Read more
Mộc mạc là giản dị: sống cuộc sống giản dị. Cuộc sống giản dị
là gì? Nó giống như cuộc sống của đứa trẻ - bạn tận hưởng mọi thứ, nhưng bạn
không níu bám.
Chuyện xảy ra: Một trong những thánh nhân vĩ đại nhất Ấn Độ
là Kabir. Ông ấy có một con trai; tên anh ta là Kamal. Anh ta là người thậm chí
còn vĩ đại hơn người bố, nhưng không ai biết về Kamal mấy vì anh ta thực sự là
người rất, rất hiếm hoi. Nhiều đệ tử có đó, và nhiều ganh đua, như nó vẫn xảy
ra với các đệ tử. Và nhiều người chống lại việc Kamal sống cùng Kabir bởi vì, họ
nói, "Người này là đáng trách." Mọi người sẽ đem nhiều quà, đồ cúng
dường, tiền bạc, kim cương tới chân Kabir – ông ấy sẽ không bao giờ nhận chúng.
Và Kamal sẽ ngồi bên ngoài, và khi họ quay lại, nếu họ đã cúng dường, anh ta sẽ
lấy chúng. Cho nên mọi người nói, "Con ông tham lam."
Kabir biết anh ta rõ lắm, rằng anh ta không tham chút nào;
anh ta là người rất giản dị. Đó là lí do tại sao ông ấy hay gọi anh ta là
Kamal. Kamal nghĩa là "phép màu." Anh ta là người thực sự là phép
màu, và nó phải như vậy thôi: nhất định với Kabir, anh ta phải là người phép
màu. Nhưng anh ta thực sự giản dị - hệt như đứa trẻ. Thỉnh thoảng anh ta thậm
chí còn hỏi: quà của ai đó đã bị từ chối, Kabir đã từ chối nó - ai đó đã mang
kim cương tới cho và Kabir đã từ chối chúng - và người này sẽ đem chúng đi và
Kamal sẽ nói. "Đá đẹp thế. Ông đem chúng đi đâu? Đem lại cho tôi đi. Nếu bố
tôi không nhận, tôi có thể nhận." Điều này là xấu. Cho nên, cuối cùng, các
đệ tử khuyên Kabir, ngược với ước muốn của ông ấy, và Kabir nói, "Được, nếu
các ông nghĩ... thế thì ta sẽ tống nó ra."
Kamal bị tống ra. Anh ta chẳng nói gì; anh ta đơn giản chấp
nhận: con người của mãn nguyện. Anh ta thậm chí không tranh cãi rằng những người
đang phàn nàn chống anh ta là sai. Không. Không có biện luận trong người như vậy.
Anh ta đơn giản bỏ đi, anh ta làm một chiếc lều nhỏ ngay bên cạnh Kabir, và bắt
đầu sống ở đó. Hàng nghìn người sẽ tới Kabir, và không ai tới Kamal, vì anh ta
không nổi tiếng chút nào; và điều này khắp nơi đều biết, rằng Kabir đã tống anh
ta ra, cho nên đây là đủ kết án.
Vua của vùng Kashi, một người sùng kính Kabir, một lần tới,
và ông ấy hỏi, "Kamal đâu?" Kabir phải kể lại câu chuyện. Nhà vua
nói, "Nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy rằng cậu đó có tham lam gì cả. Cậu ta
giản dị. Ta sẽ đi và xem vậy." Thế là ông ta đi tới lều của Kamal với một
viên kim cương rất, rất giá trị, viên to nhất mà ông ấy có. Kamal đói hôm đó,
và không có thức ăn ở đó, cho nên anh ta nói, "Tôi sẽ làm gì với hòn đá
này? Tôi có nên ăn nó không? Ông đáng ra nên mang chút thức ăn tới vì tôi đang
đói."
Nhà vua nghĩ trong đầu, "Mình đúng rồi. Hừmm? Viên kim
cương giá trị thế mà anh ta đơn giản từ chối. Cho nên nhà vua lấy lại viên kim
cương khi ông ấy quay về. Kamal nói, "Nếu ông đã hiểu rằng đây chỉ là hòn
đá, sao mang trọng lượng đó đi lần nữa? Ông có thể bỏ nó lại. Ngay chỗ đầu tiên
ông đã mang nó tới đây, điều đó là sai rồi. Bây giờ sao phạm cùng sai lầm đó lần
nữa? Nó chỉ là hòn đá mà."
Bây giờ, nhà vua đâm ra phân vân, "Có thể đây chỉ là thủ
đoạn. Có thể Kamal này quan tâm tới kim cương nhưng lại láu lỉnh với
mình." Nhưng nhà vua nghĩ, "Thôi được, để ta xem sao." Thế là
ông ta nói, "Ta nên để nó ở đâu?"
Kamal nói, "Lần nữa, ông phạm cùng sai lầm. Nếu nó là
hòn đá, không ai hỏi về để nó ở đâu cả. Ông có thể bỏ nó ở bất kì chỗ nào; chiếc
lều là đủ lớn."
Nhà vua muốn xem toàn thể sự việc tới tận cùng, cho nên ông ấy
để nó lên mái lều và bỏ đi, vẫn biết rõ, "Khoảnh khắc mình đi xa một chút
thể nào tay Kamal này cũng sẽ lấy viên kim cương đó đem vào lều."
Sau bẩy ngày ông ta quay lại để điều tra điều đã xảy ra. Ông
ta chắc chắn rằng đến giờ viên kim cương phải đã bị bán đi rồi. Ông ta tới, ông
ta nói về các thứ khác, và thế rồi ông ta nói, "Chuyện gì đã xảy ra cho
viên kim cương?"
Kamal nói, "Lại kim cương? Và tôi đã bảo ông nó là hòn
đá. Và sao tôi phải lo nghĩ về điều đã xảy ra cho nó?"
Bây giờ nhà vua nghĩ, "Hắn thực là... thực là tinh
ranh. Hắn đã bán nó hay giấu nó đi rồi; bây giờ hắn lại nói, 'Sao tôi phải lo
nghĩ về nó?'"
Và thế rồi Kamal nói, "Nhưng ông có thể tìm bất kì chỗ
nào ông đã bỏ nó lại. Nếu ai đó mà còn chưa lấy nó đi, nó có thể vẫn ở
đó." Và nó vẫn ở đó thật.
Đây là giản dị. Đây là mộc mạc. Nhưng khó: một người có thể sống ở cung điện, và nếu cung điện không ở trong người đó, đó là mộc mạc. Bạn có thể sống trong lều, và nếu lều đã đi vào trong tâm trí bạn, nó không phải là mộc mạc. Bạn có thể ngồi trên ngai vàng như hoàng đế, và bạn có thể là sannyasin. Bạn có thể là sannyasin và bạn có thể đứng trần trên phố, và bạn không thể là một sannyasin. Mọi sự là không đơn giản như người ta nghĩ chúng vậy, và hình tướng không nên được tin nhiều - bạn nên nhìn sâu bên dưới.
Mộc mạc là có khả năng, chỉ sau mãn nguyện, bởi vì sau mãn
nguyện, mộc mạc của bạn sẽ không là phương tiện cho mục đích nào đó; nó sẽ đơn
giản là cách sống không phức tạp, cách sống đơn giản. Và tại sao đơn giản? Bởi
vì nó hạnh phúc hơn. Việc sống của bạn càng phức tạp, bạn sẽ càng bất hạnh hơn,
bởi vì bạn phải xoay xở với nhiều thứ thế. Cuộc sống càng đơn giản, càng hạnh
phúc hơn, bởi vì không có quản lí, thực sự. Bạn có thể đơn giản sống như việc
thở.