Chương 10. Sự Lãnh Hội Tối Thượng

Chương 10. Sự Lãnh Hội Tối Thượng

Price:

Read more

Osho – Tantra: Minh Triết Tối Ưu
Chương 10. Sự Lãnh Hội Tối Thượng


Tiếng hát Mahamudra chấm dứt:
Sự Lãnh Hội Tối Thượng
Sự lãnh hội tối thượng;
Chuyển hóa tất cả,
Cho dù điều kia hay điều này.
Hành động tối thượng,
Bao trùm những nguồn tài nguyên bao la;
Nhưng không bám giữ hay lưu trữ.
Sự thành tựu tối thượng,
Là thể hiện tính nội tại không hảo vọng.
Khởi đầu,
Hành giả Yoga cảm nhận tâm thức mình;
Tràn trề như thác đổ.
Giữa đường như sông Hằng chảy chầm chậm và êm ả,
Cuối cùng là biển cả bao la.
Trong đó ánh sáng con và mẹ,
Hòa tan vào thành một.
Mỗi con người sinh ra đã tự do và không chết trong sự bám chấp. Khởi đầu cuộc sống hoàn toàn thư giãn và tự nhiên. Nhưng khi xã hội can thiệp vào bằng những luật lệ, quy định, luân lý, kỷ luật và đủ các dạng thức để huân tập. Vì thế sự thư giãn hồn nhiên đầy tự nhiên của con người bị đánh mất. Chúng ta bắt đầu trui rèn một lớp áo giáp bao quanh mình ngày càng cứng ngắt. Cho nên sự dịu dàng bên trong không thể biểu lộ.
Với những giới hạn của bản thể. Mỗi người tự tạo ra một dạng thành lũy để tự vệ để không còn yếu đuối. Để phản ứng cho sự an toàn bình yên của mình. Như thế tự do trong hiện hữu bị đánh mất.
Vì thế chúng ta bắt đầu quan tâm đến cái nhìn đồng ý hay không đồng ý. Có nghĩa sự phê phán bắt đầu hình thành. Cho nên, những lời thưởng lãm ngày càng có giá trị. Những "Người khác" trở thành sự tham khảo và chúng ta khởi sự bắt chước để theo gương họ. Vì cho rằng mình cần phải sống với họ.
Trong khi một đứa trẻ hoàn toàn uyển chuyển và có thể tạo hình bằng mọi cách. Xã hội lại bắt đầu đặt nó vào chiếc khuôn. Những bậc cha mẹ, thầy cô giáo, trường học... Từ từ, nó trở thành một nhân vật nào đó không còn là con người tự nhiên nữa. Nó học tất cả những quy tắc và trở thành bảo thủ.
Đây là một hình thức nô lệ hay nó sẽ nổi loạn. Nhưng dù bằng cách nào cũng là một dạng nô lệ. Nếu bảo thủ. Nó sẽ theo chủ nghĩa hình thức cứng ngắt. Có nghĩa đang trong dạng thức nô lệ.
Nếu phản ứng lại, nó có thể trở thành dạng thức Hippy và có thể đi đến một đối cực khác. Nhưng dù sao đi nữa. Hành động nào cũng là một hình thức nô lệ . Vì sự phản ứng lại dính liền với sự đối kháng.
Bạn có thể đi đến tận cùng thế giới. Nhưng trong cùng tận tâm thức. Bạn tự nổi loạn chống lại những quy tắc. Vài người có thể theo đuổi chúng và bạn sẽ phản ứng chống lại họ. Nhưng điểm hội tụ vẫn nhắm vào những quy tắc. Những người chống đối và những nhà cách mạng đều du hành trên cùng chiếc thuyền. Họ có thể đối kháng nhau. Nhưng đều là những kẻ đồng thuyền.
Người thuộc về tôn giáo thì không phản ứng và cũng không làm cách mạng. Người thuộc về tôn giáo hoàn toàn đơn giản thư giãn và tự nhiên. Họ không thuận cũng không chống.  Đơn giản họ chỉ là chính mình.
Họ không có bất cứ quy tắc nào để theo đuổi hay từ khước. Đơn giản họ không có bất cứ quy tắc nào.  Người tôn giáo hoàn toàn tự do trong bản thể của mình. Họ không có bất cứ khuôn khổ hay thói quen. Kể cả sự điều kiện hóa.
Đây không phải là người có giáo dục. Không phải vì họ thiếu văn minh và còn sơ khai. Ngược lại, họ tượng trưng cho những khả năng cao nhất trong trình độ xã hội và văn hóa. Nhưng không phải là người được trường lớp khoa bảng giáo dục. Họ đã phát triển sự rõ biết cao độ mà không cần đến bất cứ quy tắc nào.
Vì họ đã chuyển hoá tận cùng những quy tắc. Họ hoàn toàn tự tin . Không phải vì có quy tắc để nương nhờ. Nhưng họ hoàn toàn thư giãn và tự nhiên. Lúc ấy, rất đơn giản lòng xác tín hiện diện. Họ thương yêu không phải vì tuân thủ giáo điều nhồi nhét"Phải nhân từ"Không, chỉ cần khi đã thư giãn và tự nhiên. Trong họ tự nhiên đã tràn ngập lòng từ.
Họ không làm điều gì đặc biệt. Ngay cả về điều này. Vì tất cả chỉ là hệ quả của sự tiến hóa trong niềm rõ biết. Họ không chống cũng không thỏa hiệp với xã hội. Vì vượt ra ngoài cả hai. Họ trở về hòa làm một với đứa trẻ. Một đứa trẻ trong một thế giới hoàn toàn  xa lạ. Một trẻ trong một góc độ mới. Có nghĩa họ được sinh ra thêm một lần nữa.
Trong bụng mẹ, đứa trẻ sống một mình. Không quy tắc, không luân lý, không kỷ luật, không một thứ tự cần thiết. Nhưng khi sinh ra, ngay hơi thở đầu tiên cũng đã đượm mùi xã hội. Nếu trẻ không khóc. Bác sĩ sẽ ép nó khóc.
Vì nếu không khóc trong những giây phút đầu tiên. Nó có nguy cơ bị chết ngạt. Nó cần khóc. Vì những tiếng hét sẽ mở đường cho hơi thở đầu tiên. Sau khi cổ họng được rửa sạch. Nó cần phải khóc.
Ngay hơi thở đầu tiên cũng được xã hội hóa. Những người khác đã hiện diện và sự uốn nắn bắt đầu. Thật ra không có gì xấu cả. Điều này cần thực hiện để trẻ không bao giờ đánh mất sự rõ biết. Vì nó không thể tự hòa nhập với những mô hình văn hóa. Nó luôn giữ tự do và phải biết rằng có những quy tắc cần phải tuân theo. Nhưng chúng không phải là cuộc sống. Tuy biết rằng cần phải học hỏi những quy tắc để tồn tại.
Đây là những gì một xã hội tốt sẽ thực hiện. Nó sẽ dạy:"Những quy tắc thì tốt nhưng vẫn hiện hữu nhiều quy tắc khác. Cho nên những quy tắc này không thể xem là tuyệt đối. Không ai muốn bạn bị giam hãm trong đó. Một ngày nào đó, bạn cần phải chuyển hóa chúng"Một xã hội lành mạnh là một xã hột biết dạy cho những thành viên nét văn minh và sự chuyển hóa.
Trong điều kiện này. Xã hội là tôn giáo. Nếu không dạy được sự chuyển hóa. Xã hội sẽ là sự cổ lổ trong quan niệm chánh trị. Không có tính chất  tôn giáo trong nó. Thế nên, bạn cần nghe người khác vào một giai đoạn nào đó. Rồi sao đó, bạn bắt đầu tự nghe chính mình để chuyển hóa.
Cuối cùng bạn quay trở lại trạng thái nguyên thủy. Vì thế, trước khi chết. Bạn cần trở lại như đứa trẻ hồn nhiên, thư giãn và tự nhiên. Vì trong cái chết, bạn trở lại lần nữa trong chiều hướng đơn độc. Cũng như đã ở trong bụng mẹ. Trong cái chết bạn một lần nữa đi vào kinh đô của sự đơn độc .
Ở đây, không hề hiện hữu bất cứ một xã hội nào.  Suốt cuộc đời, bạn cần dọn dẹp vài khoảng không gian trong vài giây phút. Nó giống như ốc đảo trong sa mạc. Trong đó bạn nhắm mắt và vượt ra ngoài xã hội. Như thế bạn đi vào chính mình. Có nghĩa trong tử cung của chính mình (Khoảng lặng). Đó là thiền định.
Xã hội hiện diện. Bạn nhắm mắt và quên xã hội để rơi vào sự đơn độc. Không một quy tắc nào có thể hiện hữu trong không gian này. Không một cá tính, luân lý, từ ngữ hay ngôn ngữ nào cần thiết.
Bạn có thể thư giãn và tự nhiên trong chính mình (Sống trong khoảng lặng). Hãy phát triển trong bạn trạng thái thư giãn và tự nhiên. Ngay cả khi kỷ luật bên ngoài cần thiết. Bạn vẫn giữ trong sự yên lặng của chính mình. Nếu một người có thể giữ hồn nhiên từ bên trong. Sau khi thực hiện những việc cần thiết trong xã hội. Sau đó nên đơn giản đạt đến sự chuyển hóa.
Tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện và sau đó sẽ đi vào Sutra. Đây là một câu chuyện Hồi giáo. Một ông lão và một thanh niên đi du hành đến một thành phố và dẫn theo sau là con lừa. Những người học sinh đi qua cười trêu chọc và nói:"Hãy nhìn hai kẻ điên có một con lừa tráng kiện còn họ lại đi bộ. Ít ra ông già có thể ngồi trên lừa"
Nghe những đứa trẻ nói, ông già và thanh niên nói với nhau:"Phải làm sao giờ? Mọi người trêu chọc và chúng ta lại sắp vào thành phố. Có lẽ nghe theo họ thích hợp hơn"Như thế ông lão ngồi lên lừa còn người thanh niên vẫn tiếp tục đi bộ. Sau đó họ đến gần một nhóm người khác. Mọi người nhìn họ và nói:"Hãy nhìn xem. Ông lão ngồi trên lừa và tội cho anh trai trẻ dẫn lừa đi bộ. Thật vô lý. Ông lão có thể dẫn lừa và người trai trẻ có thể ngồi trên lưng lừa"Thế rồi họ nghe theo và thay đổi vị trí. Ông lão xuống đi bộ và người trai trẻ leo lưng lừa.
Sau đó lại có một nhóm khác nói:"Hãy nhìn hai người điên. Chàng thanh niên hình như quá kiêu ngạo. Ông lão có lẽ là cha hay người đở đầu. Thế mà ông ta thì dẫn lừa. Trong khi thanh niên ngồi trên lưng lừa. Thật ngược mọi quy tắc !"
Thế thì phải làm sao? Cả hai quyết định chỉ còn cơ hội duy nhất là cả hai cùng ngồi trên lưng lừa. Và đây là những gì họ thực hiện. Nhưng một nhóm khác lại đến và nói:"Nhìn những người này. Họ thật hung ác. Con lừa đáng thương kia gần chết khi hai người ngồi trên lưng. Tốt hơn họ nên cõng lừa trên vai"
Cả hai cùng nhau tranh luận thêm lần nữa khi đến gần bờ sông và một chiếc cầu. Bây giờ họ đến cổng vào thành phố. Họ nói với nhau :"Nên cư sử cho thích hợp với cách dân địa phương nghĩ. Nếu không họ sẽ xem chúng ta giống như những người điên"Thế là, họ tìm thanh tre cột bốn chân lừa và gánh đi.
Lừa vùng vẫy như mọi con lừa khác phải làm. Nhất là lừa thì không chịu thua ai. Nó cố thoát, vì không còn tin vào xã hội và về những gì dư luận nói. Nhưng hai người quá mạnh. Họ cố nó cột nó để gánh đi . Nó đành phải đầu hàng.
Khi đến giữa cầu. Một đám đông đi qua tụ lại quanh họ và nói:"Hãy nhìn những người điên này! Chúng ta chưa từng thấy ai ngu như vậy. Một con lừa chỉ dành để cỡi. Không phải gánh trên vai. Các ông có điên không?"Con lừa bắt đầu hoảng hốt và cựa quậy đến độ rơi xuống cầu và chết đuối. Hai người vội vàng nhảy xuống cứu. Nhưng lừa đã chết. Cả hai ngồi kế bên con lừa và ông lão nói:"Bây giờ, nghe đây..."
Đây không phải một câu chuyện bình thường hay dung tục. Ông lão là một vị thầy Hồi giáo - Một người đã tỉnh thức và người thanh niên trẻ là học trò. Có nghĩa ông lão cho học trò mình một bài học thực tế. Những giáo sĩ Hồi giáo luôn tạo ra hoàn cảnh. Họ nói:"Không có hoàn cảnh đặc biệt, bạn không thể học sâu sắc"Như thế, có nghĩa ông tạo ra hoàn cảnh cho học trò mình.
Bây giờ ông lão nói:"Hãy nhìn con lừa này, anh có thể chết nếu nghe quá nhiều người. Đừng quan tâm về những gì người khác nói. Vì họ có đến hàng triệu và mỗi người đều có một tâm thức riêng biệt. Nên họ có thể nói những sự việc khác nhau. Mỗi người đều có ý kiến riêng. Nếu nghe theo, anh sẽ chết"
Thế nên, đừng nghe ai khác. Hãy giữ lấy chính mình. Nên tránh xa họ. Hãy thản nhiên và tự thư giãn. Vì nếu tiếp tục nghe theo mọi người. Họ sẽ bắt bạn theo con đường thế này thế nọ. Bạn không bao giờ có khả năng đạt đến trung tâm thân thiện nhất của chính mình.
Mọi ngươi đã trở thành kỳ quặc và từ ngữ này rất tuyệt vời để dàng riêng cho họ là :"Ở ngoài trung tâm"Tuy chúng ta thường sử dụng cho những người điên. Nhưng tất cả mọi người đều quá kỳ quặc. Họ ở ngoài trung tâm và toàn thế giới ai cũng muốn giúp bạn trở nên kỳ quặc như họ. Khi cố đẩy bạn theo chiều hướng này hay chiều hướng khác.
Mẹ đẩy bạn về hướng bắc. Trong khi cha đẩy bạn về nam. Chú đẩy bạn vào hướng khác và anh bạn, vợ bạn... Đương nhiên, còn hơn nữa. Mỗi người đều cố thử đẩy bạn theo một hướng hoàn khác nhau...
Từ từ, đến giây phút bạn hoàn toàn mất phương hướng và đứng ở ngả tư đường. Vì bị đẩy từ bắc qua nam, nam qua đông, đông qua tây. Để rồi cuối cùng không đi đến đâu cả. Hoàn cảnh đã trở thành tổng thể và bạn trở thành kỳ cục.
Đây là hoàn cảnh. Nếu mãi nghe người khác không ngừng và không bao giờ lắng nghe trung tâm bạn. Hoàn cảnh này sẽ mãi dai dẳng. Thế nên, thiền định hiện diện để bạn tập trung. Không phải để bạn trở thành kỳ quặc.
Nó xuất hiện để dẫn bạn về trung tâm của mình. Khi nghe tiếng nói bên trong. Bạn cảm nhận nó và hành động hài hòa với cảm nhận này. Từ từ, bạn có thể cười với dư luận của mọi người. Vì thật sự họ hoàn toàn thờ ơ với những gì đã nói. Có nghĩa họ hoàn toàn không có trách nhiệm gì với những gì đã nói.
Một khi đã vào trung tâm. Bạn trở thành con người đầy dũng mãnh. Nhưng không phải ngang ngược. Sau đó, không còn ai có thể lèo lái hay đẩy bạn từ một hướng này sang một hướng khác. Không còn ai dám làm điều này. Thật rất đơn giản.
Bạn dũng mãnh đến độ. Chỉ tập trung vào chính mình. Khi người nào đó đến gần bạn với ý kiến riêng biệt. Đơn giản họ quên mất khi giao tiếp với bạn. Ai đó đến để đẩy bạn đi đâu đó. Đơn giản họ quên lý do và sự có mặt của mình. Ngược lại, khi bạn hiện diện, họ cảm thấy bị bạn lôi cuốn.
Chính từ phương cách này. Một người đơn độc rất dũng mãnh trong sự hiện diện. Ngay cả xã hội hay lịch sử cũng không thể làm họ lay động một centimét. Vì thế những người như đức Phật hay Giêsu lúc sống. Bạn có thể giết họ nhưng không thể lay chuyển các ngài.
Bạn có thể hủy diệt thân vật lý các ngài. Nhưng bạn không thể khiến ngài lay chuyển cho dù một centimét. Không phải cứng đầu hay ương ngạnh. Nhưng đơn giản ở trung tâm bản thể của chính mình. Ngài biết những gì tốt cho. Ngài biết những gì mang đến các ngài niềm nội hỉ.
Đối với họ, nó đã và đang hiện diện. Bạn không thể hướng họ về những mục tiêu mới. Không một kỹ thuật, thú vui hay niềm vui vật nào nào có thể kéo họ về mục tiêu khác. Vì họ đã tìm ra nơi an trú của mình. Họ có thể kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng bạn không thể đánh mất sự cân bằng của họ. Vì họ đã ở ngay trung tâm của chính mình.
Giữ ngay trung tâm là bước đầu để được tự nhiên và thư giãn. Nói cách khác, nến bạn thư giãn và tự nhiên. Những người khác sẽ theo cùng bạn đến bất cứ nơi nào. Chính vì lý do này những đứa trẻ không được phép thư giãn và tự nhiên.
Vì những đứa trẻ không đủ trưởng thành để được như thế. Nếu để các em tự nhiên thư giãn và đi khắp mọi nơi. Chắc chắn sẽ hư hỏng. Vậy, khẳng định điều này, xã hội đã làm công việc cần thiết. Nó bảo vệ các em.
Cá tính yếu ớt của các em cần chuyển hóa thành thành trì. Phải cần đến điều này. Vì còn quá thật yếu ớt và ai cũng có thể hủy diệt. Khi đủ mọi áp lực trong cuộc đời vây quanh. Các em không đủ khả năng tìm thấy con đường riêng của mình. Vì thế các em cần một cá tính như lớp áo giáp.
Nhưng chiếc áo giáp này trở thành cuộc sống. Như thế bạn bị thua cuộc. Bạn không cần trở thành một thành lũy. Vì bạn có thể giữ chủ động và có nhiều cơ hội thoát ra. Nói cách khác, nó không phải là lớp áo bảo hộ mà chính là nhà tù. Bạn cần thoát khỏi vai trò mình.
Bạn có đủ khả năng để đặt những nguyên tắc đã được học ra ngoài lề. Bạn có đủ khả năng, khi hoàn cảnh yêu cầu và bạn sẽ hồi đáp một cách hoàn toàn mới mẻ.  Nếu khả năng này mất đi. Bạn trở thành cứng ngắt và không thể thư giãn. Nếu khả năng này mất đi. Bạn không còn tự nhiên và mất luôn sự linh hoạt của mình. Sự linh hoạt là tuổi trẻ của bạn.
Càng linh hoạt bạn càng trẻ trung. Càng cứng ngắt bạn càng già lão. Cái chết là  sự cứng ngắt tuyệt đối. Cuộc sống là sự thư giãn và linh hoạt tuyệt đối. Bạn không nên quên điều này. Và bây giờ, hãy thử hiểu Tilopa.
Đây là những lời cuối cùng ông:
Sự lãnh hội tối thượng;
Chuyển hóa tất cả,
Cho dù điều kia hay điều này.
Hành động tối thượng,
Bao trùm những nguồn tài nguyên bao la;
Nhưng không bám giữ hay lưu trữ.
Sự thành tựu tối thượng,
Là thể hiện tính nội tại không hảo vọng.
Đây là những lời có tầm ảnh hưởng rộng.
Sự lãnh hội tối thượng;
Chuyển hóa tất cả,
Cho dù điều kia hay điều này,
Sự hiểu biết luôn dính liền với điều này hay điều khác. Sự lãnh hội thì không. Sự hiểu biết luôn đến từ nhị nguyên. Một người tốt, họ biết thế nào là lẻ phải. Một người xấu, họ biết thế nào là cái ác. Như thế, cả hai đều chia chẻ.
Người tốt không thể trọn vẹn. Vì họ không biết thế nào là ác. Lòng tử tế của quá nghèo nàn. Vì thiếu sự chiếu rọi những gì cái ác mang đến. Người xấu lại không đầy đủ. Tính ác của họ cũng rất nghèo nàn. Họ không thể giàu có. Vì không biết thế nào là lòng tử tế. Nhưng cuộc sống thì chứa đựng cả hai.
Con người lãnh hội không tốt cũng không xấu. Vì qua sự lãnh hội họ đã chuyển hóa cả hai. Nhà hiền triết cũng không tốt hay xấu. Vì bạn không thể hạn chế họ trong một phạm trù. Thật sự không có bất cứ ngăn chứa nào dành cho họ. Vì thế bạn không thể phân loại.
Họ không thể bị nắm bắt. Nên bạn không thể nắm bắt được. Cho dù nói gì đi nữa cũng chỉ là những phần manh mún. Không bao giờ đầy đủ. Có thể những người bạn và học trò sẽ nghĩ họ là thượng đế vì chỉ biết mặt tốt của họ.
Trong khi nhà minh triết có thể có kẻ thù và những kẻ dèm pha. Họ nghĩ rằng họ là quỷ dữ vì chỉ biết mặt xấu của họ. Nếu bạn biết một nhà minh triết đó. Bạn sẽ nhận ra ông không bao giờ là một hay cả hai. Vì tất cả điều này hoàn toàn như nhau.
Nếu bạn đồng thời tốt và  xấu. Có nghĩa bạn không tốt cũng khống xấu. Vì cả hai tự triệt tiêu. Thế nên kết quả là sự trống không. Khái niệm này rất phức tạp. Nếu hiểu bằng tâm thức phương Tây. Vì tâm thức phương Tây tuyệt đối phân chia Thượng đế và quỷ dữ.
Có nghĩa những gì xấu thuộc về quỷ dữ và những gì tốt thuộc về Thượng đế. Lãnh thổ cả hai được xác định một cách rõ ràng. Địa ngục và thiên đàng phải được phân định. Đây là lý do những vị thánh Thiên chúa giáo hầu như hơi nghèo. Đôi khi rất nghèo so với với những nhà minh triết Mật tông.
Họ chỉ tử tế thế thôi. Họ không quan tâm đến mặt kia của cuộc sống. Đây là lý do họ luôn sợ hãi và run sợ trước mặt trái của vấn đề. Một vị thánh Thiên chúa giáo không ngừng cầu nguyện để được bảo vệ khỏi bàn tay quỷ dữ. Vì quỷ dữ luôn rình rập ở khúc quanh. Vì thế họ phải luôn tìm cách né tránh. Khi bạn tìm cách tránh né điều gì đó. Tức thì điều này thì không ngừng tồn đọng trong tâm thức bạn. Vì thế họ luôn  sợ hãi và run sợ.
Một người như Tilopa không biết đến sự sợ hãi. Nên ông không cần cầu nguyện Thượng đế bảo vệ mình. Vì sự không sợ hãi là phương cách tự bảo vệ hoàn hảo. Thế thì đâu là sự bảo vệ cửa ông? Lãnh hội là sự bảo vệ.
Ông đã trải nghiệm và du hành đến tận cùng địa ngục. Có nghĩa ông đã trải nghiệm sự tối cao. Nên giờ, ông biết đây là hai khía cạnh cùng một vấn đề. Bây giờ, ông không còn quan tâm đến cái tốt hay cái xấu.
Bây giờ, Tilopa sống một cuộc sống đơn giản, thư giãn, tự nhiên. Không có thành kiến hay bất cứ dự kiến nào. Như thế ông rất khó dò. Với Tilopa, bạn không thể dự kiến gì cả. Với Thánh Augustin hay với bất cứ vị thánh nào khác. Bạn có thể linh cảm. Nhưng bạn không thể dự kiến với một nhà minh triết Mật tông.
Quả thật rất  khó dò. Vì ông phản hồi trong từng giây phút. Không một ai biết được phương hướng. Thật sự không một ai biết. Kể cả ông cũng không biết. Đây là cái đẹp của sự việc. Nếu biết được tương lai . Bạn sẽ không còn là người tự do. Vì bạn phải tiến hóa theo vài quy tắc. Như thế có nghĩa bạn mang một nhân vật tiền chế. Và như thế theo một cách nào đó. Bạn hành động nhưng không có sự phản hồi.
Không ai có thể nói những gì có thể thực hiện như Tilopa. Khi hoàn cảnh cho phép. Điều này còn tùy. Đây là hoàn cảnh trọn vẹn và mang lại lời phản hồi. Có nghĩa ông không còn yêu thích hay hận thù. Có nghĩa ông không màng đến điều này hay điều khác.
Ông hành động hay không hành động. Vì ông không còn hành động theo quá khứ. Những nhận định về tương lai hay theo lý tưởng riêng của mình. Không. Ông hoạt động với cái ngay ở đây và bây giờ. Như thế câu phản hồi sẽ trọn vẹn. Không một ai có thể nói những gì sẽ xảy ra hay về Sự lãnh hội chuyển hóa tính nhị nguyên.
Người ta kể:
Một hôm Tilopa an trú trong hang động. Một du khách - Một nhà tìm tòi đầy hiểu biết đi riêng rẻ đến thăm ông. Lúc ấy Tilopa đang ăn bằng chiếc chén sọ người. Người du khách lấy sợ hãi:"Thật quái lạ"Vì ông ta có ý định tìm thăm một nhà minh triết. Nhưng người này hình như thuộc vào thế giới pháp thuật đen. Vì ông ta ăn trong một chén sọ người một cách thật thích thú.
Hơn nữa, một con chó ngồi kế bên cùng ăn với ông trong chén này. Khi người này đến gần. Tilopa mời:"Hãy đến gần đây,” ông nói:"Thật tuyệt vời khi anh đến đúng lúc để chia sẻ bửa ăn. Vì đây là tất cả những gì tôi có hôm nay. Khi bửa ăn này chấm dứt. Không có cái gì khác trước hai mươi bốn giờ. Ai đó sẽ mang đến cái gì đó. Nhưng không thể trước ngày mai. Vậy hãy đến gần. Cùng chúng tôi và tham dự bửa ăn này" .
Người này hoàn toàn kinh tởm. Thức ăn đựng trong một sọ người và con chó cùng làm thực khách! Ông trả lời:"Tôi cảm thấy kinh tởm"Tilopa đáp:"Cút càng nhanh càng tốt ra khỏi đây. Chạy nhanh và đừng bao giờ trở lại.
Vì Tilopa không dành cho anh. Tại sao anh lại kinh tởm chiếc sọ người này? Thực sự anh mang nó từ lâu nay và đâu là xấu khi tôi bỏ thức ăn vào? Đây là một trong những đồ vật sạch sẽ nhất.
Anh có kinh tởm sọ anh không? Tất cả tâm thức, những tư tưởng tốt đẹp, luân lý, lòng tử tế, tính thánh thiện. Tất cả đều nằm trong chiếc sọ của anh. Tôi chỉ dùng để đựng  thức ăn. Thiên đàng, địa ngục, thượng đế, Brahma... Tất cả đều nằm trong chiếc sọ của anh.
Tất cả điều này ngày nay anh cho rằng thật quá dơ bẩn. Cho nên anh kinh tởm. Nhưng chính anh nằm trong chiếc sọ của mình. Vậy, tại sao hôm nay lại cảm thấy kinh tởm nó?"
Người này cố lẫn tránh tiếp tục chứng minh:"Không phải vì cái sọ nhưng vì con chó"Tilopa bật cười:"Anh đã là một con chó trong cuộc sống từ trước và tất cả mọi người phải vượt qua những giai đoạn khác biệt này. Có gì xấu khi làm chó và đâu là sự khác biệt giữa con chó và anh? Tất cả đều cùng một sự ham muốn. Cùng xung động tính dục. Cùng cơn giận. Cùng sự hung bạo, gây hấn. Có nghĩa cùng một nỗi sợ. Như thế tại sao anh lại tự tôn mình lên cao?"
Quả Tilopa thật khó hiểu vì cái xấu và cái đẹp không có nghĩa với ông. Tinh thuần hay bất thuần cũng vô nghĩa với ông. Thiện và ác cũng như thế. Vì ông có đã lãnh hội toàn diện về tổng thể.
Sự hiểu biết thì cục bộ còn lãnh hội lại toàn diện. Khi đã nhìn tổng thể. Những khác biệt tự biến mất. Thế thì cái gì đẹp cái gì là xấu? Cái gì được cho là thiện và cái gì là ác? Tất cả những sự khác biệt đều tan biến. Khi đã sống trong cái nhìn tổng thể bay bổng và trong suốt.
Như thế tất cả những biên giới biến mất. Giống như nếu bạn nhìn máy bay đang bay Trong điều kiện này. Đâu là Pakistan. Đâu là Ấn độ? Đâu là đất nước Anh và đâu là nước Đức? Biên giới đã xóa mất. Toàn thể trái đất quay trở lại là một. Nếu đi xa hơn nữa trong không gian. Ví như nhìn từ mặt trăng. Trái đất sẽ rất nhỏ. Giờ đây, đâu nước Nga và đâu là nước Mỹ? Ai là người thuộc chủ  nghĩa này nọ? Ai là Ấn giáo hay Hồi giáo?
Càng lên cao sự khác biệt tự rơi rụng. Thế nên sự lãnh hội thuộc về cái gì cao cả nhất. Không gì hiện hữu vượt ra ngoài nó. Từ đỉnh cao nhất. Tất cả trở hoàn toàn khác biệt với những quan niệm thông thường. Những sự việc đã trở về tập họp. Tất cả đều hòa lẫn và kết thành một khối. Biên giới không còn tồn tại... Tất cả trở thành đại dương vô tận. Không nguồn gốc. Vì sự vô tận còn có nghĩa không có nguồn gốc và lưu trữ.
Sự lãnh hội tối thượng;
Chuyển hóa tất cả,
Cho dù điều kia hay điều này.
Hành động tối thượng,
Bao trùm những nguồn tài nguyên bao la;
Nhưng không bám giữ hay lưu trữ.
Tilopa nói cứ thư giãn và tự nhiên. Nhưng ông không nói cứ làm biếng và hãy đi ngủ. Ngược lại, khi đã thư giãn và tự nhiên. Nhiều tài nguyên sẽ đến với bạn. Hành động không còn hiện diện. Tất cả chỉ là sự hoạt động. Những ám ảnh và lo toan không còn nữa. Nó không còn lập lại và bạn tràn ngập những tài nguyên và đầy sức sáng tạo.
Bạn sẽ thực hiện hàng triệu chuyện. Nhưng không phải do ám ảnh mà vì tràn ngập năng lượng nên sự sáng tạo phát sinh. Đức sáng tạo dễ dàng xuất hiện cho người đã thư giãn và tự nhiên.
Tất cả những gì họ làm đều được chuyển hóa thành giây phút sáng tạo. Tất cả những gì họ chạm đến đều trở thành tác phẩm nghệ thuật. Tất cả những gì họ nói đều trở thành thi ca. Như thế phong cách tiến hóa đã tràn đầy tính cách mỹ thuật.
Nếu có thể nhìn ngắm một vị Phật đang đi hay đứng. Bạn sẽ thấy, ngay cả bước đi cũng là sự sáng tạo. Ngay cả bước đi cũng trở thành một tiết điệu. Ngay trong bước chân đã tạo ra một môi trường hay một khung cảnh chung quanh. Khi một vị Phật đưa tay ông đã chuyển hóa môi trường chung quanh. Không phải ông thực hiện. Nhưng tất cả những điều này tự xảy ra.
Thật đơn giản. Vì ông không còn là diễn viên.Yên lặng, vững chải trong chính mình. Yên lặng, thanh thản, cân bằng và tràn đầy. Năng lượng bất tận tỏa suốt mọi phương hướng. Từng giây phút sống là từng giây phút sáng tạo của vũ trụ.
Đừng quên điều này. Cần phải nhớ. Vì vô số người có thể đã hiểu sai. Họ đã nghĩ:"Không hành động quả thật cần thiết"Vì thế họ có thể tư duy:"Không một hoạt động nào cần thiết"Nhưng hoạt động có phẩm chất hoàn toàn khác biệt còn hành động thì đầy bệnh hoạn do mong muốn hay tác ý.
Nếu đến nhà thương điên. Bạn sẽ thấy rất nhiều người đang hành động. Mỗi người đều đầu tư vào một hành động nào. Vì đây là phương cách duy nhất để họ tự quên mình. Bạn có thể nhìn ai đó rửa tay đến ba ngàn lần mỗi ngày. Vì sự sạch sẽ là nỗi ám ảnh của họ. Nếu ngăn họ rửa tay ba ngàn lần trong ngày. Chắc chắn họ không còn khả năng tự chịu đựng mình.
Vì đây là một lối thoát. Những chính trị gia. Những người chạy theo đồng tiền hay quyền lực. Tất cả đều là những kẻ điên loạn. Bạn không thể ngăn chận. Nếu ngăn chận, họ không còn biết làm gì cả. Tất cả những mong muốn sẽ phóng chiếu vào chính họ và điều này không thể chịu đựng được.
Một trong những người bạn kể cho tôi nghe: Vào ngày anh ta tham dự buổi tiệc với vợ. Họ có đứa trẻ nhỏ. Một đứa bé đẹp và thật năng nổ như mọi trẻ đã có. Họ đóng cửa lại và nói:"Nếu con ngoan và không làm bậy trong nhà. Con có thể yêu cầu những gì con muốn. Cha mẹ sẽ trở lại trong một tiếng đồng hồ”
Đứa bé cảm động. Vì người ta sẽ cho em những gì em muốn. Như thế, em sẽ  giữ thật ngoan. Có nghĩa em phải không làm gì cả. Em sẽ giữ mình bất động trong góc xó gian phòng. Vì em nghĩ:"Nếu làm bất cứ điều gì đi nữa. Chắc chắn sẽ dẫn đến tai họa. Vì không thể nào biết được người lớn họ nghĩ gì trong đầu. Họ nghĩ cái gì xấu và cái gì tốt. Hơn nữa, họ hay thay đổi ý kiến” . Vì thế, em cố cứ giữ bất động và nhắm mắt lại như người đang thiền định.
Khi cha mẹ tan tiệc về. Họ mở cửa và khám phá đứa trẻ trong góc gian phòng, bất động. Lúc này em mở mắt và nhìn mọi người."Con ngoan chứ !” Họ hỏi em. Em đáp:"Vâng, con quá ngoan quá sức đến nổi không chịu nổi mình nữa” Quả thật quá sức.
Nhiều người quá bận rộn với hành động nên thường sợ hãi chính mình. Vì thế cần phải buông bỏ hành động. Nó thật bệnh hoạn. Có nghĩa bạn đang bệnh. Riêng hoạt động không cần buông bỏ. Vì nó thật đẹp. Nó chỉ chảy theo dòng những sự kiện cần có trong cuộc sống. Như thế, hoạt động là gì? Hoạt động là sự phản hồi. Khi cần thiết, tự bạn phản hồi. Khi không cần thiết, tự bạn trở về sự thư giãn.
Hiện giờ, bạn không ngừng thực hiện những điều không cần thiết. Hiện giờ, muốn thư giãn. Bạn không thể. Một người đang hành động. Trong hành động hoàn toàn phản ứng với mọi tình huống . Thế nên, sau khi hoàn cảnh đã được giải quyết. Họ mới có thể thư giãn.
Tôi đang nói với bạn. Nói có thể là một hành động hay hoạt động. Một số người không thể ngừng nói. Họ nói, cứ nói và nói không ngừng. Ngay cả khi bị bịt miệng lại. Vẫn không thay đổi gì cả. Họ tiếp tục bô lô không thể tự ngưng lại. Đây là hành động. Đây là sự ám ảnh đầy bồn chồn.
Bạn ở đây và tôi nói với bạn. Ngay cả tôi, cũng không biết những gì tôi sẽ nói với bạn. Đến khi chấm dứt. Tôi cũng không rõ biết về những gì sẽ là.... Bạn không là người duy nhất đang nghe. Vì tôi cũng đang nghe.
Khi ngưng nói cái gì đó. Tôi nhận biết những gì tôi muốn nói.  Không có bạn không có tôi. Chắc chắn không thể nói trước những gì tôi sẽ nói. Cũng không có cả câu tiếp nối. Đây là trạng thái bạn dẫn đến điều này. Như thế có nghĩa chính bạn dẫn đến những sự việc.
Như vậy, cho dù bạn nói thế nào đi nữa. Không chỉ riêng tôi là người duy nhất có trách nhiệm. Đừng quên điều này. Chính bạn cũng chịu phân nửa trách nhiệm. Có nghĩa phân nửa và phân nửa cho cả hai. Vì bạn tạo ra bối cảnh và tôi phản ứng lại. Nếu ai nghe tôi thay đổi tư duy. Những gì tôi nói tất nhiên họ cũng thấy thay đổi. Thế thì tùy bạn vậy. Vì tôi không có gì hoạch định hay chủ đích nào.
Tôi không bao giờ biết những gì sẽ xảy ra. Vì thế mọi sự đối với tôi thật đẹp. Đây là sự phản hồi. Sự hoạt động. Khi bạn đã đi khỏi. Tôi quay lại ngồi . Không còn một từ ngữ nào lơ lững trong bầu trời tư tưởng. Vì bạn chẳng thể là nguyên nhân.
Đôi khi nhiều người đến gặp tôi và nói:"Chúng tôi sẽ đặt một câu hỏi và ông  trả lời” Điều này xảy ra mỗi ngày. Nó thường xảy ra khi có một câu hỏi. Có nghĩa bạn đã tạo ra một môi trường nào đó bao quanh từ câu hỏi. Vì bạn đến với câu hỏi bên trong bạn. Như vậy, tôi phải làm gì? Tôi cần trả lời câu hỏi. Đơn giản vì câu hỏi của bạn đã tạo ra hoàn cảnh riêng biệt để tôi phải trả lời. Đây là lý do vô số những câu hỏi đã được giải đáp trong những tình huống như thế.
Nếu vài câu hỏi chưa giải quyết. Lý do sẽ được tìm thấy đâu đó nơi bạn. Có thể bạn đã quên. Buổi sáng, bạn có trong đầu nhưng khi đi vào gian phòng này. Bạn đã quên nó. Hay bạn có rất nhiều câu hỏi. Nhưng không lấy gì làm chắc chắn về câu hỏi sẽ đặt ra. Có thể vì lầm lẫn, do dự hay hoang mang.  Nếu đã chắc chắn về câu hỏi mình. Câu trả lời sẽ đến ngay.
Cần biết mình hỏi cái gì và câu hỏi phải bắt đầu bằng sự khát khao. Về phần tôi. Thật sự không có gì phải làm. Thật đơn giản. Tất cả đều tự xảy ra. Bạn tạo ra câu hỏi. Tôi tự trôi theo nó. Sở dĩ như thế như thế vì tôi không có gì để nói với bạn.
Vì nếu tôi có cái gì để nói. Chắc chắn bạn sẽ rơi vào lạc lõng và hoang mang. Cho dù những câu hỏi bạn thế nào. Cũng không gì khác biệt. Vì tôi đã chuẩn bị sẵn điều gì đó để mang ra nói với bạn. Ngay cả khi bạn không có mặt cũng không gì khác biệt.
Đài phát thanh All India thường mời tôi thuyết giảng. Nhưng tôi cảm thấy điều này quá khó khăn. Vì quá bâng quơ khi nói trước mặt những thính giả vô hình. Đơn giản tôi chỉ nói:"Điều này không dành cho tôi. Đây là sự nỗ lực nặng nề và tôi không biết làm sao khi không có ai cả" .
Thế là họ cố dàn xếp điều gì đó:"Đây là những gì chúng ta có thể làm. Nhiều người trong nhóm chúng tôi có thể đến ngồi nghe ông nói"Tôi phản hồi:"Trong điều kiện này, đừng cho tôi một chủ đề để thảo luận và những người này sẽ cho tôi chủ đề"
Thật vô nghĩa. Vì tôi nói về một chủ đề mà quí vị đã đề nghị với những người ngồi trước mặt tôi. Nhưng không ai có liên can đến chủ đề này. Thế là chốn này sẽ trở thành một diễn đàn chết.
Khi có mặt. Bạn sẽ tạo ra câu hỏi. Bạn sẽ tạo ra bối cảnh vì một vấn đề nào đó và câu trả lời tự động hướng về phía bạn. Đây là quá trình thuộc về cá nhân. Vì vậy, tôi quyết định không tham gia. Tôi nói với họ:"Ở đây không dành cho tôi. Quả thật tôi không thể" .
Tôi không thể nói với những cái máy. Vì chúng không thể tạo ra bối cảnh để tôi trôi theo dòng. Tôi chỉ nói với những con người đang hiện diện. Đây là lý do tôi không bao giờ viết sách. Vì tôi không thể. Tôi sẽ viết cho ai và ai sẽ đọc? Khi tôi không biết gì người sẽ đọc nó và người này không thể tạo ra một không khí nào đó. Nên tôi không thể viết. Vì sẽ viết cho ai?
Tôi chỉ viết những lá thư. Vì tôi biết mình đang viết cho một người riêng biệt nào đó. Họ có thể sống đâu đó tại Mỹ. Nhưng điều này không quan trọng. Ngay giây phút tôi đặt bút viết cho người này. Đây là quá trình thuộc về cá nhân. Vì người này thực sự đang hiện diện. Khi viết, họ sẽ giúp tôi viết. Không có họ đương nhiên không thể. Đây là sự đối thoại. Cũng có thể gọi là một hoạt động.
Khi bạn rời khỏi đây. Tất cả ngôn ngữ không còn tồn tại trong tôi. Không còn một từ nào lơ lững. Vì không còn cần thiết nữa. Như thế điều này cần hiện hữu! Khi đi, bạn dùng đôi chân. Khi ngồi thì đôi chân di động để làm gì? Điều này thật là điên cuồng.
Khi sự đối thoại hiện hữu. Từ ngữ thật cần thiết. Nhưng cứ để cho"tổng thể" quyết định. Bạn không nên là động cơ của sự quyết định. Có nghĩa bạn không nên quyết định. Như thế sẽ không tạo thành nghiệp lực (Karma).
Như thế bạn sẽ tiến hóa từ giây phút này đến giây phút khác. Lúc nào cũng luôn mới mẻ. Quá khứ tự nó đã chết trong từng giây phút. Tương lai sẽ xuất hiện và bạn tinh khôi như đứa trẻ hồn nhiên đi vào hiện tại không trang bị quá khứ.
Hoạt động tối thượng ,
Bao gồm những tài nguyên bao la;
Nhưng không bám víu hay lưu trữ.
Tất cả hoạt động đều trôi chảy nhưng không bám víu. Bạn không cảm thấy: Tôi đã làm điều này. Tôi không cảm nhận đã nói điều này. Tôi cảm nhận điều này đã được đề cập và tự xảy ra. Chính"tổng thể" đã thực hiện và"tổng thể" không là bạn hay chính tôi.
“Tổng thể" đồng thời là cả hai và không cũng không phải hai."Tổng thể" bao quanh chúng ta và quyết định. Bạn không phải là người thực hiện. Nhiều sự việc xảy ra xuyên qua bạn. Nhưng bạn không là người thực hiện.
Nhiều sự việc tự xuyên qua bạn. Nhưng bạn không phải là người sáng tạo."Tổng thể" vẫn là người sáng tạo. Bạn chỉ đơn giản trở thành hiếc xe hay một nhà trung gian cho"tổng thể"
Một thanh tre rỗng... và"tổng thể" đặt ngón tay và đôi môi lên. Nó trở thành một chiếc sáo và âm điệu xuất hiện. Âm điệu này đến từ đâu? Từ thanh tre rỗng được gọi là ống sáo. Không. Như thế từ đôi môi"tổng thể?"Cũng không. Thế thì nó từ đâu đến? Tất cả thành phần đều có liên quan.
Thanh tre rỗng tham gia, đôi môi"tổng thể" tham gia. Người phát sinh giai điệu và người nghe cùng đồng tham gia. Tất cả những thành phần đồng tham gia . Những sự việc nhỏ nhoi nhất đồng tham gia sẽ tạo thành sự thay đổi.
Chỉ cần sự hiện diện của hoa hồng. Gian phòng sẽ không còn như củ. Vì hoa hồng có hào quang và bản thể riêng của mình. Nó có ảnh hưởng. Nó sẽ tác động vào sự lãnh hội của bạn về những gì tôi sẽ nói.
Đây là tập họp đang chuyển động. Không riêng những thành phần mà tất cả đồng tham dự cho sự việc xảy ra. Nhưng không ai là diễn viên... Vì tất cả đều là những tài nguyên bao la không bám víu.
Khi bạn không còn là diễn viên. Làm sao sự bám víu có thể được xảy ra? Bạn làm một việc nhỏ và bám vào nó. Bạn nói:"Tôi đã thực hiện điều này"Vì bạn ưa thích mọi người biết bạn đã làm điều này và điều nọ.
Bản ngã là rào cản cho sự lãnh hội tối thượng. Vì thế hãy buông rơi người hành động và để sự việc tự xảy ra. Đây là những gì Tilopa muốn biểu lộ khi nói về thư giãn và tự nhiên.  Sự thành tựu tối thượng, để thực hiện tính không hy vọng từ bên trong. Đó là cái gì đó rất sâu sắc rất tế nhị và tinh vi.
Tilopa nói:
“Thế nào là sự thành tựu tối thượng?”
Điều này dùng để thực hiện tính không hy vọng từ bên trong. Không gian bên trong hoàn hảo, tuyệt đối và"vô hy vọng”Tại sao không dùng từ"hy vọng” Vì với hy vọng sẽ xuất hiện tương lai, dục vọng, ý chí cải thiện, lòng tham, sự bất bình. Do đó, tự nhiên sự thất vọng cũng đồng xuất hiện.
Ông không nói gì về tuyệt vọng. Vì điều này có liên quan đến hy vọng. Ông chỉ đơn giản nói:"Vô hy vọng” Vì vô hy vọng nên không thất vọng. Điều này đã trở thành vấn đề lớn ở phương Tây. Thật ra đức Phật cũng nói tương tự. Những nhà tư duy Tây phương cho rằng những người này rơi vào sự bi quan. Thực sự riêng họ không bi quan. Nhưng họ không bi quan cũng không lạc quan. Họ chỉ đơn giản sống trong "Vô hy vọng”.
Nếu một người đầy hy vọng. Chúng ta cho họ là lạc quan. Vì họ có thể nhìn sự phản chiếu óng ánh bạc ngay trong sự đen tối của những vầng mây. Thế là chúng ta nói họ có thể có cái thoáng nhìn buồi sáng tiếp nối với buổi đêm đen thẳm nhất. Đây là một người được cho là lạc quan !.
Cũng có người bi quan và đối kháng. Ngay cả với những tia chiếu óng ánh nhất. Họ luôn thấy cái đen nhất của những vầng mây. Nếu bạn nói với họ về buổi sáng. Tức khăc họ sẽ trả lời:"Mỗi buổi sáng đều được chấm dứt bằng đêm tối”.
Nhưng hãy nhớ điều này:"Họ có thể đối kháng nhưng không hề xa cách. Điểm hội tụ của họ tuy khác biệt nhưng tâm thức hoàn toàn giống nhau” Cho dù bạn có thấy sự sáng chói của ánh sáng bạc trong tận cùng đen tối những áng mây. Hay vầng mây đen bao quanh ánh sáng lóng lánh bạc. Bạn chỉ thấy một phần. Chỉ vì sự chia chẻ của bạn hiện diện. Thế nên bạn chỉ chọn lựa nên không bao giờ thấy tổng thể.
Đức Phật, Tilopa... không lạc quan hay bi quan. Đơn giản ho chỉ buông bỏ hy vọng. Vô hy vọng không có chỗ cho cả hai và như thế cả hai mặt đều không hiện diện. Đây là chiều hướng hoàn toàn mới mẻ và thật khó hiểu.
Tilopa nhìn những sự việc như chúng là... Ông không chọn lựa hình thức riêng biệt nào. Ông đồng lúc thấy buổi sáng và ban đêm. Ông thấy đau đớn và khoái lạc đồng thời hiện hữu. Ông nhìn sự ra đời và sự chết xuất hiện. Ông không lạc quan cũng không bi quan. Vì ông sống hoàn toàn trong Vô hy vọng.
Thật sự điều này là chiều hướng tuyệt vời để sống. Có nghĩa sống trong Vô hy vọng Khi sử dụng thuật ngữ duy nhất:"Vô hy vọng” Có thể bạn cảm nhận điều gì đó rất bi quan. Nhưng ngôn ngữ chỉ là ngôn ngữ chết. Còn những gì Tilopa nói lại vượt ngoài ngôn ngữ.
Ông nói:
Sự thành tựu tối thượng,
Để thực hiện tính vô hy vọng từ bên trong.
Đơn giản rõ biết bạn là chính mình hay như bạn là... một cách toàn diện. Ngay bây giờ đơn giản bạn chỉ là điều này. Thật sự không cần bất cứ sự hoàn thiện, thay đổi, phát triển, tiến hóa. Tất cả thật sự không cần thiết. Vì chúng ta không cần làm gì cả và sự việc thì đã như thế.
Khi bạn đi sâu vào sự kiện của những sự việc đang hiện hữu. Bổng dưng, tất cả những bông hoa và gai góc đều biến mất. Kể cả ngày và đêm. Sống và chết không còn tồn tại. Mùa hè và đông trôi đi. Không còn lại bất cứ thứ gì nữa cả. Vì sự bám chấp cũng đà tan biến.
Với sự đón nhận về những gì bạn là... Dù bất cứ trong trường hợp nào. Tất cả vấn đề cũng biến mất. Không còn tồn đọng bất cứ câu hỏi nào. Cũng không còn gì để sáng tỏ. Vì bạn đang hiện diện.
Khi lễ hội được biểu lộ. Không phải là sự vinh danh của hy vọng. Đơn giản chỉ do tràn ngập năng lượng. Bạn tự khai mở như một đóa hoa. Bạn nở hoa không phải do cái gì đó thuộc về tương lai mà vì không thể làm gì khác hơn. Khi một người đã rõ biết mình như nó là... Sự nẩy nở sẽ xuất hiện. Họ tự mở rộng và sẵn sàng mở rộng hơn nữa. Họ vinh danh nhưng không vì bất cứ một lý do nào cả.
Tại sao tôi hạnh phúc? Cái gì tôi có bạn không có? Tại sao tôi thanh thản và yên lặng? Tôi có cái gì đó bạn chưa có? Tôi đi vào không gian mà bạn chưa vào? Không. Tôi chỉ đơn giản thư giãn trong trạng thái hiện hữu như nó là..
Cho dù tôi có phương cách tốt hay xấu. Đầy luân lý hay vô luân lý. Cho dù phong cách hiện hữu như thế nào. Tôi vẫn thư giãn trong trạng thái này. Tôi chỉ buông bỏ mọi cố gắng hoàn thiện và buông bỏ kể cả tương lai.
Tôi đã buông bỏ hy vọng và  với sự buông bỏ này tất cả đều tan biến. Đơn giản tôi đơn độc và hạnh phúc. Quả thật đơn giản. Vì không có bất cứ lý do riêng biệt nào. Tôi yên lặng chỉ vì bây giờ không còn dựa vào hy vọng. Tôi cũng không biết tạo tác bất cứ mảy may dao động nào. Khi đã không hy vọng. Làm sao bạn có thể tạo ra dao động trong bản thể mình?
Hãy nhớ điều này:
Tất cả cố gắng sẽ đến điểm ngừng mọi nỗ lực và bạn sẽ thoải mái.
Mọi truy lùng sẽ đến điểm bạn chỉ đơn giản nhúng  vai;
Ngồi dưới cội cây và tự buông thả người.
Mọi hành trình tự kết thúc giữa trạng thái hiện hữu như nó là...
Đây là những gì bạn sẵn có trong từng giây phút.
Đơn giản, bạn chỉ cần chút ý thức hơn. Và điều gì không ổn cho bạn? Tôi đã gặp hàng triệu người và không thấy một ai thật sự có điều gì đó không ổn. Có thể nói: Mỗi người tự tạo ra sự bất ổn định cho chính mình.
Bạn chính là người sáng lập. Những nhà sáng tạo ra bệnh tật, sai lầm, vấn đề nan giải và sau đó chạy theo chúng. Làm sao để giải quyết? Trước tiên, bạn tạo ra chúng và sau đó chạy theo chúng. Tại sao, trước tiên lại tạo ra chúng?
Vì thế hãy buông bỏ mọi hy vọng, ham muốn và nhìn thật đơn giản những gì bạn đang là... Hãy nhắm mắt lại và nhìn bạn là ai. Thế thôi! Chỉ trong khoảng chớp mắt. Có thể không quá một giây. Nếu nghĩ cần thời gian để từ từ tiến hóa. Đó là do tâm thức bạn nói cần đến thời gian. Nếu không, tất cả sẽ đến ngay lập tức.
Sự thành tựu tối thương.
Nhằm thể hiện tính nội tại...
Tất cả những gì cần đạt;
Nền tảng đã sẵn hiện diện.
Tính nội tại có nghĩa: Tất cả những gì cần đạt đã sẵn hiện diện trong bạn. Bạn vừa sinh ra đã tự hoàn hảo. Không thể khác được. Vì bạn được sinh ra từ sự toàn thiện. Đây là những gì Chúa muốn nói:"Tôi và cha tôi là một"
Như thế ngài muốn nói gì? Ngài nói rằng bạn không thể là khác hơn tổng thể. Bì bạn đến từ tổng thể! Thử nếm một chút nước biển. Cho dù nó phát xuất từ đâu. Hương vị cũng giống nhau.
Chỉ trong một giọt nước biển. Bạn có thể tìm lại tất cả hợp chất hóa học của biển. Nếu nhận ra chỉ một giọt nước biển. Bạn có thể nhận ra tất cả những biển thuộc quá khứ, tương lai và hiện tại. Vì một giọt nước là biển cả thu nhỏ và chính bạn cũng là tổng thể được thu nhỏ.
Khi đi thật sâu vào chính mình và khi hiểu toàn diện về điều này. Một cái cười thoáng qua được khởi động và bạn bắt đầu cười vang dội cả hư không. Thế thì bạn còn đi tìm cái gì? Khi chính người đi tìm là cái cần tìm tìm. Như người du khách tự chính mình đã là mục đích.
Sự tối thượng nhất trong những thành tựu là: Tự thành tựu chính mình trong sự hoàn thiện tuyệt đối Vô hy vọng. Vì nếu hy vọng hiện diện sẽ làm bạn dao động. Bạn ngày càng dao động hơn và bắt đầu tư duy:"Điều gì đó hơn nữa vẫn có thể  xuất hiện" . Sự hy vọng luôn gây ra nhiều mộng mơ:" Cái gì đó hơn nữa vẫn còn có thể. Chắc chắn thế.."
Nhiều người nói với tôi:"Thiền định diễn ra thật tốt. Chắc chắn thật dễ chịu. Nhưng hãy cho chúng tôi những kỹ thuật khác để có thể tiến hóa hơn nữa"Và vài người đến nói với tôi:"Tất cả đều tuyệt vời!" Nhưng họ lại thêm:"Nhưng bây giờ phải làm sao nữa?"Thế là lại hy vọng lại đến quấy nhiễu.
Khi tất cả đều tuyệt vời. Vây tại sao đòi hỏi:"Bây giờ, phải làm sao nữa?"Khi không gì đến như ý muốn. Bạn lại đặt câu hỏi:"Bây giờ phải làm sao?"“Bây giờ phải làm sao"“Tất cả đều tuyệt vời. Phải làm sao nữa?"Tức khắc phải buông rơi sự hy vọng này.
Ngày kia có người nói với tôi:"Hiện thời, tất cả đều thật sự tuyệt vời. Nhưng ai biết những gì ngày mai những gì sẽ được dành cho tôi"Tại sao lại tìm hiểu cái ngày mai. Trong khi tất cả đang trôi chảy một cách tốt đẹp? Tại sao bạn không thể giữ được"Vô vấn đề"?
Hiện thời, tất cả tự trôi chảy. Nếu bạn lo âu cho ngày mai. Khi tất cả đều trôi chảy ngay từ bây giờ. Thế thì đâu là cái cái ngày mai của bạn? Khi tất cả tự sinh ra từ hiện tại của bạn. Vậy tại sao lại lo âu? Nếu hiện tại được yên lặng. Tất nhiên cái ngày mai càng yên lặng hơn. Vì chúng sinh ra từ hiện tại của bạn.
Chính vì sự lo toan này. Bạn có thể hủy diệt hiện tại. Như vậy cái ngày mai tự đến và bạn hài lòng về sự thất vọng của mình. Lúc ấy bạn sẽ nói:"Đây là những gì tôi đã suy nghĩ và làm tôi bận tâm. Giờ nó đã đến"Nó tự đến vì bạn. Vì thế không cần muốn nó xảy ra như thế nào.
Nếu giữ đưọc vô tương lai. Tất cả những điều này không còn phát sinh. Vì nó là khuynh hướng hủy diệt của tâm thức. Một sự tự sát. Nói cách khác, đây là sự tự thoả mản sâu sắc nhất của tâm thức. khi bạn còn mong muốn ở tương lai.
Như thế, tâm thức luôn nói với bạn:"Tôi đã nói trước với anh. Tôi đã dự báo trước. Nhưng anh không nghe tôi" Bạn sẽ nghĩ:"Vâng, đúng vậy. Tâm thức đã dự báo trước. Nhưng tôi không nghe nó"Điều này xảy ra vì tâm thức đã cảnh cáo bạn và nhiều sự việc đã được xảy ra như thế...
Nếu đến gặp nhà bói toán Jyotishi. Những nhà xem chỉ tay. Họ sẽ nói những sự việc riêng biệt cho bạn. Khi điều này xảy ra. Bạn nghĩ họ đã tiên tri được tương lai của mình. Thật sự hoàn toàn ngược lại. Chỉ vì họ nói trước nên tâm thức bạn bám vào đó và điều này được xảy ra.
Nếu ai đó nói: Tháng sau, ngày 13 / 3 bạn sẽ chết. Sự việc có thể xảy ra. Không phải vì họ biết trước tương lai của bạn. Ngay từ lúc này,  ngày 13/3 liên tục quay vòng trong đầu.
Bạn không còn ngủ, nằm mộng hay yêu đương mà không có nó. Hai muơi bốn giờ trong một ngày, bạn lúc nào cũng nghĩ:"Tôi sẽ chết vào ngày 13/3"Điều này sẽ trở thành sự tự thôi miên như kinh tụng. Nó quay và quay ngày càng nhanh và ngày 13/3 càng đến gần. Điều này sẽ quay nhanh hơn và đi đến khẳng định: Ngày 13/3 có thể có cũng có thể không. Nhưng nếu nó là sự ám ảnh thì có thể có tại nạn.
Một nhà xem chỉ tay người Đức tiên tri về cái chết của mình. Ông đã tiên tri về cái chết cho nhiều người và điều này đã xảy ra. Vì vậy ông cho rằng những dự báo mình thật sự có nền tảng. Nói cách khác, chúng phải xảy ra.
Khi về già, vài người bạn đã gợi ý:"Tại sao ông không dự báo ngày ông chết"Thế là ông nghiên cứu chỉ tay của mình với nhiều họa đồ khác biệt và các thứ còn lại. Tổng hợp tất cả những sự ngu xuẩn này. Ông tiên đoán về cái chết của mình. Nó sẽ xảy ra vào ngày nào đó vào lúc sáu giờ sáng và ông bắt đầu chờ đợi.
Sáu giờ sáng đến và từ lúc năm giờ. Ông sẵn sàng ngồi kế bên chiếc đồng hồ treo tường. Những phút trôi qua nhanh và cái chết đã gần kề. Rồi giây phút cuối cùng sắp đến. Chỉ còn một phút nữa đồng hồ đánh sáu giờ. Ông vẫn còn sống. Làm sao điều này có thể xảy ra?
Những giây tiếp tục trôi qua và ngay vào lúc đồng hồ đánh sáu giờ. Ông nhảy qua cửa sổ. Thật sự làm sao điều này có thể? Nhưng điều chắc chắn, ông chết như đã dự báo. Vì thế, tâm thức bạn là một cơ chế tự thỏa mãn. Cần phải thật cẩn trọng về điều này.
Khi bạn hạnh phúc. Tâm thức nói:"Chắc chắn là anh rất hạnh phúc. Thật tốt. Nhưng ngày mai điều gì sẽ xảy ra?"Như thế tâm thức đã hủy diệt giây phút bạn đang hạnh phúc khi nó nói đến ngày hôm sau. Vì ngày hôm sau của tâm thức ám ảnh. Nên bạn không thể đạt giây phút ngây ngất đang hiện diện.
Thế đừng hy vọng theo chiều hướng này hay chiều hướng khác. Không chống cũng không tán đồng hay thỏa hiệp. Hãy buông bỏ mọi hy vọng. Ở ngay tại đây. Hiện hữu ngay trong giây phút này cùng tâm thức và chỉ cho tâm thức. Thật sự không hề hiện hữu ở giây phút khác nào ngoài giây phút này.
Dù cho bất cứ điều gì xảy ra. Nó cũng đến ngay từ giây phút này. Thế tại sao lại lo âu? Nếu giây phút này thật đẹp và nếu đã như thế. Làm thế nào giây phút tiếp theo có thể lại xấu? Nó đến từ đâu? Nó sẽ trưởng thành và lại đẹp hơn nữa. Nó phải như thế. Quả thật vô ích khi nghĩ đến cái gì khác.
Khi đã thể hiện đượcđiều này. Hãy giữ lấy với sự hoàn thiện sẵn có... Đừng quên tôi phải xử dụng đến từ ngữ và bạn có nguy cơ hiểu sai đi. Khi tôi nói: Ở lại với sự hoàn thiện bên trong. Bạn có thể lo âu vì cảm nhận rằng mình không hoàn toàn.
Vì thế, trong những giây phút này. Hãy ở lại với sự bất toàn của mình. Sự bất toàn thì hoàn toàn. Nó như thế ! Thật sự không gì xấu cả. Hãy ở lại với nó. Đừng lánh xa giây phút hiện tại. Ở đây và bây giờ chứa đựng toàn thể hiện hữu. Tất cả những gì cần thực hiện.  Chỉ có thể thực hiện ở đây và ngay bây giờ.
Vì vậy, dù bất cứ hoàn cảnh nào. Ngay cả khi bạn cảm thấy bất toàn. Quả thật tuyệt vời. Cứ bất toàn! Như thế bạn hiện hữu như trạng thái mình đang hiện hữu. Bạn cảm thấy tính dục kích thích. Thật hoàn toàn, cứ cảm thấy tính dục đang kích thích. Nhưng đừng lao theo nó. Như thế có nghĩa bạn hiện thời đang là... Chính vì Thượng đế muốn bạn như thế.
Bạn buồn bả. Thật tuyệt vời, cứ buồn bả đừng xa rời giây phút này. Hãy hiện hữu trong giây phút hiện tại. Từ từ, bạn cảm thấy sự bất toàn của mình biến mất trong cái đã hoàn thiện. Xung động tính dục cũng biến mất trong sự ngây ngất từ bên trong. Cơn giận của bạn cũng biến theo với lòng từ.
Ngay giây phút này, nếu có thể hiện hữu với tất cả bản thể của mình. Thật sự không có vấn đề gì. Vì đó là sự thành tựu tối thượng. Không hy vọng và thật sự không cần hy vọng. Vì nó hoàn toàn đến nổi không còn một hy vọng nào cần thiết. Sự hy vọng không còn là lý do chính đáng. Vì hy vọng có nghĩa luôn là cái gì đó không ổn. Chính vì lý do này bạn hy vọng cái ngược lại. Hy vọng sự đối nghịch.
Bạn buồn bả và hy vọng niềm hoan hỉ xuất hiện. Sự hy vọng này báo động cho bạn biết mình đang buồn bã. Bạn cảm thấy mình xấu và hy vọng được đẹp hơn. Sự hy vọng này cho biết sự xấu xí của mình.
Hãy cho tôi biết những hy vọng của bạn. Tôi có thể nói bạn là ai. Vì hy vọng chỉ định ngay lập tức bạn là ai. Thên nên hãy buông bỏ hy vọng và thật đơn giản tự hiện hữu. Nếu thử chỉ hiện hữu và đây là những gì sẽ xảy ra:
Khởi đầu,
Hành giả Yoga cảm nhận tâm thức mình;
Tràn trề như thác đổ.
Giữa đường như sông Hằng chảy chầm chậm và êm ả,
Cuối cùng là biển cả bao la.
Trong đó ánh sáng con và mẹ,
Hòa tan vào thành một.
Khi giữ mình trong cái ở đây và ngay bây giờ. Satori đầu tiên sẽ đến. Đó là quan kiến đầu tiên của sự tỉnh thức. Trong bạn, hoàn cảnh sẽ là: Khởi đầu, hành giả cảm nhận tâm thức mình tràn ngập như thác đổ. Chẳng qua tâm thức bạn bắt đầu hòa tan. Vì trong giây phút này, nó như tảng băng giá buốt đông cứng.
Nếu giữ mình thư giãn, tự nhiên và trung thành với giây phút hiện tại một cách chân chính ở đây và ngay bây giờ. Tâm thức bạn bắt đầu tan chảy. Có nghĩa bạn đã dẫn năng lượng mặt trời vào trong.
Bản thể bạn ở trong cái ở đây và ngay bây giờ. Nó chứa đựng thật nhiều năng lượng thuộc về tương lai hay quá khứ. Bạn đang chứa đựng năng lượng thật đáng kể. Trong bạn nó khơi mào cho tâm thức tan băng.
Năng lượng là lửa là mặt trời. Khi không còn động đậy. Có nghĩa bạn hoàn toàn bất động trong cái ở đây và ngay bây giờ. Không cần năng nỗ hay cố gắng tập trung vào khoảng lặng. Tất cả sự hao tổn sẽ  không còn tồn tại.
Bạn hao tổn năng lượng vì mãi hướng về tương lai. Những sự hao tổn do những động cơ phát xuất:"Muốn thực hiện điều gì đó. Trở thành cái gì đó. Muốn chiếm hữu điều gì đó"Tại sao bạn lại mất nhiều thời gian ngồi thừ ra đó?
Những sự năng nỗ ! Vận động ! hay muốn làm cái gì đó! Vì vậy năng lượng của bạn bị hao tổn.  Nếu chỉ đơn giản ở đây và ngay bây giờ . Làm sao năng lượng của bạn có thể bị hao tổn? Năng lượng sẽ hội tụ và vận hành trở thành một vòng lửa trong bạn. Vì thế tảng băng tâm thức bắt đầu tan lần khỏi sự băng giá.
Lúc đầu, hành giả cảm nhận tâm thức tràn trề như thác đổ. Tất cả đều vỡ vụn. Toàn thể tâm thức sụp đổ, cuộn tròn và chìm đắm. Bạn có thể sợ hãi về điều này. Khi gần đến Satori đầu tiên. Sự hiện diện của vị thầy sâu sắc và thân thiện thật cần thiết. Nếu không ai sẽ nói với bạn:"Đừng sợ, tất cả tuyệt vời. Cứ để nó rơi"
Đơn giản từ"rơi" phát sinh từ nỗi sợ hãi. Vì nó gợi ý bị rơi vào vực thẳm. Hụt chân và đi về cái xa lạ. Rơi gợi đến cái chết và thay vào đó là nỗi sợ hãi hiện diện. Bạn đi đến đỉnh ngọn núi và từ đây nhìn xuống vực sâu thẳm. Với sự phát nôn và run rẫy. Nỗi sợ vụt đến. Vực thẳm giống như cái chết và bạn rơi xuống.
Khi tâm thức tan rã. Tất cả đều sụp đổ. Tôi nói rõ như thế. Tình yêu, bản ngã, lòng tham, cơn giận, hận thù. Tất cả những cảm xúc đã có. Đến giờ đột ngột bắt đầu buông lỏng và rơi rụng. Như căn nhà bị sụp đổ. Bạn trở thành một khối hỗn độn. Tất cả trật tự hay kỷ luật đều tự rơi rụng. Nói cách khác, những gì đã chứa đựng. Đến bây giờ tất cả tự biến mất.
Dù sao, bạn vẫn có sự kiểm soát từ chính mình. Một thứ kỷ luật tự nhiên. Bây giờ, khi đã thư giãn và tự nhiên. Tất cả đều sụp đổ. Vô số những sự việc bạn đã dồn nén tự nỗi lên bề mặt. Bạn như rơi vào trạng thái như bị điên loạn.
Giai đoạn đầu tiên thật khó vượt qua. Vì tất cả những gì xã hội in sâu vào bạn bằng bạo lực sẽ rơi rụng. Tất cả những gì bạn đã học tự rơi rụng. Tất cả những gì bạn được điều kiện hóa với hiện hữu sẽ tự rơi rụng. Lý lịch, dòng thọ vọng tộc của bạn bốc hơi. Bạn không còn quan tâm mình là ai.
Cho đến hôm nay, bạn vẫn biết rõ bạn là ai. Tên gì, gia đình, địa vị, sự nỗi tiếng, phần thưởng dành cho bạn và... Nhưng tất cả những gì bạn đã rõ biết. Giờ đây, đột ngột đều sụp đổ và lý lịch bạn mất hẳn vào hư không.
Bạn đã biết rất nhiều việc. Nhưng bây giờ không còn biết gì cả. Bạn đã thấy mình minh triết theo chiều hướng bình thường. Giờ đây tất cả điều này đã rơi rụng và bạn tự cảm thấy mình không còn biết gì nữa.
Đây là những gì xảy ra cho Socrate về Satori đầu tiên. Ông tuyên bố:"Bây giờ tôi chỉ biết một điều duy nhất rằng: Tôi không biết gì cả. Tôi chỉ còn một hiểu biết duy nhất là mình hoàn toàn ngu ngơ"Đây chính là Satori đầu tiên.
Những hành giả đạo Hồi có một chữ riêng biệt để chỉ định dạng thức người đạt đến trạng thái này. Họ gọi là người khùng điên. Họ nhìn bạn như không nhìn thấy bạn. Họ lang thang đây đó nhưng không cần biết mình đi đâu. Lời nói họ như vô nghĩa. Vì không thể lanh lợi trong ngôn ngữ thường nhật.
Họ nói một tiếng. Ngưng lại rồi nói một từ khác. Không liên quan gì đến từ đầu tiên. Hay họ nói tiếp nối một câu bằng câu khác. Nhưng không liên quan gì với nhau. Tất cả không còn mạch lạc. Vì nền tảng lý luận hay sự diễn đạt thường ngày đã biến mất. Họ trở thành sự mâu thuẫn. Nên bạn thấy mình không thể tin họ.
Thật chính xác. Vì điều này chỉ cần thiết trong trường học. Một nơi để nhiều người có thể chăm sóc bạn. Những Ashram đã được tạo ra vì những điều này. Một người không thể sống trong xã hội. Nói cách khác họ bị xem như người điên và phải được đem vào nhà tù hay dưỡng trí viện.
Người ta cố chăm sóc họ. Cố giúp họ quay trở lại trạng thái được cho là bình thường. Trong khi họ đang tự vụt đứng dậy cắt tất cả những xiềng xích của xã hội vì đã trở thành về hỗn độn.
Chính vì lý do này mà tôi nhấn mạnh về pháp thiền nguyên thủy. Nó sẽ giúp bạn đạt đến sự tỉnh ngộ (Satori) đầu tiên. Ngay từ đầu bạn không thể ngồi yên lặng. Bạn có thể tự đánh lừa. Nhưng bạn không thể ngồi yên lặng. Đó là trạng thái dồn nén và kềm hãm.
Với sự tỉnh thức đầu tiên. Bạn cần trở về sự năng động của trạng thái nguyên thủy. Bạn cần cho phép năng lượng chuyển động để tất cả những sự ràng buộc của những chiếc áo trói thân nổ tung. Có nghĩa tất cả những xiềng xích tự rơi rụng.
Lần đầu tiên bạn trở thành người khách lạ. Bạn không còn là thành viên của xã hội. Vì thế thật cần thiết có một nơi để người ta có thể chăm sóc bạn. Cần có một vị thầy có thể nói với bạn:"Đừng sợ. Cứ nhẹ nhàng rơi. Hãy trôi  theo dòng đừng bám vào bất cứ thứ gì cả. Vì như thế chỉ làm trì trệ thêm. Cứ thoải mái rơi rụng !"Càng sớm rơi rụng thì cơn điên sẽ mau tan biến. Nếu thắng lại. Cơn điên có thể kéo dài hơn.
Có hàng triệu người điên bị giam trong những dưỡng trí viện khắp thế giới. Thật ra, họ không điên. Họ cần một vị thầy chứ không cần tâm lý trị liệu. Vì họ đã đạt đến sự tỉnh ngộ đầu tiên. Trong khi tất cả những nhà tâm lý trị liệu cố cho họ trở về bình thường của xã hội.
Thực sự họ sống trong hoàn cảnh tuyệt vời hơn bạn. Họ đã đạt đến sự nẩy nở. Nhưng sự nẩy nở này đặc biệt kỳ lạ. Họ phải như thế vào lúc ban đầu. Có nghĩa họ vượt qua sự tỉnh ngộ đầu tiên và xã hội lại lên án họ.
Bạn nói:"Thật sự anh đã điên"Như thế họ cố dấn sâu vào cơn điên. Cố bám vào và khi càng bám vào thì cơn điên sẽ kéo dài lâu hơn. Rất gần đây, vài nhà phân tâm học như R.D.Laing nói riêng và vài người khác nữa. Rõ biết về hiện tượng: Những người điên không hề rơi xuống thấp hơn tiêu chuẩn bình thường.
Chỉ riêng một số rất ít người ở phương Tây. Những người rất nhạy cảm rõ biết về điều này. Nhưng ở Đông phương người ta đã rõ biết về từ xa xưa và không bao giờ cố dồn ép những người điên quay trở lại xã hội.
Ở Đông phương. Trước tiên, người ta đưa người điên vào nơi nhiều người làm việc và có vị thầy hiện diện. Điều duy nhất là giúp họ đạt đến sự tỉnh ngộ trọn vẹn. Những người điên thật sự được kính trọng ở Đông phương.
Ở Tây phương, đơn giản họ bị lên án và buộc nhận những trị liệu sốc điện và uống thật nhiều thuốc. Họ miễn cưỡng chịu đựng. Cho dù điều này có thể phá hủy bộ óc của họ. Bây giờ, người ta xử dụng thêm phẫu thuật giải phẩu bộ óc và bỏ đi vài bộ phận trong đó họ xem là không cần thiết.
Chắc chắn, những người này sau đó sẽ trở lại bình thường. Nhưng rơi vào sự ngu độn. Vì sự thông minh của họ đã bị phá hủy. Họ không còn điên nữa. Họ không làm hại ai cả và trở thành một thành phần yên lặng tuyệt đối trong xã hội.
Có nghĩa, bạn giết họ trong khi không biết họ đã đạt đến điểm vượt ngoài người bình thường và đạt đến trình độ cao của nhận thức. Hiển nhiên họ cần vượt quá sự hỗn độn mà bạn thấy.
Với một vị thầy đầy tình thương và một nhóm người thân thiện trong một trường học hay trong một Ashram. Điều này sẽ xảy ra dễ dàng. Mọi người đón nhận họ mà không vấn đề gì. Tất cả mọi người đều được tham gia vào. Nên thật dễ dàng vượt qua giai đoạn thứ hai.
Điều này xảy ra. Vì tất cả trật tự đã đặt sẵn cho bạn. Nhưng không phải là loại kỷ luật đặt ra để áp đặt bạn . Kỷ luật cho bạn, không phải là kỷ luật bên trong. Nhưng trước khi đạt đến bên trong, bên ngoài cần được buông bỏ.
Trước khi một cái mới xuất hiện. Cái củ phải chết đi. Điều này tạo thành một giai đoạn chuyển tiếp. Sự chuyển tiếp này như một cơn điên. Chúng ta có cảm tưởng bị lăn tròn và rơi xuống như thác đổ xuống vực thẳm không đáy.
Giữa đường. Nếu điểm này đã vượt qua. Nếu sự tỉnh ngộ đầu tiên trải qua một cách tốt đẹp. Trật tự mới sẽ được hình thành. Nó phát xuất từ bên trong. Nó phát xuất từ chính bản thể của riêng bạn.
Bắt đầu từ giây phút này, nó không đến từ xã hội nữa. Vì nó không do người khác ban phát. Vì tất cả những gì ban phát đều là sự giam hãm. Bây giờ, một trật tự mới có phẩm chất tự do xuất hiện. Một kỷ luật mới hình thành tự nhiên nơi bạn. Nó là của bạn.  Không ai có thể yêu cầu bạn thực hiện. Không còn ai nói với bạn:"Hãy làm điều này !"Bạn chỉ đơn giản thực hiện sự việc một cách chính xác tự nhiên.
Tiếng thác gầm vang đổ xuống cũng biến mất. Hỗn độn không còn nữa. Đây là sự tỉnh ngộ thứ hai. Bạn như sông Hằng chảy nhẹ nhàng êm đềm và chẩm rãi. Không còn tiếng động nào vang lên. Bạn như đang tiến đến một đám cưới yên lặng một cách thanh thoát.
Một sức quyến rủ hoàn toàn mới mẻ tỏa ra từ bản thể. Sự thanh thoát đầy thanh lịch xuất hiện trong từng động tác. Đây là giai đoạn thứ hai. Trong đó còn chứa đựng tất cả những hình tướng chư Phật. Vì giai đoạn thứ ba chưa thể nắm bắt. Những điều này chỉ có thể ở giai đoạn thứ nhất và nhì.
Tất cả những vị Phật, những Teerthankara của đạo Jaïn . Hãy nhìn những bức tượng. Sự thanh lịch thanh thoát, tế nhị và tròn trịa của họ đầy nữ tính. Hình như không có nam tính mà tràn đầy nữ tính. Họ tròn trịa, đầy đặn với những đường cong nữ tính. Điều này chứng tỏ bản thể bên trong họ rất yên lặng và dịu dàng. Vì không còn bất cứ chút gây hấn nào.
Những vị thiền sư như Bồ đề đạt ma, Lâm Tế, Hoàng Bá Hi Vận tượng trưng cho giai đoạn thứ nhất. Vì họ gần như rất hung tợn. Giống như những con sư tử đang gầm thét. Có thể nói nói họ sắp sửa giết bạn.
Nếu nhìn vào ánh mắt họ. Ánh mắt như ngọn núi lửa với những tia lửa đang phóng thẳng về phía bạn. Nếu bạn đón nhận được những gì họ thể hiện. Vì lý do nào đó, bạn rơi vào trạng thái của sự tỉnh ngộ đầu tiên.
Những người trên con đường thiền tông đều biết. Giai đoạn đầu tiên thật khó khăn. Nếu nhìn thấy đức Bồ đề đạt ma trong trạng thái này. Cùng trạng thái sẽ được xảy ra nơi bạn. Như thế bạn hiểu không cần thiết phải sợ hãi. Ngay cả Bồ đề đạt ma.
Thường lời phàn nàn liên tục của học trò dành cho Thiền sư là:"Thầy đã dấu sự bí mật cuối cùng với tôi"Và anh ta không tin vào những gì vị thầy khẳng định. Một ngày nọ, vị thầy dẫn anh xuống đồi đi dạo. Lúc ấy họ nghe tiếng chim hót. Thầy hỏi:"Anh có nghe tiếng chim hót?"Trò đáp:"Thưa có"“Như thế, tôi có gì dấu anh đâu?""Vâng,” người học trò đáp.  Tất cả đều là sự vận hành tự nhiên. Thế thì hãy thư giãn và sống với cái ngay bây giờ và ở đây.
Nếu bạn nhìn những vị Phật và những Teerthankaras; trong yên lặng dạt dào với sự dịu dàng và thanh thoát đầy nữ tính. Bạn sẽ sợ hãi khi nhận ra sự hung tợn trong lòng bạn.
Khi bạn trở thành như những con sư tử. Thế là bạn bắt đầu rống lên và trở thành một cái thác khủng khiếp đang đổ xuống. Chính vì lý do này trong Thiền tông. Trạng thái hung tợn này được lộ bày rộng rãi.
Thật vậy, ở tận cùng bên trong họ đã là những vị Phật,. Nhưng đây đã là giai đoạn chuyển tiếp.Gai đoạn này hoàn toàn không tạo ra vấn đề gì. Có nghĩa. Khi bạn trở về sự yên lặng sẽ không còn bất cứ vấn đề nào cả.
Ở Ấn độ, trạng thái thứ hai được xem là tầm quan trọng rất lớn và trở thành một loại hàng rào. Vì mọi người biết từ khởi đầu những sự việc sẽ được diễn tiến như thế nào. Một vị phật là người đã tỉnh thức. Điều này có thể xảy ra với bạn. Nhưng trong khoảng cách không gian giữa bạn và đức Phật còn điều gì khác phải được xảy ra. Đó chính là sự phẫn nộ như điên loạn.
Điều gì xảy ra khi chấp nhận tất cả sự điên rồ này. Có nghĩa khi bạn thả lỏng toàn diện cơn điên? Nó sẽ tự dịu xuống và hòa tan vào hư không. Trật tự củ được xã hội áp đặt đã biến mất. Đơn giản nó chỉ tự bốc hơi. Sự hiểu biết trongquá khứ cũng tan biến. Tất cả những gì bạn hiểu biết về bản văn cũng không còn tồn tại.
Có bức tranh vẽ một nhà sư Thiền tông đang đốt những bản văn. Sự trình bày này là một trong những tác phẩm nối tiếng nhất. Đây là những gì được xảy ra trong giai đoạn đầu tiên. Ông đốt tất cả những Kinh sách. Quăng tất cả những hiểu biết. Tất cả những gì của bạn hình như không còn giá trị. Vì nó đã biến chất.
Bây giờ, sự minh triết của chính bạn sẽ đến từ cuộc đời. Thật sự không cần thiết mượn từ những người khác. Nhưng điều này đòi hỏi phải có một chút thời gian. Như hạt mầm cần thời gian và thời tiết phù hợp để nẩy mầm.
Nếu có thể thực hiện phương cách vượt qua trạng thái nguyên thủy. Như thế giai đoạn thứ hai diễn tiến một cácg tự động thật dễ dàng từ chính nó. Bạn trở thành sự yên lặng. Tất cả đều an bình như sông Hằng chảy tràn ngập những cánh đồng.
Trên những đỉnh núi. Nó gầm như sư tử phóng từ trên cao xuống những vực thẳm với sự xáo động lớn trong không gian. Sau khi rời khỏi đỉnh núi nó êm ả chảy vào những cánh đồng.
Bây giờ, mảnh đất đã hoàn toàn khác biệt. Bây giờ, tất cả tự trôi chảy trong sự yên lặng. Ngay cả bạn cũng không thể nhìn thấy nó trôi qua hay không. Tất cả đều là sự dao động như không gì có thể động đậy. Thật tự nhiên.
Thế nên, hãy đạt đến sự thành tựu sẵn có tự bên trong. Không cần phải hy vọng. Đừng hướng về bất cứ mục tiêu nào. Không hối thúc, không vội vàng. Vì chẳng gì phải gấp gáp. Đơn giản hãy thưởng thức trong từng giây phút tuyệt vời như sông Hằng chảy chậm rãi và yên bình.
Trạng thái thứ hai có phẩm chất yên lặng tuyệt đối của sự thanh thản, tỉnh mịch. Sự yên lặng thanh thoát như có cảm giác trở về nhà nghỉ ngơi và thư giãn. Như thế:
Cuối cùng là biển cả bao la.
Trong đó ánh sáng con và mẹ,
Hòa tan vào thành một.
Đột ngột, nó chạm vào biển cả và hòa hành một trong sự lan tỏa bao la không biên giới. Bây giờ, nó không còn là sông. Bây giờ, không còn là một đơn vị cá nhân. Có nghĩa không còn bản ngã nữa. Tuy thế trong trạng thái thứ hai vẫn còn một bản ngã rất tế nhị. Người Ấn có hai từ:
Thứ nhất:
Ahamkar - Bản ngã.
Đây là những gì bạn có.
Thứ hai:
Asmita -"Trạng thái hiện hữu"
Không có"Tôi" hay không có bản ngã.
Khi bạn nói"Tôi là"Đơn giản"là" là"Trạng thái hiện hữu"  - Asmita.  Đây là bản ngã đặc biệt yên lặng. Không ai có thể cảm nhận được. Vì nó rất thụ động không gây hấn.
Nó không để lại bất cứ dấu tích ở đâu đó. Nhưng nó thật sự hiện diện khi chúng ta cảm nhận mình đang hiện hữu. Vì thế người ta gọi cái thứ hai là: Sự tỉnh ngộ - Satori như Sông Hằng chảy yên ả. Đúng vậy, ngay trong khoảng lặng và yên bình vẫn còn sự hiện hữu của con sông.
Đây là Asmita –"Trạng thái hiện hữu"Cái"Tôi" đã rơi rụng và tất cả cơn điên của"Tôi" đã biến mất. Cái"Tôi" hung tợn và gây hấn không hiện diện nữa. Nhưng "Trạng thái hiện hữu" riêng biệt yên lặng dai dẳng còn tồn tại. Vì con sông có giới hạn của đôi bờ. Nó còn bị chia cách vì tính cá nhân còn tồn đọng.
Đối với bản ngã. Cá tính rơi rụng nhưng tính cách cá nhân vẫn còn tồn tại. Cá tính tính cá nhân là bên ngoài. Tính cách cá nhân là cá tính ở tận bên trong. Cá tính là sự thể hiện đối với người khác. Giống như một của hàng riêng của chúng ta. Điều này đã ra đi. Vì nó là bản ngã.
Nhưng cảm nhận bên trong của cái"Tôi là"Hay đúng hơn"là" không bao giờ hiển bày. Vì không ai có thể nhìn thấy nó. Nó không bị chi phối cuộc sống của bất cứ ai và nó cũng không nhúng tay vào việc người khác. Tuy đã tiến hóa nhưng nó vẫn còn hiện diện. Vì sông Hằng vẫn còn hiện hữu tính cá nhân. Thế rồi tính cá nhân cũng mất đi. Đây là cái thứ ba: Atma.
Ahamkar  là bản ngã - Cái"Tôi"“là" là bóng của điều này. Chính cái"Tôi" mới quan trọng. Trong trạng thái thứ hai - Asmita. Cái"Tôi" bị bỏ rơi. Đến bây giờ"Trạng thái hiện hữu" trở thành hoàn toàn. Không còn là một chiếc bóng. Cuối cùng là Atma. Có nghĩa"Trạng thái hiện hữu" đặc biệt này cũng rơi rụng.
Đây là những gì Tilopa gọi là vô ngã. Tuy nói: Bạn là. Nhưng trong đó không còn chứa đựng bản ngã. Có nghĩa, bạn hiện hữu nhưng không còn biên giới. Con sông giờ đây đã trở thành biển cả. Sông ở trong biển cũng có nghĩa không còn là biển hay sông.
Tính cá nhân không còn tồn tại. Vì biên giới không tồ tại và bản thể hiện hữu vô bản thể. Nó đã trở thành khoảng không bao la. Giống như bầu trời.  Bản ngã như vầng mây đen che kín bầu trời."Trạng thái hiện hữu" - Asmita như những vầng mây trắng. Và Atma là bầu trời không gợn mây. Như thế có nghĩa chỉ còn tồn tại bầu trời trong vắt.
Cuối cùng là biển cả bao la.
Trong đó ánh sáng con và mẹ,
Hòa tan vào thành một.
Trong đó... bạn quay trở về cội nguồn nguyên thủy. Thế là vòng tròn đã khép kín. Bạn đã quay trở về nhà, đã quyện vào cội nguồn nguyên thủy. Sông Hằng đã đến Gangotri. Con sông đã về đến cội nguồn nguyên thủy. Cũng có nghĩa vòng quay đã kết thúc.
Bây giờ bạn hiện hữu. Nhưng theo chiều hướng khác biệt và thích hợp hơn. Có thể nói bạn hiện hữn nhưng không còn hiện hữu. Đây là trạng thái đầy nghịch lý theo quan niệm của thế giới hiện tượng. Vì là trạng thái khó khăn nhất để diễn tả qua những từ và thành ngữ.
Thế chỉ nên thưởng thức. Đây là những gì Tilopa gọi là Mahamudra - Niềm hỉ lạc vĩ đại. Cội nguồn hỉ lạc tối thượng. Bạn đã trở về nơi đã từng hiện diện. Thế là chuyến du hành đã kết thúc. Không chỉ riêng chuyến du hành mà du khách cũng không còn tồn tại. Không chỉ chuyến du hành đã kết thúc. Hành trình và những mục tiêu cũng biến mất.
Bây giờ, không có gì hiện hữu. Vì tất cả đồng thời cùng hiện hữu. Bạn đừng quên. Khi cái bàn hiện hữu. Căn nhà hiện hữu. Ngay lúc ấy thượng đế cũng đồng hiện hữu. Kể cả cái bàn có thể vượt qua cái không hiện hữu. Căn nhà cũng có thể vượt qua cái không hiện hữu. Nhưng thượng đế cũng đồng với không hiện hữu.
Vì vậy, không thể chính xác khi nói: Thượng đế hiện hữu. Đơn giản thượng đế chỉ là.... Ngài không thể vượt qua sự vô hiện hữu khi đồng thể đồng thời với vô hiện hữu. Có nghĩa ngài thuần khiết chỉ là: Trạng thái của sự vô hiện hữu. Đây chính là Mahamudra.
Như thế, tất cả những gì thuộc về hiện hữu tan biến. Duy chỉ còn lại"Trạng thái của sự vô hiện hữu"Thân vật lý biến mất. Vì đã hiện hữu. Tâm thức biến mất. Vì từng tồn tại. Con đường đã biến mất. Vì đã hiện diện. Mục tiêu biến mất...
Có nghĩa tất cả những gì đã từng tồn tại đều biến mất. Duy chỉ còn lại tính thuần khiết"Trạng thái vô hiện hữu"Như tấm gương trống rỗng. Như bầu trời trống rỗng. Như bản thể trống rỗng. Đây là những gì Tilopa gọi là Mahamudra. Đây là sự tối thượng – Đây là cái cuối cùng. Vì không còn gì để vượt ra ngoài nên"Vượt ra ngoài"
Bạn hãy nhớ lại ba giai đoạn cần vượt qua. Sự hỗn độn - Tất cả những gì tìm thấy đều đảo lộn. Bạn không thể đồng hóa với bất cứ điều gì. Tất cả đều rơi rụng và tự hủy diệt. Có nghĩa bạn hoàn toàn như điên loạn.
Hãy quan sát và cho phép nó xuất hiện để vượt qua. Đừng hoảng sợ. Vì tôi còn hiện diện. Không cần thiết phải sợ hãi. Vì tôi biết điều này sẽ qua đi. Tôi biết điều này luôn trôi mất. Tôi có thể bảo đảm với bạn như vậy.
Nếu điều này không thể vượt qua. Sự thanh thoát, thanh lịch và yên lặng của một vị Phật không thể đến với bạn. Hãy để nó tự trôi đi. Đây sẽ là cơn ác mộng đối với bạn. Chắc chắn như thế. Nhưng nó sẽ tự tan biến. Và nhờ vào cơn ác mộng này. Tất cả quá khứ sẽ được rửa sạch.
Điều này như là một sự tẩy sạch nhẹ nhàng nhưng đầy khủng khiếp. Tất cả quá khứ sẽ vượt qua địa ngục lửa để bạn trở lại là vàng ròng. Từ đó bạn sẽ đến trạng thái thứ hai. Vì thế, bạn nhất quyết phải vượt qua cái đầu tiên. Vì bạn có thể hoảng sợ và chạy trốn.
Trạng thái thứ hai đồng thời cũng nguy hiễm. Nhưng hoàn toàn khác biệt theo cách riêng của nó. Vì nó không phải là sự hiễm nguy. Trạng thái đầu tiên cần được vượt qua. Bạn nên rõ biết rằng: Cần phải vượt qua. Tự nó sẽ trôi qua. Vì đây chỉ là vấn đề thuộc về thời gian và lòng xác tín.
Trạng thái thứ hai trình bày một dạng nguy hiểm khác. Bạn muốn bám vào. Vì nó quá đẹp. Mọi người đều muốn trụ vào trạng thái này thường trực. Khi dòng sông bên trong đã yên lặng và hòa hoãn. Mọi người muốn bám vào. Không còn muốn đi đâu cả. Vì nó quá tốt đẹp và anh bình.
Nói cách khác, đây là một nguy cơ lớn hơn. Một vị thầy đảm bảo bạn trạng thái thứ nhất sẽ vượt qua. Vị thầy đẩy bạn để bạn không bám vào trạng thái thứ hai. Vì nếu bám vào. Mahamudra sẽ không đến với bạn.
Rất nhiều người đã bám vào trạng thái thứ hai. Họ như bị treo lơ lững. Nhiều người vẫn còn bay là đà trong trạng thái thứ hai. Vì mãi bám chặt vào nó. Thật quá tuyệt vời. Người ta chỉ muốn thất tình với nó. Hơn nữa đây là những gì xảy ra một cách tự động.
Rõ biết. Hãy rõ biết. Hãy giữ sự rõ biết. Vì cũng cần phải vượt qua. Quan sát kỷ càng để đừng bám vào nó. Nên quan sát nỗi sợ hãi trong trạng thái thứ nhất và lòng tham trong trạng thái thứ hai. Hãy nhớ nỗi sợ hãi và lòng tham là hai mặt cùng một đồng tiền.
Trong nỗi sợ hãi, bạn muốn chạy trốn điều gì đó. Với lòng tham, bạn muốn bám vào nó. Tựu chung cả hai đều giống nhau không thể khác. Hãy quan sát nỗi sợ hãi của bạn. Hãy quan sát lòng tham của chính mình và hãy cho phép chuyển động được tiếp nối.
Có nghĩa đừng thử ngăn chận mà cứ để nó tự trôi đi. Bạn có thể ù lì như thể sông Hằng dừng lại và sự lan rộng bị tồn đọng. Vì cho dù đẹp đến đâu. Sau đó nó cũng phải chết. Nó sẽ trở về sự xanh xám của cái chết.
Nó sẽ khô cạn đi. Sau đó tất cả những gì đã có đều sẽ tan biến. Vì thế hãy tiếp tục tiến hóa. Vì chuyển động cần liên tục vĩnh hằng. Nên nhớ kỷ điều này trong tâm thức.
Đây là chuyến du hành không kết thúc. Cái còn hơn nữa lúc nào cũng có thể. Vậy hãy cho phép điều này được xảy ra. Đừng hy vọng. Đừng yêu cầu cũng đừng tự miển cưỡng. Hãy cho phép điều này được xảy ra.
Như thế, sự nguy hiễm thứ ba sẽ đến khi sông Hằng tuôn tràn vào biển cả. Đây là cái cuối cùng. Vì bạn sẽ tan mất vào trong nó. Đây là cái chết tối ưu. Nó xuất hiện như cái chết tối ưu. Ngay sông Hằng cũng rung chuyển trước khi tràn vào biển cả.
Ngay cả sông Hằng cũng nhìn lại phía sau để nghĩ đến những ngày đã qua và những kỷ niệm hào hùng. Những giây phút tuyệt vời khi trôi qua những cánh đồng và với những năng lượng tuyệt diệu từng trải nghiệm trên những đỉnh núi nhỏ và với những tảng băng.
Vào giây phút cuối cùng. Ngay giây phút sông Hằng đổ vào biển cả. Nó chần chừ một chút. Nó quay nhìn lại quá khứ để cố níu kéo kỷ niệm về những trải nghiệm đẹp đẻ. Thế nên, cần quan sát nó và quyết định đừng chần chừ.
Khi biển cả kề cận. Hãy cho phép điều này xảy ra. Hãy lao vào hãy quyện mình vào biển cả và biến mất. Duy chỉ ngay giây phút cuối cùng này. Bạn mới có thể rời khỏi vị thầy. Không bao giờ đi trước.
Hãy từ giã vị thầy và trở thành biển cả. Nhưng khi chờ đợi điều này đến. Bạn cần đến bàn tay của người nào đó hoàn toàn rõ biết. Tâm thức lúc nào có khuynh hướng né tránh những quan hệ sâu sắc với vị thầy. Đây là trở ngại thật sự khi tiếp cận Sannya. Bạn không muốn dấn thân. Bạn thích học. Nhưng không thích mình dấn thân. Bạn không thể thực hành như thế.
Đây không phải là phương pháp tối ưu. Bạn không thể học tnhững gì từ bên ngoài. Bạn cần đi vào bên trong ngôi đền bản thể của vị thầy. Bạn phải tự dấn thân. Nếu không bạn không thể tiến hóa.
Nếu không, bạn có thể học một chút ở đây đó và có thể tích lũy một vài hiểu biết nào đó. Nhưng điều này không giúp ít gì bạn cả. Ngược lại, có thể nó trở thành phiền phức. Một sự dấn thân sâu sắc rất cần thiết. Một dấn thân thật toàn hảo. Vì nhiều sự việc sẽ tự xảy ra.
Nếu bạn ở bên ngoài thuộc về  ngoại vi để học như người khách vãng lai. Như thế rất ít sự việc được xảy ra. Thật vậy, việc gì sẽ xảy ra cho bạn. Nếu sự tỉnh thức đầu tiên có thể đến? Việc gì sẽ xảy ra khi bạn trở thành như người điên loạn?
Bạn không mất gì cả khi dấn thân với một vị thầy. Vì thực sự bạn không có gì để mất. Với sự dấn thân, bạn chỉ được và không mất gì cả. Vì không có gì để mất.  Thế nên, không cần sợ hãi về bất cứ điều gì.
Vài người muốn chứng tỏ mình rất láu lĩnh. Họ học mà không chịu dấn thân. Tất cả những trạng thái sẽ không thể xảy ra. Vì như thế thì hoàn toàn không thể. Nếu bạn hiện hữu một cách chân chính và thành thật. Như một người đi tìm. Hãy tìm một người bạn có thể tiếp cận với sự dấn thân sâu sắc; để có thể lao vào chốn xa lạ.
Vì không có điều này, bạn đã lang thang suốt nhiều kiếp và sẽ tiếp tục lang thang. Không có điều này. Sự thành tựu tối thượng không thể xuất hiện. Hãy nắm chặc sự can đảm của mình trong hai bàn tay và thực hiện bước đi khởi đầu nhé.
Hết quyển "Tantra: Minh Triết Tối Ưu" - Quay về Mục lục

Ads Belove Post