Read more
Hỏi: Osho yêu quí, con vẫn còn đang đi học và con muốn biết bí mật của giáo dục
là gì?
Maya,
điều đó có thể có chút ít khó khăn cho bạn để hiểu được bí mật của giáo dục.
Nhưng tôi không thể đi xuống từ tầm nhìn của tôi, bởi vậy tôi sẽ nói cái điều
mà tôi cảm thấy là bí mật, biết hoàn toàn rõ rằng có lẽ bạn chưa thể có khả
năng để hiểu nó, bạn còn quá trẻ. Nhưng qua bạn có nhiều người khác có thể hiểu,
và một ngày bạn cũng sẽ trưởng thành và ở trong vị trí để hiểu nó.
Vấn
đề là rất phức tạp và tôi có thể nhận ra rằng bạn đã hỏi nó mà không biết sự ngụ
ý của nó. Đó là một câu hỏi nền tảng nhất cho tương lai của con người. Tôi muốn
bắt đầu từ chính việc bắt đầu. Cho đến bây giờ, con người đã và đang sống một
cuộc sống ngẫu nhiên. Không ai biết khả năng của bạn là gì, cái mà bạn được ngụ
ý bởi tự nhiên để là. Và vấn đề – bí mật của giáo dục – không thể được quyết định
mà không có việc biết khả năng của bạn là gì. Bạn sẽ trở thành một nhạc sỹ, một
nhà thơ, một kỹ sư, hay một bác sỹ? Không biết chút gì về những khả năng của bạn,
gần như đang do dẫm trong bóng tối, chúng ta cứ quyết định số phận của mọi người
vì những lý do lạ lùng.
Chính
từ giáo dục – education, trong gốc rễ của nó, nghĩa là kéo ra. Nó có chính bí mật
trong nghĩa gốc của nó. Bất cứ cái gì ở bên trong bạn như một hạt mầm phải được
làm cho bộc lộ ra, trao cho đầy đủ cơ hội, để nó có thể nở hoa. Nhưng không ai
biết cái gì được ẩn dấu bên trong bạn, cái loại đất trồng gì bạn cần và cái loại
người làm vườn gì, khí hậu đúng là gì và mùa đúng và thời điểm đúng cho bạn để
được gieo.
Các
bố mẹ quyết định về con cái họ tuỳ theo tham vọng riêng của họ. Ai đó muốn là rất
giàu có và không thể là: người đó đang hy vọng qua con cái mình tham vọng của
người đó được hoàn thành. Mặc dù người này không thể xoay sở được điều đó, người
đó sẽ xoay sở qua những đứa con của mình. Một cách tự nhiên anh ta sẽ không muốn
con cái mình đi theo hướng mà những khả năng của việc trở nên giàu có là hiếm
khi. Như một nhạc sỹ bạn không thể kiếm nhiều tiền; như một người thổi sáo bạn
không thể đua tranh với các kỹ sư, với các bác sỹ, với các chính trị gia, với
các nhà tư bản công nghiệp.
Một
cách tự nhiên các bố mẹ người quan tâm đến tiền muốn gửi con cái họ vào một kiểu
giáo dục nhất định mà đem đến cho chúng bằng cấp thích hợp để được giàu có. Quyết
định này là độc đoán. Người con mà đang được quyết định về, khả năng của nó thậm
chí đã không được đem ra xem xét.
Nó
có thể có khả năng của việc trở thành một vũ công vĩ đại, hay một họa sỹ vĩ đại,
nó có thể không có chút hám tiền nào, nhưng bạn đang áp đặt nó vào trong một
chiều hướng nơi tính hám tiền là một yếu tố cần thiết để thành công.
Thậm
chí nếu nó thành công… trong cái mà không có nhiều khả năng có thể bởi vì trừ
khi bạn có một sự thôi thúc bên trong, một bản năng kiếm tiền, các cơ hội thành
công của bạn là hiếm khi. Bạn sẽ là một người thất bại, và cuộc sống của bạn sẽ
trở thành cảnh khổ cực, kéo dài, chán chường. Nhưng nếu bởi cơ may bạn đã thành
công và bạn trở nên giàu, đau khổ của bạn sẽ vẫn không được vứt bỏ, bởi vì bạn
chưa bao giờ muốn giàu có ngay chỗ đầu tiên. Đây không phải là số phận của bạn.
Bạn đang sống cuộc sống của ai đó khác – làm sao bạn có thể hạnh phúc? Bạn đang
cố gắng hoàn thành tham vọng của ai đó khác và bạn không ở trong một vị trí để
hoàn thành tự nhiên riêng của bạn.
Vì
vậy mới có cảnh đau khổ vô cùng trên thế giới: cái người có thể trở thành một
nhạc sỹ vĩ đại đã trở thành chỉ là một nhà tư bản công nghiệp tầm thường. Một
người có thể là một nhà huyền môn vĩ đại đã bị áp đặt để trở thành một nhà toán
học.
Gần
như mọi người đều ở trong chỗ sai. Và phải ở trong chỗ sai là rất đau khổ. Bản
thân bạn là không nhận biết tại sao bạn đang khổ, bởi vì bản thân bạn đã bỏ lỡ
mục đích của bạn. Bạn đang theo sau ý tưởng của ai đó khác về cái mà bạn nên
là.
Bởi
vậy thứ đầu tiên, theo tôi, bắt đầu với công việc di truyền. Có nhiều lừa dối
bí mật của mọi giáo dục. Cho đến bây giờ điều mà chúng ta đang gọi là giáo dục
chỉ là một sự hỗn độn. Mọi người đã và đang hỏi ý kiến của các nhà chiêm tinh về
con cái họ nên là gì. Bây giờ các ngôi sao là không quan tâm tới con cái bạn –
Tôi không nhìn thấy bất cứ khả năng nào điều mà các ngôi sao thậm chí nhận biết
về những đứa con của bạn. Rằng sự tập hợp của các ngôi sao trong một vị trí nào
đó sẽ cho con bạn một khả năng nào đó là một giả thuyết không được chứng minh.
Hàng triệu đứa trẻ được sinh ra trên thế giới gần như cùng khoảnh khắc, nhưng
hàng triệu đứa trẻ đó không thể có cùng số phận mặc dù các ngôi sao này là như
nhau.
Đó
là một ý tưởng không tự nhiên đến mức các ngôi sao có thể quyết định cuộc sống
của bạn. Và nếu các ngôi sao đang quyết định, thế thì chúng đang quyết định
theo một cách điên khùng. Cuộc sống trên trái đất chỉ ra rằng các quyết định đã
làm về con người đều đã bị làm sai, bất cứ ai đang làm chúng.
Mọi
người hỏi ý kiến những người xem tướng tay, người quyết định bởi việc đọc những
đường chỉ trong lòng bàn tay. Tất cả điều đó là hoàn toàn vô nghĩa! Biểu đồ
sinh không thể nói bất cứ điều gì về bạn, nhưng tất cả các cuộc hôn nhân đều được
tiến hành bởi việc tham khảo biểu đồ sinh… và bạn có thể nhận ra các biểu đồ
sinh đó đang làm gì! Tôi đã từng sống trong một thành phố trong vài năm, và chỉ
ngay đối diện tôi, một nhà chiêm tinh nổi tiếng đã sống ở đó, người này đang
quyết định các cuộc hôn nhân cho mọi người bằng việc xem biểu đồ sinh của họ.
Khi chúng tôi sống đối diện nhau, không mất nhiều thời gian để tôi quen ông ấy.
Tôi
đã nói với ông ấy, “Ông có thực sự tin rằng điều ông đang làm là lành mạnh?” Ông
ấy nói, “Ông ngụ ý điều gì? Tôi là nhà chiêm tinh lớn nhất quanh vùng này. Mọi người
đến với tôi từ hàng trăm dặm đường.” Tôi nói, Điều đó bản thân tôi có thể nhìn
thấy. Nhưng tôi cũng thấy vợ ông đánh ông. Ông có đã nhìn vào biểu đồ sinh của
mình khi ông cuới người phụ nữ này không? Và nếu ông không thể quyết định được
thậm chí cho bản thân ông, đừng cảm thấy xấu hổ rằng cái điều ông đang làm đơn
giản là ngu xuẩn – và không chỉ ngu xuẩn, còn vô nhân đạo nữa?”
Ông
ấy đã ở vào tình trạng đuối lý. Tôi nói, “Hãy nhớ, tôi là một con người lạ
lùng. Tôi sẽ loan tin này tới mọi người, và tôi sẽ ngồi đằng trước khu vườn của
tôi để ngăn cản mọi người đến với ông. Tôi sẽ nói cho họ cái điều đang xảy ra
trong cuộc sống của ông.” Vào đúng lúc đó, vợ ông ta đi từ trong bếp ra và nói,
“Ông đúng. Tôi sẽ ủng hộ ông. Con người này đơn giản ngu ngốc. Ông ấy không biết
gì; ông ấy đã phá hủy cuộc đời tôi, ông ấy đã phá huỷ cuộc đời của ông ấy, và
ông ấy đang phá huỷ cuộc sống của hàng nghìn người khác!”
Nhưng
điều này cứ diễn ra. Có nhiều người sẽ tham khảo kinh dịch, nhiều người sẽ tham
khảo những lá bài… nhưng thứ đích thực là ở đâu đó khác. Và điều đó là được biết,
nhưng các định kiến tôn giáo đang ngăn cản loài người khỏi việc sử dụng nó.
Bí
mật là trong công việc di truyền. Bây giờ khoa học có thể tìm ra chương trình của
mỗi bản thể, thậm chí trước việc sinh của con người. Tinh trùng nam mang nhiều
chương trình cho cuộc sống của nó và cái mà nó có thể trở thành; cho dù nó sẽ
là nam hay nữ, dù nó sẽ là người với thân thể mạnh khoẻ hay yếu đuối, cho dù nó
sẽ sống cuộc sống mạnh khoẻ hay sẽ vẫn còn liên tục ốm yếu, sức đề kháng của nó
chống lại bệnh tật, nó sẽ sống bao lâu… và loại khả năng gì được ẩn dấu bên
trong nó – dù nó có thể trở thành một nhà toán học vĩ đại hay một hoạ sỹ vĩ đại
hay một nhà thơ vĩ đại hay một nhà tư bản công nghiệp vĩ đại. Số phận của bạn
được viết trong việc bắt đầu về mặt sinh vật học của cuộc đời bạn, không phải
trong biểu đồ sinh, hay trong các ngôi sao, hay trong các đường chỉ tay của bạn.
Bây
giờ có việc phát triển khoa học tới một thế giới mới: mỗi tinh trùng có thể được
đọc gần như một cuốn sách mở. Bạn có thể quyết định cuộc sống của con bạn. Trước
khi nó được sinh ra, bạn có thể chọn bạn muốn con bạn là gì. Với tôi giáo dục
thực bắt đầu từ đó. Trong mỗi lần làm tình người đàn ông giải phóng ít nhất một
triệu con tinh trùng, nhưng chỉ một con tinh trùng có thể có khả năng đạt tới
trứng. Đó là một cuộc đua marathon. Con tinh trùng nhỏ này – nó không nhìn thấy
được bằng mắt thường – trong sự tương xứng với kích cỡ của nó, nó phải đi theo cái
rãnh hướng tới trứng của người mẹ gần như phải là hai dặm dài, và nó chỉ có đời
sống hai giờ. Bởi vậy nó không đạt tới trong hai giờ, nó sẽ chết. Cuộc đua tranh
như vậy, nó sẽ không bao giờ một lần nữa quay về với cuộc sống của nó nữa.
Toàn
thể cuộc sống sẽ là cạnh tranh, nhưng việc bắt đầu này là sự cạnh tranh tệ nhất
mà bạn có thể quan niệm: một triệu người đổ xô hướng tới trứng ngưới mẹ, và chỉ
một người sẽ chiến thắng cuộc đua! Phần còn lại sẽ chết.
Hiếm
có điều xảy ra hai con tinh trùng đạt tới cùng lúc – đó là lý do tại sao con
sinh đôi được sinh ra. Đôi khi thậm chí chín đứa trẻ đã được sinh ra bởi một
người phụ nữ, bởi vì chín con tinh trùng đã đạt tới cùng lúc. Lý do là thế này:
trứng của người mẹ vẫn còn mở chỉ cho con tinh trùng đầu tiên đạt tới nó. Khoảnh
khắc con tinh trùng đi vào trong trứng, trứng này một cách tự động trở nên cứng
lại, nó không còn những cái lỗ nhỏ nữa, bởi vậy những con khác đang chạy tới đều
bị từ chối. Nhưng nếu hai con đạt tới cùng lúc, thế thì việc đi vào của chúng
là có thể bởi vì cái trứng vẫn có các lỗ.
Bây
giờ đó là một trò chơi mù quáng – gần như những kẻ ngốc sẽ đạt tới đầu tiên. Đó
là lý do tại sao thế giới đầy những kẻ ngốc! Những kẻ ngốc sẽ không quan tâm
chút nào, không có chút xem xét về bất cứ ai; chúng sẽ đơn giản đổ xô một cách
mù quáng với đầy sức mạnh. Những người sáng suốt đơn có thể đứng bên rìa và xem
điều gì đang xảy ra. Người hiểu biết thực sự có thể không thậm chí tham gia vào
trong cuộc đua, điều đó là quá ngu xuẩn. Những vấn đề này có thể được giải quyết.
Nhưng sự mê tín của các tôn giáo là một hàng rào lớn trên thế giới cho mọi loại
quá trình và ý tưởng mới.
Tôi
sẽ bị chống đối bởi mọi tôn giáo – đó không là vấn đề, tôi đã bị chống đối toàn
thể cuộc sống của tôi rồi – nhưng đề nghị của tôi là mọi người đàn ông mà muốn
sinh con nên hiến tinh trùng của mình cho một bệnh viện và ban khoa học y khoa
nên tính toán cho những con tinh trùng đó khả năng của chúng là gì.
Trong
một triệu con tinh trùng đó có thể có Albert Einsteins, Bertrand Russells,
Mertin Heideggers, những nhạc sỹ vĩ đại như Yehudi Menuhin, những vũ công vĩ đại
như Nijinsky, các triết gia vĩ đại như Friedrich Nietzche, các tiểu thuyết gia
vĩ đại như Fyodor Dostoevsky. Chúng có thể được chọn cử và người bố và người mẹ
có thể chọn điều họ muốn. Khi bạn có thể chọn những viên kim cương lớn, tại sao
lại cứ đi giành lấy những viên đá màu? Và khi bạn có thể là người chọn, tại sao
lại phải là ngẫu nhiên?
Họ
có thể chọn, nếu họ muốn, một Henry Ford, người sẽ làm ra có thể giàu có vô
cùng. Tiền là một nghệ thuật, chỉ như bất cứ cái gì khác; nó có đặc tính riêng
của nó. Mọi người không thể cùng là một Henry Ford! Nếu bạn muốn con bạn phải
là một phật Gautam, thế thì bạn phải xem, tuỳ theo phân tích di truyền, con
tinh trùng nào có khả năng của việc là một nhà huyền môn. Con tinh trùng này phải
được tiêm thuốc, để nó không cần ở trong sự đua tranh với tất cả những loại bạn
trong đám đông. Từ sự chọn lựa đó bắt đầu việc giáo dục của bạn.
Đây
chỉ là việc bắt đầu của công việc di truyền. Cuối cùng điều đó sẽ xảy ra, công
việc sẽ phát triển hàng ngày… con tinh trùng được chọn có một chương trình,
nhưng chương trình có thể được thay đổi chút it. Điều sẽ có thể rằng nó có tâm
trí của một Albert Einstein, nhưng thân thể thì không, không mạnh khoẻ - điều
đó có thể được thêm vào, chương trình có thể được thay đổi chút ít. Nó có thể
chỉ có một cuộc sống của năm mươi năm, nhưng chương trình đó có thể được thay đổi.
Nó có thể được cho một cuộc sống dài như bạn muốn – đời sống tối đa có thể gần
tới ba trăm năm – và nhiều sức khoẻ và nhiều sức đề kháng chống lại bệnh tật. Tất
cả những điều này có thể được thêm vào chương trình.
Đứa
trẻ bây giờ bắt đầu cuộc hành trình với đầy sự nhận biết của bố mẹ về cái mà nó
sẽ trở thành, về trường học gì nó nên được gửi vào, và loại giáo dục gì nó nên
được trao cho tuỳ thuộc vào mã di truyền. Thế thì thế giới sẽ đầy những thiên
tài, những người tài năng, những người mạnh khoẻ. Điều đó là có thể để tránh tuổi
già hoàn toàn… một người có thể cứ sống một cách trẻ trung cho tới lúc chết.
Bây
giờ điều này không phải là những hư cấu, điều này đã trở thành những sự kiện
khoa học. Nhưng các tôn giáo thậm chí đang ngăn cản những sự kiện khoa học này khỏi
cho công chúng được biết, khỏi tới mọi người. Họ sợ những thứ lạ thường. Nỗi sợ
của họ là nền đạo đức đó sẽ bị quấy rối. Vậy thì hãy để nó bị quấy rối…! Dù thế
nào đi nữa, cái loại đạo đức gì vẫn tồn trên thế giới đây? Ngoại trừ đạo đức giả,
không tồn tại đạo đức nào.
Công
việc di truyền có thể quyết định thậm chí tới cả tính cách, đạo đức, kỷ luật của
cá nhân người sẽ được sinh ra. Từ đó nhiều thứ trở nên có thể. Đối với đứa trẻ
này, một sự nghiệp rõ ràng, không-ngẫu nhiên, và cho cả bố mẹ nữa – bởi vì đứa
trẻ là không được sinh ra qua dục – dục trở thành đơn thuần vui đùa. Nó không
mang bất cứ trách nhiệm nào, bất cứ nguy hiểm nào.
Bây
giờ có những viên thuốc an toàn một trăm phần trăm cho đàn ông. Đối với phụ nữ
thuốc này là không được một trăm phần trăm; cô ấy phải mang theo nó hàng ngày.
Nếu cô ấy lỡ một ngày, bởi vì cô ấy đang không nghĩ mình sẽ làm tình vào ngày
đó, thế rồi đột nhiên người chồng quay lại hay đột nhiên người chồng ra đi… dù
sao đi nữa điều đó xảy ra. Thời cơ của tình yêu nảy sinh, và tâm trí quay về nắm
lấy cơ hội. Tâm trí chỉ nghĩ, “Mọi lần bạn làm tình bạn không trở nên mang
thai.”
Một
người đàn ông bình thường trong cuộc sống tình dục của mình có ít nhất bốn
nghìn lần giao hợp. Đó là bình thường; tôi đang không nói về những người điên với
dục! Đây là rất trung bình, người chủ cửa hiệu… bốn nghìn lần nghĩa là bốn triệu
con tinh trùng. Sự tồn tại thực sự phong phú. Người này có thể chỉ có hai hay
ba đứa trẻ từ bốn mươi triệu con tinh trùng. Bốn mươi triệu con tinh trùng có
thể làm ra cả một quốc gia.
Bây
giờ họ đã phát triển ra hai viên thuốc khác. Viên đầu tiên mà họ đã phát triển
là một cuộc cách mạng vĩ đại, bởi vì nó ngăn cản những người phụ nữ khỏi việc
trở nên mang thai. Trong quá khứ toàn thể cuộc sống của một người phụ nữ không
là gì mà là một nhà máy sản xuất trẻ em. Cô ấy liên tục mang thai; cuộc sống của
cô ấy không là gì hơn cuộc sống của một con bò. Bởi vậy viên thuốc đầu tiên đã
ngăn cản việc có thai của cô ấy, nhưng điều đó là không an toàn một trăm phần
trăm.
Viên
thuốc thứ hai là cuộc cách mạng vĩ đại hơn, bởi vì nó có thể được uống sau khi
bạn làm tình. Viên đầu tiên là trước khi bạn làm tình; viên thứ hai là một sự
tiến bộ lớn, bởi vì bây giờ bạn không cần lo lắng; bạn có thể làm tình bất cứ
khi nào, với bất cứ ai có thể nảy sinh. Và người ta không bao giờ biết khi nào
sự kiện có thể xảy ra sẽ gõ lên cửa nhà bạn - có lẽ trong sự hối hả, và bạn có
thể đã quên mang những viên thuốc của mình và khả năng này có thể không tránh
được. Điều lạ lùng hơn là đột nhiên bạn cảm thấy thích, đây là người đàn ông mà
bạn được sinh ra là để dành cho, anh ta được sinh ra để dành cho bạn… mặc dù
khi ga tiếp theo đến, anh ta sẽ ra đi. Viên thuốc tiếp theo là một sự tiến bộ
vĩ đại hơn: bạn có thể uống nó về sau.
Viên
thuốc thứ ba thậm chí là quan trọng hơn: người phụ nữ không cần uống nó, người
đàn ông có thể uống nó. Với ba viên thuốc này mọi việc sinh ngẫu nhiên có thể
được tránh. Dục trở thành chỉ là một sự vui đùa, mất đi mọi sự nghiêm túc điều
mà nó đã mang trong qúa khứ; và bạn có thể có một đứa con mà bạn có thể thực sự
tự hào.
Và
bạn có thể làm đầy toàn thể trái đất bằng kiểu người đúng như ý muốn. Những kẻ
phạm tội có thể được tránh, các chính trị gia có thể được tránh, các thầy tu có
thể được tránh, những kẻ giết người có thể được tránh, những kẻ hiếp dâm có thể
được tránh, những người bạo lực có thể được tránh, hay nếu họ có vài phẩm chất
đặc biệt trong họ, thế thì chương trình của họ có thể được thay đổi, bạo lực của
họ có thể được bỏ đi. Tốt hơn việc dạy mọi người không bạo lực, không là những
kẻ trộm, không là những kẻ tội phạm… Trong hàng nghìn năm chúng ta đã và đang dạy
và nó có vẻ như không có chút hiệu quả nào.
Mặt
khác, chúng ta đã và đang làm ra những điều luật chống lại những kẻ tội phạm.
Những bộ luật cứ trở nên ngày càng phức tạp hơn – nhiều tòa án hơn, nhiều nhà
tù hơn, nhiều chuyên gia pháp luật hơn – nhưng không cái gì đã có bất cứ sự
giúp ích nào. Những tội phạm cứ tăng. Toàn thể tầm nhìn của chúng ta là không
khoa học. Nếu một đứa trẻ được sinh ra với một chương trình của việc là một kẻ
giết người, bạn không thể làm bất cứ điều gì được. Không việc thuyết giảng đạo
đức nào sẽ giúp ích, không sự đe dọa pháp luật nào, “Nếu bạn giết ai đó, bạn sẽ
bị đưa tới giá treo cổ,” sẽ giúp ích.
Ở
Anh trong thời trung cổ họ cho rằng các tội phạm bị trừng trị ở trung tâm thành
phố, để toàn thể thành phố có thể xem điều gì xảy ra nếu bạn ăn cắp hay nếu bạn
làm cái gì đó sai, chống lại pháp luật… Những kẻ phạm tội bị đánh đập, trần truồng,
và hàng nghìn người đang xem họ. Với ý tưởng như thế để hàng nghìn người sẽ thấy
rằng việc ăn trộm là nguy hiểm: bạn phải đứng trần truồng trước toàn thành phố,
bạn mất mọi phẩm giá. Không chỉ có thế, hàng nghìn cái roi… cả thân thể bạn bắt
đầu mất máu, da bạn bị rách mọi chỗ, nó hoàn toàn là sự làm nhục, tra tấn.
Nhưng
cách thức này phải bị dừng lại, bởi vì sau đó điều được nhận ra là khi hàng
nghìn người đang chú ý xem một tên tội phạm bị tra tấn, những tên trộm sẽ làm
việc trong đám đông, móc túi mọi người. Khi điều đó được nhận ra rằng thậm chí
trong đám đông đó nhiều người đã đánh mất của cải trong túi của họ… họ đã quá
chú ý đến mức quên mất những cái túi và họ quên rằng có thể có những tên trộm…
Cuối cùng chính phủ đi tới cuộc thảo luận rằng việc này sẽ không giúp ích gì. Nếu
những tên trộm đang móc túi của mọi người trong khi tên trộm khác đang bị tra tấn,
bạn không thể dạy…!
Hàng
nghìn người đã bị tuyên án tử hình, nhưng điều đó đã không ngăn cản được những
kẻ giết người. Lý do là kẻ giết người đã có một chương trình trong đó anh ta
không có thể làm bất cứ sự thay đổi nào. Nó là bên trong trong sinh vật học của
anh ta, trong hoá chất của anh ta, về cái mà anh ta không có khả năng làm bất cứ
điều gì. Nó là ở trong mọi tế bào của thân thể anh ta, và anh ta sẽ phải hoàn
thành định mệnh của mình.
Mọi
luật của bạn đều ngu xuẩn, tất cả các toà án của bạn đều ngu xuẩn, tất cả những
người lập pháp của bạn đều là những người dốt nát hoàn toàn. Họ muốn làm cái gì
đó mà không cá nhân nào là có khả năng và cái mà có thể được làm chỉ trước khi
đứa trẻ được thụ thai – không sau đó. Thế giới là đầy những người mù, những người
đờ đẫn, những người điếc. Họ không thể tôn trọng bản thân họ.
Mới
ngày hôm nọ tôi nhận được một lá thư từ nước Anh. Bây giờ tôi cảm thấy lúng
túng trong việc nên làm cái gì. Một người đàn ông trẻ… anh ta là một sannyasin…
nhưng anh ta quá xấu xí tới mức nhiều người cảm thấy một loại kinh tởm, ốm yếu,
thậm chí là ở gần anh ấy. Bây giờ nhu cầu sinh vật học của anh ta là anh ta nên
rơi vào tình yêu với người phụ nữ nào đó, người phụ nữ nào đó nên chấp nhận anh
ấy. Nhưng không phụ nữ nào thậm chí đến gần anh ta. Anh ta đã viết một lá thư,
tôi nên làm gì? Bây giờ thực sự anh ta không chịu trách nhiệm cho khuôn mặt xấu
xí của mình; bố mẹ anh ta đã nên quan tâm. Anh ta không có sự bắt buộc nào phải
được sinh ra; một khuôn mặt đẹp đã có thể được chọn, bởi vì thậm chí khuôn mặt,
cái đẹp, vẻ đẹp, màu sắc, mọi thứ đều ở trong chương trình… Nhưng bây giờ điều
đó là quá muộn, bởi vậy nói với anh ta cái gì? Không thiền nào có thể làm cho
anh ta đẹp được.
Thiền
có thể giúp anh ta đi ra ngoài xấu xí này, xấu xí sinh vật học, nhưng anh ta
không muốn đi ra ngoài xấu xí sinh vật học này. Vấn đề của anh ta là: “Tại sao
tôi thiếu thốn trong khi mọi người khác đang tận hưởng tình yêu của ai đó? Tôi
đã phạm phải tội lỗi gì?” Anh ta đã không phạm phải bất cứ tội lỗi nào cả, nó
chỉ là do bố mẹ anh ta đã dốt nát. Thứ duy nhất có thể được gợi ý cho anh ta là
đi tới phẫu thuật tạo hình.
Nhưng
có những người mù, có những người điếc, có những người què quặt, có những người
chậm phát triển. Họ không có chút ít khả năng thông minh nào hơn – và ai chịu
trách nhiệm cho điều này? Các thầy tu của tất cả các tôn giáo đã và đang lừa dối
nhân loại. Họ là những kẻ lừa dối vĩ đại. Họ đã và đang nói với mọi người, “Bạn
đang đau đớn từ sự mù loà, từ sự què quặt, từ sự tê liệt bởi vì những hành động
xấu xa quá khứ của bạn.”
Điều
này là không đúng. Sự thật khoa học là con người không cần thiết đau khổ bởi vì
chúng ta nghe các thầy tu và không nghe các nhà khoa học. Các thầy tu là hoàn
toàn chống lại việc can thiệp cho đến chừng mực mà cuộc sống loài người là có
liên quan. Họ bắt đầu phản kháng mạnh mẽ ngay lập tức rằng bạn không nên can
thiệp vào công việc của Thượng đế.
Nhưng
tôi không thể nhận ra cái loại công việc gì của Thượng đế đang làm. Bây giờ thế
thì người đàn ông trẻ được tạo ra xấu xí này thì sao? – đây là công việc của
Thượng đế sao? Và tất cả những người chậm phát triển, những người ngu xuẩn này
– đây là công việc của Thượng đế sao? Và các thầy tu là không sẵn sàng để có một
thế giới khác. Họ cứ chống lại việc lập kế hoạch gia đình, họ cứ chống lại việc
quản lý sinh đẻ, họ cứ chống lại mọi thứ mà con người bây giờ có khả năng làm để
tạo ra một thế giới tốt hơn, một nhân loại tốt hơn. Bởi vậy, đây là thứ đầu
tiên của tôi: giáo dục sẽ không bao giờ đúng trừ khi trẻ em được sinh ra qua kỹ
thuật di truyền, không phải qua phương pháp chiếc xe bò kéo cũ kỹ cái mà bạn đã
theo sau cho tới bây giờ. Đây là một trong những bí mật quan trọng nhất: trừ
khi chúng ta lắng nghe sự sáng suốt và thông minh, chúng ta sẽ không cách mạng
hoá được cuộc sống loài người.
Thứ
hai, vài thứ về giáo dục. Tôi muốn việc giáo dục phải được chia ra thành hai phần:
phần thứ nhất nên được trao cho trong việc bắt đầu và phần thứ hai nên được
trao cho vào lúc con người về hưu.
Phần
thứ nhất của giáo dục nên được dành cho việc đạt tới khả năng cao nhất của
trình độ nghề nghiệp. Nó nên bao gồm cả nghệ thuật sống và tình yêu. Nó nên dạy
con người làm sao để là toàn bộ trong các hành động của họ, làm sao để sử dụng
cơ hội của cuộc sống mà không có việc đánh mất bất cứ thứ gì, vắt mọi giọt nước
của sự tinh tuý mà sự tồn tại cung cấp. Phần đầu tiên sẽ dành cho những người
trẻ - huấn luyện cho cuộc sống và huấn luyện cho tình yêu, huấn luyện cho tính
mãnh liệt, huấn luyện cho tính toàn bộ.
Phần
thứ hai sẽ là sau việc nghỉ hưu, điều này sẽ tùy theo chúng ta có thể cho phép
loài người sống bao lâu. Nó có thể tuỳ theo đời sống trung bình hiện tại, sáu
mươi năm, bẩy mươi năm – nhưng khi con người về hưu. Có những người ở vùng
Kashmir sát Pakistan đã sống hơn một trăm năm mươi năm – hàng nghìn người. Vùng
Kashmir nhỏ bé có vẻ như là vùng mạnh khoẻ nhất. Họ là những người nghèo, không
có điều kiện thuận lợi chăm sóc y tế nào, nhưng thậm chí đến độ tuổi một trăm
năm mươi, họ vẫn trẻ.
Nhưng
cũng có những nơi khác trên thế giới, đặc biệt ở Liên bang Xô viết, ở
Kazakhstan, ở Azerbaijan, ở Caucasus, nơi mọi người thậm chí sống lâu hơn – một
trăm tám mươi năm – và hàng nghìn người, không chỉ một. Họ vẫn làm việc trên những
cánh đồng, trong những khu vườn, trong các vườn cây ăn quả; bạn không thể gọi họ
là già, họ vẫn có khả năng sinh con.
Bởi
vậy điều đó sẽ tuỳ thuộc… Nếu công việc di truyền thành công trong việc phá huỷ
sự mê tín dị đoan của loài người, thế thì phần thứ hai sẽ là rất muộn. Phần thứ
hai sẽ là việc chuẩn bị cho cái chết. Chỉ như phần đầu tiên là việc chuẩn bị
cho cuộc sống, phần thứ hai sẽ là việc chuẩn bị cho cái chết – làm sao để chết
có tính thiền, một cách im lặng, đầy an bình; làm sao gặp gỡ cái chết bằng một
bài hát và một điệu nhảy và một sự đón chào.
Phần
thứ hai về cơ bản sẽ là mang tính tôn giáo, chỉ như phần đầu về cơ bản là mang
tính khoa học. Giáo dục này sẽ là đầy đủ, nhưng nó phải ở cả hai đầu – điểm bắt
đầu và điểm kết thúc. Mỗi đại học nên có một cấu trúc kép: một dành cho những
người trẻ người sẽ đi vào trong cuộc sống, và cái kia là dành cho những người
già người sẽ đi vào trong thế giới không biết của cái chết.
Phần
đầu tiên của giáo dục sẽ là củ nhiều chiều hướng – tất cả các ngành khoa học, tất
cả các nghệ thuật, tất cả các loại nghề. Ai đó là một thợ mộc vĩ đại, ai đó là
một thợ đóng dày vĩ đại, ai đó là một nhà khoa học vĩ đại, ai đó là một người
kiếm tiền vĩ đại – họ tất cả đang đóng góp bất cứ cái gì khả năng của họ cho
phép họ cho cuộc sống, với tính toàn bộ, không giữ lại bất cứ cái gì đằng sau.
Một cách tự nhiên họ nên có cơ hội ngang bằng để trưởng thành, và họ nên có sự
tôn trọng ngang nhau. Chỉ bởi vì một người là tổng thống của một nước không có
nghĩa rằng người đó nên được tôn trọng còn người làm ra những đôi dày hoàn hảo
thì không. Cả hai đều đang hoàn thành những nhu cầu nhất định của xã hội; cả
hai nên có cùng sự kính trọng và cùng chân giá trị. Cơ hội như nhau, sự tôn trọng
như nhau sẽ bắt đầu từ chính thế giới của giáo dục. Và đối với giáo dục để làm
tất cả những thay đổi này, giáo dục sẽ phải đi qua nhiều thay đổi bản thân nó. Ví
dụ, những bài kiểm tra nên được huỷ bỏ, bởi vì những bài kiểm tra nhấn mạnh trí
nhớ của con người, không phải thông minh của họ. Trí nhớ không phải là một thứ
lớn lao; đặc biệt trong tương lai nó sẽ không quan trọng chút nào. Bạn có thể
mang máy tính nhỏ của bạn trong túi cái sẽ có tất cả những thông tin mà bạn cần,
và bất cứ lúc nào… ngay lập tức máy tính sẽ cung cấp. Không có nhu cầu để đổ đầy
đầu bạn với thứ rác rươi không cần thiết.
Máy
tính sẽ thay thế toàn thể hệ thống giáo dục cái cho đến bây giờ đã tin tưởng
vào trí nhớ. Bất cứ ai có thể học thuộc lòng hơn sẽ đứng đầu lớp, nhận đươc huy
chương vàng, đứng đầu trong đại học. Nhưng bạn đã từng nghĩ về điều gì xảy ra với
những người đoạt huy chương vàng trên thế giới chưa? Họ không thể hiện bất cứ
đâu chút thiên tài nào. Ai đó chỉ là một thư ký đứng đầu, ai đó chỉ là một trưởng
ga, ai đó chỉ là trưởng phòng bưu điện – điều gì đã xảy ra với những huy chương
vàng của họ? Điều gì đã xảy ra với sự tôn trọng vô cùng cái mà đại học của họ
đã trao cho họ?
Trong
thực tế đại học đã trả sự tôn trọng cho trí nhớ của họ và trí nhớ là không được
sử dụng nhiều trong cuộc sống thực tế. Và sự khác nhau nên được là rõ ràng cho
bạn. Trí nhớ là một câu trả lời đã được làm sẵn. Nhưng cuộc sống cứ thay đổi,
nó không bao giờ được làm sẵn – bởi vậy tất cả các câu trả lời được làm sẵn của
bạn đang tụt lại đằng sau cuộc sống. Cuộc sống cần một sự đáp ứng sống động…
không phải một câu trả lời làm sẵn, mà là một sự đáp ứng tự phát khoảnh khắc
này; nó cần thông minh.
Cho
đến giờ các hệ thống giáo dục không tạo ra thông minh chút nào. Thông minh cần
một kiểu cấu trúc khác hoàn toàn. Các bài kiểm tra là dành cho trí nhớ, chúng
là một bài kiểm tra trí nhớ của việc bạn có thể nhớ được bao nhiêu. Nhưng nếu
câu hỏi được hỏi cái mà bạn đã không ghi nhớ, bạn là thất bại. Bạn không có
thông minh để đáp ứng tới một câu hỏi mới trong đó câu trả lời chưa được ghi nhớ
trước đó.
Toàn
bộ hệ thống thi cử là vô ích. Một cấu trúc khác nên được tạo ra: mỗi sinh viên,
mọi ngày, nên nhận được những điểm số chỉ sự tin cậy từ giáo viên để chỉ ra liệu
sinh viên này đang cư xử một cách thông minh, liệu sinh viên này đang trả lời
nhiều thứ một cách thông minh – không chỉ là một sự bắt chước của sách giáo
khoa, mà là cái gì đó mang tính chất sáng tạo. Tính chất sáng tạo nên được tôn
trọng và nên được ca ngợi, không phải sự lặp lại – không phải là một bản sao giấy
than. Và không có nhu cầu để phải đợi tới môt năm; nếu một sinh viên có thể có
đủ điểm số trong sáu tháng, sinh viên đó nên chuyển qua một mức cáo hơn. Không
có vấn đề nào về việc ai trượt và ai vượt qua. Chỉ như bạn bắt đầu trở nên gần
hơn tới tiêu chuẩn bên ngoài tiêu chuẩn… không có sự kiểm tra nào. Giáo viên của
bạn chỉ quan sát các đáp ứng của bạn và thông minh của bạn, bạn sẽ tiếp tục. Ai
đó có thể đến một tháng sau, ai đó có thể đến vài tháng sau, nhưng không có vấn
đề nao về một năm chương trình cố định. Tôi đã từng là giáo viên trong đại học
và tôi biết…
Có
những sinh viên quá tài năng đến mức họ có thể vượt qua toàn khoá học một năm
chỉ trong hai tháng; bây giờ mười tháng là bị lãng phí. Ai chịu trách nhiệm cho
điều đó? Và đã có những sinh viên chậm phát triển; thậm chí một năm là không đủ
cho họ. Tôi đã thấy một người thi trượt đại học tới mười lần. Bạn sẽ hỏi điều
gì sẽ xảy ra trong lần thứ mười một? – cậu ta sẽ không xuất hiện trong lần kiểm
tra này. Quá đủ rồi! Cậu ấy là người thi đại học có nhiều kinh nghiệm nhất, mặc
dù cậu ấy chưa bao giờ vượt qua trong mười năm liên tục. Những bạn bè của cậu ấy
đã trở thành giáo viên của cậu ấy còn cậu ấy vẫn ở đó – sẵn sàng, ổn định và
thường xuyên.
Mỗi
cá nhân nên được trao cho sự tin cậy đối với trí thông minh của người đó. Không
nên có bất cứ giới hạn thời gian nào, bởi vì việc giới hạn thời gian đó làm
lãng phí người tài năng hơn, người thông minh chân thật hơn, những thiên tài,
và đợi người chậm phát triển, chờ những người ngu ngốc và ngu xuẩn. Đó là một hệ
thống xấu xí. Tất nhiên với kỹ thuật di truyền những kẻ ngốc và ngu xuẩn sẽ
không được phép đi vào trong cuộc sống. Đi vào đâu đó khác! – có năm mươi nghìn
hành tinh trong vũ trụ này nơi cuộc sống tồn tại – bận tâm làm gì chúng tôi? Tiến
lên, đi đâu đó khác nơi con người vẫn còn ngu ngốc và vẫn đang nghe các thầy tu
và đi tới các nhà thờ. Hành tinh này là không còn dành cho bạn.
Phòng
học sẽ có một dạng khác hoàn toàn. Nó sẽ không là phòng học nơi giáo viên dạy bạn;
cho dù người đó biết nhiều hơn còn bạn biết ít, kiến thức của người đó lạc hậu
rồi. Người đó đã học mọi thứ ba mươi năm trước đây, khi người đó là một sinh
viên. Trong ba mươi năm mọi thứ đã thay đổi. Đó là một cấu trúc quá điên rồ đến
mức mọi người đang dạy trong các đại học tất cả đều lạc hậu. Điều họ đang dạy
là không còn liên quan.
Theo
tôi, thư viện có thể là phòng học duy nhất. Giáo viên có thể chỉ là người hướng
dẫn để giúp đỡ các sinh viên tìm thấy cái mới nhất, những nghiên cứu gần nhất
trong mọi chủ đề. Trong thư viện các sinh viên nên ở đó, và giáo viên nên ở đó
chỉ để giúp đỡ họ, bởi vì giáo viên quen thuộc với thư viện hơn, anh ta đã ở
lâu hơn trong thư viện, anh ta biết về những khám phá mới và những phát minh muộn
nhất mới đến. Chức năng của giáo viên nên là như thế, một việc hướng dẫn các
sinh viên để cập nhật tri thức.
Điều
này có thể được làm cho thuận lợi rất dễ dàng với các máy tính, với những bộ
tivi. Trong thế kỷ hai mươi bạn không cần dạy mọi người địa lý với một bản đồ
khi mà tivi có thể mang bạn chính xác đến nơi bạn đang học về - New york hay
London hay Peking – bạn không cần bận tâm nhìn vào các bản đồ, nhìn vào các bức
tranh, những sự mô tả. Trên màn hình tivi bạn có thể ở New york ngay lập tức,
cái gì được nhìn thấy là được nhớ dễ dàng hơn cái được nghe, hơn cái được đọc.
Tương
lai thuộc về những chiếc tivi, thuộc về những chiếc máy tính, bởi vì chúng là
những hệ thống trí nhớ. Giáo viên sẽ có một chức năng hoàn toàn mới cái mà sẽ
không phải là việc dạy mà chỉ là việc hướng dẫn – nơi bạn có thể tìm thấy quyển
sách phù hợp trong thư viện, nơi bạn có thể tìm thấy video phù hợp trong thư viện,
nơi bạn có thể tìm thấy thông tin cần thiết trong máy tính.
Việc
dạy trở thành sống động hơn, màu sắc hơn, thực hơn. Và ngày đó là không xa khi
có tivi ba chiều. Thế thì nó có vẻ như thật như thể là người ta đang đi bộ và
có thể đi ra ngoài từ trong tivi bất cứ khoảnh khắc nào. Duy nhất hai bộ phim
ba chiều đã được làm, sau đó ý tưởng này đã bị vứt bỏ bởi vì chúng là quá tốn
tiền. Nhưng chúng sẽ quay trở lại. Với công nghệ tốt hơn chúng sẽ không tốn tiền
như thế nữa.
Tôi
đã xem một bộ phim. Đó là một kinh nghiệm lạ lùng. Một người đàn ông ném một
cái giáo – và toàn bộ khán giả trong rạp chiếu phim rạp người xuống, bởi vì nó
như thể là cái giáo sẽ bay qua rạp chiếu. Đó là ba chiều; nó thực như bất cứ
cái giáo thực nào có thể là. Một người đàn ông đang cưỡi ngựa và mọi người hét
lên và tránh đường cho con ngựa… nó chỉ như sắp đi vào trong rạp chiếu. Nó
không bao giờ đi vào! Dần dần họ trở nên quen thuộc đến cuối phim: “ Đừng lo lắng.
Chỉ ngồi chắc chắn trong ghế của bạn. Không cái gì sẽ đến từ màn hình. Nó chỉ
đi tới màn hình và dừng lại.”
Khi
mọi thứ có thể được dạy trong tivi ba chiều và những bộ phim, khi mọi thứ mà bạn
cần nhớ có thể được làm bởi một chiếc máy tính nhỏ… Nó có thể được kết nối với
máy tính quốc gia, cái mà mang mọi tri thức đã được tìm ra từ khi loài người bắt
đầu đi xuống từ trên cây. Bạn có thể có mọi thông tin, thông tin sẽ là rất khó
để nhớ.
Ví
dụ, nếu tôi hỏi bạn – và tất cả các bạn là những người được giáo dục ở đây –
“Socrates đã kết hôn ngày nào?”… Bây giờ, bạn được dạy như thế nào? Bạn không
thể nhớ cái ngày Socrates kết hôn; đó là một ngày quá lớn lao đến mức ông ấy đã
đau khổ cả đời ông ấy, và bạn thậm chí không có đủ từ bi để nhớ ngày đó! Nhưng
máy tính của bạn có thể nhớ mọi thứ bạn muốn. Nó có thể chứa đựng tất cả các
thư viện ngay lập tức rất tiện tay. Tương lai của giáo dục, nếu khoa học phát
triển, sẽ là một sự bất ngờ vô cùng. Cho đến bây giờ nó là một loại của sự ép
buộc; các sinh viên phải bị áp đặt, mua chuộc.
Giáo
dục có thể trở nên quá nhiều màu sắc, quá thực tế, quá thực đến mức bạn sẽ
không cần nói với sinh viên, “Chú ý!” họ sẽ chú ý một cách tự động. Và điều
tương tự là dành cho phần thứ hai của giáo dục. Tất cả khoa học công nghệ có thể
được sử dụng để trao cho bạn những kinh nghiệm rất gần với cái chết. Bạn có thể
được dạy thiền, bạn có thể được dạy thư giãn, bạn có thể được dạy làm sao để đi
sâu hơn vào trong giấc ngủ của ban. Thôi miên sẽ đóng một vai trò lớn trong phần
thứ hai của giáo dục, bởi vì bạn có thể bị thôi miên qúa sâu đến mức bạn cũng
có thể được dạy cho lãnh địa của cái chết.
Thôi
miên đã trở nên bị kết án bởi cùng những người đang luôn kết án mọi thứ có thể
làm cho cuộc sống của con người dễ dàng hơn, vui vẻ hơn, lý thú hơn. Các tôn
giáo có tổ chức đã là những kẻ đầu độc như vậy. Họ kết án thôi miên, cái là một
khoa học trong bản thân nó và phải được làm cho sống lại lần nữa. Đó là cách
duy nhất để mang bạn tới toàn thể lãnh địa cái mà bạn sẽ trải qua khi bạn chết.
Nếu bạn vượt qua lãnh địa đó nhiều lần cái chết sẽ không là cái gì đó phải sợ.
Trái lại, bạn sẽ bị kích động cực kỳ. Bạn đã sống, bạn đã sống quá đầy đủ, bạn
được hài lòng với cuộc sống, bạn sẽ thích thú biết cái chết là gì… một thử
thách mới, một việc bắt đầu mới, một việc đi vào bên trong vũ trụ, việc thoát
ra ngoài sự cầm tù của thân thể, trở thành chỉ là tâm thức thuần khiết.
Trừ
khi giáo dục có thể dạy bạn cả cuộc sống và cái chết nó không là giáo dục đầy đủ.
Trừ khi giáo dục có thể làm cho mọi người có giá trị, đầy lòng tự trọng, không
thấp kém hơn bất cứ ai hay cao hơn bất cứ ai, nó không là giáo dục.
Bởi
vậy tôi bắt đầu với kỹ thuật di truyền. Tôi kết thúc với thiền, chứng ngộ. Trước
cái chết bạn phải nhận ra cái vẻ đẹp vô cùng và sự huy hoàng được chứa đựng bên
trong tâm thức của bạn. Thế thì giáo dục bao trùm toàn thể cuộc sống, và cho bạn
khả năng đầy đủ nhất của việc trưởng thành của bạn.
0 Đánh giá