Read more
Bởi vì bạn không có đó, bởi vì
bạn chưa có đó. Bạn chẳng là gì khác hơn là một hiện tượng chồng chất ý kiến của
người khác. Bạn là ai? Ai đó nói bạn đẹp, thế là bạn đẹp, rồi ai đó nói bạn xấu,
thế là bạn xấu, rồi ai đó nói bạn tuyệt vời thế là bạn tuyệt vời. Còn ai đó
nói, "Tôi chưa bao giờ thấy một con người kinh tởm đến thế," thế là bạn
lại là người kinh tởm. Mà mọi người cứ nói, còn bạn thì cứ cóp nhặt đủ mọi thứ ấy,
và đó là hình ảnh của bạn. Đó là lí do tại sao hình ảnh của bạn rất mâu thuẫn,
tham vọng: người này nói bạn đẹp, người kia nói bạn xấu. Bạn muốn quên ý tưởng
của người nói bạn xấu, nhưng bạn không thể quên được điều đó, nó vẫn còn đó. Nếu
bạn giữ ý kiến rằng bạn đẹp, bạn sẽ phải giữ cả ý kiến rằng bạn xấu nữa.
Hình ảnh của bạn rất tham vọng,
bạn không biết đích xác mình là ai. Bạn là món hẩu lốn, điều chúng ta ở Ấn Độ gọi
là kedgeree, một món hỗn hợp bao nhiêu thứ. Bạn chưa có linh hồn. Bạn không có
tính cá nhân nào, bạn không có trung tâm tích hợp, bạn chỉ là kẻ nghiện ngập ý
kiến người khác. Đó là lí do tại sao bạn sợ, bởi vì nếu ý kiến người khác thay
đổi thì bạn sẽ thay đổi; bạn bị giữ chặt trong tay họ.
Và đây cũng chính là thủ đoạn
xã hội đã dùng. Xã hội có một kĩ thuật: nó làm cho bạn rất tham vọng về tôn
kính của xã hội. Qua đó, nó thao túng bạn. Nếu bạn tuân theo những qui tắc của
xã hội, nó kính trọng bạn, nếu bạn không tuân theo các qui tắc của xã hội, nó sỉ
nhục bạn khủng khiếp, nó làm tổn thương bạn rất nặng nề. Và tuân theo các qui tắc
của xã hội là trở thành nô lệ. Vâng, nó trả cho bạn tôn kính lớn lao để là một
nô lệ, nhưng nếu bạn muốn là người tự do, xã hội trở nên giận dữ, nó không muốn
có bất kì cái gì liên quan tới bạn.
Là người thực sự tự do và tồn tại
trong xã hội là điều rất khó khăn. Và tôi nói điều đó cho bạn là từ kinh nghiệm
riêng của tôi. Gần như không thể nào tồn tại được bởi vì xã hội không muốn có
người tự do. Người tự do là nguy hiểm cho sự tồn tại của xã hội. Xã hội thích
người sống dở chết dở, máy móc, người máy - bao giờ cũng sẵn sàng đứng xếp hàng
ở bất kì đâu. Chỉ cần hô to với họ, "Chú ý!" và thế là họ đứng ngay
vào hàng một cách máy móc. Họ không hỏi tại sao, họ là kẻ bắt chước.
Bây giờ xã hội chú trọng tới họ
lắm: nó cho họ kính trọng, nó cho họ giải thưởng, phần thưởng, vinh dự - nó phải
làm như thế, đây là thủ đoạn. Nó chưa bao giờ trao phần thưởng nào cho những
người tự do, nó chưa bao giờ tôn kính họ. Làm sao nó có thể tôn kính họ được? -
họ là kẻ thù. Người tự do là kẻ thù trong xã hội không tự do, người đạo đức là
kẻ thù trong xã hội vô đạo đức, người tôn giáo là kẻ thù trong xã hội phi tôn
giáo. Trong thế giới của chủ nghĩa duy vật, người tâm linh bao giờ cũng khó
khăn; người đó không hợp được vào đâu hết.
Để hợp được với người khác, xã
hội cho bạn thật nhiều thứ bạn muốn; nó cho bạn hình ảnh tốt, nó chống đỡ cho bạn.
Nhưng nếu bạn không chịu nghe thì nó bắt đầu thay đổi ý kiến của nó. Nó có thể
đánh đổ bạn trong vài giây, bởi vì hình ảnh của bạn là trong tay xã hội. Cho
nên đây là điều đầu tiên cần được hiểu.
Bạn hỏi: "Tại sao tôi bao
giờ cũng sợ ý kiến người khác?" Bởi vì bạn còn chưa có đó, bạn chẳng là gì
ngoài ý kiến của người khác, do đó có nỗi sợ: họ có thể rút lại ý kiến của họ.
Tu sĩ đã nói rằng bạn là người rất tốt. Bây giờ, nếu bạn hành xử theo ông ta, bạn
sẽ vẫn còn là người tốt. Nếu bạn không hành xử theo ông ta - và bản thân ông ta
có thể thần kinh, nhưng bạn phải hành xử theo ông ta - nếu bạn không hành xử, nếu
bạn làm điều gì đó theo cách riêng của mình, tu sĩ sẽ nhìn vào bạn và nói,
"Bây giờ anh đang chống lại đạo đức, anh đang chống lại tôn giáo, anh đang
chống lại truyền thống. Anh đang rơi vào tội lỗi!" Ông ta sẽ thay đổi ý kiến
về bạn - còn bạn thì đã là 'tốt' vì theo ý kiến ông ấy.
Là chính bản thân mình đi. Không ai có thể làm bạn thành tốt mà cũng chẳng ai làm bạn thành xấu được. Trừ chính bạn, không ai có thể làm bạn thành tốt và không ai có thể làm bạn thành xấu được. Những hình ảnh giả này chỉ là sống trong mơ.
Bác sĩ bảo với một người,
"Anh đang tạo ra lịch sử ngành y đấy, anh bạn. Anh là người đàn ông duy nhất
được ghi nhận đã trở thành mang thai!"
Người này trả lời, "Khủng
khiếp quá! Hàng xóm tôi sẽ nói thế nào đây? Tôi vẫn còn chưa lấy vợ."
Bây giờ người đó chẳng quan tâm
gì đến lịch sử và kỉ lục ngành y cả, người đó chỉ lo lắng về việc hàng xóm sẽ
nói thế nào vì người đó còn chưa lấy vợ.
Chúng ta liên tục sợ hãi. Nỗi sợ
này sẽ tiếp tục nếu bạn không vứt bỏ việc thu thập các ý kiến. Vứt chúng đi - mọi
ý kiến. Ai đó tin rằng bạn là thánh nhân? Vứt điều đó đi, bởi vì người đó nguy
hiểm; người đó sẽ thao túng bạn qua ý tưởng của người đó. Một khi bạn nghe lời
người đó và bạn tin người đó, người đó sẽ trở thành người chủ còn bạn trở thành
nô lệ.
Đôi khi mọi người đến tôi và
nói, "Thầy là thánh nhân vĩ đại." Tôi nói, "Rất tiếc, tôi xin lỗi.
Xin đừng bao giờ thốt ra những lời như vậy với tôi, bởi vì tôi không định bị bất
kì ai thao túng. Tôi chỉ là bản thân mình thôi - thánh nhân hay tội nhân, điều
đó chẳng thành vấn đề gì!" Người đó đang nghĩ rằng người đó đang cố gắng
ca tụng tôi. Có thể người đó thậm chí không nhận biết về điều người đó đang
làm. Bất kì khi nào bạn ca ngợi một người, bạn cũng đều trở nên mạnh mẽ. Bất kì
khi nào bạn ca ngợi một người và người đó chấp nhận ca ngợi của bạn, người đó
đã rớt xuống thành nạn nhân. Bây giờ bạn sẽ kiểm soát được người đó. Bây giờ bất
kì khi nào người đó muốn làm gì, bất kì một việc hồn nhiên nào...
Nghĩ mà xem: bạn gọi một người
nào đó là thánh nhân, là mahatma, là hiền giả vĩ đại. Rồi một hôm nào đó, người
đó muốn hút thuốc - phải làm sao đây? Người đó không thể hút thuốc được, bởi vì
điều gì sẽ xảy ra cho cái danh tiếng thánh nhân của người đó? Bây giờ dường như
người đó phải chú trọng quá nhiều đến cái danh tiếng thánh nhân của mình ngay cả
trong hút thuốc nữa; người đó không thể hút thuốc được bởi vì quá nhiều người gọi
người đó là thánh nhân. Hay người đó sẽ trở thành một kẻ đạo đức giả. Người đó
có thể bắt đầu hút thuốc sau cánh cửa và người đó vẫn nói rằng mình không hút
thuốc, rồi người đó lên án việc hút thuốc giống như bất kì cái gì khác khi người
đó ra trước công chúng. Thế thì người đó sẽ có hai mặt, mặt ra trước công chúng
và mặt riêng tư. Thế thì người đó sẽ bị chia chẻ.
Bạn đừng bao giờ chấp nhận ý kiến
của người khác, dù tốt hay xấu. Bảo họ, "Rất tiếc. Xin bạn hãy giữ ý kiến
đó cho chính bạn. Tôi chỉ là chính bản thân tôi." Nếu bạn có thể còn duy
trì tỉnh táo đó, chẳng ai có thể thao túng được bạn, bạn vẫn còn tự do. Và tự
do là vui vẻ. Nhớ lấy, tự do là khó khăn, bởi vì xã hội bao gồm các nô lệ. Tự
do là khó khăn, nhưng tự do là vui vẻ duy nhất có đó. Tự do là điệu vũ duy nhất
có đó, và tự do là cánh cửa duy nhất hướng tới Thượng đế. Nô lệ chẳng bao giờ đạt
tới Thượng đế, người đó không thể đạt tới được.