Read more
Thiền định không có dính dáng gì tới Thượng đế. Quả vậy, sự thực là, nếu bạn tin vào Thượng đế, sẽ khó mà thiền định. Chính niềm tin của bạn sẽ trở thành một sự vướng bận.
Bạn không thể "làm" thiền định, bạn chỉ có thể ở
trong thiền định. Nó không phải là vấn đề "làm" một cái gì đó, đó là
vấn đề "là". Nó không phải là một hành vi, mà là một trạng thái.
Chuyện này xảy ra nhiều lần: một kẻ vô thần đến với tôi và hỏi,
"Tôi cũng có thể thiền định chứ? "Bởi vì cái ý tưởng rằng, trừ phi bạn
tin vào Thượng đế, bạn không thể thiền định, đã trở nên quá thịnh hành. Nhưng
đó là một khái niệm ngốc nghếch. Thiền định không có dính dáng gì tới Thượng đế. Quả vậy,
sự thực là, nếu bạn tin vào Thượng đế, sẽ khó mà thiền định. Chính niềm tin của
bạn sẽ trở thành một sự vướng bận.
Người mà không tin vào bất cứ cái gì, có thể đơn giản vượt
lên những ý tưởng; người mà tin tưởng, thường bám víu vào sự tư duy, bởi vì niềm
tin của y là một ý tưởng. Sự tin tưởng là thành phần của tâm trí – nếu bạn tin
quá nhiều vào Thượng đế, bạn không thể rời khỏi tâm trí, bởi vì việc rời tâm
trí, hiển nhiên, có nghĩa là rời bỏ sự tin tưởng của bạn. Người nào không thể
tin tưởng, y ở trong một tình huống tốt hơn.
Và hãy nhớ, từ "meditate" trong tiếng Anh cho một
hàm nghĩa sai. Khi chúng ta dùng từ "thiền định”, nó cho một cảm tưởng rằng,
bạn đang thiền trên một cái gì đó. Bạn phải có đối tượng nào đó để mà thiền
trên đó – và đó là vấn đề. Tại phương Đông, chúng ta có một từ khác, dhyana.
Dhyana đơn giản có nghĩa là không có vấn đề tập trung trên một cái gì đó; đúng
hơn, nó đang vứt bỏ mọi nội dung của tâm trí và chỉ "là". Thiền định
trong nghĩa dhyana không cần đối tượng nào; nó là một trạng thái ý thức không đối
tượng, không nội dung. Bạn tiếp tục vứt bỏ – neti, neti, không cái này cũng
không cái kia – bạn tiếp tục vứt bỏ tất cả mọi tư tưởng, tốt và xấu. Khi tất cả
mọi tư tưởng đã bị loại bỏ, cái gì còn lại? Đó là bạn, và đó là "Thượng đế
tính".
Nhưng bạn gọi nó là cái gì, không quan trọng. Bạn có thể gọi
nó là Thượng đế nếu cái từ đó hấp dẫn với bạn; nếu nó không hấp dẫn với bạn, bạn
có thể gọi nó là niết bàn, bạn có thể gọi nó là Đạo, hay bất cứ cái gì. Nhưng đừng
lo lắng về chuyện đó, rằng bạn không thể tin vào Thượng đế. Điều đó là tốt! Đây
là cái cách tiếp cận, phương pháp của tôi: Nếu ai đó nói, "Tôi tin vào Thượng
đế," "Tôi không tin vào Thượng
đế," thì tôi nói, "Điều đó là tốt. Bây giờ chúng ta hãy khởi đi từ
đó."
Bạn phải khởi đi từ cái điểm nơi mà bạn đang ở. Và tất cả mọi
điểm đều tốt, bởi vì mọi điểm đều ở trên cái chu vi của đường tròn, và từ mọi
điểm trên chu vi, đều có thể tới trung tâm. Do vậy, hãy di chuyển về phía trung
tâm, đừng lo lắng về nơi bạn đang ở.
Một buổi chiều, Nasruddin đang ngồi trong một tiệm hớt tóc.
Ông ta chú ý đến một bảng giá trên bức tường của tiệm và trên bảng giá là,
"Làm cháy sém – 5 Mỹ kim." Ông hỏi người thợ cạo tại sao nó giá cao
quá như vậy.
Người thợ cạo nói, "Mọi sợi tóc trên đầu bạn là một cái
ống lõm nhỏ, mở ra ở hai đầu, cho nên năng lượng của cơ thể phần nào chảy máu
ra từ nó. Sau khi bạn hớt tóc xong, thật là tốt, nếu có một chút cháy sém, bởi
vì nó đóng lại cái lỗ ở cuối mỗi sợi tóc, và phong kín cái năng lượng. Nếu không, tóc và toàn bộ cơ
thể sẽ trở nên ngày càng yếu đi mỗi lần bạn hớt tóc."
"Bây giờ, hãy đợi một phút," Nasruddin nói,
"còn về những sợi lông trên cằm tôi thì sao? Tôi cạo nó mỗi ngày và cắt
hai đầu, thế mà nó chỉ tiếp tục trở nên ngày càng dày hơn và mạnh hơn. Ông giải
thích thế nào chuyện đó?"
"Dễ ợt !" người thợ cạo nói, "Bạn đơn giản
không phải là cái gã mà câu chuyện này bịa ra để kể!"
Đây tất cả đều là những câu chuyện. Nếu nó hấp dẫn, tốt; nếu
nó không hấp dẫn, rất tốt! Không cần phải tin; bạn không cần phải làm bất cứ gì
về nó; đừng lãng phí thời gian của bạn với Thượng đế. Chỉ vì từ này mà quá nhiều
người tiếp tục lãng phí thời gian. Ai đó đang cố chứng minh, ai đó đang cố bác
bỏ, những luận án "vĩ đại" đang được viết. Nhiều sách được viết về
Thượng đế, nhiều bằng số lượng sách viết về mọi thứ khác gộp lại – hằng triệu
cuốn sách, những thư viện đầy sách. Đừng lãng phí thời gian của bạn. Nếu bạn
không tin, thì câu chuyện đó không dành cho bạn. Nhưng chúng ta có những câu
chuyện khác nữa, cho nên, tại sao lại lo lắng? Dành cho những người không tin
Thượng đế nữa, cũng có một con đường.
Và con đường của tôi là cho tất cả. Bất cứ ai đến đều được
chấp nhận. Người Hindu, Hồi giáo, Kytô giáo, Jaina giáo, người Sikh, Phật giáo,
người Parsee – bất cứ ai đến đều được chấp nhận. Tôi yêu mọi loại câu chuyện! Bất
cứ sự khởi đầu nào đều tốt, nhưng hãy bắt đầu. Đừng cứ bị kẹt ở nơi mà bạn đang
là; hãy di chuyển về phía trung tâm. Hãy thiền định, và cái đó sẽ đưa bạn về tới
nhà. Và rồi bạn có thể gọi nó là bất cứ cái gì mà bạn muốn; việc bạn gọi nó là
cái gì, cái đó không phải là việc của tôi. Bạn có thể gọi nó bằng bất cứ cái
tên nào tùy ý bạn.
Có 112 phương pháp thiền định; chúng đã được khám phá cách
đây 10 ngàn năm. Tôi đã tạo ra một vài phương pháp mới cho con người hiện đại,
bởi vì những phương pháp truyền thống đó được tạo ra cho một loại nhân loại
hoàn toàn khác, cho những con người rất đơn giản. Con người hiện đại không đơn giản, y rất phức
tạp. Những phương pháp cổ xưa đó là dành cho những người không bị đè nén, họ hồn
nhiên. Trong 10 ngàn năm này, những tôn giáo đã làm cho mọi người trở thành bị ức
chế. Về mặt tình dục, và trong những phương diện khác, chúng đã đưa đẩy con người
chống lại bản chất của riêng hắn.
Do vậy, tôi đã tạo ra những phương pháp mới có tính thanh tẩy,
để các bạn có thể ném ra ngoài tất cả những ức chế, tất cả rác rưởi ra khỏi
"bản thể" của bạn, và có thể trở nên sạch sẽ, hoàn toàn trống rỗng.
Do vậy, 112 phương pháp đó – bất cứ phương pháp nào hấp dẫn với bạn sẽ là đủ để
chuyển hóa cái "bản thể" của bạn.
Trong 60 phút mọi ngày, chỉ cần quên về thế giới. Hãy để cho
thế giới biến đi khỏi bạn, và bạn biến đi khỏi thế giới. Hãy xoay người lại, một
cái xoay người 180 độ, và chỉ nhìn vào bên trong. Ban đầu, bạn sẽ chỉ thấy những
đám mây. Đừng lo lắng về chúng; những đám mây đó được tạo ra bởi những ức chế của
bạn. Bạn sẽ gặp sự giận dữ, sân hận, tham lam, và mọi loại lỗ đen. Bạn đã đè
nén chúng, nên chúng ở đó. Và những cái mệnh danh là những tôn giáo của bạn đã
dạy bạn đè nén chúng, nên chúng ở đó như những vết thương. Bạn đã và đang che
giấu chúng.
Đó là lý do tại sao sự nhấn mạnh của tôi trước hết là vào sự
thanh tẩy. Trừ khi bạn trải qua một cuộc thanh tẩy lớn, bạn sẽ phải băng qua
nhiều đám mây. Nó sẽ rất mệt mỏi, và có thể bạn sẽ quá mất kiên nhẫn đến mức bạn
có thể quay trở lại thế gian. Và bạn sẽ nói, "Không có gì cả. Không có hoa
sen và chút hương thơm nào, chỉ có mùi hôi hám và rác rưởi."
Bạn biết điều đó. Khi bạn nhắm mắt lại, và bạn bắt đầu di
chuyển vào bên trong, bạn gặp cái gì? Bạn không gặp những vùng đất xinh đẹp mà
chư Phật thường nói về. Bạn gặp những địa ngục, những thống khổ, bị đè nén ở
đó, đang chờ đợi bạn. Sân hận của nhiều kiếp, tích lũy – tất cả là một mớ tùng
phèo ở đó, nên người ta muốn lưu lại bên ngoài. Người ta muốn đi xem phim, tới
câu lạc bộ, gặp người khác và tán gẫu. Người ta muốn bận bịu cho đến khi mệt và
ngủ thiếp đi. Đó là cái cách mà bạn đang sống, đó là lối sống của bạn.
Do vậy, khi người ta bắt đầu nhìn vào trong, tự nhiên người
ta hết sức bối rối. Các vị Phật nói rằng, có ân phước lớn, hương thơm cao cả –
bạn gặp hoa sen đang nở và hương thơm ngào ngạt, vĩnh cửu. Họ nói về cái thiên
đường này, họ nói về cái vương quốc này của Thượng đế, ở bên trong bạn. Và khi
bạn đi vào, bạn chỉ gặp địa ngục. Bạn không thấy những vùng đất Phật, mà gặp những
trại tập trung của Adolf Hitler. Đương nhiên, bạn bắt đầu nghĩ rằng, mọi thứ
này chỉ là vớ vẩn, tốt hơn là cứ ở bên ngoài. Và tại sao lại cứ tiếp tục đùa
chơi với những vết thương của mình? Nó gây đau đớn, nữa, và mủ bắt đầu chảy ra
từ những vết thương, và nó dơ bẩn.
Nhưng sự thanh tẩy là hữu ích. Nếu bạn thanh tẩy, nếu bạn trải
qua những lần thiền định hỗn loạn – bạn ném tất cả những đám mây này ra ngoài,
tất cả bóng tối này ra ngoài – rồi chánh niệm trở nên dễ dàng hơn. Đó là lý do
tại sao trước hết tôi nhấn mạnh vào thiền "hỗn loạn" rồi mới đến thiền
im lặng. Trước hết, thiền "năng động," sau đó, thiền "thụ động".
Bạn có thể đi vào thiền thụ động chỉ khi nào mọi cái phế tạp ở đó bị ném ra
ngoài. Sân hận được ném ra ngoài, tham lam được ném ra ngoài… lớp này trên lớp
kia, những thứ này có mặt ở đó. Nhưng một khi bạn đã ném chúng ra ngoài, bạn có
thể "lẻn vào trong" dễ dàng. Không có cái gì ngăn trở bạn.
Và bỗng nhiên – ánh sáng chói lọi của Phật quốc. Bỗng nhiên
bạn ở trong một thế giới hoàn toàn khác.
0 Đánh giá