Read more
Osho - Hiểu biết là chìa khóa
3.
Không gian của vô ý nghĩ
Xã
hội dạy bạn nghĩ, và nghĩ liên tục, và nghĩ một cách khéo léo và ranh mãnh. Nó
đã không cho phép bạn biết rằng có các không gian của vô ý nghĩ, bởi vì xã hội
sợ.
Những
không gian đó của vô ý nghĩ là rất nguy hiểm. Những không gian đó của vô ý nghĩ
là rất điên khùng. Những không gian đó của vô ý nghĩ sẽ cho bạn niềm vui lớn
lao, nhưng sẽ làm cho bạn có tính nổi dậy. Những không gian lớn lao đó sẽ làm
cho bạn rất, rất hạnh phúc, nhưng người hạnh phúc trở thành tự do. Người đó
không thể dễ dàng bị ép buộc làm những điều ngu xuẩn.
Bạn
không thể phái người đó vào quân đội được. Người đó sẽ nói, "Vô nghĩa. Tôi
hạnh phúc thế, sao tôi phải đi và giết người khác và bị giết?" Bạn không
thể phái người đó; người đó sẽ đơn giản nói không. Bạn không thể buộc người đó
làm những điều ngu xuẩn trong cả đời người đó như cái máy.
Người
đó sẽ nói, "Tại sao? Tôi sẽ làm những điều tôi thích và điều tôi yêu.".
Bạn không thể bảo người đó cứ là thư kí trong văn phòng và liên tục làm hồ sơ mọi
thứ, đặt chồng chồng tài liệu cả đời người đó. Người đó sẽ nói, "Tôi sẽ đi
và trở thành nông dân vì tôi yêu cây. Nếu tôi không trở nên giầu, điều đó là được.
Cái giầu của tôi sẽ là của cái bên trong." "Tôi sẽ trở thành người
đánh cá. Tôi sẽ ở trên biển cả. Tôi không muốn trở thành thư kí."
Mọi
người sẽ nhảy múa và mọi người sẽ ca hát và mọi người sẽ đi vào rừng và chẻ củi,
và họ sẽ đi ra biển và đánh cá và họ sẽ đi lên núi, họ sẽ làm nông trại, làm vườn,
họ sẽ là thợ mộc, thợ dệt, thợ quay tơ. Nhưng mọi người sẽ làm cái gì đó mà họ
thích làm.
Nhưng
thế thì mọi sự sẽ khó khăn cho xã hội. Xã hội cần thư kí, xã hội cần lính
tráng. Xã hội cần những người rất kìm nén, người có năng lượng sôi lên và không
có cách nào để đi đâu cả - để cho họ có thể được đưa vào trong bất kì công việc
nào. Xã hội thu xếp mọi thứ theo cách mà bạn có thể trở thành nô lệ.
Xã
hội không ở đây để làm bạn thành người tự do, bởi vì với tự do chính trị sẽ biến
mất, quốc gia sẽ biến mất. Trong một thế giới tự do sẽ không có quốc gia và sẽ
không cần quốc gia và sẽ không cần quân đội. Hàng triệu người chỉ phí hoài kiếp
sống của họ - làm duyệt binh. Quay trái! Quay phải! Quay đằng sau! Hàng triệu
người - làm điều đó một cách rất hạnh phúc và nghĩ họ đang làm điều lớn lao, phục
vụ lớn lao cho nhân loại.
Phục
vụ lớn lao cho nhân loại và quay trái, quay phải sao? Nhưng điều đó giúp phá huỷ
thông minh. Và người lính phải trung thành với quốc gia. Người đã thả bom
nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki - bạn không thể gọi người đó là kẻ chịu
trách nhiệm được; người đó đơn giản hoàn thành nghĩa vụ của mình. Người đó bị
ra lệnh, và người đó trung thành với cấp trên của mình; đó là toàn thể việc huấn
luyện của quân đội.
Trong
nhiều năm họ huấn luyện bạn để cho bạn trở thành gần như không có khả năng nổi
dậy. Cho dù bạn thấy rằng điều đang được yêu cầu bạn làm là tuyệt đối sai, dầu
vậy việc huấn luyện của bạn đã đi sâu thế bạn sẽ nói, "Vâng, thưa ngài,
tôi sẽ thực hiện điều đó." Tôi không thể quan niệm nổi rằng người đã thả
bom xuống Hiroshima và Nagasaki là cái máy. Người đó cũng có trái tim, cũng như
bạn.
Người
đó cũng có vợ và con, mẹ già và cha già. Người đó cũng là con người như bạn - với
một khác biệt thôi. Người đó đã được huấn luyện để tuân theo mệnh lệnh mà không
hỏi và khi mệnh lệnh đã được trao, người đó đơn giản tuân theo nó.
Tôi
cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi về tâm trí người đó. Có thể quan niệm được rằng người
đó đã không nghĩ là quả bom này sẽ huỷ diệt gần hai trăm nghìn người không? Người
đó có thể đã không nói, "Không! Chẳng phải bị viên tướng bắn vì không tuân
lệnh còn tốt hơn đi giết hai trăm nghìn người sao?" Có lẽ ý tưởng này chưa
bao giờ xuất hiện cho người đó.
Quân
đội làm việc theo cách tạo ra trung thành; nó bắt đầu bằng những điều nhỏ bé.
Người ta tự hỏi tại sao mọi người lính trong nhiều năm đều phải tập diễu binh
và tuân theo những mệnh lệnh ngu xuẩn - quay trái quay phải, đi lùi, đi tiến -
trong hàng giờ, chẳng vì mục đích gì hết cả.
Nhưng
có mục đích ngầm trong điều đó đấy. Thông minh của người đó đang bị phá huỷ.
Người đó đang bị biến thành máy tự động, thành robot. Cho nên khi mệnh lệnh tới,
"Quay trái," tâm trí đơn giản không hỏi tại sao. Nếu ai đó khác bảo bạn,
"Quay trái đi," bạn sẽ hỏi, "Cái vô nghĩa gì thế này? Sao tôi phải
quay sang trái? Tôi đi sang phải đây!" Nhưng người lính không được phép
hoài nghi, không được hỏi; người đó đơn giản tuân theo. Đây là ước định cơ bản
của người đó về trung thành.
Điều
tốt cho vua và các tướng lĩnh là quân đội phải trung thành tới điểm họ vận hành
như cái máy, không như con người. Điều thoải mái cho bố mẹ là con cái họ trung
thành bởi vì đứa trẻ chống đối là cả vấn đề. Bố mẹ có thể sai, con có thể đúng,
nhưng nó phải vâng lời bố mẹ; đó là một phần của việc huấn luyện của con người
cũ đã tồn tại mãi cho tới giờ. Và ngay bây giờ bạn đang làm cái gì đó mà chính
phủ muốn bạn làm. Và thủ đoạn này là tinh vi. Đại học, phổ thông, cao đẳng - thủ
đoạn tinh vi để buộc bạn vào trong cái gì đó mà bạn không bao giờ muốn làm. Thế
thì tất nhiên nếu bạn vẫn còn khổ, điều đó là hiểu được. Làm sao bạn có thể hạnh
phúc được?
Rất
hiếm khi chúng ta bắt gặp một người mở hội cuộc sống vì rất khó thoát khỏi các
nhà tù mà xã hội đã tạo ra quanh bạn. Trong thế giới tự nhiên mọi sự sẽ chính
là điều ngược lại. Sẽ rất khó tìm ra người khổ. Tại sao? Dường như không có nhu
cầu phải khổ. Nhưng trong xã hội hiện đại, mọi thứ là không tự nhiên.
Đó
là lí do tại sao bạn thậm chí phải học cách thiền, và bạn phải học cách yêu, và
bạn phải học cách hạnh phúc, và bạn phải học cách biết Thượng đế.
Xem
tiếp: Bố mẹ bạo hành với con cái bởi vì bố mẹ có sự đầu tư nào đó trong chúng
0 Đánh giá