1001 Bí Mật Tâm Linh (0019) Vứt bỏ cái đầu của bạn đi!

1001 Bí Mật Tâm Linh (0019) Vứt bỏ cái đầu của bạn đi!

Price:

Read more



Thưa thầy kính yêu,
Tình yêu là bí mật. Vì sao?
Ganesh Giri, tình yêu chắc chắn là bí mật, nhưng không phải là bí mật thường - bí mật phi thường đấy. Và tính phi thường của nó chứa trong bản thể nó một bí mật để mở. Mọi người đều biết điều đó, và vậy mà chẳng ai biết nó cả; do đó tôi gọi nó là bí mật để mở. Mọi người đều biết nó trong trái tim thầm kín nhất của mình, nhưng không ai biết nó trong đầu cả. Nó là một loại biết hoàn toàn khác. Nó không phải là tri thức. Bạn không thể học được về nó, bạn chỉ có thể sống nó. Việc sống là việc biết. Nó không phải là cái gì đó mà kinh sách có thể cho bạn; không ai có thể đem nó cho bạn được. Chỉ bạn mới có khả năng trao tặng món quà này cho bản thân mình; đó là trách nhiệm của bạn. Bạn có thể biết nó, nhưng việc biết là trực giác.
Từ trực giác 'intuition' là hay. Bạn biết từ khác, giảng dạy 'tuition'; giảng dạy nghĩa là ai đó khác đem nó cho bạn. Intuition (trực giác) nghĩa là không ai đem nó cho bạn cả; nó trưởng thành lên từ bên trong bản thân người ta. Và bởi vì nó không được trao cho bạn bởi ai đó khác, nó không thể được đưa vào lời. Ngôn ngữ được cần tới khi chúng ta nói với nhau. Ngôn ngữ không được cần tới, khi cái gì đó trưởng thành trong tâm thức bạn, bởi vì không có đối thoại. Nó trưởng thành trong im lặng, nó nở hoa trong im lặng; do đó khi bạn cố gắng đưa nó thành lời thì nó chạy mất. Duy nhất bầu không khí của nó là im lặng. Nó không thể được đem vào ngôn ngữ; nó không thể bị qui giản thành lí thuyết, khái niệm, ý thức hệ. Đó là lí do tại sao nó là bí mật để mở: biết - là có thể, tri thức - là không thể.
Thánh Augustine tương truyền có lần đã nói... Ai đó hỏi ông ấy, "Tình yêu là gì?" Ông ấy nói, "Tình yêu giống như thời gian." Người hỏi đâm phân vân. Người đó nói, "Thôi được, thế - thời gian là gì?" Augustine nói, "Ông hiểu lầm tôi rồi. Tôi ngụ ý nó giống như thời gian thôi, bởi vì mọi người đều biết thời gian là gì, nhưng nếu ai đó hỏi ông nó là gì, ông không thể trả lời được."
Bạn có thể trả lời thời gian là gì không? Và bạn biết - không phải là bạn không biết đâu - nhưng việc biết dường như sâu sắc tới mức nó không thể được đem lên bề mặt. Hay nếu bạn cố gắng đem nó lên bề mặt thì nó trở thành bị méo mó tới mức nó không còn là cùng cái đó nữa. Trong chiều sâu, nó là kim cương; khoảnh khắc bạn đem nó lên bề mặt, nó biến thành đá cuội thường. Và bởi vì bạn biết nó là kim cương, bạn không thể dùng viên đá cuội làm đại diện cho nó được.
Tình yêu là một trong những hiện tượng huyền bí nhất trong sự tồn tại - bên cạnh Thượng đế. Đó là lí do tại sao tình yêu lại ở gần Thượng đế hơn bất kì cái gì khác. Nếu bạn có thể hiểu được tình yêu, nếu bạn có thể yêu - bởi vì đó là cách duy nhất để hiểu nó - bạn sẽ trở nên nhận biết về sự hiện diện của Thượng đế, ngay lập tức, tức khắc! Khoảnh khắc của tình yêu là khoảnh khắc của kinh nghiệm về Thượng đế. Bỗng nhiên ngài ở mọi nơi.
Một khi mắt bạn đầy tình yêu, bạn có khả năng nhìn vào trong cây cối, trong tảng đá, tới chính cốt lõi bên trong nhất của chúng, và thấy Thượng đế ở đó. Thế thì ngài ở mọi nơi. Tất cả mọi điều cần thiết là trái tim yêu thương. Và vấn đề với con người hiện đại là ở chỗ chúng ta đã quên mất ngôn ngữ của im lặng, chúng ta đã quên mất cách thức của trái tim. Chúng ta đã hoàn toàn quên khuấy rằng có cuộc sống mà có thể được sống qua trái tim. Chúng ta bị treo trong đầu quá nhiều, và bởi vì chúng ta quá nhiều trong đầu nên chúng ta không thể tạo ra nghĩa nào từ tình yêu. Điều đó ngày càng trở thành có vấn đề hơn. Nó trở thành vấn đề tới mức là có nhiều người phủ nhận nó, cũng như họ phủ nhận Thượng đế. Họ nói, "Không có Thượng đế - đó là hư cấu; và không có cả tình yêu – cái đó nữa cũng chỉ là hư cấu."
Họ muốn qui giản tình yêu về hoá chất thuần khiết; họ muốn qui giản tình yêu thành cái gì đó sinh lí, hoóc môn, liên quan tới các tuyến của bạn và việc tiết ra. Vâng, điều đó nữa cũng là một phần của tình yêu, nhưng là phần bề ngoài nhất - hoá chất, sinh lí. Chúng là ngoại vi của nó nhưng không phải là trung tâm. Trung tâm mang tính khó nắm bắt, như thuỷ ngân; bạn không thể bắt giữ nó bằng tay hay bằng đầu mình. Nó trượt ra, nó thoát ra khỏi nắm tay bạn. Bạn có thể có nó chỉ bằng tay mở - tôi gọi nó là bí mật mở. Đừng bao giờ làm tình yêu thành câu hỏi. Bạn hỏi tôi, "Tại sao? Tại sao tình yêu là bí mật?" Không có tại sao: nó là thế. Tại sao cây lại xanh? Trẻ con đôi khi hỏi, "Sao cây lại xanh và sao hoa hồng lại đỏ?" Làm sao bạn giải thích cho chúng đây? Nếu bạn đủ ngu - điều đó nghĩa là bạn đủ tính khoa học - bạn sẽ cố gắng giải thích cho chúng rằng đó là vì chất diệp lục mà cây mới xanh lục. Nhưng đứa trẻ có thể hỏi, "Nhưng tại sao chất diệp lục lại làm cho chúng thành xanh và sao chất diệp lục lại xanh?" Câu hỏi vẫn còn như cũ, bạn chỉ đơn giản đẩy nó lùi lại sau một chút.
D.H. Lawrence là đúng. Đứa trẻ hỏi ông ấy, "Sao cây lại xanh?" Ông ấy nói, "Cây xanh bởi vì chúng xanh." Và đứa trẻ vui sướng vô cùng trong câu trả lời này. Nó nói, "Đây là câu trả lời đúng rồi! Cháu đã hỏi nhiều người; họ nói những điều ngu xuẩn. Điều này cháu có thể hiểu được. Vâng, chúng xanh bởi vì chúng xanh thôi!" Tình yêu là bí mật bởi vì nó là bí mật. Nhưng nó là bí mật để mở - điều đó tôi muốn thêm vào - nó là bí mật để mở. Nó là sẵn có! Không ai canh gác nó cả. Nó không bị khoá trong đền chùa, nó không bị khoá ở đâu đó trong thư viện, nó không bị khoá trong kho báu để ngầm nào đó. Nó là bí mật để mở! Nó là trong mưa và trong gió và trong mặt trời. Bạn chỉ cần cởi mở và cho phép nó xảy ra với bạn. Đừng tạo ra câu hỏi từ nó.
Đừng bao giờ tạo ra câu hỏi từ cuộc sống. Hãy để cuộc sống vẫn còn là điều huyền bí, đừng cố gắng đổi nó thành vấn đề. Đó là một trong những sai lầm lớn nhất mà chúng ta có thể phạm phải, và chúng ta vẫn đang làm điều đó liên tục. Đầu tiên chúng ta làm ra câu hỏi về cái gì đó vốn là điều huyền bí, và thế rồi câu hỏi này không thể nào được trả lời. Thế thì phương sách duy nhất là phủ nhận toàn thể mọi sự. Làm Thượng đế thành câu hỏi và chẳng chóng thì chầy một Friedrich Nietzsche nhất định tới và nói, "Thượng đế chết rồi." Thực tế, Thượng đế chết vào ngày bạn đặt dấu hỏi lên ngài; ngài không thể sống được với dấu hỏi. Dấu hỏi chỉ ra hoài nghi, và Thượng đế chỉ có thể sống với tin cậy. Dấu hỏi chỉ là hoài nghi, còn tình yêu chỉ có thể được cảm thấy trong tin cậy.
Ganesh Giri, hãy cảm thấy nó, đừng nghĩ về nó. Nó không phải là câu hỏi được giải bằng triết lí đâu: nó là điều huyền bí để được hiểu bởi nhà thơ, bởi nhạc sĩ, bởi diễn viên. Tình yêu không phải là một phần của lãnh địa triết lí mà là một phần của lãnh địa thơ ca. Nhưng nhà thơ chỉ có thể cho bạn những thoáng nhìn; họ không thể cho bạn kinh nghiệm về nó được. Họ có thể lôi cuốn bạn, họ có thể thuyết phục bạn đi vào cuộc hành hương lớn lao, nhưng họ không thể chuyển giao tình yêu cho bạn được - nó không phải là vật được chuyển giao - nhưng họ có thể làm cho bạn say mê với điều huyền bí của cuộc sống.
Tôi không phải là triết gia; tôi rất gần nhà thơ - nhưng nhà thơ cũng có thể cho bạn chỉ một thoáng nhìn thôi. Nhà huyền môn có thể giúp bạn kinh nghiệm nó; tôi là nhà huyền môn, tôi có thể giúp bạn kinh nghiệm nó, nhưng cách thức kinh nghiệm lại không có liên quan tới nó về mặt trí tuệ. Bạn phải nhạy cảm hơn. Tình yêu là ở đây bây giờ. Toàn thể chỗ này đầy tình yêu - đây là ngôi đền của tình yêu. Đó là lí do tại sao tôi bị kết án trên khắp thế giới, bị chỉ trích, bởi vì toàn thể lịch sử nhân loại đã là lịch sử của chiến tranh, bạo hành. Toàn thể quá khứ nhân loại đã từng xấu xa, vô nhân đạo, vô văn minh, nguyên thuỷ, như con vật. Và tất cả các xã hội đã từng tồn tại cho tới giờ đã cố gắng để giết chết tình yêu và chính khả năng yêu trong bạn, bởi vì chỉ khi tình yêu bị chết thì bạn mới có khả năng bị qui lại thành cái máy - cái máy có thể sát hại, cái máy có thể vận hành một cách hiệu quả mà không tạo ra vấn đề gì, cái máy sẽ vâng lời, cái máy sẽ không nổi dậy chống lại bất kì loại nô lệ, áp bức, bóc lột nào. Các tu sĩ, chính khách tất cả đều muốn bạn là cái máy, không phải con người, và trong nhiều thế kỉ họ đã nắm quyền lực bởi vì bạn đã sẵn sàng bị qui giản thành máy.
Hiện tượng duy nhất mà có thể đem bạn về lại bản tính thực của bạn, mà có thể làm hồi sinh bạn trong nhân loại, trong con người, là tình yêu. Toàn thể quá khứ nhân loại đã từng chống lại tình yêu. Vâng, viết về tình yêu là được phép, nhưng bản thân tình yêu thì không được phép. Trong những cách thức rất tinh ranh, nó đều bị phá huỷ, giết chết, nhổ bật gốc rễ. Và có nhu cầu lớn về con người nên biết tình yêu là gì, bởi vì không có tình yêu linh hồn vẫn còn không được nuôi dưỡng, bị bỏ đói. Cũng như thức ăn dành cho thân thể, tình yêu dành cho linh hồn. Không có tình yêu, bạn không thể có linh hồn sống động được. Không có tình yêu, tiềm năng của bạn sẽ vẫn còn là tiềm năng; nó sẽ không bao giờ trở thành thực tại.
Đây là ngôi đền của tình yêu. Tôi đang tạo ra tình huống ở đây, nơi bạn có thể bắt đầu tan chảy, nơi bạn có thể bắt đầu trở nên nồng ấm, nơi bạn có thể bắt đầu chơi đùa, nơi bạn lại có thể vui mừng. Tôi không ở đây để tạo ra nhiều lính tráng hơn trên thế giới, mà nhiều sannyasins. Tất cả những xã hội quá khứ đều hướng theo người lính. Tôi thấy tương lai là hướng theo sannyasin. Sannyasin chính là người đối lập với người lính, đích xác là người đối lập. Xã hội đã sống cho tới giờ, bắt rễ vào trong người lính, đã thực sự sống qua thời gian của nó rồi. Nó đang chết, nó sắp sửa chết, và điều tốt là nó nên chết. Nhưng trước khi nó chết chúng ta phải làm hồi sinh vài người như sannyasins; họ sẽ là anh hùng của thế giới mới, thời đại mới. Nhưng tình yêu không thể được dạy, nó chỉ có thể được bắt lấy.
Tôi là tình yêu, người của tôi ở đây là tình yêu. Ganesh Giri, bạn làm gì ở đây? Hãy tan chảy, trộn lẫn, vứt bỏ cái đầu của bạn đi! Hãy trở thành vô đầu như người của tôi đang vậy, và bạn sẽ biết tình yêu là gì. Nhưng dầu vậy nó sẽ không trở thành tri thức, nó sẽ vẫn còn là việc biết sâu sắc. Nhưng điều đó là đủ - điều đó nuôi dưỡng. Điều đó là đủ bởi vì điều đó là biến đổi. Điều đó là đủ bởi vì điều đó mở ra cánh cửa tới điều thiêng liêng.

0 Đánh giá

Ads Belove Post