Read more
Osho - Không nước Không trăng
Không Nước Không Trăng
"Ni Cô Chiyono đã tu học nhiều năm,
nhưng vẫn chưa đạt được gì cả. Một đêm, cô quãy đôi thùng xuống suối múc nước. Khi
cô gánh nước trở về tu viện, cô vừa đi vừa ngắm ánh trăng soi rọi xuống mặt nước
trong thùng. Bất thình lình, đòn gánh gãy đôi, giây thùng đứt và thùng nước rơi
xuống. Nước đổ ào ra, bóng trăng tan biến - không còn - và Chiyono hoát nhiên
giác ngộ. Cô đã viết bài thơ:
"Bằng cách này hay cách khác, tôi đã kềm
giữ đôi thùng nước,
Mong rằng chiếc đòn gánh dòn yếu kia sẽ
không gãy
Bất chợt, giây đứt thùng văng,
Không còn nước trong thùng, không còn trăng
trong nước,
Tay tôi rỗng không, chẳng có vật gì,
Tâm tôi rỗng không, chẳng có vật gì".
Giác ngộ không hẹn mà đến, thật
bất ngờ, thật đột ngột. Không có sự tuần tự tiến trình tìm tới sự Giác Ngộ, bởi
vì sự tuần tự thuộc về trí óc, và Giác Ngộ không phải là sản phẩm của trí óc.
Giác Ngộ vượt qua hàng rào tư duy và nhận thức lô gích của trí óc. Vì thế,
chúng ta không thể tiến dần về Giác Ngộ, mà đơn thuần chúng ta nhảy một bước vọt
vào trong Giác Ngộ. Chúng ta không đi từng bước từng bước; không, không có những
từng bước đó. Một là chúng ta đại ngộ, hai là không. Không có sự chứng đắc từng
phần, từng mảnh. Chân Lý là Chân Lý hoàn toàn, là viên mãn, tròn đầy. Chứng đắc
là chứng đắc toàn diện. Hãy nhớ kỹ một điều cơ bản là: "trí óc không thể
nào suy lường hiểu thấu được Chân Lý. Trí óc có thể làm công việc phân tích,
suy luận, cân nhắc... những gì chúng ta có thể chia chẻ ra được. Trí óc có thể
hiểu tất cả những gì mà chúng ta đem ra cân đong, đo lường, tính đếm. Vì thế, nếu
chúng ta nghe theo trí óc, chúng ta không bao giờ đạt tới Chân Lý viên mãn được.
Đó chính là điều mà ni cô
Chiyono đã sai lầm. Chiyono đã tu học, đã tư duy nhiều năm và đã bao năm trôi
qua, cô vẫn chưa gặt hái được điều gì. Không có một sự cố gì xảy ra cho cô cả.
Trí óc con người có thể nghiên
cứu về Thượng Đế, về Giác Ngộ, về Tuyệt Đối. Nó cũng có thể lừa bịp chúng ta là
tất cả mọi sự việc trên đời này đều đã được giải thích tường tận, đã cho ra một
đáp số trọn vẹn rồi. Ngay cả khi chúng ta nói chúng ta đã hiểu rõ ràng tất cả
"về" Thượng Đế, về Chân Lý, về Phật, về Chúa, chúng ta đã tự lừa dối
mình vậy.
Trí thức viên mãn là trí thức
không phải "về" một cái gì. Khi chúng ta nói "về", thí dụ
như tôi suy nghĩ "về" anh, suy nghĩ "về" cuộc đời, suy nghĩ
"về" tình yêu... chúng ta đã tự đặt mình trong thế nhị nguyên đối
đãi. Vì có cái này nên có cái kia, vì có anh nên có tôi, vì có đối tượng nên có
người suy nghĩ; chúng ta đang xoay vòng theo một vòng tròn như con kiến bò theo
miệng chén; chúng ta không bao giờ nhảy vào được bên trong vòng tròn đó. Vì thế,
khi một người nào đó nói rằng: " tôi đã hiểu được chân lý, tôi đã hiểu được
"Thượng Đế", hắn ta thực ra chẳng hiểu được một tí gì cả.
Phật Tánh, Chân Lý, Thượng Đế,
Chúa... là trung tâm điểm; không phải là chu vi, ngoại giới, không phải là cái
bên ngoài. Chúng ta phải thể nhập vào Chân Lý, chúng ta với Phật, với Chúa là một;
đó là con đường duy nhất, không có con đường nào khác.
Đó là lý do Chúa Giê Su đã nói:
"Chúa là Tình Yêu - Tình Yêu viết hoa - chứ không phải là sự ái nhiễm của
nam nữ. Bạn không định nghĩa được Tình Yêu, bởi vì bạn chưa hội nhập được vào
tình yêu; bạn chưa là một với tình yêu. Bạn có thể là một nhà nghiên cứu, một
nhà tâm lý, bạn có thể trở thành một học giả vĩ đại, nhưng bạn chưa bao giờ thể
nhập vào Tình Yêu, vào Chân Lý Tuyệt Đối.
Tình Yêu chỉ thực sự hiện diện
khi bạn trở thành tình yêu. Ngay cả khi người yêu bạn biến mất đi, tình yêu vẫn
còn đó, bởi vì tình yêu đơn thuần là tình yêu, không có chủ thể, không có đối
tượng. Cả hai chữ "chủ thể" và "đối tượng" đều là cái bên
ngoài, là đối đãi. "Có cái này nên có cái kia", "vì có anh nên
tôi có mặt"; nếu còn có sự đối đãi, thì bạn đang đánh mất thực tại.
Khi hai tình nhân đứng bên
nhau, cả hai đều vắng bóng. Chỉ có Tình Yêu hiện diện, chỉ có giai điệu Tình
Yêu phát ra tiết tấu. Tình Yêu có mặt khi bản ngã con người vắng bóng; Tri Thức
có mặt khi đầu óc con người chứa đầy ý niệm. Tri Thức thì thuộc về bản ngã, về
cái tôi, và cái tôi đó không thể nào xâm nhập được vào trung tâm điểm cả; nó chỉ
là chu vi, là vòng tròn ngoại giới. Với cái Tôi đầy ắp những quan niệm, Kinh
Thánh, Kinh Vệ Đà, Áo Nghĩa Thư hay Kinh Koran, bạn mãi mãi là một kẻ xa lạ.
"Ni cô Chiyono đã tu học
nhiều năm..."
Ni cô đó đã tu học nhiều năm
hay nhiều kiếp rồi. Bạn cũng đã tu học nhiều năm hay nhiều kiếp rồi. Bạn đang
chạy trên một vòng tròn. Bạn tưởng rằng bạn đã tới đích, nhưng không, bạn đang
di chuyển trên một vòng tròn lặp đi lặp lại. Vòng tròn đó, người tín đồ Ấn độ
giáo gọi là "Samsara", có nghĩa là bánh xe, là vòng tròn. Bạn di chuyển,
di chuyển mãi và không bao giờ tới đích cả. Bạn không bao giờ thấy được cái
vòng tròn đó vì bạn chỉ biết một phần của vòng tròn đó mà thôi. Nó mãi mãi là một
con đường, một con đường vô tận. Đó là những gì đã xẩy ra cho bao kiếp nhân
sinh.
"Chiyono đã tu tập và tu tập,
nhưng vẫn chưa đạt được chân lý". Vì sao? Không phải vì chân lý, giác ngộ
khó khăn, hóc buá, mà chính vì khi bạn nỗ lực tìm hiểu nghiên cứu chân lý, bạn
đã đi lạc hướng rồi. Bạn đã đi trật đường rầy rồi. Điều đó cũng giống như khi một
người nào đó muốn đi vào căn phòng lại đâm đầu vào bức tường vậy. Vào căn phòng
không phải khó, nhưng phải vào qua cánh cửa, chứ không phải qua bức tường. Nhiều
người, rất nhiều người, khi họ bắt đầu cuộc hành trình, họ bắt đầu bằng học hỏi,
nghiên cứu, bằng kiến thức, thông tin, triết lý, hệ thống hay lý thuyết. Họ bắt
đầu từ "cái... về một cái... gì đó" cho nên họ đã va mặt vào bức tường
vậy.
"Hãy là Chân Lý, hãy là
Tình Yêu". Nếu bạn muốn biết Tình Yêu. Nếu bạn muốn biết Thượng Đế, hãy
Thiền định. Nếu bạn muốn thể nhập vào vô tận, hãy lắng lòng cầu nguyện. Phải tự
chính mình là Chân Lý, là Tình Yêu; chứ không phải là người đang cầu nguyện,
không phải là người đang thu góp lại những gì người khác nhả ra và nhai lại.
Hãy buông bỏ tất cả chữ nghĩa, kinh điển. Chúng nó chỉ là những hàng rào, những
bức tường ngăn cản bạn nhảy vọt vào Bản Thể Tuyệt Đối. Cánh cửa Chân Lý sẽ
không bao giờ mở ra nếu bạn ôm đồm một mớ Kinh Thánh, Kinh Vệ Đà, Kinh Koran...
cũng như ni cô Chiyono đã tu học nhiều năm nhưng vẫn chưa đạt được gì.
Giác Ngộ là gì? Đó chính là sự
tỉnh giác “Ta là Ai?” Giác Ngộ không có gì liên quan với thế giới bên ngoài.
Giác Ngộ không có gì liên quan đến những gì người ta nói về nó. Những gì người
ta nói đều lạc hướng hay chỉ diễn tả được một phần của Giác Ngộ. "Bạn đang
có mặt tại đây, ngay phút giây này." Tại sao bạn phải đi tìm cầu nơi Kinh
Thánh hay Kinh Vệ Đà? Hãy nhắm mắt lại và bạn đang ở đây, trong niềm hoan lạc
thiêng liêng vô tận. Hãy nhắm mắt lại và cánh cửa đã mở. Bạn đang có mặt tại
đây, ngay phút giây này. Không cần phải hỏi ai hết, không cần một tấm bản đồ chỉ
dẫn. Trong thế giới nội tại, không có bản đồ, không cần có bản đồ, bởi vì bạn
không đi về một hướng vô định.
Bạn đang có sẵn trong tâm một
"nẻo về của ý".
Thực ra, bạn cũng không di chuyển
gì cả. Bạn đang ở đây; bạn là mục đích. Bạn không phải là kẻ tìm kiếm. Bạn
chính là "Giác Ngộ"; bạn chính là "Giải Thoát"; bạn chính
là "Chân Lý". Khi bạn chạy rong tìm kiếm cái bên ngoài, bạn là kẻ vô
minh. Khi bạn quay ngược về bên trong mình, bạn chính là sự Giác Ngộ. Điều khác
biệt duy nhất chính là sự chú tâm, sự quay ngược về.
Trong Kinh Thánh, danh từ
"cải hoá" rất đẹp rất hay; nhưng nhiều người vì đã hiểu sai nên đã sử
dụng nó không đúng. Sự "cải hoá" không có nghĩa là thay đổi một người
Ấn Độ giáo thành một tín đồ Thiên Chúa, cũng không phải biến một người Công
Giáo thành một tín đồ Ấn Độ giáo. "Cải Hóa" có nghĩa là quay lại.
"Cải Hóa" có nghĩa là quay về nguồn, quay về bên trong, quay về tâm
linh.
Tâm thức của bạn như một dòng
sông, có thể trôi về hai phiá, bên ngoài hay bên trong; chỉ có hai phiá mà
thôi, định hướng cho một dòng sông tâm thức. Nếu tâm thức bạn quay ra bên ngoài
thì nó sẽ trôi qua nhiều đời, nhiều kiếp, và sẽ không bao giờ đạt tới mục đích;
bởi vì mục đích chính là cội nguồn mà bạn đã quay đi, bỏ lại sau lưng.
Cội nguồn đó không phải trước mặt,
không phải là nơi mà bạn sẽ hướng tìm tới. Cội nguồn chính là nơi mà bạn đã
quay lưng. Nếu bạn có thể quay ngược về điểm đầu tiên mà bạn đã xuất phát, bạn
đã tìm thấy cội nguồn tâm linh rồi vậy. Đó, đó là vì sao mà Chiyono đã tu học
nhiều năm mà vẫn chưa đạt được gì, bởi vì cô đã chạy về phía trước tìm chân lý.
Còn một điều này nữa tôi muốn
nói với bạn: "Đừng tìm kiếm Chân Lý trong kinh điển." Kinh điển chỉ
là những xác chết, những thây ma. Đời sống là một dòng linh động, phát triển.
Đi hỏi những xác chết về sự sống thì thực đáng buồn cười thay, phải không? Thần
Krishna hay Chúa Giê Su cũng không thể giúp gì cho bạn - trừ phi chính bạn là
Krishna hay Chúa Giê Su. Nếu bạn nghĩ rằng bạn sẽ tìm thấy câu trả lời trong
kinh điển thì bạn đã sai lầm lớn rồi vậy. Câu trả lời sẽ không bao giờ tìm thấy
đâu. Đó là lý do vì sao các triết gia, các học giả cứ lẩn quẩn, loanh quanh với
mớ chủ nghĩa, lý thuyết, hệ thống... Họ đã lạc hướng quá xa rồi.
Không, không có ai trả lời bạn
được đâu. Đừng đi đến bất cứ ai để mong được câu trả lời về giác ngộ, giải
thoát. Nếu bạn tìm đến vị đạo sư thì tất cả những gì ông ta làm là giúp bạn tìm
ra chính bạn, tìm ra con người thật của bạn. Không có một vị đạo sư nào giúp bạn
có câu trả lời sẵn; không có ai cho bạn cái chìa khóa đâu. Vị đạo sư chỉ giúp bạn
quay về bên trong, nhìn vào bên trong bạn. Tất cả là ở đó; kho tàng là ở đó;
chìa khóa là ở đó - bên trong con người bạn.
"Chiyono quãy đôi thùng cũ
đầy nước..."
Chúng ta cũng vậy. Chúng ta
cũng gánh cái đầu óc cũ kỹ đầy ắp những học thuyết, quan niệm, chủ nghĩa của
chúng ta ngày này qua ngày khác. Cái đầu óc đó đã cũ kỹ rồi, đã sơ cứng rồi, đã
chết rồi.
Các Thiền sư đã nói: "Quá
khứ không truy tìm, tương lai chưa kịp đến, an trú trong hiện tại, giây phút đẹp
tuyệt vời." Thực tại là đây, bạn đang có mặt tại đây - nhưng giữa bạn và
thực tại là bức màn tri thức. Những gì bạn thấy, bạn thấy qua bức màn tri thức
đó. Những gì bạn nghe, bạn nghe qua bức màn tri thức đó. Chúa Giê Su đã nói với
các tông đồ rằng: "Nếu các người có tai để nghe, hãy nghe ta. Nếu các người
có mắt để nhìn, hãy thấy ta." Nhưng chúa Giê Su đã biết là các tông đồ đã
mù và đã điếc rồi vậy.
Những gì bạn nghe qua tri thức,
những gì bạn thấy qua tri thức, những gì bạn thấy qua tri thức đã bị tri thức
tô mầu, thay đổi hay pha trộn. Tri thức đã đánh lừa bạn, đã đưa bạn vào vùng ảo
giác, mê hồn trận.
Chúng ta không thể nào đổi mới
được với tri thức. Đừng tự lừa dối mình hay người qua lớp vỏ tri thức. Vì thế,
nếu bạn muốn làm một cuộc cách mạng tư tưởng, trước hết phải nhìn lại rõ mình.
Những người Cộng Sản không thể nào làm cách mạng được, vì họ không bao giờ định
tâm Thiền định. Chủ nghĩa Cộng Sản mà họ đang tôn thờ đó là sản phẩm của tri thức.
Họ không tin vào bất cứ một đấng thần linh nào, họ tin vào Karl Marx hay họ tin
vào Mao trạch Đông; nhưng họ tin. Những người Cộng Sản hay những tín đồ Ấn Độ
giáo, Công giáo và Hồi giáo thực giống nhau, bởi vì những người này đều nhắm mắt
tin theo những chủ nghĩa, giáo điều hay hệ thống thiết lập trên nền tảng không
vững chắc của tư duy và khái luận. Vì thế, trên thế gian này, chỉ có tôn giáo
nào dám lật đổ mọi giáo điều cũ rích, hệ thống tư duy sai lạc để đưa con người
quay trở về với bản thể, chân như, giác ngộ; tôn giáo đó mới thực sự làm cuộc
cách mạng vĩ đại nhất; tôn giáo đó mới có thể làm một cuộc cách mạng chính xác,
đúng đắn và toàn diện nhất. Một khi bạn phá vỡ được thành trì kiến chấp, giáo
điều, hệ thống, buông xả được tri thức, bản ngã, thì lúc đó, bạn sẽ nhìn vạn vật
vạn sự trên cõi đời này khác hơn, xuyên suốt hơn, mới mẻ hơn. Vạn vật sẽ trở
nên tươi thắm, linh động. Bạn sẽ trở thành trẻ thơ trở lại. Mắt bạn ngây thơ
hơn, trong sáng hơn, vô tư hơn. Bạn sẽ nhìn vạn vật không xuyên qua một bức màn
che phủ nào. Cây cối xanh tươi và tiếng chim hót du dương trên cành cây kia sẽ
là điệu nhạc đời muôn thưở.
Cảm giác khinh an đó rất khác với
cảm giác mê ly của những người say ma túy. Aldous Huslley (một triết gia, tiểu
thuyết gia, phê bình gia, nghị luận gia người Anh) đã sai lầm khi sử dụng ma
túy, tưởng rằng sẽ tìm được cảm giác khinh an thoát tục. Thế hệ trẻ bây giờ
nghiện cần sa ma túy cũng vì tưởng rằng sẽ tìm được an nhiên giải thoát cho những
bế tắc khủng hoảng tâm linh. Dược tánh trong cần sa á phiện là độc dược. Nó làm
tê liệt trung khu não bộ, và gây ra những ảo giác mờ mịt, khoái cảm bệnh hoạn
cho người sử dụng nó. Hệ thần kinh của người sử dụng ma túy không còn hoạt động
nhạy bén được nữa, và dần dần nếu còn dùng ma túy nhiều thì độc tố trong người
càng tăng, mức độ khoái cảm càng bị kích thích cao. Ma túy đã đẩy trí óc qua một
bên và chiếm chỗ, và những gì người sử dụng ma túy thấy và cảm giác họ kinh qua
đều sai lạc và bệnh hoạn.
Tri thức con người cũng độc hại
như ma túy vậy. Nó ngăn che không cho chúng ta nhìn rõ lại chính mình. Nó cũng
tạo ra những ảo giác mê lầm, đưa đến bệnh Ngã - Kiến chấp cho chúng ta.
Chỉ có Thiền Định mới có thể giết
chết bịnh Ngã - Kiến chấp đó. Chỉ có Thiền Định mới là liều thuốc giải độc tố
tri thức của con người. Thiền định giúp người ta khai phóng mắt trí tuệ. Thiền
định có nghĩa là nhìn - nhìn sâu vào bên trong.
Danh từ "Darshan"
trong Ấn Độ giáo có nghĩa là "Nhìn" (looking at) - vì thế, tín đồ Ấn
Độ giáo định nghĩa "Thiền" là "Nhìn" - nhìn sâu vào bên
trong ta để tìm ra con người thật của chính mình.
Bạn hãy thử làm một thí nghiệm
nhỏ này. Bạn vào phòng, đóng cửa lại, và bắt đầu lấy giấy bút viết ra tất cả những
ý tưởng nào chợt đến, chợt đi, chợt thoáng qua trong đầu óc bạn. Hãy viết tất cả,
bất cứ một ý nghĩ nào vụt đến. Bạn đừng thay đổi chúng, đừng biến dạng chúng,
vì bạn không cần phải đưa mảnh giấy đó cho ai xem cả. Bạn cứ viết như vậy trong
vòng mười phút thôi và sau đó nhìn lại: đó là những gì bạn tư tưởng, những gì bạn
suy nghĩ. Nếu bạn nhìn kỹ, thì bạn sẽ nghĩ đó là tác phẩm của một kẻ điên loạn,
mắc bịnh thần kinh. Những ý tưởng lăng xăng lộn xộn, không ăn nhập vào nhau, có
cái thánh thiện, có cái ghê tởm, có cái thuần lương, có cái quỷ sứ... Đó, trí
óc con người là thế đó, là một cái hộp chứa đầy những bí ẩn và phức tạp, và chúng
ta lại đi che dấu sự điên loạn rối ren đó đằng sau cái mặt nạ con người. Chúng
ta luôn luôn ẩn nấp, che dấu, không dám lộ diện con người thật của chúng ta. Đằng
sau cái bộ mặt người đó, chúng ta chỉ là một kẻ điên, một người mắc bịnh thần
kinh. Nhưng tại sao chúng ta lại đánh giá "tư tưởng" quá cao như vậy?
Phải chăng chúng ta đã say mê nó, đã nghiện phải nó. Tri thức là ma túy, là một
chất hóa học đầu độc con người. Trong sự mê loạn đó, con người tưởng rằng có thể
quên hết sự đời, buông bỏ lo âu, bổn phận trách nhiệm, hoặc trở thành một mẫu
anh hùng lý tưởng nào đó. Đã ngủ quên trong mộng, con người lại chồng chất thêm
những cơn mộng huyễn hoặc phù du. Ban đêm họ đã ngủ mơ. Ban ngày, họ cũng nằm
mơ. Những cơn mơ đó phủ vây con người và họ đắm chìm trong đó, không thể thoát
ra và có lẽ họ cũng không muốn thoát ra. Con người đã tự giam hãm mình trong
cái nhà tù chật hẹp đó, để rồi thống trách bi thương, để rồi đau khổ. Nhưng, mặc
dù đã biết rõ như vậy, họ cũng đã ở trong nhà tù tư tưởng đó quá lâu đến nỗi họ
đâm ra quen thuộc với nó, ôm ấp nó như ôm tình nhân, cũng giống như những tên tội
phạm vì ở tù quá lâu nên đâm ra sợ hãi thế giới bên ngoài, sợ hãi được trả lại
tự do. Thật mâu thuẫn và chua chát, phải không? Biết ở tù là đau khổ, là sợ hãi
nhưng vẫn cam tâm chịu đựng không muốn giải thoát. Cái sợ "được trả lại tự
do" đó bắt nguồn từ nỗi sợ hãi phải đối diện với cái mới, trách nhiệm mới,
nếp sống mới, con người mới, xã hội mới... Sự lột xác toàn diện khiến người ta
đâm ra sợ hãi phải đối diện, phải chui đầu ra khỏi cái vỏ sò, chui đầu ra khỏi
nhà tù quen thuộc.
Con người đã bám víu lấy tri thức
như cái bóng của mình; một khi đánh mất nó đi, con người cảm thấy mất thăng bằng,
không đứng vững. Krishnamurti đã nói: "Con người cảm thấy như mất thăng bằng
nếu không suy nghĩ." Có lẽ con người cảm nhận là nếu không suy nghĩ thì họ
sẽ làm gì bây giờ?
Một bộ óc bình thường có thể chứa
đựng tất cả thư viện trên thế giới. Trong cái đầu bé nhỏ của bạn, có 70 triệu tế
bào thần kinh, mỗi một tế bào có thể chứa đựng ít nhất là một triệu thông tin.
Không có một cái máy vi tính nào có thể so sánh nổi với bộ óc con người. Bạn
mang cả một thế giới cồng kềnh trong cái đầu nhỏ bé của bạn, và lẽ dĩ nhiên, sức
chuyên chở có hạn, ngày nào đó bộ óc bị quá tải sẽ nổ tung ra, văng hết.
Ni cô Chiyono đã tu học, đã tu
học nhiều năm. Cô đã cố chế đầy thêm nước vào thùng cũng như cô đã cố nhồi nhét
tri thức vào đầu óc cô, và vừa quẩy đôi thùng đầy nước, Chiyono vừa ngắm ánh
trăng phản chiếu xuống mặt nước trong thùng. Đó không phải là chuyện lạ. Không
phải chỉ riêng Chiyono mà chúng ta đây cũng vậy. Chúng ta không bao giờ nhìn mặt
trăng. Chúng ta luôn nhìn cái bóng của mặt trăng phản chiếu xuống nước, phản
chiếu trong tư tưởng, trong đầu óc chúng ta.
Danh từ Ấn Độ "Maya"
có nghĩa là "Ảo Giác". Tất cả những gì ta thấy, ta nghe đều là ảo
giác; có nghĩa là chúng ta chỉ thấy bóng của mặt trăng chứ không phải là mặt
trăng thật. Những gì chúng ta thấy, chúng ta nghe; chúng ta thấy nghe qua sự phản
chiếu. Mắt chúng ta phản chiếu, tai chúng ta phản chiếu. Tất cả giác quan, mắt,
tai, mũi, lưỡi, thân, đều là những cái gương phản chiếu sự vật, đưa đến sự sai
lầm, ảo giác.
Chân Lý không bao giờ xảy ra
khi chúng ta chỉ biết nhìn cái bóng phản chiếu trong gương; Chân Lý chỉ đến khi
tấm gương bị đập nát đi, thùng nước vỡ đi, nước không còn, sự phản chiếu biến mất.
Giác Ngộ đến thật đột ngột, bất
thình lình. Giác Ngộ có thể ví như một tai nạn xảy đến đột ngột. Chúng ta không
thể đoán trước tai nạn sẽ xảy ra lúc nào. Nếu chúng ta có thể biết chắc tai nạn
sẽ xảy ra, thì đó là sự sắp đặt, không phải là tai họa. Giác ngộ cũng vậy.
Chúng ta không thể sắp đặt chờ đón giác ngộ sẽ đến thế này thế kia. Không,
không bao giờ có chuyện như thế cả. Đột nhiên, chúng ta tỉnh thức; đột nhiên,
chúng ta giác ngộ. Thế thôi. Khi Bồ Tát Sĩ đạt Ta chứng đắc quả Phật, có phải
ngài vẫn là con người cũ không? Không, con người cũ không thể chứng đắc. Con
người cũ đã hoàn toàn chết đi, thành con người mới, một con người hoàn toàn mới.
Thái tử Sĩ đạt Ta, người đã từ bỏ cung vàng điện ngọc, từ bỏ vợ đẹp con thơ,
không còn nữa. Cái "Tự Ngã" của thái tử Sĩ đạt Ta không còn nữa. Cái
"Tri Thức" của Sĩ đạt Ta không còn nữa. Con người cũ đã chết, cái
thùng nước cũ đã vỡ. Bây giờ, là hoàn toàn một con người mới, một cái tên mới,
chúng ta gọi Ngài một cái tên mới - Đức Phật - Bậc Giác Ngộ. Cái tên cũ
"Sĩ đạt Ta" không còn thuộc về người này nữa.
Nhưng hãy cẩn thận coi chừng!
Khi tôi ví dụ giác ngộ cũng giống như một tai họa bất ngờ, tôi không có ý nói
là bạn không nên làm gì cả. Đó không phải là ý nghĩa xác thực của lời tôi nói.
Nếu bạn ngồi yên không làm gì cả, lẽ dĩ nhiên tai nạn không xảy ra, giác ngộ
không xảy ra. Ví dụ tai nạn chỉ xảy ra cho những người chạy xe nhanh quá hay ẩu
quá; cũng vậy giác ngộ chỉ xảy ra cho những người công phu tinh tấn nhất. Nhưng
điểm khác biệt là thế này: cái hành động chạy xe nhanh không phải là cái Nhân của
tai nạn mà đó là cái Duyên đưa đến tai nạn; công phu tham Thiền miên mật không
phải là cái Nhân của giác ngộ. Vì thế, Đức Phật không thể nói khi nào giác ngộ
sẽ đến với bạn. Có nhiều người đến hỏi tôi như vậy, và tôi trả lời họ "sắp
tới rồi". Câu trả lời đó chẳng có ý nghĩa gì; "sắp tới" có thể sẽ
là phút tới, có thể sẽ là ngày mai, có thể sẽ xảy ra trong nhiều kiếp sau, vô hạn.
Bạn không thể đoán trước được. Bạn cứ việc làm, cứ việc tham Thiền, cứ việc tu
học. Đừng mong cầu, đừng ngóng đợi, đừng trông chờ. Cái gì đến sẽ đến. Bạn cứ
an nhiên sẵn sàng trong tỉnh thức đón nhận cái gì đến với bạn. Vì nếu bạn không
ở trong tư thế sẵn sàng, nếu bạn mơ ngủ thì có thể điều kỳ diệu sẽ tới và vụt tới,
mất dấu. Ngay cả khi bạn sẵn sàng, bạn vẫn phải chờ đón. Bạn không thể bắt buộc
giác ngộ phải xảy ra, bạn cũng không thể mong giác ngộ tới. Nếu bạn có thể bắt
buộc, thì tôn giáo sẽ chẳng khác gì một môn khoa học. Đó là điểm khác nhau cơ bản
giữa tôn giáo và khoa học. Khoa học có thể tạo ra những phản ứng hóa học, những
kết quả vì nó tùy thuộc vào nguyên nhân. Khoa học có thể tạo ra sự vật vì nó
tìm ra được cái nhân, ví dụ như: nếu bạn đun sôi nước lên 100 độ thì nước bốc
hơi. Bạn biết chắc chắn rằng khi nước đun sôi tới 100 độ thì nước tự nhiên sẽ bốc
hơi hay nếu bạn pha trộn hai nguyên tử oxy và hydro thì bạn sẽ tạo ra nước
(H2O). Bạn có thể tạo ra những phản ứng hóa học bạn muốn. Khoa học là môn học
nghiên cứu tìm ra nguyên nhân vạn vật.
Tôn giáo thì khác, cơ bản rất
khác, và tôn giáo không bao giờ trở thành một môn khoa học theo nghĩa đơn thuần
của danh từ "khoa học", bởi vì tôn giáo đi tìm cái không cùng, cái
không nhân, tôn giáo đi tìm sự Chuyển Hóa Tuyệt Đối.
Bạn có thể hỏi ngược lại tôi rằng:
"Nếu giác ngộ xảy ra đột ngột, không biết trước được lúc nào giống như tai
nạn xảy đến đột ngột như lời ông nói thì cần gì phải Thiền, cần gì phải tham cứu?
Cứ đơn giản ngồi chờ nó tới!" Không, sự chờ đợi của bạn không phải là sự
chờ đợi biếng lười như vậy. Sự chờ đợi của bạn phải là sự chờ đợi tích cực,
tươi mát, sống động. Bạn không nên ngồi chờ thụ động như một xác chết được;
luôn luôn bạn chờ đợi trong tỉnh thức, trong chánh niệm, sống động và tươi thắm.
Chỉ có trong trạng thái hồn nhiên tỉnh thức đó, điều kỳ diệu nhiệm mầu sẽ xảy
ra cho bạn. Có bao giờ bạn quan sát cuộc đời và nhận xét rằng vạn sự vạn vật
trên thế gian này đều vô thường, không chắc chắn, duy chỉ có cái chết chắc chắn
sẽ đến với tất cả chúng sanh hữu tình không? Tất cả sự vật đều vô thường, không
chắc thật! Tình yêu cũng vậy, không có cái tình yêu bất tử. Chỉ có một điều chắc
chắn: đó là cái Chết, và sự chắc chắn thuộc về cái Chết, không phải thuộc về sự
sống. Nếu bạn đang đi tìm Sự Sống Vĩnh Cửu, hãy sống cởi mở, an nhiên, bình dị
ngay từ phút giây tỉnh thức này.
Tôi muốn kể cho bạn nghe về ni
cô Chyono. Trước khi xuất gia, Chiyono là một giai nhân tuyệt sắc. Sắc đẹp diễm
lệ của cô quyến rũ đến nỗi khi cô muốn đi tu, đến nơi nào cô cũng bị từ chối vì
các đại sư e ngại sắc đẹp của cô sẽ làm các vị sư khác đắm nhiễm mê say. Cuối
cùng, Chiyono quyết định táo bạo là đốt phỏng gương mặt cô thành sẹo để không một
ai mơ tưởng nữa. Từ đó, Chiyono sống yên trong một tu viện. Cô đã tinh tấn chiến
đấu không ngừng với bản thân. Cô đã tu học tham Thiền 10 năm, 20 năm, 30 năm,
40 năm liên tục không mệt mỏi, và đột ngột, một đêm kia, "kẻ lạ mặt"
mà Chiyono đã cố công tìm kiếm đến gõ cửa nhà cô.
"Bất thình lình, giây thừng
đứt, thùng nước rơi,
Nước đổ ào ra, bóng trăng biến
mất - và Chiyono hoát nhiên đại ngộ".
Chiyono đang ngắm bóng trăng -
bóng trăng thật đẹp, vì chúng phản chiếu cái Đẹp Tuyệt Đối. Thế gian này cũng rất
đẹp vì nó là cái bóng phản chiếu Thượng Đế, phản chiếu cái Đẹp Thiêng Liêng.
Ngoài thế gian, chúng ta không thể nào tìm ra cái Đẹp Tuyệt Đối. Những người đi
tìm cái Đẹp Tuyệt Đối hay Chân Lý không bao giờ nhầm lẫn cái Thật và cái bóng
phản chiếu. Anh ta không phủ nhận cái bóng, không chối bỏ nó, nhưng anh ta
không đắm nhiễm nó, không nhầm lẫn nó với cái Thật. Anh ta mượn nó để tìm đến
cái Thật, tìm thấy cái Thật.
"Chiyono ngắm bóng trăng
phản chiếu trong thùng nước. Bỗng nhiên, giây đứt, thùng rơi, bóng trăng biến mất".
Chiyono ngước mắt nhìn lên trời
- vành trăng tròn thực sự đang ở trên cao. Hoát nhiên Chiyono trực nhận rằng tất
cả những gì cô ta thấy nghe đều là ảo ảnh, sai lầm - vì cô ta thấy nghe qua tri
thức.
Nhưng, hãy coi chừng. Đừng đi
theo Chiyono. Chiyono không phải là bạn. Bạn không phải là Chiyono. Cái hoát
nhiên đốn ngộ đó sẽ không xảy ra cho bạn đâu. Chiyono là Chiyono; bạn là bạn. Mục
tiêu giải thoát vẫn là một, nhưng không có phương cách nào giống phương cách
nào; không có sự đốn ngộ nào giống với sự đốn ngộ nào. Không ai có thể là
Chiyono thứ hai được. Thế giới không bao giờ lặp lại. Chiyono chỉ sanh ra một lần,
và không bao giờ có một Chiyono nữa. Bạn không thể lặp lại hay bắt chước, vì bạn
không phải là Chiyono. Mỗi người tu tập một pháp môn; mỗi người tự thân chứng lấy
một cách.
Ngay hình tượng Đức Phật cũng vậy.
Bạn có thể ngồi kiết già Thiền định như Đức Phật, dưới cội cây Bồ đề, y như Phật
đã ngồi, mà thậm chí có thể bạn ngồi hay hơn Phật nữa kìa, nhưng mãi mãi bạn
không bao giờ trở thành một Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thứ hai.
Sự kiện Đức Phật Thích Ca ngồi
dưới cội cây bồ đề là một sự kiện ngẫu nhiên. Nếu Phật không ngồi ở đó mà đi
Thiền hành hoặc ngồi ở cội cây khác thì Phật vẫn đạt ngộ như thường. Chỉ là một
sự trùng hợp ngẫu nhiên Đức Phật đến dưới cội cây bồ đề và Thiền định. Hình tướng
không quan trọng; cây bồ đề không phải là nguyên nhân giác ngộ, cái dáng ngồi
kiết già không phải là nguyên nhân giác ngộ - đó chẳng qua chỉ là những duyên
đưa đẩy đến sự giác ngộ của Phật Thích Ca.
Đừng bao giờ mù quáng chạy theo
bắt chước một ai, dù người đó là Đức Phật. Không phải bạn ngồi kiết già như Phật
mà bạn có thể thành Phật. Thực sự là chúng ta nên tu tập theo những lời dạy của
Phật nhưng chúng ta vẫn phải tự mình chứng đạt, tự mình tìm ra tự tánh chân thật
tự xưa của mình. Mỗi người chứng nghiệm một cách. Đức Phật, Lão Tử, Mahavira,
Krishna hay Zarathustra - không có ai gánh nước như Chiyono mà giác ngộ. Trước
và sau Đức Phật Thích Ca, không có ai ngồi dưới cây bồ đề mà giác ngộ.
Vì thế, đừng đóng khung trong lề
thói, trong kinh điển... Hãy tỉnh thức và suy nghiệm! Đó là con đường duy nhất
để thực hành, để chứng đạt. Tỉnh thức trong từng sát na, tỉnh thức trong từng
hành động, ý nghĩ.
"Bất thình lình giây thừng
đứt,
Không còn nước, không còn trăng
trong nước,
Tay tôi rỗng không, chẳng có vật
gì,
Tâm tôi rỗng không, chẳng có vật
gì".
Đó chính là những gì mà Đức Phật
chứng ngộ; đó chính là định nghĩa một vị Phật là gì.
"Không - vạn vật giai
không".
"Không" không có
nghĩa là không có gì, phủ định. "Không" có nghĩa là "Có" -
"Có" có nghĩa là "Không". "Sắc bất dị Không, Không bất
dị Sắc, Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc" (Sắc chẳng khác Không, Không
chẳng khác Sắc, Sắc tức là Không, Không tức là Sắc)... (Bát Nhã Tâm Kinh)
"Không" trong tay có
nghĩa là suối nguồn giác ngộ trong tay. Vạn vật giai không, không có cái tướng
của ta, không có cái tướng của người, không có tướng chúng sanh, không có tướng
lãnh thọ của chúng sanh (Kinh Kim Cang).
Và một khi bốn tướng đó đều là
Không thì bạn chạm tới bộ mặt thật của Thiền rồi vậy.
Và Chiyono đã tìm ra:
"Không Nước - Không Trăng"
"Tay tôi rỗng không
Tâm tôi rỗng không..."