Read more
Chết
là một phần hữu cơ, tích hợp của sống, và nó rất thân thiện với cuộc sống.
Không có nó cuộc sống không thể tồn tại được. Cuộc sống tồn tại bởi vì cái chết;
cái chết cho bối cảnh. Thực tế chết là quá trình làm mới lại. Và chết xảy ra từng
khoảnh khắc. Khoảnh khắc bạn hít vào và khoảnh khắc bạn thở ra, cả hai đều xảy
ra. Hít vào, sống xảy ra; thở ra, chết xảy ra.
Đó
là lí do tại sao khi đứa trẻ được sinh ra điều đầu tiên nó làm là hít vào, thế
thì cuộc sống bắt đầu. Và khi người già chết đi, điều cuối cùng người đó làm là
thở ra, thế thì cuộc sống ra đi. Thở ra là chết, hít vào là sống - chúng giống
như hai bánh xe của chiếc xe bò. Bạn sống bằng hít vào cũng nhiều như bạn sống
bằng thở ra. Việc thở ra là một phần của hít vào. Bạn không thể hít vào nếu bạn
dừng thở ra. Bạn không thể sống nếu bạn dừng chết. Người đã hiểu cuộc sống của
mình là gì thì cho phép cái chết xảy ra; người đó đón chào nó. Người đó chết đi
từng khoảnh khắc và từng khoảnh khắc người đó phục sinh.
Nếu
bạn nhìn vào trong cuộc sống bạn sẽ có khả năng biết cái chết là gì. Nếu bạn hiểu
chết là gì, chỉ thế thì bạn mới có khả năng hiểu sống là gì. Chúng là hữu cơ.
Bình thường, do sợ hãi, chúng ta đã tạo ra phân chia. Chúng ta nghĩ rằng sống
là tốt và chết là xấu. Chúng ta nghĩ rằng sống phải được mong muốn và chết phải
được né tránh. Chúng ta nghĩ bằng cách nào đó chúng ta phải bảo vệ bản thân
mình chống lại cái chết. Ý tưởng ngớ ngẩn này đã tạo ra vô tận khổ sở trong các
kiếp sống của chúng ta, bởi vì người bảo vệ bản thân mình chống lại cái chết
thì không có khả năng sống.
Người
đó là người sợ thở ra, thế thì người đó không thể hít vào được và người đó bị mắc
kẹt. Thế thì người đó đơn giản kéo lê; cuộc sống của người đó không còn là dòng
chảy, cuộc sống của người đó không còn là dòng sông.