Read more
Tam giác PAC. P nghĩa là cha mẹ - parent, A nghĩa là người lớn - adult, C nghĩa là trẻ em - child. Đây là ba tầng của bạn, cứ dường như bạn là toà nhà ba tầng. Tầng thứ nhất là tầng của đứa trẻ, tầng thứ hai là tầng của cha mẹ, tầng thứ ba là tầng của người trưởng thành. Tất cả ba tầng đều cùng tồn tại.
Đây là tam giác và xung đột bên trong của bạn. Đứa trẻ của bạn
nói điều này, bố mẹ bạn nói điều gì đó khác, người trưởng thành của bạn, lí trí
nói điều gì đó khác. Trẻ con nói 'tận hưởng'. Với đứa trẻ khoảnh khắc này là
khoảnh khắc duy nhất; nó không có mối quan tâm nào khác. Đứa trẻ là tự phát,
nhưng không nhận biết về hậu quả - không nhận biết về quá khứ, không nhận biết
về tương lai. Nó sống trong khoảnh khắc này. Nó không có giá trị nào và nó
không có sự lưu tâm, không nhận biết. Đứa trẻ bao gồm các khái niệm được cảm thấy;
nó sống qua cảm giác. Toàn thể bản thể nó là bất hợp lí.
Tất nhiên nó đi vào nhiều xung đột với người khác. Nó đi vào
nhiều mâu thuẫn với bản thân mình, bởi vì cảm giác này giúp nó làm điều này, rồi
bỗng nhiên nó bắt đầu cảm thấy cảm giác khác. Đứa trẻ chưa bao giờ có thể hoàn
thành được bất kì cái gì. Vào lúc nó có thể hoàn thành điều đó thì cảm giác của
nó đã thay đổi rồi. Nó bắt đầu nhiều thứ nhưng chưa bao giờ đi tới bất kì kết
luận nào. Đứa trẻ vẫn còn mang tính không kết luận. Nó tận hưởng - nhưng tận hưởng
của nó không mang tính sáng tạo, không thể mang tính sáng tạo được. Nó vui sướng
- nhưng cuộc sống không thể được sống qua vui sướng. Bạn không thể vẫn còn là đứa
trẻ mãi mãi. Bạn sẽ phải học nhiều điều. Bởi vì bạn không một mình ở đây.
Nếu như bạn một mình thì không có vấn đề gì - bạn có thể vẫn
còn là đứa trẻ mãi mãi. Nhưng xã hội có đó, hàng triệu người có đó; bạn phải
tuân theo nhiều luật lệ, bạn phải tuân theo nhiều giá trị. Bằng không sẽ có nhiều
xung đột đến mức cuộc sống sẽ trở thành không thể được. Đứa trẻ phải được khép
vào kỉ luật - và đó là chỗ mà cha mẹ bước vào.
Tiếng nói cha mẹ trong bạn là tiếng nói của xã hội, văn hoá,
văn minh; tiếng nói làm cho bạn có khả năng sống trong một thế giới nơi bạn
không một mình, nơi có nhiều cá nhân với những tham vọng xung đột, nơi có nhiều
vật lộn để sống còn, nơi có nhiều xung đột. Bạn phải lát nên con đường của
mình, và bạn phải đi rất thận trọng.
Tiếng nói cha mẹ là tiếng nói của thận trọng. Nó làm cho bạn
được văn minh. Đứa trẻ còn hoang sơ, tiếng nói cha mẹ giúp bạn trở nên được văn
minh. Từ ‘thường dân - civil' là tốt. Nó ngụ ý người đã trở nên có khả năng sống
trong thành phố; người đã trở nên có khả năng là thành viên của một nhóm, của một
xã hội.
Đứa trẻ rất độc tài. Đứa trẻ nghĩ nó là trung tâm của thế giới.
Cha mẹ phải dạy bạn rằng bạn không là trung tâm của thế giới - mọi người đều
nghĩ theo cách đó. Cha mẹ phải làm cho bạn ngày một tỉnh táo rằng có nhiều người
trên thế giới, bạn không một mình. Bạn phải tính tới họ nếu bạn muốn bản thân
mình được họ tính tới. Bằng không bạn sẽ bị nghiền nát. Đó là vấn đề tuyệt đối
của sự sống còn, của chính sách, của chính trị.
Tiếng nói cha mẹ cho bạn những lời răn - cái gì phải làm,
cái gì đừng làm. Cảm giác đơn thuần phai mờ dần đi. Cha mẹ làm cho bạn thận trọng.
Điều đó là cần thiết. Và thế rồi có tiếng nói thứ ba bên trong bạn, tầng thứ
ba, khi bạn đã trở thành người trưởng thành và bạn không còn bị kiểm soát bởi
cha mẹ mình; lí trí riêng của bạn đã đến tuổi trưởng thành, bạn có thể nghĩ
theo cách riêng của mình.
Đứa trẻ bao gồm các khái niệm được cảm nhận; cha mẹ bao gồm các khái niệm được dạy, còn người trưởng thành bao gồm các khái niệm được nghĩ. Và ba tầng này liên tục trong đấu tranh. Đứa trẻ nói điều này, cha mẹ nói điều đối lập, và lí trí có thể nói cái gì đó hoàn toàn khác.
Bạn thấy thức ăn ngon. Đứa trẻ nói ăn cho thoả thích. Tiếng
nói cha mẹ nói rằng nhiều thứ phải được xem xét tới - bạn có thực sự cảm thấy
đói không, hay đấy chỉ là mùi vị của thức ăn, hương vị của thức ăn mới là cái hấp
dẫn duy nhất. Thức ăn này có thực sự bổ dưỡng không? Nó có nuôi dưỡng thân thể
bạn không, hay nó có thể trở nên hại cho bạn? Chờ đợi, lắng nghe, đừng xô ngay
vào. Và thế rồi có tâm trí lí trí, tâm trí người trưởng thành, mà có thể nói
cái gì đó khác, khác toàn bộ.
Không nhất thiết là tâm trí người trưởng thành của bạn có thể
đồng ý với cha mẹ bạn. Cha mẹ bạn không phải là đấng toàn thức, họ không phải
là người biết tất cả. Họ cũng là những con người yếu đuối như bạn, và nhiều lần
bạn thấy lỗ hổng trong tư duy của họ. Nhiều lần bạn thấy họ rất giáo điều, mê
tín, tin vào những điều ngu xuẩn, những ý thức hệ bất hợp lí.
Người trưởng thành của bạn nói không, cha mẹ bạn nói làm điều
đó, người trưởng thành của bạn nói điều đó không đáng làm, còn đứa trẻ của bạn
cứ kéo bạn đi đâu đó khác. Đây là tam giác bên trong bạn. Nếu bạn nghe đứa trẻ,
cha mẹ bạn cảm thấy giận. Cho nên một phần cảm thấy tốt - bạn có thể cứ ăn thật
nhiều kem thoả thích - nhưng cha mẹ bạn bên trong cảm thấy giận; một phần của bạn
bắt đầu lên án. Và thế rồi bạn bắt đầu cảm thấy mặc cảm. Cùng mặc cảm đó nảy
sinh như nó vẫn nảy sinh khi bạn còn thực sự là đứa trẻ. Bạn không còn là đứa
trẻ nữa - nhưng đứa trẻ vẫn chưa biến mất. Nó vẫn có đó; nó chính là tầng đất của
bạn, chính là cơ sở của bạn, là nền móng của bạn.
Nếu bạn đi theo đứa trẻ, nếu bạn đi theo cảm giác, thì cha mẹ
giận và thế rồi bạn bắt đầu cảm thấy mặc cảm. Nếu bạn theo cha mẹ thế thì đứa
trẻ của bạn cảm thấy rằng nó bị ép buộc vào cái gì đó mà nó không muốn làm. Thế
rồi đứa trẻ của bạn cảm thấy nó bị đụng chạm một cách không cần thiết, bị lạm dụng
một cách không cần thiết. Tự do bị mất khi bạn nghe theo cha mẹ, và đứa trẻ của
bạn bắt đầu cảm thấy muốn nổi dậy.
Nếu bạn nghe theo cha mẹ, người trưởng thành của bạn nói,
'Vô nghĩa làm sao! Những người này chẳng bao giờ biết cái gì mới. Mình biết nhiều
hơn, mình hài hoà hơn với thế giới hiện đại, mình đương đại hơn. Những ý thức hệ
này chỉ là các ý thức hệ đã chết, lạc hậu - sao mình bận tâm?' Nếu bạn nghe
theo lí trí của mình, thế nữa bạn cũng cảm thấy dường như bạn đang phản bội lại
cha mẹ mình. Lần nữa mặc cảm lại phát sinh. Phải làm gì đây? Và gần như không
thể nào tìm được cái gì đó mà cả ba tầng này đều đồng ý.
Đây là lo âu của nhân loại. Không, đừng bao giờ làm cho tất
cả ba tầng này đồng ý về bất kì điểm nào. Không có sự đồng ý như vậy bao giờ.
Bây giờ có những người thầy tin vào đứa trẻ. Họ nhấn mạnh vào đứa trẻ nhiều
hơn. Chẳng hạn, Lão Tử. Ông ấy nói, 'Thoả thuận sẽ không tới đâu. Bỏ tiếng nói
cha mẹ đi, những lời răn này, những Kinh Cựu ước này. Vứt tất cả những cái 'phải'
và lại trở thành đứa trẻ lần nữa.'
Đó là điều Jesus nói. Lão Tử và Jesus, nhấn mạnh của họ là: trở thành đứa trẻ lần nữa - bởi vì chỉ với đứa trẻ, bạn mới có khả năng giành lại tự phát của mình, bạn mới lại trở thành một phần của luồng chảy tự nhiên, Đạo. Thông điệp của họ là hay, nhưng dường như phi thực tế. Vâng, đôi khi điều đó đã xảy ra - một người lại trở thành đứa trẻ lần nữa. Nhưng điều đó ngoại lệ tới mức không thể nghĩ được rằng nhân loại sẽ trở thành đứa trẻ lần nữa. Điều đó đẹp như ngôi sao... xa xăm, nhưng ngoài tầm với.
Thế rồi có những thầy khác - Mahavira, Moses, Mohammed, Manu
- họ bảo nghe tiếng nói của cha mẹ đi, nghe theo đạo đức, điều xã hội nói, điều
bạn đã từng được dạy. Nghe và tuân theo nó. Nếu bạn muốn thoải mái trong thế giới,
nếu bạn muốn an bình trong thế giới, nghe theo cha mẹ đi. Đừng bao giờ đi ngược
lại tiếng nói cha mẹ.
Đó là cách thế giới đã tuân theo, hoặc nhiều hoặc ít. Nhưng
thế thì người ta không bao giờ cảm thấy tính tự phát, người ta không bao giờ cảm
thấy tính tự nhiên. Người ta bao giờ cũng cảm thấy bị giam cầm, tù túng. Và khi
bạn không cảm thấy tự do, dù bạn có thể cảm thấy an bình, nhưng an bình đó là
vô giá trị. Chừng nào an bình còn chưa tới cùng với tự do thì bạn không thể chấp
nhận được nó. Chừng nào an bình còn chưa tới cùng với phúc lạc thì bạn không thể
chấp nhận được nó. Nó đem tới thuận tiện, thoải mái, nhưng linh hồn bạn đau khổ.
Vâng, đã từng có vài người đã đạt tới qua tiếng nói của cha
mẹ, người đã thực sự đạt tới chân lí. Nhưng điều đó nữa cũng rất hiếm hoi. Và
thế giới đó đã qua rồi. Có thể là trong quá khứ, Moses và Manu và Mohammed đã
có ích. Họ đã cho thế giới lời răn. 'Làm cái này. Đừng làm cái kia.' Họ đã làm
mọi sự thành đơn giản, rất đơn giản. Họ đã không để lại cái gì cho bạn quyết định
cả; họ không tin cậy rằng bạn sẽ có khả năng quyết định. Họ đơn giản cho bạn một
công thức làm sẵn - 'Đây là mười lời răn để tuân theo.' Bạn đơn giản làm những
điều này và tất cả mọi điều bạn hi vọng, tất cả mọi điều bạn ham muốn sẽ xảy ra
như hậu quả. Bạn chỉ việc vâng lời thôi.
Tất cả các tôn giáo cổ đều nhấn mạnh vào vâng lời quá nhiều.
Không vâng lời là tội lỗi duy nhất - đó là điều Ki tô giáo nói. Adam và Eve bị
đuổi khỏi vườn của thượng đế bởi vì họ đã không vâng lời. Thượng đế đã nói
không được ăn quả của cây tri thức mà họ lại không vâng lời. Đó là tội lỗi duy
nhất của họ. Nhưng mọi đứa trẻ đều phạm phải tội lỗi đó.
Bố nói, 'Đừng hút thuốc,' và nó thử hút. Bố nói, 'Đừng đi
xem phim,' và nó đi xem. Câu chuyện của Adam và Eve là câu chuyện của mọi đứa
trẻ. Và thế rồi kết án, tống cổ ra...
Vâng lời là tôn giáo cho Manu, Mohammed, Moses. Nhưng thế giới
đó đã qua rồi, và thông qua nó, nhiều người đã không đạt tới. Nhiều người đã trở
thành thường dân an bình, tốt lành, thành viên tốt, thành viên đáng kính trọng
của xã hội, nhưng chẳng có gì nhiều.
Thế rồi có nhấn mạnh thứ ba vào việc là người trưởng thành.
Khổng Tử, Patanjali, hay những người bất khả tri - Bertrand Russell - tất cả những
người theo chủ nghĩa nhân văn của thế giới, họ tất cả đều nhấn mạnh: 'Chỉ tin
vào lí trí riêng của mình thôi.' Điều đó dường như rất gian nan, nhiều tới mức
cả đời người ta trở thành chỉ là xung đột. Bởi vì bạn đã được nuôi dưỡng bởi
cha mẹ mình, bạn đã được huấn luyện bởi cha mẹ mình. Nếu bạn chỉ nghe theo lí
trí của mình, bạn phải phủ nhận nhiều thứ trong con người mình. Thực tế, toàn
thể tâm trí của bạn phải bị phủ nhận. Không dễ mà xoá nó đi được.
Và bạn đã được sinh ra như đứa trẻ mà chẳng có lí trí gì. Điều
đó nữa cũng có đó. Về cơ bản bạn là sinh linh có tình cảm; lí trí tới rất muộn.
Thực tế nó tới khi tất cả những gì phải xảy ra đã xảy ra. Các nhà tâm lí nói đứa
trẻ học gần bẩy mươi lăm phần trăm toàn thể tri thức của nó trước lúc nó bẩy tuổi.
Bẩy mươi lăm phần trăm toàn thể tri thức của nó thì nó đã học vào trước lúc bẩy
tuổi, năm mươi phần trăm vào lúc nó bốn tuổi. Và toàn thể việc học này xảy ra
khi bạn là đứa trẻ, và lí trí tới rất muộn. Nó là kẻ tới rất muộn mằn. Thực tế
nó tới khi tất cả mọi điều phải xảy ra đã xảy ra rồi.
Rất khó sống với lí trí. Mọi người đã thử - một Bertrand Russell đây đó - nhưng không ai đã đạt tới chân lí qua nó cả, bởi vì một mình lí trí là không đủ. Tất cả ba góc này đều đã được chọn và thử, và chẳng cái gì có tác dụng.
Quan điểm của Phật là hoàn toàn khác. Đó là đóng góp độc đáo
của ông ấy cho tâm thức con người. Ông ấy nói đừng chọn cái gì, ông ấy nói di
chuyển vào trung tâm của các góc. Đừng chọn lí trí, đừng chọn cha mẹ, đừng chọn
đứa trẻ; đi vào chính trung tâm của các góc và vẫn còn im lặng và trở nên lưu
tâm. Cách tiếp cận của ông ấy cực kì có ý nghĩa. Và thế rồi bạn sẽ có khả năng
có cảnh quan rõ ràng về bản thể mình. Và từ cảnh quan đó và sáng tỏ, để đáp ứng
tới.
Chúng ta có thể nói điều đó theo cách khác. Nếu bạn vận hành
như đứa trẻ, đó là phản ứng trẻ con. Nhiều lần bạn vận hành như đứa trẻ rồi. Ai
đó nói điều gì đó và bạn bị tổn thương, và cơn cáu kỉnh và giận dữ và bực bội...
bạn đánh mất mọi thứ. Về sau bạn cảm thấy rất tồi tệ về điều đó - rằng bạn đã
đánh mất hình ảnh của mình. Mọi người đều cho bạn là người điềm tĩnh, thế mà bạn
lại trẻ con thế, và chẳng cái gì đáng làm thế cả.
Hay bạn theo tiếng nói của cha mẹ mình, nhưng về sau bạn
nghĩ rằng dầu vậy bạn đã bị cha mẹ mình chi phối. Bạn chưa trở thành người trưởng
thành, đủ chín chắn để nắm lấy dây cương cuộc sống trong tay mình. Hay đôi khi
bạn theo lí trí, nhưng thế rồi bạn nghĩ rằng lí trí là không đủ, tình cảm cũng
cần chứ. Và không có tình cảm, con người lí trí trở thành chỉ là cái đầu; người
đó mất tiếp xúc với thân thể, người đó mất tiếp xúc với cuộc sống, người đó trở
thành bị cắt rời. Người đó vận hành chỉ như cái máy tư duy. Nhưng tư duy không
thể làm bạn sống động, trong tư duy không có nước cam lồ của cuộc sống. Nó là
thứ rất khô khan. Thế thì bạn khao khát, bạn khao khát cái gì đó có thể cho
phép năng lượng bạn tuôn chảy, cái có thể cho phép bạn được xanh tươi và sống động
và trẻ trung. Điều này cứ tiếp diễn và bạn cứ săn đuổi mãi cái đuôi riêng của
mình.
Phật nói đây tất cả đều là phản ứng và mọi phản ứng đều nhất định mang tính bộ phận - chỉ đáp ứng mới mang tính toàn bộ - và bất kì cái gì mang tính bộ phận đều là sai lầm. Đó là định nghĩa về lầm lỗi: bất kì cái gì mang tính bộ phận đều là sai lầm. Bởi vì các bộ phận khác của bạn sẽ vẫn còn không được đáp ứng và chúng sẽ báo thù. Toàn bộ đi. Đáp ứng là toàn bộ, phản ứng là bộ phận.
Khi bạn nghe một tiếng nói và theo nó thì bạn bị mắc vào rắc
rối. Bạn sẽ không bao giờ được thoả mãn với nó. Chỉ một phần được thoả mãn, hai
phần kia sẽ rất bất mãn. Cho nên hai phần ba con người bạn sẽ bất mãn, một phần
ba con người bạn sẽ thoả mãn, và bạn bao giờ cũng vẫn còn trong rối loạn. Bất
kì điều gì bạn làm, phản ứng không bao giờ thoả mãn được cho bạn, bởi vì phản ứng
mang tính bộ phận.
Đáp ứng đi - đáp ứng mang tính toàn bộ. Thế thì bạn không vận
hành từ bất kì tam giác nào, bạn không chọn lựa; bạn đơn giản vẫn còn trong nhận
biết vô chọn lựa. Bạn vẫn còn định tâm. Và từ định tâm đó, bạn hành động, dù nó
là bất kì cái gì. Đấy không phải là đứa trẻ, không phải là cha mẹ, không phải
là người trưởng thành. Bạn đã vượt ra ngoài PAC. Đó là bạn bây giờ - không đứa
trẻ, không cha mẹ, không người trưởng thành. Đó là bạn, bản thể bạn. PAC đó giống
như cơn xoáy lốc và trung tâm của bạn là trung tâm của cơn xoáy lốc.
Cho nên bất kì khi nào có nhu cầu cần đáp ứng, điều đầu
tiên, Phật nói, là trở nên lưu tâm, trở nên nhận biết. Nhớ lấy tới trung tâm của
bạn. Trở nên được tiếp đất vào trung tâm của bạn. Ở đó trong vài khoảnh khắc
trước khi bạn làm bất kì cái gì. Không có nhu cầu nghĩ về nó bởi vì nghĩ là
mang tính bộ phận. Không có nhu cầu cảm về nó bởi vì cảm cũng mang tính bộ phận.
Không có nhu cầu tìm manh mối từ cha mẹ bạn, Kinh Thánh, Koran, Gita - đây toàn
là các P (cha mẹ) - không có nhu cầu. Bạn đơn giản vẫn còn tĩnh lặng, im lặng,
đơn giản tỉnh táo – quan sát tình huống cứ dường như bạn tuyệt đối ngoài nó, xa
rời, người quan sát trên đồi.
Đây là yêu cầu đầu tiên - định tâm vào bất kì chỗ nào bạn muốn hành động. Thế rồi từ định tâm này để hành động nảy sinh - và bất kì điều gì bạn làm cũng đều sẽ là đức hạnh, bất kì điều gì bạn làm cũng đều sẽ đúng. Phật nói chính tâm là đức hạnh duy nhất có đó. Không nhận biết là rơi vào lỗi lầm. Hành động vô ý thức là rơi vào lỗi lầm.
0 Đánh giá