tôi
thoát ra khỏi nó đi.” Khi tôi đã ra khỏi, tôi bảo anh nông dân, “Với giá này
anh phải làm việc này cả ngày và đêm.” Anh ta nói, “Không, không làm đêm đâu,
vì tôi phải vận chuyển nước từ sông cho con đường này. Ông nghĩ ai tạo ra bùn ở
đây? Và thế rồi tôi phải ngủ một chút nữa chứ, bởi vì công việc bắt đầu ngay
sáng sớm.”
Đây là các tu
sĩ. Đầu tiên họ tạo ra bùn: họ chở nước từ sông xa xôi tới; và thế rồi bạn bị
sa lầy; và thế rồi họ giúp bạn. Không có thiên đường và không có địa ngục đâu;
không cõi trời, không địa ngục. Bạn đang bị khai thác, và bạn sẽ bị khai thác
chừng nào bạn chưa dừng ham muốn. Người
không ham muốn không thể bị khai thác. Thế thì không tu sĩ nào có thể khai thác
được, thế thì không nhà thờ nào có thể khai thác được người đó. Chính bởi vì bạn
ham muốn mà bạn tạo ra khả năng bị khai thác. Cắt bỏ ham muốn của bạn nhiều nhất
có thể được đi vì chúng là phi tự nhiên. Đừng bao giờ cắt bỏ nhu cầu của bạn vì
chúng là tự nhiên: đáp ứng cho nhu cầu của bạn.
Nhìn vào toàn
thể sự việc đi. Nhu cầu là không nhiều lắm: chúng không nhiều chút nào. Và
chúng đơn giản thế. Bạn cần gì? Thức ăn, nước, chỗ ở, ai đó yêu bạn và ai đó để
cho bạn có thể yêu người đó. Bạn cần cái gì khác nữa? Tình yêu, thức ăn, chỗ ở
- những nhu cầu đơn giản. Và tôn giáo chống lại tất cả những nhu cầu này. Chống
lại tình yêu, họ nói thực hành vô dục. Chống lại thức ăn, họ nói thực hành nhịn
ăn. Chống lại chỗ ở, họ nói trở thành sư, di chuyển, trở thành kẻ lang thang -
vô gia cư. Họ chống lại các nhu cầu. Đó là lí do tại sao họ tạo ra địa ngục. Và
bạn ngày càng nhiều trong khổ sở, và ngày càng nhiều trong tay họ. Thế thì bạn
hỏi xin giúp đỡ, và toàn thể sự việc được tạo ra.
Đừng bao giờ đi
ngược lại nhu cầu, và bao giờ cũng nhớ cắt bỏ ham muốn. Ham muốn là vô dụng.
Ham muốn là gì? Nó không phải là ham muốn về chỗ ở. Ham muốn bao giờ cũng về chỗ
ở tốt hơn. Ham muốn mang tính so sánh; nhu cầu là đơn giản. Bạn cần chỗ ở, ham
muốn cần lâu đài. Nhu cầu là rất, rất đơn giản. Bạn cần người đàn bà để yêu,
người đàn ông để yêu. Ham muốn sao? - ham muốn cần Cleopatra. Ham muốn đơn giản
là về cái không thể được; nhu cầu là về cái có thể. Và nếu cái có thể được đáp ứng
bạn thấy thoải mái. Ngay cả vị Phật cũng cần điều đó.
Ham muốn là ngu
xuẩn. Cắt bỏ ham muốn và trở nên nhận biết đi. Thế thì bạn sẽ ở bên ngoài thời
gian. Ham muốn tạo ra thời gian; nếu bạn cắt bỏ ham muốn bạn sẽ ở ngoài thời
gian. Nhu cầu thân thể sẽ vẫn còn trong khi thân thể có đó, nhưng nếu ham muốn
biến mất, thế thì đây là kiếp sống cuối cùng của bạn, hay nhiều nhất, kiếp sống
áp chót của bạn.
Chẳng mấy chốc
bạn cũng sẽ biến mất. Người đã đạt tới vô ham muốn sớm hay muộn sẽ trở thành ra
ngoài nhu cầu... chỉ bởi vì thế thì thân thể không được cần. Thân thể là phương
tiện của tâm trí; nếu tâm trí không có đó, thân thể không thể được cần thêm nữa.
0 Đánh giá