Read more
SỐNG YÊU CƯỜI - Người chưa trưởng thành yêu người chưa trưởng thành
C.S. Lewis đã chia tình yêu thành hai loại này: 'tình yêu-nhu cầu' và 'tình yêu-ban tặng'. Abraham Maslow cũng chia tình yêu thành hai loại. Loại thứ nhất ông ấy gọi là 'tình yêu-khiếm khuyết' và loại thứ hai ông ấy gọi là 'tình yêu-hiện hữu'. Phân biệt này là có ý nghĩa và cần phải được hiểu.
C.S. Lewis đã chia tình yêu thành hai loại này: 'tình yêu-nhu cầu' và 'tình yêu-ban tặng'. Abraham Maslow cũng chia tình yêu thành hai loại. Loại thứ nhất ông ấy gọi là 'tình yêu-khiếm khuyết' và loại thứ hai ông ấy gọi là 'tình yêu-hiện hữu'. Phân biệt này là có ý nghĩa và cần phải được hiểu.
'Tình yêu-nhu cầu' hay 'tình
yêu-khiếm khuyết' tuỳ thuộc vào người khác; nó là tình yêu chưa trưởng thành.
Thực tế nó không phải là tình yêu thực - nó là nhu cầu. Bạn dùng người khác, bạn
dùng người khác làm phương tiện. Bạn khai thác, bạn thao túng, bạn chi phối.
Nhưng người kia bị thu lại, người kia gần như bị phá huỷ. Và đích xác cùng điều
đó được người kia thực hiện. Người đó đang cố gắng thao túng bạn, chi phối bạn,
sở hữu bạn, dùng bạn. Dùng người khác là điều rất không có tình. Cho nên điều
đó chỉ dường như là yêu thôi; nó là đồng tiền giả. Nhưng đây là điều xảy ra cho
gần chín mươi chín phần trăm mọi người bởi vì bài học đầu tiên về tình yêu mà bạn
đã học là từ thời thơ ấu của mình.
Đứa trẻ được sinh ra, nó phụ
thuộc vào người mẹ. Tình yêu của nó hướng tới mẹ là 'tình yêu-khiếm khuyết' -
nó cần mẹ, nó không thể sống sót nếu không có mẹ. Nó yêu mẹ bởi vì mẹ là cuộc sống
của nó. Thực tế đấy không phải là tình yêu thực - nó sẽ yêu bất kì người đàn bà
nào, bất kì ai sẽ bảo vệ nó, bất kì ai sẽ giúp nó sống sót, bất kì ai sẽ đáp ứng
nhu cầu của nó. Người mẹ là một loại thức ăn mà đứa bé ăn. Không chỉ sữa nó lấy
từ mẹ, nó lấy cả tình yêu nữa - và điều đó nữa cũng là nhu cầu. Hàng triệu người
vẫn còn là đứa trẻ cả đời mình; họ chẳng bao giờ trưởng thành. Họ lớn về tuổi
tác nhưng họ chẳng bao giờ trưởng thành trong tâm trí mình; tâm lí của họ vẫn
còn vị thành niên, chưa trưởng thành. Họ bao giờ cũng cần tình yêu, họ khao
khát nó như thức ăn.
Con người trở nên trưởng thành
vào lúc người đó bắt đầu yêu thay vì cần. Người đó bắt đầu tuôn chảy, chia sẻ;
người đó bắt đầu cho. Sự nhấn mạnh là khác biệt hoàn toàn. Với loại thứ nhất,
nhấn mạnh là vào cách lấy được nhiều hơn. Với loại thứ hai, nhấn mạnh là vào
cách cho, cách cho nhiều hơn và cách cho vô điều kiện. Đây là trưởng thành,
chín chắn, xảy tới cho bạn. Người trưởng thành cho. Chỉ người trưởng thành mới
có thể cho, bởi vì chỉ người trưởng thành mới có điều đó. Thế thì tình yêu là
không phụ thuộc. Thế thì bạn có thể yêu cho dù người kia có hay không. Thế thì
tình yêu không phải là mối quan hệ, nó là trạng thái.
Điều gì xảy ra khi một hoa nở
trong rừng sâu mà chẳng ai ca ngợi nó, chẳng ai biết tới hương thơm của nó, chẳng
ai đi ngang qua và nói "đẹp đấy," chẳng ai thưởng thức cái đẹp của
nó, niềm vui của nó - chẳng ai chia sẻ, điều gì xảy ra cho hoa này? Nó có chết
không? Nó có đau khổ không? Nó có trở nên hoang mang sợ hãi không? Nó có tự tử
không? Nó cứ nở hoa, nó đơn giản cứ nở hoa. Chẳng có gì khác biệt việc liệu có
ai đó đi qua hay không; điều đó là không liên quan. Nó cứ toả mãi hương thơm của
mình theo gió. Nó cứ cúng dường niềm vui của mình cho Thượng đế, cho cái toàn
thể. Nếu tôi một mình, thì thế nữa tôi cũng sẽ yêu như khi tôi đang ở cùng các
bạn. Các bạn không phải là người tạo ra tình yêu của tôi. Nếu như các bạn tạo
ra tình yêu của tôi, thì tự nhiên, khi các bạn ra đi tình yêu của tôi sẽ mất
đi. Các bạn không kéo tình yêu của tôi ra, tôi đang mưa rào nó lên các bạn -
đây là tình yêu-ban tặng, đây là tình yêu-hiện hữu.
Và tôi không thực sự đồng ý với
C.S. Lewis và Abraham Maslow. Tình yêu thứ nhất mà họ gọi là 'tình yêu' thì
không phải là tình yêu, nó chỉ là nhu cầu. Làm sao nhu cầu có thể là tình yêu
được? Tình yêu là điều xa hoa. Nó là dư thừa. Nó có nhiều cuộc sống tới mức bạn
không biết phải làm gì với nó, cho nên bạn chia sẻ. Nó có nhiều bài ca trong
tim bạn tới mức bạn phải hát chúng lên - dù có ai nghe hay không, cũng chẳng
liên quan gì. Nếu không ai nghe bạn cũng vẫn phải hát bài ca của mình, bạn sẽ
phải nhảy điệu vũ của mình. Người khác có thể được nó, người khác có thể lỡ nó
- nhưng khi có liên quan tới bạn nó vẫn tuôn chảy; nó là việc tuôn tràn.
Dòng sông không chảy vì bạn;
chúng chảy dù bạn có đó hay không. Chúng không chảy vì cơn khát của bạn, chúng
không chảy vì những cánh đồng khát khô của bạn; chúng đơn giản tuôn chảy ở đó.
Bạn có thể làm dịu cơn khát của mình, bạn có thể bỏ lỡ - điều đó là tùy bạn
thôi. Dòng sông không thực sự chảy vì bạn, dòng sông chỉ chảy. Ngẫu nhiên mà bạn
có thể lấy được nước cho cánh đồng của mình, ngẫu nhiên mà bạn có thể lấy được
nước cho nhu cầu của mình.
Khi bạn phụ thuộc vào người
khác, bao giờ cũng có khổ. Khoảnh khắc bạn phụ thuộc, bạn bắt đầu cảm thấy khổ
bởi vì phụ thuộc là nô lệ. Thế thì bạn bắt đầu báo thù theo những cách tinh vi,
bởi vì người mà bạn phải phụ thuộc vào trở thành có quyền lực trên bạn. Không
ai thích bất kì ai có quyền trên mình, không ai thích bị phụ thuộc bởi vì phụ
thuộc giết chết tự do. Và tình yêu không thể nở hoa trong phụ thuộc được - tình
yêu là bông hoa của tự do; nó cần không gian, nó cần không gian tuyệt đối. Người
kia phải không can thiệp vào nó. Điều đó là rất tinh tế.
Khi bạn phụ thuộc, người khác
chắc chắn sẽ chi phối bạn, và bạn sẽ cố gắng chi phối người khác. Đó là cuộc đấu
tranh cứ diễn ra giữa cái gọi là những người yêu nhau. Họ là những kẻ thù thân
thiết, liên tục tranh đấu. Chồng và vợ - họ đang làm gì? Yêu thương là rất hãn hữu;
đấu tranh là qui tắc, yêu là ngoại lệ. Và theo đủ mọi cách họ cố gắng chi phối
- ngay cả qua tình yêu họ cũng cố gắng chi phối. Nếu chồng yêu cầu vợ, vợ từ chối,
cô ấy không tự nguyện. Cô ấy rất khổ: cô ấy cho nhưng rất miễn cưỡng, cô ấy muốn
bạn vẫy đuôi quanh cô ấy. Và đấy cũng là trường hợp với anh chồng. Khi cô vợ thấy
cần và đề nghị anh ta, chồng nói rằng anh ta mệt. Trong văn phòng có quá nhiều
công việc, anh ta thực sự bị quá tải, và anh ta muốn đi ngủ.
Đây là những cách thao túng, bỏ
đói người khác, làm cho người đó mỗi lúc một đói hơn để cho người đó trở nên
ngày một phụ thuộc hơn. Một cách tự nhiên, đàn bà có tính ngoại giao về điều đó
hơn là đàn ông bởi vì đàn ông đã có quyền lực rồi. Anh ta không cần tìm các
cách thức tinh tế và tinh ranh để có quyền lực, anh ta có quyền lực rồi. Anh ta
quản lí tiền - đó là quyền lực của anh ta. Về cơ bắp, anh ta mạnh hơn. Trong
nhiều thế kỉ anh ta đã huấn luyện cho tâm trí của đàn bà rằng anh ta có quyền
hơn còn cô ấy không có quyền.
Đàn ông bao giờ cũng cố gắng
tìm đàn bà theo đủ mọi cách kém hơn anh ta. Đàn ông không muốn cưới đàn bà có
giáo dục hơn mình, bởi vì thế thì quyền lực bị nguy khốn. Anh ta không muốn cưới
đàn bà cao hơn mình, bởi vì đàn bà cao hơn trông cao sang. Anh ta không muốn cưới
đàn bà quá nhiều trí tuệ, bởi vì thế thì cô ấy tranh cãi, và luận cứ có thể phá
huỷ quyền lực. Đàn ông không muốn đàn bà rất nổi tiếng, bởi vì thế thì anh ta
trở thành thứ yếu. Và trong nhiều thế kỉ đàn ông đã hỏi vợ là đàn bà trẻ hơn
mình. Tại sao vợ không thể già hơn chồng? Cái gì sai? Nhưng đàn bà già kinh
nghiệm hơn - điều đó phá huỷ quyền lực.
Cho nên đàn ông bao giờ cũng hỏi
vợ với những đàn bà kém hơn - đó là lí do tại sao đàn bà đã mất chiều cao. Chẳng
có lí do nào cho họ thấp hơn đàn ông cả, không có lí do chút nào; họ đã mất chiều
cao bởi vì đàn bà nhỏ nhắn hơn bao giờ cũng được chọn. Dần dần điều này đã đi
vào trong tâm trí họ sâu tới mức họ đã mất chiều cao của mình. Họ đã mất thông
minh bởi vì đàn bà thông minh không được cần tới; đàn bà thông minh là quái
nhân. Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng ngay trong thế kỉ này chiều cao của họ
đang tăng lên trở lại. Ngay cả xương của họ cũng trở nên lớn hơn, khung xương
trở nên lớn hơn. Chỉ mới trong vòng năm mươi năm nay thôi... đặc biệt là ở Mĩ.
Và não họ cũng phát triển và trở nên lớn hơn là chúng vẫn thường vậy, sọ cũng
đang trở nên lớn hơn.
Với ý tưởng này về tự do cho
đàn bà, những huấn luyện sâu sắc nào đó đã bị phá bỏ. Đàn ông đã có quyền lực
cho nên anh ta không cần rất láu lỉnh, không cần rất gián tiếp. Đàn bà không có
quyền lực. Khi bạn không có quyền lực bạn phải có tính ngoại giao hơn - đó là
cái thay thế. Cách duy nhất họ có thể cảm thấy có quyền là ở chỗ họ được cần tới,
ở chỗ đàn ông liên tục cần tới họ. Đây không phải là tình yêu, đây là mặc cả,
và họ liên tục mặc cả về giá. Đó là cuộc vật lộn thường xuyên.
C.S. Lewis và Abraham Maslow
chia tình yêu ra làm đôi. Tôi không chia thành hai. Tôi nói rằng loại tình yêu
thứ nhất chỉ là danh nghĩa thôi, là đồng tiền giả; điều đó không đúng. Duy nhất
loại tình yêu thứ hai mới là tình yêu.
Tình yêu xảy ra chỉ khi bạn trưởng
thành. Bạn trở nên có khả năng yêu chỉ khi bạn là người trưởng thành. Khi bạn
biết rằng tình yêu không phải là nhu cầu mà là sự tuôn tràn - tình yêu-hiện hữu
hay tình yêu-ban tặng - thế thì bạn cho mà không có điều kiện nào.
Loại thứ nhất, cái gọi là tình
yêu, được bắt nguồn từ nhu cầu sâu sắc của con người cần tới người khác, trong
khi "tình yêu-ban tặng" hay "tình yêu-hiện hữu" tuôn trào từ
người trưởng thành sang người khác do sự thừa thãi. Người ta bị tràn ngập bởi
nó. Bạn có nó và nó bắt đầu di chuyển quanh bạn, cũng như khi bạn thắp lên ngọn
đèn, tia sáng bắt đầu lan toả vào trong bóng tối. Tình yêu là sản phẩm phụ của
sự hiện hữu. Khi bạn hiện hữu, bạn có vầng hào quang của tình yêu quanh mình.
Khi bạn không hiện hữu, bạn không có vầng hào quang đó quanh mình. Và khi bạn
không có vầng hào quang đó quanh mình, bạn hỏi xin người khác cho bạn tình yêu.
Để tôi nhắc lại điều đó: Khi bạn không có tình yêu, bạn hỏi xin người khác cho
bạn tình yêu; bạn là kẻ ăn xin. Và người khác cũng đang hỏi xin bạn đem tình
yêu cho người đó. Bây giờ, hai kẻ ăn xin này chìa tay ra cho nhau, và cả hai đều
hi vọng rằng người kia có nó... Một cách tự nhiên cuối cùng cả hai đều cảm thấy
thất bại, và cả hai đều cảm thấy bị lừa.
Bạn có thể hỏi bất kì người chồng
và người vợ nào, bạn có thể hỏi bất kì người yêu nào - họ cả hai đều cảm thấy bị
lừa. Đó là phóng chiếu của bạn rằng người kia có nó - nếu bạn có phóng chiếu
sai, người kia có thể làm gì về điều đó được? Phóng chiếu của bạn đã bị tan vỡ;
người kia đã tỏ ra không hợp với phóng chiếu của bạn, có vậy thôi. Nhưng người
kia không có nghĩa vụ gì phải chứng tỏ bản thân mình tương ứng với trông đợi của
bạn.
Và bạn đã lừa người kia... đó
là cảm giác của người kia, bởi vì người kia đã hi vọng rằng tình yêu sẽ tuôn chảy
từ bạn. Các bạn cả hai đều hi vọng tình yêu sẽ tuôn chảy từ người kia, và cả
hai đều trống rỗng - làm sao tình yêu có thể xảy ra được? Nhiều nhất các bạn có
thể khổ cùng nhau. Trước đó, bạn quen khổ một mình, riêng biệt; bây giờ bạn có
thể khổ cùng nhau. Và nhớ, bất kì khi nào hai người khổ cùng nhau thì đấy không
phải là phép cộng đơn giản, đấy là phép nhân.
Một mình bạn đã cảm thấy thất vọng,
bây giờ ở cùng nhau bạn lại cảm thấy thất vọng. Một điều tốt về nó, bây giờ bạn
có thể đổ trách nhiệm lên đầu người kia - người kia gây cho bạn khổ, đó là điểm
tốt. Bạn có thể cảm thấy thoải mái. "Chẳng cái gì sai với mình cả, tại người
kia chứ... Phải làm gì với mụ vợ như vậy - cáu kỉnh, cằn nhằn? Người ta phải khổ
thế. Phải làm gì với lão chồng như vậy? - xấu xí, keo kiệt." Bây giờ bạn
có thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác; bạn đã tìm ra người chịu báng. Nhưng
khổ vẫn còn đó, lại còn được nhân lên.
Bây giờ đây là nghịch lí: những người rơi vào tình yêu chẳng có tình yêu nào, đó là lí do tại sao họ lại rơi vào tình yêu. Và bởi vì họ không có tình yêu gì, nên họ không thể cho được. Và một điều nữa - người chưa trưởng thành bao giờ cũng rơi vào tình yêu với người chưa trưởng thành khác, bởi vì chỉ họ mới có thể hiểu ngôn ngữ của nhau. Người trưởng thành yêu người trưởng thành. Người chưa trưởng thành yêu người chưa trưởng thành.
Bạn có thể cứ đổi chồng hay đổi
vợ cả nghìn lẻ một lần, bạn sẽ lại tìm thấy cùng kiểu đàn bà và cùng khổ được lặp
lại - dưới các dạng khác nhau, nhưng cùng khổ được lặp lại, nó gần như là một.
Bạn có thể thay đổi vợ mình, nhưng bạn lại không đổi - bây giờ ai sẽ chọn vợ mới?
Bạn sẽ chọn. Việc chọn lựa sẽ lại tới từ sự chưa trưởng thành của bạn. Bạn sẽ lại
chọn một kiểu đàn bà tương tự.
Vấn đề cơ sở của tình yêu là
trước hết người ta phải trở nên trưởng thành. Thế thì bạn sẽ tìm ra bạn tình
trưởng thành; thế thì người chưa trưởng thành sẽ không hấp dẫn bạn chút nào. Điều
đó giống hệt thế này. Nếu bạn hai mươi nhăm tuổi, bạn không rơi vào tình yêu với
đứa bé hai tuổi. Đích xác giống như thế, khi bạn là người trưởng thành về mặt
tâm lí, tâm linh, bạn không rơi vào tình yêu với đứa bé. Điều đó không xảy ra.
Điều đó không thể xảy ra được, bạn có thể thấy rằng điều đó sẽ là vô nghĩa.
Thực tế người trưởng thành
không rơi vào tình yêu, người đó vươn lên trong tình yêu. Từ 'rơi' là không
đúng. Chỉ người chưa trưởng thành mới rơi; họ loạng choạng và rơi vào tình yêu.
Bằng cách nào đó họ xoay xở và đứng dậy. Bây giờ họ không thể xoay xở được và họ
không thể đứng dậy được - họ tìm thấy người đàn bà và người này ra đi, họ tìm
thấy người đàn ông và người này ra đi. Họ bao giờ cũng sẵn sàng ngã ra đất và
bò. Họ không có xương sống, cột sống; họ không có tính toàn vẹn để đứng một
mình.
Người trưởng thành có tính toàn
vẹn để ở một mình. Và khi người trưởng thành cho tình yêu, người đó cho mà
không có dây nào gắn với điều đó - người đó đơn giản cho. Khi người trưởng
thành cho tình yêu người đó cảm thấy biết ơn rằng bạn đã chấp nhận tình yêu của
người đó, không phải điều ngược lại. Người đó không trông đợi bạn cám ơn vì điều
đó - không, không chút nào, người đó thậm chí không cần lời cám ơn của bạn. Người
đó cám ơn bạn vì việc chấp nhận tình yêu của người đó. Và khi hai người trưởng
thành ở trong tình yêu, một trong những nghịch lí lớn lao nhất của cuộc sống xảy
ra, một trong những hiện tượng đẹp đẽ nhất: họ ở cùng nhau ấy vậy mà lại cực kì
một mình. Họ ở cùng nhau nhiều tới mức họ gần như là một, nhưng tính một của họ
không phá huỷ tính cá nhân của họ - thực tế, nó tôn cao tính cá nhân, họ trở
thành mang tính cá nhân nhiều hơn. Hai người trưởng thành sống trong tình yêu
thì giúp đỡ lẫn nhau trở nên tự do hơn. Không có chính trị tham dự vào, không
ngoại giao, không nỗ lực chi phối.
Làm sao bạn có thể chi phối được
người bạn yêu? Nghĩ kĩ về điều đó - chi phối là một loại hận thù, giận dữ, thù
địch. Làm sao bạn có thể nghĩ tới việc chi phối người bạn yêu? Bạn sẽ thích thấy
người này tự do toàn bộ, độc lập; bạn sẽ cho người đó nhiều tính cá nhân hơn.
Đó là lí do tại sao tôi gọi nó là nghịch lí lớn lao nhất: họ ở cùng nhau nhiều
tới mức họ gần như là một, nhưng vẫn trong cái một đó họ là các cá nhân. Tính
cá nhân của họ không bị xoá đi - chúng đã trở nên được nâng cao lên. Người kia
đã làm giầu thêm chúng khi có liên quan tới tự do của họ.
Người chưa trưởng thành rơi vào
tình yêu thì phá huỷ tự do của người khác, tạo ra tù túng, làm ra nhà tù. Người
trưởng thành trong tình yêu thì giúp đỡ lẫn nhau để được tự do; họ giúp lẫn
nhau để phá bỏ mọi loại tù túng. Và khi tình yêu tuôn chảy cùng tự do, có cái đẹp.
Khi tình yêu tuôn chảy cùng phụ thuộc thì sẽ có xấu xí.
Nhớ lấy, tự do có giá trị cao hơn
tình yêu. Đó là lí do tại sao ở Ấn Độ, điều tối thượng chúng ta lại gọi là
moksha; moksha nghĩa là tự do. Tự do có giá trị cao hơn tình yêu. Cho nên nếu
tình yêu đang phá huỷ tự do, thì nó là không xứng đáng. Tình yêu có thể bị bỏ
đi, tự do phải được giữ lấy - tự do có giá trị cao hơn. Và không có tự do bạn
chẳng bao giờ có thể hạnh phúc được, điều đó là không thể được. Tự do là ham muốn
bản chất của từng đàn ông, từng đàn bà - tự do hoàn toàn, tự do tuyệt đối. Cho
nên bất kì cái gì trở thành việc phá huỷ tự do, người ta đều bắt đầu ghét nó.
Bạn không ghét người đàn ông bạn
yêu sao? Bạn không ghét người đàn bà bạn yêu sao? Bạn ghét đấy! Đó là điều ác cần
thiết, bạn phải dung thứ nó. Bởi vì bạn không thể một mình được nên bạn phải
xoay xở để ở cùng ai đó, và bạn phải điều chỉnh theo đòi hỏi của người khác. Bạn
phải dung thứ, bạn phải chịu đựng họ.
Tình yêu, tình yêu thực sự, phải
là tình yêu-hiện hữu, tình yêu-ban tặng. Tình yêu-hiện hữu ngụ ý trạng thái yêu
- khi bạn đã về nhà, khi bạn đã biết mình là ai, thế thì tình yêu phát sinh
trong sự hiện hữu của bạn. Thế thì hương thơm lan toả và bạn có thể đem nó cho
người khác được. Làm sao bạn có thể cho cái gì mà bạn không có? Để cho nó, yêu
cầu đầu tiên là phải có nó.