Read more
Bất kì cái gì bạn làm, bạn làm
vì bạn có ham muốn nào đó. Và những ham muốn đó có thể được hoàn thành chỉ bởi
việc làm cái gì đó. Chừng nào những ham muốn đó còn chưa bị vứt bỏ, hoạt động của
bạn không thể bị vứt bỏ. Bạn có đầu tư nào đó vào những hoạt động đó, vào những
hành động đó. Đây là một trong những tình huống khó xử của tính cách và tâm trí
con người - rằng bạn có thể muốn dừng những hành động nào đó bởi vì chúng dẫn bạn
vào khổ.
Nhưng tại sao bạn làm chúng? Bạn
làm chúng bởi vì bạn có ham muốn nào đó, và những ham muốn đó không thể được
hoàn thành nếu không làm chúng. Cho nên có hai điều. Một, bạn phải làm những điều
nào đó. Chẳng hạn, giận. Sao bạn nổi giận? Bạn nổi giận chỉ khi ở đâu đó, ai đó
tạo ra cản trở. Bạn định đạt tới cái gì đó và ai đó tạo ra cản trở. Ham muốn của
bạn bị cản trở. Bạn nổi giận.
Bạn có thể nổi giận ngay cả với
đồ vật. Nếu bạn đang đi và bạn cố đạt tới đâu đó ngay lập tức và chiếc ghế len
vào giữa đường, bạn nổi giận với ghế. Bạn cố mở khoá cửa và chìa khoá không làm
việc, bạn nổi giận với cửa. Điều đó là ngớ ngẩn, vì giận với đồ vật là vô
nghĩa. Bất kì cái gì tạo ra bất kì kiểu cản trở nào đều tạo ra giận.
Bạn có ham muốn đi tới, làm, đạt
tới cái gì đó. Bất kì ai tới ở giữa bạn và ham muốn của bạn dường như đều thành
kẻ thù của bạn - bạn muốn phá huỷ người đó. Đây là điều giận ngụ ý: bạn muốn
phá huỷ chướng ngại. Nhưng giận dẫn tới khổ, giận trở thành ốm yếu cho nên bạn
muốn không giận.
Nhưng làm sao bạn có thể bỏ giận
được nếu bạn có ham muốn, mục đích? Nếu bạn có ham muốn và mục đích, thế thì giận
nhất định có đó bởi vì cuộc sống là phức tạp; bạn không một mình ở đây trên thế
gian này. Cả triệu người đang phấn đấu vì ham muốn của họ, họ đan chéo lẫn
nhau, họ đi vào con đường của nhau. Nếu bạn có ham muốn, thế thì giận nhất định
có đó, thất vọng nhất định có đó, bạo hành nhất định có đó. Và tâm trí bạn sẽ
nghĩ tới phá huỷ bất kì ai tới trên con đường của bạn.
Thái độ này để phá huỷ chướng
ngại là giận. Nhưng giận tạo ra khổ, cho nên bạn muốn không giận. Nhưng chỉ muốn
không giận sẽ không ích gì mấy, bởi vì giận là một phần của hình mẫu lớn hơn -
của tâm trí ham muốn, tâm trí có mục đích, tâm trí muốn đạt tới đâu đó. Bạn
không thể bỏ giận được.
Cho nên điều đầu tiên là không
ham muốn. Thế thì một nửa khả năng của giận bị mất đi; cơ sở bị mất đi. Nhưng
thế nữa cũng không phải là giận sẽ tất yếu biến mất bởi vì bạn đã từng giận
trong hàng triệu năm. Nó đã trở thành thói quen bắt rễ sâu. Bạn có thể bỏ ham
muốn nhưng giận sẽ vẫn còn dai dẳng. Nó sẽ không mạnh thế, nhưng nó sẽ dai dẳng
bởi vì bây giờ nó là thói quen. Nó đã trở thành thói quen vô thức. Trong nhiều,
nhiều kiếp bạn đã từng mang nó. Nó đã trở thành tính di truyền của bạn. Nó ở
trong các tế bào của bạn, thân thể đang mang nó. Nó bây giờ là hoá chất và sinh
lí. Chỉ bằng việc bỏ ham muốn của bạn, thân thể bạn sẽ không thay đổi hình mẫu
của nó. Hình mẫu này rất cổ; bạn sẽ phải thay đổi cả hình mẫu này nữa.
Để có thay đổi đó, thực hành lặp
lại sẽ được cần tới. Chỉ thay đổi cơ chế bên trong, thực hành lặp lại sẽ được cần
tới - việc tái ước định cho toàn thể hình mẫu thân-tâm. Nhưng điều này là có thể
chỉ nếu bạn đã bỏ việc ham muốn.