Read more
Này các sư, hãy lánh xa đam mê.
Hãy vứt bỏ việc
ham muốn. Việc ham muốn của chúng ta tích luỹ lại mọi thứ. Việc ham muốn của
chúng ta trở thành việc diễn giải của chúng ta về mọi thứ. Bạn càng ham muốn, bạn
sẽ càng khốn khổ, bởi vì bạn càng ham muốn, càng nhiều thứ sẽ là sự trông đợi của
bạn. Bạn càng ham muốn, bạn sẽ càng ít biết ơn hơn, bởi vì bạn càng nhiều ham
muốn, bạn sẽ càng cảm thấy con người đề nghị và thượng đế quyết định. Bạn càng
ít ham muốn, bạn sẽ càng biết ơn hơn, bởi vì bạn càng ít ham muốn, bạn sẽ càng
thấy nhiều hơn bao nhiêu thứ đã được trao mà không có việc ham muốn, không có
đòi hỏi. Nếu bạn không ham muốn chút nào, bạn sẽ trong sự biết ơn vô cùng, bởi
vì biết bao nhiêu thứ đã được cho rồi. Cuộc sống là món quà thế... nhưng chúng
ta cứ đi cùng tâm trí mình.
Tôi đã nghe:
Một người được
cho là người lười nhất trong nước và một cách tự nhiên đã dành hầu hết thời
gian của mình cho việc ngủ. Người đó thụ động thế và vô dụng tới mức vào một
lúc mọi người trong thị trấn đã nghĩ cũng là ý tưởng hay mà đem chôn anh ta mặc
cho anh ta sống hay chết. Họ đã làm một chiếc quan tài thô, đem nó tới nhà anh
ta, để anh ta vào trong đó mà không có phản đối gì từ gia đình anh ta, và bắt đầu
nghi lễ cổ những vẫn dùng để đưa ra nghĩa địa. Tất nhiên không có sự kháng cự từ
anh ta; anh ta lười thế. Anh ta nói, 'Được thôi.' Hay anh ta thậm chí cũng chẳng
nói điều đó nữa. Anh ta có thể đã chỉ quan sát điều đang diễn ra. Nhưng trước
khi họ tới nghĩa địa, họ bị một người lạ chặn lại, người này đã nghe nói về
nghi lễ tàn ác này. Họ bảo cho người lạ là người này đã không làm việc và đã
không có đến một hạt ngũ cốc ở chỗ anh ta, và thị trấn phát mệt mỏi vì phải
cung phụng thức ăn cho anh ta. 'Thế là đủ lắm rồi,' họ nói, 'và chúng tôi đều
chán ngấy.' 'Nếu các ông giữ lại người đó, tôi rất vui được cho người đó một xe
ngũ cốc,' người lạ nói. Trước khi dân thị trấn có thể đáp lại, cái đầu thò ra
khỏi cỗ quan tài, và người gần chết hỏi, 'Ngũ cốc đó đã được bóc vỏ chưa?' Người
lười này lo nghĩ về hạt ngũ cốc - liệu nó đã được bóc vỏ hay là chưa. Người đó
sẵn sàng chết, nhưng nếu người đó phải bóc vỏ ngũ cốc, thế thì đó là cố gắng
quá nhiều. Người đó, bị bao quanh bởi sự lười biếng, nhìn vào mọi thứ qua sự lười
biếng của mình. Sự lười biếng của người đó trở thành cách diễn giải của người
đó về mọi sự.
Nếu bạn buồn ngủ,
bạn sẽ nhìn cuộc sống với đôi mắt buồn ngủ, một cách tự nhiên thôi. Và nếu bạn
bỏ lỡ cuộc sống, điều đó là tự nhiên - bởi vì cuộc sống là có thể chỉ nếu mắt bạn
đầy sống động, nếu mắt bạn toả sáng với cuộc sống. Nếu bạn nhìn cuộc sống bằng
con mắt sống động, có sự gặp gỡ, có giao cảm. Chúng ta sống bị bao quanh bởi những
đám mây ham muốn. Thế thì những ham muốn đó trở thành cách diễn giải của chúng
ta. Thế thì chúng ta cứ nghĩ theo những ham muốn đó.
Chuyện xảy ra:
Đương đơn xin
việc liên quan tới đập nước phải qua một kì thi viết, câu hỏi thứ nhất trong đó
là: Thuỷ điện nghĩa là gì? Mulla Nasruddin, một trong các đương đơn cho việc
này, nhìn vào câu hỏi này, rồi viết ngược lại nó: Điều đó nghĩa là tôi không kiếm
được việc này. Bất kì nghĩa gì chúng ta gán cho cuộc sống, chúng ta đều gán nó
cho cuộc sống. Và Phật đang nói nếu bạn muốn biết ý nghĩa thực của cuộc sống,
thế thì bạn phải vứt bỏ việc gán mọi nghĩa cho nó. Thế thì đạo tự hiển lộ chính
nó. Thế thì cuộc sống mở ra cánh cửa bí ẩn của nó. Bạn dừng việc gán nghĩa cho
nó - ham muốn của bạn là gán nghĩa cho nó; họ đang định nghĩa cái không thể định
nghĩa được. Và nếu bạn vẫn còn bị che mờ bởi ham muốn của mình, bất kì cái gì bạn
biết cũng đều không là gì ngoài việc mơ của bạn. Đó là lí do tại sao chúng ta
nói ở Ấn Độ rằng cuộc sống này, cái gọi là cuộc sống này đã được sống qua ham
muốn, là ảo vọng maya, nó là điều ảo thuật. Bạn tạo ra nó, bạn là nhà ảo thuật.
Nó là ảo vọng maya của bạn, ảo thuật của bạn.
Chúng ta không
sống trong cùng thế giới, hãy nhớ. Chúng ta sống trongcác thế giới tách biệt, bởi
vì chúng ta không sống trong cùng ham muốn. Bạn phóng chiếu ham muốn của mình,
hàng xóm của bạn đang phóng chiếu ham muốn của người đó. Đó là lí do tại sao
khi bạn gặp một người và bạn muốn sống với một người, với người đàn bà hay với
người đàn ông hay với người bạn, khó khăn lại nảy sinh. Đó là sự va chạm giữa
hai thế giới.
Mọi người đều tốt
khi ở một mình. Ở cùng nhau, cái gì đó đi sai. Tôi chưa bao giờ bắt gặp một người
sai, nhưng hàng ngày tôi đều bắt gặp, tôi phải theo dõi và nhìn và quan sát mối
quan hệ sai. Tôi chưa bao giờ bắt gặp người sai, nhưng hàng ngày tôi đều bắt gặp
mối quan hệ sai. Dường như là hầu hết mọi mối quan hệ đều sai. Bởi vì hai người
sống trong hai thế giới ham muốn, họ có các thế giới ảo thuật riêng của mình.
Khi họ tới với nhau những thế giới này va chạm nhau.
Chuyện xảy ra:
Một đêm Mulla
Nasruddin đang ngồi bên đống lửa và vợ anh ta ngồi bên kia. Giữa họ mèo và chó
cũng nằm, lười biếng hấp háy mắt nhìn vào ngọn lửa. Chị vợ đánh bạo đưa ra nhận
xét này, 'Bây giờ anh yêu, anh hãy nhìn con mèo và con chó kia. Xem chúng ở
cùng nhau yên bình và yên tĩnh làm sao.
Sao chúng ta không thể làm được điều đó?' 'Làm thế được thôi,' Nasruddin nói,
'nhưng em hãy thử buộc chúng lại với nhau và xem điều gì sẽ xảy ra.'
Buộc hai người
lại với nhau - đó là điều hôn nhân là gì - và xem điều xảy ra. Bỗng nhiên hai
thế giới... Dường như không thể nào hiểu được người đàn bà bạn yêu. Không nên
như vậy - bạn yêu cô ấy – nhưng dường như không thể nào hiểu nổi. Không thể nào
hiểu nổi người đàn ông bạn yêu. Không nên như vậy - bạn yêu anh ấy - nhưng dường
như không thể nào hiểu nổi.
Rất dễ hiểu người
lạ, rất khó hiểu người bạn rất gần gũi. Hiểu mẹ bạn, bố bạn, anh bạn, chị bạn,
bạn của bạn, là rất khó. Bạn càng gần gũi, càng khó hơn - bởi vì các thế giới đang
va chạm. Những thế giới này bao quanh bạn như vầng hào quang tinh tế. Chừng nào
bạn còn chưa vứt bỏ việc sáng tạo ảo thuật này mà bạn cứ nuôi dưỡng, bạn sẽ vẫn
còn trong xung đột. Bạn sẽ vẫn còn trong xung đột với mọi người, bạn sẽ vẫn còn
trong xung đột với thượng đế. Bởi vì người đó có thế giới riêng của mình, và bạn
có thế giới riêng tư của mình. Chúng chưa bao giờ đi đôi với nhau. Bạn phải vứt
bỏ tâm tư riêng của mình.
Vứt bỏ tâm tư
chính là mọi điều về thiền đấy. Bạn phải vứt bỏ tư duy của mình, ham muốn của
mình. Bạn chỉ phải hiện hữu, và bỗng nhiên mọi thứ lại rơi vào trong cái toàn
thể hữu cơ, trở thành sự hài hoà. Và những ham muốn này là gốc rễ của bóng tối
bao quanh bạn. Những ham muốn này là sự hỗ trợ, là nền tảng của bóng tối bao
quanh bạn. Những ham muốn này là cản trở không cho phép bạn trở nên tỉnh táo.
Hãy đề phòng về những ham muốn này. Và hãy nhớ - từ 'đề phòng' nghĩa là nhận biết.
Đó là cách duy nhất. Nếu bạn thực sự muốn loại bỏ những ham muốn này, đừng bắt
đầu tranh đấu với chúng. Bằng không bạn sẽ bỏ lỡ lần nữa. Bởi vì nếu bạn bắt đầu
tranh đấu với ham muốn của mình, điều đó nghĩa là bạn đã tạo ra một ham muốn mới
- được vô ham muốn. Bây giờ ham muốn này sẽ va chạm với các ham muốn khác.
Điều này đang
làm thay đổi ngôn ngữ; bạn vẫn còn như cũ. Đừng bắt đầu tranh đấu với ham muốn.
Khi Phật nói, Này các sư, hãy lánh xa đam mê, ông ấy không ngụ ý hãy tranh đấu
với đam mê. Bởi vì bạn có thể tranh đấu chỉ nếu có thưởng, nếu bạn sẽ đạt được
cái gì đó. Thế thì lần nữa ham muốn đã nảy sinh - một hình bóng mới, một hình dạng
mới, nhưng vẫn cùng ham muốn cũ thôi. Đừng tranh đấu, hãy nhận biết. Hãy đề
phòng ham muốn. Hãy trở nên mang tính quan sát hơn, tỉnh táo hơn. Và bạn sẽ thấy
- bạn càng tỉnh táo, ham muốn càng ít có đấy. Gợn sóng bắt đầu rút xuống, các
con sóng bắt đầu biến mất. Và một ngày, bỗng nhiên... bất kì khoảnh khắc nào điều
đó cũng có thể xảy ra, bởi vì tất cả mọi khoảnh khắc đều có tiềm năng như bất
kì khoảnh khắc nào khác. Không có khoảnh khắc tốt lành cho nó xảy ra. Nó có thể
xảy ra vào bất kì khoảnh khắc bình thường nào, bởi vì tất cả mọi khoảnh khắc đều
tốt lành. Không có nhu cầu cho nó xảy ra dưới gốc cây bồ đề. Nó có thể xảy ra
dưới bất kì gốc cây nào, hay thậm chí chẳng có cây nào. Nó có thể xảy ra dưới
mái nhà bạn. Nó có thể xảy ra ở bất kì đâu... bởi vì thượng đế là ở mọi nơi.
Nhưng dần dần
hãy trở nên nhận biết. Hãy tạo ra ngày một nhiều nhận biết hơn, hãy thu lấy
ngày một nhiều nhận biết hơn. Một ngày nào đó nhận biết tới điểm mà năng lượng
nhiều tới mức nó đơn giản bùng nổ. Và trong sự bùng nổ đó, bóng tối biến mất và
ánh sáng hiện hữu. Ngay lập tức bóng tối biến mất, ngay tức khắc bóng tối biến
mất - và ánh sáng hiện hữu. Và ánh sáng đó là sự chiếu sáng riêng của bạn, cho
nên bạn không thể làm mất nó được. Một khi đã được biết tới, nó trở thành kho
báu vĩnh hằng.
0 Đánh giá