Read more
Tôi muốn cho bạn một kĩ thuật. Nó là kĩ thuật rất đơn giản, nhưng ban đầu nó có vẻ rất khó khăn. Nếu bạn thử, bạn sẽ thấy nó đơn giản. Nếu bạn không thử và chỉ nghĩ về nó, nó sẽ có vẻ rất khó khăn. Kĩ thuật này là: chỉ làm điều bạn thích. Nếu bạn không thích, đừng làm nó. Cứ thử nó mà xem - bởi vì việc tận hưởng chỉ tới từ trung tâm bạn. Nếu bạn đang làm cái gì đó và bạn thích thú nó, bạn bắt đầu được nối lại với trung tâm.
Nếu bạn làm cái gì đó mà bạn không thích thú, bạn bị ngắt khỏi
trung tâm. Niềm vui nảy sinh từ trung tâm, và không từ đâu khác cả. Cho nên hãy
để điều đó thành tiêu chuẩn, và là người cuồng tín về nó. Bạn đang đi trên đường;
bỗng nhiên bạn nhận ra rằng bạn không thích bước đi. Hãy dừng lại. Kết thúc -
điều này không được làm.
Tôi thường làm điều đó trong những ngày ở trường đại học, và
mọi người cứ nghĩ rằng tôi điên. Bỗng nhiên tôi sẽ dừng lại, và thế rồi tôi sẽ
vẫn còn ở chỗ đó trong nửa giờ, một giờ, chừng nào tôi còn chưa bắt đầu thấy
thích thú bước đi nữa. Các thầy giáo của tôi cũng ngại điều đó nên khi có thi cử
họ sẽ cho tôi vào xe và đem tôi tới phòng đại học. Họ sẽ để tôi ngoài cửa và đợi
ở đó: liệu tôi có đi tới bàn của mình hay không?
Nếu tôi tắm và bỗng nhiên tôi nhận ra rằng tôi không thích
điều đó, tôi sẽ dừng lại. Thế thì phỏng có ích gì? Nếu tôi ăn và tôi bỗng nhiên
nhận ra rằng tôi không thích ăn, thế thì tôi sẽ dừng lại. Tôi đã tham gia vào lớp
toán hồi ở trường trung học. Ngày đầy tiên, tôi đi vào và thầy giáo giới thiệu
chủ đề. Đến giữa chừng tôi đứng dậy và cố bước ra. Thầy nói, "Em đi đâu thế?
Không xin phép, tôi sẽ không cho phép em vào lại đâu." Tôi nói, "Em
không quay lại đâu; thầy đừng lo. Đó là lí do tại sao em không hỏi xin. Kết
thúc rồi - em không thích nó! Em sẽ tìm chủ đề nào đó khác mà em thích, bởi vì
nếu em không thể thích nó được thì em sẽ không làm điều đó. Điều đó là tra tấn,
điều đó là bạo hành."
Và, dần dần, điều đó trở thành chìa khoá. Tôi bỗng nhiên nhận
ra rằng bất kì khi nào bạn thích thú cái gì đó, bạn được định tâm. Thích thú
chính là âm thanh của bản thể được định tâm. Bất kì khi nào bạn không tận hưởng
cái gì đó, bạn đều bị ngắt khỏi trung tâm. Thế thì đừng ép buộc nó; không có
nhu cầu. Nếu mọi người nghĩ bạn điên, thì cứ để họ nghĩ bạn điên đi. Trong vòng
vài ngày, bằng kinh nghiệm riêng của mình, bạn sẽ tìm ra cách bạn đã bỏ lỡ bản
thân mình. Bạn đã làm cả nghìn lẻ một điều mà bạn chưa bao giờ thích thú, và dầu
vậy bạn vẫn làm chúng bởi vì bạn đã được dạy như vậy. Bạn chỉ hoàn thành nghĩa
vụ của mình.
Mọi người đã phá huỷ ngay cả điều đẹp đẽ thế như tình yêu. Bạn
về nhà và bạn hôn vợ bạn bởi vì điều đó phải là như vậy, nó phải được làm. Bây
giờ, một điều đẹp đẽ như nụ hôn, một điều như bông hoa, đã bị phá huỷ. Dần dần,
không thích thú việc đó, bạn sẽ cứ hôn vợ bạn; bạn sẽ quên mất niềm vui của việc
hôn con người khác. Bạn bắt tay bất kì ai bạn gặp - lạnh nhạt, không có nghĩa
gì trong nó, không thông điệp nào trong nó, không nồng nhiệt tuôn chảy. Nó chỉ là
bàn tay chết bắt lẫn nhau và nói ‘xin chào'. Thế rồi bạn bắt đầu, dần dần, học
cử chỉ chết này, cử chỉ lạnh nhạt này. Bạn trở nên đông cứng, bạn trở thành tảng
băng. Và thế rồi bạn nói, "Làm sao đi vào trung tâm?"
Trung tâm là có sẵn khi bạn nồng nhiệt, khi bạn tuôn chảy,
tan ra, trong tình yêu, trong niềm vui, trong điệu vũ, trong vui sướng. Điều đó
là tuỳ ở bạn. Hãy cứ làm chỉ những điều mà bạn thực sự yêu thích làm và bạn tận
hưởng. Nếu bạn không thích thú, hãy dừng lại. Hãy tìm ra cái gì đó khác mà bạn
thích. Nhất định có cái gì đó bạn sẽ thích. Tôi chưa bao giờ bắt gặp người
không thể thích thú bất kì cái gì. Có những người có thể không thích thứ này,
thế rồi thứ khác, thứ khác nữa, nhưng cuộc sống là bao la. Đừng vẫn còn bị vướng
mắc; hãy trở nên nổi. Cứ để có nhiều luồng năng lượng hơn. Cứ để nó trôi nổi, để
nó tan ra cùng với các năng lượng khác bao quanh bạn. Chẳng mấy chốc bạn sẽ có
khả năng thấy rằng vấn đề không phải là cách trở nên được hoà nhập, vấn đề là ở
chỗ bạn đã quên mất cách tuôn chảy. Trong năng lượng tuôn chảy, bạn bỗng nhiên
được hoà nhập. Điều đó đôi khi xảy ra một cách ngẫu nhiên nữa, nhưng lí do là
như nhau.
Đôi khi bạn rơi vào tình yêu với người đàn bà hay người đàn
ông, và bỗng nhiên bạn cảm thấy được hoà nhập, bỗng nhiên bạn cảm thấy là một lần
đầu tiên. Mắt bạn toả sáng, khuôn mặt bạn rạng ngời, và trí tuệ của bạn không
còn đờ đẫn nữa. Cái gì đó bắt đầu bùng cháy sáng trong bản thể bạn; một bài ca
nảy sinh, việc bước đi của bạn có phẩm chất của điệu vũ trong nó bây giờ. Bạn là
một con người hoàn toàn khác.
Nhưng đây là những khoảnh khắc hiếm hoi - bởi vì chúng ta
không học bí mật này. Bí mật này là: có cái gì đó bạn đã bắt đầu thích thú. Đó
là toàn thể bí mật này. Hoạ sĩ có thể đói mà vẫn vẽ, và bạn có thể thấy rằng
khuôn mặt người đó được mãn nguyện thế. Nhà thơ có thể nghèo, nhưng khi người
đó ca lên bài ca của mình thì người đó là người giầu nhất trên thế giới. Không
ai giầu hơn người đó. Bí mật của điều đó là gì? Bí mật là: người đó đang thích
thú khoảnh khắc này. Bất kì khi nào bạn thích thú điều gì đó, bạn đang hoà điệu
với bản thân và bạn đang trong hoà điệu với vũ trụ - bởi vì trung tâm của bạn
là trung tâm của tất cả.
Cho nên hãy để sự sáng suốt này là bầu khí hậu cho bạn: chỉ
làm điều bạn thích, bằng không thì dừng lại. Bạn đang đọc báo và nửa chừng qua
nó, bạn đột nhiên nhận ra rằng bạn không thích nó: thế thì không có nhu cầu. Thế
thì sao bạn lại đọc? Dừng nó lại ở đây và bây giờ. Nếu bạn đang nói với ai đó
và giữa chừng bạn nhận ra rằng bạn không thích điều đó, bạn chỉ mới nói nửa
câu, hãy cứ dừng lại ở đó. Bạn không thích thú, bạn không có nghĩa vụ phải tiếp
tục. Lúc ban đầu điều đó sẽ có vẻ kì quái. Nhưng các sannyasin của tôi đều kì
quái cả, cho nên tôi không coi là có vấn đề gì. Bạn có thể thực hành điều đó.
0 Đánh giá