Read more
Bạn trở nên trưởng thành chỉ
khi thiền đã bắt đầu; bằng không bạn vẫn còn ngây thơ. Đồ chơi của bạn có thể cứ
thay đổi - trẻ nhỏ chơi đồ chơi nhỏ, và trẻ lớn, trẻ có tuổi, trẻ già lão, chơi
với đồ chơi lớn - nhưng không có khác biệt về chất.
Bạn có thể thấy... đôi khi con
bạn sẽ làm điều đó. Nó sẽ đứng trên bàn khi bạn ngồi bên trên ghế, và nó sẽ
nói, "Trông đây, bố, con lớn hơn bố." Nó đứng cao hơn, trên bàn, và
nó nói, "Trông đây, con lớn hơn bố," và bạn cười nó. Nhưng bạn đang
làm gì? Khi bạn có nhiều tiền hơn, cứ nhìn cách bạn bước đi mà xem. Bạn đang
nói với tất cả hàng xóm, "Trông đây! Tôi lớn hơn các vị." Hay khi bạn
trở thành tổng thống của một nước, hay thủ tướng, nhìn cách bạn bước, với kiêu
căng ngạo mạn làm sao, bản ngã làm sao. Bạn đang nói với mọi người, "Tôi
đã đánh bại tất cả các anh. Tôi đang ngồi trên chiếc ghế to nhất." Đây là
cùng trò chơi đó thôi! Từ thời thơ ấu tới thời tuổi già của mình, bạn cứ chơi
cùng những trò chơi. Bạn có thể chơi trò chơi Độc quyền, hay bạn có thể đi và
chơi trò chơi thực về độc quyền ở thị trường cổ phiếu - điều đó chẳng tạo ra
khác biệt gì, đó là cùng trò chơi được chơi trên qui mô lớn hơn mà thôi.
Một khi bạn hiểu điều đó, rằng
đây là gốc rễ của tính trẻ con của mình, tâm trí đi ra... Trẻ nhỏ bắt đầu lên tới
mặt trăng, và ngay cả những nhà khoa học lớn nhất cũng đang cố gắng lên tới mặt
trăng - họ đã đạt tới. Chẳng có mấy khác biệt.
Đạt tới bên ngoài, bạn có thể đạt
tới các vì sao khác nhưng bạn sẽ vẫn còn ngây thơ. Cho dù bạn có lên tới mặt
trăng, bạn sẽ làm gì ở đó? Bạn sẽ vẫn như cũ! Với cùng rác rưởi trong đầu mình,
với tất cả những phân bò linh thiêng mà bạn cứ mang trong tim mình, bạn sẽ đứng
trên mặt trăng. Sẽ chẳng có khác biệt nào hết cả! Bạn có thể là người nghèo, bạn
có thể là người rất giầu; bạn có thể là người tuyệt đối vô danh, bạn có thể nổi
tiếng thế giới - điều đó chẳng tạo ra khác biệt chút nào. Chừng nào tâm trí vẫn
còn chưa rẽ ngoặt và chưa bắt đầu di chuyển vào nội tâm, chừng nào tâm trí vẫn
còn chưa lấy chiều hướng hoàn toàn mới và trở thành việc thiền...
Thiền là tâm trí quay về cội
nguồn riêng của nó.
Thiền làm bạn trưởng thành; thiền
làm bạn thực sự lớn lên. Già đi theo tuổi không thực sự là lớn lên, bởi vì tôi
thấy những người tám mươi tuổi mà vẫn chơi trò chơi, trò chơi chính trị quyền lực
xấu xí - ngay cả ở độ tuổi tám mươi hai, tám mươi ba, tám mươi tư! Giấc ngủ này
dường như sâu thế. Khi nào họ định thức dậy? Khi nào họ nghĩ về thế giới bên
trong?
Và cái chết sẽ lấy đi tất cả những gì bạn đã tích luỹ - quyền lực, tiền bạc, danh tiếng. Chẳng cái gì sẽ còn lại cả, thậm chí đến dấu vết cũng chẳng còn. Toàn thể cuộc sống của bạn sẽ bị triệt tiêu. Cái chết sẽ tới và phá huỷ mọi thứ bạn đã làm ra; cái chết sẽ tới và chứng minh rằng tất cả những lâu đài của bạn đều chẳng là gì ngoài lâu đài làm bằng giấy.
Trưởng thành là biết tới cái gì
đó bất tử, biết tới cái gì đó trong bạn siêu việt lên trên cái chết - cái đó là
thiền. Tâm trí biết thế giới này, thiền biết Thượng đế. Tâm trí là cách để hiểu
đối thể, thiền là cách để hiểu chủ thể. Tâm trí quan tâm tới nội dung, còn thiền
quan tâm tới bình chứa - tâm thức. Tâm trí trở nên bị ám ảnh bởi các đám mây,
còn thiền tìm kiếm bầu trời. Mây tới và đi: bầu trời còn lại, tồn tại mãi.
Đi tìm bầu trời bên trong đi.
Và nếu bạn đã tìm thấy nó, thế thì bạn sẽ không bao giờ chết. Thân thể sẽ chết,
tâm trí sẽ chết, nhưng bạn sẽ không bao giờ chết. Và biết điều đó là biết cuộc
sống. Điều bạn gọi là cuộc sống thì không phải là cuộc sống thực bởi vì nó sẽ
chết. Chỉ thiền nhân mới biết cuộc sống là gì bởi vì người đó đã đạt tới chính
cội nguồn của vĩnh hằng.