Read more
Osho – Nghệ thuật Cân bằng Sự sống và Cái chết
Chương 4: Hãy để nó như vậy
14 tháng 10 năm 1976, buổi sáng tại thính đường Phật
Câu hỏi 1: Một cái gì đó đã xảy
ra với tôi, xuyên qua tôi, nhưng đó là một cái gì đó không thể biểu cảm. Đó là
gì, tôi không biết. Nhưng dẫu vậy thì nó vẫn hiện hữu.
Tâm
trí con người có xu hướng biến mọi trải nghiệm thành câu hỏi. Đó là bước đi vô
cùng hủy diệt. Xin hãy tránh điều đó. Ở đây, cùng tôi, toàn bộ mục đích là để
biết những gì không thể biết, biết những gì không thể biểu cảm, biết những gì
không thể biến thành lời nói. Khi nó bắt đầu xảy ra, đừng tạo ra rắc rối từ nó
- bởi vì chính câu hỏi của bạn sẽ trở thành sự dừng. Thế thì tâm trí bạn sẽ bắt
đầu một cái gì đó khác và bạn bị sao lãng.
Khi
nó bắt đầu xuất hiện thì hãy thích thú nó, yêu nó, được nuôi dưỡng bởi nó, thưởng
thức nó, nhảy múa cùng nó, ca hát cùng nó, nhưng đừng tạo ra câu hỏi về nó. Chỉ
là nó. Và cho phép nó toàn bộ không gian. Nó sẽ phát triển. Nó cần không gian
trong bạn để phát triển.
Chương 4 này còn
tiếp - Quay về Mục lục
Đừng
vội vàng tạo ra lí thuyết về nó. Những lí thuyết là rất nguy hiểm. Chúng có thể
giết hại đứa trẻ trong bụng mẹ. Thời điểm bạn bắt đầu nghĩ về việc phân tích,
biết nó là gì, nó không là gì, so sánh, dán nhãn thì cũng là lúc bạn hướng tới
sự sẩy thai. Bạn sẽ lỡ một cái gì đó sẽ phát triển - bạn đã sát hại nó. Đừng là
kẻ tự sát hại, đừng là phân tích, chỉ cho phép nó. Cảm nhận sự hiện diện của nó
- nhưng không với tâm trí. Cảm nhận sự hiện diện của nó trong tính toàn bộ của
bạn. Hãy để trái tim bạn mở ra với nó và nó sẽ phát triển.
Và
trong chính sự phát triển đó, dần dần sự nhận biết sẽ xuất hiện. Nhận biết sẽ
không xuất hiện thông qua phân tích, nghĩ, nghiền ngẫm, logic. Nhận biết sẽ dẫn
tới trải nghiệm sâu sắc hơn.
Bạn
nói một cái gì đó xảy ra với bạn thông qua tôi, nhưng đó là một cái gì đó không
thể biểu cảm. Hãy để nó như vậy. Hãy vui vẻ. Chúc phúc cho bạn. Khi một cái gì
đó không thể biểu cảm bắt đầu xuất hiện thì điều đó chứng tỏ bạn đang đúng hướng,
bạn đang hướng thẳng tới Thượng đế, tới điều huyền bí tối thượng. Bất kì khi
nào bạn có một cái gì đó bên trong mà bạn không thể hiểu thì điều đó đơn giản
chỉ ra một cái gì đó lớn hơn đã vào bạn - nếu không, bạn có thể đã hiểu nó, bạn
có thể luận ra nó. Một cái gì đó lớn hơn tâm trí đã thấm vào bạn, một tia sáng
trong đêm đen của tâm hồn, một tia sáng trong đêm đen của tâm trí. Tâm trí
không thể lĩnh hội điều đó: điều đó là bên ngoài sự hiểu biết của nó. Nhưng
không phải là không nhận biết, nên nhớ như vậy. Bên ngoài nhận biết, điều đó là
có thể với tâm trí, nhưng không thể không hiểu biết - bởi vì có sự nhận biết
không phải của tâm trí: nhận biết toàn bộ, của toàn bộ bản thể bạn, của tính
toàn bộ của bạn.
Những
điều đó xuất hiện không phải bởi sự phân tích, không phải bởi sự mổ xẻ. Nó xuất
hiện bởi sự say mê, hấp dẫn của trải nghiệm. Hãy ăn nó! Điều không thể biểu cảm
phải được ăn bởi bạn, "Hãy ăn tôi," điều đó ngụ ý: Ăn điều không thể
biểu cảm, ăn điều không biết. Tiêu hóa nó, hãy để nó tuần hoàn trong máu bạn.
Hãy để nó trở thành một phần của bạn. Thế thì sau đó bạn sẽ biết. Và việc biết
cũng nảy sinh bất ngờ như trải nghiệm đã từng nảy sinh.
Bấy
giờ tia sáng đã vào bạn. Cho phép nó trở thành một phần của bạn - chỉ khi đó bạn
sẽ hiểu nó.
Sự nhận
biết này không phải là sự nhận biết mà bạn đã làm quen cho đến bây giờ. Bạn chỉ
mới biết tâm trí và những cách thức của nó. Nó dán nhãn mọi thứ ngay lập tức. Bất
kì khi nào bạn hỏi đó là gì, bạn đang thực sự yêu cầu điều gì? Bạn sẽ nhìn thấy
bụi cây và bông hoa, và bạn nói, "Đây là gì?" Ai đó nói, "Khóm hồng,"
và bạn nghĩ bạn đã hiểu. Ai đó khác đã thốt ra từ 'bông hồng' và bạn nghĩ bạn
đã hiểu.
Nhưng
nếu bạn không biết tên thì bạn sẽ cảm thấy một chút bối rối. Bông hoa chưa biết
đó ở trước mặt bạn, nó thử thách bạn. Bạn cảm thấy uy tín của bạn đang lâm nguy.
Bởi vì bông hoa chưa biết đó liên tục nói, "Bạn không biết tôi ư, thế thì
kiến thức của bạn là gì vậy? Thậm chí bạn cũng không biết tôi sao?" Bông
hoa liên tục tấn công bạn, và bạn bắt đầu cảm thấy bị quấy nhiễu. Bạn muốn biết
mình có thể kết thúc với thữ thách này. Bạn đến thư viện, bạn tìm kiếm những cuốn
sách, bạn tìm trong Bách khoa toàn thư của nước Anh; bạn tìm ra tên của bông hồng
này là gì. Nó là 'hoa hồng' - được thôi, bạn đã dán nhãn cho nó. Bây giờ bạn có
thể thoải mái.
Nhưng
bạn đã làm gì? Chỉ bằng việc gán cho bụi hồng một từ mà bạn nghĩ bạn đã hiểu
sao? Bạn đã lỡ cơ hội để hiểu. Bạn đã lỡ thử thách lớn lao. Bởi vì hãy nhớ lại
cho rõ - tên 'hoa hồng' được trao cho bụi hồng bởi con người, bụi hồng không
bao giờ biết tên cả. Nếu bạn nói về bụi hồng với bụi hồng thì bụi hồng sẽ không
hiểu điều đó. Bạn đang nói về điều gì? Bạn đang nói về điều vô nghĩa gì vậy? Về
khía cạnh bụi cây thì bụi hồng không có tên gì cả - tên được trao bởi người
khác, được trao bởi những người như bạn, những người không thể chịu đựng được
điều không thể biết ở bất kì đâu.
Điều
không thể biết như vậy là điều quá băn khoăn, nó tạo ra quá nhiều sự bất tiện. Nhìn
thấy một người nào đó, bạn nói, "Người đàn ông này là ai?" và sau đó
một người nào đó nói anh ta là người Trung Hoa, hoặc người châu Phi, hoặc Nhật
Bản, và bạn cảm thấy dễ chịu. Bạn đã biết gì? Chỉ bằng việc nói anh ta là người
Trung Hoa... có nhiều triệu người Trung Hoa - cả tỉ người - và không người
Trung Hoa nào khác giống anh ta. Thực tế, không gì tồn tại giống như người
Trung Hoa. Có hàng triệu và hàng triệu người Trung Hoa - mỗi cá thể là duy nhất,
là khác nhau: mỗi cá thể có chữ kí riêng của mình, thực tại riêng của mình. Những
gì bạn đã hiểu có phải bởi việc dán nhãn con người như là Trung Hoa không?
Nhưng bạn cảm thấy dễ chịu.
Anh
ta thuộc về tôn giáo nào? Anh ta là Phật giáo. Nhãn khác đã đến tay anh ta. Bây
giờ bạn biết hơn một chút. Anh ta tham gia đảng phái nào? Anh ta là duy vật vô
thần. Bạn vẫn thu thập thêm nhiều nhãn mác hơn - và bạn nghĩ bạn đã biết con
người đó.
Kiến
thức có rẻ mạt như tâm trí nghĩ không? Nhãn mác không phải là kiến thức. Nhãn
mác là cách để tránh cơ hội mở ra. Có thể bạn đã biết người đàn ông đó nếu bạn
đã có mối liên hệ với anh ta. Có thể bạn đã biết khóm hồng nếu bạn đã thiền về
một mình nó, nếu bạn đã cho phép hương thơm của nó vào mũi bạn và vào trái tim
bạn: nếu bạn đã chạm vào nó trong tình yêu. Nếu bạn đã có mối giao cảm với bụi
hồng này thì bạn có thể đã biết một cái gì đó.
Đừng
nói bạn có thể biết khóm hồng một cách toàn bộ. Nếu bạn có thể biết chỉ một
khóm hồng một cách toàn bộ thì bạn đã biết toàn bộ vũ trụ - bởi vì chỉ trong một
khóm hồng thôi thì toàn bộ vũ trụ cũng liên quan: Mặt trời, trăng, những ngôi
sao, quá khứ, hiện tại và tương lai. Tất cả không gian, tất cả thời gian đều hội
tụ vào khóm hồng nhỏ đó. Nếu bạn có thể biết nó trong tính toàn bộ của nó thì bạn
sẽ biết toàn bộ vũ trụ. Thế thì không gì còn lại phía sau. Mỗi một thứ nhỏ bé
cũng trở thành quá vĩ đại.
Khi một
cái gì đó giống như bông hoa, mà chưa được biết đến, nở hoa trong bạn thì đừng
vội vả giải phẩu nó, phân tích nó; đừng đặt nó lên bàn, mổ nó ra và bắt đầu tìm
kiếm các thành phần cấu tạo nên nó. Thích thú nó. Yêu nó. Giúp nó phát triển.
Ân huệ đã hạ xuống bạn. Bạn đã trở thành Hasid.
Đó là nghĩa của Hasid - ân huệ.
Đó là nghĩa của Hasid - ân huệ.
Câu hỏi 2: Chúa
tể Shiva đã chỉ ra nhiều kĩ thuật về cân bằng với Devi, là người vợ của Ngài
trong 'Mật Tông Vigyan Bhairav'. Xin thầy có thể nói một cái gì đó về những kĩ
thuật liên quan đến nghệ thuật của Hasidic về cân bằng, thăng bằng được không?
Không,
tôi sẽ không nói bất kì điều gì về những kĩ thuật đó - bởi vì Hasidism là tuyệt
đối không-kĩ-thuật. Toàn bộ sự tiếp cận là không-kĩ-thuật. Hasidism không có kĩ
thuật - chỉ là tuyệt đối niềm vui trong cuộc đời.
Hasidism
không phải là con đường của thiền, nó là con đường của cầu nguyện. Cầu nguyện
không có kĩ thuật. Thiền có thể có hàng triệu kĩ thuật bởi vì thiền là cách tiếp
cận khoa học đối với thực tại bên trong. Hasidism không phải là khoa học, nó là
nghệ thuật. Hasidism không tin vào kĩ thuật mà tin vào tình yêu.
Nên
nhớ rõ rằng, tâm trí kĩ thuật là tâm trí toán học. Tâm trí của người yêu là
không-toán-học; tâm trí của người yêu là tâm trí của nhà thơ. Tình yêu là lãng
mạn mà không phải kĩ thuật. Tình yêu có sự tiếp cận với cuộc sống hoàn toàn
khác.
Hasidism
không có kĩ thuật; nó không có yoga, không Mật tông. Nó đơn giản nói: Tin cuộc
sống, tin Thượng đế, và bất kì điều gì đã được trao cho bạn thì hãy thích thú
nó, hãy hưởng thụ nó. Hưởng thụ nó với lòng biết ơn sâu sắc đến mức mọi thứ
bình thường đều trở thành thiêng liêng, thần thánh, mỗi thứ bé nhỏ trong cuộc sống
cũng trở thành linh thiêng. Biến đổi mọi thứ thành điều linh thiêng - trần tục
biến đi khi bạn mang năng lượng tình yêu, ân huệ, lòng biết ơn đến.
Tình yêu không phải là kĩ thuật cho nên không ai có thể dạy bạn làm cách nào yêu. Và nếu bạn tình cờ gặp những cuốn sách nói chúng có thể dạy bạn làm cách nào yêu, thế thì hãy cảnh giác với những cuốn sách đó. Nếu bạn một lần học được những kĩ thuật yêu thì bạn sẽ không bao giờ có khả năng yêu nữa. Những kĩ thuật đó sẽ trở thành rào cản. Tình yêu là hiện tượng nảy sinh tự nhiên. Thậm chí những con thú cũng đang yêu - chúng không có Kinseys và những bậc thầy và Jonson, và chúng đạt được cực khoái một cách hoàn hảo mà không có bất kì sự trợ giúp khoa học nào. Chúng không có những bác sĩ chuyên khoa về tình dục, chúng không tới bất kì vị guru nào để học hỏi làm cách nào để yêu. Đó là phẩm chất bẩm sinh. Mỗi thực thể được sinh ra đều có phẩm chất đó.
Tình yêu không phải là kĩ thuật cho nên không ai có thể dạy bạn làm cách nào yêu. Và nếu bạn tình cờ gặp những cuốn sách nói chúng có thể dạy bạn làm cách nào yêu, thế thì hãy cảnh giác với những cuốn sách đó. Nếu bạn một lần học được những kĩ thuật yêu thì bạn sẽ không bao giờ có khả năng yêu nữa. Những kĩ thuật đó sẽ trở thành rào cản. Tình yêu là hiện tượng nảy sinh tự nhiên. Thậm chí những con thú cũng đang yêu - chúng không có Kinseys và những bậc thầy và Jonson, và chúng đạt được cực khoái một cách hoàn hảo mà không có bất kì sự trợ giúp khoa học nào. Chúng không có những bác sĩ chuyên khoa về tình dục, chúng không tới bất kì vị guru nào để học hỏi làm cách nào để yêu. Đó là phẩm chất bẩm sinh. Mỗi thực thể được sinh ra đều có phẩm chất đó.
Có một
số thứ mà bạn mang đến cùng sự ra đời của mình. Đứa trẻ được sinh ra... không
ai có thể dạy đứa trẻ làm cách nào để thở. Nếu điều đó phụ thuộc vào việc dạy
thì hẳn không ai có khả năng sống, bởi vì cần thời gian để dạy. Đầu tiên, hẳn
nó sẽ được đưa đến trường học, học ngôn ngữ, kỉ luật, và cuối cùng là, sau ít
nhất bảy năm, tám năm hoặc mười năm, chúng ta hẳn có khả năng dạy nó làm cách
nào để thở - thậm chí nó không hiểu từ 'thở'. Không, điều đó không phụ thuộc
vào bất kì việc dạy dỗ nào. Đứa trẻ sinh ra cùng khả năng thở: đó là khả năng bẩm
sinh. Đó là khả năng bẩm sinh giống như bông hoa nở từ khóm cây. Đó là khả năng
bẩm sinh giống như nước đổ ra đại dương - một cách tự nhiên.
Thời
điểm đứa trẻ sinh ra thì toàn bộ thực tại của đứa trẻ đều khao khát, trở nên
thèm khát thở - không biết điều gì xảy ra, bởi vì nó chưa bao giờ thở trước đó.
Không ai đã từng dạy nó, nó chưa bao giờ thực hiện điều đó, nó không có kinh
nghiệm về việc đó - điều đó chỉ đơn giản xảy ra.
Bằng
cách chính xác như vậy, vào một ngày, ở tuổi mười bốn, đứa trẻ bắt đầu cảm thấy
sự thu hút dục kì lạ với người khác giới. Không ai dạy điều đó. Toàn bộ lịch sử
loài người có vẻ như là dạy việc chống lại dục, chống lại năng lượng dục. Các
tôn giáo, các nền văn hóa, các nền văn minh, các tu sĩ, các nhà cai trị - tất cả
họ đều đã được dạy làm cách nào kìm nén dục. Nhưng nó vẫn không thể bọ kìm nén.
Có vẻ như kìm nén nó là điều không thể.
Đó là
hiện tượng tự nhiên. Nó nảy sinh. Nó nảy sinh thậm chí khi bạn chống lại nó -
hãy nhìn thấy sự thật về điều đó. Thậm chí khi bạn chống lại nó, mặc kệ bạn, nó
vẫn nảy sinh. Nó còn lớn hơn bạn. Bạn không thể kiểm soát nó. Đó à điều tự
nhiên.
Hasidism
nói nếu con người bắt đầu sống cuộc đời tự nhiên thì vào một ngày, bỗng nhiên,
tình yêu Thượng đế nảy sinh một cách hồn nhiên như tình yêu với đàn bà, hoặc
tình yêu với đàn ông: quá trình thở nảy sinh ột cách tự nhiên sau khi sinh ra.
Thời điểm quý giá đó không thể được thu xếp; bạn không thể lên kế hoạch cho nó,
bạn không thể chuẩn bị nó, không cần thiết. Bạn chỉ đơn giản là sống cuộc đời một
cách tự nhiên. Đừng đấu tranh với tạo hóa, hãy bồng bềnh cùng nó, bỗng nhiên
vào một ngày, bạn sẽ nhìn thấy ân huệ hạ xuống bạn. Sự thúc giục ghê gớm đã nảy
sinh trong bản thể bạn, tình yêu mới tồn tại - gọi nó là Thượng đế. Bởi vì khi
tình yêu nảy sinh, tồn tại trở thành cá nhân. Thế htì nó không còn là nó nữa;
nó trở thành ngươi. Thế thì nó là mối quan hệ giữa 'Ta' và 'Ngươi'.
Hasidism
đơn giản nói, đừng đấu tranh chống lại tự nhiên, và cầu nguyện sẽ được sinh ra
bởi sự tự nguyện của nó. Nó không có những kĩ thuật. Và đó là vẻ đẹp của nó.
Nếu bạn
đã lỡ sự nở hoa tự nhiên của cầu nguyện - thế thì kĩ thuật là cần đến. Thiền là
sự thay thế cho cầu nguyện; nó là thứ hai sau cầu nguyện. Nếu bạn đã lỡ cầu
nguyện thì thiền là cần đến, nhưng nếu cầu nguyện đã nảy sinh trong bạn thì
không cần bất kì thiền nào. Cầu nguyện là thiền tự nhiên; thiền là cầu nguyện
không nỗ lực. Cầu nguyện với kĩ thuật là thiền; thiền không kĩ thuật là cầu
nguyện.
Hasidism
là tôn giáo của cầu nguyện, chính vì vậy với Hasidism, không có sự từ bỏ. Hasid
sống cuộc sống tự nhiên mà Thượng đế đã trao cho họ. Bất kì khi nào Thượng đế đạt
họ xuống, họ sống, họ yêu; họ thích thứ niềm vui nhỏ bé của cuộc đời. Và bạn bắt
đầu nhấm nháp, hưởng thụ những niềm vui nho nhỏ, toàn bộ nỗ lực được tích lũy
là niềm phúc lạc tuyệt đỉnh trong thực tại bạn.
Điều
này phải được hiểu. Đừng chờ đợi niềm phúc lạc tuyệt vời nào đó hạ xuống bạn.
Nó chưa bao giờ xuất hiện. Niềm phúc lạc tuyệt vời không là gì mà là những niềm
vui nho nhỏ được tích lũy trong thực tại bạn, trong bản thể bạn. Tất cả những
niềm vui nho nhỏ đó là niềm phúc lạc tuyệt vời. Ăn, hãy thích thú việc ăn. Uống,
hãy thích thú việc uống. Tắm, hãy thích thú việc tắm. Đi bộ, hãy thích thú việc
đi bộ. Thế giới mới tuyệt vời làm sao, buổi sáng tuyệt đẹp, những đám mây bồng
bềnh trôi... bạn cần gì để lễ hội vui mừng nữa không? Bầu trời đầy sao... bạn cần
gì để trở thành trạng thái cầu nguyện nữa không? Mặt trời đang mọc ở phía
Đông... bạn cần gì thêm để cúi xuống cầu nguyện không? Ở giữa hàng nghìn lẻ một
bụi gai có một bông hồng nhỏ xuất hiện, nó mở nụ ra, quá mỏng manh, quá yếu đuối,
nhưng cũng quá mạnh mẽ, sẵn sàng đấu tranh với gió, với giông tố. Hãy nhìn vào
lòng can đảm xem...bạn cần gì hơn để hiểu sự thật?
Kĩ
thuật là cần đến khi bạn bị lỡ những ô cửa nhỏ bé với Thượng đế. Nếu bạn liên tục
nhìn vào những ô cửa nhỏ bé thì toàn bộ nỗ lực sẽ là ô cửa vĩ đại. Và bỗng
nhiên bạn bắt đầu nhìn thấy cầu nguyện là gì. Không chỉ nhìn thấy mà còn còn bắt
sống với nó.
Hasidism
là sự tiếp cận hoàn toàn khác với Mật Tông. Hasidism
còn cao hơn bất kì Mật Tông nào, bởi vì nó là
Mật Tông tự nhiên, nó là con đường tự nhiên. Nó là con đường của Đạo.
Nhưng
tâm trí rất ranh mãnh. Tâm trí muốn thao túng. tâm trí muốn thao túng, thậm chí
là thao túng mối quan hệ tình yêu; tâm trí muốn thao túng hiện tượng huyền bí của
cầu nguyện. Tâm trí là kẻ kiểm soát vĩ đại. Sự ám ảnh của tâm trí là kiểm soát
mọi thứ, không cho phép bất kì điều gì bên ngoài sự kiểm soát - do vậy mà có kĩ
thuật. Tâm trí luôn yêu cầu kĩ thuật, và tâm trí liên tục lên kế hoạch cho mọi
khả năng có thể.
Nếu bạn
lên kế hoạch cho mọi khả năng có thể, nếu bạn thu xếp mọi thứ thì bạn chưa bao
giờ trao cơ hội cho Thượng đế thấm vào bạn, để đặt sự kiểm soát lên vai ngài. Bạn
chưa bao giờ cho phép Thượng đế giúp bạn. Bạn nghĩ bạn phải độc lập; bạn nghĩ
không có cách nào khác hơn là tự giúp. Bạn vẫn giữ là nghèo nàn một cách không
cần thiết.
Đứa
trẻ nhỏ chơi xung quanh người cha đang ngồi trong vườn. Đứa trẻ đang cố kéo tảng
đá lớn. Tảng đá quá lớn nên đứa trẻ không thể. Nó đã rất cố gắng. Nó vã mồ hôi.
Người
cha nói, "Con không sử dụng hết năng lượng của mình."
Đứa
trẻ nói, "Không đúng. Con đang sử dụng mọi năng lượng của con. Con không
biết con có thể làm gì hơn nữa."
Người
cha nói, "Con đã không đề nghị sự giúp sức của cha. Đó cũng là năng lượng
của con. Cha đang ngồi đây và con đã không nhờ cha giúp. Con đang không sử dụng
toàn bộ năng lượng của mình."
Con
người sống bằng những kĩ thuật có thể được nghĩ ra, anh ta đang sử dụng toàn bộ
năng lượng của mình và đã không yêu cầu sự giúp đỡ của Thượng đế. Con người chỉ
đơn giản thiền với những kĩ thuật là người nghèo nàn. Hasid là giàu có khác thường,
bởi vì họ sử dụng hết mọi năng lượng của mình. Hasid là cởi mở; đầu óc định hướng
kĩ thuật là đầu óc khép kín. Nó liên tục lập kế hoạch cho mọi thứ. Thậm chí nếu
kế hoạch của bạn được thỏa mãn thì bạn sẽ không vui, bởi vì chúng là kế hoạch của
bạn. Chúng cũng nhỏ bé như bạn. Thậm chí nếu bạn thành công thì bạn cũng sẽ thất
bại; thậm chí trong sự thành công của bạn, bạn sẽ có sự nếm trải về thất vọng.
Bởi vì bạn sẽ đạt được gì? Hoặc, nếu bạn thất bại, tất nhiên bạn sẽ thất vọng.
Khi bạn thất bại, bạn thất vọng, nhưng khi bạn thành công thì bạn cũng thất vọng.
0 Đánh giá