Read more
Tôi sẽ nói những gì tôi cảm thấy là sự thật,
bất kể nó có chống lại bất cứ ai - Osho
“Từ hồi là sinh viên năm nhất
tôi đã phải tự xoay xở để lo cho cuộc sống riêng của mình. Một trong những công
việc đầu tiên của tôi là biên tập viên cho một tờ báo. Tôi làm việc đó vào ban
đêm, trong một thời gian tôi không ngủ nhiều hơn 3 hay 4 tiếng đồng hồ mỗi ngày
và bất cứ khi nào tôi tìm thấy thời gian trống dù là trong ngày hay trong đêm,
tôi sẽ ngủ.
Tôi từng là một biên tập viên
nhưng rồi tôi đã bỏ việc bởi vì nhận ra tất cả mọi thứ đăng trên báo chí đều phải
viết theo định hướng ủng hộ chính quyền. Ở đó sự thật không phải là tiêu chuẩn.
Những con người nghèo khổ không được bảo vệ. Chính quyền quá nhiều quyền lực và
báo chí cũng chỉ là thứ công cụ hùa theo chính quyền. Đó chính là lý do đầu
tiên khiến tôi nghỉ việc.
Tôi nói với người chủ báo “Tôi
sẽ nói những gì tôi cảm thấy là sự thật, bất kể nó có chống lại chính quyền hay
chống lại bất cứ ai.”
Điều thứ hai tôi nhận ra, rằng
mọi người không hứng thú với những tin tức tốt đẹp. Họ chỉ hứng thú với những vụ
cưỡng hiếp, giết người, tự tử, ly hôn, scandal… Và tôi bảo họ rằng những thứ đó
thì thật nguy hiểm. Ngoài kia có cả hàng triệu người đàn ông và chỉ một người
cưỡng hiếp ai đó và anh ta trở thành tin tức. Những người còn lại thì sao?
Những bộ phim thì đầy ắp những
cảnh bạo lực, đầy ắp cảnh khiêu dâm, đầy ắp cảnh giết người, cưỡng hiếp, tự tử…
Những thứ xấu xa này – chúng chính là nhu cầu của bạn.
Và những người mà sản xuất ra
những bộ phim này hay những tạp chí này chỉ đơn thuần là những nhà kinh doanh.
Tôi đã từng là một biên tập
viên nhưng tôi không thể làm việc đó quá vài tuần. Người chủ báo cho gọi tôi,
ông ấy nói “Cậu chắc hẳn được sinh ra ở Satyug”.
Tôi nói “Có chuyện gì vậy?”
Ông ấy nói “Cậu đã phá hủy tờ
báo của tôi. Cậu đã làm cho lượng độc giả của tôi giảm đi một nửa.”
Tôi nói “Chẳng có gì quan trọng
nếu tờ báo của ông bị giảm đi một nửa hay ngưng phát hành, nó chẳng phải việc
tôi bận tâm. Nhưng những điều đúng đắn thì nên được nói tới cho mọi người biết.”
Nhưng ông ta nói “Người ta
không muốn những thứ đúng đắn, và tôi cũng không phát hành báo vì mục đích từ
thiện. Tôi là một người kinh doanh. Giờ thì tôi gặp rắc rối vì chúng ta đã kí hợp
đồng trong một năm. Nếu cậu tiếp tục ở đây trong một năm, cậu sẽ làm tôi phá sản.”
Chuyện là trong một lần biên tập,
tôi đã tự thay đổi toàn bộ nội dung tờ báo, tôi chuyển những tin tức chính trị
ra trang cuối cùng. Tôi thu nhỏ những bài phát biểu của các chính trị gia chứ
không cho phép chúng phủ hết cả trang đầu tiên như người khác vẫn làm. Tôi thay
đổi những bức hình của họ, thật không cần thiết chút nào khi những bộ mặt xấu
xí đó mỗi ngày cứ khắc vào tâm trí của những người độc giả. Bởi vì còn có biết
bao nhiêu người đẹp đẽ khác trên thế giới mà không ai biết gì về họ.
Tôi đặt một bức hình lớn của
Ravi Shankar đang chơi cây đàn sitar của anh ấy lên trang đầu tiên. Người ta
nên biết về anh ấy…
Và tôi cũng thay thế toàn bộ những
tin tức về tự tử, giết người, bạo lực… bằng những thứ khác.
“Bởi những thứ này không giúp
gì cho ai cả. Nó thậm chí còn đang tạo ra môi trường cho bạo lực gia tăng trong
cuộc sống, những thứ này xảy ra ở khắp nơi và mọi tờ báo đều nói về chúng, sau
đó lại thêm những vụ cưỡng bức xảy ra ở khắp nơi. Thế thì hà cớ gì người ta lại
chịu bị lép vế chứ, ai đó vốn luôn có một người phụ nữ trong tâm trí mà họ muốn
cưỡng bức. Khi tất cả mọi người cùng nói, cùng làm điều đó, họ sẽ nghĩ tại sao
mình lại không làm?”
Tôi kể với ông ấy một câu chuyện:
“Hai người đàn ông đang đi đến chợ và một người nói 'Có một cuộc bạo loạn giữa
người Hồi giáo và người Hindus đàng kia và người Hindus thì đang đập phá thánh
đường Hồi giáo. Và vì chúng ta là người Hindus chúng ta nên đến đó giúp họ.'"
Người kia trả lời, “Đó không phải
việc đúng đắn để làm. Nhà thờ hồi giáo thì không có làm hại gì tới chúng ta cả
và những người Hồi đến đó cũng chỉ là để cầu nguyện thôi. Đó là nơi duy nhất họ
có thể tới và cầu nguyện trong yên bình và anh lại muốn phá hủy nó. Thật là ngớ
ngẩn.”
Ngày hôm sau người đàn ông mà
đã thuyết phục rằng “chúng ta hãy đến đó giúp người Hindus phá hủy ngôi nhà thờ
đó” đã rất ngạc nhiên khi thấy anh bạn kia đang phụ đập phá ngôi nhà thờ, anh
ta liền hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Người kia đáp “Vì tôi thấy mọi
người đều làm điều này nên chắc hẳn nó phải là điều đúng đắn để làm.”
Khi bạn đọc được mỗi ngày từ mọi
ngóc ngách cuộc sống: radio nói về cùng điều mà tivi, báo chí, phim ảnh nói đến
thế thì bạn sẽ bị bao quanh bởi một bầu không khí ngập tràn những điều xấu xa
đó đến nỗi nó sẽ khiến bạn bị chết đuối, bị đắm mình.
Tôi nói với ông chủ báo “Tôi muốn
đăng tải những điều tốt đẹp đang xảy ra trên khắp thế giới. Không phải tất cả mọi
người đều bị cưỡng hiếp, không phải mọi người đều đi tự tử, có rất nhiều người
đang làm những công việc tốt đẹp, sống những đời sống đẹp, cố gắng để giúp đỡ
những người khác và tôi chỉ muốn giúp mọi người biết về những người đó cùng với
những công việc tốt đẹp họ đang làm”.
Ngày đó tôi đã cho đăng một bài
báo về Baba Amte. Rất ít người biết về ông ấy – một người đàn ông đã hiến dâng
cả cuộc đời cho những người mắc bệnh cùi. Ông ấy đã tạo ra một nơi đẹp đẽ cho
những người cùi đến ở tại Maharashtra. Hàng ngàn người cùi ở đó và ông ấy cũng
đã chứng minh cái suy nghĩ rất sai trái rằng bằng việc chạm vào người cùi bạn sẽ
bị lây nhiễm bệnh cùi. Ông ấy sống cùng với họ, vợ ông ấy cũng sống cùng với họ,
con ông ấy cũng sống cùng họ. Cả gia đình ông ấy đã phục vụ những người cùi,
đưa rất nhiều người cùi trở lại cuộc sống bình thường như bao người bởi vì ông
giúp họ trở nên hữu ích. Nếu có một người tay không làm gì được thì chân sẽ làm
được gì đó. Nếu chân không thể thì tay họ có thể làm gì đó khác. Không một người
cùi nào là vô dụng. Và ông ấy đã giúp trao cho họ một phẩm giá. Những người cùi
thường bị ném ra khỏi thị trấn của họ, không ai sẵn sàng nói chuyện với họ,
không ai sẵn sàng trao cho họ bất cứ công việc gì.
Người đàn ông này nên được mọi
người biết tới nhiều hơn.
Có thể nhờ đó mà nhiều người muốn
trở thành người như Baba Amte. Có thể nhờ đó mà nhiều người mắc bệnh cùi ở khắp
nơi biết mà tìm đến vùng đất ấy cho một cuộc sống tốt hơn. Ông ấy gọi nó là
“Anandvan” – khu rừng của phúc lành. Nó thật là một khu rừng đẹp và có rất nhiều
thứ đáng được tôn vinh, cái cách mà những người bệnh bị lên án trong hàng thế kỉ
có thể lấy lại phẩm giá của họ, niềm tin vào bản thân của chính họ. Giờ đây họ
đã có thể tự kiếm được thực phẩm, quần áo mà không cần phụ thuộc vào bất cứ ai.
Bạn sẽ phải ngạc nhiên nếu biết những gì Baba Amte đã hiến tặng cho những tổ chức
từ thiện khác nữa.
Và đến nơi ấy bạn sẽ thấy người
ta vô cùng hạnh phúc vì khi giúp được nhiều người không nơi nương tựa, họ cảm
thấy như giúp chính mình, bởi biết đâu một ngày nào đó, chính bạn sẽ trở thành
một người không có nơi nương tựa.
Nên tôi nói tiếp, “Vậy nên cứ để
cho lượng phát hành của ông giảm đi. Tôi biết Baba Amte sẽ không làm tăng lượng
phát hành cho ông, Ravi Shankar cũng không làm tăng lượng phát hành cho ông.
Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không để ông phải bị nặng gánh thêm nữa. Tôi có thể
bắt ép bản thân ở lại đây trong một năm để đánh sập cái tờ báo của ông, nhưng
tôi sẽ không làm vậy. Vì tôi hiểu ông. Vậy nên tự tôi sẽ rút lui. Ông có thể tiếp
tục làm tăng cái lượng phát hành của ông như ông muốn. Tôi nghỉ việc, đừng bận
tâm về cái hợp đồng làm việc một năm nữa. Vậy là đủ rồi.”
Trích quyển 'Osho’s
Life and Teaching'
Phi Tuyết dịch