Read more
Ngoại trừ sự
thay đổi, chẳng cái gì là vĩnh hằng
Đạo là mâu thuẫn.
Bất kì khi nào bạn bắt gặp mâu
thuẫn, theo dõi rất cẩn thận vào. Nhất định có cái gì đó có ý nghĩa lớn lao. Đừng
bao giờ né tránh mâu thuẫn, vì cuộc sống là mâu thuẫn. Cuộc sống tồn tại qua giằng
co của mâu thuẫn. Cho nên bất kì khi nào bạn bắt gặp mâu thuẫn bạn ở rất gần với
cội nguồn của cuộc sống. Để điều đó bao giờ cũng được nhớ tới.
Phản ứng bình thường là bất kì
khi nào bạn bắt gặp mâu thuẫn bạn bắt đầu cố giải quyết nó, bắt đầu tìm những
giải thích cho nó, hay bắt đầu vứt nó vào trong vô thức để cho bạn không cần lo
nghĩ về nó. Bạn bắt đầu làm cái gì đó về nó ngay khoảnh khắc bạn cảm thấy mâu
thuẫn nào đó vì bạn đã được dạy sống phi mâu thuẫn. Bạn đã được dạy một điều rất
nguy hiểm. Không ai có thể sống phi mâu thuẫn được. Nếu bạn muốn sống bạn phải
sống qua mâu thuẫn, như mâu thuẫn.
Bạn đã được dạy phải nhất quán;
đó là lí do tại sao bạn đã trở thành giả. Làm sao thói đạo đức giả lớn thế tồn
tại trên thế giới này? Tại sao? Tại sao toàn thể thế giới đã biến thành đạo đức
giả? Có thủ đoạn cho điều đó, một thủ đoạn lớn ở đằng sau nó. Thủ đoạn đó là: dạy
mọi người phải nhất quán, và họ sẽ trở thành đạo đức giả. Vì cuộc sống tồn tại
qua mâu thuẫn.
Cuộc sống là không nhất quán.
Khoảnh khắc này thế này, khoảnh khắc khác thế khác; cuộc sống là theo cách đó.
Khoảnh khắc này bạn cảm thấy yêu, khoảnh khắc khác bạn ghét cùng người đó; cuộc
sống là giống điều đó. Bây giờ, bạn đã được dạy nếu bạn yêu, thế thì bao giờ
cũng yêu. Cái gì xảy ra? Bạn không thể bao giờ cũng yêu được, cho nên chỉ một
điều là có thể: khi ghét tới bạn che giấu ghét, bạn kìm nén ghét, và bạn cứ giả
vờ yêu. Đây là điều đạo đức giả là gì. Khi bạn không yêu, bạn giả vờ.
Bạn ghét vợ bạn đầy người,
nhưng bạn về nhà và bạn ôm cô ấy và bạn hôn cô ấy và bạn hỏi, “Em khoẻ không,
cưng?” và mọi điều như thế. Và sâu bên dưới bạn ghét cô ấy và bạn muốn giết cô ấy.
Thực ra, cả ngày bạn đã từng mơ tưởng làm sao trốn chạy khỏi người đàn bà này.
Nhưng bạn đã được dạy phải nhất quán. Cho nên, một khi bạn đã rơi vào tình yêu,
và bạn đã nói những điều trong những khoảnh khắc yêu đó và bạn đã hứa rằng “Anh
sẽ yêu em mãi mãi và mãi mãi” – bây giờ bạn phải nhất quán.
Bạn sẽ làm gì với ghét của bạn
mà nhất định nảy sinh? Từng đối thể yêu nhất định là đối thể ghét nữa. Nếu bạn
muốn không ghét, thế thì bạn sẽ phải dừng yêu. Nếu bạn thực sự muốn không ghét
bất kì ai, thế thì bạn sẽ phải dừng yêu, nhưng bạn không thể yêu một cách nhất
quán được. Sự không nhất quán sẽ tới đi tới lại mãi.
Dường như ai đó đã bảo bạn, “Nếu
anh thấy ngày rồi, đừng thấy đêm. Điều đó là không nhất quán.” Cho nên bạn sẽ
làm gì? Ban ngày bạn giữ cho mắt bạn mở, trong đêm bạn giữ cho mắt bạn nhắm và
tin rằng nó là ngày. Nhưng đêm tới; nó không tuân theo ý tưởng của bạn. Nó phải
tới. Đêm tiếp sau ngày; ngày tiếp sau đêm.
Bạn đã được dạy, “Phải nhất
quán.” Cái gọi là tính cách của bạn không là gì ngoài nỗ lực để nhất quán.
Con người thực không thể có
tính cách được. Con người thực nhất định là vô tính cách vì có tính cách nghĩa
là có nhất quán. Vô tính cách nghĩa là tự do.
Tôi nói cái gì đó hôm qua. Bây
giờ, nếu tôi có tính cách, tôi sẽ cố nhất quán với quá khứ của tôi; bất kì điều
gì tôi đã nói hôm qua, tôi phải nói cùng điều đó hôm nay. Nhưng thế thì tôi phải
lặp lại quá khứ của tôi. Tôi không thể sống được trong khoảnh khắc này và tôi
không thể sống được trong hiện tại.
Thực ra, người nhất quán là người
cứ đổi quá khứ của mình thành tương lai của mình, người cứ đặt quá khứ của mình
làm tương lai của mình, đi trước bản thân mình. Đó là con người của tính cách,
con người nhất quán. Người không nhất quán là người không bao giờ cho phép quá
khứ trở thành tương lai của mình, người vẫn còn tự do cho tương lai, người
không có lời hứa nào phải giữ, người không có cam kết nào với quá khứ. Bất kì
khi nào nó là vậy, người đó sống nó một cách toàn bộ; cái đã qua, là qua rồi.
Một người thực sẽ yêu bạn và sẽ
ghét bạn nữa. Và đôi khi người đó sẽ nói, “Anh bao giờ cũng yêu em”; và đôi khi
người đó sẽ nói, “Anh không thể yêu em nữa. Không thể được.” Đôi khi người đó sẽ
trong tuần trăng mật sâu sắc với bạn và đôi khi trong li dị sâu sắc, và cả hai
điều này sẽ diễn ra như ngày và đêm. Hôn nhân thực là tuần trăng mật và li dị,
tuần trăng mật và li dị liên tục. Tuần trăng mật nhỏ, li dị nhỏ; tuần trăng mật
lớn, li dị lớn. Nó liên tục như ngày và đêm.
Cho nên bất kì khi nào bạn bắt
gặp mâu thuẫn, có tính quan sát đi, rất tỉnh táo đi. Bạn ở rất gần với cuộc sống.
Và khi bạn nhất quán bạn chỉ là giả, thứ đồ nhựa, bạn không thực.
Tôi không dạy nhất quán. Tôi dạy
tự do của việc không nhất quán. Tôi dạy tự do của việc là mâu thuẫn. Đó là toàn
thể cách tiếp cận của tôi hướng tới cuộc sống.
Tất nhiên, bạn sợ việc bị mâu
thuẫn vì thế thì bạn sẽ không biết bạn là ai. Với tính cách có cái gì đó, cái
gì đó rất an ninh: bạn biết bạn là ai. Bạn có cái nhãn: người tốt, người xấu,
thánh nhân, tội nhân. Bạn có thể tin vào căn cước của bạn khi bạn nhất quán – rằng
bạn là người chồng tốt, người Ki tô giáo tốt, người đi nhà thờ, và thế này và
thế nọ. Với không nhất quán, căn cước của bạn biến mất; bạn không biết bạn là
ai. Bạn trở thành lỗ hổng, bạn không còn đóng nữa, bạn có tương lai mở. Bạn
không biết bạn sẽ làm gì khoảnh khắc tiếp; chỉ khoảnh khắc tiếp mới biết. Sống
trong bất an ninh đó cần dũng cảm.
Khoảnh khắc cái gì đó đã đi
qua, nó đã đi qua rồi. Hoàn toàn được gột sạch nó và được tự do và tươi tắn lại
lần nữa; thế thì bạn sẽ là thực, đích thực, và sẽ có niềm vui, và sẽ có mở hội
và bài ca. Tôi không nói bạn sẽ không bao giờ buồn, không. Bạn sẽ buồn. Người
giả không bao giờ buồn – vì người đó không bao giờ hạnh phúc. Người giả chỉ vẫn
còn ở giữa, không bao giờ hạnh phúc, không bao giờ buồn. Người đó đơn giản lờ
phờ, hờ hững; người đó không bao giờ quá lạnh và không bao giờ quá nóng.
Người đó chỉ “được”. Bằng cách
nào đó người đó xoay xở. Người đó có cuộc sống thoải mái, nhưng không phải cuộc
sống thực.
Tôi không nói rằng người thực
bao giờ cũng hạnh phúc. Tôi nói người thực bao giờ cũng thực. Khi người đó buồn
người đó sẽ thực sự buồn. Người đó sẽ hát bài ca – về nỗi buồn. Người đó sẽ chấp
nhận nỗi buồn của mình như một phần của cuộc sống, như một phần của trưởng
thành. Người đó sẽ không bác bỏ nó. Nếu người đó cảm thấy muốn khóc người đó sẽ
khóc; người đó sẽ không nói, “Mình làm gì thế này? Điều này là không tốt. Chỉ
đàn bà mới khóc, và mình là đàn ông.” Người đó sẽ không nói điều đó. Người đó sẽ
nói, “Nếu mắt tôi muốn khóc và nước mắt rơi xuống, tốt. Tôi phải là thực. Tôi
chỉ là bất kì cái gì tôi đang là.” Người đó sẽ khóc. Nước mắt của người đó sẽ
là thực.
Nụ cười của bạn là giả, nước mắt
của bạn là giả. Bạn xoay xở để mỉm cười, và bạn xoay xở để khóc nữa. Cho nên bạn
sống cuộc sống trống rỗng. Cuộc sống của người thực sẽ tràn đầy, đôi khi đầy niềm
vui và đôi khi đầy nỗi buồn.
Và người thực một ngày nào đó
trở nên chứng ngộ. Người không thực không bao giờ trở nên chứng ngộ. Khi người
thực trở nên chứng ngộ, thế thì không có vui và không có buồn. Thế thì bản thể
người đó chỉ là nhân chứng. Vui tới: người đó quan sát nó. Buồn tới: người đó
quan sát nó.
Bây giờ, đây là ba giai đoạn.
Người giả: vui của người đó chỉ là giả bộ, là mặt nạ, buồn của người đó cũng vậy,
người đó giả vờ. Người thực, giai đoạn thứ hai: người đó là tự nhiên, tự phát;
vui của người đó là thực, buồn của người đó là thực. Bạn có thể tin cậy người
đó. Khi người đó khóc, toàn thể trái tim người đó khóc; và khi người đó mỉm cười,
toàn thể trái tim người đó mỉm cười. Và giai đoạn thứ hai này là điều phải có để
đạt tới giai đoạn thứ ba, người chứng ngộ. Người chứng ngộ không buồn không hạnh
phúc. Người đó đạt tới linh hồn chứng kiến; người đó đơn giản quan sát. Người
đó biết buồn đã tới, hạnh phúc đã tới, nhưng những điều này giống như khí hậu tới
và đi và thay đổi, còn người đó vẫn được định tâm.
Người giả không thể nhảy lên trạng
thái chứng ngộ được; do đó tôi dạy người thực, nhưng người thực không phải là mục
đích.
Chúng là hoàn toàn đẹp; chúng
đem bạn từ trạng thái đầu tiên, giả tới trạng thái đích thực, thực. Nhưng công
việc của tôi đi ra ngoài chúng. Nhưng tôi có thể đi ra ngoài chỉ nếu bạn đã trải
qua giai đoạn thứ hai. Từ giai đoạn thứ nhất không có cách nào, từ người giả
không có cách nào, tới chứng ngộ; chỉ từ người thực mới có cách.
Bạn sẽ phải đi qua cực lạc của
người thực và đau khổ của người thực. Khi bạn đã sống sâu sắc mọi thực tại của
cuộc sống, nhân chứng sẽ nảy sinh. Nó nảy sinh một cách tự nhiên, từ việc là
người thực.
Tôi mâu thuẫn đối với mọi phát
biểu.
Mọi phát biểu đều là của khoảnh
khắc. Không phát biểu nào có thể chứa cái vĩnh hằng. Và những người nói rằng
phát biểu của họ là vĩnh hằng đơn giản là dối trá. Họ không biết điều họ đang
nói.
Khoảnh khắc chỉ có thể chứa được
khoảnh khắc đó thôi. Cho nên bất kì cái gì tôi nói vào khoảnh khắc đó đều thuộc
vào khoảnh khắc đó. Nó là hoa của khoảnh khắc đó. Nếu trời mưa, tôi nói trời
mưa. Về sau trời có thể không mưa. Mây có thể tan đi. Trời có thể nắng.
Vâng, phát biểu của tôi bị mâu
thuẫn bởi khoảnh khắc khác — nhưng nó bị mâu thuẫn chỉ nếu nó tuyên bố rằng nó
phải đúng mãi mãi.
Tôi không cho bạn giáo điều.
Giáo điều là một phát biểu với tuyên bố rằng nó là đúng mãi mãi. Tôi cho bạn chỉ
những đoá hoa nhất thời. Tôi không cho bạn một hệ thống mà sẽ còn lại mãi mãi
và đúng mãi mãi. Đó là điều đã xảy ra trong quá khứ, và con người đã đủ khổ vì
nó rồi.
Điều Phật nói là đáp ứng của
ông ấy cho khoảnh khắc của ông ấy. Điều Mohammed nói là đáp ứng của ông ấy cho
cuộc sống mà ông ấy đã đương đầu. Nó không thể là đúng mãi mãi được. Và nếu nó
phải là đúng mãi mãi, thế thì cuộc sống sẽ không bao giờ thay đổi, thế thì cuộc
sống sẽ trở thành tù đọng. Đó là lí do tại sao những người tin vào giáo điều đều
trở thành tù đọng. Cuộc sống của họ không còn là dòng chảy, họ không giống dòng
sông. Họ trở thành bị đông cứng. Người Ki tô giáo, người Hindu giáo, người Mô
ha mét giáo, Phật tử, họ là những người đông cứng. Họ đã đánh mất dấu vết của mọi
thứ liên tục thay đổi thường xuyên.
Ngoại trừ thay đổi, chẳng cái
gì là vĩnh hằng.
Đó là lí do tại sao tôi không
thể xác định được bản thân mình – bởi vì định nghĩa của hôm nay sẽ không áp dụng
được cho ngày mai. Tôi không thể xác định được bản thân tôi vì nó giống như xác
định mây hay đại dương hay cây đang lớn hay như đứa trẻ. Tôi thường xuyên thay
đổi, bởi vì thay đổi là chính linh hồn của sống.
Tôi cam kết với thay đổi. Thay
đổi là Thượng đế của tôi, bởi vì đó là hiện tượng không đổi duy nhất trong sống.
Do đó tôi gọi nó là Thượng đế. Mọi thứ khác đều thay đổi: sống thay đổi, chết
thay đổi – chỉ thay đổi còn lại. Tôi tôn thờ thay đổi. Tôi ở trong tình yêu với
nó. Tôi không thể xác định được bản thân tôi một lần cho mãi mãi. Tôi phải xác
định bản thân tôi từng khoảnh khắc của đời tôi; và người ta chẳng bao giờ biết
khoảnh khắc tiếp sẽ đem tới cái gì.
Nếu tôi tạo ra giáo điều ở đây,
thế thì tôi sẽ không bao giờ mâu thuẫn với bản thân tôi. Bạn sẽ hạnh phúc với
điều đó! vì bạn sẽ có cái gì đó để bám vào. Bạn đã không tới đây để trở nên được
chứng ngộ — bạn đã tới đây để trở nên thông thái. Nỗ lực của tôi không phải là
để truyền đạt tri thức cho bạn: nỗ lực của tôi là để thức tỉnh bạn. Tôi không
thể cho phép bạn níu bám lấy bất kì phát biểu nào — do đó tôi mâu thuẫn. Tôi
bao giờ cũng trong vội vàng để mâu thẫn, để cho bạn không có thời gian níu bám
lấy cái gì. Tôi muốn lấy đi mọi tri thức khỏi bạn. Tôi muốn bạn được bỏ lại một
mình, trong trống rỗng hoàn toàn và sự thuần khiết của nó, và tính trinh nguyên
của nó.
Đó là lí do tại sao khoảnh khắc
của tôi là dành cho khoảnh khắc đó. Nó không tuyên bố điều gì bên ngoài nó. Từng
phát biểu mà tôi đưa ra chỉ là cho khoảnh khắc này. Tận hưởng nó đi! Cứ tận hưởng
hoa hồng đã nở hoa sáng nay — được tràn đầy hương thơm của nó, hát nó, nhảy múa
cùng nó, mở hội nó. Bạn may mắn bạn có thể có khả năng thấy đoá hoa này. Nhưng
đừng hi vọng rằng bạn có thể giữ được nó mãi mãi. Chừng nào nó không là hoa nhựa
nó không thể vĩnh hằng được. Chỉ những thứ giả mới có thể là thứ vĩnh hằng,
nhân tạo, các thứ nhân tạo có thể là vĩnh hằng.
Thực tại đang thay đổi, nó là một
luồng, nó là dòng sông. Ngày mai tôi không biết tôi sẽ nói gì. Tôi không nhớ điều
tôi đã nói hôm qua. Tôi không có cách nào quan tâm tới quá khứ của tôi, và
không quan tâm tới tương lai của tôi nữa. Khoảnh khắc này là tất cả cho tôi.
Không cái gì khác tồn tại bên ngoài nó. Tôi hoàn toàn bị ngắt ra khỏi quá khứ…
và không có kế hoạch nào cho tương lai. Khi ngày mai tới chúng ta sẽ thấy. Và
điều tôi đang nói cho bạn bây giờ sẽ không trở thành nghĩa vụ cho tôi để nói tiếp
nó mãi mãi. Tôi không có nghĩa vụ phải xác nhận quá khứ của tôi lặp đi lặp lại.
Hôm qua là qua rồi, các phát biểu đã đưa ra hôm qua cũng qua rồi.
Nhưng tôi hiểu vấn đề của bạn.
Vấn đề của bạn là: Thế thì tin vào cái gì? Làm sao tin được? Nhưng ai bảo bạn
tin vào bất kì cái gì? Hân hoan đi! Đừng tin. Bạn không thể thấy khác biệt sao?
Nhấn mạnh là khác nhau. Tôi không bảo bạn tin vào bất kì cái gì.
Tất nhiên, nếu tôi bảo bạn tin
vào cái gì đó, thế thì tôi phải kiên trì lặp đi lặp lại cùng một điều; tôi phải
nói nó lặp đi lặp lại. Điều đó sẽ là một loại thôi miên. Khi cái gì đó được lặp
lại thường xuyên, bạn trở nên bị thôi miên bởi nó. Tôi không ở đây để thôi miên
bạn. Tôi ở đây để dành cho chính điều đối lập lại: để giải thôi miên cho bạn —
không chỉ các phát biểu mà tôi đã đưa ra trong quá khứ mà cả những phát biểu của
mọi người chứng ngộ đã từng tồn tại.
Tôi phải phá huỷ tri thức của bạn,
niềm tin của bạn. Tôi phải phá huỷ bất kì cái gì bạn có thể níu bám lấy. Chỉ
cái không phải được bỏ lại ở đó….
Một sannyasin đã làm điều hay.
Anh ấy đã gọi con đường của tôi là via confusiva — điều đó là đúng. Điều đó là
đúng hoàn hảo. Nó không phải là via negativa cũng không via positive — nó là
via confusiva.
Nếu bạn có thể bị lẫn lộn nhiều
tới mức bạn bỏ mọi niềm tin, từ lẫn lộn đó sáng tỏ sẽ tới. Khi nào bạn cảm thấy
bị lẫn lộn? Đích xác khi nào? Bất kì khi nào một trong những niềm tin của bạn bị
công kích — bạn trở nên nghi ngờ: Bây giờ biết tin vào cái gì? Bất kì khi nào một
hoài nghi nảy sinh… nhưng làm sao hoài nghi là có thể nếu không có niềm tin?
Con người của không tin không
thể hoài nghi được cái gì. Không có gì để hoài nghi cả. Trong khi phá huỷ niềm
tin của bạn, tôi phá huỷ chính khả năng của hoài nghi. Bạn không thể thấy ra vấn
đề sao? Hoài nghi là cái bóng của niềm tin. Nó có vẻ giống cái đối lập — nó
không phải vậy. Chỉ những người tin mới có thể hoài nghi. Nếu bạn tin vào Thượng
đế, hoài nghi có thể nảy sinh. Nhưng nếu bạn không tin vào Thượng đế, hoài nghi
có thể nảy sinh từ đâu? Làm sao hoài nghi có thể nảy sinh được? Một người không
có bất kì loại niềm tin nào sẽ hiện hữu mà không có bất kì loại hoài nghi nào nữa.
Đó là sáng tỏ.
Khi tôi nói cái gì đó và nó đi
ngược lại niềm tin của bạn, hoài nghi nảy sinh: Bây giờ chọn cái gì? Bạn đã làm
cho niềm tin của bạn bị lâm nguy quá nhiều, bạn đã sống với nó lâu thế, và bây
giờ đột nhiên hoài nghi nảy sinh! Nó làm rung chuyển bạn. Nó làm cho bạn hoảng
hồn.
Và nếu tôi liên tục nói những
điều mâu thuẫn mọi ngày, lòng dũng cảm lớn là được cần để nghe tôi,
Gourishanker, một tấm lòng lớn để chứa đựng, tình yêu lớn để hiểu tôi, và một
ham muốn mãnh liệt để biết, một ham muốn đam mê để biết: “Với bất kì giá nào,
mình sẽ phải biết. Nếu mọi niềm tin bị phá huỷ và mọi hệ thống phải bị loại bỏ
và mọi tôn giáo bị ném vào lửa, mình sẵn sàng. Nhưng mình sẽ biết.”
Khi ham muốn đam mê này có đó,
bạn sẽ gặp tôi. Thế thì bạn sẽ hiểu những mâu thuẫn của tôi. Nó là phương cách.
Nó tạo ra tình huống. Tôi sẽ không cho phép người của tôi có bất kì khả năng
nào tin vào bất kì cái gì, thậm chí không tin cả vào tôi. Khi mọi niềm tin đã mất
rồi, cái gì còn lại? Bạn giống hệt chiếc gương phản xạ mọi tâm trạng của cuộc sống,
phản xạ mọi khí hậu. Mùa hè tới và bạn là mùa hè… và mùa đông tới và bạn là mùa
đông… và ngày tới và bạn là ngày… và đêm tới và bạn là đêm.
Điều này tôi gọi là tính toàn bộ.
Và sống trong tính toàn bộ là sống trong Thượng đế.
Mọi điều tôi nói không phải là
một loại học thuyết hoá nào — nó không phải vậy chút nào. Chủ định của nó là
khác toàn bộ. Nhưng chủ định này là khác thế, đó là lí do tại sao những câu hỏi
như vậy nảy sinh. Khi bạn cứ lắng nghe ai đó khác, người đó có đó để đề nghị một
triết lí; người đó giải thích triết lí của mình cho bạn. Tôi không giải thích bởi
vì tôi không có triết lí. Tôi hoàn toàn là phản triết lí.
Khi bạn đi tới tu sĩ, ông ấy có
đó để giải thích cho bạn một giáo điều nào đó mà ông ấy tin vào; ông ấy có đó để
cải tâm bạn. Tôi không ở đây để cải tâm bạn: tôi ở đây chỉ để phá huỷ bạn.
Cho nên nhớ lấy: mọi phát biểu
đều là của khoảnh khắc, cũng như mọi hoa đều là của khoảnh khắc. Xuân tới… và
có nhiều hoa thế. Và thế rồi xuân qua đi, và bạn không bao giờ đi tới tự nhiên
và nói, “Mày có vẻ rất mâu thuẫn đấy. Hoa đâu rồi? Và làm sao mày có thể liên tục
tự mâu thuẫn với mày theo cách này?”
Đạo là mâu thuẫn. Nó phải vậy.
Đó là biện chứng của cuộc sống. Nhưng bạn chưa bao giờ đi tới tự nhiên! Nếu con
chim cúc cu đang hót và thế rồi bất thần nó dừng lại chẳng bởi lí do nào cả, bạn
không đi tới con chim cúc cu và nói “Sao mày dừng lại? Điều này mâu thuẫn thế!
Hót hay thế, và thế rồi rơi vào im lặng sao? Hoặc là im lặng hoặc là cứ hót mãi
đi chứ — phải nhất quán!” Nhưng bạn không nói điều đó.
Trong mưa cây xanh tươi. Trong
hè lá sẽ biến mất và cành sẽ đứng đó trần trụi, trơ trụi, khô héo, nổi trên bầu
trời. Nhưng bạn không đi tới cây mà nói “Sao mày dám mâu thuẫn thế!”
Tôi là một phần của Đạo này.
Tôi không là triết gia. Cho nên mọi phát biểu của tôi đều là của khoảnh khắc,
vì khoảnh khắc. Nhớ điều đó. Không cần tin vào chúng. Tận hưởng chúng đi! Nếm
chúng đi! Trong khi hoa có đó, uống cái đẹp của nó đi. Nó sẽ sớm mất đi thôi.
Trước khi nó mất đi, mở hội sự hiện hữu của nó.
Mở hội tôi đi! Thay vì tin vào
tôi, thì mở hội tôi. Đó là khác biệt — khác biệt của việc nhấn mạnh. Để sự hiện
diện của tôi là bữa tiệc cho bạn. Nó phải không trở thành nhà tù. Nó phải không
trở thành một định nghĩa của tâm trí bạn. Nó không nên lấp đầy bạn bằng các ý
tưởng mà bằng điệu vũ và bài ca.
Nếu bạn muốn nhớ tôi, đừng bao
giờ nhớ tôi như một triết gia, như một tu sĩ — không, đừng bao giờ. Đó là những
từ bẩn thỉu với tôi. Nhớ tôi như một nhà thơ đi. Bạn không bao giờ đi tới nhà
thơ và nói với ông ấy, “Ông mâu thuẫn bỏ xừ,” vì bạn hiểu. Nhà thơ không có
nghĩa vụ gì phải nhất quán cả. Ông ấy có thể hát cả nghìn bài ca về các tâm trạng
khác nhau. Khi ông ấy buồn, ông ấy hát bài ca buồn; và khi ông ấy hạnh phúc,
ông ấy ca bài ca hạnh phúc. Bạn không tới ông ấy….
Hiện hữu của tôi còn nhiều hơn
của nhà thơ. Và nếu bạn thực sự muốn cảm thấy sự hiện diện của tôi, bạn cũng sẽ
phải học cách thức của thơ ca. Nghệ thuật với tôi là tôn giáo lớn nhất — tôn
giáo của tương lai. Thẩm mĩ với tôi là lời cầu nguyện.
Tôi đang mang bạn tới một loại
tôn giáo khác toàn bộ. Nó chưa bao giờ xảy ra trước đây trong thế giới. Mọi tôn
giáo trên thế giới đều là người tin vào thường hằng, tôi tin vào thay đổi. Mọi
tôn giáo của thế giới đều theo giáo điều, tôi tuyệt đối phi giáo điều, phản
giáo điều. Mọi tôn giáo của thế giới đều thu về các phát biểu triết lí. Khi tôi
sẽ mất đi, tôi sẽ để cho bạn một đống lộn xộn thế, không ai sẽ bao giờ có khả
năng thu gọn lại điều tôi đã nói, thực sự. Không ai sẽ có khả năng thu nó vào
trong một giáo điều.
Tôi không bị nặng gánh bởi hôm
qua của tôi. Nó đã bị thay đổi bởi hôm nay. Tôi tin vào hiện tại bởi vì không
có cách khác để sống. Mọi cách khác đều là cách của chết.
Cho nên xin bạn, đừng hỏi về nhất
quán. Bạn phải học, bạn phải hiểu cái không nhất quán của tôi. Bạn phải hiểu
mâu thuẫn của tôi. Điều cơ sở là ở chỗ các phát biểu của tôi không nói gì về
chân lí cả. Phát biểu của tôi chỉ là lời khiêu khích. Tôi thôi thúc bạn khám
phá, tôi không chuyển giao cho bạn chân lí! Chân lí không phải là thứ được trao
cho bạn, nó không phải là món hàng. Nó là không thể truyền trao được. Tôi đơn
giản tạo ra ham muốn và khao khát, một khao khát mãnh liệt trong bạn để tìm và
kiếm và thám hiểm. Nếu tôi rất nhất quán, bạn sẽ dừng tìm kiếm.
Bạn sẽ nghĩ, “Cần gì? Osho biết
rồi, mình có thể tin vào ông ấy.” Đó là điều Ki tô giáo đã từng làm, Phật giáo
đã từng làm, Jaina giáo đã từng làm. “Phật biết rồi, vậy cần gì? Chúng ta có thể
tin. Ông ấy không lừa dối, ông ấy không thể nói dối được. Ông ấy đã phát biểu
chân lí. Chúng ta sẽ khám phá chân lí nào thêm nữa? Ông ấy đã nói ra chân lí;
chúng ta có thể tin vào nó.” Bạn không cần lo nghĩ về thám hiểm riêng của bạn.
Và đây là một trong những điều nền tảng nhất về chân lí: rằng chừng nào nó chưa
là của bạn, nó không phải là chân lí. Chân lí của tôi không thể là chân lí của
bạn. Không có cách nào. Chân lí của tôi không thể được truyền cho bạn.
Chân lí có tính cá nhân tuyệt đối.
Mọi điều chư phật đã muốn trao nó cho bạn, tôi muốn nó được trao cho bạn, nhưng
không có cách nào. Mọi điều có thể được làm là kích thích việc truy hỏi trong bạn,
một ham muốn vô cùng để biết rằng bạn bỏ mọi hành lí, hành lí không cần thiết,
và bạn bắt đầu đi vào trong cuộc hành trình, rằng bạn thu lấy dũng cảm để đi ra
khỏi an ninh, thuận tiện, ý thức hệ, triết lí, chính thống của bạn; rằng bạn
thu lấy dũng cảm để đi ra khỏi tâm trí bạn và đi vào trong cái không biết. Mây
của sự tồn tại, người ta phải biến mất vào trong nó.
Cho nên tôi sẽ không ép buộc bạn
bằng việc cho bạn giáo điều. Không. Tôi sẽ cứ mâu thuẫn với bản thân tôi từng
ngày, mọi khoảnh khắc. Dần dần, dần dần bạn sẽ thấy chẳng ích gì mà bám lấy bất
kì ý tưởng nào của tôi. Và trong chính khoảnh khắc đó bạn sẽ trở nên nhận biết:
không cần níu bám lấy bất kì ý tưởng bào về bất kì cái gì – của tôi, của Phật,
của Jesus, của bất kì ai. Mọi ý tưởng đều phải bị vứt bỏ.
Và khi không có ý tưởng trong
tâm trí bạn, bạn sẽ thấy Thượng đế ở đó. Khi mọi triết lí đã biến mất, thế thì
tôn giáo phun lên trong bản thể bạn như dòng suối.