Read more
Nguồn gốc của chủ
nghĩa khủng bố
Mọi thứ sâu xuống dưới đều có
liên hệ với mọi thứ khác cái vẫn thường xảy ra. Sự kiện khủng bố này chắc chắn
có liên quan với những cái đang xảy ra trong xã hội. Xã hội này đang tan rã. Kiểu
cũ của nó, kỷ luật, nền đạo đức, tôn giáo, mọi thứ đã được thiết lập dựa trên
cơ sở sai. Nó đã đánh mất sức mạnh của nó trên lương tâm của con người.
Khủng bố đơn giản tượng trưng
cho cái để phá hủy các bản thể con người không có ý nghĩa, rằng không có gì
trong bản thể con người là không thể phá hủy được, rằng nó tất cả đều là vật chất
- và bạn không thể giết vật chất, bạn chỉ có thể làm thay đổi hình dạng của nó.
Một khi con người được coi như chỉ là việc tổ hợp của vật chất, và không chỗ
nào được trao cho một bản thể tâm linh bên trong anh ta, thế thì giết người trở
thành chỉ là trò chơi.
Các quốc gia là không thích hợp
bởi vì vũ khí hạt nhân. Nếu toàn thế giới có thể bị phá hủy cùng nhau trong vài
phút, một trong các khả năng có thể chỉ là toàn thế giới nên bị phá hủy cùng
nhau. Bây giờ nó không thể vẫn còn bị chia tách; sự chia tách của nó là nguy hiểm,
bởi vì sự chia tách có thể trở thành chiến tranh bất cứ lúc nào. Sự chia tách
không thể được cho phép. Chỉ một cuộc chiến tranh là đủ để phá hủy mọi thứ, và
không có nhiều thời gian còn lại cho con người để hiểu rằng chúng ta nên tạo ra
một thế giới nơi chính cái khả năng của chiến tranh không tồn tại.
Khủng bố có nhiều khuynh hướng
ngầm.
Một là, bởi vì những vũ khí hạt
nhân, các quốc gia đang rót tiền của của họ vào lĩnh vực đó, đang nghĩ rằng các
vũ khí cũ là lạc hậu rồi. Chúng lạc hậu, nhưng các cá nhân có thể bắt đầu sử dụng
chúng. Và bạn không thể sử dụng vũ khí hạt nhân chống lại các cá nhân - điều đó
đơn giản sẽ là ngu xuẩn. Một kẻ khủng bố cá nhân ném quả bom – nó không thể có
một tên lửa hạt nhân nên được bắn ra.
Điều tôi muốn nhấn mạnh là vũ
khí hạt nhân này đã trao cho những cá nhân riêng lẻ một sự tự do nhất định để sử
dụng các vũ khí cũ, điều mà không thể được trong những ngày xưa bởi vì các
chính phủ cũng đang sử dụng cùng vũ khí đó.
Bây giờ các chính phủ phải tập
trung vào việc phá hủy các vũ khí cũ, ném chúng xuống đại dương, bán chúng cho
các quốc gia nghèo và không thể cấp cho họ vũ khí hạt nhân. Và tất cả những tên
khủng bố đó đang đến từ các quốc gia nghèo này, với cùng những vũ khí này đã được
bán cho các quốc gia của họ. Và họ có một sự bảo vệ lạ lùng: bạn không thể sử dụng
những vũ khí hạt nhân chống lại họ, bạn không thể ném bom nguyên tử vào họ.
Họ có thể ném bom vào bạn còn bạn
đột nhiện bất lực. Bạn có số lượng lớn bom nguyên tử, bom hạt nhân trong tay –
nhưng đôi khi nơi một cái kim là hữu ích, một thanh gươm có thể không phải sử dụng
chút nào. Bạn có thể có thanh gươm này; điều đó không có nghĩa rằng bạn tất yếu
ở trong vị trí tốt hơn so với người có một cái kim, bởi vì có nhiều mục đích
trong đó chỉ cái kim sẽ có ích – thanh gươm không phải sử dụng chút nào.
Những vũ khí nhỏ từ ngày xưa đó
đang chất đống, và các cường quốc lớn phải loại bỏ chúng – hoặc ném chúng xuống
đại dương… Điều đó nghĩa là quá nhiều tiền của, quá nhiều sức người, quá nhiều
năng lượng phải ra đi một cách lãng phí; về kinh tế điều đó là tai hại. Nhưng
chỉ chất đống chúng về kinh tế cũng là không thể. Bao nhiêu vũ khí bạn có thể
thu thập? Có một giới hạn. Và khi bạn có một cách giết người mới hiệu quả hơn,
thế thì cách cũ phải được bỏ đi.
Điều được nghĩ tốt hơn nên bán
chúng cho các quốc gia nghèo. Các quốc gia nghèo không thể làm ra vũ khí hạt
nhân – nó tốn kém quá nhiều. Còn các vũ khí này đang trở nên rẻ đi - như sự trợ
giúp; nhưng các vũ khí này không thể được sử dụng trong chiến tranh. Trong chiến
tranh các vũ khí này là vô dụng rồi. Nhưng không ai đã nhìn thấy cái khả năng
các vũ khí này có thể được sử dụng mang tính cá nhân, và một hiện tượng mới – sự
khủng bố - có thể đến từ đó.
Bây giờ một kẻ khủng bố có sức
mạnh lạ thường, thậm chí hơn cả những thế lực mạnh nhất. Người đó có thể ném
bom vào nhà Trắng mà không có chút sợ nào, bởi vì cái bạn có là quá lớn và bạn
không thể ném nó vào người kia. Và đây là những vũ khí đã được bạn bán ra!
Nhưng hiện tượng này đã không được xét đến, bởi vì tâm lý loài người không được
hiểu.
Việc hiểu của tôi là, với cách
thức con người đã sống, con người cần mỗi mười tới mười hai năm – một cuộc chiến
tranh. Người đó tích lũy quá nhiều giận dữ, quá nhiều cơn thịnh nộ, quá nhiều bạo
lực, rằng không cái gì như một cuộc chiến tranh nhỏ sẽ cho người đó sự giải
thoát. Bởi vậy, chiến tranh sau chiến tranh, có một khoảng trống chỉ mười tới
mười lăm năm. Khoảng trống đó là một loại thảnh thơi. Nhưng một lần nữa bạn bắt
đầu tích lũy, bởi vì cùng tâm lý đang làm việc – cùng ghen tỵ, cùng bạo lực.
Con người về cơ bản là một tay
thợ săn; người đó không là người ăn chay tự nhiên. Đầu tiên người đó trở thành
một thợ săn, và sau đó trong hàng nghìn năm anh ta chỉ là một kẻ ăn thịt, và tục
ăn thịt người đã được phổ biến ở mọi nơi. Ăn thịt người bắt nguồn từ việc chống
lại bộ tộc mà bạn đang đánh nhau là hoàn toàn đạo đức. Tất cả điều đó được mang
vào trong vô thức của loài người.
Các tôn giáo đã áp đặt nhiều thứ
vào con người một cách rất nông cạn; vô thức của người đó không ở trong sự đồng
ý. Mọi người đều đang sống trong một sự không đồng ý với bản thân người đó. Bởi
vì bất cứ khi nào người đó cũng có thể tìm thấy cơ hội – vì một nguyên nhân đẹp;
tự do, dân chủ, chủ nghĩa xã hội - bất cứ lời đẹp đẽ nào cũng có thể trở thành
một cái ô để che đi vô thức xấu xí của người đó, cái đơn giản muốn phá hủy và tận
hưởng việc phá hủy.
Bây giờ chiến tranh thế giới đã
trở nên gần như không thể; bằng không sẽ không có kẻ khủng bố nào. Đủ thời gian
đã trôi qua từ cuộc chiến tranh thế giới thứ hai; chiến tranh thế giới thứ ba
đã nên xảy ra quanh năm 1960. Nó đã không xảy ra. Điều này đã là thường lệ
trong toàn thể lịch sử, và con người được lập trình cho nó.
Điều đã được quan sát bởi các
nhà phân tâm học rằng trong thời gian chiến tranh mọi người hạnh phúc hơn trong
thời bình. Trong thời gian chiến tranh cuộc sống của họ có sự kích động; trong
thời bình họ trong chán nản thế. Trong thời chiến, từ sáng sớm họ tìm kiếm báo
chí, nghe radio. Nhiều thứ có thể đang xảy ra từ xa, nhưng họ đã bị kích động.
Cái gì đó trong họ cảm thấy một sự đồng cảm.
Một cuộc chiến tranh điều nên xảy
ra ở đâu đó giữa năm 1955 và năm 1960 đã không xảy ra, và con người bị nặng
gánh với ham muốn giết người, với ham muốn phá hủy. Đó chỉ là điều người đó muốn
những cái tên tốt cho nó.
Khủng bố sẽ trở nên ngày một lớn
hơn và lớn hơn, bởi vì chiến tranh thế giới thứ ba gần như là không thể. Và các
chính khách ngu xuẩn không có sự lựa chọn nào khác. Khủng bố đơn giản ngụ ý rằng
cái đang được làm trên qui mô xã hội bây giờ phải được làm mang tính cá nhân.
Nó sẽ phát triển.
Nó có thể chỉ được ngăn cản nếu
chúng ta thay đổi chính nền tảng việc hiểu biết của con người - cái mà là một
nhiệm vụ cao như núi Himalaya; hơn như vậy bởi vì cùng những người này người mà
bạn muốn thay đổi sẽ đánh bạn; họ sẽ không cho phép bạn thay đổi họ một cách dễ
dàng.
Trong thực tế họ yêu sự đổ máu;
họ không có dũng cảm để nói như vậy. Trong một trong những tiểu thuyết của người
ủng hộ thuyết hiện sinh, có một việc xảy ra mà có thể được nói gần như là thật.
Khi bạn đói bạn nghĩ về việc có
công việc, thức ăn; bạn không có thời gian để nghĩ về cuộc sống và cái chết. Bạn
không có thời gian để nghĩ về ý nghĩa của sự tồn tại là gì. Điều đó là không thể:
một người đói không thể nghĩ về cái đẹp về nghệ thuật, âm nhạc được. Mang người
đói, đang thiếu đói này, vào trong bảo tàng đầy những đồ vật nghệ thuật – bạn
có nghĩ người đó sẽ có thể xem bất cứ vẻ đẹp nào ở đó không? Cơn đói sẽ ngăn cản
người đó. Đây là những thứ xa xỉ. Chỉ khỉ tất cả những nhu cầu cơ bản này được
hoàn thành, người ta mới đi tới đối mặt với các vấn đề thực của cuộc sống. Các
quốc gia nghèo không biết các vấn đề thực.
Một người có mặt trước tòa án
vì người đó đã giết một người lạ đang ngồi trên bãi biển. Người đó chưa bao giờ
nhìn thấy người lạ này. Người đó không giết người lạ này vì tiền. Ông ấy còn
không biết người lạ đó trông thế nào, bởi vì ông ta giết từ phía sau, chỉ với một
con dao lớn.
Họ chưa bao giờ gặp nhau –
không có vấn đề về sự thù hằn. Họ thậm chí là không quen biết; họ thậm chí đã
không nhìn vào mặt nhau trên bãi biển.
Quan tòa đã không thể hình dung
nổi điều đó, và hỏi kẻ giết người,
“Tại sao ông đã làm điều đó?”
Ông ấy nói,
“Khi tôi đâm người đàn ông đó bằng
con dao, và một vòi máu phun ra từ lưng ông ấy, đó là một khoảnh khắc đẹp nhất
mà tôi đã từng biết đến. Tôi biết rằng cái giá sẽ là cái chết của tôi, nhưng
tôi sẵn sàng trả cho điều đó; nó là đáng giá. Cả cuộc đời tôi đã sống trong buồn
chán – không có sôi nổi nào, không mạo hiểm nào. Cuối cùng tôi phải quyết định
làm cái gì đó. Và hành động này đã làm cho tôi nổi tiếng thế giới; ảnh tôi ở
trên mọi tờ báo. Và tôi hoàn toàn hạnh phúc rằng tôi đã làm điều đó.”
Không có nhu cầu cho bất cứ dấu
hiệu nào. Người này không hề phủ nhận - trái lại, người này sẽ ca ngợi nó.
Nhưng tòa án có cách thức thông thường của riêng nó – các nhân chứng vẫn phải
có đó. Người này có thể đang nói dối, ông ta có thể đã không giết người lạ này.
Không ai đã nhìn thấy ông ấy – không có ai làm chứng cả - bởi vậy những chứng cớ
gián tiếp phải được đưa ra bởi cảnh sát.
Một trong các khả năng là có thể
người đàn ông này đã giết người theo cuộc sống quá khứ của mình và bối cảnh của
ông ấy. Khi ông ấy trẻ, mẹ ông ấy chết. Và khi ông ấy nghe thấy rằng mẹ ông ấy
chết, ông ấy nói,
“Cứt thật! Bà này thậm chí
không để mình yên ngay cả trong khi đang chết! Đó là ngày chủ nhật, và tôi đã đặt
vé đi nhà hát với bạn gái tôi. Nhưng tôi biết bà ấy sẽ làm cái gì đó để phá hủy
cả ngày của tôi – và bà ấy đã phá hủy nó.”
Mẹ ông ấy chết còn ông ấy đang
nói rằng bà ấy đã phá hủy ngày chủ nhật của ông ấy! Ông ấy sẽ đi tới nhà hát với
bạn gái của mình, và bây giờ ông ấy phải đi tới lễ tang. Và những người nghe sự
phản ứng của ông ấy đã bị sốc. Họ nói,
“Điều này là không được, ông
đang nói gì?”
Ông ấy nói,
“Gì cơ? Cái gì là đúng và cái
gì là sai? Bà ấy không thể chết vào ngày khác được sao? Có bẩy ngày trong tuần
– từ thứ hai tới thứ bẩy, bà ấy đã có thể chết vào bất cứ ngày nào. Nhưng mọi
người không biết mẹ tôi – Tôi biết bà ấy. Bà ấy là một con chồn cái! Bà ấy đã
làm điều đó có mục đích.”
Chứng cớ thứ hai là ông ấy đã
không có mặt tại đám tang, và trong buổi tối đó ông ấy được tìm thấy đang nhảy
cùng bạn gái trên sàn. Và ai đó hỏi,
“Gì đây! Ông đang làm gì đây? Mẹ
ông vừa mới chết.”
Ông ấy nói,
“Thì đã sao? Bây giờ anh ngụ ý
tôi không bao giờ có thể nhảy nữa sao? Mẹ tôi sẽ không bao giờ sống lại, bà ấy
sẽ vẫn còn chết; vậy đâu là vấn đề cho dù tôi nhảy sau sáu tháng, tám giờ, tám
tháng, tám năm? Vấn đề là gì? – bà ấy chết rồi. Còn tôi phải nhảy múa và tôi phải
sống và tôi phải yêu, mặc cho cái chết của bà ấy. Nếu ai đó dừng việc sống cùng
với cái chết của mẹ họ lại, cùng với cái chết của bố họ, thế thì sẽ không có nhảy
múa trên thế giới này, không điệu hát nào trên thế giới này.”
Chuyện kể rằng Sigmund Freud đã
từng nói,
“Tôi chưa bao giờ bắt gặp một
ai mà chưa bao giờ nghĩ, ít nhất một lần trong cuộc sống của mình về việc tự tử.”
Nhưng Sigmud Freud bây giờ cũng
già, lạc hậu rồi. Ông ấy đang nói về những người ốm yếu về mặt tâm lý; đó là những
người mà ông ấy sẽ tiếp xúc.
Logic của ông ấy là rất đúng.
Ông ấy đang nói,
“Bạn vẽ ra đường ranh giới này ở
đâu? Sau đó bạn có thể nhảy múa được bao nhiêu giờ? – mười hai giờ, mười bốn giờ,
sáu tuần? Bạn sẽ vẽ ra đường này ở đâu? Vì cớ gì? Tiêu chuẩn là gì? Bởi vậy đó
không là vấn đề. Một điều là chắc chắn: bất cứ khi nào tôi nhảy múa, tôi sẽ
đang nhảy múa sau cái chết của mẹ tôi, bởi vậy tôi đã quyết định để nhảy múa
hôm nay. Tại sao đợi đến ngày mai?”
Nhiều chứng cớ chi tiết được
đưa ra tòa án – rằng người đàn ông này lạ lùng, ông ta có thể làm một hành động
như vậy. Nhưng nếu bạn nhìn kỹ lưỡng vào người đàn ông đáng thương này, bạn sẽ
không cảm thấy giận với ông ấy; bạn sẽ cảm thấy rất từ bi.
Bây giờ, mẹ ông ấy chết không
là lỗi của ông ấy; và dầu sao đi chăng nữa, ông ấy phải nhảy múa ngày nào đó, bởi
vậy nó không làm nên sự khác biệt. Bạn không thể đổ lỗi lên người đàn ông này
vì việc nói những thứ xấu xa:
“Bà ấy đã cố ý chết vào chủ nhật
để làm hỏng cuộc vui của tôi,”
Bởi vì toàn thể kinh nghiệm cuộc
sống của ông ấy phải đã là như thế, bà ấy hết lần này đến lần khác cứ lấy đi bất
cứ khả năng nào của vui vẻ. Đây là kết luận cuối cùng:
“Thậm chí trong cái chết bà ấy
vẫn không để tôi yên.”
Và bạn không thể kết án người
này vì tội giết một người lạ… bởi vì ông ấy không là một tên trộm; bởi vì người
này không lấy bất cứ thứ gì từ người lạ. Ông ấy không phải là kẻ thù; Ông ấy thậm
chí đã không nhìn vào cái người mà ông ấy sẽ giết. Ông ấy đơn giản đã chán với
cuộc sống và muốn làm cái gì đó làm cho ông ấy cảm thấy có ý nghĩa, quan trọng.
Ông ấy hạnh phúc rằng mọi tờ báo đều có ảnh của ông ấy. Nếu họ công bố ảnh của
ông ấy trước, ông ấy sẽ không giết người; nhưng họ đã đợi – họ không công bố ảnh
của ông ấy cho đến khi ông ấy giết người. Và ông ấy muốn là một người nổi danh…
chỉ những ham muốn bình thường. Và ông ấy sẵn sàng trả bằng cuộc sống của mình
để trở nên được biết tới trên toàn thế giới, được thừa nhận bởi mọi người ít nhất
cho một ngày.
Cho đến khi chúng ta thay đổi
những nền tảng cơ bản của loài người, khủng bố sẽ ngày càng trở thành tình trạng
bình thường, câu chuyện hàng ngày. Nó sẽ xảy ra trên máy bay, nó sẽ xảy ra trên
xe buýt. Nó sẽ bắt đầu xảy ra trong xe hơi. Nó sẽ bắt đầu xảy ra với những người
lạ. Ai đó sẽ đột nhiên đến và bắn bạn – không phải là bạn đã làm cái gì đó với
người đó, mà chỉ, người thợ săn quay lại.
Thợ săn này đã được thỏa mãn
trong chiến tranh. Bây giờ chiến tranh đã dừng và có lẽ không có khả năng nào
cho nó. Thợ săn này quay lại; bây giờ chúng ta không thể đánh tập thể. Mỗi cá
nhân phải làm cái gì đó để giải phóng năng lượng của riêng họ.
Nhiều thứ là có mối liên hệ với
nhau. Thứ đầu tiên phải được thay đổi là con người nên được làm cho vui vẻ hơn
– điều mà mọi tôn giáo đã giết chết.
Những tội ác thực không được nhận
ra. Đây là những nạn nhân, những kẻ khủng bố và những tội ác khác. Điều là tất
cả các tôn giáo đều là những tội ác thực sự, bởi vì họ đã phá hủy tất cả các khả
năng của vui vẻ.
Họ đã phá hủy khả năng này của
việc vui vẻ những thứ nhỏ của cuộc sống; họ đã kết án mọi thứ mà tự nhiên cung
cấp cho bạn để làm bạn hạnh phúc, để làm cho bạn cảm thấy sôi nổi, cảm thấy vui
vẻ.
Họ đã lấy mọi thứ đi; và nếu họ
không có khả năng lấy vài thứ đi bởi vì chúng là quá ăn sâu vào trong sinh vật
học của bạn – như dục – họ ít nhất có thể đầu độc chúng.
Cùng điều là tình huống về các
thứ khác: các tôn giáo đang kết án cuộc sống của bạn trong tiện nghi. Bây giờ một
người đang sống trong tiện nghi và xa xỉ không thể trở thành khủng bố. Các tôn
giáo đã kết án sự giàu có, ca ngợi cảnh nghèo đói; bây giờ, một người giàu
không thể là một kẻ khủng bố được. Chỉ “những người thiêng liêng” những người
nghèo mới có thể là những kẻ khủng bố - bởi vì họ không có gì để mất, và họ
đang sôi lên chống lại toàn thể xã hội bởi vì những người khác có nhiều thứ mà
họ không có. Các tôn giáo đang cố gắng để an ủi họ.
Nhưng sau đó chủ nghĩa cộng sản
đến – một tôn giáo duy vật – cái kích động mọi người và nói với họ,
“Các tôn giáo cũ của bạn tất cả
đều là thuốc phiện cho mọi người, và nó không phải vì những hành động xấu xa của
bạn trong cuộc sống này hay trong các kiếp sống quá khứ cái mà bạn đang đau khổ
với cảnh nghèo đói. Nó là bởi vì việc khai thác xấu xa của tư bản, siêu-giàu
cái mà bạn đang đau khổ.”
Câu cuối cùng trong bản tuyên
ngôn người Cộng sản của Karl Marx là:
“Giai câp vô sản trên toàn thế
giới hợp nhất lại; các bạn không có gì để mất và bạn có toàn thể thế giới để
giành lấy.
Bạn thì nghèo, đói, trơ trụi rồi
– vậy bạn có thể mất cái gì? Cái chết của bạn sẽ không thể làm cho bạn có thể
đau khổ hơn cuộc sống của bạn đang làm cho bạn được. Bởi vậy tại sao không nắm
lấy cơ hội và phá hủy những người đã lấy mọi thứ đi khỏi bạn. Và mang những thứ
đó trở lại, phân phối cho họ.”
Cái mà các tôn giáo bằng cách
nào đó đang an ủi mọi người – mặc dù nó là sai và nó xảo quyệt và nó là lời nói
dối, nhưng nó giữ cho mọi người trong trạng thái nửa ngủ - chủ nghĩa cộng sản đột
nhiên làm cho họ trở nên tỉnh táo.
Điều đó nghĩa là thế giới này
bây giờ sẽ không bao giờ hòa bình nếu chúng ta không rút ra tất cả những ý tưởng
mục nát đã được khắc ghi vào trong con người. Hãy tưởng tượng,
Đầu tiên là các tôn giáo – các
giá trị của chúng nên bị gỡ bỏ để con người có thể lại mỉm cười, có thể lại cười,
có thể tận hưởng lần nữa, có thể là tự nhiên lần nữa.
Thứ hai, cái mà chủ nghĩa cộng
sản đang nói phải được diễn đạt một cách rõ ràng trước mọi người – rằng đó là
sai về tâm lý. Bạn đang rơi từ cạm bẫy này sang cạm bẫy khác. Không hai người
nào là bằng nhau; vì vậy cái ý tưởng về bình đẳng là vô nghĩa. Và nếu bạn quyết
định để là bình đẳng thế thì bạn phải chấp nhận một chế độ độc tài của giai cấp
vô sản. Điều đó có nghĩa là bạn phải đánh mất tự do của bạn.
Đầu tiên nhà thờ lấy đi tự do của
bạn, Thượng đế lấy đi tự do của bạn. Bây giờ chủ nghĩa cộng sản thay thế nhà thờ
của bạn, và nó sẽ lấy đi tự do của bạn. Và không có tự do bạn không thể tận hưởng.
Bạn sống trong nỗi sợ, không có niềm vui. Nếu chúng ta có thể làm sạch nền tảng
vô thức của loài người… và đó là cái mà công việc của tôi đang làm. Nó có thể
được làm sạch sẽ.
Khủng bố không ở trong những quả
bom, mà trong tay bạn; khủng bố ở trong vô thức của bạn.
Bằng không, tình trạng của vấn
đề này sẽ trở nên đắng cay hơn. Và nó có vẻ như tất cả những loại người mù đều
có bom trong tay họ và đang ném chúng ngẫu nhiên.
Chiến tranh thế giới thứ ba sẽ
giải phóng cho con người cho mười hay, mười lăm năm. Nhưng chiến tranh thế giới
thứ ba không thể xảy ra bởi vì nếu nó xảy ra nó sẽ không làm dịu mọi người, mà
nó sẽ chỉ phá hủy mọi người.
Bởi vậy bạo lực cá nhân sẽ gia
tăng – nó sẽ gia tăng. Và tất cả các chính phủ của bạn và tất cả các tôn giáo của
bạn sẽ cứ duy trì các chiến lược cũ mà không có việc hiểu tình huống mới.
Tình huống mới này là mọi bản
thể con người cần trải qua các trị liệu, cần hiểu những căng thẳng vô thức của
mình, cần trải qua thiền để người đó có thể làm dịu đi, trở nên mát mẻ - và
mong muốn thế giới với một viễn cảnh mới, của im lặng.