Read more
Tất cả các ham muốn có là một không?
Ham muốn vì yêu của tôi là gì?
Theo nghĩa tối
thượng, mọi ham muốn đều là một - bởi vì ham muốn nghĩa là bạn không bằng lòng
với chính mình như bạn hiện thế. Ham muốn là không bằng lòng. Về thực chất, ham
muốn là khao khát cái không có đó. Về thực chất, ham muốn là phàn nàn chống lại
sự tồn tại. Bạn nói: "Đây không phải là cách tôi muốn thế. Đây không phải
là ngôi nhà tôi muốn sống trong, và đây không phải là người đàn bà tôi muốn yêu
và được yêu. Đây không phải là thế giới, đây không phải là xã hội, đây không phải
là thân thể, đây không phải là tâm trí mà tôi có thể bằng lòng được."
Ham muốn nghĩa
là không bằng lòng, và ham muốn nghĩa là hi vọng vào tương lai - rằng ở đâu đó
phải có nơi mà mọi thứ sẽ hài hoà với bạn. Ham muốn nghĩa là "Tôi không
hài hoà với thế giới như nó đang đấy, cho nên tôi hi vọng một thế giới khác mà
với nó tôi có thể hài hoà được." Nhưng bạn sẽ không hài hoà ở bất kì đâu
được, bởi vì mọi lúc bạn chỉ học mỗi một điều, và đó là không trong hài hoà.
Hôm qua bạn đã
không trong hài hoà, hôm kia bạn đã không trong hài hoà. Thời niên thiếu đã
không có hài hoà giữa bạn và thế giới. Thời thanh niên bạn đã không trong hài
hoà. Thời già lão bạn đang không trong hài hoà. Và bạn lại hi vọng: "Ngày
mai mình sẽ hài hoà với mọi thứ và mọi thứ sẽ hài hoà với mình." Và toàn
thể cuộc sống lại bị khép vào kỉ luật, bị huấn luyện, để không trong hài hoà.
Ngày mai bao giờ cũng là giống hệt như ngày hôm qua.
Trong tiếng
Hindi, chúng ta có cùng một từ cho cả hai, cho hôm qua và ngày mai. Đó là cái
gì đó rất có ý nghĩa - cùng một từ cho cả hai! Hôm qua chúng ta cũng gọi là
kal, và ngày mai chúng ta cũng gọi là kal. Điều đó đơn giản nghĩa là ngày mai của
bạn sẽ chẳng là gì ngoài sự lặp lại ngày hôm qua của bạn, tương lai của bạn chẳng
là gì ngoài sự lặp lại quá khứ của bạn. Cho nên đừng chờ đợi tương lai bởi vì
thế thì tương lai sẽ chỉ là sự lặp lại của quá khứ.
Vô ham muốn
nghĩa là ở đây và bây giờ, bằng lòng: bất kì điều gì cũng đều tốt cả; bất kì điều
gì đang đấy cũng đều là cách duy nhất cho mọi sự hiện hữu - không có cách khác,
nó không thể khác được. Đấy chính là cách thức cuộc sống hiện hữu và cuộc sống
được ngụ ý là hiện hữu. Bỗng nhiên bạn được bao quanh bởi an bình. Bạn hãy
nhìn: chính khoảnh khắc này tôi có thể thấy an bình đang bao quanh bạn. Khoảnh
khắc này ở cùng tôi, không có hôm qua, không ngày mai. Quá khứ không có đó,
tương lai không có đó - bạn chỉ ở đây bây giờ. Cái bây giờ này, cái ở đây này,
đây là điều vô ham muốn nghĩa là gì. Bạn chỉ hạnh phúc ở cùng với tôi. Đây là
cách sống toàn bộ cuộc sống của bạn. Hãy để đây là pháp, dhamma của bạn - là Đạo.
Từng khoảnh khắc, bất kì cái gì hiện hữu, hãy tận hưởng nó, mở hội nó, hãy cảm
thấy biết ơn nó. Cho nên, chung cuộc, mọi ham muốn đều là một, bởi vì bản chất
của ham muốn là một. Nhưng nếu chúng ta không nghĩ về ý nghĩa tối thượng của
ham muốn, thế thì có sự khác biệt, thế thì có nhiều khác biệt.
Bạn đã hỏi:
"Ham muốn vì yêu của tôi là gì?" Bây giờ ham muốn vì yêu có thể có ba
nghĩa - điều đó tuỳ thuộc vào bạn. Nghĩa tối thượng chắc chắn là một nghĩa, và
nghĩa đó là ở chỗ bạn không hạnh phúc với bản thân mình. Bạn nghĩ bạn sẽ hạnh
phúc với ai đó khác. Bây giờ điều này là ngu xuẩn, bây giờ điều này là không thể
được. Bạn không hạnh phúc với ngay cả bản thân mình chứ gì? Làm sao bạn có thể
hạnh phúc với ai đó khác được? Và bạn có thể xoay xở để ai đó khác sống với bạn
chỉ nếu người đó không hạnh phúc với chính mình - bằng không, sao người đó lại
bận tâm tới bạn?
Bạn có thể xoay
xở và thuyết phục ai đó sống với bạn chỉ bởi vì người đó cũng trong cùng cái bẫy
của ham muốn. Bây giờ hai người không hạnh phúc gặp nhau. Bạn đang đòi phép màu
- phép màu không xảy ra. Hai người không hạnh phúc gặp nhau không thể làm cho
nhau hạnh phúc được; họ sẽ trở thành bất hạnh gấp đôi, có thế thôi. Đấy là số học
đơn giản. Họ sẽ trở nên rất, rất không hạnh phúc. Trong thực tế không hoài nghi
gì nữa, bất hạnh của họ sẽ được nhân lên bởi vì những cái bất hạnh của họ sẽ va
chạm nhau. Họ sẽ giận dữ nhau. Họ sẽ trả thù nhau. Họ sẽ nghĩ người kia đã là kẻ
lừa dối, bởi vì "người kia đã hứa với mình một vườn hồng, mà dường như chẳng
có khả năng nào chuyển giao cả."
Mọi lời hứa đều
chứng tỏ là giả dối - bởi vì từ bất hạnh làm sao bạn có thể hứa hẹn được? Từ bất
hạnh làm sao bạn có thể cho được? Bạn không có nó ngay chỗ đầu tiên, làm sao bạn
có thể chia sẻ được? Bạn chia sẻ chỉ cái bạn có. Nếu bạn hạnh phúc, bạn chia sẻ
hạnh phúc. Nếu bạn bất hạnh, bạn chia sẻ bất hạnh. Nếu bạn buồn, bạn chia sẻ nỗi
buồn. Cho nên bạn hỏi tôi: "Ham muốn vì yêu của tôi là gì?" Điều đó sẽ
tuỳ thuộc vào bạn.
Điều thứ nhất:
nó có thể chỉ là ham muốn dục. Điều đó là đơn giản, không rất phức tạp - rất
thô. Trong thực tế, gọi nó là yêu thì không đúng. Nhưng chúng ta gọi mọi thứ là
yêu. Ai đó nói, "Tôi yêu kem." Ai đó nói, "Tôi yêu ngôi nhà tôi.
Tôi yêu con chó của tôi. Tôi yêu vợ tôi. Tôi yêu vàng!" Cho nên phải làm
gì đây? 'Yêu' là một trong những từ bị dùng sai nhiều nhất. Chúng ta dùng nó
cho cả nghìn lẻ một thứ. Cho nên khi mọi người cần dục, thì họ gọi nó là yêu. Dục
là dạng rất thô sơ của yêu, rất nguyên thuỷ, chỉ là ABC của yêu. Nó không thể
đi rất sâu và không thể rất thoả mãn được. Hay bạn có thể thực sự ngụ ý yêu bởi
'yêu'. Thế thì điều đó nghĩa là bạn là người hạnh phúc và bạn sẽ muốn chia sẻ hạnh
phúc của mình. Bạn bị nặng gánh với hạnh phúc của mình.
Khi tình yêu của
bạn mang nghĩa dục, bạn đơn giản bị nặng gánh với năng lượng dục và bạn muốn xả
nó ra. Nó sẽ là việc làm nhẹ nhõm. Bạn muốn ai đó giúp bạn xả nó ra. Tình yêu dục
là rất vật lí. Nếu bạn thực sự ngụ ý yêu là 'yêu' thế thì bạn phải hạnh phúc, bằng
lòng, vui mừng trong cuộc sống của mình. Thế thì lễ hội là cần thiết trong trái
tim bạn, để cho bạn có thể chia sẻ. Đây là việc chia sẻ của trái tim. Dục là việc
chia sẻ của thân thể: yêu là việc chia sẻ của trái tim. Và vẫn còn có khả năng
khác tôi gọi là cầu nguyện. Khi bạn đã vượt ra ngoài trái tim, toàn bộ bản thể
bạn trong nhu cầu sâu sắc để nở hoa, bừng nở, cần được chia sẻ, thì đó là cầu
nguyện.
Dục tồn tại giữa
hai thân thể; nó có thể tồn tại ngay cả với thân thể chết. Đó là điều xảy ra
khi bạn tới với kẻ mãi dâm. Kẻ mãi dâm không có đó; chỉ thân thể là có đó. Gái
mãi dâm làm thân thể cô ấy sẵn có cho bạn, còn cô ấy đơn giản thoát khỏi thân
thể - bởi vì cô ấy chưa bao giờ yêu bạn cả, làm sao cô ấy có thể ở đó được? Cô ấy
trở nên vắng mặt. Đó là toàn bộ nghệ thuật để là gái mãi dâm. Cô ấy trở nên vắng
mặt với bạn; cô ấy đơn giản quên hết về bạn. Cô ấy có thể bắt đầu nghĩ tới bạn
trai của mình; cô ấy có thể tạo ra một giấc mơ về người bạn trai của mình, và
cô ấy sẽ hoàn toàn quên bạn đi và để thân thể cho bạn sử dụng. Đấy là thân thể
chết. Bạn có thể dùng nó, nhưng nó chỉ là phương tiện. Việc đấy là xấu, việc đấy
là cực kì xấu, làm tình với thân thể chết. Nhưng tôi không nói rằng điều đó chỉ
xảy ra với kẻ mãi dâm - điều đó có thể xảy ra cho bạn với vợ bạn. Vợ bạn có thể
không có đó. Nếu tình yêu không có đó, thì làm sao cô ấy có thể có đó được? Vợ
bạn có thể không hiện diện với bạn khi bạn đang làm tình với cô ấy; hay, chồng
bạn có thể không hiện diện ở đấy. Anh ấy có thể chỉ hoàn thành nghĩa vụ. Thế nữa
đấy cũng là mãi dâm. Có thể hôn nhân là một loại mãi dâm lâu dài, thể chế hơn,
thuận tiện và an toàn hơn, nhưng sự khác biệt không về chất - có thể về lượng,
nhưng không về chất.
Bất kì khi nào
bạn yêu một người và người đó không hiện diện, bạn yêu một người và bạn không
hiện diện, thì chỉ thân thể có đó. Đấy là một thứ máy móc. Khi bạn yêu một người,
bạn phải hiện diện với người đó; bạn phải hiện diện với sự hiện diện của người
đó. Hai sự hiện diện gặp nhau, đan xuyên, hội nhập, và có niềm vui sướng cực
kì, có sự an bình, im lặng. Cho nên nhiều người tôn giáo chống dục bởi vì họ
chưa hiểu yêu là gì. Họ đã hiểu yêu chỉ như điều thô thiển đầu tiên - dục. Cho
nên họ cứ nói chống lại nó. Họ đã không hiểu về cái đẹp của yêu; họ đã biết chỉ
mỗi dục xấu xí. Nếu bạn thấy một thánh nhân nói về dục và chống nó, thì bạn có
thể chắc chắn người đó chưa hề biết tới yêu. Và người chưa bao giờ biết tới yêu
thì không thể biết tới cầu nguyện được, dù sự giả vờ của người đó có là cái gì
- bởi vì dục trở nên được tinh luyện trong yêu, còn yêu trở nên được tinh luyện
trong cầu nguyện. Nó là sự phân cấp, nó là cái tháp. Đáy là dục và chóp là cầu
nguyện, còn ở giữa hai điều này là sự mở rộng của yêu.
Khi các bạn hiện
diện cùng sự hiện diện của người kia, và được thoả mãn trong sự hiện diện này,
và hạnh phúc trong sự hiện diện này, có chia sẻ. Yêu có thể trở thành dục, yêu
có thể có chiều hướng dục nữa, nhưng thế thì dục được thăng hoa, thế thì bản
thân dục không còn thô nữa, thế thì bản thân dục đã đi tới chiều cao mới. Thế
thì nó có phẩm chất khác cho nó. Khi bạn yêu một người và dục xảy ra tự phát,
chỉ như việc chia sẻ - không phải là có tham lam gì về nó, không phải là bạn đã
ham muốn nó, không phải là bạn đã lập kế hoạch nó, không phải là nó đã trong
tâm trí bạn, nó chưa có đó chút nào - bạn chỉ chia sẻ sự hiện diện, và từ sự
chia sẻ đó ngay cả thân thể cũng bắt đầu gặp gỡ và hội nhập vào nhau, thế thì dục
cũng khác.
Trong yêu, dục
hoặc biến mất hoặc được biến đổi. Ban đầu nó được biến đổi, thế rồi dần dần nó
biến mất. Thế thì nảy sinh phẩm chất khác, cao hơn của yêu - đó là cầu nguyện.
Trong cầu nguyện không dục nào còn lại. Yêu ở giữa cầu nguyện và dục. Trong
yêu, cả hai đều là các khả năng: yêu có thể lan toả tới chính gốc rễ, tới dục;
và đôi khi yêu dâng lên tới chỉnh đỉnh của cầu nguyện. Yêu một người, đôi khi bạn
có thể yêu theo cách dục, và đôi khi bạn có thể yêu theo cách cầu nguyện. Yêu sẽ
lan toả tới cả hai bờ. Yêu là dòng sông; nó chạm vào cả hai bờ. Đôi khi ngay cả
thân thể, và đôi khi người này sẽ hoá thân đến mức bạn sẽ thấy thượng đế. Chừng
nào tình yêu của bạn còn chưa bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của người kia như
điều thiêng liêng, thế thì không có cầu nguyện.
Khi bạn đi tới
cầu nguyện, dục hoàn toàn biến mất. Từ cầu nguyện không còn rơi xuống dục nữa,
điều đó là không thể được. Cầu nguyện là bờ bên kia. Từ dục không có tiếp xúc với
cầu nguyện - dục là bờ bên kia. Chúng tách xa nhau. Chúng gặp nhau trong tình
yêu, cho nên yêu là điều phức tạp nhất trong kinh nghiệm con người, bởi vì
trong yêu có sự gặp gỡ của hai bến bờ. Trong yêu, vật chất và tâm linh gặp gỡ,
thân thể và linh hồn gặp gỡ, đấng sáng tạo và việc sáng tạo gặp gỡ. Bạn đừng
bao giờ bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để trưởng thành trong yêu. Nhưng điều đó còn tuỳ.
Bạn hỏi tôi: "Tất cả các ham muốn có là một không? Ham muốn vì yêu của tôi
là gì?"
Bạn sẽ phải
quan sát. Tôi không thể cho bạn câu trả lời đúng bây giờ được. Bạn sẽ phải quan
sát. Hãy rất rõ ràng về cảm giác riêng của mình. Nếu nó là dục, chẳng có gì phải
che giấu cả, chẳng có gì phải lo nghĩ cả - điều đó là tự nhiên. Nó phải nảy
sinh từ nguồn tự nhiên đó; bạn phải bắt đầu từ đó. Đừng che giấu nó, đừng hợp
lí hoá nó - cứ để nó là bất kì cái gì có đó. Nếu nó là dục, thì nó là dục. Hãy
cố gắng hiểu nó. Hãy giúp nó đi tới yêu nhiều hơn - ngày càng hướng tới người,
ngày càng ít tới thân thể.
Nếu bạn cảm thấy
nó là tình yêu, thế thì hãy giúp nó đi theo chiều hướng cầu nguyện. Thế thì hãy
yêu người đó, nhưng nhớ tới Thượng đế. Thế thì hãy ôm lấy người đó, nhưng nhớ tới
Thượng đế. Thế thì hãy giữ con người của tình yêu của bạn, bàn tay của người
yêu bạn, nhưng nhớ rằng bàn tay đó thuộc vào Thượng đế. Thế thì hãy để việc ghi
nhớ này đi ngày một sâu hơn.
Tôi không thể
cho bạn câu trả lời được - bạn sẽ phải tìm ra nó. Mà cho dù tôi có trao cho bạn
câu trả lời, bạn sẽ diễn giải nó theo cách riêng của mình. Tôi có thể nói về cầu
nguyện, nhưng nếu năng lượng của bạn bị mắc kẹt vào dục thì bạn sẽ diễn giải nó
theo cách mang tính dục. Tôi đã nói trong nhiều năm rằng tôn giáo là cây cầu từ
dục tới siêu tâm thức. Mọi loại người đã nghe về điều đó. Nhưng người bị ám ảnh
với dục, họ nghĩ: "Rất tốt, vậy là samadhi cũng là dục." Họ thu
samadhi về dục. Nhưng người thực sự tuôn chảy vào samadhi, họ trở nên rất sung
sướng cho nên họ nói, "Tốt, vậy là bây giờ không cần kết án cái gì - ngay
cả dục cũng có yếu tố của samadhi trong nó. Chúng ta có thể chấp nhận nó, hấp
thu nó, và có thể ở sâu trong an bình, bởi vì khi không có xung đột thì có an
bình."
Tôi đã nói với
nhiều người, nhưng họ hiểu bao giờ cũng theo cách riêng của họ. Để tôi kể cho bạn
một giai thoại trước khi bạn rơi vào giấc ngủ: Mulla Nasruddin tới bác sĩ. Anh
ta già lão, lụ khụ, gần như người cổ đại, và anh ta trông rất hom hem. Và bác
sĩ nói, "Nasruddin, hãy kể cho tôi về cuộc sống tình yêu của anh, bởi vì
dường như là anh đang phí hoài quá nhiều năng lượng." Anh ta nói, "Cuộc
sống tình yêu của tôi rất đơn giản: bốn lần một tuần tôi làm tình với vợ tôi; bốn
lần một tuần tôi làm tình với thư kí của tôi; và bốn lần một tuần tôi làm tình
với cô đánh máy của tôi." Bác sĩ khiếp hãi. Ông ta nói, "Nasruddin,
anh sẽ tự giết mình mất! Đây là lúc anh phải nắm lấy bản thân mình trong
tay." Nasruddin nói, "Thế nữa tôi cũng làm bốn lần một tuần."
Việc hiểu của bạn
là việc hiểu của bạn. Cho dù tôi có nói về cầu nguyện, thì bạn sẽ hiểu thành bất
kì điều gì bạn có thể hiểu. Tốt hơn cả là bạn nên quan sát, tốt hơn cả là bạn
đi vào tâm trí riêng của mình, sự vận hành của nó. Chỉ một điều tôi muốn nói với
bạn: đừng kết án, đừng bao giờ kết án. Tâm trí kết án sẽ không bao giờ có khả
năng hiểu được cuộc sống. Đừng bao giờ đánh giá. Đừng bao giờ tính toán. Hãy chỉ
là người quan sát. Bởi vì một khi bạn có đánh giá, bạn không cho phép tâm trí
mình cởi mở nó hoàn toàn cho bạn - việc đánh giá của bạn trở thành rào chắn. Nếu
bạn đã được thuyết phục rằng dục là tội lỗi, làm sao bạn có thể đối mặt với
tính dục của riêng của mình được? Bạn sẽ mặc quần áo cho nó. Bạn sẽ tự dối
mình. Bạn sẽ hợp lí hoá nó. Bạn sẽ tìm ra cách thức và phương tiện và lời nói
và triết lí để che giấu nó.
Đừng bao giờ giữ
định kiến gì, để cho sự tồn tại của bạn trở thành trong suốt với bạn. Và bất kì
cái gì đang có đấy, ít nhất là với tôi, mọi thứ đều tốt - bất kì cái gì đang hiện
hữu, đều tốt. Nó là tâm trí bạn, nó là thân thể bạn, nó là năng lượng của bạn.
Yêu cầu cơ sở là thấy nó một cách rõ ràng, và từ tầm nhìn đó mọi sự bắt đầu
chuyển động. Nếu nó là dục, chẳng có gì phải lo nghĩ cả. Cũng tốt là bạn không
phải là người bất lực - bạn hãy nghĩ về điều đó. Nó là dục, nó là tốt - bạn có
năng lượng. Bây giờ bạn có thể dùng năng lượng đó. Bạn đã bao giờ nghe nói về bất
kì ai bất lực mà lại trở nên chứng ngộ không? Tôi chưa từng nghe thấy. Và, hãy
tin tôi đi, điều đấy đã không xảy ra - nó không thể xảy ra được. Người bất lực
là người tội nghiệp nhất trên thế giới này bởi vì chứng ngộ không thể xảy ra được
cho người đó. Cho dù người đó có cố gắng, thì điều đó cũng không thể nào xảy ra
được - bởi vì người đó không có năng lượng ngay chỗ đầu tiên để biến đổi. Và để
tôi nói cho bạn một chân lí khác: rằng bất kì khi nào chứng ngộ xảy ra thì nó xảy
ra cho người rất dục - bao giờ cũng thế! Bởi vì nhiều năng lượng... và bạn có
thể cưỡi lên nó. Nó đã không xảy ra cho cho cái gọi là người hờ hững - chẳng
cái gì xảy ra cho họ cả; họ bị mắc kẹt với sự hờ hững của mình. Điều đó đã xảy
ra cho những người rất dục.
Phật rất dục.
Ông ấy đã sống một cuộc sống rất dục tính, và từ điều đó mà ông ấy đã trở nên
ngày một hiểu biết hơn. Rồi một hôm ông ấy đã trở nên nhận biết về cách ông ấy
đã ném đi nhiều năng lượng một cách không cần thiết, ông ấy đã bắt đầu đổi kênh
cho năng lượng đó sang hướng khác - hướng tới tình yêu, cầu nguyện, từ bi, thiền.
Nó là cùng năng lượng! Chỉ có một năng lượng trên thế giới và năng lượng đó là
năng lượng dục. Ngay cả Thượng đế mà phải tạo ra cái gì đó, ông ấy cũng phải
làm việc ấy qua nó. Đứa trẻ được sinh ra, cuộc sống được sinh ra, là từ dục.
Bông hoa nở - đấy là năng lượng dục. Chim cu cu cứ hót một bài ca kì quái - đấy
là từ năng lượng dục. Bạn cứ nhìn xung quanh mà xem! Toàn thế giới đang rộn
ràng với năng lượng dục. Chỉ có năng lượng dục đang hiện hữu! Dục là chất liệu
tạo nên vũ trụ. Cho nên đừng kết án nó. Hãy cưỡi lên những con sóng, những con
song dục gầm thét, và bạn sẽ bắt đầu cảm thấy những chiều hướng mới, tầm cao mới.
Lối vào thứ nhất
sẽ là trong tình yêu, và cánh cửa thứ hai sẽ là cầu nguyện. Nhưng bạn có thể bắt
đầu chỉ từ nơi bạn đang hiện hữu. Cho nên điều đầu tiên phải tuyệt đối chắc chắn
là chỗ bạn đang hiện hữu – và chỉ bạn mới có thể chắc chắn được về nó. Hãy quan
sát... và chú ý. Và nếu bạn không kết án, nếu bạn không biện luận, nếu bạn
không nói tốt hay xấu, nếu bạn không là nhà đạo đức khắt khe, nếu bạn đơn giản
là người quan sát thuần khiết, bạn sẽ có khả năng thấy - bởi vì nó ở bên trong
bạn, chỗ năng lượng của bạn hiện hữu. Và một khi bạn đã biết chỗ nó, hãy bắt đầu
làm việc.
Nếu nó đang
treo quanh trung tâm dục, thế thì chẳng có gì phải lo cả. Chỉ hãy nhớ một điều:
đừng bao giờ làm tình với người bạn không yêu. Đó là truỵ lạc - bởi vì thế thì
bạn sẽ vẫn còn bị ám ảnh với dục. Hãy làm tình với người bạn thực sự yêu, bằng
không hãy đợi - bởi vì khi bạn yêu một người, chính tình yêu sẽ kéo năng lượng
đó lên. Và một khi năng lượng này đã bắt đầu di chuyển tới tình yêu, tình yêu
thoả mãn tới mức ai còn bận tâm tới dục nữa? Dục chưa bao giờ làm thoả mãn cho
bất kì ai cả. Nó tạo ra ngày càng nhiều sự không thoả mãn. Dục chưa bao giờ làm
mãn nguyện cho bất kì ai - nó không biết tới mãn nguyện.
Hãy có quan hệ
dục chỉ khi bạn có mối quan hệ yêu, như vậy yêu và dục trở nên được liên kết.
Và yêu là trung tâm lớn lao hơn, trung tâm cao hơn. Một khi dục được móc vào
yêu, nó bắt đầu đi lên. Một khi bạn cảm thấy rằng bạn đang yêu, thế thì đừng
bao giờ đi cầu nguyện trong đền chùa hay trong đền thờ hay trong nhà thờ - điều
đó là ngu xuẩn. Thế thì lần nữa hãy làm cùng điều như bạn đã làm ngay chỗ đầu
tiên: cầu nguyện thứ nhất của bạn phải xảy ra với người yêu của bạn. Hoặc trước
khi bạn làm tình, hãy để có cầu nguyện; hay sau khi bạn đã làm tình, hãy để có
cầu nguyện; hay - và cách thứ ba là tốt nhất - trong khi bạn làm tình, hãy để
có cầu nguyện.
Nếu tình yêu trở
nên được gắn với cầu nguyện, thế thì nó có thể được đi kèm, thế thì nó có thể
được cầu nguyện kéo lên. Tình yêu phải kéo năng lượng dục lên, và thế rồi cầu
nguyện phải kéo năng lượng yêu lên. Một khi bạn đã ở điểm cầu nguyện, sahasrar
- hoa sen một nghìn cánh trong đầu bạn - mở ra. Nó chỉ mở tại khoảnh khắc của cầu
nguyện. Đây là ba trung tâm cơ bản: trung tâm dục, trung tâm trái tim, và
sahasrar - hoa sen một nghìn cánh. Trung tâm trái tim chỉ là ở lưng chừng, giữa
sahasrar và trung tâm dục. Từ trung tâm trái tim các con đường đi tới cả hai
trung tâm này. Từ dục không ai có thể nhẩy trực tiếp tới sahasrar được; người
ta phải đi qua tình yêu, qua trung tâm trái tim. Từ trung tâm trái tim bạn có
thể lan toả theo cả hai đường - chẳng có gì sai trong nó cả. Một khi bạn đã đạt
tới sahasrar, việc nở hoa tối thượng của hoa sen bên trong bạn, thế thì dục hoàn
toàn biến mất. Thế thì không dục nào còn lại nữa.
Trong dục không
có cầu nguyện. Trong cầu nguyện không có dục. Trong yêu cả hai gặp nhau và xoắn
xuýt. Đó là lí do tại sao tôi cứ lặp lại mãi: Yêu là cánh cửa đi vào trong thế
giới này, hay đi vào trong thế giới kia. Yêu là cánh cửa mở ra cả hai đường.
Jesus là phải khi ông ấy nói: Thượng đế là tình yêu. Nhưng tôi muốn nói - và
tôi cảm thấy phát biểu của tôi còn tốt hơn phát biểu của Jesus – tôi muốn nói với
các bạn: Tình yêu là Thượng đế. Jesus nói: Thượng đế là tình yêu. Tôi nói: Tình
yêu là Thượng đế.
Ai đó đã hỏi
tôi, một đứa trẻ nhỏ, "Tên bác là gì?" Tôi nói, "Tên tôi là tình
yêu." Và hãy để điều đó cũng là tên bạn nữa. Một khi bạn hiểu tình yêu là
gì, thì bạn đã hiểu cuộc sống. Bạn đã hiểu tất cả những điều cần được hiểu.
0 Đánh giá