Read more
Osho – Tantra: Minh Triết Tối Ưu
Chương 8. Cắt rễ
Tiếng hát Mahamudra vẫn tiếp tục:
Khi cắt rễ thân cây,
Những chiếc lá tự héo mòn.
Khi cắt rễ tâm thức,
Luân hồi sẽ chấm dứt.
Ánh sáng ngọn lửa sẽ đánh tan trong giây phút,
Bóng tối của đại kiếp dài (kalpa).
Ánh sáng dũng mãnh tâm thức;
Trong khoảnh khắc như một tia chớp,
Đốt cháy bức màn vô minh.
Ai còn bám vào tâm thức,
Sẽ không thấy sự thật vượt ngoài tâm thức.
Ai quá cố thực hành Pháp,
Sẽ không tìm ra sự thật;
Về những gì vượt ra ngoài tri và hành.
Chỉ cần cắt thật kỷ lưỡng rễ của tâm thức;
Và nhìn bằng cái nhìn không che lấp.
Như vậy sẽ tự thoát khỏi,
Tất cả những phân biệt;
Sau đó nên giữ mình trong thư giãn.
Sự lựa chọn là nô lệ.
Không lựa chọn là tự do.
Ngay giây phút lựa chọn cái gì đó, tức thì bạn rơi vào bẫy của cuộc đời. Nếu có
thể chống lại sự cám dỗ của chọn lựa. Nếu có thể giữ rõ biết mà không cần chọn
lựa. Những chiếc bẫy tự biến mất. Vì khi không còn lựa chọn. Bạn không rơi vào
sự thỏa mãn những cám dỗ của chiếc bẫy.
Cái bẫy là do sự lựa chọn của bạn. Như vậy từ ngữ"lựa
chọn" cần hiểu một cách sâu sắc. Như thế sự không lựa chọn mới có thể nẩy
nở trong bạn. Làm sao có thể giữ yên không lựa chọn? Tại sao, mỗi lần nhìn thấy
một người hay một sự việc. Làn sóng tế nhị của chọn lựa xâm nhập lập tức vào bạn.
Ngay cả khi bạn không rõ biết mình đã lựa chọn.
Khi gặp một phụ nữ. Tức khác bạn nói:"Cô ta đẹp quá"
Tuy không nói gì cả về sự chọn lựa của mình. Nhưng nó đã hình thành. Vì sự kiện
nhận xét người phụ nữ đẹp có nghĩa bạn đã lựa chọn. Thật ra, trong tận cùng tâm
thức bạn đã chọn lựa. Bạn đã rơi vào chiếc bẫy từ lâu. Hạt đã được gieo. Sau đó
những chồi mầm xuất hiện thành cây con để đến cuối cùng trở thành cây lớn.
Ngay giây phút bạn nói:"Chiếc xe này đẹp" Có nghĩa
sự lựa chọn đã hiện diện. Có thể bạn không rõ biết gì về sự lựa chọn của mình.
Bạn chỉ thích sở hữu chiếc xe. Nhưng sự nhận định đã sẵn có trong tâm thức. Một
sự ham muốn ngầm nào đó đã phát sinh. Khi nói cái gì đó tuyệt vời. Có nghĩa muốn
nói mình thích sở hữu nó. Khi nói cái gì đó xấu xí. Có nghĩa bạn muốn nói không
thích sở hữu nó. Sự lựa chọn này thật sự quá tế nhị. Vì thế cần rõ biết về nó
thật kỷ lưỡng. Mỗi khi muốn nói điều gì đó.
Những từ ngữ này không chỉ là từ ngữ. chúng không phải là sự
tiếp nối của những từ vô bổ mà cái gì đó đã xảy ra trong vô thức.
Vì thế đừng thể hiện tâm phân biệt cái này đẹp và cái kia xấu.
Cái này tốt hay cái kia xấu. Đừng thể hiện sự phân biệt. Hãy giữ mình để tách rời
khỏi nó! Những sự việc thật ra không tốt hay xấu.
Tất cả do chúng ta cung cấp cho chúng những phẩm chất thiện
hay ác. Những sự việc hoàn toàn không mang tính cách đẹp hay xấu. Chúng đơn giản
là thế. Đẹp và xấu là những phẩm chất do bạn giới thiệu hay đơm đặt. Cũng có thể
nói do sự diễn dịch của chính bạn.
Bạn muốn biểu lộ gì khi nói cái gì đó xấu? Thực sự có thể
xác định tiêu chuẩn về cái đẹp? Bạn có thể chứng minh điều này đẹp? Nhưng người
khác cũng có thể nói:"Quá xấu !” Thực ra, không gì gọi là khách quan và
cũng không một ai có thể chứng minh cái gì đó xấu hay đẹp.
Hàng ngàn tác phẩm đã viết về thẫm mỹ. Điều này là một trong
những công trình khám phá kỳ công dai dẳng của những nhà tri thức; của những
nhà tư tưởng và những triết gia. Họ đã có định nghĩa thế nào là cái đẹp trong
khi chẳng hiểu thế nào là đẹp. Họ đã viết rất nhiều sách. Viết những chuyên luận
cực kỳ quan trọng. Họ đã đi tìm. Họ cố quay xung quanh vấn đề. Dù vậy, vẫn
không một ai có thể định nghĩa được về cái đẹp.
Không, điều này hoàn toàn không thể. Vì đẹp và xấu không bao
giờ hiện hữu. Tất cả đều do sự diễn dịch của bạn. Trước tiên, bạn quyết định một
việc gì đó đẹp đẻ và bạn rơi vào công thức:"Những điều này là tiêu chuẩn để
xác định cái gì đẹp” Vì thế này tôi nói: Trước tiên bạn tạo ra chiếc bẫy để tự
rơi vào.
Trước tiên, bạn nghĩ rằng:"Khuôn mặt như thế này mới đẹp”
Đây chính là sự sáng tạo duy do sự tưởng tượng của riêng bạn. Đây chỉ là sự diễn
dịch của tâm thức ạn. Nói theo tâm lý học:"Điều này không thể hiện hữu” Thế
nên sau đó bạn sẽ rơi vào bẫy. Bạn đào lỗ để tự mình rơi vào nó. Sau đó la lớn
để kêu gọi người đến cứu bạn.
Hãy nhớ, Mật tông nói:
“Bạn không cần gì cả.”
Chỉ cần đơn giản nhìn tất cả quá trình. Vì đây chính là sự
sáng tạo của riêng bạn. Bạn muốn nói gì khi cho rằng sự việc này xấu xa? Nếu
con người không hiện hữu trên mặt đất có chăng cái xấu và đẹp? Thực và động vật
vẫn hiện diện. Đương nhiên chúng sẽ khai hoa và phát triển. Trời vẫn mưa vẫn nắng.
Chắc chắn như thế và bốn mùa tiếp nối. Nhưng không có cái đẹp và xấu. Tất cả điều
này đã biến mất trong tâm thức của con người và trong cả chính họ.
Mặt trời vẫn mọc vào ban ngày và ban đêm vẫn tràn ngập những
vì sao. Nhưng không gì đẹp hay xấu. Nếu ngay bây giờ không hiện diện. Những sự
diễn dịch cũng không thể tồn tại. Thế thì cái gì tốt và cái gì xấu?
Trong thiên nhiên, không gì tốt và không gì xấu. Đừng quên Mật
tông là con đường của những người thư giãn và tự nhiên. Nó đưa các bạn đến hiện
tượng tự nhiên sâu sắc nhất trong cuộc sống. Nó giúp bạn từ bỏ thức tưởng. Vì
chính thức tưởng gây ra những phân biệt và cũng chính thức tưởng nói:"Cái
này cần được chọn lựa và cái kia cần nên né tránh"
Vì thế bạn bám vào cái này và lẫn tránh cái kia. Hãy quan
sát hiện tượng trong tổng thể. Chỉ cần nhìn nó. Không hơn không kém. Không một
thực hành nào cần thiết. Ngay trong sự quan sát hoàn cảnh đã qua đủ. Quả thật
đơn giản.
Mặt trăng đẹp. Tại sao? Vì, suốt hàng bao thế kỷ người ta đã
gieo vào bạn nhận định này. Suốt nhiều thế kỷ, những thi sĩ đã làm thơ ca ngợi
vẻ đẹp mặt trăng. Trong suốt nhiều thế kỷ người ta đã tin và bây giờ tất cả những
điều này đã mọc rễ trong tâm thức mọi người.
Đương nhiên, mặt trăng cũng có vài công dụng nào đó. Nó thật
thư giãn. Nó làm dịu lòng bạn và ánh sáng của nó bao trùm những gì bí mật của
thiên nhiên. Nó tạo ra một dạng thức thôi miên làm cho bạn cảm thấy vừa hơi buồn
ngủ đồng thời vừa như tỉnh thức.
Bạn cảm nhận những sự việc đẹp đẻ và nó cho bạn những âm sắc
mơ mộng của thế giới. Chính vì điều này người ta gọi những người điên là những
con người thất thường. Từ"thất thường" có nguồn từ Luna - mặt trăng.
Có nghĩa họ điên như bị mặt trăng nhập.
Mặt trăng gây ra dạng điên rồ. Một sự rối loạn thần kinh. Nó
có thể ảnh hưởng đến nước trong cơ thể bạn. Cũng như nó làm ảnh hưởng đến thủy
triều ở đại dương và những dòng chảy. Và thân bạn là một hợp chất bao gồm chín
mươi phần trăm nước muối khoáng và 10 phần trăm thuộc về vật chất .
Nếu hỏi nhà sinh lý học. Họ sẽ bảo:"Mặt trăng có thể
tác động và phát sinh những hệ quả trong thân bạn. Vì nó dính liền với biển cả.
Con người tiến hóa từ biển cả lên đất liền và cuộc sống nguyên thủy được hình thành
từ đó để xuất hiện."
Toàn thể biển cả bị mặt trăng tác động. Thế nên, những loài
vật dưới biển cũng bị tác động, vì chúng là những thành phần của biển cả. Tương
tự, con người phát xuất từ biển cả, tuy đã tiến hóa rất đáng kể. Nhưng cũng
không thể khác biệt. Thân vật lý nào cũng phản ứng cùng một chiều hướng. Thân bạn
được hợp thành bởi chín mươi phần trăm nước. Không chỉ nước mà còn cả những hợp
chất hóa học cùng một độ muối tương đồng.
Thai nhi bơi suốt chín tháng trong bụng mẹ. Giống như tắm
trong nước biển vì tử cung bà mẹ chứa đầy nước ối là dung dich muối. Chính vì
điều này, khi phụ nữ mang thai, họ ăn rất nhiều chất muối. Họ cần rất nhiều muối
để thiết lập cân bằng độ muối trong thân thể.
Đứa trẻ vượt qua như giai đoạn tương tự nhân loại đã vượt
qua lúc nguyên thủy. Ban đầu giống như một con cá và nó tiến hóa trong biển cả
là bụng mẹ như đại dương đang thai nghén nó. Như thế, trong suốt chín tháng, nó
vượt hàng triệu năm tiến hóa. Cuối cùng những nhà sinh lý học đã kết luận:"Chỉ
trong một thời gian ngắn nó vượt qua tất cả những giai đoạn tiến hóa của cuộc sống"Như
vậy, mặt trăng có ảnh hưởng đến chúng ta. Nhưng không có gì là tốt đẹp. Vì đây
chỉ là hiện tượng thuộc về hóa học.
Vài cặp mắt nào đó hình như thật tuyệt vời với bạn. Điều này
xảy ra như thế nào? Những đôi mắt có những phẩm chất thuộc về hóa học. Một dòng
điện tác động vào và chúng giải phóng năng lượng. Thế rồi điều này tác động vào quan kiến của bạn. Bạn
nói rằng vài cặp mắt nào đó. Chẳng hạn như của Adolphe Hitler có tính chất thôi
miên. Nên khi ông nhìn bạn và có điều gì đó đang xảy ra trong bạn.
Bạn nói về vài cặp mắt thì quá tuyệt diệu. Bạn muốn nói gì
khi nhắc đến cái đẹp làm bạn bị xúc động. Thật ra, khi nói cái gì đó đẹp. Bạn
không nói về cái đẹp. Bạn chỉ bị xúc động một cách dễ chịu. Thế thôi. Khi nói
cái gì đó xấu. Có nghĩa bạn nói sự việc này đang tác động đối kháng vào quan kiến
của bạn.
Bạn chỉ bị thu hút hay đẩy ra. Khi bị thu hút thì cho rằng đẹp
và khi bị đẩy ra thì gọi là xấu. Tất cả những điều này đều đến từ bạn. Không phải
do vật thể. Vì cũng vật thể cũng có thể thu hút hay xô đầy người khác ngược lại
với bạn và điều này xảy ra cùng lúc.
Nhiều người luôn làm cho những người khác phải kinh ngạc. Họ
nói:"Người đàn ông này lại yêu người đàn bà như thế này. Ngạc nhiên chưa?"Không
ai có thể tin rằng điều này vẫn có thể xảy ra. Vì người đàn bà này rất xấu.
Nhưng đối với người đàn ông này người đàn bà được xem là xấu
lại đẹp. Như thế là thế nào? Vì không có bất cứ tiêu chuẩn khách quan nào để
xác định. Thật sự không có bất cứ tiêu chuẩn nào để thẩm định xấu và đẹp như thế
nào.
Mật tông nói:
Bạn luôn nên nhớ.
Khi chọn hay có quyết định theo hay chống lại điều gì.
Đó chính là thức tưởng đang chơi khăm bạn.
Thế nên, đừng nói sự việc này đẹp! Chỉ đơn giản nói:"Tôi
bị một phong cách dễ chịu làm xúc động"Nhưng như vậy nguyên thủy cũng vẫn
là chính"Tôi"Nếu bạn chuyển hóa tổng thể hiện tượng về một đối tượng.
Như thế sẽ không có bất cứ giải pháp nào. Vì ngay từ lúc ban đầu. Bạn đã bị lừa.
Bạn thiếu mất cái gốc mà cái gốc này lại chính là bạn. Nếu bạn bị xúc động. Điều
này muốn nói: Thức tưởng bị xúc động theo một cách nào đó. Sự tác động này tạo
thành chiếc bẫy và bạn bắt đầu rơi vào sự dao động của tâm thức.
Trước tiên, bạn tạo
ra một người đàn ông đẹp hay một phụ nữ đẹp. Thế rồi, bắt đầu quay chung quanh
nó và bạn theo đuổi tư tưởng này. Sau khi sống với họ được vài ngày. Tất cả những
ảo ảnh tan biến. Bổng dưng, bạn hoàn toàn sáng tỏ như bạn đã bị lừa. Vì người
này hoàn toàn bình thường như những người khác.
Trước tiên, có thể bạn tưởng tượng đây là Laila hay Juliette.
Thậm chí là Majnu hay Roméo. Bổng dưng, sau vài ngày giấc mộng tan biến. Họ vẫn
như những con ngừời bình thường đầy dung tục. Bạn cảm thấy ghê tởm như bị lừa.
Sự thật không ai lừa bạn. Chỉ chính bạn tự lừa mình.
Không ai làm bạn thất vọng và không gì có thể biết mất từ
người đàn ông hay đàn bà này. Chung quy ảo ảnh đã biến mất. Vì ảo ảnh không thể
tồn tại được dài lâu. Bạn có thể mơ về chúng. Nhưng không thể giử chúng lâu dài.
Ảo ảnh lúc nào cũng là ảo ảnh! Không thể khác được.
Nếu không xóa được ảo ảnh. Như vậy khi thấy người đàn bà rất
đẹp hãy trốn ngay lập tức. Càng chạy càng xa càng tốt. Sau đó, bạn lúc nào cũng
nhớ đến họ là người đàn bà đẹp nhất thế giới. Như thế có nghĩa sự tưởng tượng
không bao giờ quan hệ với hiện thực.
Bạn sẽ không bao giờ bị thất vọng. Bạn có thể tiếp tục than
thở, hát, khóc than, la hét về người đàn bà này. Nhưng đừng bao giờ đến gần
nàng! Bạn càng đến gần và hiện thực càng lúc càng hiện thực một cách khách quan.
Sự thật sẽ được thể hiện. Khi trí tưởng tượng và hiện thực khách quan chạm trán.
Tự nhiên bạn nhân ra ai là kẻ thua trận. Chính ảo ảnh của bạn. Vì hiện thực
khách quan lúc nào cũng đầy đủ sức mạnh. Vì nó là thực tại.
Vì thế Mật tông nói:
Cần giữ sự rõ biết.
Không ai có thể lạm dụng bạn ngoại chỉ trừ chính bạn. Người
đàn bà này không cố ý hiện hữu thật đẹp. Bà không tạo ra ảo ảnh bao quanh.
Nhưng chính bạn đã sáng tạo ra như thế. Bạn tin vào nó và bây giờ không biết phải làm sao. Vì ảo ảnh không thể là hiện
thực. Một giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
Ở phương Đông, người Ấn có tiêu chuẩn về hiện thực. Họ cho rằng:"Hiện
thực là những gì phải tồn tại vĩnh viển và bất tận và những gì không là hiện thực
chỉ kéo dài một thời"Không có sự khác biệt nào khác. Những gì thuộc phù du
không phải là sự thật và những gì tồn tại miên viễn mới là sự thật.
Cuộc sống thì vĩnh hằng. Sự hiện hữu thì vĩnh hằng. Thức tưởng
thì hoàn toàn phù du. Cũng như tất cả những gì trong cuộc sống ban cho vẫn là
phù du. Đây là sự tô màu của thức tưởng dành cho cuộc sống. Nó chính là sự phô
diễn.
Theo thời gian sự phô diễn phải kết thúc. Vì thức tưởng lúc
nào cũng thay đổi. Bạn không thể duy trì phô diễn. Vì thức tưởng không thể duy
trì theo thời gian nối tiếp với cùng một hoàn cảnh hay cùng một trạng thái. Thức
tưởng không bao giờ ngừng thay đổi. Vì nó như một dòng chảy. Cho nên, thời gian bạn thấy người này đẹp. Đến
khi thức tưởng thay đổi và bạn thất tình vì tất cả không còn hiện diện ngay cả
trong thức tưởng cũng không còn nhớ gì về những điều đã đơm đặt..
Mật tông nói:
Vì thế;
Nên hiểu rõ sự vận hành của thức tưởng và cắt tận gốc căn rễ.
Đừng chọn lựa. Vì khi chọn lựa, bạn đã tự đồng hóa mình với
thức tưởng. Cho dù chọn lựa gì đi nữa. Bạn trở thành một với sự việc này. Nếu
thích một chiếc xe đẹp. Bạn trở thành một với chiếc xe. Vì lúc nào bạn cũng gần
gủi nó. Nếu chiếc xe bị đánh cắp. Như thế có cái gì đó thuộc bản thể bạn đã bị
tước đoạt. Nếu có cái gì đó không ổn với chiếc xe. Điều đó không ổn với bạn. Nếu
quá mơ ước một căn nhà. Bạn trở thành một với căn nhà và cũng như thế cho tất cả
mọi việc.
Tình yêu dung tục cũng là sự đồng hóa. Cả hai đến gần nhau
như khi hai cây đèn cầy gần sát nhau đến độ chúng chỉ là một.Với sức nóng sáng
của ngọn lửa. Từ từ chúng trở thành một. Điều này là sự đồng hóa. Hai ngọn lửa
cận kề nên sức nóng làm chúng trở thành một. Khi mê đắm một cái gì đó. Có nghĩa
bạn đã đánh mất chính mình.
Đây là ý nghĩa: Bị mất linh hồn trong đời sống. Vì bạn bị
hòa nhập vào hàng triệu sự việc và trong mỗi một sự việc đã là một phần của bạn.
Sự lựa chọn dẫn đến sự hội nhập. Sự hội nhập dẫn đến trạng thái thôi miên để đi
vào giấc ngủ.
Gurdjeff chỉ dạy cho học trò duy nhất một điều là: Đừng bao
giờ đồng hóa với sự việc. Trường phái của ông. Tất cả kỹ thuật, phương pháp. Những
vấn đề được đặt ra. Đều đặt nền tảng trên một điều duy nhất: Đừng đồng hóa hay
hội nhập.
Khi khóc, bạn trở thành một với tiếng khóc. Không ai quan
sát khi bạn khóc. Không một ai nhìn hay quan tâm. Không ai sáng tỏ và rõ biết về
những tiếng khóc của mình. Bạn đã bị đánh mất trong tiếng khóc của chính mình.
Bạn trở thành những giọt nước mắt. Đôi mắt bạn đỏ sưng lên và trái tim bạn bị
xúc động.
Những giảng sư như Gurdjeff. Khi nói: Đừng đồng hoá hay hội
nhập. Đơn giản họ muốn nói:"Cứ khóc. Không gì xấu về điều này. Dù vậy vẫn
giữ mình đứng ngoài lề để quan sát. Đừng để bị đồng hóa"
Đây là sự trải nghiệm rất tuyệt vời. Khi có thể đứng được
bên lề sự khóc. Cứ khóc. Hãy để thân vật lý khóc. Hãy để những giọt lệ tuôn chảy.
Đừng cố dồn nén. Vì sự dồn nén không giúp ích được gì cả. Hãy mạnh dạn đứng bên
lề và quan sát. Điều này rất có thể. Vì bản thể bên trong bạn chỉ là nhân chứng.
Chưa hề là một diễn viên.Mỗi khi nghĩ rằng nó là diễn viên thì đã có sự đồng
hóa. Nó chưa bao giờ là một diễn viên.
Bạn có thể đi vòng quanh thế giới. Nhưng bản thể của bạn
chưa hề thể hiện một bước chân. Bạn có thể mơ mộng đến hàng triệu lần. Nhưng bản
thể bạn chưa hề mơ mộng. Tất cả những chuyển động chỉ xảy ra ở bề mặt.
Quả thật không có bất cứ chuyển động trong chiều sâu bản thể
của bạn. Tất cả những chuyển động đều xảy ra bên ngoài như vòng quay bánh xe.
Có nghĩa trong trung tâm vẫn không hề chuyển động. Ở trung tâm, tất cả vẫn giữ
nguyên và bánh xe liên tục quay chung quanh.
Hãy nhớ lại trung tâm! Hãy quan sát thái độ. Quan sát những
hành động, những sự đồng hóa của bạn. Thế là khoảng cách được tạo ra. Từ từ khoảng
cách được hình thành và quan sát viên và diễn viên trở thành hai. Bạn có thể
nhìn mình đang cười, khóc, đi, ăn, làm tình... Bạn có thể thực hiện hằng ngàn
chuyện. Nhưng lúc nào cũng là khán giả. Bạn không còn nhảy dựng lên và không tự
đồng hóa thành một với tất cả những gì đã nhìn thấy.
Đây chính là vấn đề. Tất cả những việc gì đang xảy ra. Bạn sẽ
tự biểu lộ. Nếu đói, bạn nói:"Tôi đói"Như thế bạn đã đồng hóa với cơn
đói. Hãy nhìn vào bên trong bạn có đói chăng hay cơn đói đang xảy ra trong bạn?
Bạn đói hay đơn giản chỉ rõ biết về cơn đói của thân vật lý?
Bạn không thể là cơn đói. Nếu không khi hết đói. Bạn ở đâu?
Khi đã ăn no, bụng căn cứng đầy thỏa thuê. Bạn ở đâu nếu bạn là cơn đói? Bạn bị
bốc hơi? Không, vì ngay lập tức bạn trở
thành sự chán chường. Trước khi cơn đói biến mất. Bạn đã có sự đồng hóa mới và
trở thành chán chường.
Khi còn là một đứa trẻ. Bạn nghĩ rằng mình là một đứa trẻ.
Thế thì bây giờ đứa trẻ này đang ở đâu, trong khi bạn không còn là đứa trẻ nữa?
Bạn đã trở thành một thanh niên trẻ hay đã già và bây giờ bạn là ai? Thêm lần nữa,
bạn đồng hóa mình với tuổi trẻ hay sự già nua.
Như thế, có nghĩa bản thể sâu thẳm nhất chỉ là một tấm gương.
Nó phản chiếu lại những gì trước mặt. Có nghĩa đơn giản nó chỉ là một nhân chứng.
Sự bệnh hoạn tự hình thành. Sức khỏe, cơn đói hay no nê. Mùa hè hay mùa
đông, tuổi trẻ hay tuổi già, sinh ra hay
tử.
Tất cả những gì xảy ra đều diễn tiến trước tấm gương. Nhưng
tất cả không bao giờ xảy ra cho tấm gương.Đây là sự không đồng hóa. Còn gọi là
cắt gốc rễ. Tất cả gốc rễ sẽ trở thành một tấm gương.
Đối với tôi, điều này là Sannyas - Sự từ khước sẽ trở thành
một tấm gương. Đừng như một phim chụp ảnh nhạy cảm. Vì điều này chính là sự đồng
hóa. Tất cả những gì xảy ra trước ống kính. Phim lập tức ghi lại thành một với
sự việc.
Hãy như tấm gương. Những sự việc đến và đi và tấm gương vẫn nghỉ
ngơi. Không bận rộn và lúc nào cũng trống rỗng. Đây là vô ngã của Tilopa. Tấm
gương không có ngã để tự đồng hóa. Nó chỉ đơn giản phản chiếu.
Có nghĩa nó không phản ứng mà chỉ phản hồi. Nó không nói:"Cái
này đẹp, cái kia xấu"Một người đàn bà xấu đứng trước nó tấm gương cũng hài
lòng như người đàn bà đẹp. Nó không hề phân biệt mà chỉ phản chiếu tất cả những
gì hiện diện và không bao giờ diễn dịch.
Nó không nói:"Đi cho khuất mắt, bà làm phiền tôi quá"
hay"Hãy đến gần một chút. Vì cô quá đẹp"Tấm gương không nói gì cả. Nó
chỉ đơn giản quan sát. Không phân biệt bạn hay thù. Vì tấm gương không có sự
phân biệt để làm.
Khi một người đi ngang qua và dần xa khỏi tấm gương. Nó
không bám vào người này. Nó không có quá khứ. Nó không bám vào bóng ma sau khi
bạn đi ngang qua. Nó không bám riết vào bóng bạn cho dù trong một khoảng khắc
nào đó. Tấm gương không cố giữ sự phản chiếu những gì vừa xuất hiện với nó.
Không. Bạn đi xa dần và sự phản chiếu biến mất. Tấm gương
không giữ lại hình ảnh bất cứ giây phút nào. Đây là tâm thức một vị Phật. Bạn đến
trước ông. Ông tràn ngập bạn. Khi đi xa, bạn sẽ biến mất. Không chút mảy may kỷ
niệm nào lưu dấu. Một tấm gương không hề có quá khứ.
Một vị Phật cũng vậy. Tấm gương không chờ đợi:"Bây giờ
ai đứng trước tôi? Bây giờ tôi sẽ phản chiếu gì? Tôi thích người này đến và
không thích người kia"Tấm gương thì không bao giờ lựa chọn. Nó giữ sự
không lựa chọn.
Hãy thử hiểu ẩn dụ về tấm gương. Vì ở đây là tính chân thực
sự của sự rõ biết từ bên trong. Đừng đồng hóa với những sự việc đang diễn tiến
chung quanh bạn. Hãy giữ trung tâm và giữ chặc gốc rễ đang bám sâu vào bản thể.
Những sự việc đang xảy ra và tiếp tục xảy ra. Nếu bạn giữ chặc trung tâm trong
sự rõ biết như tấm gương sẽ không có gì xảy ra. Vì tất cả sẽ được chuyển hóa.
Bạn gìn giữ sự trinh nguyên, vô tư và thuần khiết. Không gì
có thể làm mất thuần khiết của bạn. Tuyệt đối không. Vì không có gì được giữ lại.Bạn
chỉ phản chiếu trong một giây phút có ai đó hiện diện. Rồi tất cả sẽ ra đi. Vì
tính không của bạn hoàn toàn thuần khiết.
Cũng như khi tấm gương phản chiếu ai đó. Không có gì xảy ra
cho tấm gương. Tấm gương lúc nào cũng không thay đổi. Tấm gương hoàn toàn
nguyên vẹn. Vì nó tự cắt những gốc rễ.
Có hai dạng người. Dạng thứ nhất. Không ngừng tranh đấu với
những triệu chứng. Họ không chịu trị tại gốc mà chỉ chống lại những triệu chứng
của căn bệnh. Chẳng hạn, khi bị sốt đến bốn mươi độ. Bạn có thể làm cái gì đó.
Bạn có thể tắm vòi lạnh để làm mát và giảm độ sốt. Như thế có nghĩa bạn đang
tranh đấu với triệu chứng. Vì cơn sốt không phải là nguồn gốc bệnh tật. Nó đơn
giản chỉ chỉ định: Đang có việc gì đó không ổn trong thân bạn.
Thân bạn lúc này đang tranh đấu. Chính vì điều này nhiệt độ
tăng lên. Thân bạn đang khủng hoảng như có một trận chiến bên trong. Bạch huyết
cầu chống lại mầm bệnh. Vì thế mà nhiệt độ tăng lên. Nên bạn cảm thấy bị sốt.
Nhưng cơn sốt này không phải là vấn đề. Nó chỉ là một triệu chứng.
Cơn sốt này rất hữu ích cho bạn. Đơn giản nó minh chứng bạn
cần làm gì đó. Vì bên trong bạn đang sự khủng hoảng. Nhưng nếu chỉ chửa triệu
chứng. Có nghĩa bạn sẽ bạn giết chết người bệnh.
Sự kiện đặt cục đá lên đầu không làm được gì. Cũng như tắm
vòi lạnh. Chỉ giống như tự đánh lừa mình bằng những ảo giác tươi mát bên ngoài.
Làm sao bạn có thể hy vọng chấm dứt cuộc chiến trong nội tại. Cuộc chiến của những
mầm sẽ chấm dứt khi bạn chỉ cần tắm vòi lạnh? Những mầm bệnh sẽ tiếp tục giết bạn.
Người vô minh thì lúc nào cũng chứa đầy triệu chứng. Người
minh triết đi tìm nguyên nhân hay gốc rễ sâu sắc. Họ không cố làm mát thân thể
mà chỉ thử thay đổi nguyên nhân sâu sắc tận gốc của cơn sốt.
Khi gốc rễ được chuyển hóa hay nguyên nhân đã chuyển hóa. Có
nghĩa chửa ngay nguyên nhân. Tức thì nhiệt độ tự hạ xuống. Nhiệt độ không phải
là vấn đề. Nhưng dù vậy, cuộc sống có nhiều kẻ vô minh hơn người minh triết.
Chúng ta có thể minh triết về y học. Nhưng chưa thể minh triết trong cuộc sống.
Trong cuộc sống, chúng ta mãi tiếp tục thể hiện những điều
vô minh. Nếu giận dữ, bạn bắt đầu tự gây
hấn với cơn giận. Cơn giận không gì khác cơn sốt. Chính xác là nhiệt độ sẽ tăng
đột ngột.
Nếu quá giận, thân bạn bị hâm nóng. Điều này không chỉ chứng
tỏ những hoạt chất hóa học đang giải phóng trong máu. Nhưng nó không phải là gốc
rễ. Những hoạt chất hóa học được giải phóng vì lý do nào đó. Có thể bạn tạo ra
một hoàn cảnh cho cuộc chiến hay sự chạy trốn hình thành.
Như khi con thú gặp hiểm nguy. Nó chỉ có hai cách để chọn lựa:
Một là chống trả và hai là chạy trốn. Cả hai trường hợp. Sự hiện diện của vài độc
chất rất cần thiết trong máu. Vì trong cuộc chiến bạn cần nhiều năng lượng hơn
bình thường. Khi chiến đấu, lưu lượng máu cần chuyển dịch nhiều hơn lúc bình
thường.
Trong cuộc chiến, sự thặng dư năng lượng cần phải sẵn sàng.
Vì thân bạn cần lưu trữ cho sự cấp thiết. Nó chứa những độc tố. Những loại kích
thích tố. Nhiều thành phần trong hạch phòng vệ. Cho đến giây phút cần thiết và
nhu cầu khẩn cấp được cảm nhận. Nó sẽ giải phóng chúng vào máu. Chính vì thế
khi giận dữ bạn thấy mình ba lần dũng mãnh hơn lúc bình thường.
Khi giận dữ. Bạn có thể thực hiện những việc không thể làm
được lúc bình thường. Bạn có thể ném một viên đá lớn mà bình thường bạn không
thể chuyển di. Điều này rất cần cho cuộc chiến nên thiên nhiên đã cung cấp cho
bạn. Nếu kẻ thù rượt đuổi, bạn phải cần nhiều năng lượng hơn để chạy thoát.
Giờ đây tất cả đều thay đổi. Con người đã tạo ra văn minh,
xã hội, văn hóa. Nên bối cảnh sinh tồn không còn hiện hữu. Nhưng sự vận hành vẫn
còn sâu sắc và bám rễ tận bên trong.
Mỗi khi ở trong hoàn cảnh cảm thấy ai đó sẽ bắt đầu gây hấn.
Hoặc họ sẽ đánh, chửi, quấy rầy bạn. Lập tức thân vật lý chuẩn bị cho hoàn cảnh.
Nó sẽ giải phóng những độc tố vào máu làm cho nhiệt độ tăng lên, mắt bạn đỏ ngầu.
Máu dâng lên đầu và bạn sẵn sàng chiến đấu
hay chạy trốn.
Nhưng đây không phải là sự việc sâu sắc nhất. Cũng không phải
là sự hỗ trợ của thân vật lý. Cơn giận hiện trên mặt, cơn giận trong thân thật
không có thật. Chúng chỉ đi theo tâm thức và sự phô diễn của bạn.
Đi ngang con đường vắng trong đêm tối. Bạn thấy đèn đường hắc
bóng mình trên đường và tin rằng đây là một bóng ma. Lập tức thân bạn tiết ra
những hoạt chất trong máu. Có nghĩa nó chuẩn bị chống lại hay chạy trốn. Tâm thức
bạn xem đèn đường là một bóng ma. Lập tức thân thể bạn đáp ứng. Bạn nghĩ ai đó
là kẻ thù. Thân vật lý sẽ phản ứng. Bạn nghĩ ai đó là bạn. Thân vật lý cũng đáp
ứng như thế.
Như vậy, gốc rễ sâu thẳm nằm trong tâm thức. Có nghĩa trong
sự phô diễn của bạn.
Đức Phật nói:"Hãy nghĩ rằng toàn thể trái đất là bạn
mình"Tại sao thế? Chúa nói:"Tha thứ cho kẻ thù"Hơn nữa:"Hãy
yêu thương kẻ thù của mình"Tại sao thế? Chẳng qua Phật và Chúa thử thay đổi
sự phô diễn của bạn.
Tilopa đi xa hơn. Ông nói:
“Nếu nghĩ tất cả sự việc chính là bạn.
Bạn tiếp tục nghĩ theo thuật ngữ tình bạn hay sự thù hận"
Nếu yêu thương kẻ thù, bạn nghĩ: Đây là kẻ thù. Bạn nên nghĩ
rằng mình yêu thương. Vì Chúa đã nói như vậy. Chắc chắn, bạn ở trong hoàn cảnh
thuận lợi nhất của sự bình thường khi hận kẻ thù. Như thế bạn sẽ cảm thấy bớt
giận hơn.
Tilopa nói:
Nếu nghĩ ai đó là kẻ thù hay nghĩ người nào đó là bạn,
Đây là sự chia chẻ và bạn đã rơi vào bẫy.
Không ai là bạn và cũng không ai là kẻ thù.
Đây chính là giáo huấn cao nhất.
Đôi khi Tilopa trội hơn cả đức Phật và Chúa Jésus. Có thể vì
đức Phật nói chuyện với đám đông. Trong khi Tilopa chỉ nói riêng với Naropa.
Khi bạn nói với một học trò ở trình độ cao. Bạn có thể làm xuất hiện những gì
cao cấp nhất. Khi nói với đám đông, bạn
cần thể hiện sự đồng thuận.
Tôi đã nói chuyện liên tục với đám đông suốt mười lăm năm. Từ
từ tôi cảm nhận cần buông bỏ điều này. Tôi nói với hàng ngàn người. Nhưng khi
nói với hai chục ngàn người. Tôi phải thể hiện những đồng thuận. Có nghĩa cần
đi xuống những nấc thang,. Nếu không họ không thể hiểu được bạn.
Khi nhìn thấy điều này. Tôi đã dừng lại. Bây giờ, tôi chỉ
thích nói chuyện với những Naropa. Có thể bạn chưa sáng tỏ điều này. Nếu một
người mới đến và tôi chưa nhận kịp ra họ đang hiện diện. Tức khắc họ sẽ thay đổi
tất cả cục diện. và kéo bạn xuống thấp. Thế là, đột nhiên tôi cảm nhận cần phải
thực hiện sự thỏa thuận.
Bạn càng tiến bộ thì năng lượng bạn càng dâng cao và giáo huấn
trao truyền cho bạn càng cao hơn. Đến giây phút Naropa đã hoàn thiện. Tilopa trở
về sự yên lặng. Thật sự không cần thiết để nói bất cứ điều gì. Vì ngay cả lời
nói cũng là một đồng thuận. Vậy yên lặng cũng đủ.
Sự yên lặng là những gì thích hợp nhất trong sự kiện chỉ đơn
giản ngồi với nhau. Trong khi vị thầy ngồi với học trò, họ không làm gì cả. Họ
chỉ kề cận bên nhau và như thế mới có thể xảy ra quan kiến cao cấp nhất.
Vậy điều này tùy thuộc vào những người học trò. Những gì bạn
cho phép tôi mang đến bạn đềy tùy ở bạn. Đây không phải dành riêng duy nhất cho
sự lãnh hội riêng bạn. Chắc chắn như thế. Những gì tôi có thể mang lại cho trái
đất đều tùy thuộc vào bạn. Vì tất cả những điều này đều xuyên qua bạn.
Theo chiều hướng này, chúa Jésus quây quần với những học trò
rất bình thường. Vì khởi đầu là một quá trình và ngài cần thực hiện những đồng
thuận với những sự việc vô nghĩa. Ngay đêm Chúa bị bắt, những môn đồ hỏi ngài:"Thưa
thầy, hãy nói cho chúng tôi trong kinh đô Thượng đế chắc chắn ngài ngồi bên phải
Thượng đế. Nhưng chúng tôi mười hai người. Đâu là vị trí và đẳng cấp của chúng
tôi? Chúng tôi ngồi ở thứ tự nào? Ai sẽ ngồi bên phải ngài và sau đó?"
Trong khi Chúa gần mất. Những môn đồ ngu xuẩn lại đặt cho
ngài những câu hỏi hồ đồ như thế. Họ lo lắng về thứ bậc ở kinh đô Thượng đế. Chỉ
để biết ai sẽ được ngồi bên phải ngài. Đương nhiên, Chúa ở bên phải Thượng đế.
Điều này họ có thể hiểu được. Nhưng ai sẽ là người ngồi ngồi gần bên Chúa?
Đây là những bản ngã vô trách nhiệm. Chúa đành phải đồng thuận
với những người này. Vì thế những giáo huấn của Chúa không thể trội hơn những
giáo huấn của đức Phật. Giáo huấn của đức Phật có thể trội hơn. Vì ngài không
nói với những người hồ đồ. Không bao giờ có người hỏi Phật những câu hỏi ngu xuẩn
như vậy và cũng không gì có thể so sánh với Tilopa.
Tilopa chưa bao giờ nói với đám đông. Ông đã tìm một người
duy nhất có một tâm hồn rộng mở duy nhất – Naropa. Ông nói với Naropa:"Đối
với anh, Naropa. Tôi sẽ nói những điều không thể nói. Đối với anh và cho sự xác
tín của anh, tôi phải làm như thế"Chính vì thế mà giáo huấn ông trội bực
và bay bổng vào những không gian tận cùng nhất trời xanh.
Bây giờ, hãy thử hiểu Sutra:
Cắt bỏ gốc rễ của thân cây
Những chiếc lá tự héo tàn.
Cắt bỏ gốc rễ tâm thức bạn,
Luân hồi và thế giới sẽ kết thúc.
Ánh sáng ngọn lửa làm tan trong giây phút,
Bóng tối những đại kiếp kéo dài quá khứ những thế kỷ xa
tít.
Ánh sáng dũng mãnh,
Tâm thức làm bốc cháy bức màn vô minh;
Chĩ trong khoảng một tia chớp.
Cắt những gốc rễ một thân cây và lá sẽ héo tàn. Thông thường,
nhiều người thử cắt đi những lá cây. Không phải làm như thế; gốc rễ không thể
tàn lụi bằng cách này. Ngược lại, nếu cắt bỏ những chiếc lá. Tàn lá sẽ mọc thêm.
Nếu bạn cắt bỏ một chiếc lá, ba chiếc lá mới sẽ mọc lại. Vì khi cắt bỏ những
chiếc lá, gốc rễ sẽ bị kích hoạt để bảo vệ cây bằng cách phát triển thêm cành
là mới.
Vì thế, những người làm vườn biết làm sao mang lại cho thân
cây rậm rạp và rắn rỏi hơn. Họ tỉa bớt và cây sẽ rậm rạp thêm tàn lá nhiều hơn
vì đã thách thức những gốc rễ. Khi cắt bỏ một chiếc lá và gốc rễ gây ra nảy
sinh ba lá mới để bảo vệ thân cây . Những chiếc lá không chỉ hiện diện làm vui
hay để bạn nhìn chúng và ngồi dưới bóng mát.
Những chiếc lá là diện tích vật lý thân cây. Với những chiếc
lá, thân cây thẫm thấu tia sáng mặt trời. Qua lá, thân cây giữ liên lạc với vũ
trụ. Những chiếc lá là lá phổi của thân cây. Bạn cắt bỏ một chiếc lá và những gốc
rễ sẽ tung lên những thử thách bằng cách gởi lại ba chiếc lá và thân cây sẽ
linh hoạt hơn.
Không phải chúng không buồn khi có ai đó cố phá hủy thân cây.
Chúng phải tự bảo vệ mình. Tương tự trong cuộc sống. Cuộc sống cũng như thân
cây. Nó cũng có những chiếc lá và những gốc rễ. Nếu cắt đi cơn giận, ba chiếc
lá khác sẽ thay thế. Lúc ấy bạn ba lần giận dữ hơn. Nếu cắt bỏ tính dục. Bạn sẽ
trở bị tính dục ám ảnh và trở nên thất thường.
Bỏ đi những gì bạn muốn và nếu biết quan sát. Bạn sẽ nhận ra
điều này sẽ trở lại ba lần mạnh hơn. Tâm thức nói:"Hãy bỏ đi nhiều hơn. Vì
như thế vẫn chưa đủ"Như thế bạn phải cắt bỏ nhiều thêm hơn nữa và điều này
càng lúc càng trở lại mạnh hơn. Như thế, bạn mãi ở trong chiếc vòng lẩn quẩn và
tâm thức của bạn không ngừng nói:"Cắt nữa đi, thật sự vẫn chưa đủ"Vì
thế nhiều chiếc lá khác sẽ mọc thêm. Bạn có thể cắt bỏ tất cả những cành lá.
Nhưng cũng không gì khác biệt. Thân cây vẫn hiện hữu từ gốc rễ. Không phải do
những chiếc lá.
Mật tông nói:
Đừng thử cắt những chiếc lá.
Đừng quan tâm đến cơn giận, tâm ganh tỵ, tính dục...
Tất cả điều này thật quá ngu xuẩn. Vì bạn chỉ cần tìm gốc rễ
và cắt đứt. Như thế thân cây tự héo tàn. Những cành cây sẽ biến mất và những
chiếc là không còn tồn tại. Có nghĩa, đơn giản bạn chỉ cần cắt bỏ những gốc rễ.
Sự đồng hóa là gốc rễ và tất cả phần còn lại như những cành
lá là tự đồng hóa mình vào tính tham, cơn giận, tính dục... Xin đừng quên tất cả
những gì đều có thể tương tự. Thế nên có thể đồng hóa tính tham, tính dục hay
ngay cả thiền định. Tình thương - Moksha hay Thượng đế. Tất cả đều không khác
biệt. Tất cả hoàn toàn là sự đồng hóa. Có nghĩa đồng hóa là gốc rễ. Tất cả phần
còn lại là cành nhánh. Thế nên đừng cắt những chiếc lá. Cứ giữ lấy nó, không gì
xấu cả.
Vì thế Mật tông không tin vào sự cải thiện tâm thức. Tuy nó
có thể cho bạn một hình tướng đẹp đẻ. Nếu tỉa một thân cây, bạn có thể cho nó bất
cứ hình tướng nào. Nhưng cây vẫn giữ nguyên là cây. Cá tính chỉ là hình tướng
bên ngoài và bạn vẫn giữ y nguyên. Không có sự chuyển hóa nào xảy ra. Mật tông
đi sâu hơn:"Hãy cắt bỏ gốc rễ !"Đây là lý do Mật tông bị hiểu sai lệch.
Mật tông nói:
“Nếu bạn tham cứ tham,
Nhưng đừng quan tâm đến lòng tham của mình.
Nếu bị tính dục thu hút hãy hiện hữu trong tính dục,
Đừng quan tâm gì đến những điều này."
Xã hội không thể dung thứ giáo huấn như thế:"Mọi người
nói gì? Họ sẽ gây ra sự hỗn độn và sẽ hủy diệt trật tự hiện hành"Nhưng họ
không biết duy chỉ Mật tông mới có thể chuyển hóa được xã hội, con người, tâm
thức và không gì có thể thực hiện được điều này.
Chỉ Mật tông mới có thể mang lại trật tự thật sự. Một trật tự
tự nhiên. Một sự nẩy nở tự nhiên. Một kỷ luật tử bên trong. Không gì khác có thể
làm được. Nhưng đây là quá trình rất sâu sắc. Vì bạn chỉ cần cắt bỏ gốc rễ.
Thế nên, hãy quan sát lòng tham, tính dục, cơn giận, chiếm hữu
hay ganh tỵ... Một việc không thể quên: Đừng bị đồng hóa hãy cứ đơn giản quan
sát. Hãy đơn giản nhìn và trở thành khán giả. Từ từ phẩm chất quan sát viên sẽ
lớn mạnh. Lúc ấy bạn có khả năng nhìn tất cả những tất cả những sự vi tế của
lòng tham.
Điều này rất tế nhị. Như thế bạn có khả năng nhìn bản ngã
đang vận hành trong điều vi tế nào. Vì con đường của nó thì thật tinh vi. Đây
không phải là cái gì đó thật hiển nhiên. Vì bản ngã cực kỳ vi tế và luôn ẩn
mình trong sâu thẳm.
Càng quan sát càng có nhiều khả năng nhìn hơn.Chúng ngày
càng thẫm thấu và bạn có thể nhìn. Càng đi sâu vào càng tạo ra khoảng cách giữa
bạn và những gì bạn đang làm. Khoảng cách là sự hỗ trợ. Không có khoảng cách
thì trực nhận không thể xảy ra. Làm sao bạn có thể nhìn một sự việc thật quá gần?
Nếu đứng sát tấm kiếng, bạn không thể nhìn được sự phản chiếu
của nó. Nếu đôi mắt chỉ liếc qua tấm gương. Làm sao bạn có thể nhìn? Khoảng
cách rất cần thiết. Nhưng chỉ vị trí của một quan sát viên mới có thể tạo ra
cho bạn khoảng cách. Vậy hãy thử đi và bạn sẽ nhận thấy.
Hãy đồng ý bạn vẫn còn tính dục. Không gì xấu về điều này.
Nhưng hãy giữ mình là một quan sát viên. Hãy quan sát tất cả những chuyển động
trong thân vật lý. Quan sát năng lượng tỏa ra từ bên trong ra bên ngoài. Có
nghĩa bạn quan sát năng lượng đang vận hành.
Hãy quan sát khoái cảm của thân. Quan sát điều gì đang xảy
ra? Làm thế nào hai thân hài hòa trong điệu luân vũ của vũ trụ? Quan sát nhịp đập
con tim càng lúc càng dồn dập cho đến tận cùng. Quan sát hơi nóng thân vật lý,
máu bạn đang chảy nhanh hơn. Quan sát hơi thở trở thành khó kiểm soát và hỗn loạn.
Quan sát giây phút dấy lên giới hạn ý chí đến vô ý chí. Quan
sát giây phút bạn còn có thể lùi lại phía sau. Nhưng lại vượt qua và không thể
quay trở lại. Thân vật lý đến độ không còn kiểm soát được.Giây phút trước khi
xuất tinh. Bạn hoàn toàn mất mọi kiểm soát và thân vật lý cất tiếng nói riêng của
nó.
Quan sát quá trình ý chí đi đến quá trình vô ý chí và trạng
thái vô ý chí. Giây phút còn kiểm soát được và có thể kết thúc. Sự quay trở lại
và chấm dứt quá trình lập tức khi còn khả dĩ. Kể cả giây phút không thể dừng được
nữa. Sự quay trở lại đã trở thành không thể. Ngay giây phút này, thân vật lý đã
phục hồi tiếng nói riêng. Nên bạn không còn kiểm soát được. Quan sát tất cả những
điều này và hàng triệu sự việc như thế.
Tất cả thật sự quá phức tạp. Không gì phức tạp hơn quan hệ về
tính dục. Vì thân vật lý và tâm thức trong tổng thể dính liền nhau ngay trong
giây phút này. Riêng chỉ quan sát viên thì không liên quan và chúng ta duy chỉ
đứng bên ngoài vấn đề.
Quan sát viên hay nhân chứng. Lúc nào cũng ở bên ngoài ngoại
trừ bản chất và quan sát viên không thể ở bên trong. Hãy tìm quan sát viên và
sau đó bạn đứng vững ở đỉnh đồi. Bên dưới thung lũng, những sự việc vẫn tiếp tục
diễn tiến và bạn sẽ không còn liên can đến nó. Bạn chỉ đơn giản nhìn điều này
có liên quan gì đến bạn? Giống như sự việc chỉ xảy ra cho người khác.
Tương tự như lòng tham hay cơn giận. Tất cả rất phức tạp. Nếu
quan sát thành công bạn sẽ thoải mái. Sự tiêu cực, tích cực. Tất cả những cảm
xúc. Nhưng hãy nhớ một việc duy nhất: Điều cần giữ là quan sát viên và như thế
và tất cả mọi đồng hóa phải được cắt bỏ.
Như vậy gốc rễ đã được cắt. Một khi gốc rễ đã cắt. Một khi
đã nghĩ: Bạn không còn là người hành động. Tất cả sẽ đột ngột thay đổi. Sự chuyển
hóa hoàn toàn đột ngột. Vì nó không bao giờ tiệm tiến.
Cắt bỏ gốc rễ thân cây,
Những chiếc lá sẽ tàn héo.
Cắt bỏ gốc rễ của tâm thức,
Luân hồi sẽ chấm dứt.
Giây phút bạn cắt đứt những gốc rễ của tâm thức và sự đồng
hóa đi kèm. Luân hồi tự kết thúc. Toàn thể thế giới sụp đổ như lâu đài cát. Chỉ
cần một hơi thở rõ biết nho nhỏ cũng đủ làm lâu đài sụp đổ.
Chỉ một cú duy nhất. Bạn tuy còn hiện diện. Nhưng không còn
trong cuộc sống. Vì bạn đã chuyển hóa. Có thể bạn sẽ sống và thực hiện cùng những
cử chỉ như trước. Nhưng không thuộc về quá khứ vì bạn không còn thuộc về quá khứ
nữa.
Bạn là một con người hoàn toàn mới. Đây là sự tái sinh. Người
Ấn gọi là Dwij - Sự sinh ra lần thứ hai. Một người đã đạt đến điều này thì như
sinh ra lần thứ hai. Đây chính là lần sinh thứ hai của họ và đây cũng là sự ra
đời của một tâm hồn mới. Cũng là những gì Chúa gọi là sự phục sinh. Sự phục
sinh không phải là tái sinh trở lại bằng thân vật lý mà là sự ra đời của rõ biết.
Cắt bỏ gốc rễ của tâm thức,
Luân hồi sẽ chấm dứt.
Ánh sáng ngọn lửa trong giây phút;
Làm tan bóng tối những đại kiếp dài lâu,
... Những quá khứ xa xưa.
Vậy, đừng quan tâm đến việc phải tìm ra phương cách làm ánh
sáng đột ngột xuất hiện làm tan biến bóng tối đã nhiều triệu kiếp. Vì bóng tối
đối với ánh sáng không cùng một mật độ. Bóng tối đối với ánh sáng không là những
thực thể. Già đi vài ba phút hay nhiều ngàn năm. Cũng chẳng thay đổi gì cả.
Sự vắng bặt không thể làm phát triển hay giảm đi. Sự vắng bặt
vẫn giữ nguyên vẹn với chính nó. Ánh sáng thì thực thể. Nó là cái gì đó. Bóng tối
chỉ là sự vắng mặt. Ánh sáng. Nên khi ánh sáng xuất hiện bóng tối sẽ tan biến
toàn diện.
Điều này không có nghĩa bóng tối thật sự tan đi. Vì không gì
tan biến cả. Khi bạn mở ánh sáng. Bóng tối không biến mất. Thật sự không gì có
thể làm cho chúng biến mất. Không có gì cả. Đơn giản ánh sáng chỉ vắng mặt. Khi
ánh sáng đến và bóng tối không còn nữa.
Ánh sáng dũng mãnh của tâm thức,
Trong khoảng khắc của một tia chớp.
Bức màn vô minh bừng cháy.
Những nhà Phật học sử dụng từ "tâm thức" theo hai
nghĩa: Tâm thức với "t" nhỏ và tâm thức với "T" hoa. Khi
dùng từ Tâm thức với "T" hoa. Có nghĩa họ muốn nói về quan sát viên
hay sự rõ biết. Khi nói tâm thức với "t" nhỏ. Họ muốn chỉ định những
gì được quan sát.
Nhưng cả hai đều là tâm thức. Vì thế họ sử dụng cùng một từ
cho cả hai. Nhưng với tiểu dị "T" hoa. Với chử "T" hoa. Bạn
là quan sát viên và với "t" nhỏ. Bạn là những gì được quan sát như: Tư tưởng , cảm xúc, cơn giận, lòng tham...
Như thế sao lại sử dụng cùng một từ? Tại sao gây ra sự ngộ
nhận? Khi Tâm thức "T" hoa xuất hiện. Đơn giản tâm thức "t"
nhỏ bị thu hút vào nó. Như những con
sông hòa vào biển cả. Hàng triệu tâm thức bao quanh Tâm thức lớn bị thu hút.
Năng lượng sẽ được tái hấp thụ. Lòng tham, cơn giận, tâm ganh tỵ là những năng
lượng hướng ra bên ngoài vì sức ly tâm.
Đột nhiên, khi Tâm thức "T" hoa xuất hiện. Nhân chứng
ngồi đó quan sát trong yên lặng và tất cả những con sông thay đổi dòng chảy.
Chúng ra vòng ngoài theo sức ly tâm và đột nhiên, quay ngược trở lại hướng tâm.
Có nghĩa chúng đổ ngược vào Tâm Thức lớn vì bị thu hút.
Ánh sáng dũng mãnh của Tâm thức,
Chỉ trong khoảng khắc một tia chớp;
Làm bùng cháy chiếc màn vô minh.
Trong một khoảng khắc hay trong giây phút duy nhất. Tất cả
vô minh sẽ được tiêu thụ. Đây là sự tỉnh thức đột ngột.
Ai bám vào tâm thức,
Sẽ không thấy được sự thật;
Về những gì vượt ra ngoài tâm thức.
Nếu bám vào tâm thức. Bám vào tư tưởng hay cảm xúc. Bạn sẽ mất khả năng
nhìn được những gì hiện hữu bên ngoài. Đó là đại Tâm thức. Làm sao bạn có thể
nhìn thấy nếu còn bám chặt lấy mình? Nếu bám chặt, đôi mắt bạn vẫn sẽ đóng lại
vì sự bám chấp. Nếu bám vào đối tượng. Làm sao bạn có thể nhìn thấy chủ thể? Sự
bám chấp phải được buông bỏ.
Ai bám vào tâm thức thì bị đồng hóa,
Và không thấy được sự thật;
Những gì vượt khỏi tâm thức.
Ai quá cố thực hành Pháp,
Sẽ không tìm ra sự thật;
Về những gì vượt ra ngoài thực hành.
Tất cả những thực hành đều đến từ tâm thức. Dù có làm gì đi
nữa. Sự thực hành vẫn đến từ tâm thức. Chỉ sự quan sát thì không đến từ tâm thức.
Hãy ghi nhớ điều này. Vậy, trong khi bạn thiền định. Hãy xem mình như một nhân
chứng. Hãy không ngừng quan sát những gì đang xảy ra.
Khi thiền định như những tu sĩ Hồi giáo. Bạn quay trên chính
mình. Quay càng nhanh càng tốt. Nhưng từ bên trong hãy giữ là quan sát viên và
nhìn thân vật lý đang quay cuồng. Thân vật lý không ngừng quay. Mỗi lúc ngày càng nhanh.
Thân quay càng nhanh. Bạn càng cảm nhận sâu sắc trung tâm
không lay chuyển. Cứ giữ yên thân vật lý quay như bánh xe và bạn đứng giữa bánh
xe. Có nghĩa đứng ở trục bánh xe. Thân càng quay nhanh, bạn càng hiểu sâu sắc sự
việc không hề lay chuyển và khoảng cách sẽ được tạo ra.
Dù bạn có làm gì đi nữa. Ngay cả thực hành thiền định cũng đừng
bám vào thiền định. Vì một ngày nào đó sự bám chặt này cũng cần được buông bỏ.
Thiền định trở thành hoàn hảo khi được buông bỏ. Có nghĩa khi sự thiền định đã
hoàn toàn hiện hữu. Bạn sẽ không cần thiền định.
Vậy, hãy không ngừng rõ biết thiền định chỉ là một chiếc cầu
cần phải trải qua. Nhưng chiếc cầu không phải là nơi xây dựng nhà. Bạn cần phải
vượt qua nó và tiếp tục đi trên con đường của mình.
Thiền định chỉ là một chiếc cầu. Bạn cần rõ biết điều này. Nếu
không bạn có thể vẫn đồng hóa mình với cơn giận và lòng tham và đồng hóa mình
trong thiền định, lòng từ... Như thế bạn sẽ rơi vào cùng một cái bẫy. Có nghĩa
bạn sẽ đi vào bằng một cánh cửa khác cùng một căn nhà.
Đây là câu chuyện của Mulla Nasrudin: Một buổi tối, Mulla
Nasrudin đi vào bar rượu của thành phố trong khi đã loáng choáng say. Người bồi
nói:"Hãy rời khỏi nơi đây. Anh say rồi. Tôi không thể phục vụ cho anh. Hãy
trở về nhà"Mulla nài nỉ và người bồi đuổi anh ra khỏi quán. Mulla đi bộ thật
lâu để tìm quán rượu khác.
Thật ra, anh đi vào quán bằng cửa khác. Khi vào, người bồi
nhìn với một chút tình nghi vì khuôn mặt này hình như quen thuộc. Nên khi anh
yêu cầu cho thức uống. Người bồi đáp:"Tôi nói với anh một lần nữa rằng:
Tôi không phục vụ cho anh gì cả tối nay. Hãy ra khỏi đây. Khẳng định như thế"
Mulla bị đuổi lần nửa khỏi quán. Amh ta đi bộ thật lâu để
tìm quán khác. Nhưng trong thành phố này chỉ có một quán duy nhất. Thế nên anh
lại đi vào quán bằng cửa thứ ba. Người bồi nhận ra và nói:"Việc gì xảy ra
vậy? Anh chiếm tất cả các quầy rượu của thành phố?"
Điều này phải xảy ra. Bạn bị đuổi ra khỏi một cánh cửa và trở
lại bằng một cánh cửa khác. Bạn bị đồng hóa với cơn giận. Với tham vọng. Bây giờ
bạn bị đồng hóa. Đồng hóa với khoái cảm xác thịt và bây giờ bạn trở lại đồng
hóa với sự ngây ngất của thiền định.
Không gì khác cả. Khi chỉ có một quán rượu trong thành phố.
Đừng thử đi vào quán rượu nữa. Cho dù đi vào bất cứ nơi nào, bạn cũng chỉ thấy
một người chủ. Vì đây là quan sát viên. Hãy chú ý điều này. Nếu không bạn chỉ
hao phí nhiều năng lượng vô ích. Vì bạn phải đi một khoảng cách dài để vào cùng
một nơi.
Ai bám vào tâm thức,
Sẽ không thấy sự thật;
Về những gì vượt ra ngoài tâm thức.
Người nào bám vào tâm thức,
Sẽ không thấy sự thật;
Về những gì vượt ra ngoài tâm thức.
Cái gì hiện diện ngoài tâm thức? Chính bạn - Sự rõ biết. Cái
gì hiện diện ngoài tâm thức? Satchitananda - Sự thật hay niềm rõ biết và nội hỉ.
Người nào cố gắng thực hành Pháp,
Không thể thấy sự thật;
Về những gì vượt ra khỏi sự thực hành.
Về điều này, dù thực hành như thế nào cũng xin nhớ điều này.
Sự thực hành không thể dẫn bạn đến thư giãn và tự nhiên. Vì thực hành không có
nghĩa luyện tập để hình thành điều gì đó chưa có. Thực hành có nghĩa tập làm điều
gì đó đơm đặt và sự tự nhiên không cần đến những tập huấn.
Không cần thiết. Vì nó đã ở đúng vị trí của chính nó. Bạn chỉ
có thể học những sự việc chưa hình thành. Nhưng không thể học điều gì đó đã hiện
diện? Làm sao lại có thể học những gì tự nhiên - Đạo hay con đường? Nó đã hiện
diện? Bạn đã sinh ra từ đó. Nên không một giảng sư nào có thể dạy bạn điều này.
Điều đó là sự khác biệt giữa giảng sư và đạo sư.
Giảng sư là người dạy bạn điều gì đó. Còn đạo sư là người
giúp bạn tháo gở những gì kẹt khi bạn học hay thực hành. Đạo sư hiện diện để
giúp bạn quên. Đạo sư hiện diện cho bạn hương vị vô thực hành. Vì tất cả đã hiện
diện nhưng sự hiểu biết của tri thức của bạn làm mất nó. Vì thế, khi quên sự hiểu
biết của tri thức sẽ cho phép bạn kết nối lại với nó.
Sự thật không phải được khám phá. Nói đúng hơn là tái khám
phá. Nó đã hiện diện ngay từ lúc đầu. Khi bạn sinh ra trong cuộc đời. Nó đã đồng
hiện hữu. Bạn đã là điều này không thể nào khác hơn. Không phải là đến từ bên
ngoài. Nó đã sẵn hiện hữu trong bản chất và là bản thể sâu sắc của chính bạn.
Vì vậy, Tilopa nói:
Nếu cố thực hành, bạn sẽ không biết những gì vượt ra ngoài
thực hành. Đừng bao giờ quên: Cho dù thực hành bất cứ điều gì. Nó sẽ là thành
phần của tâm thức. Một loại tâm thức nhỏ bé thuộc ngoại vi. Vì thế cần vượt ra
ngoài nó.
Nhưng làm sao để có thể vượt ra ngoài? Thực thực hành không
gì xấu cả. Nhưng cần sự linh hoạt. Hãy cứ thiền định, nhưng phải linh hoạt. Vì
trong ý nghĩa tối ưu - Thiền định chính là sự quan sát.
Tất cả những kỹ thuật có thể hỗ trợ. Nhưng không chính xác
là thiền định. Tất cả chỉ là sự mò mẩm trong bóng tối. Bổng dưng, một ngày nào
đó hay đang làm công việc gì đó. Bổng dưng bạn trở thành quan sát viên.
Khi thực hành thiền định như: Năng Động, Kundanili hay Quay
Tròn. Bổng dưng một ngày thiền định sẽ diễn tiến. Nhưng bạn không đồng hóa với
nó. Bạn sẽ rút khỏi. Chỉ yên lặng và quan sát. Cho đến khi thiền định tự hiện
diện.
Thiền định là sự quan sát. Thiền định có nghĩa trở thành
quan sát viên. Thiền định thật không phải là một kỹ thuật. Điều này có thể làm
bạn hình như rất xáo trộn. Vì tôi không ngừng cung cấp cho bạn những kỹ thuật.
Trong ý nghĩa tối thượng. Thiền định không phải là kỹ thuật.
Thiền định là sự lãnh hội. Sự rõ biết toàn diện nhưng lại không biết cái gì.
Nhưng bạn phải cần những kỹ thuật. Vì sự lãnh hội tối ưu lại quá xa xôi. Tuy nó
ẩn nấp tận tâm can bạn đồng thời cũng rất xa bạn.
Ngay giây phút này, bạn có thể đạt. Nhưng bạn không đạt đến
nó vì giây phút này sẽ trôi đi trong tâm thức bạn vẫn liên tục miên man. Ngay
giây phút này tuy có thể, nhưng dù vậy vẫn không thể. Những kỹ thuật tràn đầy
không gian. Chúng còn hiện diện sẽ lắp đầy không gian.
Như vậy, ban đầu, kỹ thuật như thiền định. Cuối cùng, bạn mỉm
cười về nó. Vì kỹ thuật không còn là thiền định. Thiền định có phẩm chất hiện hữu
hoàn toàn khác biệt. Không liên quan đến bất cứ việc gì. Tất cả chỉ có thể xảy
ra lúc cuối. Thế nên đừng nghĩ điều này có thể xảy ra vào lúc đầu. Nói cách
khác. Không gian sẽ không bao giờ được lắp đầy.
Đây là vấn đề đặt ra cho Krishnamurti và Maharishi Mahesh Yogi.
Vì họ đại diện cho hai đối cực. Mahesh Yogi nghĩ rằng: Kỹ thuật là thiền định.
Như khi bạn đã quen với kỹ thuật như Thiền Định Chuyển Hóa hay bất cứ gì khác
chẳng hạn. Thiền định sẽ hiện diện.
Điều này đồng thời vừa đúng cũng vừa sai. Đúng vì ban đầu cần
làm quen với kỹ thuật. Vì sự lãnh hội của người thực hành chưa sẵn sàng thấu hiểu
cái tối cao. Tuy vậy, vẫn chưa thể đi vào những chi tiết để kỹ thuật giống như thiền định.
Thật giống như một đứa trẻ học đánh vần. Người ta nói với nó
âm "k" là chử dùng sử dụng ở đầu từ "khỉ". Khỉ được tượng trưng bằng âm "k". Thế
nên, chỉ bằng âm "k". Con khỉ sẽ hiện diện khi đứa trẻ bắt đầu đọc.
Như vậy, quả thật không có mối quan hệ riêng biệt nào giữa một con khỉ và âm "k".
Chữ "k" có thể tượng trưng cho hàng triệu sự việc,
và mỗi sự việc đều có sự khác biệt. Nhưng cần phải chứng minh cái gì đó cho trẻ
em và con "khỉ" thì rất gần thế giới trẻ thơ. Chúng ta cũng có thể để
chúng hiểu thế nào là con khỉ không cần "k". Nhưng sự thật qua con "khỉ".
Chúng có dễ có khả năng nhận diện chử"k"Nhưng đó chỉ là bước ban đầu
không là bước kết thúc.
Pháp của Mahesh Yogi rất tốt cho người mới nhập môn để hướng
về con đường. Nếu còn ở lại với ông, bạn sẽ bị thua. Vì thế, cần phải rời khỏi
ông. Ông chỉ đại diện cho trường tiểu học. Nó chỉ tốt trong tổng thể khi cần
thiết, nhưng không ai trải hết cuộc đời mình ở trường tiểu học. Vì cần phải qua
Đại học. Trường tiểu học không phải là tổng thể vũ trụ. Vì đây chỉ là sự chuyển
tiếp. Nên nhìn thiền định như là một kỹ thuật dùng để lãnh hội trình độ tiểu học.
Krishnamurti thì ở cực bên kia. Ông nói:
“Thật sự không hề hiện hữu bất cứ kỹ thuật hay thiền định
nào. Vì thế không nên mất thì giờ với những kỹ thuật. Vì thiền định thuần khiết
là sự rõ biết. Nó là sự rõ biết không chọn lựa."
Điều này tuy hoàn toàn chính xác. Nhưng ông cố đưa bạn vào đại
học mà không cần bước qua ngưởng cửa tiểu học. Có thể rất nguy hiểm. Vì ông chỉ
nói về sự Tối Ưu. Bạn không thể hiểu điều này bằng sự lãnh hội đương thời.
Trong giây phút này hoàn toàn không thể và bạn sẽ trở thành điên
loạn. Nếu chỉ nghe Krishnamurti. Bạn hoàn toàn bị mất hướng. Vì bạn chỉ hiểu bằng
tri thức rằng ông có lý . Nhưng trong bản thể bạn biết rằng không gì sẽ xảy ra.
Rất nhiều học trò của Krishnamurti đến gặp tôi và họ chỉ nói
bằng cái hiểu của tri thức:"Chắc chắn rằng không có kỹ thuật. Vì thiền định
là rõ biết. Thế thì phải làm sao?"Tôi trả lời:"Ngay giây phút bạn hỏi
những gì nên làm. Có nghĩa bạn đang cần một kỹ thuật?"
Có nghĩa bạn đang cần một kỹ thuật. Krishnamurti không hỗ trợ
gì được cho bạn. Vậy hãy đến gặp Mahesh Yogi. Chắc chắn thích hợp hơn. Tuy vậy
nhiều vẫn người theo Krisnamurti và ngược
lại nhiều người khác bám chặc vào Mahesh Yogi.
Tôi không phải một trong hai người. Cũng không phải đồng thời
cả hai. Vì thế tôi đã làm phiền mọi người thật nhiều. Tất cả hai người đều rất
sáng tỏ, quan điểm họ quả thật đơn giản. Không có bất cứ phức tạp nào để lãnh hội
Krishnamurti hay Mahesh Yogi. Nếu bằng ngôn ngữ. Bạn có thể hiểu họ. Quả thật với
ngôn ngữ chẳng có bất cứ vấn đề nào.
Vấn đề thì từ phía tôi. Vì tôi luôn nói từ ban đầu và không
cho phép bạn quên phần kết luận. Tôi nói với bạn về phần cuối và chỉ giúp bạn
lúc khởi đầu. Bạn sẽ bối rối và nói:"Ông muốn nói gì? Nếu thiền định đơn
giản chỉ là sự chú ý. Tại sao phải thực hiện quá nhiều kỹ thuật?"Bạn cần
phải qua giai đoạn này. Sau đó bạn sẽ sống trong thiền định như lãnh hội sự đơn
giản.
Hay bạn nói:"Nếu những kỹ thuật là tất cả. Như vậy, tại
sao ông lại không ngừng nói cần phải vượt ra ngoài kỹ thuật. Có nghĩa cần buông
bỏ kỹ thuật"Vì như thế bạn sẽ cảm nhận:"Một sự việc đã học với một dấn
thân đầy nỗ lực nào đó,. Giờ lại gắng sức làm việc quần quật để thoát khỏi nó?"
Bạn sẽ cố co rúm lại với sự khởi đầu này. Nhưng tôi không
cho phép bạn làm thế. Một khi đang trên đường. Tôi sẽ liên tục thúc đẩy bạn đi
đến sự thành tựu tối ưu. Đây là vấn đề.
Với tôi, cần phải đối diện với vấn đề này. Bạn phải đương đầu
với nó và phải hiểu được nó. Bạn thấy tôi hình như quá mâu thuẫn. Tôi thì như
thế. Vì tôi là một sự nghịch lý. Vì tôi cố cho bạn cả hai. Cái ban đầu và sự kết
thúc. Có nghĩa bước đầu và bước cuối.
Như Tilopa nói về cái Tối Ưu:
Ai quá cố thực hành Pháp sẽ không tìm ra sự thật;
Về những gì vượt ra ngoài tri và hành.
Chỉ cần cắt thật kỷ lưỡng gốc rễ của tâm thức;
Và nhìn bằng cái nhìn không che lấp.
Đây là những gì tôi gọi là "Quan sát viên - Nhìn không
bị màn che”. Chỉ đơn giản nhìn không qua bức màn che. Gốc rễ sẽ được cắt. Cái
nhìn không màn che đã trở thành một lưỡi gươm sắt bén .
Như vậy sẽ tự thoát khỏi,
Tất cả những phân biệt;
Sau đó nên giữ mình trong thư giãn.
Thư giãn, tự nhiên. Nhìn không màn che từ chính mình và
không gì thêm vào cả. Nhưng hãy đi chậm chạp vì tâm thức là một vận hành tế nhị.
Nếu quá vội vàng và dùng một liều quá mạnh của ai đó như Tilopa chẳng hạn. Có
thể bạn không đủ khả năng hấp thụ và tiêu hóa. Thế nên hãy đi nhẹ nhàng và chỉ
dùng một lượng nào đó bạn có thể tiêu hóa và hấp thụ.
Tương tự đối với tôi. Tôi nói nhiều sự việc vì bạn là số
đông và tôi sẽ khai phá nhiều chiều hướng vì bạn thì quá đông. Tuy thế vẫn hấp
thụ những gì nuôi dưỡng theo bạn nhận và tiêu hóa nó.
Cũng như ngày nọ. Một Sannyasin đến gặp tôi. Đây là một nhà
nghiên cứu thành tâm nhưng đầy bối rối. Vì tôi nói đến Yoga và Mật tông. Tôi
nói rằng:"Mật tông là một giáo huấn cao hơn cả Yoga” Anh ta đang thực hành
Hatha Yoga từ hai năm và anh cảm thấy thoải mái. Anh ta hơi hoang mang vì không
biết làm sao. Xin bạn đừng để dễ dàng bối rối như thế.
Nếu bạn cảm thấy thoải mái với Yoga. Hãy theo khuynh hướng tự
nhiên của bạn. Đừng cho phép mình rơi vào lầm lẫn. Với tôi, bạn có thể tự cảm
thấy lầm lẫn. Vậy hãy đơn giản theo khuynh hướng tự nhiên của bạn. Hãy thư giãn,
tự nhiên. Thật sự đã quá tốt, quá tốt cho bạn. Tại sao phải bận tâm để biết cái
nào cao hay thấp?
Cứ để nó thấp đi. Bản ngã sẽ len lỏi vào nói:"Nếu thấp,
vậy sao lại thực hành?” Điều này không thể giúp bạn. Hãy thực hành. Đây là những
gì tốt cho bạn. Ngay cả nếu điều này thấp hơn thì có gì xấu xa? Một giây phút
nào đó sẽ đến khi bạn đạt đến đỉnh cao nhất qua trung gian cái thấp nhất.
Bức thang có hai cực: Một thấp nhất và cái kia cao nhất. Vậy,
Yoga và Mật tông không bao giờ đối kháng mà bổ túc cho nhau. Yoga là căn bản,
là trình độ sơ cấp. Khởi điểm bạn cần bắt đầu. Sau đó, bạn không cần bám chặc
vào nó nữa. Đến giây phút mà bạn cần chuyển hóa Yoga và bước vào Mật tông. Cuối
cùng, bạn cũng sẽ rời khỏi bậc thang trong tổng thể - Yoga và Mật tông. Chỉ
trong chính bạn. Với một tâm thức nghỉ ngơi sâu sắc và bạn quên đi tất cả.
Hãy nhìn. Tôi không là hành giả Yoga hay Mật tông. Tôi không
làm gì cả. Kể cả thực hành hay không thực hành. Tôi không bám vào một phương
pháp hay không phương pháp. Tôi chỉ đơn giản ở đây, nghỉ ngơi và không làm gì cả.
Bây giờ bậc thang không còn đối với tôi. Con đường đã biến mất.
Thật sự không còn bất cứ chuyện động nào. Vì đây là sự nghỉ ngơi tuyệt đối. Khi
bạn đã về nhà thì không phải làm gì cả. Đơn giản, chúng ta quên tất cả để nghỉ
ngơi. Thượng đế chính là sự nghỉ ngơi tối ưu.
Đừng quên điều này. Nhiều khi tôi nói về Mật tông. Vì qua
nó, nhiều người trong các bạn được hỗ trợ.
Đôi khi, tôi nói về Yoga. Vì qua nó, nhiều người trong các bạn được giúp sức.
Hãy đơn giản nghĩ từ khuynh hướngcủa
mình và hãy theo sự cảm nhận của chính mình.
Tôi ở đây để giúp bạn trở lại là chính mình và không để bạn
lạc đường. Nhưng tôi phải nói nhiều sự việc. Vì tôi cần giúp nhiều người. Vậy,
bạn cần làm gì? Hãy tiếp tục nghe tôi.
Chỉ đơn giản thế. Tất cả những gì đã nuôi dưỡng bạn. Hãy tiêu hóa nó. Nhai kỷ
và tiêu hóa nó. Hãy để nó trở thành máu, xương, tủy của bạn. Nhưng hãy theo
khuynh hướng riêng của mình.
Khi nói đến Mật tông. Quả thật tôi bị thu hút vào trong nó.
Chính vì thế mà tôi hiện hữu.Tôi không thể bất toàn, tôi lúc nào cũng đầy đủ.
Cho dù tôi có làm gì đi nữa. Khi nói về Mật tông. Tôi hoàn toàn ở bên trong và
không gì khác có tầm quan trọng hơn. Đối với tôi tất cả chỉ có Mật tông.
Điều này có thể gây cho bạn một cảm tưởng sai lầm. Tôi không
nói bằng thuật ngữ so sánh. Không có gì quan trọng với tôi cả. Mật tông là đóa
hoa tối thượng tuyệt đối. Vì tôi nhìn nó trong tổng thể của chính nó.
Khi nói đến Yoga cũng cùng một hiện tượng. Vì tôi là toàn bộ.
Điều này không liên quan gì đến Mật tông và Yoga.Chính bằng sự toàn bộ, nên tôi
cống hiến tất cả sự việc. Khi cống hiến
cho Yoga và Patanjali. Tôi vẫn nói điều này thì tối ưu.
Vậy xin đừng hoang mang. Đừng bao giờ quên đây là tổng thể
và phẩm chất mà tôi đã hiến dâng. Nếu bạn nhớ điều này. Nó sẽ giúp bạn. Ngay
khi xuyên qua bản thể hình như nghịch lý của tôi. Bạn cũng không thể bị hoang
mang .