Osho - Tại sao tôi thấy những người hấp dẫn đều đáng sợ?

Osho - Tại sao tôi thấy những người hấp dẫn đều đáng sợ?

Price:

Read more

Osho - Tại sao tôi thấy những người hấp dẫn đều đáng sợ?

Người hấp dẫn là đáng sợ bởi nhiều lí do. Thứ nhất, người càng hấp dẫn với bạn, càng có nhiều khả năng rơi vào tù túng của cô ấy hay anh ấy - đó là nỗi sợ. Bạn sẽ bị sở hữu, bạn sẽ bị thu lại là nô lệ cho cái duyên dáng, cái quyến rũ, cái ma lực.
Người hấp dẫn là đang hấp dẫn và vậy mà đáng sợ. Họ đẹp; bạn muốn có quan hệ với họ, nhưng quan hệ với họ nghĩa là đánh mất tự do của bạn. Quan hệ với họ nghĩa là không phải là bản thân mình nữa. Và bởi vì họ hấp dẫn, bạn sẽ không có khả năng rời bỏ họ; bạn sẽ níu bám. Bạn biết xu hướng của mình - rằng một người càng hấp dẫn, níu bám sẽ càng nảy sinh trong bạn; bạn sẽ trở nên ngày một phụ thuộc hơn. Đó là nỗi sợ.
Không ai muốn trở nên bị phụ thuộc. Tự do có giá trị tối thượng. Ngay cả tình yêu cũng không cao hơn tự do. Tự do có giá trị tối thượng; tiếp đó mới là tình yêu. Và có xung đột thường xuyên giữa tình yêu và tự do. Tình yêu cố gắng trở thành giá trị tối thượng. Nó không phải vậy. Và tình yêu cố gắng phá huỷ tự do; chỉ thế thì nó mới có thể là giá trị tối thượng. Và những người yêu tự do trở nên sợ tình yêu.
Và tình yêu nghĩa là bị hấp dẫn vào người hấp dẫn. Và người đó càng đẹp, bạn càng cảm thấy bị hấp dẫn, nỗi sợ sẽ càng nảy sinh bởi vì bây giờ bạn đang đi vào cái gì đó từ nơi mà việc thoát ra là không dễ dàng. Bạn có thể thoát khỏi người thường, người chất phác, dễ dàng hơn. Và nếu người này xấu, bạn tự do; bạn không cần trở nên quá phụ thuộc.
Mulla Nasruddin cưới người đàn bà xấu nhất trong thị trấn. Không ai có thể tin được điều đó. Mọi người hỏi anh ta, "Nasruddin, có chuyện gì với anh thế?"
Anh ta nói, "Có logic trong nó đấy. Đấy là người đàn bà duy nhất trong thị trấn mà tôi có thể thoát được bất kì lúc nào. Thực tế, trốn thoát sẽ khó khăn hơn. Đây là người đàn bà duy nhất trong thị trấn mà tôi có thể tin cậy được. Người đẹp không đáng tin cậy. Họ có thể rơi vào tình yêu dễ dàng bởi vì nhiều người thế bị hấp dẫn tới họ. Tôi có thể tin cậy vào người đàn bà này; cô ấy bao giờ cũng chân thành với tôi. Tôi không cần lo lắng về cô ấy; tôi có thể đi ra ngoài thị trấn hàng tháng; tôi sẽ không có sợ hãi nào. Người đàn bà của tôi sẽ vẫn còn là của tôi."
Thấy ra vấn đề này đi: nếu một người xấu, bạn có thể sở hữu người đó. Người xấu sẽ phụ thuộc vào bạn. Nếu người này đẹp, người đẹp sẽ sở hữu bạn. Đẹp có sức mạnh, nó cực kì mạnh.
Người xấu sẽ trở thành nô lệ, người hầu. Người xấu sẽ thay thế cho cái đẹp đang bị thiếu trong mình bằng đủ mọi cách. Đàn bà xấu sẽ là người vợ tốt hơn đàn bà đẹp - cô ấy sẽ phải là vậy. Cô ấy sẽ chăm sóc bạn nhiều hơn, cô ấy sẽ là người bảo mẫu tốt hơn - bởi vì cô ấy biết rằng cái đẹp bị thiếu và cái gì đó phải được đưa vào thay thế. Cô ấy sẽ rất tốt với bạn; cô ấy sẽ không bao giờ chì chiết bạn, cô ấy sẽ không bao giờ tranh đấu với bạn, cô ấy sẽ không cãi nhau thường xuyên với bạn - cô ấy không thể đảm đương được điều đó.
Người đẹp là nguy hiểm. Họ có thể đảm đương được chuyện tranh đấu. Cho nên đây là các lí do.
Bạn hỏi tôi, "Tại sao tôi thấy những người hấp dẫn đều đáng sợ?"
Mọi người hỏi các câu hỏi làm cho họ cảm thấy rất thông thái. Họ muốn hỏi những câu hỏi không phải để được câu trả lời, mà chỉ để chứng tỏ tri thức của họ. Nhưng tôi là người quái chiêu: tôi không bao giờ trả lời những câu hỏi đó, câu hỏi bắt nguồn từ tri thức của bạn. Tôi đơn giản vứt chúng đi.
Tôi chỉ trả lời những câu hỏi mở ra vết thương của bạn bởi vì một khi vết thương của bạn được mở ra, có khả năng chữa lành. Một khi bạn phơi bầy bản thân mình, bạn đang trên đường biến đổi. Và chừng nào bạn còn chưa biểu lộ khuôn mặt thực của mình, sẽ không thể làm bất kì thay đổi nào trong cuộc sống của bạn, bất kì biến đổi nào trong tâm thức bạn.
Họ là thế đấy. Chừng nào bạn còn chưa hiểu và chưa trở nên nhận biết, nỗi sợ này vẫn còn. Hấp dẫn/sợ hãi là hai mặt của cùng một hiện tượng. Bạn bao giờ cũng bị hấp dẫn về cùng người mà bạn cảm thấy nỗi sợ lớn. Sợ ngụ ý bạn sẽ bị thành thứ yếu.
Thực tế, mọi người đều muốn điều không thể được. Đàn bà muốn đàn ông, đẹp nhất, quyền lực nhất thế giới - nhưng cũng muốn anh ta vẫn còn quan tâm chỉ tới cô ấy. Bây giờ, điều này là đòi hỏi không thể được. Người đẹp nhất và quyền lực nhất nhất định quan tâm tới nhiều người hơn. Và nhiều người sẽ quan tâm tới anh ta. Người đàn ông muốn có người đàn bà đẹp nhất trên thế giới, nhưng cũng muốn cô ấy vẫn còn rất trung thành với mình, thành tâm với mình. Điều đó sẽ là khó; đó là đang đòi hỏi điều không thể được
Và nhớ lấy: Nếu đàn bà nào đó trông rất đẹp với bạn, điều đó đơn giản chứng tỏ bạn không rất đẹp đâu. Và bạn cũng sợ nữa - nếu người đàn bà trông đẹp thế với bạn, điều gì đang xảy ra từ phía người kia? Bạn sẽ không trông đẹp thế với cô ấy. Có nỗi sợ - cô ấy có thể bỏ bạn. Tất cả những vấn đề này đều có đó. Nhưng những vấn đề này nảy sinh chỉ bởi vì tình yêu của bạn không thực là tình yêu mà là trò chơi. Nếu nó thực sự là tình yêu, thế thì nó không bao giờ nghĩ tới tương lai, Thế thì không có vấn đề về tương lai. Ngày mai không tồn tại cho tình yêu thực; thời gian không tồn tại cho tình yêu thực.
Nếu bạn yêu một người, bạn yêu một người. Cái gì sẽ xảy ra ngày mai - ai bận tâm? Hôm nay là nhiều thế, khoảnh khắc này là vĩnh hằng. Cái gì sẽ xảy ra ngày mai, chúng ta sẽ thấy... khi ngày mai tới. Và ngày mai chẳng bao giờ tới cả. Tình yêu thực là của hiện tại.
Bao giờ cũng nhớ: Bất kì cái gì thực đều phải là một phần của nhận biết, đều phải là một phần của hiện tại, đều phải là một phần của thiền. Thế thì không có vấn đề gì! Và không có vấn đề về hấp dẫn, và không có vấn đề sợ hãi.
Tình yêu thực chia sẻ; nó không phải là khai thác người khác, nó không phải là sở hữu người khác. Khi bạn muốn sở hữu người khác, thế thì vấn đề nảy sinh: Người khác có thể sở hữu hạn. Và nếu người khác mạnh hơn, quyến rũ hơn, một cách tự nhiên bạn sẽ là nô lệ. Nếu bạn muốn trở thành người chủ của người khác, thế nỗi sợ nảy sinh rằng, "Mình có thể bị thu lại thành nô lệ." Nếu bạn không muốn sở hữu người khác, thế thì nỗi sợ không bao giờ nảy sinh rằng người khác có thể sở hữu bạn. Tình yêu không bao giờ sở hữu.
Tình yêu không bao giờ sở hữu và tình yêu không bao giờ có thể bị sở hữu. Tình yêu thực dẫn bạn vào tự do. Tự do là đỉnh cao nhất, giá trị tối thượng. Và tình yêu ở gần tự do nhất; bước tiếp sau tình yêu là tự do. Tình yêu không chống lại tự do; tình yêu là bậc đá hướng tới tự do. Đó là điều nhận biết sẽ làm rõ ràng cho bạn: rằng tình yêu phải được dùng như bậc đá cho tự do. Nếu bạn yêu, bạn làm cho người khác tự do. Và khi bạn làm cho người khác tự do, bạn được người khác làm cho tự do.
Tình yêu là chia sẻ, không phải là khai thác. Và thực tế tình yêu chưa bao giờ nghĩ dưới dạng xấu và đẹp nữa. Bạn sẽ ngạc nhiên: Tình yêu chưa bao giờ nghĩ dưới dạng xấu và đẹp. Tình yêu chỉ hành động, phản xạ, thiền - nó chưa bao giờ nghĩ chút nào. Vâng, thỉnh thoảng việc xảy ra là bạn khớp với ai đó - đột nhiên, mọi thứ rơi vào trong hài hoà. Vấn đề không phải là đẹp hay xấu. Vấn đề là hài hoà, nhịp điệu.
Ai đó đã hỏi một câu hỏi về điều George Gurdjieff thường nói, rằng với mọi đàn ông đều có một đàn bà tương ứng ở đâu đó trên trái đất, và với mọi đàn bà đều có một đàn ông tương ứng ở đâu đó trên trái đất. Từng người được sinh ra đều có cực đối lập. Nếu bạn có thể tìm thấy người kia, mọi thứ sẽ rơi vào hài hoà ngay lập tức. Tất cả các trung tâm của họ vận hành một cách hài hoà - đó là tình yêu. Nó là hiện tượng rất hiếm hoi. Rất hiếm khi tìm thấy được một đôi thực sự khớp nhau. Xã hội chúng ta tồn tại với những điều kiêng kị, với những cấm đoán tới mức gần như không thể nào tìm ra bạn tâm giao thực, người bạn thực.
Trong huyền thoại phương Đông chúng ta có câu chuyện, câu chuyện hay, rằng lúc ban đầu khi thế giới được tạo ra, từng đứa trẻ được sinh ra không phải một mình mà như một đôi: một trai, một gái, cùng nhau, từ cùng một mẹ. Sinh đôi, khớp với nhau toàn bộ - đó là một đôi. Họ đã hoà hợp nhau theo đủ mọi cách. Thế rồi đàn ông sa ngã khỏi ân huệ - cũng giống như ý tưởng về tội lỗi nguyên thuỷ - và như sự trừng phạt, đôi này không còn được sinh ra từ cùng mẹ nữa. Dầu vậy, họ vẫn được sinh ra! Gurdjieff là đúng - đó là quan sát của tôi nữa. Từng người đều có người bạn thiêng liêng ở đâu đó. Nhưng tìm ra họ là rất khó bởi vì bạn có thể da trắng và cực đối lập của bạn có thể da đen; bạn có thể là người Hindu và cực đối lập của bạn có thể là người Mô ha mét giáo; bạn có thể là người Trung Quốc và cực đối lập có thể là người Đức.
Trong một thế giới tốt hơn, mọi người sẽ tìm và kiếm - và chừng nào bạn còn chưa tìm thấy người đúng, người có thể khớp với bạn, bạn sẽ vẫn còn trong một loại căng thẳng, đau khổ. Nếu bạn một mình bạn trong đau khổ; nếu bạn gặp người khác, bạn trong đau khổ nếu người khác không khớp với bạn hay chỉ khớp vừa vừa thôi. Bây giờ, qua nghiên cứu khoa học điều này cũng phải được tìm ra: rằng có người khớp, và có người không khớp. Sự thu xếp khoa học có thể được thực hiện bây giờ; từng người có thể công bố các trung tâm của mình, sơ đồ sinh của mình, nhịp điệu của mình. Bây giờ có mọi khả năng tìm ra người kia, người khớp đích xác. Thế giới đã trở nên rất nhỏ, và một khi bạn đã tìm thấy người kia... đó không phải là vấn đề về đẹp hay xấu chút nào.
Thực tế, không ai là xấu và không ai là là đẹp cả. Người xấu có thể khớp với ai đó - thế thì người xấu là đẹp với người đó. Đẹp là cái bóng của hài hoà. Không phải là bạn rơi vào tình yêu với người đẹp đâu; quá trình là chính điều đối lập. Khi bạn rơi vào tình yêu với người nào đó, người đó trông đẹp. Chính tình yêu đem ý tưởng về cái đẹp vào, không có điều ngược lại.
Nhưng hiếm khi tìm ra một người khớp toàn bộ với bạn. Bất kì khi nào ai đó đủ may mắn, cuộc sống được sống với giai điệu; thế thì có hai thân thể và một linh hồn. Đó là đôi thực sự. Và bất kì khi nào bạn có thể tìm thấy loại đôi đó, sẽ có duyên dáng lớn và âm nhạc lớn quanh họ, hào quang lớn, ánh sáng đẹp, im lặng. Và thế thì tình yêu tự nhiên dẫn vào thiền.
Mọi người nên được phép gặp gỡ và trộn lẫn để tìm ra nhau. Mọi người không nên vội vã cưới nhau. Vội vàng là nguy hiểm; nó chỉ mang tới li dị, hay nó mang tới cuộc sống của khổ sở dài, dài lâu. Trẻ con nên được phép gặp gỡ nhau, và chúng ta nên vứt bỏ mọi điều kiêng kị tiền công nghệ, những cấm đoán; chúng không còn liên quan nữa.
Chúng ta đang sống trong thời hậu công nghệ; con người đã trở nên chín chắn, và con người phải thay đổi nhiều điều bởi vì nhiều điều là sai. Chúng đã được dựng ra vào thời xưa; nó đã là cần thiết thời đó - nó không còn là cần thiết nữa rồi. Chẳng hạn, bây giờ mọi người có thể sống với nhau, đàn ông và đàn bà; không cần phải vội cưới nhau. Và nếu bạn đã biết nhiều đàn ông và nhiều đàn bà, chỉ thế thì bạn mới biết ai khớp với bạn và ai không khớp. Vấn đề không phải là mũi dài hay khuôn mặt đẹp; ai đó có thể có khuôn mặt đẹp và bạn bị hấp dẫn, và có thể có mắt đẹp và mắt to và bạn cảm thấy bị hấp dẫn, và mầu tóc... nhưng những điều này không thành vấn đề! Khi bạn sống cùng nhau, sau hai ngày bạn sẽ không để ý tới chiều dài mũi nữa; và sau ba tuần bạn sẽ hoàn toàn quên hết về thể chất của người kia. Bây giờ thực tại tác động tới bạn. Bây giờ điều thực sẽ là sự hài hoà tâm linh.
Hôn nhân mãi cho tới giờ đã là chuyện rất xấu. Và các tu sĩ đã sung sướng để cho phép nó - không chỉ sung sướng cho phép nó, họ đã là những người bịa ra nó. Và có lí do nào đó tại sao tu sĩ trên khắp thế giới đã từng thiên về hôn nhân xấu xí này, điều đã từng có trên trái đất trong năm nghìn năm nay. Lí do là ở chỗ nếu mọi người khổ sở, chỉ thế thì họ mới ở trong tay của tu sĩ! Nhân loại hạnh phúc sẽ chẳng liên quan gì tới tu sĩ cả. Hiển nhiên. Nếu bạn mạnh khoẻ, bạn chẳng liên quan gì tới bác sĩ cả. Nếu bạn là một toàn thể tâm hồn, bạn chẳng liên quan gì tới tu sĩ.
Và bất hài hoà tâm linh lớn nhất được tạo ra bởi hôn nhân. Các tu sĩ đã tạo ra địa ngục trên trái đất. Đó là bí mật thương mại của họ - thế thì mọi người nhất định tới hỏi họ điều cần làm. Cuộc sống khổ thế! Và thế thì họ có thể nói cho mọi người cách thoát khỏi cuộc sống. Thế thì họ có thể cho bạn những nghi lễ về cách không bao giờ được sinh ra nữa, cách thoát ra khỏi bánh xe sinh tử. Họ đã làm cho cuộc sống thành địa ngục thế, và thế rồi họ dạy bạn cách gạt bỏ nó.
Nỗ lực của tôi chính là điều đối lập: Tôi muốn tạo ra cõi trời ở đây bây giờ để cho không cần gạt bỏ cái gì cả. Không cần nghĩ tới gạt bỏ sinh tử, và không cần cái gọi là tôn giáo cổ. Cần nhiều âm nhạc hơn, cần nhiều thơ ca hơn, cần nhiều nghệ thuật hơn. Chắc chắn cần nhiều huyền môn hơn. Cần nhiều khoa học hơn. Và thế rồi sẽ có một loại tôn giáo hoàn toàn khác được sinh ra, một tôn giáo mới. Một tôn giáo sẽ không dạy bạn ý thức hệ phản cuộc sống mà sẽ giúp bạn sống cuộc sống của mình hài hoà hơn, nhiều tính nghệ thuật hơn, nhiều nhạy cảm hơn, định tâm hơn, bắt rễ vào trong đất. Một tôn giáo sẽ dạy bạn nghệ thuật về cuộc sống, triết lí về cuộc sống, và sẽ dạy bạn cách nhiều tính lễ hội hơn.
Bạn hỏi, "Tại sao tôi thấy những người hấp dẫn đều đáng sợ?"
Bởi vì sâu bên dưới trong bạn có tìm kiếm, như có trong mọi người vậy, về cực kia, và bạn không muốn bị dính líu với ai đó người có thể không là cực kia. Nhưng không có cách khác để tìm ra cực kia ngoại trừ việc tham gia vào nhiều, nhiều tình bạn, vào nhiều, nhiều chuyện tình. Nếu bạn thực sự muốn tìm thấy người yêu của mình, bạn sẽ phải trải qua nhiều chuyện tình. Đó là cách duy nhất để học. Vứt sợ hãi đi...
Và nếu bạn bắt đầu kết liên với người xấu từ nỗi sợ của mình về người đẹp, điều đó sẽ không đem lại thoả mãn cho bạn đâu.
Gia đình Cohens thuê một căn hộ có đồ đạc. Ông Cohen đã tìm thấy chỗ, đáp ứng cho mọi yêu cầu của mình, nhưng bà Cohen lại chần chừ: "Tôi không thích căn phòng này."
"Có chuyện gì thế, Rachel? Nó chẳng phải là căn phòng xinh xắn đó sao? Tại sao, nó có tất cả những cải tiến mới nhất: giá rửa mặt, đèn tao nhã, đường nước tốt, và cả nước nóng lạnh. Sao lại không?"
"Em biết tất cả những điều anh nói, nhưng không có rèm trong buồng tắm. Mọi lần em tắm, hàng xóm có thể nhìn thấy em."
"Điều đó được thôi, Rachel. Nếu hàng xóm nhìn thấy em, họ sẽ mua rèm."
Cái xấu có thể có tính hữu dụng của nó, nhưng nó sẽ không cho bạn mãn nguyện. Và nếu bạn sợ người đẹp, thế thì nhớ rằng bạn thực sự sợ bị dính líu vào mối quan hệ sâu sắc, thân thiết đấy - rằng bạn muốn giữ khoảnh cách, rằng bạn muốn giữ khoảng cách để cho bạn có thể thoát vào bất kì lúc nào nếu nhu cầu nảy sinh. Nhưng đây không phải là cách đi vào trong nó; đây không phải là cách biết bí mật của tình yêu. Người ta phải đi vào trong sự mong manh tuyệt đối. Người ta phải vứt bỏ mọi áo giáp và phòng thủ.
Nếu nó là hoảng sợ, để nó là hoảng sợ, nhưng cứ đi vào trong nó. Sợ sẽ biến mất. Cách duy nhất để vứt bỏ bất kì sợ hãi nào là đi vào trong chính điều mà bạn sợ. Nếu ai đó tới tôi và nói, "Tôi sợ bóng tối," thế thì tôi bao giờ cũng gợi ý cho họ, "Cách duy nhất là đi vào trong đêm tối, ngồi đâu đó một mình bên ngoài thị trấn dưới gốc cây. Run lên đi! Vã mồ hôi, bị thần kinh, nhưng cứ ngồi đó! Bạn có thể run được bao lâu? Dần dần, dần dần mọi thứ sẽ lắng đọng. Trái tim sẽ bắt đầu đập bình thường... và bỗng nhiên bạn sẽ thấy rằng bóng tối không đáng sợ thế nữa. Và dần dần, dần dần bạn sẽ trở nên nhận biết về cái đẹp của bóng tối, cái mà chỉ bóng tối mới có - chiều sâu, im lặng, cái chạm mượt như nhung của nó, cái tĩnh lặng, âm nhạc của đêm tối, côn trùng, hài hoà. Và dần dần, khi sợ hãi biến mất, bạn sẽ ngạc nhiên rằng bóng tối không phải là tối, nó có ánh sáng riêng của nó.
Bạn sẽ có khả năng bắt đầu thấy cái gì đó - mơ hồ, không rõ ràng. Nhưng sáng tỏ cho cái nông cạn về mọi thứ; mơ hồ cho chiều sâu và điều bí ẩn. Ánh sáng không bao giờ có thể huyền bí được như bóng tối. Ánh sáng là văn xuôi; bóng tối là thơ ca. Ánh sáng làm lộ trần; do đó, bạn có thể còn quan tâm tới nó được bao lâu? Nhưng bóng tối lại che giấu; nó khêu gợi quan tâm lớn, tò mò lớn, để tiết lộ nó.
Nếu bạn sợ bóng tối, đi vào trong bóng tối đi. Nếu bạn sợ tình yêu, đi vào trong tình yêu đi. Nếu bạn sợ một mình, thế thì đi lên Himalaya và ở một mình. Đó là cách duy nhất để vứt bỏ nó. Và đôi khi bạn có thể chủ định làm cái gì đó, nó đem lại nhận biết lớn lao.
Có lần một thanh niên được đem tới tôi - anh ta là giáo sư của một trường đại học - và vấn đề là ở chỗ anh đi như đàn bà. Và ở đại học và là giáo sư mà lại đi như đàn bà thì rắc rối lắm. Anh ta rất ngượng ngùng. Và anh ta đã cố gắng đủ mọi phương pháp rồi.
Tôi nói, "Làm một việc này - bởi vì điều này là không thể được, điều anh đang làm; đàn ông không thể thực sự bước đi như đàn bà được. Anh đang làm cái gì đó như phép màu! Bởi vì bước đi như đàn bà nghĩa là anh phải có bầu trong bụng mình; chính bởi vì tính tròn đó của bụng bầu mà đàn bà mới đi theo cách khác. Việc thẳng hàng thân thể của cô ấy là khác. Nhưng đàn ông thực sự không thể bước đi như thế được - nếu đàn ông có thể làm điều đó..." Tôi bảo anh ta, "Đây phải là cái gì đó đáng tự hào chứ! Anh đang làm phép màu. Trình diễn nó cho tôi xem."
Anh ta nói, "Thầy ngụ ý gì, phép mầu sao?"
Tôi nói, "Cứ bước lại đây ngay trước tôi, và bước như đàn bà."
Anh ta thử và anh ta thất bại. Anh ta không thể bước như đàn bà được. Và tôi bảo anh ta, "Bây giờ, đây là chìa khoá. Trở lại đại học đi - mãi cho tới giờ anh đã từng cố gắng không bước đi như đàn bà. Từ giờ trở đi cố gắng bước đi như đàn bà với mọi nỗ lực có chủ định. Nỗ lực của anh để không bước đi như đàn bà đã là nguyên nhân của toàn thể vấn đề. Nó đã trở thành ám ảnh, thôi miên. Anh đã tự thôi miên bản thân mình. Cách duy nhất để giải thôi miên bản thân mình là là làm điều đó một cách có chủ ý. Về đại học ngay lập tức," tôi bảo anh ta, "và bước đi quanh, và cố gắng bằng mọi cách có thể để chứng tỏ rằng anh là đàn bà."
Anh ta đã thử và anh ta đã thất bại - và từ đó trở đi anh ta đã không thành công.
Nếu bạn sợ, nhớ rằng bạn sợ người hấp dẫn cũng hệt như bạn sợ người ta chạm vào rốn bạn, hay bạn sợ bóng tối, hay bạn sợ bước đi như đàn bà, hay bạn sợ cái này cái nọ, XYZ, điều đó không thành vấn đề. Nỗi sợ phải bị làm tan biến đi bởi vì sợ là quá trình què quặt, quá trình tê liệt.
Và cách duy nhất để làm tan biến nó là đi vào trong nó. Việc kinh nghiệm sẽ giải phóng. Điều đó tốt hơn là học. Điều đó tốt hơn là vứt bỏ sợ. Điều đó tốt hơn là có quan hệ với mọi người. Và thực tế, nếu bạn bắt đầu quan hệ, bạn sẽ thấy mọi người có cái gì đó đẹp trong người đó. Không ai tới mà không có cái đẹp. Có thể cái đẹp có các chiều khác nhau - khuôn mặt ai đó đẹp, giọng nói ai đó hay, thân thể ai đó đẹp, tâm trí ai đó đẹp. Không ai tới mà không có cái đẹp; sự tồn tại cho mỗi người một loại đẹp nào đó này khác. Có nhiều cái đẹp như có nhiều người vậy.
Và cách duy nhất để tiếp xúc với cái đẹp của một người là trở thành thân thiết, vứt bỏ mọi nỗi sợ, vứt bỏ mọi phòng thủ. Và bạn sẽ ngạc nhiên: Thượng đế được diễn đạt trong các hình dạng khác nhau - Thượng đế là đẹp.
Chúng ta có ba từ dành cho Thượng đế ở phương Đông: satyam - chân lí, shivam - cái thiện tối thượng, sundram - cái đẹp tối thượng. Và cái đẹp là cuối cùng - Thượng đế là đẹp, Thượng đế là cái đẹp. Bất kì chỗ nào bạn thấy cái đẹp, nó là phản xạ của cái đẹp của Thượng đế. Và nếu bạn sợ cái phản xạ, làm sao bạn sẽ có quan hệ với cái thực được? Cái phản xạ có đó để học bài học để cho một ngày nào đó bạn có thể quan hệ với cái thực.

Ads Belove Post