Read more
Thầy có thể nói cho tôi về chấp nhận và
cách học chấp nhận không, bởi vì tôi cảm thấy một phần trong tôi ngu xuẩn thế.
Có cách làm cho phần đó của tôi thành rõ ràng hơn với bản thân tôi không?
Điều đầu tiên là hiểu chấp nhận
nghĩa là gì. Bạn nói: Thầy có thể nói cho tôi về việc chấp nhận và cách học chấp
nhận không, bởi vì tôi cảm thấy một phần trong tôi không muốn chấp nhận. Chấp
nhận cả phẩn đó nữa đi, bằng không bạn đã không hiểu. Một phần trong bạn cứ bác
bỏ - chấp nhận phần bác bỏ đó nữa đi, bằng không bạn đã không hiểu. Đừng cố bác
bỏ phần đó, chấp nhận nó, đó là chấp nhận toàn bộ là gì. Bạn phải chấp nhận
cũng cái đang bác bỏ.
Bạn nói bạn muốn biết phần đó của
bạn là ai, cái phần ngu xuẩn thế. Khoảnh khắc bạn gọi nó là ngu xuẩn bạn đã bác
bỏ nó. Tại sao bạn gọi nó là ngu xuẩn? Bạn là ai để gọi nó là ngu xuẩn? Nó là một
phần của bạn. Sao bạn phân chia bản thân mình thanh hai? Bạn là một toàn thể chứ.
Mọi thủ đoạn này mà bạn đã học về phân chia phải bị vứt bỏ. Bạn đã học phân
chia bản thân mình thành phần thánh thiện và phần độc ác, thiện và ác, cao và
thấp. Vứt mọi phân chia đi - đó là chấp nhận nghĩa là gì. Nếu bạn có cái gì đó,
bạn có cái gì đó - sao gọi nó là ngu xuẩn? Bạn là ai để gọi nó là ngu xuẩn?
Không, trong chính việc gọi nó
là ngu xuẩn bạn đã bác bỏ nó, bạn đã kết án nó. Chấp nhận nghĩa là không có vấn
đề kết án, dù hoàn cảnh là bất kì cái gì bạn cũng chấp nhận nó - và bỗng nhiên
biến đổi tới trong bản thể bạn. Đừng gọi nó là ngu xuẩn, đừng gọi nó theo tên,
đừng phân chia bản thân mình, bởi vì đây là cách bản ngã tồn tại. Chính bản ngã
đang nói phần kia là ngu xuẩn. Bản ngã bao giờ cũng thông minh, hiểu biết, vĩ đại
- và nó cứ bác bỏ. Nó dạy bạn bác bỏ thân thể bởi vì thân thể là vật chất còn bạn
là tâm linh; nó dạy bạn bác bỏ cái này và cái kia. Tất cả những điều này đã từng
được làm trong hàng thế kỉ; người tôn giáo đã từng làm điều này liên tục và họ
đã chẳng đạt tới đâu cả. Thực tế họ đã làm cho cả nhân loại thành tinh thần
phân liệt, họ đã phân chia mọi người hoàn toàn thành các bộ phận. Bạn có các
ngăn bên trong mình: cái này tốt và cái kia xấu, yêu là tốt và ghét là xấu, từ
bi là tốt và giận dữ là xấu.
Khi tôi nói chấp nhận, tôi nói
chấp nhận tất cả và vứt bỏ mọi ngăn này đi. Bạn trở thành một. Mọi thứ là tốt:
giận dữ cũng có phần của nó để chơi và ghét cũng được cần tới. Thực tế bất kì
cái gì bạn có, mọi thứ đều được cần - có thể theo cách thu xếp khác, có vậy
thôi. Nhưng không cái gì bị phủ nhận, bác bỏ; đừng gọi bất kì cái gì là ngu xuẩn
trong bản thân bạn.
Và thế rồi bạn hỏi: Có cách làm
cho phần đó của tôi thành rõ ràng hơn với bản thân tôi không? Tại sao? Bạn
không thể chấp nhận được cái gì đó ẩn kín bên trong bạn sao? Bạn không thể chấp
nhận được cái gì đó tối bên trong bạn sao? Bạn cũng giống như ngày và đêm thôi;
cái gì đó ở trong ánh sáng, cái gì đó trong bóng tối. Nó phải là như vậy, bằng
không bạn sẽ chỉ trên bề mặt, bạn sẽ không có chiều sâu nào. Chiều sâu phải ở
trong bóng tối. Nếu cái cây nói: Tôi muốn đem rễ tôi tới hiểu biết của tôi, thế
thì cây sẽ chết bởi vì rễ chỉ có thể tồn tại trong bóng tối, ẩn kín trong đất.
Không cần đem chúng lên. Nếu bạn đem chúng lên, cây sẽ chết. Bạn cầng phần tối
nhiều như bạn cần phần sáng.
Nhưng người tôn giáo đã từng
làm những điều nguy hiểm: họ đã dạy bạn rằng Thượng đế là ánh sáng. Tôi nói với
bạn rằng Thượng đế là cả hai, ánh sáng và bóng tối, bởi vì Thượng đế đơn giản
là ánh sáng sẽ không giầu có lắm đâu. Ngài sẽ là cái cây không rễ; ngài sẽ chỉ
là hành lang, không phải là nội thất của ngôi nhà; ngôi nhà cần hành lang và nó
cần cả nội thất nữa.
Nhà cần một chỗ ẩn kín hoàn
toàn - bởi vì phần sâu nhất của bạn sống ở đó. Cho nên hiểu biết không có nghĩa
là bạn đem mọi thứ ra ánh sáng; hiểu biết nghĩa là bạn trở nên hiểu biết tới mức
bạn cho phép mọi thứ được là như nó vậy. Hiểu biết không phải là nỗ lực để thay
đổi cái gì, không. Hiểu biết là hiểu biết về toàn thể như nó vậy và qua hiểu biết
đó về mọi sự như chúng vậy mà có biến đổi, có cách mạng, có chuyển hoá - bạn
thay đổi hoàn toàn. Một khi bạn hiểu rằng mọi thứ đều có lí do hiện hữu ở đó bạn
không bận tâm tới can nhiễu vào tự nhiên, bạn bắt đầu nổi cùng nó.
Bạn không thúc đẩy dòng sông, bạn
đơn giản nổi cùng nó; đó là điều Đạo là gì. Toàn thể giáo huấn của Lão Tử là ở
chỗ không có nhu cầu nào để làm bất kì cái gì về phần bạn, mọi thứ đã được làm
cho bạn rồi, bạn đơn giản chấp nhận nó và nổi. Để mọi sự như chúng vậy. Đừng
làm nỗ lực nào vì bất kì thay đổi cho bất kì cái gì, bởi vì chính nỗ lực để
thay đổi đem căng thẳng vào trong tâm trí; chính nỗ lực thay đổi đem tương lai
vào trong tâm trí; chính nỗ lực thay đổi là phủ nhận Thượng đế vì thế thì bạn
nói: Chúng tôi khôn hơn ngài, chúng tôi đang cố gắng cải tiến ngài đây. Không cần
đâu - chỉ ở trong buông bỏ sâu sắc và nổi thôi.
Điều đó sẽ là khó bởi vì bản
ngã sẽ nói: Mình đang làm gì thế này? Theo cách này mình sẽ chẳng bao giờ đạt tới
chỗ nào cả. Nhưng bạn muốn đạt tới đâu? Bạn đã ở đó rồi. Bản ngã sẽ nói: Theo
cách này mình sẽ không bao giờ trưởng thành được. Nhưng trưởng thành phỏng có
ích gì? Mọi khoảnh khắc đều hoàn hảo. Bạn muốn đi đâu và trưởng thành, để làm
gì? Bản ngã cứ xô bạn vào trong tương lai, vào ham muốn, làm cái này, làm cái nọ
- nó chưa bao giờ cho phép bạn nghỉ ngơi chút ít. Và toàn thể Đạo, thái độ, tầm
nhìn của Đạo, là thảnh thơi và tận hưởng và qua tận hưởng mà mọi sự bắt đầu lắng
động theo cách riêng của chúng. Nếu toàn thể sự tồn tại cứ sống theo cách hay
như thế thì sao chỉ con người là trong rắc rối? Bởi vì không con chó nào định
trở thành bất kì cái gì khác; không hoa hồng nào cố gắng trở thành hoa sen;
không hoa sen nào cố gắng trở thành bất kì cái gì khác - mọi thứ đều như nó vậy,
mãn nguyện, mở hội. Chỉ người là điên. Người đó muốn trở thành cái gì đó, người
đó muốn chứng minh cái gì đó.
Bạn không thể thấy được lễ hội
đang diễn ra im lặng khắp quanh đây sao? Bạn chỉ là một phần của nó bởi vì bạn
có thể nghĩ. Suy nghĩ đem tới phân chia. Đừng nói 'ngu xuẩn' với bất kì phần
nào của bạn. Bạn đang gọi tên Thượng đế đấy. Đừng kết án, bởi vì mọi kết án đều
là kết án Thượng đế.
Bạn đã bắt nguồn từ cái toàn thể,
cái toàn thể biết rõ hơn bạn; cho phép trí huệ của cái toàn thể làm việc đi. Đừng
mang tâm trí tí hon của bạn vào đánh nhau. Không cần đi ngược dòng, bạn sẽ
không đạt tới đâu cả, bạn đơn giản sẽ bị mệt mỏi. Đừng tranh đấu, cho phép mọi
thứ. Đó là điều chấp nhận là gì - nó là buông bỏ.
Bạn sống cứ dường như bạn đã về
hưu hoàn toàn. Bạn làm, nhưng bạn làm mọi sự một cách tự nhiên, tự phát. Chúng
xảy ra. Nếu bạn cảm thấy thích làm, bạn làm, nếu bạn cảm thấy không thích làm,
bạn không làm. Dần dần bạn rơi vào trong cùng hàng với tự nhiên, bạn trở thành
ngày một tự nhiên hơn... tự nhiên hơn, tôn giáo hơn.
Gurdjieff hay nói một điều rất
hay. Ông ấy thường nói rằng mãi cho tới giờ mọi tôn giáo đều chống lại Thượng đế.
Tôi có thể thấy điều ông ấy ngụ ý. Đây đã từng là nỗi khổ - mọi tôn giáo chống
lại Thượng đế. Họ đã thổi phồng bản ngã của bạn, làm cho bạn thành siêu phàm,
cao hơn, siêu nhân, tâm linh - đủ mọi thứ vô nghĩa! Bạn chỉ phải bình thường và
tận hưởng thôi. Là bình thường là điều phi thường nhất có thể xảy ra cho bạn;
nhưng ham muốn là phi thường, là tâm linh, siêu nhân, không của thế giới này mà
của thế giới kia, là gàn dở. Chỉ Đạo mới là tôn giáo tự nhiên. Mọi tôn giáo
khác đều là những cách thức tinh vi phi tự nhiên. Lão Tử là tương lai của toàn
thể nhân loại và mọi khả năng của phúc lạc và phúc lành đều nằm ở ông ấy, đi
qua ông ấy. Sao bạn không thể chỉ hiện hữu? Thử vài ngày đi - chỉ hiện hữu. Một
khi bạn đã đã thưởng thức nó sẽ không khó đâu. Một khi cánh cửa sổ nhỏ của bản
thể mở ra, bạn sẽ cười về toàn thể nỗ lực bạn đã từng làm. 'Cứ hiện hữu' là
thông điệp.