Phòng chờ của cuộc đời

Phòng chờ của cuộc đời

Price:

Read more

Osho - Hiểu biết là chìa khóa


Phòng chờ của cuộc đời

Đừng dùng hành tinh này như phòng chờ. Ai sẽ ở lại đây? Hàng triệu người đã ở đây trước bạn ngay cả tên của họ cũng không thể được nhớ, họ tất cả đều là khách - và hàng triệu người sẽ ở đây sau khi chúng ta đi.
Đừng dùng hành tinh này như phòng chờ trong nhà ga xe lửa.
Ở Ấn Độ người từng trải thông thường coi thế giới này là phòng chờ trong ga xe lửa; nó không phải là nhà bạn. Bạn không ở lại trong phòng đợi mãi mãi. Chẳng cái gì trong phòng đợi thuộc về bạn cả - đồ đạc, các bức tranh trên tường... Bạn dùng chúng - bạn nhìn bức tranh, bạn ngồi trên ghế, bạn nghỉ trên giường - nhưng chẳng cái gì thuộc vào bạn cả. Bạn chỉ ở đây vài phút thôi, hay vài giờ là nhiều nhất, thế rồi bạn sẽ qua đi.
Vâng, cái bạn đã mang vào cùng mình, vào phòng đợi, bạn sẽ mang đi cùng mình; cái đó là của bạn. Bạn đã mang cái gì vào thế giới này? Và thế giới này chắc chắn là phòng đợi rồi. Việc chờ đợi có thể không phải trong vài giây, vài phút, vài giờ, vài ngày, nó có thể là nhiều năm; nhưng có thành vấn đề gì dù bạn đợi bẩy giờ hay bẩy mươi năm?
Bạn có thể quên, trong bẩy mươi năm, rằng bạn chỉ đang trong phòng đợi. Bạn có thể bắt đầu nghĩ có lẽ bạn là người chủ, có lẽ đây là ngôi nhà bạn đã xây nên. Bạn có thể bắt đầu đặt biển tên mình lên phòng đợi. Có những người - tôi đã thấy điều đó, bởi vì tôi đã từng du hành nhiều thế: mọi người đã viết tên mình trong nhà tắm của phòng đợi. Mọi người đã khắc tên mình lên đồ đạc trong phòng đợi. Điều đó có vẻ ngu xuẩn, nhưng điều đó rất giống với điều mọi người làm trong thế giới này.
Trong thế gian này bạn có thể lấy được thứ gì? Bạn có thể mang theo thứ gì? Tên tuổi của bạn, thanh thế của bạn, sự đáng kính của bạn? Tiền của, quyền lực của bạn, hay một thứ gì khác? Bạn không thể mang theo thứ gì cả. Mọi thứ đều phải vứt bỏ lại ở đây. Và trong khoảnh khắc đó bạn sẽ hiểu được rằng tất cả những gì bạn đã chiếm hữu hoàn toàn không phải là của bạn; chính ý nghĩa về sự chiếm hữu đã là một ý nghĩ sai lạc.
"Đây chỉ là phòng chờ. Nó không là nhà của ai cả. Và ai bận tâm? Tôi đã du hành nhiều năm qua, lưu lại trong hàng ngàn phòng chờ và thấy cảnh kỳ lạ... là mọi người ném vỏ chuối ra sàn, khạc nhổ "bã" lên sàn, ngay cả nếu tôi hỏi họ, "Bạn đang làm gì thế!" Họ trả lời tôi, rằng: Chỉ mười phút nữa và chuyến tàu của tôi đang đến!" Đúng là chuyến tàu của bạn đang đến, nhưng chuyến tàu của bạn sẽ mang đến vài hành khách những người sẽ lưu lại trong phòng chờ này cùng với vỏ chuối của bạn!
Bạn là khách. Hãy để lại trái đất này một chút đẹp hơn, một chút con người hơn, một  chút đáng yêu hơn, một chút ngát hương hơn, cho những vị khách chưa được biết sẽ tới sau bạn. Không ai thuộc về nơi này mãi mãi Nhưng với khoảnh khắc này chúng ta đang ở đây, một cách toàn bộ và mãnh liệt làm cho chúng trở thành những khoảnh khắc đẹp nhất. Chúng ta phải sống cuộc đời chúng ta như điệu vũ. Đó là cơ hội lớn lao - rằng hành tinh này, sự tồn tại này, đã hào phóng, tốt bụng, đáng yêu, chấp nhận tới mức nó đã đón chào bạn tới ở đây.
Bạn có thể qua đời, nhưng tiếng cười của bạn có thể còn lại sau. Bạn có thể qua đời, nhưng điệu vũ của bạn có thể còn lại phía sau. Bạn có thể qua đời, nhưng cách bạn đã sống sẽ tiếp tục tạo ra rung động của riêng nó; và điều đó sẽ nhắc những người trong tương lai, với lòng biết ơn, để cho khi chúng ta ra đi, bất cứ ai tới sau chúng ta sẽ thấy rằng những người đã từng ở đây họ đã để lại hoa và hương thơm; họ đã để lại tiếng vang của những bài hát và những điệu vũ của họ; họ đã để lại dấu chân của họ, trong vàng ròng hai mươi tư cara. Không phải là không may rằng chúng ta là khách.
Xem tiếp: Chân lý là mảnh đất không có lối vào

0 Đánh giá

Ads Belove Post