Read more
Thưa thầy kính yêu,
Con người có thể sống trong thế giới tinh ranh này mà bản
thân mình không tinh ranh được không?
Anahato, thế giới tinh ranh bởi vì bạn tinh ranh, không có
điều ngược lại. Không phải là bạn tinh ranh vì thế giới tinh ranh đâu. Thế giới
không là gì ngoài bạn; bạn là thế giới. Bạn phóng chiếu ra thế giới của mình.
Và cho dù thế giới tinh ranh, bạn sẽ được gì bởi việc tinh ranh? Cho dù thế giới
tinh ranh, bạn sẽ mất gì bởi việc hồn nhiên, đơn giản?
Chẳng cái gì có giá trị thực có thể bị mất bởi việc là đơn
giản. Thực tế, bằng việc là đơn giản và hồn nhiên cái thực mới được đạt tới.
Vâng, bằng tinh ranh bạn có thể đạt tới quyền lực, tới tiền bạc, tới danh vọng,
nhưng phỏng có ích gì mà đạt tới tất cả những cái đó? Cái chết nhất định lấy đi
mọi thứ khỏi bạn. Và bạn không thể thấy những người có quyền đó sao? Họ có hạnh
phúc không? Bạn có thấy niềm vui nào trong cuộc sống của họ không? Bạn không thể
quan sát những người giầu sao? Họ sống cuộc sống của chó, trong khổ sở hoàn
toàn!
Alexander Đại đế nói với Diogenes, "Nếu ta mà được sinh
ra lần nữa ta không muốn lại là Alexander đâu. Ta muốn là Diogenes."
Diogenes là nhà huyền môn trần trụi, chẳng có gì, thậm chí không có tới bát ăn
xin. Phật ít nhất còn có bát theo mình; Diogenes tuyệt đối không có của cải gì.
Phật trước vẫn có bát ăn xin, nhưng một hôm Phật thấy con
chó uống nước và Phật thiền về điều đó, và Phật nghĩ, "Nếu chó có thể xoay
xở không cần bát ăn xin, chẳng lẽ ta không thể xoay xở được mà không có bát ăn
xin hay sao?" Phật quẳng bát ăn xin xuống sông và Phật trở nên rất thân
thiện với con chó này. Phật hay bảo mọi người, "Nó là thầy của ta. Nó đã
cho ta một trong những bài học quan trọng nhất của cuộc đời ta. Từ khi ta quẳng
chiếc bát ăn xin xuống sông ta cảm thấy tự do thế; bằng không, ngay cả trong
đêm ta vẫn thường sợ rằng ai đó có thể đánh cắp chiếc bát ăn xin của ta. Ta thường
ít nhất hai đến ba lần trong đêm phải nhìn quanh để xem liệu chiếc bát ăn xin
còn đó hay không. Vì ta đã vứt nó đi rồi, ta không còn lo nghĩ nào trong thế giới
này."
Alexander nghe nói về niềm vui của Diogenes và ông ta tới gặp
ông này, và ông ta cực kì có ấn tượng. Ông ta chưa bao giờ gặp một người như vậy!
Và với Diogenes ông ta nói, "Lần sau, nếu Thượng đế mà phái ta lần nữa vào
thế giới này, ta sẽ tới như Diogenes." Diogenes cười to. Phật nhìn con chó
của mình - bạn và thầy của Phật - và nói với con chó, "Nghe điều người này
nói đấy. Nếu ông ta thực sự muốn là Diogenes, ai ngăn cản ông ta? Ông ta có thể
là Diogenes ngay chính khoảnh khắc này!" Tương truyền rằng Phật đã cười và
con chó cũng mỉm cười nữa. Phải là một con chó Snoopy cổ đại nào đó!
Alexander nói, "Có chuyện gì vậy? Sao ông cười và sao
con chó của ông mỉm cười?" Diogenes nói, "Chúng tôi có thể làm gì
khác được? Ông nói điều vô nghĩa thế! Nếu ông muốn là Diogenes, quên tất cả về
chinh phục thế giới đi và ở đây! Ta sống trên bờ sông này, và nó là bờ sông lớn.
Chúng ta cả hai có thể sống ở đây, không có vấn đề gì. Sao lại đợi tới kiếp
sau? Và sao trong khi đó vẫn khổ?"
Alexander nói, "Ta không thể trả lời được điều đó. Ta
hiểu - ông đúng - nhưng ta có đầu tư của ta, ý tưởng riêng của ta phải hoàn
thành trước đã. Ta phải chinh phục thế giới! Một khi ta đã chinh phục xong nó,
ta có thể từ bỏ nó nhưng không trước điều đó." Diogenes nói, "Ông sẽ
chẳng bao giờ chinh phục được nó đâu, bởi vì không ai có thể chinh phục được
toàn thế giới. Và cho dù ông có chinh phục được nó, ông sẽ chẳng bao giờ từ bỏ
nó, bởi vì thế thì ông sẽ nói, 'Ta đã đổ nhiều năng lượng thế vào trong nó và
ta đã phí hoài cả đời mình rồi. Sao ta phải từ bỏ nó?'"
Alexander chết trong khổ sở; Diogenes chết trong phúc lạc. Một
cách tình cờ, cả hai người chết vào cùng ngày, và khi họ bắt gặp nhau trên dòng
sông phân chia thế giới này và thế giới kia, Alexander đi trước, Diogenes đi
sau vài bước. Alexander nhìn, cảm thấy rất xấu hổ bởi vì ông ta trần trụi.
Diogenes không xấu hổ chút nào bởi vì Phật đã ở trần cả đời rồi. Chỉ để che giấu
xấu hổ của mình Alexander cười - cái cười nông cạn - và nói với Diogenes,
"Điều kì lạ là hoàng đế và ăn xin gặp nhau trên đường biên của hai thế giới
này. Nó có thể đã không xảy ra trước đây, nó có thể không xảy ra lần nữa."
Diogenes có tiếng cười thực - tiếng cười bụng. Phật nói,
"Ông đúng đấy - hoàng đế và ăn xin gặp nhau trên biên giới này là hiện tượng
hi hữu - nhưng về một điểm ông lại sai. Ông không biết ai là hoàng đế và ai là
ăn xin. Hoàng đế ở sau còn ăn xin đi trước!" Và Diogenes là đúng.
Phật nhấn mạnh rằng bằng việc tinh ranh bạn có thể tích luỹ
của cải - nhưng phỏng có ích gì về nó nếu nó chỉ mang tới khổ sở, lo âu, phiền
não? Bằng việc hồn nhiên bạn có thể bị lừa, bạn có thể bị mất ưu thế, nhưng cái
gì có đó để mất?
Anahato, bạn hỏi tôi, "Con người có thể sống trong thế
giới tinh ranh này mà bản thân mình không tinh ranh được không?" Đừng gọi
thế giới là tinh ranh, bởi vì đó chỉ là lí do che đậy. Bạn muốn tinh ranh và bạn
che đậy nó bằng lời giải thích, bằng cách hợp lí hoa rằng "Thế giới tinh
ranh, đó là lí do tại sao tôi phải tinh ranh." Nó là thế giới của bạn: bạn
làm ra nó, bạn tạo ra nó. Và nhớ, mọi người là một phần của thế giới đều nghĩ
theo cùng cách đó.
Tất cả lục địa của thế giới đều nghĩ theo cùng cách:
"Thế giới tinh ranh, đó là lí do tại sao tôi phải tinh ranh." Ai đang
tạo ra thế giới? Chúng ta là thế giới và chúng ta đang tạo ra nó. Nhưng chúng
ta muốn tinh ranh và chúng ta không muốn chấp nhận sự kiện này, sự kiện xấu xa
này, rằng chúng ta muốn tinh ranh; do đó tôi gọi toàn thế giới là tinh ranh.
Vứt những giải thích như vậy đi. Và tất nhiên, người khác
cũng hỗ trợ cho giải thích của bạn bởi vì họ ở trong cùng con thuyền. Cho nên
giải thích của bạn sẽ gần như giống chân lí hợp thức. Nó không phải vậy. Thời
gian trong những năm năm mươi không dễ dàng cho Ma và Pa trong vùng hoang dã miền
tây Texas, khi cuộc hạn hán mười năm chẳng từ gì những người nông dân nhỏ. Dầu
vậy, Pa vẫn quyết định cho Junior theo học tại Đại học Texas danh tiếng, dù chỉ
một học kì, để khoe khoang về thành tích hàn lâm của con mình với hàng xóm. Cho
nên tiền đã được dành dụm trong nhiều năm cho tới khi tích luỹ lại được một
nghìn đô la.
Khi Junior lên xe bus sẵn sàng khởi hành, Pa nghiêm nghị
tuyên bố, "Junior, Ma và ta đã hi sinh nhiều tiền để cho con vào đại học,
và nếu con thực sự giữ mình con có thể theo học cả năm bằng số tiền này."
Và Phật đưa cho cậu con trai một phong bì chứa một nghìn đô la. Tuy nhiên,
Junior tới đại học với khái niệm khác việc kiếm mảnh bằng.
Anh ta tận hưởng đêm và ngày vui đùa và trò chơi, chi tiêu bừa
bãi tiền của Pa đến mức một tháng sau đã tiêu hết. Mặc cho tình huống thất vọng
của mình, Junior viết bức thư, nói, "Pa ơi, có nhiều thầy giáo thông minh ở
đây và một trong các giáo sư của con nói Phật có thể dạy con Xanh Già, con chó
săn của chúng ta, nói được... chỉ mất năm trăm đô la thôi."
Khi Pa đọc bức thư Phật trở nên háo hức và nói với Ma,
"Cuối cùng thì đây có thể là vận may của chúng ta rồi. Nếu con là đúng,
chúng ta có thể cho con chó săn vô dụng đó vào rạp xiếc, trở nên giầu có, và về
hưu được rồi!"
Thế là Pa thế chấp trang trại và mọi trang thiết bị, vay năm
trăm đô la từ nhà băng, và gửi số tiền cùng với con Xanh Già lên xe bus. Khi
con chó tới với số tiền, Junior, không muốn bị bận tâm với con vật này, giết chết
nó và quên nó luôn. Anh ta tiếp tục kiểu sống vô tư của mình thêm vài tuần nữa,
số tiền lại hết nhẵn.
Tuy nhiên đến giờ, Junior đã học được thủ đoạn này, cho nên
anh ta lại viết cho Pa của mình, "Được đấy, Pa ơi, Xanh Già đã lừa tất cả
chúng ta. Nó còn thông minh hơn chúng ta nghĩ. Giáo sư đã dạy nó nói tiếng Anh,
và bây giờ Phật nói con chó này thông minh tới mức chỉ thêm năm tram đô la nữa
nó có thể được dạy thêm hai ngôn ngữ nữa, hát và múa." Sau khi đọc bức
thư, Pa và Ma bị tràn ngập bởi viễn tưởng giầu có lớn và nổi tiếng. Họ lập tức
cầm cố mọi tài sản của mình, vay mượn từ mọi bạn bè, và cuối cùng kiếm được năm
trăm đô la để gửi cho Junior. Lần này tiền kéo dài cho tới kỉ nghỉ lễ Tạ ơn, và
lúc Junior và Xanh cả hai được mong đợi về nhà.
Háo hức, Pa đi ra gặp Junior ở trạm xe bus, nhưng Phật ngạc
nhiên, Junior có đó mà lại không có con chó săn siêu sao mới. Chạy lại phía con
ông ta kêu lên, "Chào, Junior! Xanh già đâu rồi?" Junior kéo Pa sang
bên với cái nhìn nghiêm trọng giải thích, "Pa ơi, điều tồi tệ nhất đã xảy
ra trên đường về đây. Xanh Già đang ngồi đây bên cạnh con nói về cơn bão, thì bỗng
nhiên nó nói, 'Junior, tới buồn ỉa lắm!' Và con nói, 'Xanh này, cố kìm lại cho
tới khi chúng ta tới thị trấn tiếp. Tớ cũng phải cạo râu, và chúng ta có thời
gian nghỉ mười phút. Chúng ta có thể dùng nhà vệ sinh ở đó.'
"Thế là, Pa này, Xanh Già ngồi trên nhà xí và con cạo
râu bằng lưỡi dao cạo lưỡi sắc, thì Xanh nói, 'Này, tớ tự hỏi liệu Pa của cậu
có còn đéo con ngựa cái mắt lé già ở nông trại không?' Và Pa ơi, con phát điên
tới mức con chặt ngay đầu con chó đó!" Pa lồng lên, rất kích động và nói,
"Con có chắc con đã giết chết đồ chó đẻ ấy không, con?"
Điều này cứ diễn ra mãi. Ai đó phải thoát ra khỏi nó. Nếu bạn
chờ đợi cho cả thế giới trở thành hồn nhiên, và thế rồi bạn sẽ trở thành hồn
nhiên, thế thì điều đó sẽ không xảy ra đâu. Quên thế giới đi. Bạn hãy hồn nhiên
và làm mất mọi cái mà nhất định bị mất bởi việc vứt bỏ tinh ranh. Và bạn sẽ
không là người mất, nhớ lấy.
Hồn nhiên sẽ cho bạn kho báu thực, vương quốc của Thượng đế.
Được phúc lạc là người hồn nhiên, vì vương quốc của Thượng đế là của họ.
0 Đánh giá