Read more
Nếu tôn trọng
tôi thì hãy tôn trọng sách của tôi
Lúc đó tôi vẫn chỉ là một đứa
trẻ, và thường thì không đứa trẻ nào yêu cầu nhận được sự tôn trọng, chúng chỉ
yêu cầu đồ chơi, kẹo, quần áo, xe đạp và những thứ đại loại vậy. Bạn sẽ có được
những thứ đó nhưng chúng không phải những thứ thật sự có thể làm cho cuộc đời bạn
hạnh phúc.
Tôi hỏi xin cha tôi một khoản
tiền chỉ khi tôi muốn mua thêm sách. Tôi không bao giờ hỏi xin tiền cho bất cứ
thứ gì khác. Và tôi đến nói với ông ấy: “Khi con xin một khoản để mua sách thì
tốt hơn hết là hãy đưa cho con.”
Ông ấy nói: “Con nói thế có
nghĩa gì?”
Tôi nói: “Con nói nghĩa đơn giản
rằng nếu cha không cho con khoản tiền đó thì con sẽ phải ăn trộm nó. Con không
muốn trở thành một tên trộm nhưng nếu cha ép con thì không còn cách nào khác nữa
cả. Cha biết rõ rằng con không có tiền. Con cần những cuốn sách đó và con nhất
định phải có chúng, vậy nên cha biết đấy… Nếu tiền không được đưa cho con thì
con sẽ phải lấy nó ở đâu đó, và hãy nhớ trong tâm trí của cha rằng chính cha đã
buộc con phải ăn trộm nó.”
Ông ấy nói: “Không cần phải trộm
gì cả. Bất cứ khi nào con cần tiền con chỉ cần đơn giản đến mà lấy.”
Và tôi nói: “Con đảm bảo với
cha rằng nó sẽ chỉ được dùng để mua những cuốn sách,” nhưng không cần thiết phải
có sự đảm bảo nào cả bởi vì ông ấy không ngừng nhìn thấy cái thư viện của tôi lớn
dần lên trong ngôi nhà. Dần dần trong nhà không còn chỗ nào để chứa bất cứ thứ
gì khác ngoài sách của tôi.
Và cha tôi nói: “Sao chứ, trước
tiên chúng ta có một thư viện trong ngôi nhà, giờ thì trong thư viện chúng ta
có một ngôi nhà! Và chúng ta cứ phải để mắt tới sách của con bởi vì nếu có gì
đó đi sai với bất cứ cuốn sách nào thì mọi người sẽ vô cùng phiền toái với con,
con tạo ra quá nhiều rắc rối đến nỗi làm mọi người sợ cả sách của con. Mà chúng
thì lại ở khắp mọi nơi như thế; con không thể tránh việc vấp phải chúng. Rồi
thì trong nhà lại có quá nhiều những đứa trẻ nhỏ…”
Tôi nói: “Bọn nhỏ không phải là
vấn đề với con, ngược lại vấn đề chính là những người lớn trong nhà này. Những
đứa nhỏ – con quý mến chúng rất nhiều bởi vì chúng bảo vệ sách của con.”
Sẽ có chút lạ lùng khi nhìn vào
trong nhà của tôi. Các em trai, em gái tất cả đều bảo vệ sách của tôi khi tôi
không ở đó: không ai có thể chạm vào sách của tôi cả. Và chúng sẽ lau chùi và
luôn giữ những cuốn sách ở đúng nơi, bất kể nơi nào tôi đã đặt, để khi tôi cần
bất cứ cuốn sách nào tôi có thể tìm ra chúng. Và đó là một vấn đề cực đơn giản
bởi vì tôi rất yêu sách, và mọi người không thể bày tỏ sự trân trọng của họ
theo bất cứ cách nào đối với tôi hơn là thể hiện sự trân trọng tới sách của
tôi.
Tôi nói: “Vấn đề thật sự là những
đứa trẻ lớn hơn – những chú, dì, các bác, các anh chị em dâu rể của cha – đó mới
thật sự là những người gây ra rắc rối. Con không muốn bất cứ ai khác đánh dấu
vào sách của con, gạch chân trong sách của con nhưng những người này vẫn cứ tiếp
tục làm thế.”
Tôi ghét cái ý tưởng rằng ai đó
cứ gạch chân vào sách của tôi vô cùng.
Một trong những anh rể của cha
tôi là một giáo sư, ông ấy có thói quen gạch chân vào sách. Ông ấy tìm thấy rất
nhiều những cuốn sách tuyệt vời trong thư viện của tôi, và bất cứ khi nào ông ấy
đến nhà, ông ấy sẽ viết đầy những ghi chú vào những cuốn sách của tôi.
Tôi phải nói với ông ấy: “Điều
này không chỉ đơn giản là bất lịch sự, thiếu văn hóa mà nó còn thể hiện loại
người mà bác đang là. Cháu không muốn sách từ các thư viện khác, cháu không đọc
sách từ thư viện vì lý do đơn giản rằng sách trong đó đều bị đánh dấu, bị gạch
chân. Ai đó khác muốn nhấn mạnh điều gì đó. Cháu không muốn điều đó, bởi vì
không cần kiến thức của người khác, những nhấn mạnh đó đi vào tâm trí. Nếu bác
đang đọc một cuốn sách và có vài thứ được gạch chân với mực đỏ, dòng chữ đó sẽ
nổi bật lên. Bác có thể đang đọc cả trang nhưng cái dòng được gạch chân đó sẽ nổi
bật. Nó sẽ để lại những cảm xúc khác biệt vào trong tâm trí bác.
Cháu rất ghét đọc sách của người
khác, đầy những gạch chân, đầy đánh dấu. Với cháu điều đó chẳng khác gì việc một
người trở thành gái điếm. Một gái điếm đơn giản là một người phụ nữ bị gạch
chân và đánh dấu rất nhiều – mọi loại ghi chú đều được đánh dấu lên người cô ta
từ những người khác nhau trong những ngôn ngữ khác nhau. Bác sẽ thích một người
phụ nữ sạch sẽ, không bị đánh dấu bởi ai khác cả.
Với cháu một cuốn sách không chỉ
là một cuốn sách, nó là một mối quan hệ yêu thương. Nếu bác đã gạch chân dưới bất
cứ cuốn sách nào thì bác hãy trả tiền cho cuốn sách đó và mang nó đi. Vì cháu sẽ
không muốn cuốn sách đó ở đây, bởi vì một con cá bẩn có thể làm cho cả cái hồ bị
bẩn. Cháu không muốn bất cứ cuốn sách nào của cháu bị cưỡng hiếp bằng cách đánh
dấu cả – bác hãy lấy nó đi đi.”
Ông ấy đã rất tức giận bởi vì
ông ấy không thể hiểu được.
Tôi nói: “Bác không hiểu cháu bởi
vì bác không biết cháu đủ nhiều. Bác chỉ đến và nói chuyện với cha cháu thôi.”
Và cha tôi nói với ông ấy: “Đó
là lỗi của anh. Tại sao anh lại gạch chân trong sách của thằng bé? Tại sao anh
lại viết ghi chú vào sách của nó? Anh làm việc đó với mục đích gì? – bởi vì cuốn
sách sẽ vẫn ở trong thư viện của nó. Ngay từ chỗ đầu tiên anh đã không hỏi sự đồng
ý của nó – rằng anh muốn đọc những cuốn sách ấy.
“Không gì được phép xảy ra với
đồ đạc của nó ở đây mà không có sự cho phép. Bởi vì nếu anh lấy thứ gì mà nó
không có sự cho phép của nó thì sau đó nó sẽ lấy những thứ đồ khác của mọi người
mà không cần sự cho phép nữa. Và điều đó tạo ra rất nhiều rắc rối. Một vài ngày
trước một người bạn của tôi đã trễ mất chuyến tàu vì thằng bé đã lấy mất vali của
anh ta…”
Người bạn đó của cha tôi đã
phát điên lên: “Cái vali đâu mất rồi?”
Tôi nói: “Cháu biết nó ở đâu,
nhưng trong cái vali đó có một cuốn sách của cháu. Cháu không hứng thú với cái
vali của bác, cháu chỉ đơn giản cố lấy lại cuốn sách của cháu thôi.” Tôi nói
“Hãy mở cái vali ra đi” nhưng ông ta đã rất lưỡng lự bởi vì ông ấy đã lấy cuốn
sách – và cuốn sách đã được tìm thấy trong đó. Tôi nói “Đó là hình phạt cho
bác, bởi vì điều này đơn giản chỉ là một sự trã đũa.” “Bác là khách ở đây;
chúng tôi rất tôn trọng bác, chúng tôi đã phục vụ bác chu đáo. Chúng tôi đã làm
mọi thứ cho bác và bác lại trộm một cuốn sách của thằng bé nghèo tội nghiệp
không có tiền này. Một thằng bé mà đã phải đe dọa cha nó rằng “nếu cha không
cho con tiền thì con sẽ phải ăn trộm. Và sau đó cha không được hỏi tại sao con
lại làm như vậy?” – bởi vì sau đó bất cứ nơi nào con có thể trộm, con sẽ trộm.”
“Những cuốn sách này thì không
rẻ – và bác giữ chúng trong vali của bác. Bác không thể qua được mắt cháu đâu.
Khi cháu vào trong phòng cháu luôn biết liệu sách của cháu có ở đó hay không,
liệu có thứ gì bị mất hay không.”
Vì vậy cha tôi nói với tay giáo
sư đã lỡ gạch chân trong sách của tôi: “Đừng bao giờ làm điều đó với thằng bé.
Hãy lấy cuốn sách đó đi và trả lại một cuốn khác sạch sẽ nguyên vẹn.”
Phương cách tiếp cận của tôi rất
đơn giản: mọi người đều phải tôn trọng những quyền riêng tư, không ai được phép
xâm lấn bất cứ gì của ai cả.
Một trong những người em của
tôi, em trai thứ tư, Niklanka, bắt đầu sưu tầm mọi thứ liên quan tới tôi từ khi
em ấy còn rất nhỏ. Mọi người cười em. Thậm chí tôi cũng phải hỏi em ấy “Niklanka,
tại sao em lại bận tâm việc sưu tầm mọi thứ về anh?”
Em ấy đáp: “Em không biết,
nhưng có cảm giác rất sâu sắc trong em rằng một ngày nào đó chúng sẽ được cần đến.”
Tôi nói: “Vậy thì cứ tiếp tục
đi. Nếu em cảm thấy thích điều đó, hãy cứ tiếp tục, cứ làm.” Và đó hoàn toàn là
nhờ công của Niklanka khi một vài tấm hình thời thơ ấu của tôi được lưu lại. Em
ấy sưu tập những thứ mà giờ đây trở nên rất ý nghĩa. Em ấy luôn sưu tầm mọi thứ.
Thậm chí nếu tôi ném vài thứ vào thùng rác, em ấy sẽ tìm thấy nếu đó là thứ do
tôi đã viết ra. Bất cứ điều gì em ấy cũng sẽ sưu tập lại bởi vì nó là bản viết
tay của tôi. Toàn bộ thị trấn đều nghĩ em ấy bị điên. Người ta thậm chí nói với
tôi “Cháu đã rất điên rồi và em cháu dường như còn điên hơn cả cháu nữa”
Nhưng em ấy yêu tôi không giống
như cách của bất cứ ai trong cả gia đình ấy – mặc dù tất cả họ đều yêu thương
tôi, nhưng không ai giống như em ấy cả…
Phi Tuyết dịch –
cuốn Osho’s Life and Teaching