Read more
Làm
sẽ không ích gì. Bạn không thể làm bất kỳ điều gì về nó bởi vì đó là vấn đề rất
tinh tế. Nếu bạn bắt đầu làm một cái gì đó về ghét thì điều đó có nghĩa rằng bạn
sẽ bắt đầu ghét cái sự ghét của mình. Cơ cấu rất tinh vi. Con người có thể tức
giận về sự giận dữ của người khác và con người có thể ghét sự căm thù của người
khác, và bạn có thể đấu tranh với nó nhưng bạn sẽ không chiến thắng bởi vì căn
bệnh đã thâm nhập vào rất sâu.
Đừng
làm bất kỳ điều gì. Chỉ nhận biết nó. Bất kỳ khi nào bạn cảm nhận ghét thì chỉ
nhận biết nó. Hãy cảm nhận sự ghét là gì, cảm nhận thực tại của nó. Đừng cố trốn
khỏi nó. Thậm chí việc làm của bạn có thể trở thành sự bỏ trốn. Nếu tôi tức giận
và tôi bắt đầu làm một cái gì đó về sự giận dữ đó, thì tôi không liên quan đến giận
dữ mà lại liên quan đến việc làm một cái gì đó về nó. Nhận thức của tôi đã thay
đổi: nhận biết của tôi về giận dữ không còn nữa mà đúng hơn là nỗ lực để làm một
cái gì đó về nó đã xuất hiện. Điều này là không tốt, đây không phải là phương
pháp, bởi nếu thế thì giận dữ sẽ bị kìm nén.
Cho
nên nếu bạn cảm nhận căm tức, giận dữ, tham lam hoặc bất kỳ điều gì khác thì đừng
cố làm một cái gì đó ngay lập tức, mà chỉ nhận biết nó. Đầu tiên nhìn sự xấu xa
của nó, nhìn sự độc hại của nó, nhìn xem nó là gì. Một lúc nào đó bạn sẽ nhìn
thấy ghét là gì trong tính toàn bộ của nó, nó sẽ tự rơi. Sự ghét không thể tiếp
tục chỉ nếu bạn đã biết nó trong tính toàn bộ. Điều đó giống như con rắn bò qua
đường. Thời điểm bạn nhận biết con rắn, bạn nhảy.
Cú
nhảy đó không phải là một cái gì đó mà bạn phải nghĩ về, phải quyết định hoặc
chọn để thực hiện; nó xảy ra. Khi bạn nhận biết con rắn thì cú nhảy xuất hiện.
Cũng tương tự như vậy, khi bạn nhận biết sự ghét của mình thì cú nhảy xuất hiện;
không sự chuẩn bị nào là cần đến.
Điều
đầu tiên phải nhớ là: đừng lên án bất kỳ điều gì; đúng hơn là trở nên nhận biết
nhiều hơn về thực tại của nó. Bất kỳ khi nào điều đó xảy ra, hãy nhận biết nó;
thiền về nó. Điều thứ hai, thậm chí còn
tinh tế hơn, đó là ý nghĩ của bạn, “Ta cảm nhận sự căm tức bên trong ta. Ta cảm
nhận giận dữ, tham lam và bản ngã”. Đây lại là trò bịp bợm rất ma mãnh của tâm
trí, một trò lừa bịp rất ranh ma, bởi vì sau đó, theo cách rất tinh tế, bạn đã
chia rẽ chính bạn với ghét. Bạn đang nói, “Ta nhìn thấy ghét trong ta, ta nhìn
thấy tham lam trong ta. Tham lam là một cái gì đó trong ta mà không phải ta. Ta
không tham lam, ta không ghét, ta không giận dữ. Đó là một cái gì đó tình cờ, một
cái gì đó lạ trong ta”.
Đây
là cách mà tâm trí nghĩ và cách mà ngôn ngữ đánh lừa chúng ta. Ngôn ngữ nói,
“Có giận giữ trong ta”, nhưng thực tế không phải như vậy. Khi bạn giận dữ không
phải là giận dữ đang trong bạn... bạn là giận dữ. Không thể có hai thực thể ở
đó, chỉ có một, ghét có thể hiện diện hoặc bạn có thể hiện diện, nhưng cả hai
không thể hiện diện. Nếu bạn hiện diện thì ghét sẽ biến mất; nếu ghét hiện diện
thì bạn không có đó.
Hãy
hoạt động bởi chính tồn tại mà không phải bởi ngôn ngữ. Ngôn ngữ tạo ra nhiều rắc
rối. Vì cấu trúc của ngôn ngữ mà chúng ta có thái độ không chân thực đối với
nhiều vấn đề. Ví dụ, khi bạn giận dữ, không có “Ta” đối với người mà bạn đang
giận dữ. Chỉ có giận dữ; bạn bị tan biến vào nó; bạn không còn là bạn.
Hãy
xem xét vấn đề bởi chính tồn tại. Khi có ghét thì hãy trở nên nhận biết xem là
bạn hiện diện hay chỉ mình ghét hiện diện. Thế rồi sự thay đổi rất tinh tế xảy
ra trong ý thức bạn. Khi bạn nhận biết “Ta là” ghét thì ý thức bạn bắt đầu lộ
ra. Bạn càng ý thức thì sự ghét sẽ càng tan biến. Cả hai không thể tồn tại đồng
thời. Ghét chỉ có thể khi con người là vô thức: không ý thức, không quan tâm,
không nhận biết. Khi ghét biến đi, giận dữ biến đi, bạo lực biến đi và bạn nghĩ
về nó như là quá khứ thì nó trở thành một phần của ký ức bạn. Bấy giờ bạn có thể
tách bạn khỏi nó. Bạn là tách biệt với giận dữ và giận dữ là tách biệt với bạn.
Bấy giờ nó là một phần của ký ức bạn. Đây là sự ngụy biện ngôn ngữ mà tôi đã
nói đến, nó được hỗ trợ bởi kinh nghiệm của bạn.
Bạn
tức giận thời điểm trước đó, bây giờ bạn không - tức giận đã biến mất. Bạn tách
biệt khỏi giận dữ: bạn là cái này còn giận dữ là một cái gì đó khác - giận dữ
đã trở thành một phần ký ức của bạn. Bấy giờ có hai vấn đề: ký ức về trải nghiệm
quá khứ, về giận dữ của bạn và bạn. Nhưng trong chính hành động giận dữ, chỉ có
một thứ: bạn giận dữ. Cho nên bất kỳ khi nào có ghét thì hãy cảm nhận nó một
cách sâu sắc. Hãy nhận biết nó: bạn đã trở thành ghét, bạn là cái sự ghét. Sự
nhận biết này sẽ thay đổi toàn bộ vấn đề.
Vào
ngày mà nhận biết xuất hiện trong bạn thì ghét sẽ biến đi, bởi vì với bạn việc
cùng tồn tại với ghét hay với giận dữ hay với tham lam là điều không thể. Nhận
biết có nghĩa là tâm trí tỉnh táo. Giận dữ, ghét và tham lam là có thể chỉ khi
trong vô thức sâu, trong trạng thái ngủ của tâm trí. Hãy cảnh giác nhiều hơn -
và không hồi tưởng quá khứ, bởi vì điều đó là vô dụng, là lãng phí năng lượng.
Khi sự giận dữ, sự ghét hiện diện thì tại chính thời điểm đó hãy nhắm mắt lại
và thiền, xem là có bạn hay chỉ có giận dữ. Sự nhận biết đầu tiên của bạn sẽ chỉ
là giận dữ. Bạn ở đâu? Bạn không hiện diện. Toàn bộ năng lượng của bạn đã trở
thành sự giận dữ, toàn bộ bạn đã trở thành sự giận dữ.
Đôi
khi những người yêu cảm nhận rằng khi có tình yêu thì họ không hiện hữu. Cảm nhận
điều này trong tình yêu là điều dễ dàng bởi vì tình yêu là mãn nguyện, nhưng để
cảm nhận nó trong ghét thì lại là điều khó khăn, bởi vì ghét không phải là mãn
nguyện. Những người yêu, những người yêu sâu sắc, đã cảm nhận rằng họ không
“yêu” - yêu không phải là hành động - đúng hơn là họ đã trở thành tình yêu.
Khi
bạn yêu một người nào đó bạn trở thành tình yêu. Khi bạn ghét một người nào đó
bạn trở thành cái sự ghét. Nhưng nếu bạn chỉ vẫn là chính bạn, thì bạn không thể
là yêu hay ghét theo cách thông thường. Chính vì vậy mà chúng tôi nói rằng một
người nào đó đã bị rơi vào yêu. Hiện tượng yêu là ngã xuống, và ngã vào yêu có
nghĩa là bạn mất sự tỉnh táo của mình vì yêu. Những người yêu nhìn có vẻ điên
khùng đối với những người không yêu. Họ là như vậy! Bạn không thể giao tiếp với
họ, họ không trong những giác quan của họ.
Thực
sự họ không phải vậy; toàn bộ năng lượng đã trở thành tình yêu; họ bị đồng dạng
với nó một cách tuyệt đối. Không có sự chứng kiến đối với hiện tượng yêu.
Điều
tương tự cũng xảy ra với ghét. Yêu và ghét như nhau, bởi vì nó là cùng một năng
lượng đảo ngược. Khi bạn đang yêu bạn bị thu hút một cách điên khùng, khi bạn
đang ghét bạn bị cự tuyệt một cách cương quyết. Khi bạn yêu, khi bạn trở nên hấp
dẫn đối với một người nào đó, bạn mất trung tâm của mình, mất bản thân mình, và
một người nào đó khác trở thành trung tâm. Khi bạn ghét một người nào đó, điều
tương tự cũng xảy ra: một người náo đó cự tuyệt bạn; bạn không ở trung tâm, bạn
mất ý thức về mình, và một người nào đó khác trở thành trung tâm.
Nên
nhớ điều này - không hồi tưởng quá khứ mà ở chính thời điểm của sự kiện xảy ra.
Khi bạn cảm nhận ghét hiện diện thì hãy nhắm mắt, quên tình trạng bên ngoài, và
ý thức về điều đang xuất hiện bên trong bạn. Toàn bộ năng lượng đã trở thành
ghét. Nếu bạn quan sát nó, thì một phần năng lượng đột nhiên biến đổi chính nó
thành nhận biết. Trụ của ý thức sẽ xuất hiện từ sự náo động của ghét hoặc yêu
hoặc bất kỳ điều gì. Và trụ càng xuất hiện nhiều thì sự náo động bên trong sẽ bị
bỏ rơi và biến mất. Thế rồi, khi bạn cảm nhận bạn là bạn, bạn sẽ thấy rằng ghét
không còn nữa: bạn trở thành bản thể, thành trung tâm; người khác không thể là
trung tâm nữa, hoặc là thu hút hoặc là cự tuyệt.
Thiền
này phải được thực hiện tại chính thời điểm của sự kiện. Thế rồi bạn sẽ trở
thành con người hoàn toàn khác. Không phải là bạn đã chinh phục được ghét của
mình, không phải là bạn đã kiểm soát được tâm trí. Bấy giờ bạn thức tỉnh, bạn
là ánh sáng cho chính mình. Vì ánh sáng này mà bóng đêm sẽ trở thành điều không
thể. Bây giời bạn là con người thức tỉnh. Ghét đã trở thành điều không thể bởi
vì ghét cần sự vô thức của bạn như là một yêu cầu cơ bản.
Điều
này phải được hiểu một cách rất rành mạch và rõ ràng: ghét cần sự vô thức của bạn.
Đó là thức ăn của ghét, đó chính là nơi mà ghét lấy được sức mạnh của nó. Cho
nên đừng làm bất kỳ điều gì về ghét, chỉ làm một cái gì đó cho ý thức bạn. Trở
nên tỉnh táo hơn đối với những hành động của bạn, những ý nghĩ của bạn, những
tâm trạng của bạn - bất kỳ điều gì xuất hiện. Một con người thức tỉnh không
ghét hoặc không ngập trong tình yêu. Chính vì vậy mà chúng ta đã sử dụng những
câu nói khác nhau để nói về Phật. Chúng ta có thể nói rằng Phật yêu mọi người,
nhưng thế thì lời nói cũng có thể mang ý nghĩa tương tự như chúng ta thường
liên tưởng tới nó.
Phật
không thể yêu bạn bởi vì Người không thể ghét bạn. Người không thể bị bạn cự
tuyệt và Người cũng không thể bị thu hút bởi bạn; trong cả hai trường hợp, người
khác là trung tâm. Phật không yêu mà giàu lòng từ bi, và sự khác biệt là rất
sâu sắc. Khi bạn cảm nhận lòng từ bi, bạn giữ nguyên là trung tâm; bạn không thể
bị cự tuyệt hoặc thu hút. Đó là trạng thái rất trung tính. Người khác sẽ cảm nhận
rất sâu sắc rằng bạn yêu họ, nhưng...
Nếu
bạn đến với Phật, có thể bạn cảm nhận rằng Người yêu bạn. Đó là tự do của bạn. Ở
bất kỳ thời điểm nào bạn cũng có thể cảm nhận rằng Người ghét bạn. Đó cũng là tự
do của bạn. Đó là sự phóng chiếu của bạn rằng Người yêu hoặc ghét. Thực tế, Người
không yêu cũng không ghét; người giữ nguyên là chính mình, và lòng từ bi tuôn
chảy.
Nhìn
xem sự khác biệt là gì? Nếu bạn không ở trong phòng này, tôi không thể yêu bạn
hoặc không thể ghét bạn. Nếu tôi muốn ghét bạn thì tôi phải có đối tượng để
ghét, cho nên nếu bạn không có đây thì tôi sẽ phải tưởng tượng rằng bạn đang ở
đây. Tình yêu dừng khi người được yêu vắng mặt và ghét dừng khi kẻ thù không hiện
diện. Nếu chúng vắng mặt thì bạn làm cho chúng có mặt bởi sự tưởng tượng của bạn.
Lòng
từ bi có nghĩa, ngay cả nếu không có ai ở đó thì Phật sẽ vẫn là người giàu lòng
từ bi. Đó không phải là sự tưởng tượng của Người; đó là trạng thái tự nhiên của
Người. Như dòng sông cuộn chảy, Phật là người giàu lòng từ bi. Không bao giờ
người khác là một phần của điều đó, người khác không là trung tâm, chính Người
giữ nguyên là trung tâm. Khi con người trở thành một trung tâm, khi con người
trở nên được kết tinh, thì không có cự tuyệt hoặc thu hút với bất kỳ ai khác.
Điều này tạo ra vấn đề sâu sắc hơn, bởi vì điều đó có nghĩa rằng bạn không thể
vượt ra lên ghét trừ khi bạn vượt lên yêu. Mọi người muốn vượt lên ghét, nhưng
không ai muốn vượt lên yêu. Nhưng điều đó tạo ra một tình trạng bất khả đối với
bạn, bởi vì ghét là một phần của hiện tượng cự tuyệt và thu hút.
Làm
sao bạn chỉ ở trong yêu, làm sao thu hút với mọi thứ? Chúng ta không ngừng cố gắng
yêu theo nhiều, rất nhiều cách, nhưng chỉ có duy nhất một cách dễ dàng là ghét
một ai đó và yêu một ai đó khác. Đó là cách dễ dàng. Bạn biến người này thành kẻ
thù và biến người khác thành bạn của mình. Và thế là bạn có thể thoải mái, bạn
có thể yêu. Bạn có thể thu hút với A và cự tuyệt với B. Đây là một cách. Cách
khác thậm chí còn phức tạp hơn là ghét cùng người mà bạn yêu. Chúng ta đã thực
hiện điều này. Vào buổi sáng chúng ta yêu, vào buổi chiều chúng ta ghét, và nửa
đêm chúng ta lại yêu. Mọi người yêu liên tục di chuyển giữa ghét và yêu, thu
hút và cự tuyệt. Freud đã từng nói, và nói rất thật rằng bạn phải ghét cùng một
người bạn yêu - không thể ngược lại.
Điều
này trở nên càng thực hơn khi chúng ta rũ bỏ mọi bung xung mà chúng ta có vì sự
ghét của chúng ta. Bạn có thể yêu đất nước bạn và ghét đất nước khác; bạn có thể
yêu tôn giáo bạn và ghét tôn giáo khác bởi vì nếu bạn yêu một người nào đó hoặc
một cái gì đó, bạn phải cân bằng giữa yêu và ghét. Vậy thì một đối tượng sẽ phải
trở thành cả yêu và ghét.
Sự
lưỡng cực này là điều tự nhiên. Nếu bạn yêu bạn phải ghét. Có những người không
ngừng thuyết giảng: “Yêu toàn bộ thế gian!” Nhưng bạn không thể yêu toàn bộ thế
gian trừ khi bạn khám phá ra thế giới khác để ghét. Tôi không nghĩ hành tinh
Trái Đất này có thể trở thành duy nhất cho đến khi chúng ta khám phá ra những kẻ
thù ở hành tinh khác. Thời điểm chúng ta khám phá ra kẻ thù ở nơi nào đó - và
chúng ta đang cố hết sức để tìm ra nó - thì toàn bộ thế gian có thể trở thành một.
Toàn
bộ trái đất này không thể trở thành một trừ khi chúng ta có hành tinh khác để
gây chiến. Thậm chí tin đồn cũng hẳn sẽ có ích. Linus Pauling, một nhà bác học
danh tiếng, giải thưởng Nobel, có một lần đã đề nghị, nếu tung ra một tin đồn
trên khắp thế giới thông qua Liên hiệp quốc rằng, người sao Hỏa chuẩn bị tấn
công trái đất, và tất cả các nhà khoa học trên thế giới đều tin vào lời đồn đại
đó, thì chắc sẽ không còn chiến tranh trên trái đất, đó là một việc làm tốt. Và
ông ta có lý. Với con người thì điều đó là điều tốt.
Nói
dối có thể có ích. Sự thật đã không ích gì. Với yêu thì sẽ có ghét và bạn phải
tìm ra một vài đối tượng để chú ý đến. Cho nên, nếu bạn càng yêu thì bạn sẽ
càng ghét. Đó là cái giá mà con người phải trả. Nên nhớ điều này: yêu và ghét đồng
hành cùng nhau hoặc không bao giờ có cả hai.
Ghét
sẽ biến mất không phải bởi bạn làm bất kỳ điều gì, mà bởi nhận biết nhiều hơn,
tỉnh táo hơn, cảnh giác hơn. Trở nên ý thức và bạn sẽ ở trung tâm của mình, và
không ai sẽ có khả năng mang bạn đi xa khỏi trung tâm của bạn.
Ngay
bây giờ, bất kỳ ai cũng có thể thực hiện điều đó. Một số thực hiện điều đó bởi
yêu và một số khác thực hiện điều đó bởi ghét, nhưng bất kỳ ai cũng có thể mang
bạn đi xa khỏi trung tâm của bạn. Bạn thực sự không có trung tâm, chỉ có trung
tâm giả và nó chỉ đợi bất kỳ ai đến và mang bạn đi xa khỏi nó.
Tỉnh
táo có nghĩa là trung tâm, liên tục định tâm bên trong. Vậy thì cả hai: yêu và
ghét biến mất. Chỉ khi cả hai biến mất thì bạn trong tĩnh lặng. Thực sự, những
triệu chứng của bạn là quá giống nhau. Khi bạn ngập chìm trong ghét, bạn không
thể ngủ. Khi bạn chìm đắm trong yêu, huyết áp của bạn tăng, và khi bạn ngập
chìm trong ghét, huyết áp của bạn cũng tăng.
Tất
cả triệu chứng là như nhau: bạn trở nên căng thẳng. Khi một người nào đó đang
yêu, anh ta trở nên mệt mỏi, kiệt sức, và chán nản bởi những điều tầm thường -
cũng như vậy đối với ghét. Cả hai đều căng thẳng, cả hai đều bệnh tật.
Khi
tôi nói “bệnh tật” tôi đang sử dụng nghĩa đen của từ dis-ease [khôngthoải mái].
Bạn không thể thoải mái khi yêu hoặc khi ghét, bạn chỉ có thể thoải mái nếu
không có gì bên trong bạn, không yêu hoặc không ghét. Thế rồi bạn vẫn giữ
nguyên trong chính bạn, một mình trong chính tâm thức bạn. Bạn tồn tại mà không
có bất kỳ ai khác, người khác trở nên không thích hợp: bạn định tâm.
Thế
rồi lòng từ bi sẽ xuất hiện. Đó là một hiện tượng tiếp theo khi có sự định tâm.
Lòng từ bi không phải yêu hay ghét, không phải là thu hút hay cự tuyệt, nó là
khía cạnh hoàn toàn khác. Đó chỉ là chính bạn, di chuyển bởi chính bạn, sống
theo chính bạn. Có thể có nhiều người thu hút tới bạn, có thể có nhiều người cự
tuyệt bạn, nhưng đó chỉ là những phóng chiếu của họ - đó là rắc rối của họ. Bạn
có thể cười về điều đó và giữ nguyên không liên quan.
0 Đánh giá