Read more
Bạn đang ngồi đây - một mình với
bản thân bạn. Đây là phép màu vĩ đại nhất. Ở một mình là thành tựu lớn lao nhất.
Người ta bao giờ cũng cảm thấy nhu cầu về người khác. Có nhu cầu mênh mông về
người khác bởi vì cái gì đó bị thiếu bên trong chúng ta. Chúng ta có lỗ lổng
trong bản thể mình; chúng ta nhét vào lỗ hổng đó sự hiện diện của người khác.
Người khác bằng cách nào đó làm cho chúng ta đầy đủ, bằng không thì chúng ta
không đầy đủ.
Không có người khác chúng ta
không biết mình là ai, chúng ta mất đi cá tính của mình. Người khác trở thành tấm
gương và chúng ta có thể nhìn khuôn mặt của mình trong đó. Không có người khác
chúng ta bỗng nhiên bị ném về chính bản thân mình. Sự không thoải mái lớn lao,
sự bất tiện nảy sinh, bởi vì chúng ta không biết mình là ai.
Bạn muốn chạy xô tới người
khác. Ở cùng người khác, mọi sự là rõ ràng, được xác định. Khi không có ai bạn
đơn giản bị bỏ lại với sự trống rỗng của mình. Điều đó tạo ra nỗi sợ. Không ai
muốn một mình cả. Nỗi sợ lớn nhất trên thế giới là bị bỏ lại một mình. Mọi người
đều làm cả nghìn lẻ một thứ chỉ để không bị bỏ lại một mình. Bạn bắt chước hàng
xóm của mình để cho bạn cũng giống như họ và bạn không bị bỏ lại một mình. Bạn
đánh mất đi tính cá nhân của mình, bạn đánh mất sự duy nhất của mình, bạn trở
thành kẻ bắt chước, bởi vì nếu bạn không là kẻ bắt chước thì bạn sẽ bị bỏ lại một
mình. Bằng cách nào đó bạn muốn hội nhập với đám đông nơi bạn có thể cảm thấy
thoải mái, rằng bạn không một mình, có nhiều người giống như bạn. Bạn và họ trở
thành một phần của đám đông.
Ở một mình mới thực sự là phép
màu vĩ đại nhất. Nhu cầu của bạn về người khác đã biến mất. Bạn không có chỗ hở
nào, bạn không thiếu cái gì, bạn không có khiếm khuyết nào - bạn đơn giản hạnh
phúc với chính bản thân mình. Bạn không cần cái gì cả, phúc lạc của bạn là vô
điều kiện. Vâng, nó là phép màu vĩ đại nhất trên thế giới.
Có khác biệt mênh mông giữa cô
đơn và một mình. Khi bạn cô đơn bạn nghĩ tới người khác, bạn thiếu người khác.
Cô đơn là trạng thái tiêu cực. Bạn cảm thấy rằng nếu như người khác có đó thì sẽ
tốt hơn - bạn của bạn, vợ bạn, mẹ bạn, người yêu của bạn, chồng bạn. Đáng ra
thì tốt nếu người khác có đó, nhưng người khác lại không có. Cô đơn là sự thiếu
vắng người khác. Một mình là sự hiện diện của bản thân mình. Một mình rất tích
cực. Nó là sự hiện diện, sự hiện diện tràn ngập. Bạn tràn đầy hiện diện tới mức
bạn có thể rót đầy toàn thể vũ trụ bằng sự hiện diện của mình và không có nhu cầu
về bất kì ai.
Điều này không có nghĩa là người
đó không có khả năng sống với người khác. Thực tế chỉ người đó mới có khả năng
sống tốt cùng với người khác. Bởi vì người đó có khả năng ở với chính mình nên
người đó trở nên có khả năng ở với người khác. Nếu bạn không có khả năng ở cùng
bản thân mình, làm sao bạn có thể có khả năng ở cùng người khác được? Bạn đang ở
chỗ gần nhất rồi. Ngay cả với bản thân mình mà bạn còn không có khả năng sống
trong tình yêu sâu sắc, trong vui sướng - thì làm sao bạn có thể sống cùng người
khác được? Người khác còn xa thẳm.
Người hạnh phúc với bản thân
mình thì tràn đầy tình yêu, tuôn chảy. Người đó không cần tình yêu của người
khác, do đó người đó có thể cho. Khi bạn đang cần, làm sao bạn có thể cho được?
Bạn là kẻ ăn mày. Và khi bạn có thể cho, nhiều tình yêu lại tới với bạn. Đó là
sự đáp ứng, sự đáp ứng tự nhiên. Bài học thứ nhất của tình yêu là học cách ở một
mình.
Hãy thử điều đó đi, để có cảm
giác ấy. Thỉnh thoảng hãy ngồi một mình. Hãy thử mà xem. Nếu bạn bắt đầu cảm thấy
cô đơn thế thì cái gì đó còn thiếu trong con người bạn, thế thì bạn vẫn chưa có
khả năng hiểu mình là ai.
Bạn đã trở nên quá quen; ý tưởng
về người khác đã trở thành thâm căn cố đế, nó đã trở thành thói quen máy móc,
cho nên khi bạn bỏ lỡ nó bạn cảm thấy mình trống rỗng, cô đơn, rơi vào trong vực
thẳm. Nhưng nếu bạn cho phép và cứ rơi vào trong vực thẳm đó, chẳng mấy chốc bạn
sẽ nhận ra vực thẳm này đã biến mất, và cùng với vực thẳm đó tất cả mọi gắn bó ảo
tưởng đã biến mất. Thế thì phép màu vĩ đại nhất xảy ra - rằng bạn đơn giản hạnh
phúc chẳng bởi lí do nào cả.
Hãy nhớ, khi hạnh phúc của bạn
phụ thuộc vào người khác, thì bất hạnh của bạn cũng sẽ phụ thuộc vào người
khác. Nếu bạn hạnh phúc bởi vì người đàn bà yêu bạn, bạn sẽ trở nên bất hạnh nếu
cô ấy không yêu bạn. Nếu bạn hạnh phúc vì bất kì lí do nào về bất kì cái gì, thế
thì bất kì ngày nào lí do đó không còn đó nữa, bạn sẽ trở nên bất hạnh.
Hạnh phúc của bạn bao giờ cũng
như trứng treo trên đá, bạn bao giờ cũng vẫn còn trong lúc bão tố. Bạn sẽ chẳng
bao giờ chắc chắn được liệu bạn có hạnh phúc hay bất hạnh, bởi vì từng khoảnh
khắc bạn sẽ thấy đất dưới chân có thể biến mất - bất kì khoảnh khắc nào nó cũng
có thể biến mất. Bạn không bao giờ có thể chắc chắn được. Người đàn bà đó mỉm
cười ngay bây giờ đấy, và thế rồi cô ấy lại trở nên giận dữ. Người chồng đang
nói hay thế và bỗng nhiên anh ấy mất hút vào tâm trạng tức giận.
Phụ thuộc vào người khác là phụ
thuộc thôi - nó là sự tù túng, nó là sự phụ thuộc, và người ta không bao giờ có
thể cảm thấy thực sự phúc lạc được. Hạnh phúc của bạn đơn giản là của riêng bạn,
bạn không vay mượn nó từ bất kì ai. Không ai có thể lấy được nó đi, ngay cả cái
chết.
Bạn sẽ phải chịu đựng sự cô đơn
trước hết. Hãy chịu đựng nó, hãy đi qua nó. Bạn phải trả giá cho nó. Việc chịu
đựng sự đơn độc này chính là việc trả giá cho nó. Bạn sẽ được lợi vô cùng.
"Người ta có nên trước hết
chấp nhận sự cô đơn riêng của mình trước khi đi vào mối quan hệ không?"
Có chứ - có, tuyệt đối đấy. Nó
phải như vậy, bằng không thì bạn sẽ bị thất vọng, và nhân danh tình yêu bạn sẽ
làm cái gì đó khác, cái không phải là tình yêu chút nào..
Trước hết hãy trở thành một mình. Trước hết hãy bắt đầu tận hưởng bản thân mình, trước hết hãy yêu lấy bản thân mình. Trước hết hãy trở nên hạnh phúc đích thực tới mức nếu không ai tới cũng chẳng thành vấn đề gì. Bạn tràn đầy, tuôn chảy. Nếu không ai gõ cửa nhà bạn thì hoàn toàn được - bạn chẳng bỏ lỡ cái gì. Bạn không chờ đợi ai đó tới và gõ cửa. Bạn ở nhà - nếu ai đó tới, tốt, hay. Nếu không ai tới, điều đó nữa cũng hay và tốt. Thế rồi hãy đi vào trong mối quan hệ. Bây giờ bạn đi giống như người chủ, không như kẻ ăn xin. Bây giờ bạn đi giống như hoàng đế, không như kẻ ăn xin.
Và hãy nhớ, khi bạn đi theo sự
cô đơn của mình bạn sẽ rơi vào mối quan hệ với ai đó cũng cùng cảnh ngộ khổ sở,
bởi vì người thực sự sống theo sự một mình của họ sẽ không được hấp dẫn tới bạn.
Bạn sẽ ở quá thấp dưới họ. Họ nhiều nhất có thể thông cảm, nhưng không thể yêu
bạn được. Người ở trên đỉnh của một mình chỉ có thể bị hấp dẫn tới người nào đó
cũng một mình. Cho nên bất kì khi nào bạn hành động theo sự cô đơn của mình, bạn
sẽ tìm thấy người có cùng kiểu; bạn sẽ tìm thấy sự phản xạ của riêng mình ở đâu
đó. Hai người ăn xin sẽ gặp nhau, hai người khổ sở sẽ gặp nhau. Và hãy nhớ -
khi hai người khổ sở gặp nhau, nó không chỉ đơn thuần là phép cộng, nó là phép
nhân đấy. Họ tạo ra nhiều khổ sở cho nhau hơn là họ có thể đã tạo ra trong sự
cô đơn của mình.
Cô đơn là sự phụ thuộc, một
mình là cực kì độc lập. Người ta cảm thấy dường như người ta là toàn thể thế giới,
toàn thể sự tồn tại!
0 Đánh giá