SÁCH NÓI THIỀN OSHO AUDIO - Khi yêu ai, đừng đòi hỏi, đừng kỳ vọng, điều gì đến, hãy đón nhận với lòng biết ơn, không nên chờ đợi những gì không đến

SÁCH NÓI THIỀN OSHO AUDIO - Khi yêu ai, đừng đòi hỏi, đừng kỳ vọng, điều gì đến, hãy đón nhận với lòng biết ơn, không nên chờ đợi những gì không đến

Price:

Read more

Mỗi đứa trẻ sinh ra mang một tình yêu rất lớn, lớn hơn cả khả năng nó có thể mang trong mình. Trẻ con được sinh ra như tình yêu. Cha mẹ không thể mang tình yêu đến cho chúng. Họ chỉ có sự cố hữu mà không hề có tình yêu. Họ làm như rằng rất yêu chúng. Họ nói “chúng ta yêu con” nhưng những gì họ làm thì không phải là tình yêu. Kiểu họ đối xử với con cái chỉ gây tổn thương và chẳng hề tôn trọng. Thực tế cha mẹ không tôn trọng con cái, thậm chí họ chẳng nghĩ cần phải tôn trọng. Họ không cho rằng một đứa trẻ cũng là một cá thể. Với họ trẻ con là vấn đề. Nếu đứa trẻ hiền lành thì nghĩa là tốt, không phá phách là tốt, nếu không làm phiền họ nữa thì càng tốt. Và đứa trẻ phải trở thành ngoan ngoãn như vậy. Nhưng như vậy là không hề có sự tôn trọng và tình yêu nào ở đây. Chính họ không hiểu được tình yêu là thế nào. Vợ không yêu chồng, chồng không yêu vợ, tình yêu chẳng hề tồn tại ở đây, chỉ có sự chèn ép, sở hữu, ghen tuông... đã phá vỡ đi tình yêu.
Tình yêu – nụ hoa rất mong manh. Nó cần được nâng niu, gìn giữ, cần nuôi dưỡng để cứng cáp và lớn lên. Tình yêu với một đứa trẻ rất mong manh bởi vì trẻ em rất dễ tổn thương, thân thể thật mềm yếu. Bạn nghĩ xem, nếu để một đứa trẻ một mình liệu nó sống được không? Điều này cũng như với tình yêu. Để tình yêu đơn độc? Cha mẹ không biết yêu con. Hãy nhớ về chính cha mẹ của các bạn. Tôi không nói họ mang trên mình trách nhiệm nhưng họ thật là cay nghiệt. Hãy thử quay về câu chuyện Adam, Eva và Chúa Trời. Đến ngay cả Chúa Trời, người cha sinh ra Adam, Eva cũng chẳng hề tôn trọng con mình. Tại sao ông ta lại ra lệnh “hãy làm điều này”, “không được làm việc này”, và ông cũng làm tất cả hình phạt giống như cha mẹ vẫn làm với con cái. “Không được ăn quả của cây này” và khi Adam ăn, cha của họ là Chúa Trời tức giận đuổi họ ra khỏi vườn địa đàng. Việc đuổi đánh trẻ con luôn tồn tại. Mỗi kẻ làm cha mẹ đều đã từng dọa đuổi con mình ra khỏi nhà, bảo chúng cút đi nếu không biết nghe lời, không biết ngoan ngoãn. Tất nhiên đứa trẻ sợ hãi. Bị đuổi ra ngoài cuộc sống hỗn loạn kia ư? Vì thế, đứa trẻ buộc phải biết cách gian dối. Nó chẳng muốn cười nhưng mẹ nó tới, nó muốn có sữa uống, nó sẽ cười. Bây giờ đã trở thành vấn đề “chính trị”, những bài học vỡ lòng về chính trị! Trong tâm khảm nó là sự căm ghét vì người ta đã không tôn trọng nó, nó cảm thấy sự đau đớn vì không được yêu thương. Người ta buộc nó phải làm mọi cái rồi sau đó sẽ được yêu thương. Tình yêu bỗng trở thành có điều kiện. Đầu tiên nó phải trở nên xứng đáng thì mới được tình yêu của cha mẹ. Vì thế, nó bắt đầu phải trở thành xứng đáng, bắt đầu giả tạo, nó mất đi giá trị chân thực của mình. Chẳng bao lâu nó mất đi cả sự tôn trọng chính bản thân và thấy nó chẳng có gì là giá trị hết. Trong đầu đứa trẻ bỗng xuất hiện trăm lần câu hỏi “Đúng họ là cha mẹ của mình không, hay mình là con nuôi của họ. Hay họ lừa mình vì chẳng thấy họ yêu mình chút nào.” Cả ngàn lẻ một lần, đứa trẻ thấy tia giận dữ trong mắt cha mẹ, nét ghê gớm trên khuôn mặt họ chỉ vì những lỗi lầm nhỏ bé của chúng. Làm sao đứa trẻ có thể giải thích được điều đó? Chúng chỉ thấy thật bất công. Nhưng chúng buộc phải chấp nhận, buộc phải coi đó là điều phải như vậy. Và dần dần chúng có khả năng chấp nhận cả tính sát nhân. Tình yêu chỉ phát triển trong tình yêu, tình yêu đòi hỏi không gian của tình yêu – đó là điều luôn phải nhớ. Cần một sự lan tỏa đến xung quanh. Nếu người cha, người mẹ không chỉ yêu con mà họ còn yêu nhau, bầu không khí gia đình được tình yêu chiếu sáng, đứa trẻ sẽ lớn lên là đứa trẻ biết yêu thương, nó chẳng bao giờ phải tự hỏi “tình yêu là như thế nào?”, nó hiểu về điều đó như là tất nhiên, là nền tảng cuộc sống của nó.
Nhưng điều này không xảy ra, đáng tiếc rằng điều đó chẳng xảy ra cho đến nay. Cả chính bạn nữa cũng đã được cha mẹ bạn dạy theo phương pháp áp đặt. Bạn thử quan sát chính bạn đi. Nếu bạn là đàn bà, cứ quan sát bạn sẽ thấy gần như lặp lại những hành động của mẹ mình. Nếu bạn là đàn ông, bạn sẽ nhận thấy bạn giống ai? Con người tiếp tục lặp lại, tiếp tục bắt chước chẳng khác gì loài khỉ. Bạn bắt chước cha mẹ mình và điều đó cần được phá bỏ. Chỉ khi nào bạn hiểu được như thế nào là tình yêu, còn không thì bạn chỉ là một dạng méo mó.
Bước đầu tiên, bạn hãy tách ra khỏi sự ảnh hưởng của cha mẹ mình. Ở đây tôi không hề đả động rằng không tôn trọng cha mẹ mình. Tôi sẽ là người cuối  cùng nếu buộc phải nói điều này. Tôi cũng không nói rằng phải bỏ cha mẹ mình đi đâu, tôi nói rằng cần phải loại bỏ những ảnh hưởng “tiếng nói của cha mẹ” ở tận bên trong bạn, như xóa đi chương trình đặt sẵn, như bỏ đi chiếc đĩa hát cũ kỹ trong chính bạn... Hãy bỏ tất cả những ảnh hưởng đó và bạn sẽ thật ngạc nhiên rằng bên trong bạn bỗng trở nên hoàn toàn tự do. Lúc đầu có thể bạn thấy như mình làm tổn thương đến cha mẹ mình hay làm cha mẹ giận mình nhưng thật sự mỗi con người đều khiến cha mẹ mình bị tổn thương. Nhưng làm sao bạn có thể bị cha mẹ giận dỗi khi mà chính họ đã tạo cho bạn những điều không hay đến thế và chẳng bao giờ hiểu ra điều tồi tệ họ đã làm?
Họ mong muốn cho bạn điều tốt lành nhưng họ có làm được điều đó không? Điều mong muốn này chẳng bao giờ thành hiện thực. Họ muốn điều hạnh phúc cho con cái mình là sự thật, nhưng họ không làm được. Chính họ cũng không có một chút nào là hạnh phúc. Họ chỉ là những người máy, hiểu biết và không hiểu biết, đúng mực hay không đúng mực. Họ sẽ tạo ra một môi trường cho đứa trẻ, mà sớm muộn nó sẽ biến thành một người máy. Nếu bạn muốn thành một con người mà không là cái máy, hãy tách rời khỏi cha mẹ mình. Bạn đơn giản hãy quan sát. Đây là công việc khó khăn nhưng bạn cần làm ngay lập tức. Bạn luôn phải chú ý quan sát chính hành động của mình. Hãy quan sát, mẹ bạn đang ở bên cạnh, đang sát sao hướng bạn theo ý của bà, bạn đừng để cho điều đó xảy ra! Hãy làm điều gì đó hoàn toàn mới, điều mà mẹ của bạn không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Ví dụ, người yêu của bạn ngắm nghía một người đàn bà khác. Bạn hãy tự quan sát mình xem, bạn sẽ làm gì! Bạn có định làm giống như mẹ mình khi thấy bố bạn cũng đang liếc nhìn một người đàn bà khác? Nếu bạn làm như thế bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được tình yêu là gì, bạn chỉ làm một dạng bắt chước, lặp lại một câu chuyện cũ kỹ, một màn kịch dở lặp lại mà bạn là diễn viên. Hãy đi ra khỏi điều đó! Hãy làm một điều gì đó mới mẻ mà không bao giờ xuất hiện trong đầu của cha mẹ bạn. Những điều mới mẻ đó cần phải mang đến trong sự tồn tại của bạn, chỉ khi đó tình yêu mới có thể cất lên tiếng ca.
Bước thứ hai, con người ta nghĩ rằng họ chỉ có thể yêu khi họ tìm thấy một người xứng đáng với họ. Điều đó thật sự vớ vẩn. Bạn chẳng bao giờ tìm ra con người đó cho mình. Có người cho rằng họ chỉ yêu một người đàn ông hay đàn bà là hoàn hảo. Đó cũng là điều nhảm nhí. Chẳng bao giờ có ai hoàn hảo hết, mà nếu có thì họ cũng chẳng quan tâm đến tình yêu của bạn. Để bạn rung động và lớn lên trong tình yêu chẳng cần phải có sự hoàn hảo nào hết. Tình yêu không cần phải làm điều gì. Người yêu là người biết yêu cũng như người đang sống biết thở, ăn và ngủ. Bạn không thể nói “không khí giờ không trong sạch nên tôi không thở nữa.” Bạn sẽ thở khi bạn ở Los-Angeles hay ở Bombay, bạn sẽ thở ở khắp nơi dù không khí có ô nhiễm hay độc hại. Nếu bạn đói, bạn sẽ ăn bất kể cái gì có thể cho vào miệng. Khi bạn ở hoang mạc, cơn khát khiến bạn uống tất cả mọi thứ nước, bạn chẳng thể đòi hỏi coca-cola hay thứ nước bổ dưỡng nào. Một người còn sống đơn giản là biết yêu. Yêu cũng là một chức năng tự nhiên. Vậy nên bước thứ hai là đừng đòi hỏi sự hoàn hảo, chứ không thì bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tình yêu, chẳng biết sự rung động. Người mà luôn đòi hỏi sự hoàn hảo là người chán ngán và thần kinh. Nếu họ có tìm được người yêu họ thì vì sự đòi hỏi hoàn hảo, tình yêu cũng sẽ bị mất đi do sự đòi hỏi này.
Khi người đàn ông yêu người đàn bà hay người đàn bà yêu người đàn ông họ lập tức đòi hỏi. Người đàn bà buộc người đàn ông trở nên hoàn hảo đơn giản vì anh ta yêu cô. Tại sao không? Anh ta thành hoàn hảo chẳng nhẽ là tội lỗi? Tự dưng, bây giờ anh ta phải hoàn hảo, phải không có một điều gì dở hết vì anh yêu người đàn bà đó. Giờ anh ta không là con người như trước nữa mà phải là superman hoặc phải là kẻ giả dối. Tất nhiên thành superman quá khó nên anh ta buộc thành kẻ lừa dối. Anh ta bắt đầu nói dối, đóng kịch, lừa đảo…
Hãy nhớ rằng đừng bao giờ đòi hỏi sự hoàn hảo. Bạn chẳng có quyền gì để đòi hỏi hết. Nếu ai yêu bạn, bạn hãy biết ơn về điều đó mà đừng đòi hỏi gì, vì họ đâu có trách nhiệm phải yêu bạn. Nếu ai yêu bạn đó là điều tuyệt diệu hãy run rẩy trước điều hạnh phúc này!
Nhưng con người không biết run rẩy vì hạnh phúc. Vì những điều ngớ ngẩn, họ phá vỡ mọi khả năng yêu thương. Họ chẳng mấy quan tâm đến tình yêu và những niềm vui của tình yêu mang đến, họ chỉ quan tâm đến cái Tôi của chính mình.
Tình yêu là một chức năng tự nhiên như hô hấp. Khi bạn yêu ai, bạn đừng đòi hỏi gì ở người bạn yêu vì điều đó như bạn đang tự đóng sập cánh cửa đến với tình yêu. Đừng kỳ vọng. Nếu điều gì đến, hãy đón nhận với lòng biết ơn. Điều gì không đến, nghĩa là cần thiết phải không xảy ra. Bạn không nên chờ đợi những gì không đến.
Nhưng hãy nhìn những con người xung quanh. Họ đã tiếp nhận lẫn nhau thật không có chút gì suy nghĩ. Nếu vợ bạn nấu cho bạn bữa cơm, chẳng bao giờ bạn biết cám ơn. Tôi không bảo bạn hãy thể hiện điều đó bằng lời nói nhưng nó phải thể hiện trong ánh mắt của bạn. Bạn chẳng quan tâm, dường như việc làm đó là nghĩa vụ của vợ bạn. Nếu chồng bạn đi kiếm tiền nuôi bạn và gia đình, bạn có biết ơn chồng bạn vì điều đó? Hay bạn cho rằng đàn ông thì phải làm việc đó. Đó là sự thông thái của bạn! Tình yêu lớn lên bằng cách nào? Tình yêu chỉ có thể phát triển trong bầu không khí của tình yêu, trong sự cám ơn và trân trọng, không đòi hỏi, không kỳ vọng. Đó là điều cần nhớ!
Bước thứ ba – Trước khi nghĩ đến nhận tình yêu hãy hiến dâng. Nếu bạn mang đi cho, nhất định bạn sẽ nhận về. Con người chỉ quan tâm đến việc làm sao nhận được nhiều, nắm giữ được nhiều mà chẳng muốn cho đi. Họ cho, chỉ mong để nhận về điều gì đó. Thật sự đó là một phi vụ làm ăn thì đúng hơn. Họ luôn tiến đến một điều rằng họ cho ít nhưng nhận về nhiều hơn, đó là một vụ kinh doanh có kết quả. Tình yêu không phải là phi vụ làm ăn và nó thật đẹp cũng bởi vì nó chẳng liên quan gì đến business hết. Mọi thứ tự nhiên tồn tại quanh chúng ta đều chẳng liên quan đến chuyện kinh doanh này. Chim chóc, cây cối... đang lớn lên quanh bạn chẳng phải là business nào hết. Chính trong bầu không khí tự nhiên đó, tình yêu mới lớn lên. Bạn đừng quan tâm và chờ đợi bạn nhận được những gì nữa?
Điều này đã xảy ra và còn đang đi, và sẽ đến đúng, bằng chính con đường nó đã đi. Đừng nên đòi hỏi điều gì hết. Khi bạn đòi hỏi là nó sẽ chẳng đến nữa. Khi bạn đòi hỏi, nó không thành sự thật nữa. Vậy nên hãy cho đi. Đầu tiên là cho. Thoạt tiên điều này thật khó khăn vì cả cuộc sống bạn đã được dạy rằng đừng cho mà hãy nhận. Bạn phải vượt qua chính mình. Cơ bắp bạn co cứng lại, tim bạn lạnh giá, bạn lạnh lẽo vô cảm. Những bước ban đầu thật khó khăn nhưng dần dần từng bước bạn sẽ đạt được điều đó và như dòng sông, nước bắt đầu chảy. Đầu tiên hãy tách ra khỏi cha mẹ mình. Tách khỏi cha mẹ, là bạn tách khỏi ảnh hưởng của xã hội, bạn tách ra khỏi sự uốn nắn, sự giáo dục mà họ áp đặt cho bạn. Bạn trở thành một cá nhân độc lập. Lần đầu , bạn không còn là một phần tử của đám đông nữa, bạn trở thành một cá nhân đúng nghĩa, bạn tồn tại trên chính đôi chân mình, đó chính là sự lớn lên, đó chính là sự trưởng thành của một con người.
Một người trưởng thành là người không cần phải có cha mẹ bên cạnh. Người trưởng thành là người hạnh phúc trong sự đơn độc của mình, sự đơn độc đó cũng như bài ca, như một lễ hội. Người trưởng thành là người hoàn toàn có thể hạnh phúc với chính mình. Sự cô độc của họ không là đơn côi, sự tách riêng của họ chính là sự hợp nhất, đó chính là tính Thiền. Người đó hoàn toàn tự do với nỗi buồn của cha mẹ và chính cái đẹp ở đây là chỉ có người trưởng thành cảm nhận được sự biết ơn công sinh thành của cha mẹ. Có một điều nữa phát sinh là, chỉ những con người đó mới có thể tha thứ cho cha mẹ mình. Họ hiểu được nỗi đau và tình yêu đến với cha mẹ mình, họ hiểu một cách sâu sắc về điều đó vì chính họ cũng phải chịu một hình thức như vậy. Họ có thể khóc nhưng họ không giận dữ, họ làm tất cả để giúp đỡ cha mẹ mình tiến đến một sự độc lập hoàn toàn, đến đỉnh cao của sự cô đơn.
Tác giả: Osho - Dịch giả: Thùy Dương

Ads Belove Post