Chương 4. Như Thân Tre Rỗng

Chương 4. Như Thân Tre Rỗng

Price:

Read more

Osho – Tantra: Minh Triết Tối Ưu


Bài hát Mahamudra tiếp tục.
Đừng làm gì cả với thân bạn,
Chỉ nên thư giãn.
Giữ miệng thật kín và yên lặng;
Làm trống tâm thức đừng suy nghĩ gì cả.
Như thân tre rỗng,
Giúp thân bạn nghỉ ngơi.
Không cho đi cũng như không lấy,
Để tâm thức bạn nghỉ ngơi.
Mahamudra như tâm thức
Bám vào cái trống rỗng.
Do thực hành,
Bạn sẽ đạt đến đúng lúc trạng thái Phật.
Trước tiên, nên hiểu thế nào là bản chất của hành vi và những dòng chảy ẩn núp bên trong. Nếu không bất cứ sự thư giãn nào cũng không thể. Ngay cả bạn muốn thư giãn, điều này sẽ không thể nếu bạn không quan sát, nhìn, hiểu bản chất của hành vi. Vì hành vi của chính mình không phải là một hiện tượng đơn giản.
Nhiều người muốn thư giãn nhưng họ không thể. Vì thư giãn giống như khai hoa: Bạn không thể ép buộc. Bạn cần phải hiểu hiện tượng lúc nào cũng ở trong một tổng thể . Thế thì tại sao bạn lại quá căng thẳng. Tại sao lại có nhiều lo toan. Tại sao bạn bị ám ảnh bởi điều này hay điều khác?
Hãy nhớ lại hai từ: “Hành động” và  "Hành vi". Hành động không phải là hành vi và hành vi không phải là hành động. Bản chất của chúng tuyệt đối đối kháng nhau. Hành động khi bạn phản ứng, đáp ứng hoặc khi hoàn cảnh yêu cầu. Hành vi không phải là câu trả lời. Trong trường hợp hoàn cảnh không quan trọng. Bên trong bạn sẵn có sự dao động mạnh và hoàn cảnh chỉ là lý do để nó tự kích phát.
Hành động phóng xuất từ tâm thức yên lặng. Đây là sự thể hiện một cách đẹp nhất trần gian. Hành vi đến từ tâm thức dao động, quả thật thậm tệ. Hành động thì thích đáng riêng ành vi thì không. Hành động hiện diện từng giây phút hồn nhiên.
Hành vi thì chứa đầy quá khứ. Đây không phải là phản hồi trong giây phút hiện tại. Đúng hơn là sự giảm trách nhiệm trong hiện tại. Một sự dao động bạn di chuyển đến từ quá khứ. Hành động thì sáng tạo. Hành vi lại cực kỳ phá hoại, nó sẽ hủy diệt bạn và hủy diệt người khác.
Thử nhận thức sự phân biệt vi tế này. Chẳng hạn, khi đói và bạn ăn. Đây là hành động. Nhưng nếu không đói, nếu không cảm nhận bất cứ cơn đói nào. Nhưng bạn vẫn ăn. Đây là hoạt động (hành vi). Bạn ăn trong hình thức của bạo lực. Bạn hủy diệt thức ăn, nghiền ngấu bằng răng và hủy diệt nó. Điều này làm nhẹ đi sự dao động bên trong. Bạn ăn không phải vì đói. Đơn giản bạn ăn vì dục vọng từ bên trong. Một sự xung động hung bạo ẩn tàng.
Trong thế giới súc vật, sự hung bạo kết hợp với: Miệng, móng vuốt và răng. Hai thành phần này là những công cụ phục vụ cho sự hung bạo trong thế giới thú vật. Với thức ăn, khi bạn ăn, thì chúng hợp lại với: Đôi tay cầm thức ăn, với miệng để ăn và dao động hung bạo được giải thoát.
Nhưng khi bạn không đói. Đây không phải là hành động mà là một căn bệnh. Hoạt động này là một ám ảnh. Chắc chắn, bạn không thể nào luôn ăn như thế. Thế là bạn sẽ bùng nổ.
Như thế con người chế ra những thay thế: Họ nhai trầu hay Chewing-gum, hút thuốc... Đây là những thức ăn giả tạo, không một giá trị dinh dưỡng, nhưng chúng tác động trọn vẹn làm lối thoát cho bạo lực.
Một người ngồi nhai trầu như thế nào? Hắn đang giết ai đó. Trong tâm thức hắn, nếu rõ biết, họ có thể đang mơ giết ngươi và thể hiện bằng cách nhai trầu. Đây là một hoạt động rất ngây thơ tự chính nó. Vì nó không làm hại ai. Nhưng rất nguy hiểm cho họ vì hình như hoàn toàn họ không rõ biết về những gì mình đang làm.
Một người đang hút thuốc. Họ đang làm gì? Chắc chắn, họ thực hiện cái gì đó rất ngây thơ - Đơn giản hít và phun khói ra. Họ hít rồi thở. Đây là một dạng Pranayama bệnh hoạn hay một dạng thiền định của thói quen.
Hắn đang tạo ra một Mandala bằng cách nuốt và phun khói. Tiếp tục nuốt lần nữa rồi lại phun ra. Như thế một Mandala được thành hình như một vòng tròn. Khi hút thuốc, họ thực hiện một dạng ca hát, một bài hát có tiết điệu. Điều này có tác dụng làm dịu sự dao động bên trong đôi chút.
Nếu đang nói chuyện với ai đó. Đừng bao giờ quên, gần như một trăm phần trăm. Những người này bắt đầu đi tìm gói thuốc. Điều này có nghĩa họ hần như nhàm chán. Bạn cần rời khỏi họ vào giây phút này. Có thể họ muốn đuổi bạn ra ngoài, nhưng không thể, vì như thế  bất lịch sự.
Thay vì thế, người đó cầm một điều thuốc. Có nghĩa người ấy muốn nói: “Bây giờ xong rồi, tôi chịu hết nổi “Trong thế giới loài vật, nó có thể nhảy chồm lên bạn, nhưng họ không thể làm được như thế. Vì họ là những con người văn minh. Thế là họ nhảy chồm lên điều thuốc và bắt đầu hút. Như vậy, họ không còn quan tâm đến bạn. Vì bài hát thuốc đã thẩm thấu đi tất cả sự cuồng loạn.
Có nghĩa có cái khác thay thế làm dịu đi. Cho nên, trong hoạt động chứng tỏ bạn bị ám ảnh. Bạn không thể là chính mình, không thể yên lặng, không thể trong tư thế thụ động. Nhờ hoạt động bạn phóng chiếu cơn điên và sự cuồng loạn của mình.
Hành động thì rất đẹp, hành động đến như một câu giải đáp hồn nhiên và cuộc sống đang cần sự hồi âm. Ở mỗi giây phút bạn cần hành động, nhưng hành động phải phát sinh từ giây phút hiện tại. Đói và bạn đi tìm thức ăn. Khát và bạn đi tìm nguồn nước. Cảm thấy mệt mõi bạn sẽ đi ngủ. Bạn hành động theo từng hoàn cảnh của tổng thể. Hành động hoàn hồn nhiên và trọn vẹn.
Hoạt động thì không bao giờ hồn nhiên. Vì nó đến từ quá khứ. Bạn có thể đã tích lũy từ nhiều năm và đột ngột nó bùng nổ trong hiện tại. Nó không thể thích đáng. Nhưng tâm thức rất ma mãnh, tâm thức luôn tìm ra những lý lẽ cho hoạt động.
Tâm thức luôn thử chứng tỏ: Đây không phải hoạt động mà là hành động và nó thì rất cần thiết. Như đột nhiên bạn nổi giận. Người khác lại thấy rằng, thật sự không cần thiết. Hoàn cảnh không bắt buộc phải làm như thế, thật đơn giản và quá thô lỗ. Riêng bạn cũng không thể hiểu nỗi.
Nhiều người cảm nhận: “Bạn làm gì đó? Thật không cần thiết. Tại sao lại quá giận dữ như thế? “Những bạn sẽ tìm thấy những nguyên nhân để hợp lý hóa và giải thích sự nỗi giận này rất cần thiết.
Sự hợp lý hóa làm bạn không rõ biết về cơn điên của mình. Đây là những sự việc Gurdjeff  gọi là bộ nhún (Amortisseur). Bạn tạo ra những dàn nhún để hợp lý hóa, để tự ngăn chận mình cảm thông hoàn cảnh.
Giống như dàn nhún được sử dụng đệm giữa hai toa xe lửa, để tránh sốc trong trường hợp dừng lại đột ngột. Công dụng của nó là hấp thu cú sốc mạnh và làm giảm thiểu những va chạm của hành khách.
Hoạt động bạn thì liên tục và không bao giờ đúng lúc. Nhưng những ống nhún của sự hợp lý hóa lại không cho phép bạn nhìn hoàn cảnh. Những ống nhún làm bạn hoàn toàn mù lòa và dạng hoạt động này thì cứ vẫn tiếp diễn.
Khi có những hoạt động, bạn không thể thư giãn. Làm sao bạn có thể thư giãn? Có những nhu cầu không thể dừng. Lúc nào bạn cũng muốn thực hiện cái gì đó. Bất cứ cái gì, cho dù nó phi lý. Có những người khắp nơi trên thế giới, lặp lại không ngừng: “Nên làm cái gì đó hơn là không làm gì cả “
Trên thế giới này, có nhiều người hoàn toàn điên, nên đã sáng tạo ra châm ngôn này để là kim chỉ nam: “Nhàn cư vi bất thiện “Không phải như thế. Một tâm thức trống rỗng là công xưởng của Thượng đế. Một tâm thức trống rỗng là điều đẹp nhất và thuần khiết nhất trên thế giới. Làm sao một tâm thức trống rỗng có thể là công xưởng của quỷ dữ?
Quỷ dữ không thể đi vào tâm thức trống rỗng. Thật sự không thể. Quỷ dữ chỉ có thể đi vào tâm thức bị hoạt động ám ảnh. Nếu bạn sống trong những hoạt động, quỷ dữ sẽ bảo hộ bạn. Nó sẽ chỉ cho bạn những con đường, những phương tiện và những phương pháp để bận rộn hơn. Quỷ dữ không bao giờ nói: “Hãy thư giãn ! “Nó nói: “Làm sao anh làm mất thì giờ? Hãy làm cái gì đó để động đậy !. Cuộc sống trôi qua, hãy làm cái gì đó ! “
Chính vì những điều này, tất cả những đại sư, những vị thầy tỉnh thức sự thật của cuộc sống đã hiểu một tâm thức trống rỗng; và tạo ra không gian để đấng tối cao đi vào bạn.
Hoạt động có thể được quỷ dữ sử dụng. Nhưng nó không thể tác động với một tâm thức trống rỗng. Làm sao quỷ dữ có thể sử dụng tâm thức trống rỗng? Nó không dám đến gần. Vì cái trống không sẽ giết nó. Thật đơn giản.
Nhưng nếu bị dục vọng sâu sắc thôi thúc. Một dục vọng điên rồ muốn hoạt động. Quỷ dữ sẽ lo cho bạn. Nó sẽ hướng dẫn bạn. Trong điều kiện này, nó là hướng dẫn viên duy nhất dành cho bạn.
Tôi muốn nói với bạn rằng tục ngữ này hoàn toàn sai. Chính quỷ dữ đã gợi ý để viết lên như thế. Sự ám ảnh về hoạt động cần được quan sát. Bạn cần quan sát trong chính cuộc sống bạn. Vì tất cả những gì tôi nói hay những gì Tilopa nói sẽ không có ý nghiã gì lớn, khi chính bạn không tự thấy nó trong chính mình. Hoạt động của bạn không có lý do gì để hiện hữu Vì thực sự nó không cần thiết. Thế thì tại sao bạn lại thực hiện?
Nhân những chuyến du lịch, tôi nhận thấy nhiều người liên tục làm cùng một sự việc. Trong chuyến đi bằng xe lửa dài hai mươi bốn tiếng. Tôi đi cùng một người khác. Có lẽ vì  không tìm thấy gì khác để làm. Bị cầm tù trong toa, quả thật không có nhiều cơ hội để hoạt động. Vì thế tôi đọc không ngừng cùng một tờ báo và tôi nhìn ông. Vậy ông ta làm gì?
Bạn có thể đọc Gita nhiều lần vì mỗi lần đọc, một ý nghĩa mới được hiển bày. Nhưng một tờ báo không phải là một Gita: Một lần đọc đã đủ. Sự thức  cũng không đáng đọc dù chỉ một lần !. Như thế nhiều người đọc đi đọc lại bài báo không ngừng. Đâu là vấn đề? Phải chăng là một nhu cầu? Không; họ bị ám ảnh. Vì không thể giữ được yên lặng không hoạt động. Điều này đối với họ hoàn toàn không thể. Vì nó giống như cái chết. Họ cần phải hoạt động.
Đi du lịch trong nhiều năm, tôi có nhiều cơ hội để quan sát nhiều người mà họ không biết. Đôi khi, chỉ có một người ở với tôi trong toa và ông ta thực hiện mọi cố gắng để đưa tôi vào cuộc đàm thoại. Nhưng tôi chỉ trả lời bằng vâng hay không. Như thế, tôi có cơ hội quan sát. Đầy là sự trải nghiệm tuyệt vời ít tốn kém.
Tôi nhìn họ mở va li nhưng không làm gì cả. Họ nhìn vào bên trong rồi đóng lại. Sau đó, họ mở cửa sổ rồi đóng lại. Quay lại tờ báo, hút một điếu thuốc, mở vali thêm lần nữa rồi xếp lại, và cửa sổ nhìn ra ngoài.
Họ đang làm gì thế? Và tại sao? Một nhu cầu xuất phát từ bên trong. Có cái gì đó run động trong họ. Một trạng thái tâm linh yếu ớt. Họ cần phải làm cái gì đó nếu không sẽ cảm thấy lạc lỏng. Họ có thể là một người tích cực trong cuộc sống và bây giờ đang có giây phút để thư giãn. Nhưng họ không thể thư giãn; vì những thói quen cũ cứ dằn dặt.
Hoàng đế Aurangzeb, bắt giam cha mình trong khi ông này đã già. Cha  của Aurangzeb - Shah Jehan đã xây dựng thành phố Taj Mahal. Aurangzeb truất ngôi và giam ông. Có người nói, điều này được viết trong hồi ký ông. Shah Jehan không hề quan tâm đến cuộc giam cầm vì người ta đã cho ông tất cả những gì ông cần đến.
Nhà giam nằm trong một cung điện nơi ông sống trước đây. Nó không giống như nhà giam và tuyệt đối tất cả những gì ông cần đến thì đều được đáp ứng. Chỉ thiếu một điều: Đó là hoạt động. Vì ông không thể làm gì cả.
Như thế ông nói với Aurangzeb: “Thật tốt, con cho ba tất cả những gì cần thiết và tất cả điều này thì tuyệt vời. Nếu con có thể thực hiện một điều duy nhất, cha sẽ rất cảm kích con. Con có thể cho ta ba mươi thanh niên? Cha muốn dạy họ “
Aurangzeb không thể tin. Tại sao cha mình muốn giảng dạy cho ba chục người thanh niên? Ông không bao giờ có khuynh hướng về sư phạm. Ông chưa bao giờ chú ý về giáo dục . Điều gì đã xảy ra cho ông? Sự thực điều này đã làm thỏa mãn những dục vọng của ông. Ba chục người thanh niên được mời đến và tất cả đều như ý. Ông vẫn là hoàng đế của ba chục thanh niên trẻ.
Bạn thấy không, trong trường tiểu học người thầy cụ thể là một hoàng đế. ÔỞ có thể ra lệnh cho học trò ngồi và chúng phải ngồi. Bạn có thể ra lệnh cho chúng đứng lên và chúng sẵn sàng đứng lên. Trong phòng đó, với ba chục thanh niên, ông đã tạo ra cùng những điều kiện như trong hoàng cung. Đó chỉ là thói quen củ ám ảnh phải ra lệnh cho người khác như một ma túy.
Những nhà tâm lý nghĩ rằng những giáo sư thật ra là những nhà chính trị. Chắc chắn, họ không đủ tự tin nơi mình để làm chính trị. Vậy họ hướng về ngành giáo dục. Ở đây họ trở thành giám đốc, thủ tướng hay hoàng đế. Vì thế họ điều khiển và bắt buộc những đứa trẻ vâng lời tuyệt đối.
Những nhà tâm lý cũng nghĩ rằng những giáo sư có khuynh hướng bạo tàn, họ có năng khiếu tra tấn. Bạn không thể nào có nơi nào lý tưởng hơn là trường tiểu học. Nơi đó bạn có thể tra tấn những đứa trẻ ngây thơ. Bạn có thể tra tấn chúng theo sở thích của chúng cho lợi ích chúng.
Hãy xem đấy! Tôi đến những trường tiểu học quan sát những giáo viên nam. Đúng như những nhà tâm lý đã nghi ngờ. Tôi chắc chắn, đây là những chuyên gia tra tấn. Bạn không thể tìm đâu ra những nạn nhân ngây thơ hơn. Hoàn toàn không kháng cự. Chúng không thể kháng cự, chúng quá yếu ớt và không hề phòng thủ. Thế là các giáo viên có mặt như một vị hoàng đế.
Aurangzeb đã viết trong hồi ký: “Cha tôi, vì những thói quen củ muốn hành đông như hoàng đế. Như thế hãy để ông tin vào điều này và tự đánh lừa mình. Điều này không có gì xấu. Cho nên tôi gởi đến ông ba chục hay ba trăm thanh niên như ông muốn. Hãy để ông bận rộn vời  một Medesa - Một ngôi trường nhỏ. Vì đó chính là hạnh phúc của ông."
Hoạt động lúc nào cũng hiện diện; kể cả khi hành động chưa thích nghi. Hãy nhìn và bạn thấy: Chín mươi phần trăm năng lượng bị những hoạt động lấy đi. Vì thế, giây phút hành động đến. Bạn không còn năng lượng nữa. Một người thư giãn; đơn giản họ không bị ám ảnh và năng lượng tích tụ trong họ. Hắn bảo tồn năng lượng, điều này gần như thực hiện một cách tự động.
Vậy, giây phút hành động xảy đến, tất cả bản thể cùng  tham gia. Chính vì điều này hành động được trọn vẹn. Hoạt động luôn luôn dịu đi, vì làm sao chúng ta có thể tự đánh lừa mình hoàn toàn? Bạn biết ngay thật vô ích. Bạn rõ biết bạn thực hiện điều này vì một vài nguyên nhân bối rối từ bên trong. Trong khi bạn không sáng tỏ và còn cực kỳ mơ hồ.
Bạn có thể thay đổi hoạt động, nhưng khi những hoạt động chưa được chuyển hóa thành hành động, điều này uổng công. Nhiều người đến và hỏi: “Tôi muốn bỏ hút thuốc “Tôi trả lời họ: “Tại sao? Đây thật là một thứ thiền định tiên nghiệm. Cứ tiếp tục. Nếu bạn ngưng hút, bạn sẽ bắt đầu bằng chuyện khác. Vì căn bệnh không thể thay đổi mà chỉ thay đổi triệu chứng.
Sau đó, bạn sẽ bắt đầu nhai trầu hay nhai kẹo cao su. Như thế có thể phát sinh những sự việc nguy hiểm hơn. Điều này hoàn toàn hồn nhiên. Nhai kẹo cao su, bạn thực hiện nó cho chính mình. Bạn có thể là người điên nhưng không hung bạo; vì bạn không hủy diệt người nào. Nếu ngưng nhai hay hút. Bạn sẽ làm gì? Miệng bạn cần những hoạt động, nó thì hung bạo. Như vậy bạn sẽ bắt đầu nói không ngừng. Như thế thì còn nguy hiểm hơn nhiều ! “
Ngày kia, vợ của Mulla Nasrudin đến. Bà rất ít đến thăm tôi, nhưng khi bà đến tôi lập tức hiểu có vấn đề. Như thế tôi hỏi: “Cái gì xảy ra vậy? “Bà tốn ba mươi phút và hàng ngàn chữ để nói với tôi: “Mulla Nasrudin vừa nói vừa ngủ, vậy ông có cách gì? Ông ta nói vì thế rất khó ngủ trong cùng một gian phòng. Hắn la to và nói những chuyện tầm bậy “Tôi đáp: “Thật không cần làm gì. Đơn giản cho ông ta một cơ hội để nói khi cả hai cùng tỉnh dậy “
Có người nói chuyện không ngừng. Nói cũng như hút thuốc. Nếu bạn nó hai mươi bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày, và bạn thường làm như vậy. Khi tỉnh dậy bạn nói. Thân bạn mệt mõi, bạn thiếp đi. Nhưng sự nói vẫn tiếp tục trong tâm trí.
Hai mươi bốn giờ. Bạn nói, nói và nói. Cũng giống như hút thuốc, vì cùng một hiện tượng, miệng cần được hoạt động. Cái miệng là sự hoạt động căn bản. Vì đây là hoạt động đầu tiên bạn cần thực hiện trong cuộc sống.
Đứa trẻ sinh ra và bắt đầu  nút vú mẹ. Điều này là hoạt động đầu tiên và hoạt động căn bản. Hút thuốc cũng như bú vú mẹ  và sữa nóng chạy trong bạn. Khói thuốc nóng đi vào khi hút, và điếu thuốc đi vào môi cùng một cảm giác như bú vú mẹ. Nếu người ta không cho phép bạn hút thuốc, nhai kẹo cao su... Vậy bạn sẽ nói và cái này nguy hiểm hơn vì bạn đổ rác vào trong tâm thức người khác.
Bạn có thể yên lặng suốt một thời gian dài? Những nhà tâm lý nói rằng: Nếu giữ yên lặng trong ba tuần, bạn sẽ bắt đầu nói với chính mình. Như thế bạn tự chia mình làm hai: Bạn nói và nghe đồng thời. Nếu giữ yên lặng suốt ba tháng, bạn dễ nổi điên. Vì bạn không cần biết nếu ai hiện diện hay không. Bạn sẽ nói. Không chỉ nói, Bạn cũng trả lời. Ngay giây phút này bạn không cần người khác. Đây là chân dung của người điên.
Người điên là người mà thế giới giam hãm trong chính họ. Họ là người nói và cũng là người nghe. Họ vừa  là diễn viên và là khán giả. Họ là cả hai. Vũ trụ giam hãm trong chính họ. Họ bị chia chẻ ra nhiều phần và tất cả đều trở thành manh mún. Vì thế họ sợ hãi yên lặng. Điều này có nghĩa bạn đang bị ám ảnh bởi một tâm thức yếu đuối,  bệnh hoạn liên tục đòi hỏi phải hoạt động.
Hoạt động là lối thoát cho chính bạn. Trong hành động, bạn hiện hữu. Trong hoạt động bạn thoát khỏi chính bạn. Đây là một loại ma túy. Trong hoạt động bạn quên chính bạn. Khi quên chính mình. Không còn có lo lắng, bồn chồn, ưu tư. Vì thế bạn cần được liên tục hoạt động. Cần thực hiện cái gì đó; nhưng không bao giờ trong trạng thái mà vô tác nẩy nở trong bạn và được phát triển.
Hành động thì tốt, hoạt động thì bệnh hoạn. Hãy tìm sự khác biệt giữa: “Hoạt động và Hành động “Đây là giai đoạn đầu tiên. Giai đoạn thứ hai là cần dấn thân vào hành động. Hãy để năng lượng được chuyển hóa thành hành động. Mỗi khi hoạt động bạn cần chú ý và rõ biết. Nếu bạn rõ biết, hoạt động ngưng lại. Năng lượng được bảo tồn và năng lượng này được chuyển hóa thành hành động.
Hành động là tức thì. Nó không phải là sự chế tác sẵn. Nó không cho bạn bất cứ cơ hội nào để chuẩn bị hay lặp lại. Vì hành động lúc nào cũng mới và tươi mát như sương mai. Một người hành động thì luôn sống động và trẻ trung.
Thân vật lý có thể già nhưng sự tươi mát vẫn được giữ lại. Thân có thể chết nhưng tuổi trẻ lúc nào cũng vĩnh hằng. Thân có thể biến mất nhưng vẫn tồn tại vì sự sáng tạo gần với sự tươi mát. Thượng đế lúc nào cũng đẹp lòng sự mới mẻ và tươi trẻ. Hãy từ từ buông bỏ những hoạt động. Nhưng làm sao bạn có thể từ bỏ? Bạn có thể thực hiện ý định từ bỏ. Nhưng sự từ bỏ sẽ trở thành sự ám ảnh. Đây là những gì xảy đến với những nhà sư trong những tu viện:
Từ khước tất cả mọi hoạt động đã trở thành sự ám ảnh. Họ liên tục thực hiện cái gì đó để từ khước: Cầu nguyện, thiền định, Yoga, cái này cái nọ... Nhưng thật ra đây cũng là một loại hoạt động. Bạn không thể buông bỏ hoạt động. Vì nó sẽ trở lại bằng cửa sau.
Hãy rõ biết và cảm nhận sự khác biệt giữa hành động và hoạt động. Khi hoạt động chi phối; nó được gọi là sự sở hữu. Khi hoạt động sở hữu bạn, nó như con ma đến từ quá khứ. Tuy đã chết, nhưng hoạt động vẫn chiếm hữu và làm bạn căng thẳng. Như thế bạn cần rõ biết nó nhiều hơn.
Đây là những gì bạn cần làm. Hãy nhìn nó. Nếu bạn cần hoàn tất, hãy thực hiện hành động trong hoàn toàn rõ biết. Nếu hút thuốc, hãy hút nhẹ nhàng. Với tất cả sự rõ biết. Có nghĩa bạn đang nhìn những gì mình thực hiện.
Nếu có thể tự quan sát mình đang hút thuốc. Đột nhiên một ngày nào đó điều thuốc sẽ rơi khỏi những ngón tay bạn. Vì tất cả sự phi lý trong hành động xuất hiện trước bạn. Những điều này thật ngu xuẩn hay đơn giản là quá ngu xuẩn.
Khi hiểu được điều này, nó tự rơi từ chính nó. Bạn không thể từ khước vì sự từ khước cũng là hoạt động. Rất đơn giản. Vì thế tôi nói: “Nó rơi. Cũng như những chiếc lá chết rơi từ thân cây. Nó tự rơi rụng.”
Nếu khước từ, bạn sẽ nhận lại bằng cách khác hay dưới một hình thức khác. Hãy quan sát và rõ biết. Nên ý thức, bạn sẽ đi đến hiện tượng hoàn toàn thần diệu. Khi sự việc tự rơi theo cách của nó; sẽ không để lại dấu ấn nào nơi bạn.
Nếu cố cưỡng ép, điều này sẽ để lại dấu tích hay một một vết hằn trong ký ức. Sau đó, bạn tự khoe khoang mình đã hút thuốc suốt ba chục năm và tự mình quyết định ngưng hút.
Thật ra, tự khoe khoang cũng tương tự như hoạt động. Vì khi nói về nó, bạn đang làm một việc - bạn không ngưng hút thuốc. Nhưng bạn nói nhiều quá việc bạn đã ngưng hút thuốc. Đôi môi bạn lần nữa đang hoạt động, miệng bạn vận hành. Có nghĩa sự hung bạo vẫn hiện diện.
Với người hiểu biết thật sự, những sự việc tự nó rơi xuống. Sau đó không cần nghĩ về công trạng như: “Tôi đã bỏ...” Sự thực điều này tự rơi từ chính nó !. Như thế có nghĩa bạn không cần bỏ rơi và bản ngã cũng không được cũng cố. Càng ngày những hành động trở thành không thể. Thế nên khi có cơ hội, bạn nên hành động hết mình. Đừng quên giây phút này, đừng do dự. Dứt khoát, hãy hành động.
Chúng ta cần hành động nhiều hơn nữa và để những hoạt động tự nó ngưng lại và chấm dứt. Từ từ, sự chuyển hóa sẽ tự vận hành trong bạn. Điều này có thể chúng ta sẽ cần nhiều thời gian để chuẩn bị. Nhưng thực sự không có gì phải vội vã.
Và bây giờ, chúng ta hãy cùng đi vào Sutra.
Đừng làm gì cả với thân,
Chỉ cần thư giãn.
Giữ miệng thật kín và giữ yên lặng,
Làm trống tâm thức và đừng nghĩ gì cả.
Đừng làm gì cả với thân, chỉ cần thư giãn. Bây giờ, bạn có thể hiểu thế nào là thư giãn. Điều này có nghĩa không một chút dục vọng hay ước muốn nào hoạt động trong bạn. Sự thư giãn này không kéo dài như người chết. Bạn có thể xem như mình đang chết. Vì làm sao chúng ta có thể nằm dài như một người chết. Vì bạn vẫn đang sống. Như thế chỉ có thể xem như mình đang chết.
Sự thư giãn có thể đến với bạn khi dục vọng không còn hoạt động. Như thế năng lượng được tập trung toàn diện, không còn tản mạn ở bất kỳ đâu. Vì thế, khi một vài hoàn cảnh nào đó xảy ra, bạn chỉ cần hành động, Thế thôi. Nhưng đừng bao giờ tìm kiếm một cớ nào đó để hành động: Bạn nên thoải mái với chính mình. Sự thư giãn là để bạn thoải mái nơi chính mình.
Tôi có đọc một quyển sách cách đây vài năm tựa là: “Bạn cần được thư giãn “Những quyển sách như thế chỉ có thể được bán ở Hoa kỳ. Vì quá phi lý, bắt buộc đã đi ngược lại với thư giãn. Sự bắt buộc cũng có nghĩa là hoạt động và là một ám ảnh. Phía sau bất cứ sự bắt buộc nào lúc nào cũng lẫn khuất sự ám ảnh.
Cuộc sống được thực hiện từ hành động ngay tức thì không ở sự bắt buộc. Nói cách khác sự bắt buộc chỉ sáng tạo những hành động điên rồ.Vì bạn cần phải thực hiện tư thế như thế này thế khác như: Hãy thả mình, đề nghị thân thư giãn từ chân đến đầu và nói với những ngón chân: “Hãy thư giãn !, thư giãn ” . Cứ thế tiếp tục đi lên từ từ khắp toàn thân !.
Tại sao lại tự bắt buộc như thế? Sự thư giãn chỉ đến khi không còn bất cứ bắt buộc nào trong cuộc sống. Sự thư giãn không chỉ thuộc về thân vật  lý hay độc nhất trong tâm thức; mà bao gồm tổng thể bản thể của chính bạn.
Bạn đã quá sức để lao vào hoạt động. Chắc chắn bạn đã mệt mõi, kiệt sức, trống rỗng và cứng ngắt. Năng lượng sống không thể lưu thông được nữa. Nó chỉ là những bế tắt, bế tắt và hoàn toàn bế tắt. Vì thế, khi thực hiện điều gì đó bạn hành động trong dạng thức điên cuồng.
Dĩ nhiên, bạn rất cần thư giãn. Đây là lý do rất nhiều sách được viết ra trong mỗi tháng về đề tài thư giãn. Nhưng thực sự tôi chưa bao giờ thấy người nào thư giãn nhờ vào đọc sách nói về thư giãn. Vì sau đó họ trở nên dao động nhiều hơn...
Sự ám ảnh được lưu lại trong hoạt động lúc nào cũng hiện diện. Sự không thoải mái vẫn hiện diện nhưng họ tự mê hoặc mình được thư giãn khi nằm dài. Nhưng mọi sự vẫn sôi sùng sụt bên trong như ngọn núi lửa sắp bùng nổ. Dù vậy họ vẫn cố thư giãn lập lại theo những chỉ thị trong sách: “Làm sao để thư giãn “
Không một sách nào có thể giúp thư giãn, trừ khi bạn đọc chính bản thể mình. Như thế sự thư giãn không còn là sự cưỡng bách. Vì thư giãn là sự vắng bặt, vắng bặt hoạt động hay không còn hoạt  động
Bạn cũng không cần thiết đi đến Hy mã lạp sơn. Nhiều người, chỉ để thư giãn. Họ đã đến và lưu lại ở rặng Hy mã lạp sơn. Nhưng đâu là nhu cầu để đi đến Hy mã lạp sơn? Vì bạn không cần buông bỏ hành động. Vì như thế đồng nghĩa bạn từ bỏ cuộc sống.
Như thế chỉ như một xác chết không phải là thư giãn. Ở Hy mã lạp sơn, bạn có thể gặp gở những nhà hiền triết đã chết nhưng không bao giờ biết thư giãn vì họ đã trốn cuộc đời và hành động.
Đây là điều tế nhị rât nhỏ để hiểu: Rất cần thiết để hoạt động biến mất bằng cách không hành động. Rất dễ dàng, bạn có thể từ bỏ cả hai và trốn khỏi Hy mã lạp sơn. Ngược lại cũng dễ dàng. Bạn có thể tiếp tục những hoạt động và bạn mỗi sáng hay tối, để mình thư giãn vài phút.
Bạn không thể hiểu sự phức tạp của tâm thức và cơ chế của nó. Sự thư giãn là một trạng thái, nên không thể miển cưỡng. Chỉ đơn giản buông bỏ những tính tiêu cực, chướng ngại và trạng thái này hình thành tự chính nó. Có nghĩa để nó tự xuất hiện.
Bạn làm gì khi đi ngủ? Bạn thực hiện cái gì đó? Nếu có, bạn trở thành mất ngủ. Thật sự bạn làm gì? Thật đơn giản, chỉ cần nằm dài thật và thiếp ngủ. Bạn phải không thực hiện cái gì cả về điều này.
Nếu thực hiện, bạn sẽ không thể ngủ. Thật sự, để tự thiếp ngủ. Hành động duy nhất được xem là cần thiết là: Chỉ cần tập trung và ngưng lại những gì trong dòng chảy liên tục hoạt động trong tâm thức. Thế thôi!
Khi hoạt động không còn hiện diện trong tâm thức. Tâm thức sẽ được thư giãn và bạn ngủ thiếp. Nếu phải làm điều gì đó để tự ru ngủ, bạn sẽ bị dao động và giấc ngủ không thể đến. Quả thật chúngta không cần làm gì cả.
Tilopa nói:
Đừng làm gì  cả với thân,
Bạn chỉ cần để thân tự thư giãn .
Đừng làm gì cả. Không một tư thế Yoga nào cần thiết. Không làm biến dạng hay làm thân méo mó. Điều này rất cần thiết. Hãy “Đừng làm gì cả “Chỉ cần vắng bặt hoạt động. Nhưng làm sao để điều này xảy ra?
Điều này đến bằng sự lãnh hội. Sự lãnh hội là kỷ luật duy nhất. Hãy hiểu rõ hoạt động của bạn. Một cách đột ngột bạn rõ biết mình đang hoạt động và nó tự ngừng lại. Khi bạn hiểu tại sao mình thực hiện. Nó sẽ tự ngừng lại. Sự ngừng lại này là những gì Tilopa nói:
Đừng làm gì cả với thân;
Bạn chỉ cần để nó thư giãn.
Nhưng thế nào là thư giãn? Đây là trạng thái năng lượng chưa tản mác trong những suy nghĩ về tương lai hay quá khứ. Đơn giản nó đang hiện diện cùng bạn. Bạn được bao phủ với sự rộng mở trong hơi nóng nhưng hoàn toàn yên lặng của năng lượng.
Ngay giây phút này đó là tất cả. Không còn giây phút nào để hiện hữu. Thời gian như ngừng lại và sự thư giãn hình thành. Nếu thời gian còn hiện hữu; bạn sẽ không thể thư giãn. Thật đơn giản, đồng hồ tự ngừng lại, thời gian không còn nữa. Giây phút này là “Tất Cả “Không yêu cầu gì khác hơn và bạn thưởng thức điều này.
Những sự việc đơn giản có thể được thưởng thức. Vì chúng thật tuyệt vời. Thật ra, sẽ không bình thường nếu như Thượng đế hiện hữu. Tất cả thật tuyệt diệu khi không có ngài. Nhiều người hỏi tôi: “Ông tin Thượng đế? ”; tôi đáp: "Vâng, vì tất cả đều tuyệt diệu, làm sao có thể như thế. Nếu không rõ biết sâu sắc những gì ẩn tàng trong tất cả sự việc."
Những việc đơn giản nhỏ nhoi như: Đi trên cỏ, khi những giọt sương chưa bốc hơi và tự cảm mình hoàn toàn hiện diện.Trong cấu trúc: Sự tiếp xúc với cỏ, sự tươi mát của những giọt sương. Ggió ban mai, mặt trời mọc. Bạn cần gì khác hơn để hạnh phúc? Bạn đòi hỏi gì hơn để được hạnh phúc?
Buổi tối ban nằm dài trên giường mát, cảm nhận tấm drap và giường ấm dần. Bóng đêm và sự yên lặng bao phủ bạn trong đêm. Nhắm mắt và cảm nhận bản thể mình. Bạn cần gì hơn nữa? Thật sự thoải mái với lòng biết ơn sâu sắc đang dâng lên. Đây mới thật sự là thư giãn.
Sự thư giãn ngay giây phút này hơn cả những gì gọi là đầy đủ. Hơn cả những gì có thể đòi hỏi hay chờ đợi. Không có gì để yêu cầu. Hơn thế nữa, hơn cả những gì bạn có thể mong muốn. Như thế năng lượng không còn tản mác.
Sự bình yên đang lan rộng. Trong năng lượng, bạn hoàn toàn biến mất. Ngay giây phút này, đó là thư giãn. Sự thư giãn không phải thuộc về vật lý hay tâm thức. Thư giãn như cái gì đó thuộc về tổng thể.
Vì thế chư Phật không ngừng nói: “Đừng rơi vào dục vọng “Vì ngài biết nếu dục vọng hiện diện, bạn không thể thư giãn. Ngài không ngừng nói: “Hãy chôn vùi những gì đã chết “Vì quá bận rộn với quá khứ, bạn không thể thư giãn. Vì thế ngài không ngừng nói: “Hãy thưởng thức giây phút hiện tại “
Chúa đã nói: “Hãy nhìn hoa lý trên cánh đồng. Chúng không làm gì cả và tuyệt đẹp. Sự rực rở của chúng hơn cả vua Salomon. Chúng tẩm một loại hương thật tế nhị hơn cả Salomon. Hãy nhìn và chiêm ngưỡng hoa lý .”
Chúa đang nói gì? Ngài nói: “Hãy thư giãn !. Bạn không cần phải làm gì “Thật ra, tất cả đã ban cho bạn. Chúa nói: "Nếu ngài đã trông chừng những con chim trên trời, những thú hoang, cây cối và thảo mộc. Tại sao bạn lại lo lắng ngài không chăm sóc cho bạn?"
Điều này là sự thư giãn. Hãy nhìn những hoa lý, quan sát và trở thành chúng. Như vậy bạn được thư giãn. Sự thư giãn không phải là một tư thế, mà sự chuyển hóa hoàn toàn năng lượng trong bạn.
Năng lượng có thể có hai chiều. Một dính liền với động cơ như đi đâu đó có mục đích.Giây phút hiện tại chỉ có một phương tiện và mục tiêu cần đạt đến. Đây là chiều hướng của năng lượng. Chiều hướng của hoạt động hướng về một mục tiêu. Tất cả trở thành một phương tiện. Nói cách khác, cần sử dụng và đạt mục tiêu. Sau đó bạn thư giãn.
Nhưng đối với dạng năng lượng này. Mục tiêu không bao giờ đạt đến. Vì năng lượng chuyển hóa không ngừng, giây phút hiện tại sẽ trở thành cái gì khác trong tương lai. Mục tiêu lúc nào cũng ở chân trời. Bạn chạy không ngừng nhưng khoảng cách vẫn như củ. Không có chiều hướng nào khác của năng lượng. Vì nó thuộc về chiều hướng của sự vinh danh không động cơ. Mục tiêu thì ở đây và bây giờ. Mục tiêu không đâu cả.
Chính bạn là mục tiêu. Không có sự thành tựu nào hơn giây phút hiện tại. Hãy nghĩ đến hoa lý. Khi bạn là mục tiêu và mục tiêu không thuộc về tương lai. Khi không còn gì để thực hiện và bạn vinh danh những gì đang hiện diện. Như thế bạn đã đạt đến. Đây chính là sự thư giãn. Một loại năng lượng không động cơ.
Như vậy, đối với tôi có hai dạng người: Dạng hướng về mục đích thì chao đảo. Từ từ họ trở nên diên cuồng. Vì chính họ tạo ra cơn điên của mình. Cơn điên là động năng của họ: Những người này đang lao vào cơn điên và hoàn toàn bị lạc hướng. Những người thuộc dạng khác không hướng về mục tiêu. Họ không tìm kiếm gì cả và chỉ vinh danh.
Đây là những gì tôi nhắc nhở bạn: Hãy là những người vinh danh. Có rất nhiều thứ trong cuộc sống đáng để vinh danh: Những đóa hoa đang nở, những con chim đang hót, mặt trời chiếu sáng. Bạn hãy vinh danh tất cả điều này!
Bạn đang thở, bạn đang sống, bạn có ý thức. Hãy vinh danh tất cả điều này !. Rất đột ngột, bạn được thư giãn. Đột nhiên, không còn những căng thẳng, lo âu. Tất cả năng lượng thuộc về lo âu đã chuyển hóa thành ân sũng .Tim bạn bắt đầu với nhịp đập của lòng biết ơn sâu sắc. Đây chính là sự cầu nguyện. Cầu nguyện là trái tim đập theo nhịp điệu của lòng biết ơn sâu sắc.
Đừng làm gì cả với thân.
Chỉ cần  thư giãn.
Bạn không cần làm bất cứ điều gì. Đơn giản, hãy hiểu tất cả là do sự chuyển động của năng lượng. Sự chuyển động năng lượng hoàn toàn miễn phí. Nó tự chảy, nhưng không vì mục tiêu riêng biệt nào. Nó chảy như sự vinh danh. Nó tự chảy, không phải về một mục tiêu. Nhưng chuyển động vì chính năng lượng tràn ngập.
Một đứa trẻ nhảy múa chạy khắp nơi và bạn hỏi nó: “Em đi đâu vậy? “Thực sự nó không đi đâu hết. Đối với nó bạn hỏi có vẻ hơi kỳ cục. Trẻ con thì thường nghĩ người lớn chúng ta hơi điên, vì thường đưa ra những câu hỏi vô nghĩa.
Chúng ta có cần đi đâu đó không? Một đứa trẻ không thể trả lời câu hỏi của bạn vì nó cảm thấy lạc đề. Nó không đi đâu cả. Nó chỉ nhún vai vừa trả lời: "Chẳng đi đâu cả." Tâm thức lúc nào cũng cần một mục tiêu và nó đòi hỏi: "Tại sao anh lại chạy?"
Đối với chúng ta, hoạt động chỉ thích ứng là phải đưa đến đâu đó. Nhưng sự thật nó không đi đâu cả. Vì ở đây là tất cả. Mọi hiện hữu tồn tại trong giây phút này. Tất cả đều chuyển hướng về giây phút hiện tại. Toàn thể hiện hữu tràn đầy trong giây phút hiện tại. Tất cả những gì hiện diện được chuyển hướng vào giây phút hiện tại. Ở đây và ngay bây giờ...
Trẻ thật đơn giản. Nó thưởng thức năng lượng, nó tràn đầy năng lượng. Đứa trẻ chạy, không phải vì cần đi đến đâu cả. Chỉ vì tràn đầy năng lượng và nó cần chạy. Một hành động không động lực, đơn giản chỉ do tràn ngập năng lượng.
Chia sẻ nhưng không thương lượng và không trả giá. Cho đi vì bạn có; nhưng không phải cho đi để sau đó lấy lại. Nếu không bạn sẽ đau khổ. Tất cả những người ưa thương lượng đều xuống địa ngục.
Nếu muốn gặp gỡ những nhà buôn lớn và những nhà thương lượng. Cứ đi vào địa ngục họ đang ở đó. Thiên đàng không dành cho những kẻ buôn bán. Nó riêng dành cho những người biết vinh danh.
Trong thần học Thiên chúa giáo. Câu hỏi được đặt ra không ngừng trong nhiều thế kỷ: “Những thiên thần làm gì ở Thiên Đàng?” Câu hỏi này thích đáng cho những ai đang  hướng về những mục tiêu. Những thiên thần làm gì ở Thiên Đàng?  Thật sự không có gì để thể hiện ở đây. Không có gì ở đây để làm.
Có người hỏi thầy Eckhard: “Những thiên thần làm gì ở Thiên đàng?” Ông đáp: “Bạn thật vô ý? Thiên đàng là một nơi để vinh danh. Họ không làm gì cả. Họ chỉ vinh danh. Đơn giản, chiến thắng, cảnh vật huy hoàng, thi ca, trăm hoa đua nở. Họ vinh danh về điều này. Họ hát, nhảy múa như trong lễ hội."
Tôi nghĩ người này không thỏa mãn câu trả lời của thầy Eckhard. Vì với chúng ta một hoạt động chỉ có ý nghĩa khi nó dẫn đến đâu đó. Nó phải  có một mục tiêu. Hãy nhớ lại, hoạt động lúc nào cũng hướng về một mục tiêu. Trong khi hành động hoàn toàn không có.
Hành động thì tràn đầy năng lượng. Vì hành động nằm ở hiện tại. Đây là sự ứng tấu hồn nhiên. Mọi hiện hữu bạn gặp gở, đối diện và câu trả lời đến. Thật đơn giản. Những con chim đang hót và bạn bắt đầu hát. Không phải là hoạt động. Điều này đến đột xuất. Đột ngột rõ biết mình bắt đầu hát thì thầm. Đó là hành động.
Nếu dấn thân sâu vào hành động. Bạn sẽ ít tham gia vào hoạt động. Cuộc đời bạn thay đổi và trở thành sự thư giãn sâu sắc. Ngay giây phút này,  bạn “hành động “Nhưng hãy giữ sự thư giãn. Một vị Phật không bao giờ mệt mõi. Vì sao? Vì không phải ông hành động. Ông cứ cho đi và lại mãi tràn đầy.
Đừng làm gì cả với thân,
Chỉ là thư giãn.
Giữ miệng thật kín và yên lặng.
Miệng thật sự rất quan trọng. Vì từ nơi này, hoạt động đầu tiên được khởi động. Môi hoạt động đầu tiên. Vùng quanh miệng là trung khu khởi đầu mọi hoạt động. Bạn hít, thở,  khóc, bắt đầu bú sửa mẹ.  Miệng bạn hoạt động một cách cuồng nhiệt này với những thứ khởi đầu.
Tilopa đề nghị:
Rõ biết về hoạt động,
Rõ biết về hành động.
Hãy thư giãn và...
Giữ miệng bạn thật kín.
Mỗi khi bạn ngồi để thiền định. Mỗi khi bạn muốn yên lặng. Đầu tiên b ạn cần làm là giữ kín hoàn toàn miệng. Nếu ngậm kín miệng, lưỡi sẽ tiếp xúc với nóc giọng. Hãy giữ miệng bthật kín. Nhưng điều này chỉ có thể thực hiện; nếu bạn theo dõi thật kỷ những gì tôi đã nói trước đây. Bạn có thể thực hiện dễ dàng. Vì việc ngậm kín miệng không đòi hỏi nhiều cố gắng.
Bạn có thể ngồi như pho tượng, miệng ngậm lại. Nhưng điều này không thể làm hoạt động ngưng lại. Trong tận cùng sâu thẳm. Quá trình tư tưởng cứ tiếp nối. Bạn có thể cảm nhận những rung động vi tế ở nơi môi.
Những người khác không thể nhìn thấvì chúng thật tế nhị. Nếu bạn suy nghĩ, đôi môi bạn hơn run nhẹ - sự rung động rất nhẹ. Khi thật sự thư giãn, sự rung động này ngưng bặt. Bạn không nói thì không còn hoạt động. Vì thế hãy giữ miệng kín và yên lặng. Như thế, bạn không suy nghĩ nữa.
Vậy làm gì đây? Những tư tưởng đến rồi sẽ đi. Hãy để chúng đến và đi một cách tự nhiên. Không là vấn đề. Không cần can dự, bạn giữ cách biệt và tách rời. Bạn nhìn chúng đến và đi. Chẳng ảnh hưởng gì đến bạn. Vậy hãy giữ miệng kín và yên lặng. Từ từ, tư tưởng tự động ngưng lại.
Chúng đang cần sự hợp tác để hiện diện. Nếu bạn hợp tác, chúng sẽ hiện diện. Nếu bạn kháng cự chúng cũng hiện diện. Vì đây là hai cách để tham gia theo phương hướng thuận nghịch. Vì thế hãy hài lòng quan sát.
Giữ kín miệng hỗ trợ rất nhiều cho bạn. Sau khi quan sát nhiều người, tôi đề nghị lúc ban đầu: Hãy ngáp. Mở miệng càng rộng càng tốt, mở miệng rộng tối đa, hãy ngáp. Cho dù điều này có thể làm bạn đau.
Nên thực hiện từ hai đến ba lần. Điều này sẽ hỗ trợ bạn giữ kín miệng lâu hơn. Sau đó, suốt hai hay ba phút hãy nói lắp bắp thật  lớn giọng. Bạn có thể nói bất cứ điều gì. Tất cả những gì đến trong tâm thức. Hãy nói lớn lên và đùa giỡn với điều này. Sau đó ngậm miệng lại.
Thật dễ dàng để thay đổi từ đối cực này đến cực khác. Nếu muốn thư giãn tay, thật dễ dàng hãy duỗi thật thẳng và nắm tay lại càng chặc càng tốt. Thật đơn giản buông thỏng tay ra. Theo cách này hệ thống thần kinh có thể thư giãn lâu hơn. Hãy làm những cử chỉ, nhăn mặt cau mày, chuyển động với khuôn mặt.
Buông thả chúng ra, ngáp và nói bất cứ gì suốt hai đến ba phút. Sau đó ngưng lại và yên lặng. Sự duỗi thẳng này cho phép môi và miệng thư giãn dễ dàng hơn. Ngậm miệng và đơn giản làm quan sát viên. Ít lâu, sự yên lặng sẽ rơi xuống bạn.
Có hai phẩm chất yên lặng. Yên lặng miễn cưỡng. Đây không phải là sự việc tế nhị mà là sự hung bạo. Một hình thức cưỡng hiếp tâm thức. Đó là tâm gây hấn. Một hình thức yên lặng khác: Nó rơi xuống bạn như màn đêm. Nó đến và bao trùm bạn hoàn toàn. Bạn chỉ cần tạo cơ hội cho nó đến và thọ nhận. Chắc chắn nó sẽ đến.
Giữ miệng kín,
quan sát và giữ yên lặng.
Nếu cố gắng, bạn chỉ có thể gượng ép mình yên lặng trong vài giây. Điều này chẳng có giá trị gì cả. Vì bạn vẫn tiếp tục sôi sục từ bên trong. Vậy, hãy thử giữ yên lặng. Tự hài lòng tạo ra hoàn cảnh, môi trường để gieo hạt và chờ đợi.
Làm trống tâm thức;
và không suy nghĩ gì cả.
Bạn có thể làm gì để làm trống tâm thức? Tư tưởng đến và bạn quan sát. Sự quan sát cần thực hiện một cách cẩn trọng. Sự quan sát phải thụ động và không cần tích cực. Đây là những động cơ tế nhị và bạn phải hiểu thật rõ. Bằng không bạn có thể thất bại vào giây phút nào đó. Nếu để bên lề một mảy may chi tiết nào, phẩm chất sự việc trong tổng thể được thay đổi. Quan sát, thụ động thực hiện không tích cực.
Đâu là sự khác biệt? Khi bạn chờ người yêu, bạn tích cực rình rập. Ai đó đi trước cửa, bạn vội vã chạy ra nhìn: Có khi nàng đang đến? Một dao động đơn giản những chiếc lá rì rào trước gió và bạn bắt đầu nghĩ nàng có thể đến. Bạn nhảy chồm với bất cứ tiếng động nào và tâm thức bạn thì rất vội vã, bức rức. Không, điều này không giúp được gì cả.
Nếu quá vồn vã hay quá tích cực. Nó không thể đưa bạn đến sự yên lặng của Tilopa hay của tôi. Hãy thụ động, như khi bạn ngồi ở bờ sông. Dòng sông chảy. Bạn chỉ đơn giản quan sát. Không có gì phải nóng lòng. Không vội vã, không khẩn cấp. Bạn không bị ai ràng buộc. Ngay cả nếu thiếu cái gì đó. Thật sự không có gì thiếu. Bạn chỉ đơn giản quan sát và nhìn ngắm.
Ngay cả từ “Quan sát ” cũng không đúng, vì từ này tạo ra cảm giác hoạt động. Bạn đơn giản chỉ nhìn và không làm gì cả. Ngồi bên bờ sông, bạn nhìn và dòng sông chảy. Hay bạn nhìn bầu trời và mây trôi. Có nghĩa bạn thụ động nhìn.
Thật chủ yếu khi khái niệm thụ động được hiểu rõ. Vì khi bị ám ảnh, chúng ta có thể trở thành hấp tấp. Trong  sự chờ đợi tích cực để hành động. Bạn đã đứng ngoài trọng tâm và hoạt động sẽ trở lại qua cánh cửa sau. Vì thế hãy làm một quan sát viên thụ động.
Cứ làm trống tâm thức;
và đừng nghĩ gì cả...
Sự thụ động này tự động sẽ làm trống tâm thức bạn. Từ từ, những hoạt động, những nhấp nhô của năng lượng tâm thức sẽ mờ nhạt. Trọn vẹn bề nổi của sự rõ biết không còn lộn xộn. Không một nhấp nhô nào đến có thể làm bạn bối rối. Lúc ấy, sự thụ động sẽ là tấm gương của sự yên lặng.
Như thân tre rỗng,
Hãy để cho thân bạn nghỉ ngơi.
Điều này là một trong những phương pháp riêng biệt của Tilopa. Mỗi vị thầy có một phương pháp riêng biệt mà họ đã tỉnh thức. Qua đó họ muốn giứp người khác. Điều này là kỹ thuật riêng biệt của Tilopa:
Như thân tre rỗng,
Hãy để thân bạn nghỉ ngơi.
Thân tre hoàn toàn rỗng bên trong. Khi bạn nghỉ ngơi, hãy đơn giản cảm nhận bạn là thân tre: Hoàn toàn rỗng và trống bên trong. Đúng ra thân bạn thực sự giống thân tre vì bên trong nó rỗng. Da, xương, máu là những thành phần khác của thân tre và bên trong có một không gian, một khoảng trống rỗng.
Khi ngồi, miệng hoàn toàn yên lặng. Không hoạt động, lưỡi chạm nóc giọng và yên lặng. Không một rì rào của tư tưởng, quan sát thụ động tâm thức. Không chờ đợi gì riêng biệt, cảm nhận bạn như thân tre rỗng và đột nhiên năng lượng vô tận bắt đầu chảy. Bạn bị tràn ngập bởi cái “xa lạ,” cái bí mật hay đấng tối cao.
Thân rỗng trở thành chiếc tiêu và đấng tối cao bắt đầu tấu khúc. Một khi bạn trống rỗng, không còn chướng ngại nào cho đấng tối cao đi vào bạn. Hãy thử điều này, đây là sự thiền định tuyệt vời. Một trong những thiền định đẹp nhất - Trở thành một thân tre rỗng.
Không cần thiết làm bất cứ điều gì khác. Bạn đã trở thành và tất cả phần còn lại tự động tiếp nối. Đột ngột, bạn cảm nhận cái gì đó chảy trong không gian rỗng. Bạn như một tử cung và một cuộc sống mới đi vào bạn, hạt giống đã được gieo mầm. Đến giây phút ngay cả thân tre cũng hoàn toàn biến mất.
Như thân tre rỗng,
Giữ thân bạn nghỉ ngơi...
Hãy nghỉ ngơi. Không có bất cứ tham vọng tâm linh nào, kể cả dục vọng lên thiên đàng. Ngay cả việc trở thành Thượng đế. Thượng đế không thể có nhờ vào mong muốn. Khi bạn không còn dục vọng, ngài sẽ đến với bạn. Sự giải thoát không thể được mong muốn vì dục vọng. Đó là sự giam cầm.
Khi không còn tham muốn, bạn được giải thoát. Trạng thái Phật không thể được do mong muốn. Dục vọng là một chướng ngại. Khi rào cản không còn nữa, đột nhiên Phật tính bùng nổ trong bạn. Bạn đã là hạt mầm. Khi trống rỗng, không gian sẽ hiện diện và hạt bùng nổ.
Không cho đi cũng không lấy lại,
Giữ tâm thức nghỉ ngơi...
Không có gì để cho hay để nhận,
Tất cả tuyệt đối yên ổn.
Không có gì để lấy ra hay thêm vào,
Bạn đã hoàn toàn như bạn là...
Giáo huấn Đông phương đã bị hiểu sai ở Tây phương. Họ hỏi: “Dạng giáo huấn này là gì? Nó làm cho nhiều người không còn muốn tranh đấu hay thử vươn lên. Họ không còn cố gắng để chuyển hóa cá tính, để thay đổi những khuyết điểm thành phẩm chất cao. Họ đã trở thành những nạn nhân của quỷ.”
Ở Tây phương: “Hãy hoàn thiện ”  thật sự là một khẩu hiệu trong thế giới. Điều này không quan trọng, mà hãy “Tự hoàn thiện “Làm sao để tự hoàn thiện? Làm sao tự vươn lên và trưởng thành?
Theo Đông phương, chúng ta lãnh hội sâu sắc hơn về điều này. Chúng ta hiểu những cố gắng là những rào cản. Nhưng vẫn có thể thực hiện để chuyển hóa. Vì bạn đã sẵn có trong chính mình một bản thể đã hoàn thiện. Bạn không cần trở thành ai khác. Đơn giản chỉ rõ biết bạn là ai, thế thôi. Đơn giản rõ biết con người còn ẩn náu trong bạn.
Hãy tự hoàn thiện. Vì dù có cố hoàn thiện đến đâu. Bạn vẫn luôn sống trong lo âu và hoang mang. Sự nỗ lực để hoàn thiện đã đưa bạn lạc hướng. Điều này đưa đến một chiều hướng về tương lai. Về một cứu cánh, những lý tưởng và tâm thức bạn vẫn còn trong dục vọng.
Khi mong muốn, bạn đã đi sai đường. Hãy để dục vọng tự biến mất,   hãy trở thành sự yên lặng lan rộng trong vô dục. Đột nhiên, hoàn toàn kinh ngạc và đầy bất ngờ. Chính là đây... một cái cười thật lớn từ trong tận cùng sâu thẳm. Nụ cười của Bồ đề đạt ma.
Những người học trò của Bồ đề đạt ma nói: “Khi yên lặng, bạn có thể nghe tiếng cười kinh thiên động địa của ông “Ông vẫn tiếp tục cười. Ông chưa từng ngưng cười từ đó. Vâng. “Lời nói đùa này là sao?”
Thực sự bạn đã là những gì bạn cố trở thành. Làm sao bạn có thể đạt đến nếu bạn đã là nó? Nếu bạn tiếp tục cố gắng trở thành nó !. Thất bại là chắc chắn. Làm sao bạn có thể trở thành những gì bạn đã là? Đây là lý do mà Bồ đề đạt ma bật cười. Bồ đề đạt ma sống cùng thời với Tilopa. Có thể họ gặp nhau, tuy không bằng thân vật lý nhưng có lẽ họ biết lẫn nhau. Vì họ cùng phẩm chất hiện hữu.
Không cho hay nhận,
Giữ thân nghỉ ngơi.
Mahamudra như tâm thức,
Bám vào sự rỗng rang.
Bạn đã đến nơi khi không còn tự bám víu;
Chỉ với sự rỗng rang trong đôi tay,
Bạn đến nơi.
Mahamudra như tâm thức,
Bám vào rỗng rang.
Qua thực hành,
Bạn sẽ đạt đúng thời
Trạng thái Phật.
Như thế phải thực hành gì bây giờ? Ngày càng thoải mái. Càng trong cái ở đây và bây giờ. Trong hành động và ít hoạt động. Ngày càng rỗng rang và thụ động. Ngày càng là một quan sát viên, vô tư không chờ đợi và không dục vọng. Hạnh phúc như bạn là... và như sự vinh danh trong từng giây phút. Khi điều này chín mùi và đúng mùa, bạn sẽ nở hoa và là một vị Phật.
Chúng ta cần hành động nhiều hơn nữa và để những hoạt động tự nó ngưng lại và chấm dứt. Từ từ, sự chuyển hóa sẽ tự vận hành trong bạn. Điều này có thể chúng ta sẽ cần nhiều thời gian để chuẩn bị. Nhưng thực sự không có gì phải vội vã.
Và bây giờ, chúng ta hãy cùng đi vào Sutra.
Đừng làm gì cả với thân,
Chỉ cần thư giãn.
Giữ miệng thật kín và giữ yên lặng,
Làm trống tâm thức và đừng nghĩ gì cả.
Đừng làm gì cả với thân, chỉ cần thư giãn. Bây giờ, bạn có thể hiểu thế nào là thư giãn. Điều này có nghĩa không một chút dục vọng hay ước muốn nào hoạt động trong bạn. Sự thư giãn này không kéo dài như người chết. Bạn có thể xem như mình đang chết. Vì làm sao chúng ta có thể nằm dài như một người chết. Vì bạn vẫn đang sống. Như thế chỉ có thể xem như mình đang chết.
Sự thư giãn có thể đến với bạn khi dục vọng không còn hoạt động. Như thế năng lượng được tập trung toàn diện, không còn tản mạn ở bất kỳ đâu. Vì thế, khi một vài hoàn cảnh nào đó xảy ra, bạn chỉ cần hành động, Thế thôi. Nhưng đừng bao giờ tìm kiếm một cớ nào đó để hành động: Bạn nên thoải mái với chính mình. Sự thư giãn là để bạn thoải mái nơi chính mình.
Tôi có đọc một quyển sách cách đây vài năm tựa là: “Bạn cần được thư giãn “Những quyển sách như thế chỉ có thể được bán ở Hoa kỳ. Vì quá phi lý, bắt buộc đã đi ngược lại với thư giãn. Sự bắt buộc cũng có nghĩa là hoạt động và là một ám ảnh. Phía sau bất cứ sự bắt buộc nào lúc nào cũng lẫn khuất sự ám ảnh.
Cuộc sống được thực hiện từ hành động ngay tức thì không ở sự bắt buộc. Nói cách khác sự bắt buộc chỉ sáng tạo những hành động điên rồ.Vì bạn cần phải thực hiện tư thế như thế này thế khác như: Hãy thả mình, đề nghị thân thư giãn từ chân đến đầu và nói với những ngón chân: “Hãy thư giãn!, thư giãn.” Cứ thế tiếp tục đi lên từ từ khắp toàn thân!
Tại sao lại tự bắt buộc như thế? Sự thư giãn chỉ đến khi không còn bất cứ bắt buộc nào trong cuộc sống. Sự thư giãn không chỉ thuộc về thân vật lý hay độc nhất trong tâm thức; mà bao gồm tổng thể bản thể của chính bạn.
Bạn đã quá sức để lao vào hoạt động. Chắc chắn bạn đã mệt mõi, kiệt sức, trống rỗng và cứng ngắt. Năng lượng sống không thể lưu thông được nữa. Nó chỉ là những bế tắt, bế tắt và hoàn toàn bế tắt. Vì thế, khi thực hiện điều gì đó bạn hành động trong dạng thức điên cuồng.
Dĩ nhiên, bạn rất cần thư giãn. Đây là lý do rất nhiều sách được viết ra trong mỗi tháng về đề tài thư giãn. Nhưng thực sự tôi chưa bao giờ thấy người nào thư giãn nhờ vào đọc sách nói về thư giãn. Vì sau đó họ trở nên dao động nhiều hơn...
Sự ám ảnh được lưu lại trong hoạt động lúc nào cũng hiện diện. Sự không thoải mái vẫn hiện diện nhưng họ tự mê hoặc mình được thư giãn khi nằm dài. Nhưng mọi sự vẫn sôi sùng sụt bên trong như ngọn núi lửa sắp bùng nổ. Dù vậy họ vẫn cố thư giãn lập lại theo những chỉ thị trong sách: “Làm sao để thư giãn.”
Không một sách nào có thể giúp thư giãn, trừ khi bạn đọc chính bản thể mình. Như thế sự thư giãn không còn là sự cưỡng bách. Vì thư giãn là sự vắng bặt, vắng bặt hoạt động hay hông còn hoạt  động.
Bạn cũng không cần thiết đi đến Hy mã lạp sơn. Nhiều người, chỉ để thư giãn. Họ đã đến và lưu lại ở rặng Hy mã lạp sơn. Nhưng đâu là nhu cầu để đi đến Hy mã lạp sơn? Vì bạn không cần buông bỏ hành động. Vì như thế đồng nghĩa bạn từ bỏ cuộc sống.
Như thế chỉ như một xác chết không phải là thư giãn. Ở Hy mã lạp sơn, bạn có thể gặp gở những nhà hiền triết đã chết nhưng không bao giờ biết thư giãn vì họ đã trốn cuộc đời và hành động.
Đây là điều tế nhị rât nhỏ để hiểu: Rất cần thiết để hoạt động biến mất bằng cách không hành động. Rất dễ dàng, bạn có thể từ bỏ cả hai và trốn khỏi Hy mã lạp sơn. Ngược lại cũng dễ dàng. Bạn có thể tiếp tục những hoạt động và bạn mỗi sáng hay tối, để mình thư giãn vài phút.
Bạn không thể hiểu sự phức tạp của tâm thức và cơ chế của nó. Sự thư giãn là một trạng thái, nên không thể miển cưỡng. Chỉ đơn giản buông bỏ những tính tiêu cực, chướng ngại và trạng thái này hình thành tự chính nó. Có nghĩa để nó tự xuất hiện.
Bạn làm gì khi đi ngủ? Bạn thực hiện cái gì đó? Nếu có, bạn trở thành mất ngủ. Thật sự bạn làm gì? Thật đơn giản, chỉ cần nằm dài thật và thiếp ngủ. Bạn phải không thực hiện cái gì cả về điều này.
Nếu thực hiện, bạn sẽ không thể ngủ. Thật sự, để tự thiếp ngủ. Hành động duy nhất được xem là cần thiết là: Chỉ cần tập trung và ngưng lại những gì trong dòng chảy liên tục hoạt động trong tâm thức. Thế thôi!
Khi hoạt động không còn hiện diện trong tâm thức. Tâm thức sẽ được thư giãn và bạn ngủ thiếp. Nếu phải làm điều gì đó để tự ru ngủ, bạn sẽ bị dao động và giấc ngủ không thể đến. Quả thật chúngta không cần làm gì cả.
Tilopa nói:
Đừng làm gì  cả với thân,
Bạn chỉ cần để thân tự thư giãn.
Đừng làm gì cả. Không một tư thế Yoga nào cần thiết. Không làm biến dạng hay làm thân méo mó. Điều này rất cần thiết. Hãy “Đừng làm gì cả “Chỉ cần vắng bặt hoạt động. Nhưng làm sao để điều này xảy ra?
Điều này đến bằng sự lãnh hội. Sự lãnh hội là kỷ luật duy nhất. Hãy hiểu rõ hoạt động của bạn. Một cách đột ngột bạn rõ biết mình đang hoạt động và nó tự ngừng lại. Khi bạn hiểu tại sao mình thực hiện. Nó sẽ tự ngừng lại. Sự ngừng lại này là những gì Tilopa nói:
Đừng làm gì cả với thân;
Bạn chỉ cần để nó thư giãn.
Nhưng thế nào là thư giãn? Đây là trạng thái năng lượng chưa tản mác trong những suy nghĩ về tương lai hay quá khứ. Đơn giản nó đang hiện diện cùng bạn. Bạn được bao phủ với sự rộng mở trong hơi nóng nhưng hoàn toàn yên lặng của năng lượng.
Ngay giây phút này đó là tất cả. Không còn giây phút nào để hiện hữu. Thời gian như ngừng lại và sự thư giãn hình thành. Nếu thời gian còn hiện hữu; bạn sẽ không thể thư giãn. Thật đơn giản, đồng hồ tự ngừng lại, thời gian không còn nữa. Giây phút này là “Tất Cả “Không yêu cầu gì khác hơn và bạn thưởng thức điều này.
Những sự việc đơn giản có thể được thưởng thức. Vì chúng thật tuyệt vời. Thật ra, sẽ không bình thường nếu như Thượng đế hiện hữu. Tất cả thật tuyệt diệu khi không có ngài. Nhiều người hỏi tôi: “Ông tin Thượng đế? ”; tôi đáp: “Vâng, vì tất cả đều tuyệt diệu, làm sao có thể như thế. Nếu không rõ biết sâu sắc những gì ẩn tàng trong tất cả sự việc.”
Những việc đơn giản nhỏ nhoi như: Đi trên cỏ, khi những giọt sương chưa bốc hơi và tự cảm mình hoàn toàn hiện diện.Trong cấu trúc: Sự tiếp xúc với cỏ, sự tươi mát của những giọt sương. Ggió ban mai, mặt trời mọc. Bạn cần gì khác hơn để hạnh phúc? Bạn đòi hỏi gì hơn để được hạnh phúc?
Buổi tối ban nằm dài trên giường mát, cảm nhận tấm drap và giường ấm dần. Bóng đêm và sự yên lặng bao phủ bạn trong đêm. Nhắm mắt và cảm nhận bản thể mình. Bạn cần gì hơn nữa? Thật sự thoải mái với lòng biết ơn sâu sắc đang dâng lên. Đây mới thật sự là thư giãn.
Sự thư giãn ngay giây phút này hơn cả những gì gọi là đầy đủ. Hơn cả những gì có thể đòi hỏi hay chờ đợi. Không có gì để yêu cầu. Hơn thế nữa, hơn cả những gì bạn có thể mong muốn. Như thế năng lượng không còn tản mác.
Sự bình yên đang lan rộng. Trong năng lượng, bạn hoàn toàn biến mất. Ngay giây phút này, đó là thư giãn. Sự thư giãn không phải thuộc về vật lý hay tâm thức. Thư giãn như cái gì đó thuộc về tổng thể.
Vì thế chư Phật không ngừng nói: “Đừng rơi vào dục vọng “Vì ngài biết nếu dục vọng hiện diện, bạn không thể thư giãn. Ngài không ngừng nói: “Hãy chôn vùi những gì đã chết “Vì quá bận rộn với quá khứ, bạn không thể thư giãn. Vì thế ngài không ngừng nói: “Hãy thưởng thức giây phút hiện tại.”
Chúa đã nói: “Hãy nhìn hoa lý trên cánh đồng. Chúng không làm gì cả và tuyệt đẹp. Sự rực rở của chúng hơn cả vua Salomon. Chúng tẩm một loại hương thật tế nhị hơn cả Salomon. Hãy nhìn và chiêm ngưỡng hoa lý.”
Chúa đang nói gì? Ngài nói: “Hãy thư giãn !. Bạn không cần phải làm gì “Thật ra, tất cả đã ban cho bạn. Chúa nói: “Nếu ngài đã trông chừng những con chim trên trời, những thú hoang, cây cối và thảo mộc. Tại sao bạn lại lo lắng ngài không chăm sóc cho bạn?”
Điều này là sự thư giãn. Hãy nhìn những hoa lý, quan sát và trở thành chúng. Như vậy bạn được thư giãn. Sự thư giãn không phải là một tư thế, mà sự chuyển hóa hoàn toàn năng lượng trong bạn.
Năng lượng có thể có hai chiều. Một dính liền với động cơ như đi đâu đó có mục đích.Giây phút hiện tại chỉ có một phương tiện và mục tiêu cần đạt đến. Đây là chiều hướng của năng lượng. Chiều hướng của hoạt động hướng về một mục tiêu. Tất cả trở thành một phương tiện. Nói cách khác, cần sử dụng và đạt mục tiêu. Sau đó bạn thư giãn.
Nhưng đối với dạng năng lượng này. Mục tiêu không bao giờ đạt đến. Vì năng lượng chuyển hóa không ngừng, giây phút hiện tại sẽ trở thành cái gì khác trong tương lai. Mục tiêu lúc nào cũng ở chân trời. Bạn chạy không ngừng nhưng khoảng cách vẫn như củ. Không có chiều hướng nào khác của năng lượng. Vì nó thuộc về chiều hướng của sự vinh danh không động cơ. Mục tiêu thì ở đây và bây giờ. Mục tiêu không đâu cả.
Chính bạn là mục tiêu. Không có sự thành tựu nào hơn giây phút hiện tại. Hãy nghĩ đến hoa lý. Khi bạn là mục tiêu và mục tiêu không thuộc về tương lai. Khi không còn gì để thực hiện và bạn vinh danh những gì đang hiện diện. Như thế bạn đã đạt đến. Đây chính là sự thư giãn. Một loại năng lượng không động cơ.
Như vậy, đối với tôi có hai dạng người: Dạng hướng về mục đích thì chao đảo. Từ từ họ trở nên diên cuồng. Vì chính họ tạo ra cơn điên của mình. Cơn điên là động năng của họ: Những người này đang lao vào cơn điên và hoàn toàn bị lạc hướng. Những người thuộc dạng khác không hướng về mục tiêu. Họ không tìm kiếm gì cả và chỉ vinh danh.
Đây là những gì tôi nhắc nhở bạn: Hãy là những người vinh danh. Có rất nhiều thứ trong cuộc sống đáng để vinh danh: Những đóa hoa đang nở, những con chim đang hót, mặt trời chiếu sáng. Bạn hãy vinh danh tất cả điều này!
Bạn đang thở, bạn đang sống, bạn có ý thức. Hãy vinh danh tất cả điều này !. Rất đột ngột, bạn được thư giãn. Đột nhiên, không còn những căng thẳng, lo âu. Tất cả năng lượng thuộc về lo âu đã chuyển hóa thành ân sũng .Tim bạn bắt đầu với nhịp đập của lòng biết ơn sâu sắc. Đây chính là sự cầu nguyện. Cầu nguyện là trái tim đập theo nhịp điệu của lòng biết ơn sâu sắc.
Đừng làm gì cả với thân.
Chỉ cần thư giãn.
Bạn không cần làm bất cứ điều gì. Đơn giản, hãy hiểu tất cả là do sự chuyển động của năng lượng. Sự chuyển động năng lượng hoàn toàn miễn phí. Nó tự chảy, nhưng không vì mục tiêu riêng biệt nào. Nó chảy như sự vinh danh. Nó tự chảy, không phải về một mục tiêu. Nhưng chuyển động vì chính năng lượng tràn ngập.
Một đứa trẻ nhảy múa chạy khắp nơi và bạn hỏi nó: “Em đi đâu vậy? “Thực sự nó không đi đâu hết. Đối với nó bạn hỏi có vẻ hơi kỳ cục. Trẻ con thì thường nghĩ người lớn chúng ta hơi điên, vì thường đưa ra những câu hỏi vô nghĩa.
Chúng ta có cần đi đâu đó không? Một đứa trẻ không thể trả lời câu hỏi của bạn vì nó cảm thấy lạc đề. Nó không đi đâu cả. Nó chỉ nhún vai vừa trả lời: “Chẳng đi đâu cả “Tâm thức lúc nào cũng cần một mục tiêu và nó đòi hỏi: “Tại sao anh lại chạy?”
Đối với chúng ta, hoạt động chỉ thích ứng là phải đưa đến đâu đó. Nhưng sự thật nó không đi đâu cả. Vì ở đây là tất cả. Mọi hiện hữu tồn tại trong giây phút này. Tất cả đều chuyển hướng về giây phút hiện tại. Toàn thể hiện hữu tràn đầy trong giây phút hiện tại. Tất cả những gì hiện diện được chuyển hướng vào giây phút hiện tại. Ở đây và ngay bây giờ...
Trẻ thật đơn giản. Nó thưởng thức năng lượng, nó tràn đầy năng lượng. Đứa trẻ chạy, không phải vì cần đi đến đâu cả. Chỉ vì tràn đầy năng lượng và nó cần chạy. Một hành động không động lực, đơn giản chỉ do tràn ngập năng lượng.
Chia sẻ nhưng không thương lượng và không trả giá. Cho đi vì bạn có; nhưng không phải cho đi để sau đó lấy lại. Nếu không bạn sẽ đau khổ. Tất cả những người ưa thương lượng đều xuống địa ngục.
Nếu muốn gặp gỡ những nhà buôn lớn và những nhà thương lượng. Cứ đi vào địa ngục họ đang ở đó. Thiên đàng không dành cho những kẻ buôn bán. Nó riêng dành cho những người biết vinh danh.
Trong thần học Thiên chúa giáo. Câu hỏi được đặt ra không ngừng trong nhiều thế kỷ: “Những thiên thần làm gì ở Thiên Đàng?” Câu hỏi này thích đáng cho những ai đang  hướng về những mục tiêu. Những thiên thần làm gì ở Thiên Đàng?  Thật sự không có gì để thể hiện ở đây. Không có gì ở đây để làm.
Có người hỏi thầy Eckhard: “Những thiên thần làm gì ở Thiên đàng?” Ông đáp: “Bạn thật vô ý? Thiên đàng là một nơi để vinh danh. Họ không làm gì cả. Họ chỉ vinh danh. Đơn giản, chiến thắng, cảnh vật huy hoàng, thi ca, trăm hoa đua nở. Họ vinh danh về điều này. Họ hát, nhảy múa như trong lễ hội.”
Tôi nghĩ người này không thỏa mãn câu trả lời của thầy Eckhard. Vì với chúng ta một hoạt động chỉ có ý nghĩa khi nó dẫn đến đâu đó. Nó phải  có một mục tiêu. Hãy nhớ lại, hoạt động lúc nào cũng hướng về một mục tiêu. Trong khi hành động hoàn toàn không có.
Hành động thì tràn đầy năng lượng. Vì hành động nằm ở hiện tại. Đây là sự ứng tấu hồn nhiên. Mọi hiện hữu bạn gặp gở, đối diện và câu trả lời đến. Thật đơn giản. Những con chim đang hót và bạn bắt đầu hát. Không phải là hoạt động. Điều này đến đột xuất. Đột ngột rõ biết mình bắt đầu hát thì thầm. Đó là hành động.
Nếu dấn thân sâu vào hành động. Bạn sẽ ít tham gia vào hoạt động. Cuộc đời bạn thay đổi và trở thành sự thư giãn sâu sắc. Ngay giây phút này,  bạn “hành động “Nhưng hãy giữ sự thư giãn. Một vị Phật không bao giờ mệt mõi. Vì sao? Vì không phải ông hành động. Ông cứ cho đi và lại mãi tràn đầy.
Đừng làm gì cả với thân,
Chỉ là thư giãn.
Giữ miệng thật kín và yên lặng.
Miệng thật sự rất quan trọng. Vì từ nơi này, hoạt động đầu tiên được khởi động. Môi hoạt động đầu tiên. Vùng quanh miệng là trung khu khởi đầu mọi hoạt động. Bạn hít, thở,  khóc, bắt đầu bú sửa mẹ.  Miệng bạn hoạt động một cách cuồng nhiệt này với những thứ khởi đầu.
Tilopa đề nghị:
Rõ biết về hoạt động,
Rõ biết về hành động.
Hãy thư giãn và...
Giữ miệng bạn thật kín.
Mỗi khi bạn ngồi để thiền định. Mỗi khi bạn muốn yên lặng. Đầu tiên b ạn cần làm là giữ kín hoàn toàn miệng. Nếu ngậm kín miệng, lưỡi sẽ tiếp xúc với nóc giọng. Hãy giữ miệng bthật kín. Nhưng điều này chỉ có thể thực hiện; nếu bạn theo dõi thật kỷ những gì tôi đã nói trước đây. Bạn có thể thực hiện dễ dàng. Vì việc ngậm kín miệng không đòi hỏi nhiều cố gắng.
Bạn có thể ngồi như pho tượng, miệng ngậm lại. Nhưng điều này không thể làm hoạt động ngưng lại. Trong tận cùng sâu thẳm. Quá trình tư tưởng cứ tiếp nối. Bạn có thể cảm nhận những rung động vi tế ở nơi môi.
Những người khác không thể nhìn thấvì chúng thật tế nhị. Nếu bạn suy nghĩ, đôi môi bạn hơn run nhẹ - sự rung động rất nhẹ. Khi thật sự thư giãn, sự rung động này ngưng bặt. Bạn không nói thì không còn hoạt động. Vì thế hãy giữ miệng kín và yên lặng. Như thế, bạn không suy nghĩ nữa.
Vậy làm gì đây? Những tư tưởng đến rồi sẽ đi. Hãy để chúng đến và đi một cách tự nhiên. Không là vấn đề. Không cần can dự, bạn giữ cách biệt và tách rời. Bạn nhìn chúng đến và đi. Chẳng ảnh hưởng gì đến bạn. Vậy hãy giữ miệng kín và yên lặng. Từ từ, tư tưởng tự động ngưng lại.
Chúng đang cần sự hợp tác để hiện diện. Nếu bạn hợp tác, chúng sẽ hiện diện. Nếu bạn kháng cự chúng cũng hiện diện. Vì đây là hai cách để tham gia theo phương hướng thuận nghịch. Vì thế hãy hài lòng quan sát.
Giữ kín miệng hỗ trợ rất nhiều cho bạn. Sau khi quan sát nhiều người, tôi đề nghị lúc ban đầu: Hãy ngáp. Mở miệng càng rộng càng tốt, mở miệng rộng tối đa, hãy ngáp. Cho dù điều này có thể làm bạn đau.
Nên thực hiện từ hai đến ba lần. Điều này sẽ hỗ trợ bạn giữ kín miệng lâu hơn. Sau đó, suốt hai hay ba phút hãy nói lắp bắp thật  lớn giọng. Bạn có thể nói bất cứ điều gì. Tất cả những gì đến trong tâm thức. Hãy nói lớn lên và đùa giỡn với điều này. Sau đó ngậm miệng lại.
Thật dễ dàng để thay đổi từ đối cực này đến cực khác. Nếu muốn thư giãn tay, thật dễ dàng hãy duỗi thật thẳng và nắm tay lại càng chặc càng tốt. Thật đơn giản buông thỏng tay ra. Theo cách này hệ thống thần kinh có thể thư giãn lâu hơn. Hãy làm những cử chỉ, nhăn mặt cau mày, chuyển động với khuôn mặt.
Buông thả chúng ra, ngáp và nói bất cứ gì suốt hai đến ba phút. Sau đó ngưng lại và yên lặng. Sự duỗi thẳng này cho phép môi và miệng thư giãn dễ dàng hơn. Ngậm miệng và đơn giản làm quan sát viên. Ít lâu, sự yên lặng sẽ rơi xuống bạn.
Có hai phẩm chất yên lặng. Yên lặng miễn cưỡng. Đây không phải là sự việc tế nhị mà là sự hung bạo. Một hình thức cưỡng hiếp tâm thức. Đó là tâm gây hấn. Một hình thức yên lặng khác: Nó rơi xuống bạn như màn đêm. Nó đến và bao trùm bạn hoàn toàn. Bạn chỉ cần tạo cơ hội cho nó đến và thọ nhận. Chắc chắn nó sẽ đến.
Giữ miệng kín,
quan sát và giữ yên lặng.
Nếu cố gắng, bạn chỉ có thể gượng ép mình yên lặng trong vài giây. Điều này chẳng có giá trị gì cả. Vì bạn vẫn tiếp tục sôi sục từ bên trong. Vậy, hãy thử giữ yên lặng. Tự hài lòng tạo ra hoàn cảnh, môi trường để gieo hạt và chờ đợi.
Làm trống tâm thức;
và không suy nghĩ gì cả.
Bạn có thể làm gì để làm trống tâm thức? Tư tưởng đến và bạn quan sát. Sự quan sát cần thực hiện một cách cẩn trọng. Sự quan sát phải thụ động và không cần tích cực. Đây là những động cơ tế nhị và bạn phải hiểu thật rõ. Bằng không bạn có thể thất bại vào giây phút nào đó. Nếu để bên lề một mảy may chi tiết nào, phẩm chất sự việc trong tổng thể được thay đổi. Quan sát, thụ động thực hiện không tích cực.
Đâu là sự khác biệt? Khi bạn chờ người yêu, bạn tích cực rình rập. Ai đó đi trước cửa, bạn vội vã chạy ra nhìn: Có khi nàng đang đến? Một dao động đơn giản những chiếc lá rì rào trước gió và bạn bắt đầu nghĩ nàng có thể đến. Bạn nhảy chồm với bất cứ tiếng động nào và tâm thức bạn thì rất vội vã, bức rức. Không, điều này không giúp được gì cả.
Nếu quá vồn vã hay quá tích cực. Nó không thể đưa bạn đến sự yên lặng của Tilopa hay của tôi. Hãy thụ động, như khi bạn ngồi ở bờ sông. Dòng sông chảy. Bạn chỉ đơn giản quan sát. Không có gì phải nóng lòng. Không vội vã, không khẩn cấp. Bạn không bị ai ràng buộc. Ngay cả nếu thiếu cái gì đó. Thật sự không có gì thiếu. Bạn chỉ đơn giản quan sát và nhìn ngắm.
Ngay cả từ “quan sát” cũng không đúng, vì từ này tạo ra cảm giác hoạt động. Bạn đơn giản chỉ nhìn và không làm gì cả. Ngồi bên bờ sông, bạn nhìn và dòng sông chảy. Hay bạn nhìn bầu trời và mây trôi. Có nghĩa bạn thụ động nhìn.
Thật chủ yếu khi khái niệm thụ động được hiểu rõ. Vì khi bị ám ảnh, chúng ta có thể trở thành hấp tấp. Trong  sự chờ đợi tích cực để hành động. Bạn đã đứng ngoài trọng tâm và hoạt động sẽ trở lại qua cánh cửa sau. Vì thế hãy làm một quan sát viên thụ động.
Cứ làm trống tâm thức;
và đừng nghĩ gì cả...
Sự thụ động này tự động sẽ làm trống tâm thức bạn. Từ từ, những hoạt động, những nhấp nhô của năng lượng tâm thức sẽ mờ nhạt. Trọn vẹn bề nổi của sự rõ biết không còn lộn xộn. Không một nhấp nhô nào đến có thể làm bạn bối rối. Lúc ấy, sự thụ động sẽ là tấm gương của sự yên lặng.
Như thân tre rỗng,
Hãy để cho thân bạn nghỉ ngơi.
Điều này là một trong những phương pháp riêng biệt của Tilopa. Mỗi vị thầy có một phương pháp riêng biệt mà họ đã tỉnh thức. Qua đó họ muốn giứp người khác. Điều này là kỹ thuật riêng biệt của Tilopa:
Như thân tre rỗng,
Hãy để thân bạn nghỉ ngơi.
Thân tre hoàn toàn rỗng bên trong. Khi bạn nghỉ ngơi, hãy đơn giản cảm nhận bạn là thân tre: Hoàn toàn rỗng và trống bên trong. Đúng ra thân bạn thực sự giống thân tre vì bên trong nó rỗng. Da, xương, máu là những thành phần khác của thân tre và bên trong có một không gian, một khoảng trống rỗng.
Khi ngồi, miệng hoàn toàn yên lặng. Không hoạt động, lưỡi chạm nóc giọng và yên lặng. Không một rì rào của tư tưởng, quan sát thụ động tâm thức. Không chờ đợi gì riêng biệt, cảm nhận bạn như thân tre rỗng và đột nhiên năng lượng vô tận bắt đầu chảy. Bạn bị tràn ngập bởi cái “xa lạ,” cái bí mật hay đấng tối cao.
Thân rỗng trở thành chiếc tiêu và đấng tối cao bắt đầu tấu khúc. Một khi bạn trống rỗng, không còn chướng ngại nào cho đấng tối cao đi vào bạn. Hãy thử điều này, đây là sự thiền định tuyệt vời. Một trong những thiền định đẹp nhất - Trở thành một thân tre rỗng.
Không cần thiết làm bất cứ điều gì khác. Bạn đã trở thành và tất cả phần còn lại tự động tiếp nối. Đột ngột, bạn cảm nhận cái gì đó chảy trong không gian rỗng. Bạn như một tử cung và một cuộc sống mới đi vào bạn, hạt giống đã được gieo mầm. Đến giây phút ngay cả thân tre cũng hoàn toàn biến mất.
Như thân tre rỗng,
Giữ thân bạn nghỉ ngơi...
Hãy nghỉ ngơi. Không có bất cứ tham vọng tâm linh nào, kể cả dục vọng lên thiên đàng. Ngay cả việc trở thành Thượng đế. Thượng đế không thể có nhờ vào mong muốn. Khi bạn không còn dục vọng, ngài sẽ đến với bạn. Sự giải thoát không thể được mong muốn vì dục vọng. Đó là sự giam cầm. 
Khi không còn tham muốn, bạn được giải thoát. Trạng thái Phật không thể được do mong muốn. Dục vọng là một chướng ngại. Khi rào cản không còn nữa, đột nhiên Phật tính bùng nổ trong bạn. Bạn đã là hạt mầm. Khi trống rỗng, không gian sẽ hiện diện và hạt bùng nổ.Không cho đi cũng không lấy lại,
Giữ tâm thức nghỉ ngơi...
Không có gì để cho hay để nhận,
Tất cả tuyệt đối yên ổn.
Không có gì để lấy ra hay thêm vào,
Bạn đã hoàn toàn như bạn là...
Giáo huấn Đông phương đã bị hiểu sai ở Tây phương. Họ hỏi: “Dạng giáo huấn này là gì? Nó làm cho nhiều người không còn muốn tranh đấu hay thử vươn lên. Họ không còn cố gắng để chuyển hóa cá tính, để thay đổi những khuyết điểm thành phẩm chất cao. Họ đã trở thành những nạn nhân của quỷ “
Ở Tây phương: “Hãy hoàn thiện”  thật sự là một khẩu hiệu trong thế giới. Điều này không quan trọng, mà hãy “Tự hoàn thiện “Làm sao để tự hoàn thiện? Làm sao tự vươn lên và trưởng thành?
Theo Đông phương, chúng ta lãnh hội sâu sắc hơn về điều này. Chúng ta hiểu những cố gắng là những rào cản. Nhưng vẫn có thể thực hiện để chuyển hóa. Vì bạn đã sẵn có trong chính mình một bản thể đã hoàn thiện. Bạn không cần trở thành ai khác. Đơn giản chỉ rõ biết bạn là ai, thế thôi. Đơn giản rõ biết con người còn ẩn náu trong bạn.
Hãy tự hoàn thiện. Vì dù có cố hoàn thiện đến đâu. Bạn vẫn luôn sống trong lo âu và hoang mang. Sự nỗ lực để hoàn thiện đã đưa bạn lạc hướng. Điều này đưa đến một chiều hướng về tương lai. Về một cứu cánh, những lý tưởng và tâm thức bạn vẫn còn trong dục vọng.
Khi mong muốn, bạn đã đi sai đường. Hãy để dục vọng tự biến mất,   hãy trở thành sự yên lặng lan rộng trong vô dục. Đột nhiên, hoàn toàn kinh ngạc và đầy bất ngờ. Chính là đây... một cái cười thật lớn từ trong tận cùng sâu thẳm. Nụ cười của Bồ Đề Đạt Ma.
Những người học trò của Bồ Đề Đạt Ma nói: “Khi yên lặng, bạn có thể nghe tiếng cười kinh thiên động địa của ông “Ông vẫn tiếp tục cười. Ông chưa từng ngưng cười từ đó. Vâng. “Lời nói đùa này là sao?”
Thực sự bạn đã là những gì bạn cố trở thành. Làm sao bạn có thể đạt đến nếu bạn đã là nó? Nếu bạn tiếp tục cố gắng trở thành nó !. Thất bại là chắc chắn. Làm sao bạn có thể trở thành những gì bạn đã là? Đây là lý do mà Bồ đề đạt ma bật cười. Bồ đề đạt ma sống cùng thời với Tilopa. Có thể họ gặp nhau, tuy không bằng thân vật lý nhưng có lẽ họ biết lẫn nhau. Vì họ cùng phẩm chất hiện hữu.
Không cho hay nhận,
Giữ thân nghỉ ngơi.
Mahamudra như tâm thức,
Bám vào sự rỗng rang.
Bạn đã đến nơi khi không còn tự bám víu;
Chỉ với sự rỗng rang trong đôi tay,
Bạn đến nơi.
Mahamudra như tâm thức,
Bám vào rỗng rang.
Qua thực hành,
Bạn sẽ đạt đúng thời
Trạng thái Phật.
Như thế phải thực hành gì bây giờ? Ngày càng thoải mái. Càng trong cái ở đây và bây giờ. Trong hành động và ít hoạt động. Ngày càng rỗng rang và thụ động. Ngày càng là một quan sát viên, vô tư không chờ đợi và không dục vọng. Hạnh phúc như bạn là... và như sự vinh danh trong từng giây phút. Khi điều này chín mùi và đúng mùa, bạn sẽ nở hoa và là một vị Phật.

Ads Belove Post